Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 8: Bị bịt mắt



Cố Niệm vô tình đi vòng đến phía đông Hầu phủ, còn chưa qua tiểu hoa viên liền bị Tiền ma ma gọi lại.
Nàng tự biết mình đi nhầm chỗ, vội cảm ơn, đi theo sau Tiền ma ma cố gắng ghi nhớ đường quay về Sơ Vũ Hiên.
Tiền ma ma đưa nàng đến tiểu viện, trong tay còn có việc khác, xoay người định đi.
Cố Niệm gọi bà ta lại: “Ma ma, làm phiền bà cho ta hỏi thăm, không biết Thanh Tâm đi đâu rồi?”
Tiền ma ma mặt không biểu cảm nhìn nàng, “Nha hoàn mới đến phải đến Quản sự viện ở một thời gian, học lễ nghi quy củ, mới có thể đưa về hầu hạ chủ tử.”
Cố Niệm còn muốn hỏi thêm, nhưng Tiền ma ma dường như không muốn để ý tới, quay đầu đi ra khỏi cổng viện.
Nàng còn chưa kịp than thở, trong dạ dày lại một trận co rút đau đớn, lần này mồ hôi lạnh túa ra, đau đến mức nàng không đứng thẳng lưng nổi.
Cố Niệm một mình đứng trong viện hồi lâu, lúc này mới chợt nhận ra từ sáng đến giờ nàng vẫn chưa ăn gì.
Nàng thở hổn hển, chậm rãi đi về chính sảnh của gian nhà chính, Nguyệt Mai và Nguyệt Hương không ra ngoài đón, từ gian bên cạnh mơ hồ truyền ra tiếng cười nói.
“Ngươi xem dáng vẻ lúng túng của nàng ta sáng nay kìa, đúng là chưa từng thấy sự đời, sao có thể ngay cả nước trà súc miệng cũng nuốt vào?”
“Tối qua hầu hạ nàng ta tắm rửa, nàng ta còn từ chối nói không cần… Ôi chao ôi, thật là chưa thấy sự đời.”
“Ngươi nói xem, phu nhân có phải cố ý bảo ngươi và ta dốc lòng hầu hạ Thế tử không? Biết đâu được, ngày nào đó được Thế tử để mắt tới nạp phòng, hai chúng ta cũng có thể được làm chủ tử?”
Cố Niệm lúc này nghe ra, người mở miệng nói trước là Nguyệt Hương.
Nguyệt Mai vội nói: “Đó là ngươi thôi, ta đâu dám nghĩ!”
Nguyệt Hương hừ lạnh: “Ta không có vốn liếng như người ta, tối qua ngươi không thấy hai lạng thịt trước ngực nàng ta à, eo lại nhỏ như xà yêu vậy… Đàn ông nào thấy mà không động lòng? Ta cố tình không để nàng ta quyến rũ, lấy áo lót bó chặt lại một chút.”
“Hi hi… Ha ha! Ngươi cẩn thận đừng để nàng ta phát hiện!”
Cố Niệm chống mặt bàn, cắn chặt môi dưới không dám lên tiếng. Nàng biết rõ mọi người trong Hầu phủ coi thường nàng, không có nương gia chống lưng, càng không có được sự yêu thương của phu quân, ở Hầu phủ xa lạ này mỗi bước đều khó khăn là chuyện đã sớm dự liệu được.
Chỉ cần là ở Sơ Vũ Hiên, vì sự lạnh lùng của Tạ Nghiễn, không ai thực sự coi nàng ra gì.
Nàng do dự một lát, cuối cùng kéo ghế ra tạo nên chút động tĩnh, tiếng cười nói bên trong lập tức im bặt.
Rất nhanh, Nguyệt Hương ôm mấy bộ y phục nam nhân thong thả bước ra, thấy Cố Niệm ngồi trước bàn, vội phúc thân cười một tiếng: “Tham kiến thiếu phu nhân.”
Nguyệt Mai theo sát phía sau, trong tay ôm một chồng chăn mỏng, cũng lập tức phúc thân chào hỏi.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, Cố Niệm thấy điệu bộ này, trong lòng dấy lên dự cảm không tốt.
Nhưng nàng không có sức lực để xen vào chuyện của người khác, chỉ mở miệng gọi người: “Nguyệt Mai, bữa sáng đã dọn đi hết rồi sao?”
Nguyệt Mai bị gọi tên, không tiện hất tay mặc kệ, đành bĩu môi, liếc nhìn Nguyệt Hương một cái, rồi không tình nguyện xoay người lại, nói qua loa: “Đã đổ rồi, quy củ của Hầu phủ, thức ăn dọn lên bàn quá nửa canh giờ không có người ăn là phải xử lý, nếu không sẽ ảnh hưởng đến mùi vị.”
Cố Niệm sững sờ, chỉ thấy quy củ này thật hoang đường, nhưng nàng không thể truy cứu với Nguyệt Mai, lại hỏi: “Vậy… Sơ Vũ Hiên còn đồ ăn khác không?”
Nguyệt Mai cau mày: “Thiếu phu nhân, quy củ là quá giờ thì không được ăn nữa, người không biết sao?”
Cố Niệm chợt nhớ tới lời chế nhạo vừa rồi của hai người bọn họ, bất giác lại đỏ mặt, nàng xấu hổ chớp chớp mắt, ngại ngùng không hỏi tiếp nữa.
Nguyệt Mai phúc thân qua loa một cái, xoay người đi theo Nguyệt Hương ra khỏi nhà chính.

Cố Niệm không muốn tính toán, nhớ lại hôm qua Tiền ma ma có nói Sơ Vũ Hiên có chuẩn bị một nhà bếp nhỏ, để phòng khi Tạ Nghiễn cần dùng đột xuất.
Nàng tuy không sai bảo được người khác, nhưng bản thân có tay có chân, dù sao cũng không đến mức bị chết đói.
Nàng men theo hành lang đi ra ngoài, lúc này chưa đến giờ cơm trưa, nhà bếp nhỏ không có ai ở đó, Cố Niệm đi vòng qua đống củi khô, đẩy cửa gỗ bước vào.
Nàng và Tạ Nghiễn quen biết chưa lâu, đương nhiên không biết Tạ Nghiễn xưa nay kén ăn, bữa chính và bữa phụ đều do bếp trưởng của Hầu phủ làm xong rồi đưa đến Sơ Vũ Hiên, nhà bếp nhỏ trong biệt viện không thường dùng tới.
Trong phòng lạnh lẽo vắng vẻ, xem ra đã lâu không nổi lửa nhóm bếp, ngược lại bên cạnh bếp lò có đặt một cái bát sứ, đậy nắp hờ, dường như có đựng thức ăn.
Nàng bước lên trước mở nắp, bát cháo trắng bên trong đã nguội ngắt từ lâu, trên mặt đóng một lớp váng cháo mỏng, trông vô cùng thanh đạm.
Cố Niệm lúc này không quản được nhiều như vậy, nàng tìm kiếm xung quanh, lấy một bộ bát thìa từ trong tủ bát, tráng qua nước, múc một bát cháo lạnh đầy, ăn vội mấy miếng cho xong, đương nhiên là không đủ, lại múc thêm hai lần nữa, cháo đã thấy đáy.
Nàng ngồi trên ghế gỗ trong nhà bếp nhỏ nghỉ ngơi một lát, dù sao cũng không còn tim đập nhanh khó chịu như lúc nãy.
Nghỉ một lát, nàng lại múc một chậu nước rửa sạch bát thìa, úp bên cạnh bếp lò cho khô, lúc này mới đẩy cửa rời đi.
Hai nha hoàn đã quay về Sơ Vũ Hiên, Nguyệt Mai đang tỉa cành trong viện, Nguyệt Hương ở bên trong xách ấm tưới hoa, thấy Cố Niệm quay lại, cũng chỉ gọi một tiếng thiếu phu nhân, không hỏi han gì mà tự làm việc của mình.
Cố Niệm chỉ cảm thấy không có gì để làm, trước đây nàng đã quen bận rộn ở dược đường, cũng không giống tiểu thư nhà quyền quý tinh thông cầm kỳ thư họa, càng không biết dạo vườn thêu thùa để giết thời gian.
Nàng nhớ tới giao hẹn với Tạ Nghiễn trước khi thành hôn, bèn nhỏ giọng hỏi: “Nguyệt Hương, ngươi có thể chỉ đường giúp ta không?”
Giọng nói vừa dứt, Nguyệt Hương ngờ vực nhìn nàng nói: “Thiếu phu nhân muốn đi đâu?”
Cố Niệm giải thích nguyên do, Nguyệt Hương vội nói: “Thiếu phu nhân đừng đùa, không có công tử căn dặn, tỳ tử nào dám để người ra ngoài? Người cứ ở Sơ Vũ Hiên nghỉ ngơi đi, đừng lấy ta ra đùa cợt.”
Nàng ta nặn ra một nụ cười với Cố Niệm, phúc thân một cái, xách ấm đồng đi ra sân, không lâu sau, bên ngoài lại truyền đến tiếng thì thầm cười trộm của nha hoàn.
Cố Niệm đành phải nhẫn nại.
Nàng vốn muốn hỏi Tạ Nghiễn đi đâu, nhưng lòng biết rõ dù cho nhận lại không phải là một tràng chế nhạo thì phần lớn cũng không có kết quả.
Sơ Vũ Hiên đối với nàng mà nói vừa xa lạ vừa lạnh lẽo, cho dù hôm nay nắng rất đẹp, rõ ràng là thời tiết tốt như vậy, mà nàng lại không có chút tự do nào.
Toàn bộ biệt viện đã gỡ bỏ đồ trang trí màu đỏ, không biết là ý của Tạ Nghiễn, hay là quy củ vốn dĩ như vậy, nàng không hỏi được ai, cũng không có quyền hỏi đến.
Cố Niệm cảm thấy mình giống như một con chim bị bịt mắt, bị buộc vào dây dắt, đi về đâu đều mặc người ta sắp đặt.
Cuối cùng nàng đành đến trường kỷ ở gian bên ngồi, chỗ đó gần cửa sổ, nửa vầng ánh nắng chiếu lên chiếc gối tựa, một chiếc lá ngô đồng rơi ngoài cửa sổ, nàng đành bất lực nhìn chằm chằm cái cây đó để giết thời gian.

Gần đến giờ cơm trưa, Tiền ma ma dẫn theo mấy tỳ nữ quay lại Sơ Vũ Hiên.
Cố Niệm bị nắng chiếu buồn ngủ rũ rượi, đang dựa vào mép trường kỷ lơ mơ, nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền giật mình tỉnh lại, trong nháy mắt đã ngửi thấy mùi thơm bay đầy phòng.
Tỳ nữ lấy từng món ăn trong hộp đựng thức ăn ra bày lên, Cố Niệm ngồi trước bàn, tò mò liếc nhìn một cái, có vài món nàng nhìn không ra là món gì, nhưng lại ngại ngùng mở miệng hỏi.
Một lúc lâu sau, các tỳ nữ đều lui xuống, Tiền ma ma và Nguyệt Mai đứng hầu một bên, không thấy bóng dáng Nguyệt Hương đâu.
Cố Niệm ngẩn ra, giọng điệu mang theo chút thăm dò: “Ma ma, Nguyệt Mai, hai người cũng mau ngồi đi.”
Nguyệt Mai ngoài mặt vốn không tình nguyện hầu hạ, nhưng Cố Niệm vừa dứt lời, lại khiến nàng ta sững sờ.
Nàng ta nhìn Cố Niệm không nói gì, Tiền ma ma vẫn mặt không biểu cảm, chỉ đáp: “Thiếu phu nhân, ăn không nói ngủ không bàn chuyện, mời người từ từ dùng bữa.”
Cố Niệm biết rõ lại là mình hiểu lầm, đành phải cầm đũa lên.
Một bữa cơm ăn không thấy ngon, Cố Niệm không dám tham lam ăn nhiều hay tham món lạ, chỉ nhìn chằm chằm hai đĩa rau trước mặt ăn cho xong, Tiền ma ma gọi tỳ nữ đến dọn dẹp sạch sẽ, rồi lại vội vã rời đi.
Nguyệt Mai tiễn Tiền ma ma đi, quay trở lại đứng ngoài cửa, giọng điệu không còn ngạo mạn như vậy nữa: “Thiếu phu nhân, nếu người không còn căn dặn gì khác, ta xin lui trước.”
Cố Niệm khẽ gật đầu, cũng đứng dậy khỏi bàn, thở dài một hơi, nửa ngày tiếp theo này thật sự không có gì để làm.

Tạ Nghiễn sáng sớm tinh mơ đã rời Hầu phủ, đi thẳng đến Yến Vương phủ.
Chuyện quan trọng mà hắn nói chẳng qua chỉ là lời thoái thác, cũng chỉ có Cố Niệm ngây thơ khờ dại, đổi lại là một tiểu thư xuất thân từ thế gia khác, đương nhiên sẽ không dễ dàng để Tạ Nghiễn thoát thân.
Đạo lý rõ ràng rành rành, cho dù là trời có sập xuống, cũng không thể nào làm phiền đến tân lang vừa mới đại hôn ngày đầu tiên.
Nhà họ Tạ và Hoàng đế thống nhất lời nói với bên ngoài, chỉ nói Tạ Nghiễn và Cố gia cô nương vừa gặp đã yêu, lúc này mới không thể chờ đợi được mà thành hôn. Tạ Nghiễn trong lòng nghẹn một bụng oán khí nhưng không có chỗ nào để nói, đành phải tìm Lý Hoài kể khổ.
Vừa hay hôm nay Yến vương lâm triều trở về, Vương phi ra ngoài gặp gỡ bằng hữu, hai người mới có cơ hội tốt để nói chuyện lâu.
Tạ Nghiễn được Lý Hoài mời đến thư phòng, Tần Trọng Văn canh giữ bên ngoài.
Hai người bọn họ riêng tư ở chung chỉ như huynh đệ, không có quá nhiều quy củ, Lý Hoài vừa mới thay triều phục ra, vui vẻ nhấc ấm rót trà cho hắn.
Hắn ta nghiêm túc nhìn Tạ Nghiễn, trầm giọng nói: “Thiếu Hành, Phụ hoàng hôm nay ở trên triều nói rõ, ngài ấy dự định chia ra một số việc triều chính, lệnh cho ba huynh đệ chúng ta giám quốc phụ chính*.”
Giám quốc phụ chính*: Giúp vua cai quản và điều hành chính sự
Tạ Nghiễn vừa nâng chén trà, nghe vậy ngón tay khựng lại, ngước mắt nhìn Lý Hoài.
Lý Hoài chậm rãi uống một ngụm, bên môi nở nụ cười “Các mưu sĩ của Đông cung đã đầy đủ, có hai vị Các lão phò tá. Người của ta truyền tin về, Sở vương từ trong cung ra, quay đầu liền đi gặp Dương các lão, nói là tối nay còn muốn mở tiệc đãi khách ở Vương phủ.”
Tạ Nghiễn cuối cùng cũng uống cạn chén trà đó, nhướng mày “Nóng lòng thể hiện thái độ như vậy, xem ra Lý Trạm đã nghe được chút ít phong thanh rồi?”
Lý Hoài cười khẽ: “Phong thanh gì?”
Tạ Nghiễn v**t v* vành chén, vệt nước nhàn nhạt kia thấm ướt ngón tay thon dài như ngọc, rất nhanh đã biến mất không dấu vết.
Hắn hơi thu tầm mắt, trầm giọng nói: “Hoàng tử phụ giúp giám quốc đương nhiên là xử lý triều chính ở Đông cung, cữu cữu là động lòng muốn lập Trữ quân rồi sao?”
Sắc mặt Lý Hoài trầm xuống, hai người nhìn nhau, chỉ nghe Tạ Nghiễn lại nói: “Chỉ không biết lần này là Hoàng hậu thổi gió bên gối, hay là Quý phi dùng khổ nhục kế.”
Lý Hoài im lặng một lúc, chỉ nói: “Sở vương xung phong nhận phiên trực tháng này, ta là người tiếp theo.”
Tạ Nghiễn không hề coi vị Đại hoàng tử này ra gì “Lý Trạm cái tên ăn chơi trác táng này, luận về cầm quyền chính sự hắn thua xa huynh. Luận về cầm quân đánh trận, hắn cũng không bằng ta, cũng chỉ cậy vào việc sinh sớm hơn huynh hai năm? Về phần Tam hoàng tử… chẳng qua là một tên nhóc ranh vắt mũi chưa sạch, Quý phi có tranh giành thế nào đi nữa thì đã sao?”
Lý Hoài thở dài một hơi, nhún vai cười cười, nhưng lại nửa thật nửa giả nói: “Chỉ tiếc là Mẫu hậu qua đời sớm, ta cô độc lẻ loi, không có nương thương. Xét về điểm này, hai người bọn họ mạnh hơn ta.”
Tạ Nghiễn đặt chén trà xuống, im lặng ngước mắt nhìn hắn ta một cái.
Sinh mẫu của Lý Hoài là Dương thị, là khuê mật của Lý Ngọc Chân, Dương Hoàng hậu và Hoàng đế là phu thê từ thuở thiếu thời, tình cảm sâu đậm, chỉ không may bệnh mất vào năm Lý Hoài mười tuổi.
Thái hậu thấy thương xót, đích thân nuôi dưỡng Lý Hoài trưởng thành, khi đó Tạ Nghiễn thường xuyên vào cung bầu bạn với Thái hậu, hai người bèn cùng nhau học võ luyện văn.
Lý Hoài không có mẫu thân che chở, Lý Ngọc Chân đối với hắn ta vô cùng quan tâm yêu thương, tình nghĩa giữa Tạ Nghiễn và vị biểu huynh này đương nhiên khác biệt so với các hoàng tử khác.
Tạ Nghiễn nhận ra sự cô đơn của hắn ta, thấp giọng nói: “Nương ta nói đã lâu không gặp huynh, rảnh rỗi thì đến Hầu phủ thăm bà ấy nhé.”
Lý Hoài lập tức thấy ấm lòng, chậm rãi gật đầu.
Hai người nhất thời im lặng, Lý Hoài đột nhiên nói: “Có một chuyện ta nghĩ ngươi nên biết, như vậy cũng tiện đề phòng.”
Tạ Nghiễn quay mắt nhìn hắn ta.
Lý Hoài: “Huynh trưởng của Cố cô nương là Cố Minh Chương, gần đây vẫn luôn nịnh bợ Lý Trạm.”
Tạ Nghiễn hơi cau mày, thoáng nhớ lại, nhớ ra nam nhân cử chỉ phù phiếm bên cạnh Cố Niệm ngày đó, vô cùng nịnh nọt mà xông lên phía trước hỏi han, còn tự xưng là huynh trưởng của Cố Niệm.
Hắn nảy sinh lòng khinh thường, rồi lại nghĩ, lẽ nào người mà Cố gia vốn dĩ muốn bám víu là Sở vương?
Ý nghĩ lóe lên rồi vụt tắt, hắn càng cảm thấy cặp huynh muội này to gan làm bừa.
Tạm không bàn đến chuyện này thành hay bại, lùi một bước mà nói, nếu ngày đó thật sự xảy ra chuyện bất chính, Lý Trạm chính là thân nhi tử của Hoàng hậu, bà ta nhất định sẽ không dĩ hòa vi quý như ngày đó, tất yếu sẽ truy cứu rõ ràng trắng đen, để răn đe kẻ khác.
Với thủ đoạn của Hoàng hậu, xét đến cuối cùng, Cố gia sẽ chỉ nhận lấy tội danh hãm hại hoàng tự.
Tạ Nghiễn cau mày: “Mạo hiểm như vậy, cũng không biết có mấy cái đầu để mất.”
Lý Hoài không đưa ra ý kiến, sau đó lại như nhớ ra điều gì, đột nhiên nói: “Thiếu Hành, ta vẫn luôn chưa hỏi, sao ngươi lại xuất hiện ở biệt viện của Trường Bình?”
Trên mặt hắn ta lộ vẻ cười như không cười, sự tò mò mãnh liệt không thể che giấu được nữa.
Sắc mặt Tạ Nghiễn sa sầm xuống.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...