Cố Niệm mang theo tò mò chìm vào giấc ngủ, nhắm mắt lại lại nhớ tới cảnh tượng hai người chơi đùa bắt cua bên bờ suối, bất giác khóe môi cong cong, đêm nay vậy mà lại ngủ vô cùng say sưa.
Sáng sớm hôm sau, Cố Niệm đúng giờ thức dậy chải chuốt, Tạ Nghiễn đã sớm dẫn Nhan Tùng ra sau núi luyện võ.
Nàng giảng bài nửa ngày, Nguyệt Mai thu xếp cho đám học trò đi nghỉ trưa ăn cơm, nàng ở lại phòng học thu dọn đồ đạc, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập, vừa mới ngẩng đầu lên, liền thấy một thị vệ trẻ tuổi lạ mặt đang ở bên ngoài ngó nghiêng thăm dò.
Nàng đưa mắt đánh giá, nhận ra trang phục trên người thị vệ này không phải đến từ Hầu phủ, nhưng không biết hắn ta vì sao lại tìm đến thôn Tam Hợp?
Cũng chính trong khoảnh khắc này, tầm mắt hai người giao nhau, tiểu thị vệ kia hơi sững sờ, vội vàng cúi đầu nói: “Dám hỏi… là Cố nương tử phải không?”
Cố Niệm cũng sững sờ, nàng không quen biết người tới, nhưng hắn ta rõ ràng là nhắm vào nàng mà đến, thật sự kỳ quái.
Trong lòng nàng muôn vàn nghi ngờ, thấy thái độ hắn ta khiêm tốn, không giống như mang tâm tư bất chính, do đó cũng không đem hắn ta liên hệ với “nguy hiểm”.
Nàng vẫn thận trọng gật đầu “Xin hỏi ngươi là?”
Tiểu thị vệ kia lập tức nở nụ cười, vội ôm quyền hành lễ, nhanh chân bước vào phòng học: “Thuộc hạ là Trưởng tả vệ binh Mạnh Vũ của Yến Vương phủ, đặc biệt vâng lệnh Từ tiên sinh đến truyền lời cho Cố nương tử.”
Cố Niệm lập tức hiểu ra, hắn đã là thị vệ của Yến Vương phủ, việc biết nàng đang giúp đỡ ở nghĩa thục thôn Tam Hợp cũng là điều hợp lý.
Mà nghe lời hắn ta nói, hẳn là Từ Ngôn Tân phái hắn ta tới đây.
Cố Niệm không khỏi càng thêm tò mò “Mạnh thị vệ cứ nói đừng ngại.”
Mạnh Vũ vội nói: “Từ tiên sinh phái thuộc hạ đến báo cho Cố nương tử biết, Lâm hiệu úy của trại tuần phòng có việc muốn nhờ, mời người tối nay đến Bích Viên thực lâu trong thành gặp mặt.”
Hắn ta vừa dứt lời, không đợi Cố Niệm trả lời, trong sân có tiếng nói từ xa vọng lại gần: “Ngươi trở về chuyển lời cho Từ Ngôn Tân, Cố nương tử không rảnh đi dự hẹn.”
Cả hai đều sững sờ, vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tạ Nghiễn mặc một bộ đồ luyện công bó sát người ung dung bước tới.
Nhan Tùng ở bên cạnh trừng mắt nhìn, vốn còn bày ra tư thế địch ý mười phần, đợi đến khi hắn ta nhìn rõ bộ dạng người tới, lại kinh ngạc không thôi.
Hắn ta và Mạnh Vũ vốn quen biết nhau nhiều năm, còn từng cùng nhau làm việc ở trại tuần phòng, càng biết rõ hắn ta là hộ vệ ởYến Vương phủ, hai người thế nào cũng không thể nói là quan hệ kẻ thù.
Mạnh Vũ nhận ra Tạ Nghiễn, vội ôm quyền làm lễ: “Tham kiến Tạ tướng quân.”
Hắn ta dừng lại một chút, vội chủ động khai báo: “Thuộc hạ phụng mệnh Yến Vương điện hạ đến nơi này, Điện hạ nói, Tướng quân biết rõ ý đồ đến, tất nhiên sẽ rộng lượng đồng ý.”
Tạ Nghiễn hơi cau mày, liền biết lão hồ ly Từ Ngôn Tân này nhất định là đã đem chuyện đến trước mặt Lý Hoài, cố ý muốn làm cho hắn không thoải mái.
Cũng phải, với tính tình của hắn ta, tuyệt đối sẽ không dễ dàng làm phiền thị vệ của Yến Vương phủ, một là tổn hại danh tiếng của hắn ta, hai là dễ nảy sinh hiềm nghi cáo mượn oai hùm, người thanh cao như hắn ta sao có thể để lại nhược điểm cho mình.
Không chỉ như vậy, Từ Ngôn Tân còn dạy Mạnh Vũ nói ra mấy lời mỉa mai kỳ quái, cái gì mà “rộng lượng đồng ý”, thực chất là đang ngầm châm biếm, nếu hắn cố chấp không cho Cố Niệm đi đến chỗ hẹn, chính là kẻ lòng dạ hẹp hòi, là hạng người ngu ngốc không phân biệt phải trái.
Tạ Nghiễn càng thêm tức giận, nhưng không tiện phát tác trước mặt Cố Niệm, càng không có lý do gì trút cơn giận này lên người Mạnh Vũ vô tội.
Hắn nhìn chằm chằm Mạnh Vũ, còn chưa nghĩ ra làm sao để đuổi người đi, Cố Niệm lại đã khẽ tiếng đáp: “Làm phiền Mạnh thị vệ thay ta trả lời, tối nay ta sẽ đến Bích Viên đúng hẹn.”
Tạ Nghiễn kinh ngạc quay đầu lại, tầm mắt rơi trên khuôn mặt Cố Niệm… Nàng vậy mà còn đang cười?
Mạnh Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Thuộc hạ hiểu rồi!”
Nói xong, hắn ta lại lần nữa bái biệt Tạ Nghiễn, lặng lẽ ra hiệu bằng mắt với Nhan Tùng, sau đó vội vã ra khỏi sân, xoay người lên ngựa rời đi.
Tạ Nghiễn nhìn Cố Niệm, vô cùng không hiểu: “Hắn bảo nàng đi, nàng liền đi à?”
Cố Niệm kinh ngạc nhìn lại hắn: “Ta trước đây đưa đồ cho Lâm nhị gia, từng nói với ngài ấy, nếu ngài ấy có đồ vật gì cần chuyển giao cho Lâm chưởng quầy, cứ việc phó thác cho ta. Nghĩ đến việc ngài ấy chính là vì chuyện này mà nhờ người truyền lời, ta có lý do nào mà không đi?”
Tạ Nghiễn nhất thời nghẹn lời, thấy Cố Niệm không nghĩ sâu xa, lại không tiện vạch trần mánh khóe của Từ Ngôn Tân trước mặt nàng, nhưng thật sự không tìm được lý do thích hợp để cản nàng lại.
Từ Ngôn Tân đã đưa hắn lên vị trí “rộng lượng” không xuống được, Tạ Nghiễn lần đầu tiên gặp phải người khó dây dưa như vậy, cũng xem như là gặp phải đối thủ.
Tạ Nghiễn còn chưa nghĩ ra lời để nói, lại nghe Cố Niệm thấp giọng lẩm bẩm: “Có điều… Bích Viên bên đó khách nhân cũng không ít, mặc dù không ở khu phố sầm uất trong thành, nhưng cũng khó đảm bảo an toàn.”
Tạ Nghiễn nghe vậy vui mừng, còn tưởng rằng Cố Niệm đã đổi ý, vội muốn phụ họa mấy tiếng.
Ai ngờ Cố Niệm chợt quay đầu nhìn hắn, một đôi mắt đẹp ngây thơ vô tội, không hề có ý đồ toan tính.
Hắn mơ hồ có dự cảm không tốt.
Cố Niệm quả nhiên nói: “Ta có một thỉnh cầu hơi quá đáng.” Nàng chân thành nhìn Tạ Nghiễn, chột dạ mỉm cười “Có thể làm phiền Tiểu hầu gia cho lão Trịnh đưa ta vào thành không? Sẽ không trì hoãn lâu đâu, ta cùng ngài ấy ăn cơm xong sẽ lập tức trở về, nhất định không để người khác phát hiện.”
Năm ngón tay Tạ Nghiễn giấu sau lưng nắm chặt lại, gân xanh lập tức nổi lên, Nhan Tùng trợn to mắt liếc nhìn, vội dời tầm mắt đi nơi khác.
Nàng vậy mà còn lấy lòng mà nhếch mép cười nhẹ với hắn, mắt sao lấp lánh, khiến người ta hoàn toàn không nói ra được lời từ chối tàn nhẫn nào.
Tạ Nghiễn hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy bây giờ hắn qua lại với Cố Niệm, hoàn toàn rơi vào thế yếu của thế yếu, thế mà hắn lại mê muội đầu óc, vậy mà vẫn cam tâm tình nguyện.
Hắn nghiêng mặt, hất cằm về phía Nhan Tùng, đối phương lập tức hiểu ý, vội vã chạy ra ngoài cửa sắp xếp.
Sắc mặt Tạ Nghiễn hơi đanh lại, ngữ khí lạnh như băng: “Bích Viên ở phố Hồi Nhi phía tây thành, các món ở đó chủ yếu là món ăn Tây Vực, nàng có thể ăn quen sao?”
Ánh mắt Cố Niệm xoay chuyển, chần chừ nói: “Vậy ta ăn ít một chút.”
Tạ Nghiễn bị nàng làm cho nghẹn họng, có chút hờn dỗi, lập tức lại cố tìm chuyện để nói: “Nàng sợ sao? Nếu cảm thấy không ổn, ta có thể tìm người bảo vệ nàng cho yên tâm.”
Hắn còn mong Cố Niệm có thể để lộ ra một tia cảm xúc lo lắng sợ hãi, như vậy, hắn liền có thể thuận nước đẩy thuyền tự tiến cử chính mình, đích thân hộ tống nàng vào thành, nói không chừng còn có thể cùng nàng đi gặp Lâm Việt một phen, như vậy cũng tốt để đối phương biết khó mà lui.
Ai ngờ Cố Niệm nhìn hắn một cách khó hiểu: “Thân thủ của Lâm nhị gia hẳn là không tệ… Hơn nữa ngài ấy chắc sẽ không hại ta chứ?”
Dừng một chút, nàng lại tự mình phân tích “Cố Minh Chương trước nay xem thường sự lụi tàn ở phía tây thành, cho nên chưa bao giờ đến đó. Ta nghĩ, hẳn là không có vấn đề gì, huống hồ ta cũng đội mũ có mạng che, ra vào không thấy rõ dung mạo.”
Tạ Nghiễn giống như đấm một quyền vào bông gòn, phía sau bông gòn là một bức tường cứng, hắn chỉ tự mình thấy đau tay, không ai để ý, hắn không còn lý do nào nữa.
Nhan Tùng vừa lúc đi đến ngoài cửa, bẩm báo hai người xe ngựa đã chuẩn bị xong.
Thấy đã quá trưa, Cố Niệm mong có thể đi nhanh về nhanh, liền quay về phòng thay một bộ y phục tươm tất.
Tạ Nghiễn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế dài trong sân, có chút nôn nóng.
Chỉ thấy Cố Niệm ra cửa, bên trong mặc áo tay nhỏ bằng lụa mỏng, khoác một chiếc áo ngoài màu xanh biếc, mặc một chiếc váy xếp in hoa màu ngó sen đã nửa cũ nửa mới, trông thực ra cũng không có gì khác biệt. Nhưng hắn bây giờ vừa nhìn lại cảm thấy nàng vừa rồi đã có ý trang điểm một phen, dung mạo vậy mà lại kiều diễm dễ thương hơn so với thường ngày.
Hắn sa sầm mặt, vô cùng bất mãn: “Ăn bữa cơm mà thôi, mặc phô trương như vậy làm gì?”
Cố Niệm cúi đầu nhìn lướt qua một cách khó hiểu, đây đều là y phục theo mùa mà nàng may hồi đầu thu năm ngoái ở Tầm Khê, thay đổi giặt giũ không biết đã mặc qua bao nhiêu lần, sao lại dính dáng đến hai từ “phô trương”?
“Ta dù sao cũng không thể thất lễ với người ta, ngay cả y phục cũng không thay à…”
Bộ y phục nàng mặc giảng bài hằng ngày đã dính đầy vết mực, có vài vết giặt không sạch, nhưng nàng không nỡ vứt, liền giữ lại mặc ở thư viện, dù sao qua lại đều là trẻ con, chỉ cần y phục tươm tất là được, không có nhiều cầu kỳ như vậy.
Tạ Nghiễn cứng miệng: “Bộ hôm qua ở trong ruộng bắt cua kia rất tốt.”
Bộ y phục đó kỳ thực cũng không tốt lắm, màu xanh biếc nước rất tôn da của nàng, mặc một bộ váy dài, liền giống như vị tiên nữ nào đó trong núi hạ phàm, chẳng qua là vạt váy kia dính đầy bùn vàng, như vậy mới có thể át đi vài phần vẻ tuyệt sắc của nàng.
Cố Niệm kỳ quái nhìn hắn, thành thật trả lời: “Bộ y phục đó đã giặt rồi, còn chưa phơi khô.”
Nàng vậy mà lại thật sự cùng hắn thảo luận rốt cuộc bộ y phục nào thích hợp hơn, thật sự có chút hoang đường.
Tạ Nghiễn vì sự nghiêm túc của nàng mà dở khóc dở cười, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng, Cố Niệm mang theo chút không hiểu mà nhìn hắn mấy lần, ung dung đi theo Nhan Tùng ra ngoài.
Tạ Nghiễn đưa mắt nhìn nàng rời đi, nhất thời thất thần, không biết nên cảm khái điều gì.
Mãi cho đến khi Nhan Tùng chậm rãi đi về sân, đứng chờ bên cạnh suy nghĩ mấy phen, mở miệng hỏi: “Công tử, ngài thật sự yên tâm để thiếu phu nhân một mình về thành sao?”
Tạ Nghiễn như chợt tỉnh mộng, hắng giọng: “Chuẩn bị ngựa.”
Nói xong, Tạ Nghiễn đứng dậy, ung dung đi về phòng.
…
Cố Niệm vừa xuống xe ngựa, người còn chưa bước vào cửa lớn Bích Viên, liền nghe một tiếng cười sang sảng ở bên trong vang lên: “Cố nương tử, ta chỉ đến sớm hơn nương tử mấy bước.”
Lâm Việt sảng khoái vẫy tay với nàng, lúc này đang đứng bên cạnh cầu thang chờ nàng cùng lên lầu.
Cố Niệm vén váy bước vào trong, nàng vẫn là lần đầu tiên đến Bích Viên, trước đây chỉ nghe nói món ăn nơi này có hương vị đặc biệt, chứ chưa từng đích thân đến nếm thử.
Bích Viên không đặt bàn lẻ, tất cả khách nhân đều được tiếp đón riêng trong nhã gian, do đó đại sảnh hơi vắng vẻ, nhưng ngược lại hợp ý Cố Niệm.
Nàng vội vàng liếc nhìn tầng một không tính là rộng rãi, quay đầu mỉm cười với Lâm Việt: “Nhị gia hôm nay được nghỉ sao?”
Lâm Việt dẫn nàng lên trước, “Đúng vậy, nên mới đặc biệt mời Từ tiên sinh thay mặt truyền lời. Lần trước đi vội vàng, vậy mà quên hỏi Cố nương tử ở chỗ nào, thật sự quá thất lễ.”
Hai người ung dung bước lên bậc thang, đi về phía nhã gian trên lầu.
Cố Niệm cười đáp: “Nhị gia tâm tư tỉ mỉ, vẫn là tìm đến chỗ Từ tiên sinh.”
Trong lúc nói chuyện, Lâm Việt đã dẫn nàng vào phòng, hắn ta nhè nhẹ khép cửa lại, lập tức mời Cố Niệm ngồi xuống.
Lâm Việt có chút lúng túng gãi đầu, cười nói: “Cũng là hạ sách, vốn không nên làm phiền mọi người như vậy. Từ tiên sinh ngược lại cũng nhiệt tình, nói với ta nương tử đã đến nghĩa thục ở thôn Tam Hợp bên kia giúp đỡ, còn đặc biệt nhờ người thay ta đi truyền lời.”
Mãi cho đến lúc này, Cố Niệm mới nhận ra Lâm Việt hôm nay mặc một bộ trường sam màu xanh hồ mới tinh, búi tóc cài trâm, trông bớt đi vài phần cảm giác áp bức, ngược lại có vẻ nho nhã hơn một chút.
Nàng mím môi cười: “Từ tiên sinh nhân phẩm cao quý, trước nay rất nhiệt tình.”
Nàng nhận lấy trà Lâm Việt đưa tới, khẽ nhấp một ngụm, đi thẳng vào vấn đề : “Nhị gia hôm nay mời ta đến đây, có phải có đồ vật gì cần ta thay mặt chuyển cho Lâm chưởng quầy không?”
Sắc mặt Lâm Việt hơi sững lại, dường như có chút ngượng ngùng mà cười hì hì “Cũng không hẳn. Lần trước ở đại doanh, Cố nương tử lấy khăn tay cho ta lau ống tay áo, ta nói là sẽ mua một cái mới trả lại cho nương tử.”
Nói xong, hắn từ trong vạt áo trong móc ra một chiếc khăn lụa vuông được gấp ngay ngắn, từ từ đẩy đến trước mặt Cố Niệm.
“Ta không hiểu lắm sở thích của nữ nhi, liền nhờ chưởng quầy thay ta quyết định. Màu sắc trang nhã một chút, ngược lại cũng hợp với nương tử…” Yết hầu hắn khẽ động “Mong Cố nương tử nhất định phải nhận lấy.”
Cố Niệm sững sờ, tuy theo bản năng đưa cổ tay ra, nhưng thoáng chốc lại nảy ra một ý nghĩ kỳ quái, do đó chần chừ không dám tùy tiện nhận lấy.
Nàng nhìn thần thái của Lâm Việt, dường như không giống chỉ là vì trả lại nhân tình lần trước cho nàng… Hắn vốn là người sảng khoái thẳng thắn, hôm nay lại có chút cẩn thận từng li từng tí, còn rất chú ý đến cử chỉ phản ứng của nàng.
Thêm vào đó chiếc khăn tay hắn đặc biệt mua tới, bất luận đắt rẻ, đây dù sao cũng là vật tùy thân, bọn họ vốn không có tư tình, vốn không nên có hành động riêng tư trao nhận như vậy.
Năm ngón tay Cố Niệm hơi co lại, cánh tay thu vào một chút, thăm dò hỏi: “Nhị gia, ngài đây là?”
Mặt Lâm Việt bỗng nhiên ửng hồng, hắn ta ấp úng mấy tiếng, trong ánh mắt càng lúc càng không hiểu của Cố Niệm mà hạ quyết tâm, lớn tiếng nói: “Cố nương tử, thật không dám giấu, ta, ta lần trước gặp nương tử, liền đã thầm có cảm tình với nương tử—— ta nghe Từ tiên sinh nói, nương tử bây giờ lẻ loi một mình, cũng thiếu một lương nhân tri kỷ ổn trọng để chăm sóc. Nương tử có lẽ không hiểu rõ ta lắm, không sao, ta nói sơ qua cho nương tử biết trước.”
Cố Niệm giật mình, còn chưa kịp hoàn hồn để ngăn hắn nói tiếp, liền nghe Lâm Việt nói: “Ta lớn hơn nương tử tám tuổi, đang độ tuổi tráng kiện, hiện tại ở trại tuần phòng giữ chức Việt Kỵ hiệu úy, sau này lập được công lao, còn có thể thăng tiến thêm làm Tướng quân, luận về tiền đồ vẫn là có một chút.”
“Nương tử ở Tầm Khê nhiều năm, hẳn cũng biết, nhà ta tuy không phải đại phú đại quý, nhưng ở địa phương cũng xem như khá giả, trong nhà chỉ có huynh trưởng và tẩu tẩu là hai vị trưởng bối, nương tử sau này không cần hầu hạ công bà, cũng không sợ chuyện thị phi trong hậu trạch…”
Hắn ta tuôn ra một tràng lời hay ý đẹp, thật sự giống như muốn cưới nàng vậy, đem tất cả sở trường của mình ra nói hết một lượt.
Cố Niệm cuối cùng không nhịn được mà ngắt lời: “Nhị gia, Lâm hiệu úy, ngài hiểu lầm rồi!” Gò má nàng đỏ bừng, rõ ràng không ngờ tới Lâm Việt hôm nay mời nàng gặp mặt vậy mà là để xem mắt.
“Từ tiên sinh hẳn chỉ là xuất phát từ lòng tốt, nhất thời cảm thán ta gặp trắc trở. Chứ không phải, không phải là muốn để ta và ngài…” Nàng nhất thời không nói ra được, vội ấn khăn tay đẩy về trước mặt Lâm Việt, cúi đầu xuống.
“Ta cảm kích hảo ý của ngài, nhưng ta, ta vạn lần không thể nhận.”
Lâm Việt sững sờ, còn tưởng rằng nàng chỉ là ngượng ngùng, không tiện, hắn ta suy nghĩ một lát, đang nghĩ làm sao để khuyên nàng nhận lấy tấm lòng này.
Bên ngoài nhã gian yên tĩnh trong chốc lát, mà ngay lúc này ở căn phòng sát vách, Nhan Tùng không nhịn được nuốt mạnh một cái, ánh mắt liếc thấy sắc mặt không chút gợn sóng của Tạ Nghiễn, trong lòng không ngừng thầm niệm công tử quả là đủ bình tĩnh, sự ổn trọng này không phải người thường có thể có được.
Mà Tạ Nghiễn nghe bọn họ nói được bảy tám phần, lúc này mới ung dung đứng dậy, đi vòng qua bàn dài, ra hiệu bằng mắt với Nhan Tùng.
Hắn ta vội vã đẩy cửa nhã gian ra, sau đó, hai người đi đến căn phòng Cố Niệm đang ở.
Nhan Tùng giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa, bầu không khí lúng túng bên trong lập tức ngưng đọng, Lâm Việt có chút hồ nghi, vội đứng dậy ra mở cửa, cũng nhân cơ hội né tránh khoảnh khắc khó xử này.
Khi cửa được kéo ra, hắn ta lập tức trố mắt líu lưỡi cứng đờ tại chỗ.
Hắn nhìn một lúc lâu, lúc này mới lùi lại nửa bước, cúi người hành lễ: “Tham kiến Tướng quân!”
Cố Niệm nghe tiếng nhìn sang, thân mình run lên, không ngờ Tạ Nghiễn lại có thể đi theo nàng đến tận nơi này. Nàng tuyệt đối không tin đây là ngẫu nhiên, rất rõ ràng, Tạ Nghiễn cũng không có ý định nói dối lừa nàng.
Tạ Nghiễn ung dung bình thản bước vào trong phòng, đi thẳng về phía Cố Niệm.
Nàng theo bản năng cũng đứng lên, đôi mắt đẹp khẽ chuyển động, không hiểu sao lại có chút chột dạ. Tạ Nghiễn đến khi nào? Hắn vừa rồi có nghe thấy lời của Lâm Việt không… lại nghe được bao nhiêu?
Nàng liếc nhìn hắn, lại thấy hắn mặc một bộ trường sam bằng lụa chất liệu cực tốt, màu trắng ngà hiếm thấy, càng tôn lên vẻ mặt đẹp như ngọc, thần thái thanh tao thoát tục, hệt như bộ dáng công tử đoan chính, lập tức khiến người bên cạnh bị tức lu mờ đi.
Tạ Nghiễn rũ mắt liếc nhìn chiếc khăn tay bị hai bên đẩy qua đẩy lại trên bàn, nhất thời không nói ra được tư vị gì.
Hắn dứt khoát mặc cho suy nghĩ vẩn vơ bay xa, tầm mắt rơi trở lại trên mặt Cố Niệm.
Nàng có một chút hoảng hốt, nhiều hơn là kinh ngạc và tò mò, may mà, không có sự tức giận và phản kháng mà hắn lo lắng.
Trong lòng hắn đã nắm chắc, tâm tình cảm thấy tốt hơn, lúc này mới quay đầu nhìn Lâm Việt nói: “Lâm hiệu úy, ngươi khó khăn lắm mới được nghỉ, nên về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi. Ngươi là tướng tài khó có được trong doanh, càng phải giữ gìn thân thể nhiều hơn.”
Đây rõ ràng là lệnh đuổi khách, nhưng Lâm Việt nghĩ mãi không ra—— Tạ Nghiễn vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở Bích Viên, lại vì sao tìm tới cửa?
Hắn ta tự nhiên không hiểu nội tình, mà nhìn tư thái của Tạ Nghiễn đối với Cố Niệm, bọn họ dường như quen biết? Lại nghĩ, Tạ Nghiễn phụng mệnh đi Tầm Khê làm nhiệm vụ, chắc hẳn đã sớm tiếp xúc qua với Cố Niệm, như vậy cũng không có gì lạ.
Nhưng nghe lời khuyên răn này của hắn, rõ ràng lại giống như đã hiểu lầm chuyện gì đó…
Hắn ta đành phải nói thật: “Đa tạ Tướng quân quan tâm, thuộc hạ hôm nay đúng lúc được nghỉ, liền dự định cùng vị đồng hương này trò chuyện một chút, chứ không phải cử chỉ không đứng đắn, xin Tướng quân minh xét.”
Tạ Nghiễn liếc nhìn hắn ta, thản nhiên nói: “Lâm hiệu úy hiểu lầm rồi, ta không phải có ý ám chỉ điều gì cả. Thật không dám giấu, ta sớm đã quen biết Cố nương tử, đôi bên đã có ước hẹn, để tránh sau này ngươi suy nghĩ nhiều, hiểu lầm là ta cậy quyền thế đoạt người mình yêu, giữa đôi bên sinh ra bất hòa, chi bằng hôm nay nói rõ ràng hết một lượt.”
Lâm Việt nghe vậy vô cùng kinh hãi, không thể tin được mà nhìn Cố Niệm, ánh mắt lập tức quét qua lại trên mặt hai người, sau đó lại vội cúi đầu, ôm quyền xin lỗi: “Mong Tướng quân thứ tội!”
Cố Niệm sợ tới mức há miệng muốn biện giải, lại bị Tạ Nghiễn lặng lẽ nắm lấy lòng bàn tay, im lặng tạo ra sự uy h**p không rõ ràng.
Nàng trừng hắn, hắn liền nhẹ nhàng dời tầm mắt đi.
Tạ Nghiễn an ủi hắn ta: “Ngươi có tội gì đâu? Ta không phải muốn mượn cớ làm ầm lên, lời vừa rồi nói cũng đều là lời thật lòng. Ngươi và ta đều là người thẳng thắn, làm việc không cần vòng vo, ta hôm nay mạo muội ra mặt giải quyết nhanh gọn, đối với mọi người đều tốt.”
Lâm Việt tự biết không tiện ở lại lâu, mặt lúc đỏ lúc trắng, rõ ràng không ngờ tới Cố Niệm và Tạ Nghiễn vậy mà đã sớm nảy sinh tình cảm.
Hắn ta vội vã bái biệt Tạ Nghiễn, lại nói với Cố Niệm một tiếng mạo muội, sau đó cầm khăn tay xoay người ra khỏi nhã gian, tiếng bước chân của hắn ta dần yếu đi, Nhan Tùng cũng lặng lẽ lui ra ngoài cửa.
Đợi người đi hết, Cố Niệm giơ tay đẩy Tạ Nghiễn một cái.
Nàng đẩy hắn ra, đi vòng qua bên cạnh, cũng định rời khỏi nhã gian.
Tạ Nghiễn thuận thế nắm lấy cánh tay nàng “Giận rồi à?”
Cố Niệm trừng hắn: “Tiểu hầu gia thích nhất là nói hồ đồ, ta không muốn qua lại với ngài nhiều như vậy, cũng tránh sau này gây ra thị phi, ta không chống đỡ nổi.”
Tạ Nghiễn khẽ thở dài: “Ta đang giúp nàng, nàng vậy mà lại cắn ngược lại một cái.”
Cố Niệm sững sờ, hắn lại từ từ kéo nàng đến gần, cùng ngồi xuống trước bàn.
“Nàng không phải là không có ý với hắn sao? Lâm hiệu úy đầu óc đơn giản, nàng nói uyển chuyển như vậy, hắn còn tưởng nàng chỉ là ngượng ngùng e thẹn, khó tránh khỏi tiếp tục theo đuổi ráo riết.”
Hắn đem chén trà đã nguội ngắt hất sang bên cạnh, từ từ rót cho nàng một tách trà nóng mới.
Cố Niệm chỉ cảm thấy hắn đang nói ngang nói ngược, trong tay lại bị hắn nhét cho chén trà, nghĩ nghĩ, lại hơi dừng lại, “Ta có thể tìm cách từ chối, vì sao phải cần ngài nói những lời kia, những lời kia!”
Nàng không có mặt mũi để nói tiếp, thật không biết Tạ Nghiễn sau khi bộc lộ bản tính lại hoang đường không đứng đắn như vậy, đặc biệt, Lâm Việt còn là hiệu úy dưới trướng hắn.
Hắn hôm nay nói như vậy, Lâm Việt tất nhiên sẽ hoàn toàn hiểu lầm quan hệ của hai người, chuyện này khó đảm bảo không truyền về Tầm Khê, sau này lại bảo nàng làm sao đối mặt với Từ Ngôn Tân và Lâm chưởng quầy?
Tạ Nghiễn nâng chén chậm rãi uống, nhướng mày, “Nàng định từ chối thế nào?”
Cố Niệm trầm ngâm giây lát, cuối cùng chỉ còn lại im lặng.
Tạ Nghiễn thật sự quá hiểu rõ tính tình của nàng, chính là thấy được việc nàng không quen làm mất mặt người khác, lại luôn mềm lòng, cho nên nhiều chuyện đôi khi quá khéo lại thành vụng.
Nếu để tự nàng nghĩ cách từ chối tấm lòng này, dựa theo tính tình mềm mỏng của nàng, chỉ sợ vòng qua vòng lại, ngược lại khiến người ta sinh ra hiểu lầm khác càng giải thích không rõ.
Tạ Nghiễn cười khẽ một tiếng, lại đẩy chén trà vào lòng bàn tay nàng, “Ta đã hi sinh thanh danh công chính nghiêm minh để thay nàng ngăn cản đoạn nghiệt duyên này, có điều nhân phẩm ta đặc biệt tốt, không cầu nàng báo đáp, lát nữa ăn cơm xong còn muốn đưa nàng đến một nơi tốt.”
Cố Niệm “chậc” một tiếng, luôn cảm thấy lời này của hắn lỳ quái vô cùng, rõ ràng là hắn đột nhiên khuấy rối phá đám, nói mấy lời hồ đồ không đâu vào đâu dọa người ta chạy mất, bây giờ không hiểu sao ngược lại biến thành nàng nợ nhân tình?
Nàng quay đầu nhìn hắn: “Tiểu hầu gia, ngài lén lút theo dõi ta đến đây, cũng gọi là nhân phẩm tốt sao?”
Tạ Nghiễn liếc xéo nàng: “Lúc Mạnh Vũ đến truyền lời, ta cũng ở trước mặt nàng. Nàng không kiêng dè ta, ta nghe rõ ràng rành mạch từng chữ một. Vừa hay ta về kinh làm việc, đi ngang qua tây thành, tiện đường qua xem nàng có muốn cùng về thôn không, ta có lòng tốt, lại bị nàng nói là theo dõi?”
Cố Niệm khâm phục bản lĩnh đổi trắng thay đen chỉ hươu bảo ngựa của hắn, thầm nghĩ nếu Tạ Nghiễn không làm Tướng quân ra sa trường diệt địch, dựa vào cái miệng này cũng có thể làm sứ thần khuấy đảo triều chính nước địch.
Nàng lười đấu võ mồm cùng hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm, ngón tay khẽ cào lên vân gỗ trên bàn, dường như đang phát tiết sự bất mãn không lời.
Tạ Nghiễn khẽ vỗ vỗ mu bàn tay nàng “Muốn ăn chút gì không? Ta bảo Nhan Tùng đi nói với chưởng quầy.”
Sắc mặt Cố Niệm cứng lại, mím mím môi, trước nay chưa bao giờ có thể giận dỗi với đồ ăn ngon.
Nàng xoa xoa bụng, có chút “không có cốt khí” mà nói ra mấy món ăn.
Khóe môi Tạ Nghiễn ẩn giấu ý cười, kiên nhẫn nghe nàng nói xong từng món, sau đó cao giọng nói với ra ngoài cửa: “Nghe rõ chưa?”
Nhan Tùng lập tức vâng dạ, bước chân vội vã.
Hai người ở Bích Viên ăn xong một bữa cơm, có món thịt bò nướng mang lên cuối cùng, nhưng lại hợp ý Cố Niệm nhất, nàng lúc đó đã no bảy tám phần, nhất thời không ăn thêm được nhiều nữa, không khỏi quyến luyến không nỡ mà nhìn chỗ thịt bò còn lại than thở, sớm biết lúc trước nên ăn ít món khác đi.
Tạ Nghiễn nhận ra tâm tư nhỏ của nàng, chỉ cười khẽ: “Lại không phải chỉ ăn một lần rồi không thể đến nữa, nàng nếu thích, ta cho người đến tây thành mua mang về nhà, chuyện này cũng không khó.”
Cố Niệm theo bản năng nói: “Ăn ở nhà hương vị không giống ăn ở đây.”
Tiếng gọi “nhà” này từ miệng nàng buột ra, nàng không khỏi sững sờ, nàng… còn có nhà sao? Không thể nào là Cố gia, trạch tử ở phía nam thành kia lại càng không đúng.
Nghĩa thục ở thôn Tam Hợp cũng không phải nhà, Tầm Khê cũng không phải gốc gác của nàng.
Cho nên, nhà của nàng ở đâu?
Cố Niệm chuyển sang sắc mặt ảm đạm, nàng biết rõ Tạ Nghiễn có ý ám chỉ, nhưng nàng vừa rồi vậy mà cũng thuận theo lời hắn mà nói năng không lựa lời, vậy mà không nhận ra có gì không ổn.
Nàng mím mím môi, không nói gì thêm.
Khóe môi Tạ Nghiễn khẽ nhếch, chợt cúi người sát lại bên tai nàng, thấp giọng nói: “Nàng muốn về Hầu phủ xem thử không?”
Cố Niệm kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, lập tức lắc đầu.
Trong mắt Tạ Nghiễn chứa ý cười, nhưng cũng không miễn cưỡng, hắn thẳng người lên, giọng điệu nhẹ nhàng: “Vậy thì đến một nơi khác.”
Không để Cố Niệm nói thêm nửa chữ, hắn kéo cổ tay nàng xuống lầu, hai người rẽ ra khỏi con hẻm nhỏ, đi về phía đầu kia của con phố dài.
Sự việc diễn ra tự nhiên, dường như bất kể nàng có cam tâm tình nguyện hay không, sự tiếp xúc thân mật như vậy đã là sự ngầm đồng ý của đôi bên.
Lúc này đang là chợ đêm, hai người không đi phố chính, suốt đường đều đi xuyên qua trong hẻm.
Đèn lồng trên vách tường kia chiếu lên vai Tạ Nghiễn, Cố Niệm ở phía sau bị hắn kéo tay, nàng có một thoáng ảo giác.
Cũng không biết từ lúc nào, quan hệ của bọn họ hình như ngày càng thân mật, bọn họ đã nói rõ những hiểu lầm, sai lầm kia, dần dần nhận thức lại đối phương, nàng có chút mơ hồ, nhất thời không thể hiểu rõ được tình cảm này.
Trong lòng biết rõ, nàng trước nay chưa từng oán trách Tạ Nghiễn, trước kia là cảm thấy hắn cao không thể với tới, nàng không thể mơ tưởng. Mà nay là cảm thấy hắn… còn tốt hơn so với nàng tưởng tượng ban đầu, nàng cảm thấy may mắn vì quá khứ đã không yêu lầm người.
Ngón tay cứng đờ của nàng dần thả lỏng, bước chân cũng nhanh hơn một chút, dần dần theo kịp bước chân của Tạ Nghiễn, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, chỉ cảm thấy cảnh đường phố phía trước vô cùng quen mắt.
Cố Niệm không khỏi sững sờ, vội thấp giọng nói: “Tiểu hầu gia, đây là muốn đi đâu?”
Bọn họ cuối cùng dừng lại ở phố Du Lâm.
Cố Niệm có thể nhìn thấy từ xa dược đường mà nàng trước đây ngày đêm ra vào, trên xà nhà treo một chiếc đèn lồng, gác lửng tầng hai cũng đã thắp đèn.
Nàng xuất thần nhìn mặt tiền không thay đổi bao nhiêu, nhất thời ngây ngẩn, qua một lúc lâu, nàng mới không hiểu mà ngẩng đầu nhìn Tạ Nghiễn.
“Tiểu hầu gia vì sao đưa ta đến phố Du Lâm?” Nàng chần chừ “Không sợ bị… bị người khác phát hiện sao?”
Tạ Nghiễn chỉ nói: “Ta lần trước làm việc đi ngang qua đây, phát hiện dược đường của nương nàng vậy mà vẫn còn giữ lại, ta đã gặp Thanh Tâm, còn có vị lão chưởng quỹ kia của nhà nàng.”
Cố Niệm kinh ngạc trợn to mắt “Thanh Tâm và Cửu thúc vẫn ở dược đường sao?” Nàng có chút không dám tin, bước chân hơi nhích một chút, rồi lại đột nhiên dừng lại.
Nàng không thể mạo muội xuất hiện, một là sợ dọa tiểu cô nương, hai là nơi này có nhiều người quen biết, khó đảm bảo không bị Cố Minh Chương biết được.
Tạ Nghiễn bình thản nói: “Ta biết trong lòng nàng canh cánh chuyện này, cho nên đặc biệt đưa nàng đến xem một chút. Có điều, chắc hẳn nàng cũng rõ, bây giờ không phải thời cơ tốt để nhận nhau, nàng cho ta chút thời gian, đợi ta xử lý xong Cố Minh Chương, nhất định sẽ để chủ tớ các nàng gặp nhau.”
Cố Niệm lại kinh hãi nói: “Tiểu hầu gia… muốn làm gì Cố Minh Chương?”
Tạ Nghiễn nhìn sâu vào nàng một cái, chỉ nói: “Lần này ta sẽ không để nàng bị cuốn vào nữa, yên tâm.”
Cố Niệm rụt rè nhìn hắn, muốn nói lại thôi, biết rõ chuyện này không nên hỏi nhiều, do đó yên lặng gật đầu, qua một lát, không khỏi lại âm thầm cau mày.
Với tính tình của Vương di nương, một khi biết nàng ngoài ý muốn qua đời, tất nhiên sẽ càng ra sức muốn chiếm được dược đường mới đúng, bà ta không nhân cơ hội chiếm dược đường làm của riêng bán cho người khác lấy tiền mặt, ngược lại có thể dung túng Thanh Tâm tiếp tục kinh doanh sao?
Điều này thật sự quá không phù hợp với tính tình của Nhị phòng.
Nàng tự cho rằng có lẽ là do khế đất kia vẫn chưa bị Vương di nương tìm thấy, không khỏi khe khẽ lẩm bẩm: “Khế đất giấu ở Hầu phủ quả nhiên an toàn.”
Tạ Nghiễn ngược lại nghe rất rõ, không lộ thanh sắc mà cười khẽ, không vạch trần nàng, chỉ nói: “Xem ra Vương thị cũng không có thủ đoạn giỏi giang đến thế, nàng có thể yên tâm rồi.”
Cố Niệm liếc Tạ Nghiễn một cái, mím môi, không nói thêm.
Lúc hai người định rời đi, Tạ Nghiễn đột nhiên hỏi: “Có muốn ra phố lớn xem náo nhiệt không?”
Cố Niệm dĩ nhiên là cầu còn không được, nhưng lại có chút e dè, nhưng thấy Tạ Nghiễn dường như không để ý, liền cũng suy nghĩ một lát, thầm nghĩ nàng bây giờ không cần phải e ngại Cố Minh Chương nữa, không phải vì hoàn toàn dựa vào sự che chở của Tạ Nghiễn.
Nàng có gì mà phải chột dạ chứ? Nếu cuối cùng sự việc vỡ lở, nàng chi bằng thật sự cùng hắn ta đối chất trước công đường, phải trái trắng đen há có thể để hắn ta đảo lộn, dưới chân Thiên tử càng không để hắn ta cậy thế bắt nạt người.
Nàng bình tâm lại, lập tức gật đầu, cùng Tạ Nghiễn đi xuyên qua mấy cửa hàng sớm đã đóng cửa không tiếp khách, chậm rãi hòa vào sự huyên náo của phố Tân Môn.
Cố Niệm sớm đã mong nhớđiểm tâm của Thanh Phong Lâu, trên đường tuy cũng nhìn các gánh hàng rong ven đường, nhưng mắt không ngừng liếc về phía Thanh Phong Lâu náo nhiệt nhất.
Tạ Nghiễn quan sát tỉ mỉ tâm tư của nàng, cũng lặng lẽ đưa nàng về phía bên đó, cuối cùng, Cố Niệm nhìn bảng hiệu và những chiếc lồng hấp lớn của Thanh Phong Lâu chỉ cách vài bước chân, không nhịn được khẽ nuốt nước bọt.
Tạ Nghiễn ung dung nói: “Muốn ăn gì? Ta đi mua.”
Cố Niệm từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng, vội cười nhìn Tạ Nghiễn, chỉ cảm thấy hắn hôm nay lại càng thuận mắt thêm vài phần.
Đám đông từ bên cạnh họ chen qua, Cố Niệm bất đắc dĩ phải nép sát vào một chút, Tạ Nghiễn vì để bảo vệ nàng, cũng thuận thế vòng nửa cánh tay ôm lấy vòng eo thon thả của nàng.
Nàng khẽ nhón chân lên, bàn tay mềm mại bám lên vai Tạ Nghiễn, hắn hơi cúi người, nghiêng tai chăm chú nghe nàng cố sức nói.
Một làn hương thoảng qua, hơi thở ấm áp phả vào bên tai hắn, hắn không khỏi tâm thần rung động.
Đèn đuốc rực rỡ, người nói như sôi, mọi động tĩnh xung quanh đều như đang mờ nhạt đi, trong khoảnh khắc này, trong lòng Cố Niệm lại dường như ghép được mảnh ghép tốt đẹp đã thiếu hụt từ lâu.
Nàng khẽ nói xong, rồi lại đứng vững, lông mi dài chớp chớp, nháy mắt mấy cái rồi cong khóe môi với Tạ Nghiễn, mặt đầy mong đợi.
Tạ Nghiễn nhướng mày cười khẽ, hơi gật đầu, lập tức chen đến trước lồng hấp lớn.
Cố Niệm si ngốc nhìn bóng lưng cao lớn của Tạ Nghiễn, nhất thời ngẩn ngơ nhất thời vui sướng, cuối cùng một cảm giác ấm áp kỳ lạ mềm mại dâng lên.
Mà trên Túy Nguyệt Lâu không ai để ý tới, Cố Minh Chương thất thần làm rơi một chén rượu ngon.
Kỹ nữ trong lòng hắn ta tò mò theo hắn ta quay đầu nhìn xuống, chỉ thấy một đám đông nghịt nam nữ già trẻ đang hóng náo nhiệt, không có gì đặc biệt.
Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh
Chương 64: Chủ động tấn công
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
