Cố Niệm thấy tối nay khách khứa đông đúc, không muốn ngồi chung bàn với người khác, bèn gọi tiểu nhị gói một ít điểm tâm hấp nóng mang đi.
Nàng dẫn Thanh Tâm đi về phố Du Lâm, khi quay lại dược đường thì những người làm trong tiệm vừa ăn cơm xong, đang tự giác thu dọn bát đũa bàn ghế.
Mấy ngày nay vì sự cố ngoài ý muốn ở Vạn Hoa yến, nàng đã vắng mặt mấy hôm, hôm nay mọi người gặp lại nàng không khỏi ân cần hỏi han.
Chuyện ban hôn vẫn chưa truyền ra ngoài, Cố Niệm không muốn sinh thêm rắc rối, chỉ nói qua loa là nhà có việc, mọi người cười cười rồi tản ra.
Tầng một của ược đường dùng để buôn bán, tầng hai được ngăn ra một gian gác xép nhỏ, có thể dùng để nghỉ ngơi hoặc ở lại.
Cố Niệm cứ đến đầu và cuối của mỗi tháng là bận tối mắt tối mũi, thỉnh thoảng sẽ ở lại dược đường, vì vậy mọi người cũng đã quen, không còn thấy lạ.
Nàng ứng phó với những người làm trong tiệm xong, bèn gọi Thanh Tâm ăn cơm, còn mình thì ăn tạm vài miếng rồi vào quầy sổ sách để đối chiếu lại sổ sách đã bị gác lại mấy ngày nay.
Màn đêm dần buông, kinh thành vô cùng náo nhiệt.
Phố Du Lâm nằm sát bên khu chợ đêm sầm uất nhất kinh thành, dòng người tụ hội, một nửa đổ về phố Tân Môn, một nửa kéo đến chợ đêm Hồi Mã Lâu ở phía nam, nơi này ngược lại vừa hay lại được yên tĩnh.
Sắp đến tiết Lập hạ, dược đường theo lệ thường dựng một mái hiên hóng mát ở bên ngoài, bày bàn ghế trường kỷ, cung cấp trà mát miễn phí cho bách tính trong thành đến hóng mát giải nhiệt.
Người qua đường đi ngang dược đường, thỉnh thoảng sẽ ngồi xuống uống một tách trà mát để giải nhiệt.
Một tốp người vừa rời đi, bên ngoài lại có thêm mấy vị khách quen, họ ngồi xuống chiếc ghế thấp, một người trong số đó nhấc ấm trà mát lên lắc lắc, rồi cất tiếng gọi vào trong: “Đông gia cô nương*, có thể mang thêm một ấm trà mát ra đây được không?”
Đông gia cô nương*: Cô chủ
Cố Niệm ở bên trong đáp lại một tiếng, vén rèm đi vào phòng sắc thuốc.
Mấy người nọ vừa trò chuyện vừa đợi, chủ đề không thể tách rời khỏi những chuyện trọng đại trong kinh thành.
Gần đây, chuyện khiến người ta bàn tán say sưa nhất chính là chiến sự ở biên giới phía Bắc cuối cùng cũng đã được dẹp yên, trận chiến này kéo dài đằng đẵng hơn nửa năm, Hoàng đế thân chinh Bắc phạt, thủ lĩnh của mười sáu bộ tộc đều đã quy hàng, chỉ còn lại vài bộ tộc nhỏ lẻ không đáng gờm chạy trốn đến tận sâu trong Mạc Bắc, cả năm trời không dám tái phạm.
Hoàng đế vô cùng vui mừng, vung kim bào ban thưởng cho ba quân.
Một người trong số đó đắc ý nói: “Tiểu thúc tử của khuê nữ nhà biểu thẩm* ta đang làm việc ở Binh bộ, nghe nói Yến vương theo kỵ binh xuất chinh đã nhận được phần thưởng lớn nhất, ngay cả thuộc hạ dưới trướng cũng được thơm lây, thật là lợi hại…”
Tiểu thúc tử của khuê nữ nhà biểu thẩm*: Em chồng của con gái bà thím họ
Lại có người nói: “Ta lại nghe nói, người lập công đầu, chém được tướng giặc lần này là Thế tử của Trấn Nam Hầu!”
“Chậc chậc, hèn gì hôm đại quân tiến vào thành, người dẫn đầu hộ tống bên cạnh Thánh thượng là Tạ Tiểu hầu gia. Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử, Tạ lão tướng quân có người nối dõi rồi!”
Ngay chính lúc này, Cố Niệm xách ấm trà mát vừa mới nấu xong đi ra, bỗng nghe họ nhắc tới Tạ Nghiễn, đáy lòng không khỏi chùng xuống.
Năm ngón tay nàng siết chặt lại, chậm rãi bước lên phía trước, nhấc chiếc ấm rỗng đặt xuống góc tường, rồi thuận tay rót đầy trà mát cho mấy vị đại nương kia, nhận được vài lời cảm ơn.
Chủ đề của họ lại thuận thế chuyển sang: “Các vị có biết, Vạn Hoa yến lần trước, vốn dĩ là Thánh thượng tổ chức để chọn thê tử cho Tiểu hầu gia và Sở vương…”
Người nói vẫn là vị đại nương có chút quan hệ trong quân doanh.
“Sở vương gia đã cập quan* được mấy năm rồi, vậy mà đến nay vẫn chưa chịu thành thân, thật chẳng ra thể thống gì… Ta còn nghe nói, ngài ấy nuôi mấy phòng mỹ thiếp trong phủ, suốt ngày chỉ biết tìm vui hưởng lạc, chậc chậc, danh tiếng không được tốt cho lắm!”
Cập quan*: Chỉ nghi lễ trưởng thành dành cho nam giới, đánh dấu việc họ chính thức bước vào tuổi trưởng thành, thường là 20 tuổi
“Suỵt! Ngươi không muốn sống nữa à! Dám bàn tán lung tung về bậc quý nhân…”
Mọi người lại vang lên một tràng xì xào than thở, Cố Niệm tâm thần bất an, vội xách ấm rỗng đi vào lại dược đường, không còn nghe rõ những lời đàm tiếu bên ngoài nữa.
Vừa hay đụng phải Lăng A Cửu, người trông coi sổ sách của dược đường.
Ông ấy gật đầu chào Cố Niệm, ngay sau đó lại lộ vẻ mặt khó xử, mấp máy môi, muốn nói rồi lại thôi.
Cố Niệm nghi hoặc nhìn ông ấy, bước chân vẫn không ngừng đi về phía phòng sắc thuốc, thuận miệng hỏi: “Cửu thúc, thúc vẫn chưa về nhà sao?”
Nàng đặt chiếc ấm rỗng lên chiếc bàn dài, lấy một chiếc khăn khô lau tay.
Lăng A Cửu ngập ngừng nói: “Nhị cô nương, có một chuyện phải báo cho cô nương biết một tiếng.”
Cố Niệm nghiêm túc nhìn ông ấy.
Ông ấy bước tới gần nửa bước, hạ thấp giọng nói: “Nhị phòng phu nhân hôm qua đã lấy ba mươi lạng bạc ở tiệm, không nói dùng vào việc gì, chỉ thúc giục rất gấp, nên giờ bạc có sẵn trong tiệm không còn nhiều, lát nữa cô nương có muốn kiểm đếm lại không?”
Cố Niệm thầm nghĩ ngợi một lát, lúc này mới hòa nhã nói: “Không sao đâu Cửu thúc, có lẽ là di nương có việc gấp, vốn dĩ là người một nhà, không cần phân biệt rạch ròi như vậy.”
Lăng A Cửu đành phải gật đầu nói phải, ngập ngừng rồi lại nói: “Còn nữa, sáng nay Nhị phòng phu nhân đã dẫn người đến xem tiệm, ta thấy ý tứ kia, dường như là định bán tiệm… Mặc dù trước đây cũng có tin đồn, nhưng rốt cuộc cũng chưa từng dẫn người đến xem xét tiệm, lần này là thật sự muốn bán sao? Nhóm người làm trong tiệm không yên tâm, muốn nhờ ta hỏi thử ý của cô nương.”
Cố Niệm nghe vậy liền sững sờ, lập tức nói: “Cửu thúc, thúc cứ bảo mọi người yên tâm, dược đường này, ta sẽ không bán.”
Lăng A Cửu thấy vẻ mặt Cố Niệm kiên định, không tiện hỏi thêm nữa, bèn gật gật đầu, hạ giọng cáo từ Cố Niệm.
Cố Niệm chau mày thở dài, ánh mắt rơi trên chồng sổ sách, trong lòng thấp thỏm bất an.
Nếu là nhà bình thường thì cũng thôi, sau khi thành hôn nếu muốn duy trì kế sinh nhai, phu thê mỗi người đều có một nguồn thu nhập thì tất nhiên là tốt nhất. Chỉ là lúc này nàng sắp phải gả vào Hầu phủ, cũng không biết quy củ ở đó thế nào? Nếu nàng không thể ra ngoài lo liệu công việc, dược đường này e là khó mà giữ cho yên ổn…
Cố Niệm không dám mạo muội đi gặp Tạ Nghiễn lần nữa, chỉ thầm tính toán sau này có cơ hội sẽ hỏi cho rõ ràng.
Nào ngờ mấy ngày sau, Tạ Nghiễn lại chủ động tìm đến nàng.
Hôm đó, Cố Niệm vừa từ phòng sắc thuốc đi ra, trên tay còn bưng thuốc trị phong thấp của Triệu đại nương, thuốc vừa mới sắc xong, còn chưa kịp rót ra để nguội.
Người làm Đại Nguyên vội chạy lên trước, nháy mắt ra hiệu với nàng, Cố Niệm đang tập trung cẩn thận với việc trong tay, chỉ liếc hắn ta một cái: “Sao vậy, xem cái vẻ mặt này là nhặt được tiền à?”
Đại Nguyên làm bộ làm tịch ho mấy tiếng, ghé sát vào nàng: “Đông gia, bên ngoài có quý nhân tìm.”
Cố Niệm thuận tay đặt siêu thuốc xuống, tò mò ngẩng đầu nhìn ra ngoài, tấm rèm sa mỏng bị gió thổi tung, Tạ Nghiễn trong bộ y phục màu xanh đang dắt ngựa đứng đó, quả thực ung dung phong nhã, sáng ngời tựa như thần tiên.
Hắn vừa hay quay đầu nhìn lại, ánh mắt hai người giao nhau.
Cố Niệm trợn tròn mắt, cũng không kịp tháo dải tay áo, vội bảo người làm trông chừng siêu thuốc, rồi vội vàng đi ra ngoài.
Lúc này đã qua giờ họp chợ sáng, người đi đường không nhiều, nhưng Tạ Nghiễn vẫn thu hút không ít sự chú ý.
Cố Niệm không muốn phô trương, lại càng sợ hàng xóm láng giềng ở phố Du Lâm bàn tán xôn xao, nhất thời không nghĩ ngợi nhiều, bèn kéo cánh tay hắn đi vào trong dược đường.
Tạ Nghiễn “này” một tiếng, vốn không phòng bị, nên đã bị Cố Niệm kéo đi một cách dễ dàng.
Hắn còn chưa kịp nói gì, Cố Niệm đã cúi đầu kéo hắn đi, lại thấy trong tiệm đang có cả người làm lẫn khách hàng, lúc này họ đều đang ngây người nhìn hai người họ, nhưng vẫn chưa nhận ra thân phận của Tạ Nghiễn.
Nàng lại bực bội thở dài một tiếng, lập tức kéo Tạ Nghiễn trốn lên gian gác xép nhỏ ở tầng hai.
Gác xép vừa tối vừa thấp, Cố Niệm chỉ miễn cưỡng đứng thẳng người được, nhưng lại làm khó Tạ Nghiễn dáng người vốn cao lớn.
Hắn phải khom người một cách gượng gạo, trong lòng dâng lên một tia không vui.
Vốn dĩ là mối quan hệ quang minh chính đại, vậy mà giờ đây lại bị làm cho ra cái vẻ lén lén lút lút như gian phu dâm phụ, người Cố gia quả nhiên không có phẩm giá chút nào.
Cố Niệm cuối cùng cũng trấn định lại tinh thần, nhận thấy tư thế gò bó của Tạ Nghiễn, nhất thời lại cảm thấy hối hận, vội nói: “Tiểu… Tiểu hầu gia, hay là ngài ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện?”
Tạ Nghiễn chau mày nói: “Không cần.”
Hắn dịch bước chân về phía trước, muốn tìm một vị trí thoáng đãng hơn một chút, không ngờ trong gác xép lại chất đầy đồ đạc linh tinh, hai người đã không còn nhiều khoảng trống để xoay xở.
Hắn vừa cử động, không những không khiến không gian rộng rãi hơn, mà ngược lại còn vô tình kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Thân hình hắn cao lớn, đủ để che khuất cả người Cố Niệm, mà nàng chỉ đành cúi đầu, bởi vì nếu ngẩng mắt lên nhìn thẳng vào hắn, khoảng cách giữa hai người dường như sẽ càng bị kéo lại gần hơn.
Cố Niệm chần chừ hồi lâu, lúc này mới hỏi: “Tiểu hầu gia, sao ngài lại đến phố Du Lâm… Có phải là trong người có chỗ nào không khỏe không?”
Tạ Nghiễn rũ mắt nhìn xuống, mái tóc đen của thiếu nữ như thác đổ, hắn thấp thoáng thấy được sống mũi thanh tú của nàng, bên dưới chiếc cằm tròn trịa là xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện. Hắn dời tầm mắt, ánh mắt rơi trên bờ vai nàng.
Thời tiết dần nóng lên, nữ tử trong thành quen thay sa y* mỏng nhẹ, mảng da thịt trắng như tuyết kia ẩn hiện dưới lớp sa y màu xanh biếc, khiến tâm tư hắn càng thêm rối loạn.
Sa y*: Áo bằng lụa mỏng
Tạ Nghiễn lại dời mắt lần nữa, đành phải nhìn thẳng vào búi tóc của Cố Niệm, trên đó có cài một cây trâm đính ngọc trai kiểu dáng rất bình thường, nhìn là biết không đáng tiền, xem kiểu dáng cũng đã cũ, dùng được vài năm rồi.
Hắn không để suy nghĩ của mình tiếp tục bay xa nữa.
“Ta đã đến hẻm Tuyên Liễu một chuyến, quản sự nói với ta là cô nương không có ở đó.” Hắn ngừng lại một chút, chú ý tới chiếc giường nhỏ chật hẹp ở góc gác xép “Nàng ở ngay đây sao?”
Cố Niệm nghe ra được trong giọng nói của hắn có ý nghi ngờ và cả ngạc nhiên, nhưng nàng không muốn giãi bày chuyện nhà với Tạ Nghiễn, mối quan hệ của họ còn xa mới đến mức thân quen như vậy.
Nàng gật đầu: “Gần đây có nhiều chuyện, ta ở lại tiệm sẽ tiện hơn một chút. Vậy… Tiểu hầu gia tìm ta có việc gì sao?”
Tạ Nghiễn nhận ra nàng không muốn nói nhiều, như vậy cũng tốt, hắn không phải là người lề mề, lại càng không thích lo chuyện bao đồng của người khác.
Hắn thản nhiên nói: “Thái hậu ngọc thể bất an, nhưng Khâm Thiên Giám đã chọn được ngày lành, để tránh xung đột, hôn sự của ta và cô nương không thể tổ chức linh đình.”
Hắn cố tình hạ giọng cho thật lạnh lùng, mang theo ngữ khí không cho phép người khác chen vào.
Trong gác xép chìm vào im lặng, Tạ Nghiễn hơi nhíu mày, không biết Cố Niệm đang suy nghĩ điều gì.
Họ yên lặng đứng đối diện nhau một lúc, Cố Niệm thấy hắn mãi mà không nói gì thêm, không khỏi tò mò ngẩng mắt lên nhìn hắn.
Tạ Nghiễn vừa hay cũng hạ tầm mắt xuống, những sợi tóc tơ mềm mại trước trán Cố Niệm sượt qua yết hầu của hắn, cả hai người đều sững sờ.
Đôi mắt của Cố Niệm long lanh ánh nước, tựa như làn sóng biếc dưới lá sen được ánh mặt trời rọi bóng, bỗng chốc làm Tạ Nghiễn thất thần.
Trên gương mặt nàng thoáng nét nghi hoặc, lại vì bẩm sinh đã mang khí chất có phần yếu đuối, nên lúc này trông càng thêm ngây thơ.
Cố Niệm thấy hắn không nói gì, cuối cùng đành hỏi nhỏ: “Tiểu hầu gia, ngài đến đây chỉ để nói với ta chuyện này thôi sao?”
Vẻ mặt Tạ Nghiễn sững lại, hồi lâu sau, hắn mới khẽ gật đầu.
Nàng bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Trong gian gác xép u tối, Tạ Nghiễn nhìn thấy bên môi nàng nở một nụ cười nhạt: “Như vậy cũng tốt, ta cũng không muốn phô trương.”
Trong lòng hắn chấn động, thật sự không hiểu Cố Niệm đang suy tính điều gì.
Hắn đến đây lần này vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một hồi dây dưa, hắn tự cho rằng Cố gia không dễ đối phó, nghĩ cũng biết, một môn hộ vội vã trèo cành cao như vậy, sao có thể cam lòng gả nữ nhi đi một cách lạnh lẽo, sơ sài chứ?
Chẳng phải bọn họ nên đưa ra cả trăm ngàn yêu cầu, đòi hỏi phải sắp đặt một khung cảnh thật hoành tráng, long trọng, để tỏ rõ nhà mình đã được nâng cao thanh thế, từ nay sẽ được thăng tiến hay sao.
Hắn thậm chí còn nghĩ, nếu nàng muốn cò kè mặc cả, chỉ cần con số đưa ra hợp lý, hắn cũng không phải là không muốn bỏ tiền ra để mua lấy sự yên tĩnh.
Vậy mà, cách đối phó mềm mỏng này của nàng lại khiến hắn trở tay không kịp.
Nhất thời không nói nên lời, Tạ Nghiễn chau mày nhìn nàng, Cố Niệm bị ánh mắt vừa mang tính xâm chiếm vừa dò xét của hắn nhìn đến mức hai má nóng bừng.
Nàng chưa bao giờ ở gần một nam tử xa lạ đến như vậy.
Mặt trời lên cao, nhiệt độ trong gác xép cũng tăng dần, Cố Niệm bất giác rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Nàng lúng túng lùi về sau nửa bước, lại quên mất sau lưng đã không còn đường lui, bắp chân va phải chiếc tủ thấp, hơi nhói lên, cú va này khiến nàng giật mình hoàn hồn.
Cố Niệm theo phản xạ cúi đầu xuống nhìn, nhưng đầu lại sượt qua lồng ngực Tạ Nghiễn, nàng lại vội vàng ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ lại phải dán sát vào người hắn, vội vàng nhỏ giọng giải thích: “Tiểu hầu gia, xin lỗi…”
Tạ Nghiễn đành phải đưa tay giữ lấy vai nàng, giúp nàng đứng vững lại, sau đó lại nhanh chóng buông tay ra, trầm giọng nói: “Đừng động đậy.”
Cố Niệm lặng lẽ gật đầu, đành nói: “Tiểu hầu gia, ngài không cần phải đặc biệt đến đây để thương lượng chuyện này với ta, tất cả cứ theo sự sắp xếp của Hầu phủ là được rồi.”
Thương lượng?
Tạ Nghiễn nhíu mày, giọng điệu của hắn tuyệt đối không thể coi là thân thiện, vậy mà trong mắt nàng, hắn lại đang thương lượng với nàng sao?
Hắn càng thêm khó hiểu, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, bèn đột ngột hỏi: “Một mình cô nương có thể tự quyết định được sao? Phụ mẫu cô nương sẽ đồng ý chứ?”
Giọng nói vừa dứt, không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Trong gác xép bao trùm một sự im lặng não nề, kéo dài đến mức Tạ Nghiễn cũng không khỏi tò mò.
Giọng của Cố Niệm rất nhỏ, lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Phụ mẫu ta… đã qua đời rồi.”
Tạ Nghiễn sững sờ, buột miệng nói: “Xin lỗi.” Hắn dừng lại một chút, đè nén h*m m**n muốn hỏi thêm, bổ sung một câu: “Cố cô nương.”
Ngữ khí cuối cùng cũng không còn lạnh lùng, cứng rắn như trước nữa.
Cố Niệm ngẩn ngơ ngẩng đầu lên, trên mặt thoáng hiện một tia ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng một cách trang trọng như vậy.
Vừa cẩn trọng lại vừa giữ lễ, mang theo sự đúng mực và kiềm chế bẩm sinh của một công tử thế gia, Cố Niệm không khỏi cảm thấy tâm thần xao động.
Nàng vội lắc đầu: “Tiểu hầu gia nghĩ nhiều rồi.”
Lời vừa dứt, trong gác xép lại một lần nữa chìm vào tĩnh lặng.
Hai người chen chúc trong không gian chật hẹp, Tạ Nghiễn bỗng ngửi thấy một mùi hương thuốc thoang thoảng, đó không phải là mùi đắng chát khô khan, mà là một mùi hương nhẹ nhàng, thanh tao đặc biệt giống như mùi đàn hương được xông.
Trong phút chốc, tâm tư hắn bỗng trở nên yên bình, không hiểu vì sao, hắn chợt cảm thấy Cố Niệm dường như cũng không đáng ghét đến thế.
Tạ Nghiễn không muốn ở lại đây lâu, hắn gật đầu với Cố Niệm, rồi nhấc bước rời đi.
Cố Niệm rụt rè cất tiếng từ sau lưng hắn: “Tiểu hầu gia xin dừng bước.”
Bước chân của Tạ Nghiễn dừng lại trước cầu thang, hắn hơi ngẩng cằm, ánh sáng yếu ớt chiếu lên gương mặt nghiêng với đường nét góc cạnh rõ ràng, tạo thành một vầng bóng mờ.
Tim Cố Niệm lại chùng xuống, nhưng nàng lập tức hoàn hồn, nhân cơ hội này nói: “Tiểu hầu gia, nếu… nếu ta gả vào Hầu phủ, sau này… liệu ta còn có thể tiếp tục làm việc ở dược đường không?”
Nàng bối rối đan hai tay vào nhau, mặc dù đã nghĩ xong lời để nói, nhưng vẫn sợ Tạ Nghiễn sẽ truy hỏi không ngừng.
Mà Tạ Nghiễn chỉ nhíu mày một cái, ném lại một câu: “Tùy cô nương.”
Trong lòng hắn chỉ nghĩ, nếu nàng đã thật lòng muốn làm việc ở bên ngoài, vậy thì tốt nhất là hai người không gặp mặt nhau, cũng để tránh dây dưa.
Lòng Cố Niệm nhẹ nhõm hẳn, nàng bỗng bật cười, cất giọng nói vui vẻ về phía bóng lưng của Tạ Nghiễn: “Đa tạ Tiểu hầu gia!”
Bên ngoài gác xép vọng lại tiếng bước chân trầm ổn, mỗi một bước dường như đều giẫm lên trái tim Cố Niệm. Mùi hương thanh khiết của tùng trúc trên người Tạ Nghiễn vẫn còn vương vấn trong gian gác xép chật hẹp, từng chút, từng chút một len lỏi vào hơi thở của nàng.
Đây là mùi hương xông sao? Lại không hề có cái mùi ngây ngấy khó chịu trên người Cố Minh Chương, mùi hương này cũng giống như con người Tạ Nghiễn, là một sự dễ chịu mà Cố Niệm không thể diễn tả bằng lời.
Hắn đã đi được một lúc lâu, vậy mà mùi hương kia dường như lại càng lúc càng rõ rệt, quấy nhiễu tâm trí nàng bay đi thật xa.
Nàng nhớ lại gương mặt nghiêng ban nãy của Tạ Nghiễn, bất giác hàng mi dài khẽ run rẩy.
