Cố Niệm căng thẳng nhìn Tạ Nghiễn, năm ngón tay hắn hơi khựng lại, còn nàng hô hấp có chút dồn dập, đến nỗi lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Hắn lại hơi hơi cúi đầu, nhẹ nhàng chậm rãi hôn m*t bờ môi anh đào của Cố Niệm, nàng răng ngọc khẽ mở, miệng thở ra hương thơm, theo năm ngón tay Tạ Nghiễn nhẹ nhàng v**t v* n*n b*p mà phát ra tiếng r*n r* khe khẽ.
Bàn tay rộng lớn của hắn v**t v* sống lưng mỏng manh của nàng, mơ hồ phác họa theo khung xương nhỏ nhắn tựa cánh bướm, trong lòng vô cùng kìm nén.
Cố Niệm nhẹ nhàng vuốt qua tóc mai của hắn, động tác tỉ mỉ ân cần, vô cùng yêu thương, tựa như muốn giữ chặt người trong lòng lại ngay khoảnh khắc chạm vào này.
Tạ Nghiễn tuy không phải kẻ tầm thường cứng nhắc giữ theo lề lối cũ, trước đây cũng từng nghe lão tướng trong doanh trại lén lút bàn luận về mấy chuyện tình ái trăng hoa, tự biết khi tình ý nam nữ dâng trào, bất kể thời gian hay địa điểm, cũng sẽ luôn xảy ra vài sự cố ngoài ý muốn khó mà kiềm chế được.
Ban đầu hắn chỉ thấy khinh thường, càng không cho là đúng, tự nhận dù có khó nhẫn nhịn đến đâu, cũng không đến nỗi mất kiểm soát đến mức này.
Mà giờ phút này hắn đang thân mật với Cố Niệm, trời làm màn đất làm chiếu, lại dấy lên một nỗi xúc động khó mà diễn tả thành lời, thúc đẩy hắn rơi vào một phương hướng khác.
Đêm khuya gió nhẹ thổi qua, vạt áo hai người bay phấp phới, như thể bị cuốn mạnh vào trong gió, hai màu sắc đan xen, quấn quýt, khó phân biệt đôi bên.
Hắn hôn càng lúc càng mạnh bạo, đầu ngón tay vậy mà bắt đầu run rẩy nhè nhẹ, mơ hồ có một tiếng thở than như được thỏa mãn mong ước, khẽ thắt một nút thắt trong tâm trí hắn.
Búi tóc của Cố Niệm đã sớm bung ra, cây trâm cài mộc mạc rơi xuống đất, mắc kẹt giữa những viên đá cuội, mái tóc dài mềm mại xõa tung xuống, rũ trên vạt áo bào của hắn.
Gò má xinh đẹp của nàng ửng hồng, nàng nghiêng nghiêng cúi đầu không dám nhìn mặt hắn, dáng vẻ người trong lòng mây thẹn mưa e, bị trêu chọc mà khơi lên vạn phần phong tình quyến rũ.
Nàng e thẹn tựa vào vai hắn, muốn thân thiết với hắn, nhưng trong lòng lại suy nghĩ miên man vô hạn, ngượng ngùng e ấp, chốc thì tim đập như hươu con, chốc thì lo lắng căng thẳng, còn có một cơn k*ch th*ch bí mật xấu hổ chẳng dám nói ra, vì thế càng bị hắn trêu chọc đến tê dại không thôi.
Nàng khẽ thở hổn hển, môi anh đào hơi mở, ánh mắt mơ màng nhìn về phía Tạ Nghiễn.
Hắn chăm chú nhìn nàng, giọng nói trầm khàn: “Niệm Niệm, có thể không?”
Cố Niệm như bị ma xui quỷ khiến mà muốn gật đầu, khẽ th* d*c, nhưng miệng lại nói: “Ta… ta hơi sợ, sợ có người bắt gặp.”
Tạ Nghiễn vì lời nói này mà chấn động, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nơi này tuy kín đáo, nhưng dù sao cũng là nơi con người sinh sống, bọn họ tuy đã đường đường chính chính nói rõ ràng, là đôi phu thê thật sự gương vỡ lại lành, nhưng câu nói này của Cố Niệm, lập tức đánh thức cơn xúc động muốn làm càn của hắn.
Hắn vội nới lỏng sự ràng buộc, vén mớ tóc dài rối bời của nàng ra, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn phảng phất hơi nóng.
Dưới ánh trăng, Cố Niệm da trắng như ngọc, mắt sao long lanh, giấu một tia e lệ, nàng quay đi không dám nhìn hắn.
Hắn cười khẽ vuốt lại mái tóc đen cho nàng, dần dần đè nén tâm tình rối loạn.
Năm ngón tay hắn chậm rãi luồn qua mái tóc nàng, thấy nàng ngoan ngoãn dịu dàng dựa vào lòng hắn mặc cho hắn sắp đặt, nhất thời tình cảm khó kiềm chế, lại không thể dừng lại được mà nâng mặt nàng lên hôn nhẹ mấy lần, sau đó dục niệm hun đúc, đành phải lặp lại vết xe đổ.
Tạ Nghiễn tỉ mỉ hôn nhẹ lên gò má nàng, lại đem vệt son phấn nhàn nhạt kia nhuộm khắp làn da mềm mại trắng nõn của nàng, thành kính mà nghiêm túc m*t lấy đôi môi nàng, hoặc nhẹ hoặc nặng, thỉnh thoảng cắn một cái, trêu chọc nàng khe khẽ r*n r* kêu đau.
Cố Niệm khẽ đấm nhẹ vào lồng ngực hắn, vì cái thói quen nhỏ xấu xa này của hắn mà có ý hờn dỗi.
Tạ Nghiễn khàn giọng hỏi: “Sao vậy?”
Cố Niệm lí nhí: “Hơi đau…”
Nàng vùi đầu vào trước ngực hắn, không muốn lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn, chỉ sợ ai đó trong hai người không kiềm chế được mà làm ra chuyện xấu hổ hồ đồ.
Nàng nghe nhịp tim vừa gấp gáp vừa hỗn loạn của hắn dần ổn định trở lại, mà hai gò má ửng hồng như say của nàng cũng dần dịu đi.
Cố Niệm nhỏ giọng nói: “Sau ngày mai là nghỉ lễ Trung thu.” Nàng ngừng một chút, dường như rất khó nói ra lời tiếp theo.
Tạ Nghiễn đoán được suy nghĩ của nàng, vốn dĩ đã có dự tính. Chỉ là lúc này, hắn và Lý Hoài có chính sự cần làm, mà chuyện này cũng liên quan mật thiết đến Cố Niệm.
Hắn hôm nay biết được suy nghĩ thật sự của nàng, vì thế không muốn giấu giếm nàng nữa.
Hắn ôm lấy cánh tay nàng, để nàng có thể dựa vào lòng hắn thoải mái hơn, một tay nhẹ vuốt tóc dài của nàng, trầm giọng nói: “Niệm Niệm, nghĩa thục nghỉ lễ thường lệ mười ngày, đợi đến sau hội đèn Trung thu mới học lại. Nàng có muốn theo ta về Hầu phủ một chuyến không? Phụ mẫu đều rất nhớ nàng.”
Hắn im lặng một lát, không đợi được câu trả lời của Cố Niệm, lại tiếp tục nói: “Nàng một mình ở thôn Tam Hợp lâu như vậy, tuy ta có thể cố hết sức điều động nhân thủ đảm bảo an toàn cho nàng, nhưng không thể hoàn toàn yên tâm được.”
Trong giọng nói của Tạ Nghiễn không hề có ý ép buộc, hắn dừng một chút “Lý Hoài muốn mượn chuyện của Cố Minh Chương, kết hợp với vụ án tham ô ở Tầm Khê để tố cáo Sở vương, cho nên khoảng thời gian này ta không thể thường xuyên đi lại giữa hai nơi, càng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nàng.”
Cố Niệm sững sờ, rúc trong lòng Tạ Nghiễn chớp chớp mắt, lúc này mới hơi thẳng người nhìn hắn “Chỗ dựa sau lưng Tưởng huyện lệnh, lại là Sở vương điện hạ sao?”
Tạ Nghiễn thấy nàng lập tức hiểu được ý trong lời hắn, mỉm cười gật đầu nói: “Sở vương không giống Lý Hoài, hắn từ nhỏ đã ham mê tửu sắc, càng là tay chơi lão luyện chốn trăng hoa, lại vì quen được Hoàng hậu nuông chiều, bất kể hành vi hoang đường trác táng đến đâu cũng luôn có người giúp che giấu, chưa từng biểu lộ quá nhiều trước mặt Thánh thượng.”
Cố Niệm định thần lại, quyết định hỏi cho rõ: “Vậy Cố Minh Chương… huynh định đối phó với hắn thế nào?”
Tạ Nghiễn nói: “Nàng cũng biết kẻ này ngông cuồng ph*ng đ*ng, càng là kẻ đứng đầu đám trăng hoa. Hắn bây giờ đang giữ chức Điển bảo lại ở Sở vương phủ, phải biết rằng, Tầm Khê núi cao Hoàng đế xa, quan lại thân cận với kỹ nữ có lẽ không ảnh hưởng gì lớn. Nhưng đây là Hoàng thành dưới chân Thiên tử, đặc biệt, Thánh thượng cực kỳ ghét quan viên ham thích thói phong lưu này.”
“Dù sao trên đầu chữ Sắc là một cây đao (nguyên văn: 色字头上一把刀 – thành ngữ chỉ sắc dục có thể giết người), đối phó với hắn ngược lại rất dễ, chỉ cần một thời cơ tốt, chuyện xấu bị bại lộ, liên lụy kéo theo Sở vương cùng nhau gặp họa.”
Cố Niệm chớp chớp mắt, không khỏi lại nhớ tới bộ mặt lả lơi xấu xí của Cố Minh Chương, hơi thở loạn đi mấy phần, lòng còn sợ hãi mà hơi cúi đầu xuống.
Tạ Nghiễn quan sát kỹ sự thay đổi của nàng, vội xoa đầu nàng, vô cùng thương tiếc mà ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói: “Hắn sẽ không còn cơ hội làm tổn thương nàng nữa, Niệm Niệm, nếu để ta tùy hứng một lần, ta chỉ muốn tự tay g**t ch*t tên súc sinh này.”
Cố Niệm ấm áp trong lòng, vội lắc lắc đầu, lại giơ tay níu lấy cánh tay hắn, nhẹ nhàng v**t v* cánh tay rắn chắc của hắn “Hắn ta không đáng.”
Nàng nói: “Tiểu hầu gia của ta… không cần vì loại người này mà mất đi chừng mực.”
Tạ Nghiễn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hắn nghe cách xưng hô kì diệu này của nàng, trong lòng lại có niềm vui thỏa mãn vô hạn.
Hắn nắm ngược lại tay nàng, nhẹ nhàng x** n*n, lại nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán “Mấy ngày nghỉ lễ này, nàng theo ta về Kinh thành được không? Nếu nàng không muốn đến Hầu phủ, vẫn tạm thời ở lại trạch tử phía nam thành cũng không sao.”
Hắn cười khẽ, dừng một chút, vẫn quyết định thẳng thắn với Cố Niệm: “Trạch tử đó là tài sản riêng ta sắm sửa, nàng không cần cảm thấy phiền phức ai cả, cứ yên tâm tận hưởng sự tiện lợi này.”
Cố Niệm sững sờ, mông lung nhớ lại câu nói mà Nhiếp Xu Nhi từng nhắc tới “Hắn đã làm rất nhiều chuyện vì muội”… chắc hẳn đây cũng là một trong số đó.
Khi đó vẫn còn ở Tầm Khê, hắn vì muốn nàng yên tâm về Kinh thành, không mang gánh nặng tâm lý vô ích, hắn bèn dỗ nàng nói đó là sự sắp xếp của Yến vương.
Thật ra, tất cả những điều này đều là dự tính hắn đã chuẩn bị từ sớm.
Tạ Nghiễn đang thực hiện lời hứa của mình, Cố Niệm trong lòng vô cùng rõ ràng.
Nàng khẽ thở dài, giơ tay đấm nhẹ vai hắn: “Chàng rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện giấu ta?”
Tạ Nghiễn cười khẽ: “Chỉ có một chuyện này thôi.”
Cố Niệm nghe vậy bật cười, hơi đẩy hắn ra “Không thèm tin chàng nữa.”
Tạ Nghiễn nhướng mày: “Lần nào nàng chẳng nói như vậy?”
Nói xong, hai người bất chợt cùng nhau cười khẽ.
Thấy sắc trời đã khuya, nhiệt độ cũng dần giảm xuống, Tạ Nghiễn lo Cố Niệm bị lạnh, thúc giục nàng sớm về nghĩa thục nghỉ ngơi, ngày mai thu dọn ít hành lý, cùng hắn về kinh.
Hắn ung dung đứng thẳng, đưa tay kéo Cố Niệm dậy, cẩn thận sửa sang lại y phục cho nàng, còn Cố Niệm thì tự nhiên phủi phủi vạt áo cho hắn, hai người mười ngón tay đan chặt đi về.
Hai người trở lại tiểu viện, những người khác đều đã về phòng nghỉ ngơi, trong sân yên lặng không một tiếng động.
Tạ Nghiễn tiễn nàng đến trước cửa, lại nâng mặt nàng lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán.
Cố Niệm đưa tay ôm hắn một cái, đầu cọ cọ trước ngực hắn, sau đó xoay người đẩy cửa vào nhà.
Tạ Nghiễn lưu luyến không rời nhìn theo nàng đóng chặt cửa, ánh mắt hai người quấn quýt trong khe cửa đang dần khép lại, cuối cùng Cố Niệm lại không kìm được mà đỏ mặt.
Sáng sớm hôm sau, Phùng lão đặc biệt miễn việc cho Cố Niệm, ông được ngự y chẩn trị, bây giờ tinh thần đã tốt lên rất nhiều, đủ để một mình gánh vác buổi học nửa ngày này.
Cố Niệm và Nguyệt Mai thu dọn hành lý trong phòng, vì đợt nghỉ lễ này nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, Trạch tử ở phía nam thành kia vốn cũng chỉ định ở tạm, đồ đạc không quá nhiều, nên Cố Niệm không mang theo bao nhiêu hành lý.
Nhan Tùng đã sớm chuẩn bị xe ngựa chờ bên ngoài, Tạ Nghiễn đích thân từ biệt Phùng lão, lúc ra đến sân, liền thấy Cố Niệm ngoan ngoãn đứng một bên chờ đợi.
Hai người nhìn nhau cười, hắn bước nhanh về phía nàng, nắm lấy tay nàng một cách tự nhiên, sải bước đi về phía xe ngựa.
Nguyệt Mai đi theo phía sau, từ xa trao đổi ánh mắt với Nhan Tùng, cả hai cùng che miệng cười trộm.
Thong thả suốt chặng đường, mấy người vào Kinh thành trước bữa trưa.
Cố Niệm một lần nữa quay lại trạch tử ở phía nam thành, tâm cảnh đã khác lúc ban đầu.
Những người hầu trong nhà cũng như thể tâm linh tương, dần dần xuất hiện trước mặt Cố Niệm, không lộ diện thì còn đỡ, Cố Niệm vừa mới giáp mặt bọn họ, càng thấy Tạ Nghiễn thật đáng ghét.
Từng người tỳ nữ tiểu tư, từng gương mặt tươi cười, đều là người quen cũ mà nàng từng có duyên gặp mặt ở Hầu phủ trước đây.
Tạ Nghiễn đúng là cao thủ nói dối không chớp mắt!
Tạ Nghiễn vẫn còn công vụ cần sắp xếp, đưa Cố Niệm đến trạch tử xong liền vội vàng thúc ngựa rời đi.
Cố Niệm bèn yên tâm cùng Nguyệt Mai thu dọn, bận rộn lên không cảm thấy thấy ngày dài.
Đêm đó, ngoài cửa có hai con tuấn mã ghìm cương dừng lại, thì ra là Lý Hoài cùng Tạ Nghiễn đến nhà bàn bạc công việc, không lâu sau, Nhiếp Xu Nhi cũng đi xe ngựa tới.
Xem ra, Tạ Nghiễn hẳn là hoàn toàn không định che giấu bí mật này nữa.
Cố Niệm biết hắn tự có mưu tính, bèn yên lòng mặc hắn sắp xếp, am nhân ở tiền sảnh bàn chính sự, nàng và Nhiếp Xu Nhi dắt tay nhau ra hậu viện ăn điểm tâm nói chuyện phiếm.
Gần chạng vạng tối, Nguyệt Mai đến mời hai người qua tiền sảnh dùng bữa.
Bốn người hòa thuận vui vẻ ngồi quây quần trước bàn, xua tan vẻ khách sáo ngày thường, lời nói giữa đôi bên nhiều hơn không ít.
Lý Hoài xưa nay ham rượu, tụ họp với Tạ Nghiễn luôn không tránh khỏi uống một ít. Bốn người vừa ăn vừa nói, đâu còn nhiều quy củ lễ nghi như vậy nữa.
Họ đầu tiên nói vài chuyện phiếm không quan trọng, nhắc tới dịp Trung thu hàng năm, Hoàng đế đều sẽ mở yến tiệc mời quần thần ở hồ Việt Thanh, chỉ là Cố Niệm bây giờ thân phận đặc biệt, không tiện đi cùng Tạ Nghiễn.
Nàng trước nay công tư phân minh, vì vậy không để ở trong lòng, ngược lại là Nhiếp Xu Nhi thay nàng kêu bất bình mấy câu.
“Vào ngày đoàn viên thế này, ta lại không nỡ để muội cô đơn một mình——Hay là ta tìm cớ, đến chỗ Hoàng tổ mẫu xin không đi, lén lút đến đây bầu bạn với muội nhé?” Nàng ta đăm chiêu hồi lâu, đột nhiên vỗ tay quyết định.
Cố Niệm sững sờ, vội xua tay từ chối: “A tẩu quá ưu ái ta rồi, sao làm vậy được? Trung thu là gia yến, tẩu và Điện hạ đương nhiên phải cùng nhau vào cung hầu cận mới phải.”
Chuyện Nhiếp Xu Nhi đã quyết tâm, tám con trâu cũng kéo không lại: “Bao nhiêu năm nay đi dự các bữa gia yến lớn nhỏ đã chán rồi, hay là hai tỷ muội chúng ta ăn một bữa thật ngon, không có mấy cái quy củ xã giao đó, cũng không cần bận tâm đến lễ nghi của trưởng bối.”
Nàng ta nhìn sang Lý Hoài: “Chuyện này ta báo trước với chàng rồi đấy, đến lúc đó chàng phải che giấu giúp ta, đừng để hai lão hồ ly là Hoàng hậu và Quý phi nhìn ra manh mối.”
Cố Niệm nhất thời bối rối, không khỏi chột dạ liếc nhìn Tạ Nghiễn, lại thấy hắn cười khẽ nhướng mày với nàng.
Tạ Nghiễn nói: “Tẩu cũng xem như người thân của nàng ấy, ngày đó tẩu có thể đến bầu bạn với Niệm Niệm để nàng ấy không phải cô quạnh, thế cũng tốt.”
Cố Niệm ấm áp trong lòng, len lén nhìn Tạ Nghiễn, bất giác mím môi cười.
Lý Hoài trước nay không cãi lại Nhiếp Xu Nhi, chuyện này coi như đã quyết định xong.
Nhiếp Xu Nhi đầy hứng thú kéo Cố Niệm bàn bạc sắp xếp cho đêm Trung thu, Lý Hoài lại rót đầy rượu cho Tạ Nghiễn.
Hắn ta đột nhiên hỏi: “Bên ngươi sắp xếp thế nào rồi? Người của ta đã tra rõ, Cố Minh Chương đêm đó cũng theo Lý Trạm vào cung.”
Cố Niệm nghe thấy tên hắn ta, động tác hơi khựng lại, len lén liếc Tạ Nghiễn.
Bàn tay Tạ Nghiễn ở dưới bàn đã nắm lấy năm ngón tay nàng, hắn bao trọn bàn tay nhỏ của nàng trong lòng bàn tay mình, yên lặng đặt lên đùi, nhẹ nhàng v**t v*.
“Ta đã để Tần Trọng Văn sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ hắn tự chui đầu vào lưới.” Hắn nói năng nhẹ như mây bay gió thoảng, nhưng lời nói ra lại liên quan đến thành bại của đại sự.
Lý Hoài gật gật đầu, muốn nói rồi lại thôi. Hắn ta nhìn Tạ Nghiễn một cái, cuối cùng sau khi suy nghĩ vẫn không nói chi tiết thêm trước mặt hai vị nữ nhi.
Cố Niệm trong lòng khó tránh khỏi một cơn lo lắng.
Sở vương và Cố Minh Chương sẽ dễ dàng rơi vào bẫy như vậy sao? Tạ Nghiễn muốn dùng Cố Minh Chương để kiềm chế Sở vương, khiến hắn ta không còn khả năng lật ngược tình, nhân tiện thừa dịp tốt này giải quyết luôn nỗi lo về sau của nàng, chuyện này dính líu đến rất nhiều, liệu có thuận lợi như vậy không?
Nàng biết Tạ Nghiễn làm như vậy, không hoàn toàn chỉ vì nàng.
Kể từ ngày bọn họ thẳng thắn với nhau, nàng biết rõ ràng rằng Tạ Nghiễn đã sớm đứng về một phía trong vòng xoáy tranh đoạt ngôi vị Thái tử từ lâu.
Mặc dù nàng cũng cho rằng Lý Hoài là chủ nhân thích hợp nhất của Đông cung, vị Yến vương điện hạ này tính tình khoáng đạt nhân hậu, có thủ đoạn chính trị nhưng không phải là kẻ bất chấp tất cả.
Hắn ta có tài trị quốc, càng có thể mặc giáp ra trận giết địch, bất kể nhìn từ góc độ nào, hắn ta đều sẽ là minh quân tương lai của Đại Thịnh.
Mà Hoàng đế chẳng lẽ không nhìn thấu điểm này sao? Có người thừa kế thích hợp như vậy bày ra trước mắt, vì sao ngài lại chậm chạp không hạ chỉ lập trữ quân, ngược lại còn muốn huynh đệ bọn họ tương tàn?
Cố Niệm vẫn chưa lĩnh hội rõ ràng chuyện này, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, lựa chọn của Tạ Nghiễn, chính là lựa chọn của nàng, mà nàng tự nhận lựa chọn của mình là đúng đắn.
Cho nên, nếu trong chuyện này cần nàng góp một phần sức, bất kể là chỉ chứng Cố Minh Chương, hay lật lại chuyện xấu xa trong chuyến săn bắn mùa thu năm đó, nàng đều không chùn bước, cũng không còn sợ hãi nữa.
…
Mấy ngày trôi qua bình yên vô sự, Cố Niệm yên tâm sống ở trạch tử, còn Tạ Nghiễn thì đi sớm về khuya, bận rộn sắp xếp mọi việc cho yến tiệc Trung thu trong cung.
Trong thời gian đó hắn không về Hầu phủ nữa, mỗi ngày đều công khai ra vào nơi này, rất nhanh chóng, trong thành dấy lên một trận sóng gió, rất nhiều người đều nói Tạ tiểu hầu gia cuối cùng đã bước ra khỏi nỗi đau mất thê tử, còn kim ốc tàng kiều ở đây.
Cố Niệm không mấy khi ra ngoài, tự nhiên không hề hay biết gì về chuyện này.
Điều duy nhất nàng cảm thấy kỳ lạ là, Tạ Nghiễn dường như xem nơi này như tổ ấm nhỏ mà hai người gây dựng bên ngoài vậy, thật sự muốn sống những ngày tháng yên ổn với nàng.
Bất kể sớm tối, hắn luôn sẽ đến tiểu viện của Cố Niệm nhìn một cái.
Nếu nàng tỉnh dậy sớm, hai người liền cùng nhau ăn sáng, nếu nàng ngủ say, hắn liền yên lặng vào phòng nhìn nàng một cái.
Thỉnh thoảng nhớ nhung da diết, mới có thể ngồi bên giường vén mớ tóc dài rối bù của nàng, nhẹ nhàng v**t v* gò má nàng, cứ thế yên lặng ngắm nàng một lúc.
Cố Niệm sau này nhận ra quy luật hành tung của hắn, không nỡ để người thương đến mà không gặp, bèn luôn bảo Nguyệt Mai gọi nàng dậy sớm hơn để chải tóc thay y phục.
Lâu dần, hai người mỗi ngày đều có thể ngồi cùng nhau ăn sáng, rồi lại nói dăm ba câu chuyện phiếm vu vơ.
Rất nhiều lúc, Cố Niệm đã không còn nhớ rõ bọn họ rốt cuộc đã nói những chuyện gì, nhưng đôi bên cứ thao thao bất tuyệt không biết mệt mỏi.
Một bữa cơm ăn không nhanh không chậm, nhưng nàng lại luôn cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, hận không thể ở bên Tạ Nghiễn lâu hơn một chút.
Chớp mắt đã đến ngày chính của yến tiệc Trung thu trong cung.
Tạ Nghiễn canh tư đã đến phòng Cố Niệm, hắn vốn định lén nhìn nàng một cái rồi vào cung, ai ngờ rèm cửa gian phòng bên vén lên, mỹ nhân đang ngây ngẩn dựa vào thành giường ngồi.
Nàng mắt nhắm mắt mở nhìn chằm chằm xuống sàn nhà xuất thần, đưa tay dụi dụi mắt một cách vô hồn, lại vươn đầu ngón chân trắng nõn ra khều đôi giày.
Tạ Nghiễn không nhịn được cười, trong lòng vừa yêu vừa thương, biết rõ nàng vì muốn gặp hắn một lần mới tỉnh dậy sớm như vậy.
Cố Niệm ban đầu còn mơ màng, vô tình đảo mắt, nhìn thấy Tạ Nghiễn đứng bên cửa, đột nhiên vui sướng trong, nhếch môi cười nói: “Thiếu Hành!”
Nói rồi, người đã xỏ giày chạy về phía hắn.
Mái tóc dài của nàng chưa chải, xõa tung trước người, đuôi mắt bị dụi ra một vệt đỏ, trông vô cùng đáng thương, càng thêm ngoan ngoãn đáng yêu.
Tạ Nghiễn giơ tay nhẹ vuốt mái tóc đen của nàng, dắt nàng đến trước bàn ngồi xuống.
“Hôm nay ta không thể ăn sáng cùng nàng, theo quy chế, ta và mấy vị Hoàng tử đều phải ở trong cung bầu bạn với Hoàng tổ mẫu.”
Cố Niệm lắc lắc đầu, sợi tóc vương trên má, nàng cười khẽ với hắn: “Vậy chàng phải nhớ ăn nhiều một chút.”
Tạ Nghiễn cười nói: “Nếu tối nay tan tiệc sớm, ta về đưa nàng đi dạo hội đèn, rồi ăn chút điểm tâm.”
Cố Niệm nghiêm túc gật đầu, niềm vui hiện rõ trên mày mắt.
Nguyệt Mai vừa lúc chuẩn bị xong nước cho Cố Niệm rửa mặt, Tạ Nghiễn bảo nàng không cần vội, bây giờ còn sớm, hay là ngủ bù thêm một giấc nữa.
Cố Niệm khăng khăng tiễn hắn ra cửa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên làm theo lời hắn, lại lật người lăn lên giường, cuộn chăn mỏng nhắm mắt ngủ tiếp.
Mãi đến lúc mặt trời đã lên cao, Cố Niệm mới mơ màng tỉnh lại, Nguyệt Mai mang điểm tâm đến cho nàng, nghĩ bụng đã sắp đến giờ cơm trưa, bèn ăn ít đi một chút.
Nàng buồn chán vô cùng ở trong tiểu viện tiếp tục làm chiếc đèn lồng còn dang dở.
Mấy hôm trước Tạ Nghiễn tìm về một ít vật liệu, hai người chụm lại bàn bạc làm một cặp đèn lồng con giáp, đến lúc đó treo trong sân làm đồ trang trí.
Chiếc đèn lồng hình con khỉ nhỏ của Cố Niệm thì đã sớm làm xong, Tạ Nghiễn đối đãi với chiếc đèn lồng của mình lại hơi lười biếng, cũng không biết có phải cố tình muốn Cố Niệm động tay nhiều hơn hay không, tóm lại là không hoàn thành đúng hẹn.
Hôm nay vừa hay rảnh rỗi, Cố Niệm bèn tính toán thời gian định làm cho xong thật nhanh, vì canh cánh trong lòng chuyện Tạ Nghiễn nói muốn cùng đi dạo hội đèn, không khỏi có chút mong đợi trong lòng.
Nàng ăn xong bữa chính, buổi chiều không nghỉ ngơi nữa, ngồi dưới làn gió thu se lạnh tỉ mỉ làm đèn lồng.
Nhiếp Xu Nhi đến trạch tử vào lúc chạng vạng, Cố Niệm vừa vặn hạ xuống nét bút vẽ mắt cuối cùng.
Nàng hài lòng kéo Nhiếp Xu Nhi ngắm nghía hai chiếc đèn lồng, đối phương cười nàng không có tiền đồ.
Hai người dường như bẩm sinh đã có một sự thân thiết, trong thời gian ngắn đã kết giao tình bằng hữu sâu sắc, Cố Niệm từ nhỏ không có khuê mật, người có thể nói lời trong lòng chỉ có Thanh Tâm tuổi còn nhỏ, bây giờ nàng không khỏi càng thêm trân trọng tình bằng hữu với Nhiếp Xu Nhi.
Đêm xuống trăng tròn treo cao, trạch tử yên tĩnh thanh bình, hai người ăn xong bữa tối, lại dọn thêm ít hoa quả điểm tâm ra sân hóng mát ngắm trăng.
Nhiếp Xu Nhi đang kể lại mấy chuyện ngốc nghếch thời thơ ấu của Tạ Nghiễn và Lý Hoài, hai người cười khúc khích, vừa thưởng trà vừa ăn bánh trung thu.
Bất thình lình, có một vị cận thị của Yến vương phủ đột nhiên đi vào, đứng chờ bên cửa sân hành lễ với hai người.
Nhiếp Xu Nhi tâm tư nhạy bén, đã nhận ra chút động tĩnh, lập tức trao đổi ánh mắt với Cố Niệm đang đầy vẻ ngạc nhiên, khẽ gọi hắn ta tiến lên.
Tên thị vệ đó lén liếc Cố Niệm, cúi đầu thấp giọng nói: “Vương phi nương nương, tối nay cung yến xảy ra chút sóng gió, Thánh thượng long nhan đại nộ, cũng không biết tiếp theo sẽ có biến cố gì, Yến vương điện hạ đặc biệt lệnh cho thuộc hạ hộ tống người về phủ.”
Nhiếp Xu Nhi nghe vậy sững sờ, chén trà trong tay nhất thời quên đặt xuống.
Cố Niệm càng kinh hãi vì lời này, vừa cắn một miếng điểm tâm, chưa kịp nuốt xuống, vội nhổ ra lòng bàn tay, kinh ngạc nhìn về phía Nhiếp Xu Nhi.
Yến vương phi ngày thường hay cười đùa lúc này đã thay đổi hoàn toàn, nàng ta thần sắc nghiêm nghị, chậm rãi đặt chén trà xuống, cau mày suy nghĩ một chút, lập tức nói với tên thị vệ: “Vương gia còn nói gì nữa không?”
Thị vệ đáp: “Không còn gì khác ạ, Điện hạ lúc đó thần sắc như thường, giọng điệu ôn hòa, xem ra sóng gió không ảnh hưởng đến Yến vương phủ.”
Nhiếp Xu Nhi lúc này mới hơi yên tâm, với sự ăn ý của phu thê bọn họ, nàng ta có thể đoán được đại khái tối nay đã xảy ra chuyện gì.
Nàng ta quay sang nhìn Cố Niệm, dịu giọng an ủi: “Niệm Niệm không cần hoảng sợ, chắc là bên chỗ Hoàng tử hay triều thần nào đó xảy ra chút biến cố, Thiếu Hành hẳn là cũng sẽ mau chóng quay về, muội đừng lo lắng.”
Cố Niệm lập tức hiểu ra, lại thận trọng gật gật đầu, không tiện hỏi quá nhiều trước mặt người khác, trong lòng vốn cũng đoán được đôi chút, xem ra trận sóng gió này không thể thoát khỏi liên can với Cố Minh Chương.
Nàng đứng dậy, nhất quyết đòi tiễn Nhiếp Xu Nhi rời đi.
Hai người từ biệt bên cửa, Nhiếp Xu Nhi ra hiệu bằng mắt với nàng, trong ánh mắt đầy vẻ chắc chắn, sau đó, nàng ta xoay người lên xe ngựa của Yến vương phủ, từ từ rời khỏi trạch tử.
Cố Niệm ở trong cửa rướn người tiễn một lúc, cho đến khi xe ngựa biến mất ở cuối con phố dài, nàng mới khẽ thở dài, xoay người bước về tiền viện.
Nàng còn chưa đi được mấy bước, đột nhiên nghe thấy tiếng ngựa phi dồn dập truyền đến từ con đường vô cùng yên tĩnh.
Cố Niệm tim chùng xuống, trong lòng dường như khẳng định người đến là Tạ Nghiễn.
Nàng thầm phán đoán, người đã lại chạy về phía cửa.
Nàng vừa mới đứng vững, liền thấy Tạ Nghiễn mặc bộ công phục chỉnh tề, áo gấm mũ ngọc, ung dung xuống ngựa, quất roi một cái rồi nhướng mày sải bước về phía nàng.
Cố Niệm liếc mắt nhìn thần sắc của hắn, lại thấy ung dung phơi phới, không nhận ra chút khó khăn mệt mỏi nào vì bị cuốn vào sóng gió.
Nàng thấy yên lòng hơn nhiều, cong cong khóe miệng, lại tò mò liếc hắn, môi đỏ hé mở, nhưng đến cuối cùng lại không nói ra được câu nào.
Tạ Nghiễn kéo tay nàng, có chút không đứng đắn: “Vất vả cho phu nhân đặc biệt tới đón ta, thật muốn báo đáp nàng một phen cho phải lẽ.”
Cố Niệm đỏ mặt vì lời nói hồ đồ này của hắn, đẩy nhẹ hắn một cái, hờn dỗi: “Không thèm chàng báo đáp.”
Nàng dừng một chút, cuối cùng không nhịn được sự tò mò trong lòng, đột nhiên kéo lấy tay áo Tạ Nghiễn, bước chân hắn khựng lại, quay đầu nhìn nàng.
Cố Niệm đến gần hơn một chút, nhón chân, ghé sát tai hắn hỏi một cách thần bí: “Tối nay đã xảy ra chuyện gì? Chàng, chàng… không liên lụy đến chàng chứ?”
Tạ Nghiễn mím môi cười, hỏi ngược lại: “Hai chiếc đèn lồng kia làm xong chưa? Nàng có muốn đi dạo chợ đêm, ngắm hội đèn không?”
Cố Niệm còn muốn hỏi tiếp, nhưng thấy thần sắc hắn như thường, dường như không quá để tâm đến sóng gió đêm nay.
Nàng không tiện truy hỏi gắt gao hắn nữa, cũng không chống lại được h*m m**n vui chơi đang dâng lên trong lòng, vội vàng gật đầu lia lịa “Làm xong rồi, chàng cũng mau đi xem đi!”
Tạ Nghiễn cười khẽ nắm tay nàng, thong thả bước đến hậu viện.
Vừa mới vào cửa, liền thấy hai chiếc đèn lồng đã thắp tim nến, đang đặt trong sân tỏa ra ánh sáng ấm áp nhàn nhạt.
Giống như là bọn họ đang dựa vào nhau vậy.
