Buổi chiều hôm ấy, mấy hang cua bên bờ ruộng khe suối ở thôn Tam Hợp đã bị lật tung lên toàn bộ.
Cố Niệm cũng một lần nữa định hình lại nhận thức về Tạ Nghiễn, hắn quả thực không hổ danh với xưng hiệu “Hỗn Thế Ma Vương”, càng không thể nào đoán được nếu Tạ Nghiễn đem bản lĩnh bắt cua này đặt trên sa trường, thì rốt cuộc sẽ có bao nhiêu cái đầu rơi xuống đất…
Mãi cho đến khi Cố Niệm kêu dừng, khuyên hắn nên biết điểm dừng, Tạ Nghiễn mới kịp thời dừng tay, nhìn thành quả thắng lợi là một xâu dài cua rồi vỗ tay thu binh.
Hai người lấy dây cỏ bện thành một sợi, lần lượt trói đám cua lại, từ xa xa, liền nghe thấy một giọng nói non nớt truyền đến: “Cố nương tử, Tiểu hầu gia!”
Cố Niệm ngẩng mắt nhìn sang, chỉ thấy người tới chính là Tiểu Lục Tử.
Nàng vội cười vẫy tay: “Sao con lại tới đây?”
Nói xong, lại giơ một xâu cua đưa cho cậu bé “Cái này con cầm lấy, về nhà ăn cùng tổ phụ.”
Tiểu Lục Tử bẽn lẽn nhận lấy, rồi nói: “Tổ phụ nói cảm tạ Tiểu hầu gia đã thay nhà con tìm được trâu nước lớn, muốn mời hai người tối nay đến nhà dùng bữa cơm đạm bạc.” Cậu bé dừng một chút, vẻ mặt mong chờ nhìn về phía Tạ Nghiễn “Không biết Cố nương tử và Tiểu hầu gia có bằng lòng nể mặt không ạ?”
Cố Niệm ngẩn ra: “Nhưng ta có giúp được gì đâu…”
Tiểu Lục Tử hì hì cười một tiếng: “Tổ phụ nói, may mà người chịu hạ mình đến thôn chúng ta, không chỉ giúp đỡ Phùng lão, mà còn khiến nghịa thục được duy trì.”
Không đợi Cố Niệm trả lời, Tạ Nghiễn đã xắn tay áo bước lên trước: “Về nhà chuyển lời với lão nhân gia, tối nay chúng ta nhất định sẽ đến đúng giờ.”
Cố Niệm kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn, Tiểu Lục Tử mỉm cười hiểu ý, vội vàng gật đầu lia lịa, xoay người múa chân múa tay chạy về nhà.
Nàng không hiểu: “Hà tất phải đi làm phiền người ta?”
Tạ Nghiễn thuận tay cầm lấy bó dây cua trong tay nàng, nhếch môi cười nói: “Lão nhân gia có lòng thành, còn nói nàng ‘hạ mình’ đến Thôn Tam Hợp, nàng sẽ không đến mức chút thể diện này cũng không cho chứ?”
Nói xong, hắn cầm cua đi về.
Cố Niệm lẩm bẩm ở phía sau: “Chỉ giỏi đặt điều cho người khác…”
Nàng xách giày thêu đi theo sau lưng Tạ Nghiễn, hai người thong thả đi về phía đường chính, Tạ Nghiễn ngồi bên lề đường gọn gàng mang ủng mềm vào, Cố Niệm do dự hồi lâu, đành phải lấy vạt váy lau bùn vàng trên bàn chân nhỏ, có chút hối hận vì sao không sớm mang giày vớ vào, lại cứ mê muội đi chân trần về cùng Tạ Nghiễn.
Chiếc váy lụa mỏng màu xanh biếc kia rất nhanh đã dính vết bẩn, nàng không để ý, chỉ lo lau sạch từng chút một, trong nháy mắt tiếp theo, cổ chân của nàng bị người ta nắm lấy, nàng ngồi không vững, hai tay chống ngược ra sau bị kéo về phía trước vài tấc.
Cố Niệm giật mình, vội ngẩng mắt nhìn lên, lại thấy Tạ Nghiễn cẩn thận đặt chân nàng lên đầu gối hắn, hơi cúi đầu, lấy vạt áo bào lau sạch cho nàng.
Nàng căng thẳng đến mức năm ngón tay nắm chặt, ngay cả những ngón chân tinh xảo như vỏ sò cũng hơi co lại, nàng vội đưa tay ra đẩy “Tiểu, Tiểu hầu gia đừng như vậy…”
Nhưng Tạ Nghiễn làm mà không hề bị phân tâm, bàn tay to nắm lấy cổ chân trắng nõn của nàng, cẩn thận mang một chiếc giày vào cho nàng.
Rất nhanh chóng, bàn chân nhỏ còn lại cũng không thể trốn tránh mà bị hắn bắt lấy, lại là cẩn thận lau chùi, mang giày vớ vào cho nàng.
Cố Niệm tâm ý rối bời, khẽ cắn môi, ngẩng mắt nhìn Tạ Nghiễn một cách xuất thần.
Trước trán hắn rũ xuống mấy lọn tóc mỏng, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng như lưỡi kiếm, tuy đã xa cách mấy năm, nhưng dung mạo hắn vẫn như ngọc, vẫn còn vẻ anh khí thiếu niên như lần đầu gặp gỡ.
Cố Niệm nhất thời thất thần, đợi đến khi Tạ Nghiễn mang giày vớ xong cho nàng vẫn chưa phản ứng lại, chỉ sững sờ nhìn hắn.
Tạ Nghiễn ngẩng mắt nhìn lên, liền thấy đôi mắt đẹp dịu dàng, ánh mắt lưu chuyển, năm ngón tay hắn đang nắm cổ chân nàng hơi run lên, lại bất giác nhẹ nhàng xoa xoa v**t v* vùng da mềm mại kia.
Đầu ngón tay ấm áp mang theo chút chai mỏng động tác nhẹ nhàng, một cảm giác tê ngứa nhàn nhạt lặng lẽ lan ra, Cố Niệm đột nhiên bừng tỉnh, vội rụt chân về, quay mặt đi, nhất thời gò má xinh đẹp ửng hồng.
Tạ Nghiễn cũng tự thấy mình thất thố, vội chống chân đứng dậy, hắng giọng một cái, rồi đưa một cánh tay cho Cố Niệm “Về thôi, chúng ta thay y phục rồi hẵng lên đường.”
Cố Niệm gật đầu, thuận thế nắm lấy tay hắn đứng dậy, hai người sóng vai đi về.
Nguyệt Mai đã sớm lẻn về nghĩa thục, biết được hai người tối nay không dùng bữa trong viện, liền nói mấy tiếng “tốt”, ngay sau đó lại bận rộn bưng nước nóng tới cho Cố Niệm lau tay rửa chân thay y phục.
Cố Niệm rất nhanh chóng thay một bộ y phục sạch sẽ tươm tất, vừa mới ra cửa, liền thấy Tạ Nghiễn cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Nàng đặc biệt lấy một phần điểm tâm mà Nguyệt Mai cố ý mang đến, nếu không đi tay không đến nhà làm khách thật sự là thất lễ. Tạ Nghiễn thấy nàng cẩn thận, lập tức bước lên trước xách cái túi vải nhỏ kia thay nàng.
Hai người nhìn nhau cười, ăn ý đi ra ngoài cửa.
Lúc này hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà chiếu lên người họ, cái bóng bị kéo dài ra một đoạn.
Trong nhà Tiểu Lục Tử chỉ có hai vị trưởng bối, tổ phụ cậu bé sớm đã mất thê tử, dưới gối chỉ có một nam một nữ, nhi tử và nhi tức ra ngoài mưu sinh, trong nhà còn lại một nữ nhi đã lớn, vốn đã hứa hôn, nhưng chưa kịp qua cửa thì vị lang quân kia liền bất ngờ qua đời, vì vậy mà lỡ dở đến tuổi ba mươi vẫn chưa tái giá.
Cố Niệm đi theo Tạ Nghiễn đến trước một ngôi nhà tranh hình chữ Đinh, trong khoảnh sân nhỏ được hàng rào bao quanh, có một phụ nhân mặc áo vải thô đang mổ cá, Tiểu Lục Tử xách nước ở bên cạnh, ông lão râu tóc hoa râm đang ngồi xổm trước bếp lò đất nhóm lửa.
Tiểu Lục Tử nhìn thấy người trước tiên, vội đặt chậu gỗ xuống chạy lên phía trước: “Cố nương tử, Tiểu hầu gia! Mau vào trong ngồi!”
Cậu bé nắm lấy tay Cố Niệm, mời nàng vào trong.
Trong miệng còn không ngừng nói: “Tiểu cô, tổ phụ, khách quý đến rồi!”
Hai vị trưởng bối nghe vậy, vội buông công việc trong tay xuống, nhanh chân vây lại.
Trương gia cô nương trông rất thanh tú, tuy nhiều năm vất vả đã có vẻ già hơn so với người cùng tuổi, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra dáng vẻ ban đầu của nàng ấy.
Ông lão Trương Đại Thành mặt mũi hiền lành, vì quanh năm xương cốt ở lưng không tốt nên nửa người còng xuống, chống một cây gậy chậm rãi bước về phía trước, thấy Tạ Nghiễn lại muốn cúi người hành lễ, vội bị hắn ngăn lại.
“Lão nhân gia xin đừng khách khí, thực sự là chúng ta đã làm phiền, đa tạ ông đã nhiệt tình chiêu đãi.” Nói xong, lại không chút e dè mà cúi người vái chào, khiến Trương Đại Thành sợ hãi vội nói không dám.
Trương gia cô nương bảo Tiểu Lục Tử mời hai vị khách ngồi xuống trước bàn, rồi cười nói với Cố Niệm rằng một lát nữa là có thể dùng bữa.
Ba người ngồi xuống bên chiếc bàn gỗ ngoài trời, nhà họ Trương sống túng thiếu, chỉ có hai gian phòng, một gian Trương cô nương ở, một gian dành cho hai ông cháu ở, bố cục rất chật chội, ba bữa cơm hàng ngày, nấu nướng đều phải hoàn thành ở trong sân ngoài trời.
Cố Niệm đưa điểm tâm cho Tiểu Lục Tử, đứa trẻ không kìm được kích động, đã mở túi vải ra lén nếm một miếng, ngay sau đó lộ vẻ mặt bất ngờ, vội vàng cẩn thận gói lại, định để dành cho trưởng bối ăn cùng.
Cố Niệm để ý nhìn hành động của cậu bé, nhất thời cảm khái, quay mắt lại thấy một mình Trương gia cô nương vừa rửa rau, vừa thái thịt, bận đến không ngơi tay.
Nàng không đành lòng, lén liếc Tạ Nghiễn một cái, lại thấy hắn đã xắn tay áo đứng dậy.
Nàng sững sờ, lại nghe hắn nói: “Ta đi nhóm lửa giúp lão nhân gia, nàng cứ ngồi một lát đi.”
Cố Niệm mím môi cười khẽ, không ngờ họ lại nghĩ giống nhau.
Nàng cũng lập tức đứng dậy, cười lắc đầu với hắn “Ta cũng giúp Trương tỷ tỷ phụ một tay.”
Hai người mỗi người một việc bận rộn, người nhà họ Trương từ chối không được, sau đó, Trương Đại Thành được Tiểu Lục Tử đỡ ngồi xuống trước bàn, còn Cố Niệm thì chuẩn bị rau củ thái miếng ở bên cạnh, lửa bếp rất nhanh đã được nhóm lên, ba người phân công hợp tác, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Đợi đến khi trời nhá nhem tối, mấy món ăn gia đình đã được bưng lên bàn.
Một đĩa cá hầm đậu hũ, hai đĩa rau xào, Trương cô nương cuối cùng còn nướng một cái bánh nướng lớn, mấy người ăn một bữa là đủ no.
Giữa bữa ăn không khí vui vẻ hòa thuận, giống như họ vốn đã rất thân quen, không ngừng gắp thức ăn cho nhau.
Mọi người nhà họ Trương không rõ mối quan hệ của Cố Niệm và Tạ Nghiễn, nên càng không thể biết được chuyện cũ của hai người, thỉnh thoảng nghe được vài lời nói rời rạc, quả nhiên đã hiểu lầm mối quan hệ của họ, còn tưởng rằng họ là tình chàng ý thiếp, chẳng bao lâu nữa sẽ kết duyên phu thê.
Một bữa cơm ăn đến lúc cao hứng, Trương đại cô nương cũng nói nhiều hơn. Nàng ấy liếc nhìn mỹ nhân, lại nhìn lang quân, bỗng nhiên chớp chớp mắt nói: “Cũng không biết Cố nương tử và Tiểu hầu gia khi nào thì tổ chức chuyện vui? Bọn ta tuy không giàu có, nhưng hai vị là ân nhân của thôn Tam Hợp, chúng ta đều muốn bày tỏ chút tấm lòng.”
Lúc đó Cố Niệm đang đưa đậu hũ vào miệng, nàng vốn còn định thổi cho nguội, nghe vậy liền không cẩn thận, há miệng cắn một cái, lập tức bị phỏng đến mức nàng phải cắn đứt miếng đậu hũ, nửa còn lại đã rơi vào trong bát.
Nàng vừa đưa tay lên quạt cho mình, vừa nhìn Trương cô nương lắc đầu, bị phỏng đến mức nửa chữ cũng không nói nên lời.
Tiểu Lục Tử vội nói: “Tiểu cô, người dọa Cố nương tử rồi!”
Trương cô nương vội “ối chà” một tiếng, liên tục xin lỗi: “Ta, ta không có kiến thức gì, có lẽ là không nên hỏi. Chỉ là ta thấy hai vị rất xứng đôi, Tiểu Lục Tử lại nói hai vị ra vào có đôi…” Nàng ta ngập ngừng liếc nhìn Tiểu Lục Tử, thấp giọng hỏi “Là từ này phải không?”
Tiểu Lục Tử chắc chắn gật đầu.
Trương cô nương lúc này mới yên tâm nói tiếp: “Cho nên ta mới nhiều chuyện hỏi thăm một chút, thực ra là hàng xóm láng giềng đều tò mò muốn chuẩn bị trước quà mừng đó mà!”
Cố Niệm mãi mới bình thường lại được, vội giải thích: “Ta và Tiểu hầu gia… chỉ là tình cờ cùng giúp đỡ trong thôn, không phải như Trương tỷ tỷ nghĩ đâu.”
Nàng vội nhìn sang Tạ Nghiễn, hy vọng hắn có thể hùa theo cùng giải thích, ai ngờ hắn chỉ lo cúi đầu húp canh không nói gì, mặc kệ một mình nàng ứng phó, chỉ đổi lại một tràng ánh mắt sắc như dao của nàng.
Trương cô nương tâm tư đơn giản, không hề nhận ra sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người, đương nhiên tin lời giải thích của Cố Niệm “Vậy là ta sai rồi… Ối chà, xem đôi mắt vô dụng này của ta này, Cố nương tử đừng trách ta nhé!”
Nàng ấy dừng một chút, lại có chút tiếc nuối nói: “Chỉ là đáng tiếc quá, ta còn nghĩ hai vị thực sự rất xứng đôi, vốn nên ở bên nhau.”
Nàng ấy không khỏi nhớ tới chuyện cũ của mình, nhất thời thở dài tiếc nuối, cũng yên lặng múc một bát canh đưa cho Trương Đại Thành.
Cố Niệm không khỏi cười gượng mấy tiếng, lại lườm Tạ Nghiễn đang im lặng như thể không có chuyện gì, lại thấy hắn ung dung gắp một miếng thịt cá cho Tiểu Lục Tử, thấp giọng nói: “Ăn nhiều cá vào, đầu óc sẽ lanh lợi hơn.”
Cố Niệm không khỏi cảm thấy hắn đang nói mỉa mai.
Hắn tỏ thái độ hờ hững như vậy, nếu nàng cứ làm quá, có thể lại tỏ ra mình chột dạ, trong khi người ta lại không có ý đó. Như vậy, Trương cô nương có thể sẽ hiểu lầm là phía nữ có ý, mà phía nam lại không có suy nghĩ kia, khó tránh khỏi lại nhiệt tình làm mai mối, từ đó, chẳng phải là vừa hay khiến Tạ Nghiễn được như ý nguyện sao?
Cố Niệm tự biết không phải là đối thủ của hắn, đành phải hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu húp canh.
Ăn cơm xong, mấy người lại ở trong sân nói chuyện với Trương Đại Thành một lát, Tiểu Lục Tử đặc biệt ngoan ngoãn chạy đi rửa bát, để Trương cô nương bận rộn đã lâu được nghỉ ngơi.
Đợi đến khi mặt trời lặn hẳn, màn đêm buông xuống, Tạ Nghiễn dẫn đầu cáo biệt ba người nhà họ Trương, dẫn Cố Niệm rời khỏi sân nhỏ.
Đêm tối nơi thôn dã đặc biệt yên tĩnh, nhà cửa trong thôn đều thắp đèn dầu, chính là khoảnh khắc vạn vật tĩnh lặng, người nhà quây quần bên bữa tối ấm áp.
Cố Niệm đi bên cạnh Tạ Nghiễn, hai người thong thả bước đi trên con đường nhỏ, tiếng côn trùng kêu không dứt, trăng sáng lặng lẽ nhô lên.
Tạ Nghiễn bỗng nhiên thấp giọng nói: “Đã bao giờ nghĩ đến việc ở lại chưa?”
Cố Niệm sững sờ, ngập ngừng quay đầu nhìn hắn, không biết trả lời thế nào.
Ở lại… ở lại thôn Tam Hợp ư? Hay là, hắn đang hỏi nàng có muốn ở lại Kinh thành không?
Nếu là trước kia, phản ứng theo bản năng của nàng là chống cự, nhưng những chuyện đó đã qua đi từ lâu, trong khoảng thời gian nàng rời Kinh thành lại xảy ra biết bao nhiêu biến cố. Bất luận là tốt hay xấu, nàng đã không còn là Cố Niệm của ba năm trước…
Sau khi trùng phùng, nàng và Tạ Nghiễn đã gỡ bỏ hiểu lầm của nhiều năm trước, một cách khó hiểu, nàng liên tục nhận được lời hứa hẹn và sự lấy lòng của hắn… Nàng không thể không thừa nhận, ở cùng Tạ Nghiễn, tâm trí căng thẳng của nàng đã bất giác thả lỏng đi rất nhiều.
Dường như, nàng không còn lo trước lo sau như trước kia nữa, cũng không cần phải sợ hãi nhiều người nhiều việc.
Cố Niệm im lặng, mà Tạ Nghiễn cũng không vội vã ép nàng phải đưa ra câu trả lời.
Hắn quay mắt nhìn nàng, chỉ nói tiếp: “Tầm Khê dù sao cũng không phải quê hương của nàng, nơi đó có bằng hữu của nàng, nhưng không có sự ràng buộc của nàng. Kinh thành là nơi nàng lớn lên, ta biết hồi ức trước kia của nàng không được xem là tốt đẹp, nhưng mà… mấy ngày vừa qua nàng có vui không?”
Cố Niệm môi son khẽ mở, không nghi ngờ gì nữa lại bị Tạ Nghiễn nói trúng mấu chốt.
Nếu nói nhất định phải quay về Tầm Khê, nàng bây giờ dường như cũng không có chấp niệm mãnh liệt như vậy. Vốn dĩ vướng bận là Thôi gia, là báo ân, nhưng… chuyện của Thôi Vân Trì kia dù sao cũng ảnh hưởng không nhỏ đến nàng, nàng cũng không phải là thánh nhân đao thương bất nhập.
Có lẽ có rất nhiều người hiểu nàng, thông cảm cho nàng, tin tưởng nàng, nhưng, cũng luôn có người trốn trong bóng tối suy đoán mọi thứ, nàng không để tâm đến những lời đồn đãi nhảm nhí đó, nhưng những lời này lại luôn làm liên lụy đến người vô tội, Cố Niệm không muốn thấy chuyện này xảy ra.
Trời đất bao la, nàng quả thực có rất nhiều nơi để đi, nhưng bất kể đi đâu, cũng chỉ có một mình lẻ loi, dường như trốn tránh quá khứ là có thể sóng yên biển lặng, nhưng thực tế sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn không thể biết trước hơn.
Kinh thành đúng là có những điều không tốt đẹp, nhưng giống như nàng đã từng thẳng thắn với Tạ Nghiễn, phần lớn thời gian nàng đã không còn nhớ rõ những điều tồi tệ này nữa, đa số những gì nàng có thể nhớ tới là những năm tháng hạnh phúc mỹ mãn bên dưỡng phụ mẫu.
Cũng thành thật như câu hỏi vừa rồi của Tạ Nghiễn, thực ra những ngày tháng này ở thôn Tam Hợp nàng vô cùng vui vẻ.
Nàng yên lặng gật đầu, trong đêm tối, nàng dường như sợ Tạ Nghiễn không nhìn thấy, bèn thấp giọng bổ sung một câu: “Rất vui.”
Tạ Nghiễn chậm rãi nói: “Vậy thì ở lại đi, ta hứa với nàng, sau này cuộc sống của nàng sẽ ngày càng tốt hơn.”
Cố Niệm sững sờ quay mắt nhìn hắn, Tạ Nghiễn cũng vừa đúng lúc quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, nàng không hoảng hốt dời tầm mắt đi, mà chỉ nhìn thật rõ dung mạo của Tạ Nghiễn trong màn đêm ngày càng đậm đặc.
Nam nhân này, người đã mang đến cho nàng bao điều kinh tâm động phách thuở thiếu thời này, dường như còn tốt hơn cả trong tưởng tượng của nàng, càng xứng đáng để nàng cố gắng tranh đoạt lúc ban đầu.
Nàng bỗng nhiên khẽ nói: “Tiểu hầu gia, Thi cô nương… nàng ấy gả cho người ta rồi sao?”
Tạ Nghiễn không ngờ nàng lại đột nhiên nhắc tới Thi Diệu Nhân.
Hắn sững sờ, rồi lại nhớ ra từ sau khi hai người trùng phùng, hắn dường như chưa bao giờ nhắc với nàng về vế sau của chuyện đó, vì nàng không hỏi, mà hắn cũng không để tâm.
Trên thực tế, hắn nên nói với nàng tỉ mỉ hơn một chút.
Tạ Nghiễn vội nói: “Sau khi nàng đi, Diệu Nhân có đến Hầu phủ tìm ta. Muội ấy tự biết ta và muội ấy không còn khả năng nào nữa, bèn xin ta nghĩ cách giúp muội ấy.” Hắn dừng một chút, vội bổ sung “Ta không gặp riêng muội ấy, lúc đó phụ mẫu đều ở đó.”
Cố Niệm biết hắn đang vạch rõ ranh giới, trong lòng khẽ động, yên lặng mím môi, chủ động hỏi: “Ta biết rồi, nàng ấy tìm ngài có việc gì?”
Tạ Nghiễn thấy ý trong lời nàng không có gì khác thường, hơi thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: “Hoàng hậu nương nương không từ bỏ ý định, dự định gả muội ấy cho một vị Tướng quân nào đó —— thực ra không cần ta nói rõ với nàng, nàng hẳn cũng biết, Sở vương muốn lôi kéo binh quyền, không phải ta, thì là người khác.”
“Muội ấy không muốn cuốn bản thân vào cuộc tranh giành phe phái, cho nên muốn tìm kiếm sự giúp đỡ của Hầu phủ. Về sau, nương vào cung diện kiến Thánh thượng, Diệu Nhân được ban tước vị Quận chúa, sau đó muội ấy đã từ chối ý tốt của Hoàng hậu, đi Giang Nam nương tựa họ hàng xa, đã rất lâu rồi chưa quay lại Kinh đô.”
Cố Niệm ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Tạ Nghiễn, không ngờ Thi Diệu Nhân bây giờ lại không còn ở Kinh thành.
Tạ Nghiễn lại nói: “Cho nên, nàng không cần lo lắng, giữa ta và nàng trước giờ chưa từng có người thứ ba, cũng tự nhiên sẽ không có hiểu lầm nữa.”
Lời hắn ngừng một chút, rồi lại nói: “Ngay cả khi có khả năng xảy ra sai sót lần nữa, ta bây giờ cũng biết nên xử lý thế nào, nhất định sẽ không để nàng đa nghi suy nghĩ lung tung nữa.”
Gò má Cố Niệm nóng lên, thấp giọng nói: “Liên quan gì đến ta, đến ta chứ…” Nàng khẽ thở dài “Ta hỏi thăm Thi cô nương, chỉ là cảm thấy nàng ấy thân thế đáng thương, cũng không biết nàng ấy sống có tốt không, chứ không phải là để ý đến chuyện nhỏ nhặt không đáng bận tâm nào đó.”
Tạ Nghiễn nói: “Muội ấy là hậu duệ của trung thần liệt sĩ, lại được phong làm Quận chúa, cuộc sống sẽ không quá tệ. Ngược lại là nàng, ban đầu vì sự lạnh nhạt và thờ ơ của ta, mà những người khác đã bắt nạt nàng… Sau này sẽ không bao giờ có nữa.”
Hắn do dự một lát, không muốn phá vỡ bầu không khí tốt đẹp hiện tại, cuối cùng vẫn không nói ra chuyện ban đầu đã đi tìm Giả Huệ Vân.
Cố Niệm lắc đầu cười nói: “Ta đã từng nói với ngài rồi, chuyện này ta sớm đã không để trong lòng nữa. Tiểu hầu gia, lúc đó ngài bằng lòng tin tưởng ta… mà điều ta muốn cũng chỉ là vậy.”
Giọng nói của nàng nhỏ dần, yên lặng ngước mắt nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời xa, ánh mắt tĩnh lặng yên bình.
Gió đêm lành lạnh, trời sắp vào thu, khí hậu trên núi dễ chịu hơn trong thành, sau khi mặt trời lặn liền dần dần trở lạnh. Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo một lọn tóc mai vương lên gò má Cố Niệm.
Tạ Nghiễn nhìn nàng thật sâu, từ từ giơ tay lên, vươn ngón tay dài gỡ lọn tóc mai kia cho nàng, Cố Niệm quay mắt nhìn hắn, không hề né tránh động tác thân mật này như trước kia.
Hắn trầm giọng nói: “Niệm Niệm, nàng có bằng lòng…”
Câu này của hắn còn chưa nói xong, Cố Niệm dường như ý thức được hắn đang nghĩ gì, trong lòng dấy lên cảm giác không thể nói rõ, nhưng lúc này nàng không muốn để Tạ Nghiễn nói ra.
Nàng vội ngắt lời: “Tiểu hầu gia, ngài xem ngọn núi kia!”
Nàng vươn cánh tay, chỉ về phía một đỉnh núi được ánh trăng chiếu rọi, ngay cả tầm mắt cũng sớm đã dời đi.
Tạ Nghiễn thông minh biết bao, sao có thể không đoán ra được tâm tư nhỏ của Cố Niệm. Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn nàng hồi lâu, trong lòng thầm thở dài, nhưng cũng không muốn ép buộc tâm ý của nàng, bèn nghe theo lời nàng xoay người nhìn sang.
Hắn thản nhiên hỏi: “Nơi đó là núi Bất Lưu à?”
Cố Niệm gật đầu, hơi thở phào nhẹ nhõm, hiếm khi Tạ Nghiễn không cố chấp nhất định phải dây dưa, nàng phải hoàn toàn lái chủ đề đi.
Đôi mắt trong như sao của nàng đảo một vòng, cũng không biết vì sao bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ quái, vừa mới hình thành đã buột miệng thốt ra: “Tiểu hầu gia có muốn đến đó leo núi không?”
Tiếng nói vừa dứt, nàng biết rõ lời đã nói ra khó thu hồi lại được, chớp chớp mắt, rồi lại khẽ mím môi.
Tạ Nghiễn im lặng hồi lâu, cười khẽ: “Được, đợi thầy từ trong kinh trở về, nghĩa thục cũng sắp đến kỳ nghỉ Trung thu, đến lúc đó ta đưa nàng đi.”
Cố Niệm ngạc nhiên nhìn hắn, lời này nghe qua, ngược lại giống như nàng ham chơi nhất định đòi ra ngoài chơi vậy… Nàng lẩm bẩm mấy tiếng, không tranh luận, chỉ thầm mừng may mà chủ đề này cuối cùng cũng cho qua được.
Hai người đi trong đêm, chậm rãi bước về nghĩa thục.
Nhóm người làm đã sớm đi nghỉ ngơi, Nguyệt Mai đang ở trong phòng sắp xếp y phục, nghe thấy tiếng động liền ra ngoài cửa đón, vội cười nói: “Nô tỳ đi chuẩn bị nước cho thiếu phu nhân!”
Cố Niệm khẽ gật đầu, cuối cùng ngẩng mắt nhìn Tạ Nghiễn, hai người im lặng nhìn nhau một lát, rồi lại bất chợt cùng bật cười.
Nàng khẽ che môi, thấp giọng nói: “Tiểu hầu gia nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong, nàng xoay người định vào cửa.
Tạ Nghiễn bỗng nhiên gọi: “Niệm Niệm.”
Cố Niệm hơi chần chừ một chút, cuối cùng vẫn quay đầu lại nhìn hắn, trong lòng mong mỏi hắn tuyệt đối đừng nói những lời không đâu vào đâu.
Nào ngờ hắn chỉ nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng nhếch mép, thấp giọng nói: “Không có gì, nàng đi làm việc của mình đi.”
Cố Niệm sững sờ, lại thấy Tạ Nghiễn đã phất tay áo rời đi, vào căn phòng sát vách đóng cửa lại.
Nàng có chút bối rối, càng thêm tò mò, những lời chưa nói ra kia giống như một con ong chui vào trong lòng, không biết khi nào sẽ chích một vết lên tim nàng… Rốt cuộc, Tạ Nghiễn muốn nói với nàng điều gì?
Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh
Chương 63: Nàng có chút bối rối
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
