Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 69: Kiếp sau



Tạ Nghiễn dừng bước trong viện, nhìn hai chiếc đèn lồng lặng đi hồi lâu.
Nguyệt Mai đúng lúc lấy ra một chiếc áo choàng mỏng, Tạ Nghiễn đưa tay nhận lấy, đích thân thắt lại cho Cố Niệm.
Ngón tay thon dài của hắn lướt qua cằm nàng, Cố Niệm ngửi thấy một luồng mùi rượu thoang thoảng, quyện lẫn với hương thơm mát lạnh độc đáo trên người Tạ Nghiễn, tim như đột nhiên rơi xuống cánh đồng hoang, miên man tĩnh lặng.
Nàng thấp giọng hỏi: “Chàng uống nhiều rượu lắm sao?”
Trước đây nàng ở bên hắn không lâu, không hiểu rõ lắm tửu lượng của hắn, nhưng khi hắn uống rượu thần sắc luôn không thay đổi, bây giờ trông lại giống như người không có chuyện gì.
Tạ Nghiễn véo véo má nàng, trầm giọng nói: “Không nhiều, vẫn còn tỉnh táo lắm.”
Hắn nắm lấy tay nàng, chậm rãi dẫn nàng ra khỏi cổng lớn.
Hai người bên cạnh không có ai đi theo, dáng vẻ vô cùng thong dong, giống như một cặp uyên ương trẻ tuổi hết sức bình thường trong Kinh thành này.
Phía nam thành thành phần nhiều là nhà dân giàu có, hoàn cảnh yên tĩnh ít ỏi ồn ào, vẫn còn một khoảng cách với chợ đêm náo nhiệt ở thành chính.
Đêm nay cả thành treo đèn kết hoa, các kiểu đèn lồng treo cao trên xà nhà, chiếu sáng như ban ngày, hai người vai kề vai cùng gió đồng hành, nhất thời không nói gì.
Cố Niệm thầm suy ngẫm một lúc, rốt cuộc khó nén tò mò, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Nghiễn, vừa định mở miệng.
Ai ngờ hắn đã sớm phán đoán được tâm tư của nàng, bất thình lình quay mắt nhìn qua, cười như không cười nhướng nhướng mày với nàng, lại khiến Cố Niệm ngẩn ngơ luống cuống, trong chớp mắt quên mất lời định nói.
Tạ Nghiễn trêu chọc nàng được nàng nên vô cùng đắc ý, lòng biết nàng muốn hỏi chuyện gì, đi trước một bước cười khẽ nói: “Cố Minh Chương thất thố trước điện, đã bị Thánh thượng giam ở nha môn Lại bộ. Lý Trạm từ hôm nay bị cấm túc ở Vương phủ, không có lệnh triệu kiến thì không được ra ngoài.”
Cố Niệm sững sờ, theo phản xạ lẩm bẩm nói: “Thất thố trước điện? Là vì cớ gì…”
Tạ Nghiễn khẽ nắm tay nàng, từ từ kể.
Yến tiệc Trung thu hằng năm trong cung đều có kỹ nữ trong cung múa nhạc đàn ca, người gảy tỳ bà đó vốn là ca nữ từ Sở vương phủ đưa vào cung, trước đây ở Vương phủ, nàng ta từng có dính líu mập mờ không rõ với Cố Minh Chương.
Hai người đã sớm liếc mắt đưa tình từ lâu, Cố Minh Chương lại vì nhận lệnh của Sở vương, an phận thủ thường ở nhà bỏ bê nhiều ngày, đêm nay vừa thấy mỹ nhân, tự nhiên ngứa ngáy trong lòng không chịu nổi.
Trong bữa tiệc lại được nàng ta bí mật liếc mắt đưa tình, ngay lập tức càng thêm nổi hứng, lại to gan lớn mật đến mức cùng ca nữ lén lút qua lại vụng trộm ở bên hồ Việt Thanh.
Ai lại ngờ, ca nữ này vốn dĩ là tai mắt Lý Hoài cài cắm ở Sở vương phủ, được Lý Hoài chỉ thị đã sớm có mục đích tiếp cận Cố Minh Chương, nàng ta ở Sở vương phủ ẩn mình đã lâu, chỉ chờ một đòn chí mạng.
Đang lúc Cố Minh Chương dâm tính nổi lên thì ma ma trong cung Nghi quý phi “đúng lúc” đi ngang qua, ngay lập tức vạch trần hành vi hạ lưu của hai người.
Chuyện náo nhiệt truyền đến trên yến tiệc trong cung, náo loạn đến trước mặt quần thần, không thể lặng lẽ kết thúc được nữa.
Quả nhiên, Hoàng đế nghe vậy nổi giận đùng đùng, lại nghe lúc ca nữ nhận tội, khóc lóc kể lể nàng ta vốn là bị Cố Minh Chương uy h**p dụ dỗ, lấy quyền thế của Sở vương để uy h**p, lúc này mới không thể không chịu đựng tủi nhục để chiều theo.
Do đó, chuyện này hợp tình hợp lý lan đến Sở vương.
Hoàng đế vốn đã vì chuyện Tưởng Vịnh Chính mà có chút bất mãn đối với hắn ta, nay sẵn tiện xử lý cùng lúc, ngay lập tức ra lệnh cấm túc Lý Trạm ở Vương phủ, còn Cố Minh Chương thì bị áp giải vào đại lao chờ xét xử.
Cố Niệm sau khi nghe không khỏi mở to mắt hạnh, cho dù ngữ khí Tạ Nghiễn nhẹ nhàng qua loa, nhưng nàng biết rõ trong bữa tiệc chắc chắn căng thẳng tột độ, mà mọi người có mặt cũng hẳn là thầm toát mồ hôi lạnh.
Nàng cho dù biết rõ hơn nữa Cố Minh Chương chứng nào tật nấy, hoàn toàn không màng trên đầu chữ Sắc có một cây đao, nhưng nàng cũng không ngờ tới, hắn ta lại vẫn ỷ vào sự che chở của Sở vương, làm ra loại chuyện thối nát này ở trước mặt Thiên tử.
Nhưng Cố Niệm ngay lập tức lại nghĩ, năm đó trong chuyến đi săn mùa thu, chẳng phải cũng là dưới mí mắt Thiên tử, hắn ta dựa vào bãi săn kín đáo, vả lại trên có Sở vương bảo đảm, cho nên to gan làm bậy đến mức dám ra tay độc ác với nàng khi ấy vẫn là thần phụ* hay sao?
Thần phụ*: vợ của quan lại của vua
Hắn ta bị Vương di nương che chở quen rồi, làm việc luôn luôn không sợ trời không sợ đất, lại càng thuận lợi bám vào Sở vương làm chỗ dựa, tự cho là có Hoàng tử bảo đảm liền có thể muốn làm gì thì làm, chưa bao giờ đem nữ tử khác để vào mắt.
Đối với hắn ta, đối với Sở vương mà nói, nữ nhân chẳng qua là đồ chơi để người ta tiêu khiển trên giường, lại nói gì đến mấy phần chân tình và kiêng dè?
Ánh mắt nàng đảo qua, chợt hỏi: “Nghi quý phi, là mẫu thân của Tam hoàng tử sao?”
Một trong những mấu chốt của câu chuyện, cũng liên quan đến vị ma ma hậu cung xuất hiện kịp thời phát giác chuyện này, lẽ nào Nghi quý phi vì hạ bệ Hoàng hậu, cũng không tiếc hợp tác cùng Lý Hoài sao?
Tạ Nghiễn nói: “Tam hoàng tử tuổi còn nhỏ, hiển nhiên không có sức tranh đoạt ngôi vị Thái tử, Quý phi từ trước đến nay thông minh lanh lợi, càng biết rõ đạo lý làm một người giàu có nhàn rỗi so với ở trên vạn người thì nhẹ nhõm hơn rất nhiều, do đó, bà ta đã sớm phái người âm thầm đưa tới minh ước* cho Lý Hoài, chỉ là bề ngoài vẫn làm chút trò để đánh lạc hướng.”
Minh ước*: Hiệp ước đồng minh
Hắn ta ngừng một lát, lại thở khẽ: “Trong ba vị biểu huynh đệ, ta tuy rằng quan hệ thân thiết nhất cùng Lý Hoài, nhưng nói thật lòng, ta không muốn thấy Lý Tế tuổi còn nhỏ đã bị cuốn vào trong cục diện hỗn loạn như thế này.”
“Quý phi tranh sủng, là chuyện sinh tồn ở hậu cung, không thể không tranh, bà ta thật ra không hiểm độc, chưa từng hãm hại Lý Hoài. Bà ta có thể kịp thời tỉnh ngộ, cũng coi như là một chuyện lớn tốt đẹp. Lý Hoài luôn luôn nhân từ, đợi ngày nào đó thuận lợi kế vị lên ngôi Hoàng đế, tất nhiên cũng sẽ đối xử tốt với hai mẫu tử bọn họ.”
Cố Niệm mím mím môi, cuối cùng nói ra vướng mắc trong lòng: “Thật ra, ngay cả ta cũng có thể nhìn ra Yến vương điện hạ là nhân tài trị quốc, Sở vương hắn ta… lại cùng hạng người như Cố Minh Chương, Tưởng Vịnh Chính chung một giuộc, thiết nghĩ không phải là một vị minh quân.”
Lời nàng hơi ngừng, từ từ nói: “Thánh thượng vì sao vẫn muốn huynh đệ bọn họ tranh giành lẫn nhau, đấu đến cá chết lưới rách chứ?”
Tạ Nghiễn khẽ cụp mắt, nhìn khu chợ phồn hoa cách đó không xa, chợt dừng bước chân.
Hắn trầm giọng nói: “Có lúc chèn ép thích đáng, che giấu sự sủng ái, cũng là một loại cách thức âm thầm bảo vệ.”
Cố Niệm suy ngẫm giây lát, dường như bỗng nhiên ngộ ra, có chút ngạc nhiên nhìn Tạ Nghiễn: “Ý chàng là, Thánh thượng thật ra đã sớm công nhận Yến vương điện hạ, chỉ vì ngài ấy không muốn người khác đem tất cả sự chú ý đều đặt vào trên người vị trữ quân tương lai này, cho nên mới chần chừ không định người được chọn làm Thái tử?”
Tạ Nghiễn thầm cảm thán sự thông minh của nàng, cười khẽ nói: “Nàng lĩnh ngộ rất nhanh, nói một chút là đã hiểu. Ta và Lý Hoài cũng là mấy năm gần đây mới ngẫm ra ý này, do đó, hắn càng thêm cảm kích khổ tâm của cữu cữu, làm việc cũng vững vàng hơn nhiều.”
Cố Niệm bị hắn khen một câu, gò má không khỏi nóng bừng, trong lòng lại rất vui vẻ.
Nàng im lặng một chút, lại hỏi: “Vậy Sở vương phạm phải nhiều chuyện sai trái như vậy, chỉ là phạt hắn ta cấm túc thôi sao?”
Tạ Nghiễn nhếch môi, sâu sắc nhìn nàng một cái, nhất thời vẫn chưa lên tiếng.
Hắn thầm nghĩ hồi lâu, dường như cuối cùng tìm được một lời giải thích hợp lý, nhưng cũng không quá chắc chắn mà do dự một chút, lúc này mới nói: “Ta đoán, cữu cữu ngài ấy cũng không muốn đuổi cùng giết tận nhi tử của mình đâu. Hoàng tử phạm sai lầm, chẳng qua là tước bỏ tước vị, cách chức, sau này làm một người nhàn rỗi, rốt cuộc cũng không muốn làm quá tuyệt tình.”
“Triều ta từ khi khai quốc đến nay, tân đế lên ngôi chưa từng đổ máu, huống hồ đấu đến cùng, hai bên rốt cuộc vẫn là huynh đệ hoàng gia, bọn họ đều biết rất rõ.”
Cố Niệm cau mày, hiển nhiên không thể nào thấu hiểu sự nhượng bộ này.
Không nói đến những nội tình khác nàng không rõ ràng, chỉ riêng một Tưởng Vịnh Chính ở Tầm Khê, cáo mượn oai hùm mượn sự che chở của Sở vương ngang ngược bá đạo ở địa phương nhiều năm, còn nuôi dưỡng ra bọn người Thôi Vân Trì, ép bách tính tức giận mà không dám nói.
Vậy ngoài Tầm Khê, còn có quan phụ mẫu nơi nào thông đồng làm bậy cùng Sở vương, áp bức bách tính nữa?
Mà đến cuối cùng, những con tốt thí này toàn bộ chôn thây, kẻ đầu sỏ gây tội lại vẫn có thể bảo toàn tính mạng… Nàng có chút không cam lòng, nhưng, rốt cuộc cũng không thể làm gì.
Tạ Nghiễn nhìn ra Cố Niệm có chút buồn bã không vui, ngay lập tức giơ tay, chậm rãi xoa xoa đuôi mắt nàng, thấp giọng nói: “Cô nương ngốc, có những chuyện không cần vội vã nhất thời, đợi đến lúc phải trả nợ, ai cũng không trốn thoát được.”
Cố Niệm không biết Tạ Nghiễn chỉ là xuất phát từ an ủi, hay là trong lòng vốn dĩ tin chắc, tóm lại, nàng hưởng thụ sự ấm áp trong khoảnh khắc này, sự nóng nảy trong lòng cũng dần dần bình ổn.
Tay Tạ Nghiễn đặt lên bên má nàng, lại nhẹ nhàng véo véo má đào mềm mại của nàng, cười nói: “Chuyện trên triều đình không cần nàng lo lắng, ta nói với nàng những thứ này, là muốn để nàng an tâm. Nàng bây giờ cứ việc thả lỏng, đàng hoàng đi làm chuyện bản thân muốn làm.”
Hắn ngừng một lát, nhìn về phía xa cây cầu vòm ánh đèn lác đác “Ví dụ như, đừng bỏ lỡ chợ đèn của Kinh thành đêm nay.”
Cố Niệm theo ánh mắt hắn nhìn về phía xa, cong cong khóe môi, đưa tay nắm lấy bàn tay to của hắn, đã sải bước về phía trước.
Nửa người nàng chìm trong bóng tối, bước về phía trước một đoạn, cả người tắm mình dưới ánh sáng ấm áp, như được tái sinh.
Cố Niệm kéo tay Tạ Nghiễn lao vào biển người đông đúc, đường lớn so với ngày thường càng náo nhiệt, người bán bày sạp san sát nhau, đủ loại kiểu dáng.
Nàng dường như cuối cùng đã buông xuống khúc mắc trong lòng, trên mặt ý cười dạt dào, trong ánh mắt như điểm xuyết sao trời, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Tạ Nghiễn theo sát phía sau nàng, thấy nàng mua liền một mạch mấy món đồ chơi nhỏ không đẹp mắt cũng không thực dụng, không khỏi nhớ tới đồ trang trí nhìn thấy ở dược đường ngày đó, mới biết xuất xứ của những thứ ấy.
Bên môi hắn ẩn hiện ý cười, bất đắc dĩ cầm thay nàng những đồ vật nhỏ lẻ tẻ, bên tai lập tức truyền đến tiếng reo kinh ngạc hết đợt này đến đợt khác của nàng.
Cố Niệm đã rời khỏi Kinh thành nhiều năm, rất nhiều đồ chơi mới lạ đối với nàng mà nói đều vô cùng thú vị, càng không nhịn được tò mò trong lòng.
Nàng lao đến trước sạp đồ ăn vặt, hoa cả mắt nhìn quanh.
“Thiếu Hành, ta muốn ăn cái này!”
Nàng vội vàng mua, cắn mấy miếng, tự thấy không hợp khẩu vị, sang tay đưa cho Tạ Nghiễn, hắn đành phải ăn hết thay nàng.
“Thiếu Hành, đó là gì? Chàng đi xem xem, mau đi.”
Tự nhiên cũng phải mua một phần, đưa đến trước mặt nàng, lại ăn nhiều hơn hai miếng, nhưng lại tham lam muốn để dành bụng nếm chút đồ khác, cuối cùng lại nhét vào trong bụng Tạ Nghiễn.
“Thiếu Hành, ta…”
Cố Niệm vẫn chưa kịp nói hết lời, Tạ Nghiễn đã một tay bịt lấy miệng nàng, đem người kéo vào trong con hẻm nhỏ.
Hắn liếc mắt nhìn nàng: “Tổ tông ơi, cẩn thận tham nhiều nuốt không trôi đâu.”
Cố Niệm chớp chớp mắt, cẩn thận gật gật đầu, Tạ Nghiễn mới buông lòng bàn tay.
Nàng cắn cắn môi, cẩn thận từng li từng tí sáp lại gần, bàn tay nhỏ mềm mại bám lên vai hắn nhẹ giọng nói: “Nhưng mà, ta thật sự muốn ăn thịt nướng trên sạp vừa rồi…”
Con ngươi tròn xoe mong chờ nhìn tới, ánh mắt vô tội trong trẻo, ánh lên ánh nước long lanh, Tạ Nghiễn không cách nào chống đỡ.
“Được, ta đi mua, nàng ở đây chờ.” Hiếm khi Cố Niệm làm nũng yếu mềm với hắn, hắn tự nhiên trong nháy mắt vứt mũ cởi giáp đầu hàng, hôm nay mới biết thế nào là thua thảm hại.
Cố Niệm nhìn trên người Tạ Nghiễn treo lúc lắc lảng xoảng các loại đồ vật nhỏ, bóng lưng hiên ngang hòa vào biển người, chăm chú đứng trước sạp mua đồ ăn vặt thay nàng, trong lòng dâng lên yêu thương vô hạn.
Giây phút này nàng nhận ra một cách sâu sắc rằng nàng quả thật có thể không chút kiêng dè dựa dẫm hắn, quấn lấy hắn, không cần lo lắng phơi bày tâm ý thật sự sẽ gây ra sự ghét bỏ và chán ghét của hắn.
Bởi vì nàng biết rõ, khi hắn nhìn nàng, trong ánh mắt đều là yêu thương tương xứng cùng nàng, là sự cho đi mà tất cả đều có hồi âm.
Đến cuối cùng, Cố Niệm như ý ăn được món thịt cá nướng, lần này lại cùng Tạ Nghiễn mỗi người một miếng ăn sạch sành sanh toàn bộ.
Nàng lấy khăn tay nhẹ nhàng lau lau miệng, rồi khựng lại, quay đầu nhìn Tạ Nghiễn.
Hắn nhìn lại nàng, chưa kịp mở miệng, liền thấy Cố Niệm đã vươn dài cánh tay, năm ngón tay hướng cằm hắn vươn tới, ngay lập tức, chiếc khăn tay mềm mại nhẹ nhàng lau qua khóe môi.
Động tác của nàng dịu dàng tỉ mỉ, ánh mắt vô cùng chăm chú, hắn hưởng thụ đãi ngộ đáng được hưởng, chợt nắm lấy cổ tay nàng.
Cố Niệm khó hiểu nhìn hắn, hàng mi dài chớp chớp.
Tạ Nghiễn cười nói: “Chiếc khăn tay này từ đâu có?”
Hắn cụp mắt liếc một cái, trong ánh mắt đều là đầy ẩn ý.
Cố Niệm biết rõ ý của hắn có điều ám chỉ, hơi đẩy hắn một cái, lẩm bẩm nói: “Đây là ta tự làm, chứ không phải nhận lợi lộc của ai.”
Tạ Nghiễn khéo tay đoạt lấy chiếc khăn tay giữa ngón tay nàng, ngay lập tức nhét vào trong ngực: “Vừa hay, tặng cho ta dùng khi cần nhé.”
Cố Niệm sững sờ, lại vội trách nói: “Chiếc khăn tay đó dơ… còn bị ta dùng cũ rồi, chàng muốn, ta làm một chiếc mới cho chàng chẳng lẽ không được sao?”
Tạ Nghiễn ngăn lại, cười khẽ: “Bao nhiêu năm nay, ta chỉ nhận được đôi hộ oản nàng tặng, luôn không nỡ đeo. Đáng thương thay… đôi hộ oản đó vẫn là vì nàng có việc khác muốn nhờ, là vật dùng để cầu tình cho người khác, bằng không, e là cũng không có phần của ta.”
Hắn chậc lưỡi thở dài, khá bá đạo hỏi: “Phu nhân, nàng có phải là nên bồi thường cho ta nhiều nhiều hơn không?”
Cố Niệm mặt đỏ lên, thấy hắn cố ý nhắc đến chuyện không nên nhắc, lại hoàn toàn là nói lời hồ đồ, đổi trắng thay đen, vội hoảng hốt nói: “Đó là món đồ nhỏ ta thật lòng thật dạ may cho chàng, sao, sao lại liên quan đến người khác được?”
Nàng nhìn hắn “Chàng coi thường tay nghề của ta, vì thế mới không thèm đeo thôi, bây giờ lại nói là chàng không nỡ——chàng, chàng sao lại như vậy!”
Tạ Nghiễn khăng khăng nói: “Trời đất chứng giám, nương tử đáng yêu của ta không rõ lý do hương tan ngọc nát, chỉ để lại một vật kỷ niệm này, ta sao có thể nỡ đeo được chứ?”
Cố Niệm bị hắn nói mặt đỏ tai hồng, quay đầu đi, hừ khẽ một tiếng không đáp lời nữa, trong lòng lại vì lời này mà xấu hổ tim đập thình thịch, vô cùng chấn động.
Tạ Nghiễn nhẹ nhàng chạm chạm cánh tay nàng: “Niệm Niệm, nàng nói xem có nên bồi thường cho ta những tủi thân bao nhiêu năm nay không?”
Cố Niệm quay mắt lườm hắn, chợt nhìn thấy cuối con hẻm nhỏ chính là bờ sông, bên bờ sông bày một hàng hoa đăng, trông rất phô trương.
Nàng nhân cơ hội nói: “Không thèm để ý chàng nữa, ta đi xem hoa đăng đây!”
Tạ Nghiễn giả vờ bắt lấy nàng, bị Cố Niệm nhẹ người né qua, lưng nàng hướng về phía ánh đèn, quay đầu lại nhìn hắn cười rộ lên tinh nghịch.
Cố Niệm xoay người chạy về phía bờ sông, thấy có người ở cách đó không xa thả hoa đăng cầu nguyện, không khỏi cũng ngứa ngáy trong lòng.
Nàng đang nhìn đông ngó tây, dự định tìm một người bán hàng rong mua hai chiếc, ai ngờ vừa quay đầu lại, liền thấy Tạ Nghiễn đã đưa tới hai chiếc hoa đăng được làm tinh xảo.
Nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội nâng đến trước người, nhất thời vừa bâng khuâng, vừa vui sướng, không khỏi lẩm bẩm nói: “Vì sao ta không nói, chàng cũng có thể biết được tâm tư của ta chứ?”
Nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Nghiễn, ngữ khí mềm mại: “Vì sao đối với ta tốt như vậy?”
Tạ Nghiễn đưa tay véo véo má nàng, thúc giục nói: “Thả hoa đăng cầu nguyện——làm gì có nhiều nguyên do như vậy?”
Cố Niệm trong lòng chợt hiểu ra, ngoan ngoãn nâng một trong hai chiếc, bước nhỏ đi đến bờ sông.
Mặt nước không chút gợn sóng, phía xa có ánh sáng lấm đấm, đều là dấu vết nam nữ già trẻ trong thành ở đây thả đèn cầu nguyện để lại.
Nơi này yên tĩnh, vừa hay tách ra một phần yên bình đặc biệt.
Cố Niệm nâng vạt váy, từ từ ngồi xổm xuống, lại cẩn thận hai tay nâng chiếc hoa đăng chậm rãi thả xuống mặt sông.
Nàng đưa tay cho vào trong nước, năm ngón tay nhẹ nhàng khua, khơi lên từng đợt sóng gợn đẩy xa chiếc hoa đăng nhỏ.
Chiếc hoa đăng đó xuôi dòng nước trôi về phía xa, Cố Niệm thành kính hai tay chắp lại, chạm ở giữa môi anh đào, nhắm mắt lặng lẽ cầu tâm nguyện.
Lời nói rơi xuống không tiếng động, nhưng trong lòng nàng thẳng thắn, chỉ mong thần tiên bồ tát nghe thấy nguyện vọng nhỏ bé của nàng.
Một ý niệm được hạ xuống, nàng cực kỳ thỏa mãn cong cong khóe môi lặng lẽ cười rộ lên, sau đó thở nhẹ, quay mắt nhìn Tạ Nghiễn, lại thấy hắn cũng học dáng vẻ của nàng, đem chiếc hoa đăng thả xuống mặt nước, phẩy ngón tay tiễn nó đi xa.
Hắn lặng lẽ nhìn vệt ánh sáng dần dần hòa vào dòng sông hoa đăng, ánh mắt sáng ngời rực rỡ, dường như cũng rất xúc động che giấu một đoạn tâm sự bí ẩn.
Cố Niệm tò mò nhìn hắn chằm chằm, cho đến khi ánh mắt hắn quay lại, nhếch môi cười khẽ với nàng: “Sao vậy?”
Nàng mím mím môi, nhỏ giọng hỏi: “Chàng cầu tâm nguyện gì thế?”
Tạ Nghiễn trêu nàng: “Nói ra thì sẽ không linh nghiệm nữa.”
Cố Niệm phá lệ, không cố chấp giữ cái quy củ này nữa, nàng truy hỏi: “Chàng chỉ nói cho ta nghe, Bồ Tát sẽ tha thứ cho chúng ta.”
Tạ Nghiễn vì lời này mà bật cười, chợt ôm lấy vai nàng, cúi người ghé vào bên tai nàng nói: “Kiếp sau vẫn muốn cùng nàng kết thành phu thê, nhưng mà, đến lúc đó đổi lại là ta rung động với nàng trước, nàng cứ việc ghét bỏ ta, lạnh nhạt với ta.”
Cố Niệm trước tiên là sững sờ, sau đó là vui mừng khôn xiết khi nghe tâm nguyện hắn đã cầu có điểm giống nhau đến kỳ diệu với nàng.
Nhưng ngay sau đó lại từ vui chuyển sang giận, cau mày, giơ tay giữ lấy môi hắn “Mau sửa lời nói lại lần nữa!”
Tạ Nghiễn lười biếng nhướng nhướng mày “Bồ Tát đã nghe rõ rồi, không có hối hận.”
Cố Niệm liền muốn tìm một người bán rong mua thêm một chiếc hoa đăng, để Tạ Nghiễn cầu nguyện lần nữa.
Ai ngờ hắn nắm lấy cổ tay nàng, chậm rãi nói: “Đây chính là điều ta thật lòng mong muốn, bất kể thả mấy lần hoa đăng cũng sẽ không thay đổi.”
Cố Niệm sốt ruột: “Nhưng ta không muốn lạnh nhạt với chàng, cũng không muốn chàng buồn. Ta vừa rồi cũng nói với thần tiên Bồ Tát, muốn đời đời kiếp kiếp đều được viên mãn cùng chàng. Chàng như vậy, lại tính là gì?”
Tạ Nghiễn cười nhạt, đưa ngón tay dài, dịu dàng vuốt phẳng nỗi sầu muộn giữa hai hàng lông mày nàng.
“Coi như là giao dịch của ta cùng thần tiên? Ta chịu thiệt chút, đổi lấy kiếp sau có thể gặp được nàng trước, không để người khác có cơ hội lợi dụng.”
Cố Niệm ngẩn ngơ như mất hồn, ngay lập tức vì lời này mà kinh ngạc không nói nên lời.
Rất lâu rất lâu, khóe môi nàng khẽ run, tựa như tiếng nức nở mà hít hít chiếc mũi thanh tú, lẩm bẩm nói: “Như vậy không tốt, chúng ta nên phải lòng lẫn nhau, như vậy mọi người đều không cần buồn.”
Tạ Nghiễn nhẹ nhàng ôm nàng, thấp giọng nói: “Ý muốn của nàng là lớn nhất.”
Nàng nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, trong lòng thầm sám hối, chỉ mong Bồ Tát đối xử tốt với bọn họ.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...