Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí
Chương 63
Quảng Trúc Kỉ cười nói: "Tôi là một người yêu thích lặn biển, nhưng thực tế, n.g.ự.c bị dị dạng không thích hợp để lặn. Tất nhiên, tôi lại phải càng thỏa mãn sở thích của mình trong trò chơi."
Sau khi Hùng Sơ Mặc và những người khác đợi cậu ta nhảy xuống biển mới nói, "Cậu có cảm thấy cậu ta kỳ lạ không? Vừa rồi chúng ta đang trò chuyện rất vui vẻ thì cậu ta đột nhiên lao tới."
Khuyết Hân Nghiên: "Trực giác của một người phụ nữ khiến tôi nghi ngờ rằng cậu ta chính là Tàng Trúc."
Hạ Thối Tử: "Khuyết Hân Nghiên, cô thật là giống như tên của cô, thiếu tầm nhìn quá đi. Làm sao cậu ta có thể là Tàng Trúc được? Cậu ta còn vừa mắng Tàng Trúc với tôi!"
Hùng Sơ Mặc, Khuyết Hân Nghiên và Dịch Kì Cẩu đều im lặng, Hạ Thối Tử không thể tin được, "Các cậu không phải nghĩ cậu ta là Tàng Trúc thật chứ?"
Hùng Sơ Mặc gật đầu, "Có một chút. Có thể thấy, cậu ta rất am hiểu trò chơi và rất chuyên nghiệp, hơn nữa kỹ năng của cậu ta cũng rất tốt..."
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, rời khỏi căn cứ, cảnh tượng phía sau không thể nghe thấy.
Cảnh Trí vô cùng cảm động, chí ít mấy người này cũng là những thiên tài!
Hắn để lại phân thân, bản thể đi ra vách núi tìm Vân Ca.
Vân Ca đã đi theo thuyền của Thiển Hạ ra biển để săn bắn.
Hiện những chiếc thuyền này đã được trang bị động cơ, di chuyển trên mặt nước rất nhanh, mấy người chơi thi đấu đua thuyền, trên mặt nước đều là bọt trắng xóa.
Bọn họ đi vào một vùng nước có màu xanh rất đặc biệt, kỳ lạ thay, không thể tìm được con cá nào ở nơi này.
Bọn họ lái thuyền về phía trước, cuối cùng cũng bắt được mấy trăm con cá đang chạy trốn, Thiển Hạ cúi xuống nhìn mặt nước: "Đáy nước ở đây có màu cam, màu cam thực sự rất đẹp."
Người chơi cùng thuyền kêu to: "Bởi vì phép màu có màu cam!"
Thiển Hạ cười ha hả.
Vân Ca không hiểu mấy người chơi này đang nói gì, cô chán nản nhìn chằm chằm vào đáy nước, mày chậm rãi cau lại, nói với Cảnh Trí trong đầu: "Cậu cố gắng bay càng cao càng tốt."
Hắn bay lên cao, một lúc sau quay lại, xác nhận suy đoán của Vân Ca. Xa hơn nữa ở phía trước, đáy nước đen kịt, mấy người chơi cũng không tìm được cá, còn đang muốn đi thêm một đoạn, Vân Ca đột nhiên nói: "Hôm nay chúng ta tới đây thôi, trở về trước đi."
Thân thể người chơi uốn éo như đóa hoa: "Nhãi con, hôm nay chúng ta còn muốn tiếp tục đi săn!"
"..." Vân Ca kìm nén cơn buồn nôn đang dâng trong lồng ngực, nói: "Các người khoảng thời gian trước không phải tò mò về tinh hạm mà các ngươi đã đề cập lúc trước sao? Đó là một nền tảng đối chiến cơ giáp, đã đến lúc nói cho các người biết về tinh thần lực."
Cái gì? Cơ giáp và tinh thần lực!
Người chơi biến con thuyền thành một chiếc mô tô địa hình trong nháy mắt, màu cam dưới đáy nước từ từ sẫm lại, rồi từ từ sáng lên, xen lẫn một chút đỏ, giống như màu hoàng hôn phía chân trời.
Mấy người chơi về lại vách núi, thu dọn thuyền, vội vàng ôm Vân Ca đi về phía căn cứ, không thèm để ý tới ánh mắt hoảng sợ của chúng sinh vật trong hang động sau khi ngửi thấy mùi của bọn họ.
Sau đó Vân Ca mới kể cho bọn họ nghe chuyện vừa xảy ra.
Cô trực tiếp yêu cầu Cảnh Trí chiếu lại hình ảnh quang cảnh do hắn quay lại từ trên cao.
Có mấy trăm chiếc thuyền nhỏ đang lướt trên mặt biển, dưới nước có một con mắt màu cam khổng lồ.
Đó là đôi mắt của Hải Hoàng...
Vùng nước màu xanh đậm hơn mà bọn họ nhìn thấy là làn da xanh của Hải Hoàng, còn màu cam và đen là đồng tử của nó.
Người chơi im lặng, khoanh tay suy nghĩ.
Vân Ca nghĩ rằng cuối cùng bọn họ cũng biết sợ.
Một giây kế tiếp, người chơi mắng: "Cái tật xấu này của Hải Hoàng là sao vậy, rình coi à? Một ngày nào đó, cái thứ kiêu ngạo này nhất định sẽ bị ủi đi!"
Vân Ca: "?"
Đến cùng ai mới là kẻ kiêu ngạo đây?
Người chơi hỏi Vân Ca: “Nhãi con, khi nào mới giảng đến bài về Thiên Tế và tinh thần lực”
Vân Ca quét mắt một lượt nhìn đám người còn chưa tập trung đầy đủ, nói chờ đủ người đã.
Sau khi Hùng Sơ Mặc và những người khác đợi cậu ta nhảy xuống biển mới nói, "Cậu có cảm thấy cậu ta kỳ lạ không? Vừa rồi chúng ta đang trò chuyện rất vui vẻ thì cậu ta đột nhiên lao tới."
Khuyết Hân Nghiên: "Trực giác của một người phụ nữ khiến tôi nghi ngờ rằng cậu ta chính là Tàng Trúc."
Hạ Thối Tử: "Khuyết Hân Nghiên, cô thật là giống như tên của cô, thiếu tầm nhìn quá đi. Làm sao cậu ta có thể là Tàng Trúc được? Cậu ta còn vừa mắng Tàng Trúc với tôi!"
Hùng Sơ Mặc, Khuyết Hân Nghiên và Dịch Kì Cẩu đều im lặng, Hạ Thối Tử không thể tin được, "Các cậu không phải nghĩ cậu ta là Tàng Trúc thật chứ?"
Hùng Sơ Mặc gật đầu, "Có một chút. Có thể thấy, cậu ta rất am hiểu trò chơi và rất chuyên nghiệp, hơn nữa kỹ năng của cậu ta cũng rất tốt..."
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, rời khỏi căn cứ, cảnh tượng phía sau không thể nghe thấy.
Cảnh Trí vô cùng cảm động, chí ít mấy người này cũng là những thiên tài!
Hắn để lại phân thân, bản thể đi ra vách núi tìm Vân Ca.
Vân Ca đã đi theo thuyền của Thiển Hạ ra biển để săn bắn.
Hiện những chiếc thuyền này đã được trang bị động cơ, di chuyển trên mặt nước rất nhanh, mấy người chơi thi đấu đua thuyền, trên mặt nước đều là bọt trắng xóa.
Bọn họ đi vào một vùng nước có màu xanh rất đặc biệt, kỳ lạ thay, không thể tìm được con cá nào ở nơi này.
Bọn họ lái thuyền về phía trước, cuối cùng cũng bắt được mấy trăm con cá đang chạy trốn, Thiển Hạ cúi xuống nhìn mặt nước: "Đáy nước ở đây có màu cam, màu cam thực sự rất đẹp."
Người chơi cùng thuyền kêu to: "Bởi vì phép màu có màu cam!"
Thiển Hạ cười ha hả.
Vân Ca không hiểu mấy người chơi này đang nói gì, cô chán nản nhìn chằm chằm vào đáy nước, mày chậm rãi cau lại, nói với Cảnh Trí trong đầu: "Cậu cố gắng bay càng cao càng tốt."
Hắn bay lên cao, một lúc sau quay lại, xác nhận suy đoán của Vân Ca. Xa hơn nữa ở phía trước, đáy nước đen kịt, mấy người chơi cũng không tìm được cá, còn đang muốn đi thêm một đoạn, Vân Ca đột nhiên nói: "Hôm nay chúng ta tới đây thôi, trở về trước đi."
Thân thể người chơi uốn éo như đóa hoa: "Nhãi con, hôm nay chúng ta còn muốn tiếp tục đi săn!"
"..." Vân Ca kìm nén cơn buồn nôn đang dâng trong lồng ngực, nói: "Các người khoảng thời gian trước không phải tò mò về tinh hạm mà các ngươi đã đề cập lúc trước sao? Đó là một nền tảng đối chiến cơ giáp, đã đến lúc nói cho các người biết về tinh thần lực."
Cái gì? Cơ giáp và tinh thần lực!
Người chơi biến con thuyền thành một chiếc mô tô địa hình trong nháy mắt, màu cam dưới đáy nước từ từ sẫm lại, rồi từ từ sáng lên, xen lẫn một chút đỏ, giống như màu hoàng hôn phía chân trời.
Mấy người chơi về lại vách núi, thu dọn thuyền, vội vàng ôm Vân Ca đi về phía căn cứ, không thèm để ý tới ánh mắt hoảng sợ của chúng sinh vật trong hang động sau khi ngửi thấy mùi của bọn họ.
Sau đó Vân Ca mới kể cho bọn họ nghe chuyện vừa xảy ra.
Cô trực tiếp yêu cầu Cảnh Trí chiếu lại hình ảnh quang cảnh do hắn quay lại từ trên cao.
Có mấy trăm chiếc thuyền nhỏ đang lướt trên mặt biển, dưới nước có một con mắt màu cam khổng lồ.
Đó là đôi mắt của Hải Hoàng...
Vùng nước màu xanh đậm hơn mà bọn họ nhìn thấy là làn da xanh của Hải Hoàng, còn màu cam và đen là đồng tử của nó.
Người chơi im lặng, khoanh tay suy nghĩ.
Vân Ca nghĩ rằng cuối cùng bọn họ cũng biết sợ.
Một giây kế tiếp, người chơi mắng: "Cái tật xấu này của Hải Hoàng là sao vậy, rình coi à? Một ngày nào đó, cái thứ kiêu ngạo này nhất định sẽ bị ủi đi!"
Vân Ca: "?"
Đến cùng ai mới là kẻ kiêu ngạo đây?
Người chơi hỏi Vân Ca: “Nhãi con, khi nào mới giảng đến bài về Thiên Tế và tinh thần lực”
Vân Ca quét mắt một lượt nhìn đám người còn chưa tập trung đầy đủ, nói chờ đủ người đã.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương