Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 71: Nam sủng



Sau khi vào đông, Kinh thành nổi lên một trò tiêu khiển kỳ quái. Chuyện này lại không liên quan nhiều đến các vị công tử, ngược lại rất được các quý nữ vô cùng yêu thích.
Nguyên nhân là do thủ lĩnh ba bộ tộc ở phương Bắc mỗi người đều cử một vị chất tử* vào Kinh đô để tỏ lòng trung thành, quốc lực Đại Thịnh hùng mạnh, các bộ tộc tìm kiếm sự che chở của Hoàng đế thực sự là chuyện bình thường, mấy vị chất tử này cũng là những người xuất chúng trong thiên hạ, với hy vọng có thể đi theo Thánh giá cầu xin ân điển, để mưu cầu vinh quang cho phụ tộc.
Chất tử*: con tin
Đi theo ba vị chất tử này vào cung còn có ba trăm tráng sĩ được các bộ tộc tuyển chọn kỹ lưỡng, ai nấy đều uy vũ dũng mãnh, nghe nói đều là những nhân vật anh hùng lừng lẫy nức danh trên thảo nguyên.
Hoàng đế nhất thời hứng khởi, bèn hạ lệnh cho Lý Hoài từ trại tuần phòng tuyển chọn ra một nhóm chiến sĩ tinh nhuệ, không lâu sau khi đoàn chất tử vào kinh, ngài đã hạ chỉ tổ chức một buổi Tiêu Hàn yến*.
Tiêu Hàn yến*: Yến tiệc xua tan cái lạnh
Dũng sĩ hai bên c** tr*n, đánh qua đánh lại trên sân cát, nghe nói đến cuối cùng chiến sĩ Đại Thịnh chỉ thắng vài chiêu, suy cho cùng cũng không bị mất mặt.
Hoàng đế long tâm đại duyệt, kéo theo thái độ đối với mấy vị chất tử cũng hòa hoãn hơn không ít.
Đương nhiên, những chuyện bên lề này đều là lời tán gẫu lúc Cố Niệm và Nhiếp Xu Nhi tỷ muội gặp nhau, nàng chỉ nghe nói chuyện chất tử vào kinh, chứ không hề biết buổi Tiêu Hàn yến này là chuyện gì.
Lúc đó nàng nghe được vài câu, Nhiếp Xu Nhi kể vô cùng sinh động, đến thời khắc mấu chốt còn cố tình úp úp mở mở, Cố Niệm tập trung tinh thần, bánh ngọt bên tay cũng quên đưa vào miệng.
Nhiếp Xu Nhi thấy Cố Niệm đã bị khơi gợi hứng thú gần đủ rồi, vội đặt chén trà xuống, rướn người tới trước, thấp giọng nói: “Nghe nói trong ba trăm dũng sĩ đó, có mấy người đặc biệt xuất sắc đã bị Tĩnh Hòa huyện chúa thu vào phủ, hầu hạ quý nhân. Tĩnh Hòa huyện chúa trước nay ham vui, cũng không biết có chiêu trò gì mới không?”
Cố Niệm kinh ngạc nhìn Nhiếp Xu Nhi, cũng đã hiểu ra ngụ ý mờ ám trong lời nói của nàng ta.
Đại Thịnh tuy chưa thịnh hành thói quen nuôi dưỡng nam sủng, nhưng Hoàng đế cũng không hề công khai cấm đoán. Trong giới thế gia, thỉnh thoảng có vài vị phú quý nhàn rỗi yêu thích sự phong lưu này, cũng không tính là làm trái đạo lý.
Vị Tĩnh Hòa huyện chúa kia là hậu nhân của một vị thân vương tiền triều, tuy không phải do chính phi sinh ra, nhưng nàng ta là huyết mạch duy nhất còn sót lại của vị Vương gia đó, cũng được xem là hậu duệ của Hoàng tộc họ Lý, vì vậy mà được hưởng vinh hoa tôn quý giống như các quý nhân khác.
Nàng ta không vướng bận, trong tay có tiền không có quyền, tự nhiên chỉ lo hưởng lạc quên ngày tháng, trong lòng mong mỏi được sống tiêu dao tự tại hết cuộc đời này.
Cố Niệm đã từng gặp vị trưởng bối đó một lần ở một buổi yến tiệc trong cung, dung mạo Huyện chúa xinh đẹp, nhìn không ra tuổi tác, ngược lại rất hay cười.
Nhiếp Xu Nhi thấy nàng không nói lời nào, tiếp tục xúi giục: “Huyện chúa đặc biệt sai người đưa một tấm thiệp đến phủ, mời ta đến góp vui. Ta đi một mình thì có gì vui chứ, muội đi cùng ta, được không?”
Nàng ta tha thiết nhìn Cố Niệm, chỉ sợ nàng nảy sinh ý muốn rút lui.
Quả nhiên, Cố Niệm theo bản năng lắc đầu như trống bỏi: “A tẩu, chuyện, chuyện này không ổn lắm đâu…”
Nhiếp Xu Nhi vội nắm lấy tay nàng, trong lòng bàn tay hai người đều cầm một cái lò sưởi tay, vì vậy da thịt hơi nóng lên, chạm vào nhau liền càng cảm thấy ấm áp.
“Niệm Nhi ngoan, chúng ta vào đông rồi chẳng có nơi nào để đi, khó khăn lắm mới có chỗ vui chơi, muội cứ thế mà chịu đựng được sao?” Nàng ta không đợi Cố Niệm suy nghĩ sâu hơn, lại nài nỉ thêm mấy câu, “Muội cứ xem như đi cùng ta, dù sao chúng ta cũng đi nhanh về nhanh, không ai nói ra, Lý Hoài có thể làm gì được ta chứ?”
Cố Niệm mím môi, nhỏ giọng nói: “Ta luôn cảm thấy không tốt lắm, Thiếu Hành chàng ấy——”
Nhiếp Xu Nhi vội ngắt lời: “Ai da, bên Tạ Thiếu Hành ta thay muội giấu giếm. Chúng ta chỉ là đi góp vui một chút, huống chi, Tĩnh Hòa huyện chúa vốn là trưởng bối, trưởng bối mời, lẽ nào lại có đạo lý thất hẹn?”
Cố Niệm tính tình mềm mỏng, lại không chịu nổi người khác cầu xin, cuối cùng đành phải gật đầu đi cùng Nhiếp Xu Nhi.
Động tác của hai người quả thực rất nhanh, chuyện là buổi sáng bàn bạc xong, buổi trưa Nhiếp Xu Nhi liền sai người gửi thiệp trả lời, hai người dùng xong bữa trưa, Cố Niệm còn chưa kịp biến mất, đã bị Nhiếp Xu Nhi vừa lôi vừa kéo lên xe ngựa đi đến phủ Huyện chúa.
Đến giờ nghỉ trưa dùng trà điểm tâm, nàng đã theo Nhiếp Xu Nhi ngồi ở bên trái đài cao, gò má đỏ bừng, ánh mắt đảo quanh không dám nhìn thẳng về phía trước, cả mặt đều là vẻ ngượng ngùng bối rối.
Cố Niệm không ngừng nâng chén uống trà, bên tai nghe thấy hai gã đàn ông vạm vỡ ở trần trên bãi cát quấn lấy nhau vật lộn, phát ra tiếng thở hổn hển nặng nề.
Giữa trời đông giá rét, các nàng sưởi lò ấm, đài hương, tay bưng trà nóng bánh mềm, còn hai gã nam tử trẻ tuổi mặt mũi tuấn lãng kia tóc búi vải thô, làn da ngăm đen nổi bật lạ thường trên nền tuyết, bọn họ vì đánh đấm không ngừng, vậy mà toàn thân rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Nhiếp Xu Nhi nhìn không chớp mắt, thỉnh thoảng còn bảo gã thanh niên cao ráo hơn kia đánh hăng hái hơn chút nữa.
Cố Niệm không tiện nhìn thẳng, chỉ có thể cúi mắt lúc thì nhìn chằm chằm khăn tay, lúc thì nghiêng mắt với lấy bánh ngọt trong khay ngọc.
Đến cuối cùng, Tĩnh Hòa huyện chúa rốt cuộc cũng lên tiếng: “Nghỉ hết đi, lên đây hầu hạ quý khách uống trà.”
Sáu gã vạm vỡ kia lập tức thấp giọng vâng dạ, mỗi người khoác một chiếc áo bào rộng rãi, bước chân nặng nề lần lượt tiến lên, chắp tay sau lưng đứng trước mặt Nhiếp Xu Nhi và Cố Niệm.
Nhiếp Xu Nhi ở khoảng cách gần đánh giá dung mạo của mấy người, khẽ cảm thán một tiếng, lại quay mắt nhìn Tĩnh Hòa huyện chúa.
Tĩnh Hòa huyện chúa cười nói: “Xu Nhi không cần khách khí với ta, ngươi xem trúng ai, cứ gọi hắn tiến lên hầu hạ. Bọn họ đều thông thạo tiếng Quan thoại của triều Đại Thịnh, mấy ngày nay ở trong phủ đã được quản sự dạy dỗ quy củ, cũng vô cùng biết cách hầu hạ người khác.”
Nàng ta mờ ám nhướng mày với Nhiếp Xu Nhi, ngay sau đó giơ tay gọi gã vạm vỡ ngoài cùng bên phải tiến lên, mặc cho Nhiếp Xu Nhi tùy ý.
Cố Niệm lén liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy gã vạm vỡ kia ân cần đút cho Huyện chúa một trái hoa quả tươi theo mùa, lại vội vàng không ngừng bưng trà nóng lên, cuối cùng nép mình bên cạnh nàng ta, chậm rãi xoa bóp cánh tay cho nàng ta.
Cố Niệm trợn mắt há mồm, vội quay mặt đi, không cẩn thận liền chạm mắt với gã nam tử trẻ tuổi ngoài cùng bên trái.
Ánh mắt của hắn ta trong trẻo sạch sẽ, bên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, đang nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt.
Cố Niệm sững sờ, bị hắn ta nhìn đến mức gò má xinh đẹp ửng hồng trong nháy mắt, vội cúi đầu xuống.
Bên tai truyền đến giọng nói của Nhiếp Xu Nhi: “Ngươi, qua đây!”
Nàng khó tin quay mắt nhìn Nhiếp Xu Nhi, liền thấy gã vạm vỡ cao ráo đứng thứ hai bên phải đã đi về phía nàng ấy.
Nhiếp Xu Nhi hưng phấn không kiềm chế được mà không ngừng săm soi gã dị tộc vạm vỡ kia, trong ánh mắt ngập tràn vẻ tò mò.
Nàng ấy quay đầu lại, nói với Cố Niệm: “Niệm Nhi, muội cũng mau chọn một người đi!”
Cố Niệm vội xua tay: “Ta, ta thì không cần đâu…”
“Ai da, chọn một người đi mà!” Nhiếp Xu Nhi hờn dỗi nói “Đã đến một chuyến rồi, chúng ta cũng nếm thử của lạ chứ.”
Huyện chúa lúc này cũng lên tiếng nói: “Niệm Nhi đừng sợ, bọn họ rất giữ quy củ, cũng đều biết chừng mực. Ngươi cứ coi bọn họ là tùy tùng bình thường, chỉ là nha hoàn biến thành tiểu tư, như vậy sẽ yên tâm hơn nhiều.”
Cố Niệm vẫn nói: “Hay là thôi đi ạ.”
Nhiếp Xu Nhi đã làm bộ mặt đưa đám than thở: “Chúng ta là châu chấu trên cùng một chiếc thuyền, muội không chọn một người, trong lòng ta không yên.”
Cố Niệm nhất thời dở khóc dở cười, biết rõ đã trúng kế của nàng ấy. Nhưng lúc này nàng tiến thoái lưỡng nan, cục diện giằng co không dứt càng thêm lúng túng, cuối cùng, nàng lại lén lút ngẩng mắt, một lần nữa chạm phải ánh mắt của gã nam tử trẻ tuổi kia.
Nàng căng thẳng quay mặt đi, thấp giọng nói: “Vậy thì, vậy thì hắn đi…”
Những người còn lại lập tức yên lặng lui xuống, mà gã nam tử được Cố Niệm chọn trúng đã chậm rãi tiến lên, từ từ ngồi xuống bên cạnh nàng.
Cố Niệm mất tự nhiên nhích người, kéo ra một chút khoảng cách với hắn ta.
“Ngươi, ngươi không cần làm gì cho ta đâu.” Nàng vội mở miệng ngăn cản “Ngươi nếu muốn uống trà sưởi ấm, thì cứ tự nhiên là được.”
Gã nam tử kia quả thực như lời Tĩnh Hòa huyện chúa nói, vô cùng nghe lời giữ quy củ, Cố Niệm nói như vậy, hắn ta liền an phận ngồi ở một bên, không hề tự ý cử động.
Mắt thấy Nhiếp Xu Nhi đã bắt chuyện với gã vạm vỡ cao lớn kia, bên phía nàng lại vô cùng yên tĩnh.
Cố Niệm càng cảm thấy lúng túng, cẩn thận đẩy chén trà qua, có ý tốt nói: “Ngươi uống chút trà, ăn chút gì đi.”
Cứ như vậy, thật sự không biết ai là chủ ai là khách.
Gã nam tử kia cũng không từ chối, thuận theo mà rót trà chậm rãi uống, lấy một phần bánh ngọt đặt ở trước mặt, nhưng lại không hề ăn.
Cố Niệm cúi đầu tự mình uống trà, trong lòng mong mỏi Nhiếp Xu Nhi mau chóng xong chuyện, để nàng cũng có thể sớm rời đi.
Hồi lâu sau, trà nóng trước mặt Cố Niệm đã cạn đáy, nàng còn chưa kịp rót thêm, gã nam tử kia đã vô cùng nhanh nhẹn xách ấm trà lên, thong thả rót đầy cho nàng.
Trong miệng còn nói: “Tạ thiếu phu nhân, mời uống trà.”
Nàng sững sờ, kinh ngạc liếc hắn một cái, vội vàng quay lại nhìn thẳng.
Hắn ta tiếp tục nói: “Nô tài có may mắn được gặp Tiểu hầu gia một lần ở Tiêu Hàn yến, tuy không có cơ hội giao đấu với ngài ấy, nhưng cũng có duyên được nhìn thấy thân thủ của ngài ấy.”
Cố Niệm nghe hắn ta chủ động nhắc tới Tạ Nghiễn, cảm giác chột dạ và thấp thỏm đã đè nén bấy lâu lại dâng lên trong lòng. Hôm nay Tạ Nghiễn theo Lý Hoài đi điểm binh ở trại tuần phòng ngoại thành, còn nàng và Nhiếp Xu Nhi lại lén lén lút lút đến phủ Tĩnh Hòa huyện chúa tìm thú vui.
Cố Niệm vốn có tính tình không làm được chuyện trái với lương tâm, lúc này càng thêm khó xử.
Nàng cúi gằm đầu, vội ngăn lại: “Ngươi đừng nói nữa, uống trà đi.”
Gã nam tử kia dường như nhìn ra sự bối rối của nàng, thuận theo giơ chén trà lên, lại nắc đến đúng điều nàng đang e dè: “Thiếu phu nhân yên tâm, chuyện hôm nay người ở trong phủ sẽ không bị truyền ra ngoài đâu.”
Hắn ta rõ ràng không biết cách an ủi người khác.
Cố Niệm như ngồi trên bàn chông, vội rướn người ra hiệu bằng mắt với Nhiếp Xu Nhi, ai ngờ nàng ấy đang vui vẻ hớn hở bóp cơ bắp trên cánh tay gã vạm vỡ kia, sớm đã vui đến quên lối về không biết trời đất vạn vật là gì.
Nửa ngày hoang đường này cuối cùng cũng trôi qua.
Nếu không phải người của Hầu phủ vội vã đến tìm, Cố Niệm biết rõ Nhiếp Xu Nhi tuyệt đối không định quay về phủ nhanh như vậy.
Các nàng đi vào từ cửa hông của Yến vương phủ, rồi lại làm bộ làm tịch đi về phía cửa lớn, hai người cáo biệt ở ngoài phủ, Cố Niệm vội vã lên xe ngựa của Hầu phủ.
Nàng vừa xuống xe liền đi thẳng đến Sơ Vũ Hiên, dường như sợ chậm mấy bước sẽ bị Tạ Nghiễn bắt gặp, lại còn bị hắn tra hỏi mấy câu, đến lúc đó nói cũng không nói rõ được, nàng lại càng không giỏi nói dối, chắc chắn sẽ bị hắn nhìn ra vài manh mối.
Trong viện vắng vẻ lạnh ngắt, trông có vẻ không có ai trở về. Trong lòng nàng vui mừng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội đưa tay vỗ nhẹ lên ngực, hít thở cho đều, khẽ thở dài một tiếng, nhấc váy thướt tha vào nhà.
Cố Niệm vừa mới ngẩng mắt lên, nụ cười như trút được gánh nặng lập tức đọng lại bên môi.
Tạ Nghiễn đang ung dung thư thái ngồi trước bàn, một tay cầm một bức thư mỏng, một tay nâng chén ngọc chậm rãi uống.
Nàng cứng đờ người bên cửa, theo bản năng nói: “Phu quân, phu quân hôm nay sao về sớm vậy?”
Tay nàng giấu ở sau lưng, khẽ nắm chặt lại, thực sự là quá chột dạ.
Tạ Nghiễn nhướng mí mắt, lười biếng liếc nàng một cái, đổi sang một tư thế thoải mái hơn, chậm rãi nói: “Đây là chê ta về sớm, làm lỡ chuyện tốt của nàng rồi à?”
Cố Niệm cười mà như không cười nói: “Sao có thể chứ? Chàng nói đi đâu vậy, ta, ta nghe không hiểu…”
Tạ Nghiễn bật ra một tiếng hừ cười từ kẽ môi: “Ta nói đến đâu, liên quan đến việc nàng đã đi đến đâu.”
Cố Niệm khẽ nuốt nước bọt, chậm rãi di chuyển đến trước bàn, rồi lại từng chút một dời bước đến trước mặt Tạ Nghiễn, chậm chạp níu lấy ống tay áo hắn, có chút không có chuyện cũng tìm chuyện để nói: “Ta không có đi đâu cả, hôm nay chỉ ở Yến vương phủ.”
Tạ Nghiễn một tay kéo lấy tay nàng, bàn tay to còn lại ném bức thư kia đi, mạnh mẽ siết lấy eo thon của nàng, kéo nàng vào lòng.
Hổ khẩu của hắn nhẹ nhàng nâng cằm Cố Niệm, đầu ngón tay v**t v* gò má nàng.
Gò má xinh đẹp của Cố Niệm đỏ lên, giữa thanh thiên bạch nhật cửa lớn còn đang mở, nàng bị tư thế mờ ám này dọa đến không dám cử động.
“Tĩnh Hòa huyện chúa có lời mời, hai vị tiểu bối các nàng cũng dám không đến dự hẹn sao?” Chóp mũi hắn hơi sát lại gần, suýt chút nữa là chạm vào má nàng.
Trái tim Cố Niệm chùng xuống, biết rõ chuyện đã vỡ lở, tin tức vẫn là bị tiết lộ ra ngoài.
Nàng gượng gạo kéo ra một nụ cười, muốn lấy lòng mà ôm lấy vai hắn, không ngờ hai tay lại bị hắn một tay bắt lấy, giữ chặt ngược ra sau lưng.
Nàng đành phải ưỡn thẳng người rướn về phía trước, hơi ngẩng mặt lên, vẻ mặt vô tội nhìn Tạ Nghiễn.
“Phu quân, ta không có làm gì cả, chàngđừng hiểu lầm!” Nàng chớp chớp mắt, giãy giụa, không để ý tới hai ngọn đồi đầy đặn kia càng cọ càng sát.
Nàng nỗ lực lấy lòng, nhưng lại vô tình đốt lên một ngọn lửa nhỏ xen lẫn ý ghen tuông.
Tạ Nghiễn theo bản năng liếc mắt ra ngoài phòng, trong viện vẫn yên tĩnh không một tiếng động, xem ra đám tùy tùng ở Sơ Vũ Hiên đều đã ăn ý mà lui xuống hết rồi.
Hắn hưởng thụ sự chủ động của Cố Niệm, cố ý nới lỏng tay.
Nàng quả nhiên nhẹ nhàng giơ tay lên, ngoan ngoãn choàng lên vai hắn, giọng điệu vô cùng thành khẩn: “Phu quân hôm nay về sớm thật, chàngđói chưa?”
Ngón tay Tạ Nghiễn đã lặng lẽ trượt vào trong vạt váy của nàng, từng chút một, ngón tay không một tiếng động như một con cá, chậm rãi mà dịu dàng v**t v* nơi thánh địa.
Hô hấp Cố Niệm hơi ngưng lại, mắt hạnh hơi mở to, năm ngón tay khẽ túm lấy vạt áo hắn.
Nàng nghe thấy hắn thấp giọng mê hoặc bên tai: “Quả thực hơi đói, không vội, trước tiên khai vị đã.”
Cố Niệm đỏ bừng mặt, hơi cúi đầu, nhạy cảm cảm nhận được cảm xúc đang dần bị hắn trêu chọc dâng lên.
Nàng khẽ r*n r*, có chút khó nhịn mà cọ cọ thân mình, môi son khẽ mở, đầu áp vào lồng ngực hắn, âm thanh nhỏ như tiếng mèo con.
Sau khi hai người làm lành, Tạ Nghiễn luôn thích tìm đủ mọi cách để dày vò nàng, cũng không biết học được từ đâu những chiêu trò đó, mỗi lần đều khiến nàng xấu hổ không biết ứng phó ra sao, nhưng lại luôn không thể ngừng lại được, lấy hết can đảm thử cùng hắn, cùng l*n đ*nh núi Vu*.
l*n đ*nh núi Vu*: được dùng để ẩn dụ cho việc ân ái/chuyện phòng the giữa nam nữ.
Tạ Nghiễn thấy nàng tình ý dâng trào, bất thình lình đột nhiên rút ngón tay ra, khàn giọng hỏi: “Nam sủng mà Huyện chúa nuôi trong phủ dung mạo có đẹp không?”
Cố Niệm bị hắn trêu chọc đến tâm trí lơ lửng, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Không, ta không biết.”
Tạ Nghiễn khẽ hôn lên mắt nàng, ngón tay nhẹ nhàng móc lấy dây cột yếm của nàng.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...