Cố Niệm bị hắn dọa sợ, nhất thời quên mất mục đích, nàng một mình nằm trên chiếc giường lớn rộng rãi, chậm rãi nhớ lại câu cảnh cáo vừa rồi của Tạ Nghiễn.
Cho nên, hắn tưởng rằng nàng cố ý đánh thức hắn sao?
Nàng muốn giải thích, nhưng lúc này đã muộn.
Cố Niệm mang theo nỗi thấp thỏm bất an này mà trằn trọc lật qua lật lại trên giường, giày vò hồi lâu, sau đó lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cửa chính gian phòng chính vừa bị đẩy ra, Cố Niệm đã lập tức mở bừng mắt.
Nàng làm việc ở dược đường, dậy sớm đã thành thói quen, trong cơn mơ màng bỗng hoàn hồn lại, mới nhớ ra hôm nay nàng không cần vội đến dược đường lo liệu, mà phải cùng Tạ Nghiễn đi dâng trà đổi cách xưng hô.
Cố Niệm vội vàng ngồi dậy, cũng chính lúc này, ba người già trẻ đi vào từ sau tấm bình phong, Thanh Tâm không có ở trong đó.
Dẫn đầu là Tiền ma ma quản sự Sơ Vũ Hiên, bà ta hất cằm về phía Nguyệt Mai, Nguyệt Hương, hai nha hoàn tiến lên cúi người chào Cố Niệm, sau đó đỡ nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Cố Niệm mặc cho bọn họ sắp đặt, không nhìn rõ động tĩnh sau lưng.
Tiền ma ma một mình đi đến gần giường lớn.
Bà ta mò mẫm một hồi dưới tấm nệm lụa, ngay sau đó rút ra một chiếc khăn lụa thêu thùa thượng hạng, trắng sạch như mới, vừa nhìn qua vô cùng chói mắt.
Tiền ma ma lập tức biến sắc, bà ta mím môi, gấp chiếc khăn hỷ* cất vào trong tay, rồi quay người lại, ánh mắt đánh giá Cố Niệm đã hơi khác.
Khăn hỷ*: Khăn lụa trắng trải giường đêm tân hôn
Nguyệt Mai đang búi tóc cho Cố Niệm, Nguyệt Hương bưng tới một chén trà ấm, đưa thẳng đến trước mặt Cố Niệm.
Cố Niệm sững sờ, cẩn thận nhận lấy, do dự đưa chén lên miệng chậm rãi uống một ngụm, còn chưa đợi Nguyệt Hương đưa tới chậu đồng, nàng đã từ từ nuốt xuống.
Nguyệt Mai không nhịn được mà bật cười “phụt” một tiếng, Nguyệt Hương mồm mép lanh lợi chế nhạo: “Thiếu phu nhân, trà này là bã lá trà vụn dùng để súc miệng, không đáng để thưởng thức đâu.”
Cố Niệm trong nháy mắt đỏ bừng mặt, vội cúi đầu nói: “Là ta không nhận rõ…”
Nàng nhất thời hoảng loạn, tay cầm chén trà lại run rẩy nhè nhẹ, càng khiến hai tiểu tỳ nữ không nhịn được cười.
Nàng vội đặt chén trà lên bàn, không chú ý, chén trà suýt chút nữa không đặt vững.
Vẫn là Nguyệt Hương nhanh tay đỡ lấy, lại không ngừng mỉa mai ngầm: “Ái chà! Vừa nói là lá trà không đáng tiền, chứ cái chén trà này lại là hàng cống phẩm của triều đình thật đấy, làm vỡ không đền nổi đâu!”
Cố Niệm không dám nói gì nữa, vặn vẹo hai tay, không còn mặt mũi nào ngẩng đầu nhìn thẳng hai người.
Trái lại Tiền ma ma cuối cùng cũng lên tiếng: “Thích khua môi múa mép như vậy, mà việc trong tay lại chậm chạp, sao không ra gầm cầu Thiên Kiều mà nói cho thỏa thích đi!”
Nói thì nói vậy, nhưng ngữ khí cũng không nghiêm khắc đến mức muốn hỏi tội, nghĩ chắc là chỉ sợ hai tiểu nha đầu này làm quá lố, Cố Niệm vừa mới gả vào cửa không biết tính nết ra sao, ban đầu trông có vẻ yếu đuối dễ bắt nạt, nhưng cũng sợ là hạng giả heo ăn thịt hổ, lỡ như làm ầm ĩ lên thì không dễ thu dọn tàn cuộc, bà ta cũng bị liên lụy theo.
Hai tỳ nữ cúi người chào, cố nén nụ cười bên môi, tay chân lanh lẹ tiếp tục hầu hạ.
Trên bàn chính đường, bữa sáng đã được dọn ra từng món, mùi thơm xộc vào khoang mũi nàng, dạ dày Cố Niệm lại bắt đầu quặn đau, đói quá mức khiến nàng ngược lại chẳng thể đụng vào chút đồ mặn nào.
Nàng khẽ nhíu đôi mi thanh tú, cứ mặc cho Nguyệt Mai và Nguyệt Hương trái phải sắp đặt, trang điểm xong, lại ra sau bình phong thay y phục.
Kiểu dáng y phục của tân nương nhà thế gia phức tạp, nàng đứng hồi lâu, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng sắp đứng không vững.
Trước khi xuất giá nàng mặc đồ quen kiểu đơn giản thuận tiện, áo lót phần nhiều là rộng rãi thoải mái, triều Đại Thịnh dân phong phóng khoáng, như vậy không phải là không đứng đắn.
Cố Niệm trước đây cũng từng mặc áo lót bó ngực, nhưng từng bị Đổng thị trêu chọc, nói vóc người nàng đầy đặn, áo lót bó ngực siết chặt càng tôn lên vẻ yểu điệu, làm nàng xấu hổ đến mức không chịu mặc nữa.
Mà đối với nhà thế gia mà nói, ràng buộc về lễ chế tự nhiên phiền phức, cái áo lót bó ngực kia là lụa thượng hạng, giờ phút này lại siết đến mức nàng thấy ngột ngạt trong lồng ngực.
Hồi lâu sau, Nguyệt Hương mặc cho nàng bộ áo đối khâm tay rộng màu hồng sen nhạt, khoác thêm dải lụa mỏng màu xanh nước biển nhạt, như vậy càng lộ rõ vẻ dịu dàng đằm thắm trang trọng.
Cũng chính lúc này, Tạ Nghiễn huấn luyện buổi sáng trở về, vừa vào cửa liền thấy Cố Niệm từ gian phòng bên bước nhỏ đi ra, hơi sững sờ.
Tạ Nghiễn biết rõ dung mạo nàng vô cùng xinh đẹp, nhưng trước kia nàng ăn mặc cũ kỹ mộc mạc, không chói mắt như hôm nay. Hắn bất giác nhớ tới lời khen ngợi của Lý Hoài đêm qua, nhất thời thất thần, ánh mắt thật lâu không dời đi.
Cố Niệm sững sờ nhìn hắn, có chút bối rối quay mặt đi.
Hắn quen dậy sớm luyện võ, hôm nay mặc y phục luyện công mỏng màu xanh đen, dây buộc tay chân lại là một màu trắng, mấy lọn tóc mỏng rơi xuống trước trán, trông lại rất có khí chất thiếu niên.
Hai người lúc này nhìn nhau không nói gì, vẫn là Tiền ma ma cúi người hành lễ trước.
Lại thấy Cố Niệm không động đậy, thấp giọng nhắc nhở: “Thiếu phu nhân không được vô lễ, gặp lang quân sao có thể nhìn thẳng mà không chào?”
Cố Niệm bừng tỉnh, vội cúi người, do dự hồi lâu, chỉ nói: “Tham kiến… Tiểu hầu gia.”
Tiền ma ma lại nhíu mày, vừa định răn dạy quy củ, Tạ Nghiễn lại liếc mắt lạnh lùng, nói trước: “Đi thôi.”
Cố Niệm ngẩn ra, bất giác liếc nhìn bữa sáng đầy bàn, hơi do dự.
Tạ Nghiễn không hề phát hiện động tác nhỏ của nàng, chỉ nói: “Dâng trà xong ta còn có việc quan trọng.”
Hắn không nói rõ thêm, Cố Niệm chỉ sợ làm lỡ công vụ của Tạ Nghiễn, vội vàng gật đầu, rảo bước tiến lên.
Tiền ma ma cuối cùng nói: “Thế tử gia, y phục trên người ngài…”
Tạ Nghiễn giơ tay: “Không sao.”
Tần Trọng Văn vẫn luôn chờ ở trong sân, thấy Tạ Nghiễn đi ra ngoài cửa, vội đón lên trước.
Trong tay hắn ta vắt một chiếc áo ngoài màu xanh đen, Tạ Nghiễn tiện tay nhận lấy, tiêu sái mặc lên người, cũng miễn cưỡng xem như ăn mặc đàng hoàng.
Bốn người chủ tớ một trước một sau đi ra ngoài cửa.
Cố Niệm tâm trạng phức tạp, nhưng không dám hỏi dồn, vội vàng theo kịp bước chân Tạ Nghiễn.
Một thân trang phục này của nàng trang trọng đứng đắn, dẫu không phải xuất thân nhà thế gia, nhưng vẫn theo nghi lễ mà cẩn thận tuân thủ quy củ của đại hôn. Còn Tạ Nghiễn… Cố Niệm nhìn bóng lưng cao thẳng trước mắt này, hắn sải bước như gió, hoàn toàn không có ý định đợi nàng một chút nào.
Hắn đêm qua bỏ mặc nàng một mình rời đi, nàng muốn hỏi hắn đêm qua đã đi đâu, nhưng không dám, cũng không thể.
Cơn phiền muộn này cứ cuộn trào trong lòng nàng, không biết vì sao lại dấy lên sự khó chịu, dạ dày nàng bắt đầu cuộn lại, như thể dời sông lấp biển, nàng chỉ có thể cố gồng.
Xuyên qua dãy hành lang cuối cùng, Tạ Nghiễn cuối cùng cũng dừng bước.
Hắn vô tình quay đầu lại nhìn một cái, lại thấy sắc mặt Cố Niệm trắng bệch, không khỏi nhíu mày: “Nàng sao vậy? Mới đi vài bước thôi mà sắc mặt lại tệ đến thế.”
Cố Niệm thấp giọng nói: “Không phải, là vì…”
Nàng còn chưa kịp nói xong, quản gia đã đón lên trước “Thế tử, thiếu phu nhân, Hầu gia và Trưởng công chúa đã đợi sẵn trong sảnh.”
Tạ Nghiễn hơi gật đầu, đưa tay về phía nàng, Cố Niệm không còn cơ hội giải thích nữa.
Trên chính đường, Cố Niệm cuối cùng cũng gặp được hai vị quý nhân.
Vì là chuyện vui tân hôn, Tạ Chấn và Lý Ngọc Chân đều thay y phục mới, hai người trông cao quý nhã nhặn, Cố Niệm vừa liếc nhìn, đã thấy trưởng bối nhà họ Tạ mày mắt hiền từ, trông có vẻ không khó chung sống.
Tuy con dân ở triều Đại Thịnh trong ngày thành hôn không được gặp công bà, nhưng trước khi định thân ắt hẳn đã gặp mặt tức phụ nữ tế* tương lai từ trước, tuyệt không phải là người xa lạ thật sự.
Nữ tế*: chàng rể
Chỉ vì mối hôn sự này thật sự đặc biệt, Hoàng đế ngự bút ban hôn, trước hôn lễ gặp hay không gặp đều không khác biệt, tất cả quy củ lễ pháp đều đã bị vứt sang một bên.
Lý Ngọc Chân vốn còn rất tò mò dung mạo của vị Cố gia cô nương này, nhưng đường đột cho gọi đến gặp lại sợ người ta tưởng Hầu phủ cao hơn người ta một bậc, chưa qua cửa đã ra oai, dọa sợ cô nương nhà người ta.
Hôm qua đại hôn, Tạ Chấn còn trêu chọc bà nói, lẩm bẩm bao nhiêu ngày như vậy, ta thấy ngược lại giống như bà mới là người cưới tử tức ấy, bây giờ người ta đang ngồi ở biệt viện, bà không lén lút đi xem một cái à? Bị Lý Ngọc Chân đấm cho mấy cái mới thôi.
Mãi đến lúc này, nhìn thấy Cố Niệm rũ mắt đứng dưới sảnh, Lý Ngọc Chân bất giác thầm cảm thán dung mạo xinh đẹp của nàng.
Chuyển mắt lại thấy trên đầu Cố Niệm cài cây trâm ngọc kia, trong lòng vui vẻ, nhưng ngẩng đầu nhìn kỹ lại, lại thấy Tạ Nghiễn khoác một chiếc áo ngoài tối sầm, vừa liếc nhìn, bên trong lại là đồ luyện công, quả thực không có quy củ.
Bà nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, Tạ Chấn đã sa sầm mặt: “Tạ Thiếu Hành, con mặc bộ y phục này là có ý gì?”
Tạ Nghiễn lại tự tin nhận lấy trà nước do tỳ nữ dâng lên, trước hết bưng một chén, tiến lên đưa đến trước mặt Tạ Chấn, thấy ông không nhận, cũng không vội, trực tiếp quay đầu hướng về phía Lý Ngọc Chân, vẻ mặt thản nhiên.
Lý Ngọc Chân không muốn cho Tạ Nghiễn cái quyền được quá mức kiêu ngạo vào ngày tức phụ mới vào cửa, nhưng lại sợ ngày đầu tân hôn đã nảy sinh chuyện không vui, khó tránh khiến đôi bên đều khó xử.
Bà do dự giây lát, nhận lấy chén trà nhưng không uống, vẻ mặt không vui nhìn chằm chằm Tạ Nghiễn.
Bà và Tạ Chấn xưa nay phu thê đồng lòng, trong chuyện dạy dỗ nhi tử lại càng cùng tiến cùng lui luôn đồng quan điểm.
Tạ Nghiễn ngước mắt nhìn song thân, duy trì tư thế cung kính, chỉ nói: “Phụ thân đừng trách, con hôm nay huấn luyện buổi sáng hơi muộn, sợ làm lỡ giờ dâng trà.”
Tạ Chấn vừa định nổi giận, Lý Ngọc Chân lại thấy sắc mặt Cố Niệm trắng bệch, tưởng nàng bị dọa sợ, vội giả vờ ho khan, thu hút sự chú ý của Tạ Chấn.
Bà lặng lẽ ra hiệu bằng mắt về phía Cố Niệm, nhẹ nhàng làm động tác lắc đầu khuyên can, Tạ Chấn nghẹn một ngụm lửa giận trong lòng, cuối cùng đành phải đè xuống, đưa tay nhận trà Tạ Nghiễn dâng.
Tạ Nghiễn làm cho xong quy củ, im lặng lui sang một bên.
Cố Niệm bị Tiền ma ma lén đẩy một cái, lúc này mới bước nhỏ đi lên trước.
Tạ Chấn là một võ tướng, trên người thiếu chút khí chất nho nhã, nhưng cả con người trông lại vô cùng dễ gần. Ông chỉnh lại thân mình, cố gắng nở nụ cười hiền lành, yên lặng nhìn Cố Niệm.
Nàng cẩn trọng đưa chén trà lên trước, dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Tham kiến công công.”
Tạ Chấn ý cười rõ rệt, giọng như chuông vang: “Tốt, tốt!”
Cố Niệm hít sâu một hơi, lại bưng chén trà thứ hai, xoay sang Lý Ngọc Chân.
Lý Ngọc Chân nụ cười xán lạn, không kìm được muốn Cố Niệm đi lại gần hơn, bà nóng lòng nhận lấy chén trà, lại nghe Cố Niệm khẽ nói: “Tham kiến bà mẫu.”
Bà lập tức mày mặt hớn hở: “Ngoan!”
Lý Ngọc Chân lúc còn trẻ tính tình hoạt bát phóng khoáng, lại vì chưa từng chịu khổ gặp nạn, bà làm thê tử người ta nhiều năm, trong lòng lại càng khoáng đạt đơn giản.
Bà uống một ngụm, đặt chén trà xuống, kéo tay Cố Niệm bảo nàng lại gần mấy bước, tỉ mỉ ngắm nghía cây trâm cài tóc trên đầu nàng, dịu giọng nói: “Cây trâm này hợp với màu da của con, ta quả nhiên không chọn sai.”
Cố Niệm kinh ngạc ngước mắt, hai người vô tình nhìn nhau, Lý Ngọc Chân cười rồi gật đầu với nàng.
Tạ Nghiễn ở bên cạnh thờ ơ quan sát, không hề dao động.
Chỉ là Cố Niệm bụng đau khó dằn, nàng lại không nỡ gạt đi thiện ý của hai vị trưởng bối, chỉ đành cắn răng, kiên nhẫn đáp lại lời hỏi han ân cần của Lý Ngọc Chân, bất giác sắc mặt lại càng thêm trắng bệch.
Lý Ngọc Chân chỉ cho là nàng lần đầu gặp người lạ trong lòng căng thẳng, không giữ nàng lại trò chuyện phiếm nhiều, dặn dò vài câu, liền tìm cớ cho lui.
Cố Niệm cáo biệt công bà, theo Tạ Nghiễn rời khỏi chính đường, nàng bất giác ngẩng đầu nhìn trời, trời cao mây rộng, một vẻ yên bình, dường như là điềm lành.
Mối hôn sự vội vã mà ngoài ý muốn này cuối cùng cũng đã định…
Nàng im lặng đi theo sau Tạ Nghiễn, vừa qua một cổng vòm, đã thấy Tần Trọng Văn từ xa đang đợi ở cuối dãy hành lang nối.
Tạ Nghiễn bước chân dừng lại, liếc nhìn Cố Niệm đang cúi mày rũ mắt tỏ vẻ thuận theo, luôn cảm thấy toàn thân nàng toát ra vẻ giả tạo.
Hắn không khỏi phiền lòng, lạnh lùng nói: “Nàng có nhớ đường không?”
Cố Niệm sững sờ, nhận ra ngữ khí Tạ Nghiễn không tốt, đành phải căng da đầu gật gật.
Tạ Nghiễn: “Về đi.”
Cố Niệm nhớ ra hắn có việc cần ra ngoài, lại khẽ vâng một tiếng, do dự nhấc bước tiến lên phía trước, cũng mặc kệ phương hướng đúng sai, vội vã lướt qua bên cạnh Tần Trọng Văn.
Hắn ta đặc biệt giữ lễ, lập tức chắp tay vái chào: “Tham kiến thiếu phu nhân.”
Cố Niệm sững sờ, bước chân dừng lại, lại cười rồi gật đầu với hắn ta, xuyên qua dãy hành lang, bóng dáng biến mất sau cổng vòm.
Tạ Nghiễn sắc mặt phức tạp liếc nhìn, trầm giọng nói: “Nàng ấy không biết đường.”
Tiền ma ma vẫn luôn chờ ở bên cạnh lúc này mới tiến lên, ngầm hiểu ý mà đuổi theo hướng Cố Niệm.
Tạ Nghiễn bất đắc dĩ thở dài, thu lại dòng suy nghĩ, cằm hơi hất lên, Tần Trọng Văn cúi đầu nhận lệnh, cùng hắn rời đi.
