Cố Niệm rụt tay lại, hờ hững đè lên cổ tay hắn, không ngờ hắn lại mượn lực kéo xuống một cái, dây áo liền nhẹ bẫng bị kéo tuột ra, nàng bỗng thấy trước ngực lành lạnh.
Người nàng cứng đờ, chần chừ ngẩng đầu nhìn Tạ Nghiễn, nhỏ giọng khuyên: “Vào trong được không?”
Mắt thấy trời đã về chiều, trong sân rải rác ánh vàng rực rỡ tựa như lụa là, nàng chỉ nhìn ra ngoài một cái, đã cảm thấy vô cùng e thẹn.
Tạ Nghiễn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng v**t v* lưng nàng, chợt bế ngang hông nàng lên. Nàng kêu lên khe khẽ, hai cánh bám chặt lấy vai hắn.
Tạ Nghiễn phất tay áo, cánh cửa liền khép hờ, hắn bế nàng xoay người đi qua gian ngoài tiến vào phòng trong.
Cửa sổ trong phòng hơi mở, nhưng địa long* lại tỏa ra hơi ấm.
Địa long*: Hệ thống sưởi sàn
Tạ Nghiễn không có thời gian để phân tâm quay lại đóng cửa sổ nữa, ôm Cố Niệm ngã xuống giường.
Sau một hồi dây dưa vừa rồi, y phục Cố Niệm đã bị kéo tụt một nửa, lớp áo trong lệch nghiêng mắc trên hai cánh tay, nàng quỳ ngồi trên chăn nệm mềm mại ấm áp, trâm cài xiên vẹo sắp rơi, búi tóc buông lỏng, tóc đen như thác đổ trước người. Tạ Nghiễn không khỏi có chút nôn nóng, vừa rồi hắn đã kiên nhẫn trêu đùa một hồi, lúc này chỉ mong mau chóng vào thẳng vấn đề.
Hắn vươn bàn tay to, nắm lấy cổ chân thon thả của nàng, nhẹ nhàng kéo về phía trước một cái.
Cố Niệm ngửa người ngã xuống, phát ra một tiếng rên khẽ, sau đó khúc xương nhỏ nhô lên ở mắt cá chân truyền đến một trận cảm giác tê ngứa xen lẫn nhói đau.
Vệt ẩm ướt đó dần dần di chuyển, nơi thánh địa vốn hơi khô cạn lại một lần nữa tuôn ra dòng nước róc rách.
Nàng xấu hổ đến mức vùi mặt vào trong chăn, nhưng trong mắt lại thấy rõ ràng ô cửa sổ chưa đóng kia. Gương mặt xinh đẹp ửng hồng, đành phải khẽ nhắm mắt lại, thế là, những cảm giác bí ẩn kia liền bị phóng đại vô hạn, mang theo chút k*ch th*ch và chấn động mãnh liệt, còn có một tia vui sướng không thể diễn tả, không thể ngừng lại.
Nàng khe khẽ r*n r*, phát ra những âm thanh vụn vỡ đứt quãng, tựa như khóc nấc, tựa như th* d*c, cuối cùng đầu óc mờ mịt, thân thể giống như cây cung dài bị kéo căng đến sắp gãy, những ngón chân nhỏ nhắn co quắp lại, sau đó, nàng rơi vào trạng thái thất thần thật lâu.
Tóc mai của nàng đã bị mồ hôi làm ướt, dính lộn xộn bên gò má trắng ngần, môi son khẽ mở, năm ngón tay siết chặt chăn, liền nghe thấy tiếng ma sát rất nhỏ khi Tạ Nghiễn di chuyển.
Hắn cúi xuống bên tai nàng, một chữ cũng không nói, nàng có thể cảm nhận được sau cổ mơ hồ có một trận ẩm ướt, mà tiếng th* d*c nặng nề của hắn khiến mặt nàng càng lúc càng nóng.
Nàng có thể cảm nhận được vật không thể khống chế đang làm loạn, làm trượt lớp chăn sang một bên, cọ lên làn da mềm mại của nàng, sau đó thế tiến như chẻ tre phá tan mọi ngăn trở.
Nàng xấu hổ quay mặt đi, hô hấp của Tạ Nghiễn khựng lại, dường như đã đưa ra quyết định trong tích tắc.
Hắn có tâm tư thầm kín này, nhưng vẫn luôn e dè, quan tâm đến cảm nhận của Cố Niệm, không muốn khiến nàng hiểu lầm rằng đây là sự sỉ nhục không nói nên lời.
Thật ra, hắn vô cùng tò mò.
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Tạ Nghiễn, bàn tay to của hắn đã bắt đầu hành động.
Cố Niệm còn chưa kịp phản ứng lại, cả người nàng đã nằm sấp trong chăn.
“Thiếu Hành, chàng…”
Nàng mơ màng hơi ngước mắt lên, một giây sau, âm cuối mang theo sự nghi hoặc khó hiểu đã bị vò nát thành tiếng rên khẽ.
Phần eo của nàng co lại thành một đường cong cực đẹp, tim nàng run rẩy, đi kèm với mỗi một lần trải nghiệm vượt ngoài sức tưởng tượng.
Nàng bị Tạ Nghiễn giày vò đến mức có chút chịu không nổi, khi thì nức nở, khi thì r*n r* kiều mỵ, nàng vươn cánh tay thon thả ra sau một cách hỗn loạn, mơ mơ màng màng nắm lấy cổ tay Tạ Nghiễn, muốn từ chối lại như mời gọi, cũng không phải hy vọng hắn dừng lại, chỉ là luôn cảm thấy mình không thể chịu đựng nổi, nhưng thật ra nàng lại hưởng thụ hơn nhiều so với tưởng tượng.
Tạ Nghiễn buông một tay ra, nắm chặt năm ngón tay nàng, dắt tay nàng kéo xuống phía dưới.
Mặt Cố Niệm đỏ bừng như muốn nhỏ máu, trong mớ cảm xúc phức tạp và tột độ này vừa khóc vừa thở, tìm kiếm cảm giác ngày càng rõ ràng và mãnh liệt kia, bất tri bất giác trở nên chủ động ngoài sức tưởng tượng.
…Mây tan mưa tạnh đã là qua hoàng hôn.
Bên ngoài tối om một mảng, trong sân vẫn không có ai dám đến châm đèn, Sơ Vũ Hiên yên tĩnh mờ tối.
Trong phòng trong bốc lên một làn hơi nước mờ ảo, Cố Niệm mơ màng ngã ở đầu giường, ngón tay yếu ớt muốn vươn tới cái chuông vàng treo cao.
Tạ Nghiễn áp sát người lên, để lại một vết hằn nhàn nhạt trên bờ vai ngọc khẽ lộ ra của nàng, tựa như vẫn chưa thỏa mãn, hắn nắm lấy năm ngón tay nàng, mãi đến khi Cố Niệm phát ra một trận kháng nghị khe khẽ, hắn mới cười khẽ kéo chuông giường.
Chỉ trong giây lát một tràng tiếng bước chân dừng lại ở gian ngoài.
Tạ Nghiễn quấn lọn tóc mai bên thái dương nàng, trầm giọng phân phó: “Chuẩn bị nước, dọn cơm.”
Nha hoàn ngoài cửa khẽ tiếng vâng dạ.
Cố Niệm ngay cả sức lực đẩy hắn ra cũng không còn, mơ mơ màng màng nằm trong chăn, tiếp tục tùy hứng nhắm mắt giả vờ ngủ.
Trận giày vò vừa rồi như muốn lấy đi nửa cái mạng của nàng, thần trí cũng không biết đã đánh mất bao nhiêu lần, tóm lại Tạ Nghiễn không biết mệt mỏi, mặc cho nàng khóc lóc cầu xin tha thứ thế nào cũng vô dụng.
Hắn còn luôn thích hỏi vặn lại, bấm ngón tay nàng, cứ khăng khăng nói kiểu “Chẳng lẽ nàng không thoải mái sao?”, những lời hồ đồ kiểu như vậy khiến nàng xấu hổ không dám trả lời mà hắn lại còn là biết rõ còn cố hỏi.
Tạ Nghiễn cuối cùng cũng chịu bỏ qua, hắn tiện tay nhấc chiếc thâm y vắt ở góc giường, khoác hờ hững lên vai, thân hình cao lớn bước xuống giường, đi đến trước bàn, nhấc ấm thong thả rót cho cả hai một chén trà nóng.
Hắn chậm rãi uống mấy ngụm, thấy Cố Niệm yên tĩnh nằm trong chăn nệm mềm mại, dung mạo mềm mại non nớt như nh** h** mới nở, được dụng tâm tưới tắm một phen, cực kỳ có vẻ quyến rũ thành thục.
Hắn cầm chén ngọc, chậm rãi đi đến trước giường, ngồi xuống bên cạnh nàng, tỉ mỉ mà dịu dàng quấn lấy mái tóc dài của nàng.
“Ngoan, dậy uống chút nước đi, xem kìa giọng nàng khàn hết rồi.” Hắn nhẹ nhàng kéo nàng dậy, ôm nàng vào lòng.
Nàng ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực hắn, muốn kháng nghị, nhưng thật sự không còn chút sức lực nào.
Hàng mi dài của nàng khẽ run, vẫn nhắm mắt, nhưng lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Giọng khàn trách ta được sao…”
Còn không phải là hắn đến cuối cùng cứ ép nàng hét lên mấy lời nói bậy bạ không đâu vào đâu, nàng cũng là đầu óc mê muội, vậy mà thuận theo để hắn mê hoặc, ngượng ngùng học theo mấy câu, đương nhiên, mấy câu này nghiễm nhiên trở thành trống trận, Tạ Nghiễn càng thêm kích động, cuối cùng lại biến thành khóc lóc gào thét.
Cố Niệm chưa bao giờ biết người ta có thể khát nước đến mức này.
Tạ Nghiễn cười khẽ, đưa chén trà đến bên miệng nàng, cam tâm tình nguyện hầu hạ Cố Niệm.
Khóe môi nàng hơi khô, khẽ mở miệng, chậm rãi uống mấy ngụm, cuối cùng cũng đỡ hơn một chút.
Nàng hơi đổi tư thế, nhận lấy chén trà, khẽ giọng nói với Tạ Nghiễn: “Phu quân, ta thật sự không còn sức lực, chàng thay ta lấy y phục được không?”
Tạ Nghiễn vui vẻ không biết mệt mà hầu hạ nàng.
Cố Niệm dựa trên giường, nửa ngón tay cũng không động đậy, không bao lâu, Tạ Nghiễn đã lo liệu xong mọi thứ cho nàng.
Hắn cẩn thận mặc y phục khô ráo cho nàng, lại đặt đôi giày mềm đi trong nhà lên chiếc ghế đẩu thấp, rồi lại tỉ mỉ mang vào cho nàng, trong lúc đó cũng không quên rót đầy thêm một chén trà nóng.
Ngay sau đó, nha hoàn bẩm báo phòng tắm đã chuẩn bị xong nước nóng, chân nàng không chạm đất, cứ như vậy bị Tạ Nghiễn bế đi tắm rửa, rồi lại quay về phòng trong, mặc quần áo chỉnh tề lại lần nữa.
Cố Niệm mí mắt rũ xuống ngồi trước gương trang điểm, đầu tựa vào lòng Tạ Nghiễn, hắn đang chải tóc cho nàng. Cố Niệm cảm thấy, cả đời này của nàng thật ra cũng không có khoảnh khắc nào mãn nguyện hơn thế này.
Nàng vừa cùng Tạ Nghiễn từ phòng tắm đi ra, Nguyệt Mai liền đúng lúc mang bữa tối tới.
Thanh Tâm đã ổn định ở dược đường, bọn họ bàn bạc mấy phen, cũng không định để nàng ấy về phủ hầu hạ nữa, liền nhờ Tiền ma ma điều mấy tiểu tỳ nữ mới tới, ở bên cạnh Nguyệt Mai làm việc.
Nguyệt Mai bây giờ sớm đã có thể một mình đảm đương mọi việc, được xem là Đại nha hoàn của Sơ Vũ Hiên, nói năng làm việc rất được lòng người, quan hệ với Cố Niệm cũng ngày càng thân thiết.
Hai người ăn cơm trước bàn, Cố Niệm có chút lơ đễnh, thật sự cũng là vì mất sức quá nhiều.
Nàng gắp đũa có đũa không, Nguyệt Mai nhìn thấy hết, trong lòng biết rõ. Nàng ấy không muốn để tiểu tỳ nữ nhìn ra manh mối, sớm đã đuổi hai người kia đến phòng bên chờ lệnh, nàng ấy cũng lặng lẽ lui ra ngoài cửa yên lặng nghe phân phó.
Tạ Nghiễn ngược lại tâm trạng cực tốt, khẩu vị tăng mạnh, vì đã tắm rửa thay y phục, nên càng cảm thấy tinh thần sảng khoái, toàn thân nhẹ nhõm.
Hắn ăn mấy đũa, thấy dáng vẻ uể oải của Cố Niệm, biết rõ là vừa rồi giày vò quá hăng, bèn chủ động ân cần, gắp thức ăn múc canh cho nàng.
Cố Niệm húp mấy ngụm canh thịt bò, chợt nhớ tới điều gì đó, khẽ hỏi: “Phu quân, vì sao chàng biết ta… ta đã đến chỗ Huyện chúa nương nương?”
Tạ Nghiễn không ngờ nàng vòng vo một hồi vẫn bám lấy chuyện này không buông, cười khẽ hừ nói: “Thiếp mời của phủ Tĩnh Hòa huyện chúa đã gửi đến Sơ Vũ Hiên rồi, nàng nói sao ta có thể không biết?”
Cố Niệm sững sờ, lập tức hiểu ra bức thư mà nàng thấy lúc chạng vạng trở về, hẳn chính là thiếp mời mà nàng cùng xem với Nhiếp Xu Nhi ở phủ Yến Vương.
Nghĩ lại Nhiếp Xu Nhi không phải là người l* m*ng, sớm đã biết Huyện chúa gửi hai tấm thiếp mời, do đó mới không ngừng xúi giục nàng cùng đi.
Nàng thầm “chậc” một tiếng, có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Cuối cùng vẫn quyết định ngụy biện cho mình một phen: “Thì ta cũng chỉ là đi cùng A tẩu để góp vui bầu bạn mà thôi, chàng có đáng phải tức giận như vậy không…”
Tạ Nghiễn hừ nhẹ: “Thành thân mới mấy năm, tâm tư nàng đã bất định học theo thói phong lưu của thế gia, sau này ta nếu ra chiến trường chôn thây nơi hoang dã, nàng há chẳng phải ngay hôm sau đã quên ta sạch sành sanh rồi sau?”
Cố Niệm sợ hãi trừng hắn, đặt đũa trong tay xuống, đưa tay liền đi bịt miệng Tạ Nghiễn.
“Phỉ phỉ phỉ! Chàng nói bậy!” Nàng sốt ruột không chịu được, vội đứng dậy đi đến trước mặt hắn “Cái gì mà chôn thây nơi hoang dã, cái gì mà quên sạch sành sanh, chàng nhất định phải nói mấy lời khó nghe như vậy sao?”
Tạ Nghiễn xưa nay trăm điều không kiêng kỵ, bao nhiêu năm nay sống hay chết đều treo bên miệng, đương nhiên không e ngại.
Hắn hiếm khi thấy Cố Niệm nghiêm túc như vậy, lúc này chẳng qua chỉ là một câu trêu chọc đùa giỡn, vậy mà cũng có thể khiến nàng như muốn khóc lên, trong lòng không khỏi chấn động mạnh.
Hắn vội dịu giọng xuống, nắm lấy cổ tay nàng, an ủi: “Niệm Niệm đừng giận, ta chỉ thuận miệng nói thôi—— Chuyện này ta vốn cũng không để ý, ta nếu thật sự có bất trắc, nàng nhất định phải tái giá, mở to mắt tìm một nam nhân tốt hơn thương nàng yêu nàng, biết không?”
Hắn nói không đúng lúc chút nào, vốn là có ý tốt muốn an ủi Cố Niệm, ai ngờ nàng mày liễu nhíu lại, giọt lệ to như hạt đậu bỗng nhiên lăn xuống, đã sốt ruột đến bật khóc.
“Tạ Thiếu Hành, chàng… miệng chó nhà chàng không mọc được ngà voi! Ai muốn tái giá? Ai nói chàng có bất trắc?”
Nàng giơ tay áo lau nước mắt, hung hăng nắm lấy bàn tay to của hắn, dùng mười phần sức lực.
“Nếu chàng có bất trắc gì, ta cũng không sống nữa. Dưới gầm trời này không có ai tốt hơn chàng, cũng không có ai sẽ yêu ta như chàng.” Nàng nhất thời nỗi buồn dâng lên, dường như thật sự liên tưởng đến bao nhiêu chuyện không tốt, bỗng chốc bổ nhào vào lòng Tạ Nghiễn, ôm chặt lấy hắn.
Nàng gục trên vai hắn, từng dòng nước mắt nóng hổi lăn xuống, dần dần thấm ướt vạt áo của Tạ Nghiễn.
Trong lòng hắn chấn động, hoàn toàn không biết Cố Niệm đối với hắn tình sâu nghĩa nặng đến nhường này, vậy mà vì một câu nói vô tâm không kiêng dè như vậy mà xúc động đến thế.
Hắn cuối cùng cũng biết sai ở đâu, vội ôm nàng ngồi xuống, giơ tay khẽ vuốt đầu nàng, giọng ôn tồn nói: “Cô nương ngốc, nàng phải sống thật tốt. Vì nàng, ta nhất định sẽ làm Tướng quân bách chiến bách thắng.”
Cố Niệm nức nở gật đầu, cũng cảm thấy mình vừa rồi nhất thời thất thố, không khỏi có chút ngượng ngùng.
Nàng chỉ là cảm thấy tất cả những điều này quá không chân thật, sự tốt đẹp và vui vẻ mà nàng đang có vô cùng quý giá, vậy mà lại kéo dài lâu đến thế.
Nàng sợ hãi đây là một giấc mộng đẹp dễ vỡ, càng lo lắng ngày nào đó tỉnh mộng, Tạ Nghiễn không còn ở bên cạnh nàng nữa, nàng từ đó lại biến thành một người cô đơn lẻ loi.
Một linh hồn lang thang đơn độc một khi đã có được người và việc để dựa dẫm, liền dễ dàng trở nên nhạy cảm và yếu đuối.
Điểm yếu này trên người nàng đặc biệt rõ ràng, nhưng nàng cũng biết rõ, Tạ Nghiễn vẫn luôn nỗ lực bảo vệ tâm tư nhỏ bé của nàng.
Nàng nhỏ giọng lí nhí: “Vừa rồi ta hơi nóng nảy, phu quân đừng cười chê ta nhé.”
Tạ Nghiễn cười khẽ, quay đầu nhẹ nhàng hôn lên má nàng “Chỉ cười chê một mình nàng thôi có được không?”
Nàng khẽ đánh hắn: “Không muốn.”
Tạ Nghiễn ghé sát bên tai nàng, tiếng cười trầm thấp cực kỳ mê “Nàng nói không muốn nhiều lần như vậy, có lần nào hữu dụng đâu?”
