Một Góc Thành Thị Của Chúng Ta

Chương 20: Sợ Hãi



Sau khi chơi hết các trò trượt nước khác nhau trong công viên nước, lại thử nghiệm cảm giác lướt sóng đến nỗi nước tràn vào mũi và tai ở bể bơi sóng nhân tạo, tới hơn 6 giờ phải đóng cửa, hai người mới xem như đã thoả mãn.

"Chúng ta ăn ở gần đây luôn đi, em muốn ăn gì?" Hai người lên xe, Lư Cảnh Hàng mở ứng dụng di động tìm kiếm hàng quán xung quanh.

"Tôi ăn gì cũng được, nhưng phải nhanh lên." Văn Lạc nhìn ra bên ngoài xe, "Anh xem kìa, hình như trời sắp mưa."

Mùa hè ở Bắc Kinh là như vậy, ban ngày mặt trời nắng gắt, nhưng giông bão thường bất ngờ ập đến vào buổi tối. Những đám mây ráng đỏ còn ở phía Tây bầu trời, mà mây đen đã ùn ùn kéo tới ở phía Đông.

"Đúng vậy rồi." Lư Cảnh Hàng cũng nhìn thoáng qua, cất điện thoại, khởi động xe, đánh vô lăng ra khỏi bãi đỗ xe, "Đi thôi, đi ăn vịt quay đi."

Trận mưa to đến như dự đoán, những giọt nước nặng trịch kèm theo tiếng sấm sét ầm ầm từ trên trời đổ xuống, giống như Long Vương vượt qua biên giới ghé thăm nơi đây.

Văn Lạc cùng Lư Cảnh Hàng ghé vào tiệm cơm bên đường giải quyết một con vịt quay, ngoài cửa sổ bầu trời còn đen kịt, mưa rơi xối xả giăng kín cả lối đi.

"Vẫn chưa tạnh mưa đâu." Ăn xong thanh toán tiền, Lư Cảnh Hàng cau mày nhìn ra bên ngoài, "Xe đỗ quá xa, nếu biết trước chúng ta nên tìm một nơi có chỗ đỗ xe dưới tầng hầm, tính sai rồi."

Ngay giờ ăn tối, phố xá đông đúc không dễ đỗ xe, bọn họ tìm được một nơi cũng xem như may mắn. Mưa rào kèm theo sấm chớp thông thường sẽ không lâu, Lư Cảnh Hàng vốn tưởng rằng mưa sẽ tạnh sau khi ăn xong, không ngờ cơn mưa quỷ quái ngày hôm nay sau bao lâu cũng không chịu ngừng.

"Vậy thì đợi thêm một chút." Văn Lạc không cảm thấy có vấn đề gì cả.

"Đừng đợi nữa, trời mưa thế này, đường cao tốc sân bay chắc chắn kẹt xe, nếu còn đợi sẽ không biết bao giờ mới có thể về được."

Anh suy nghĩ một lúc rồi nắm lấy chìa khóa xe.

"Em ở đây chờ tôi một chút, trong xe có ô, tôi lên xe lấy ô rồi quay về đón em."

"Thôi, đừng. Anh đi một chuyến sẽ ướt hết." Văn Lạc ngăn anh.

"Không sao đâu, tôi mới nghịch nước trong Thuỷ Lập Phương mà, mùa hè nóng nực, tắm mưa cho mát."

"Làm sao giống nhau được." Văn Lạc không muốn anh dầm mưa, "Anh đưa chìa khoá cho tôi đi, để tôi lấy."

Lư Cảnh Hàng cười cười không lên tiếng, đứng dậy đi ra cửa.

"Ấy!" Văn Lạc cũng đứng lên, đi theo anh đến cửa ra vào, "Hay là anh đừng quay về đón tôi, hai ta cùng nhau chạy tới đó đi."

Lư Cảnh Hàng lại cười, rũ mắt nhìn Văn Lạc, xoa đầu y.

"Em chờ tôi, đừng chạy lung tung nhé."

Dứt lời lập tức đẩy cửa, lao vào màn mưa.

"Anh! Lư Cảnh Hàng!" Văn Lạc hét tên anh, nhưng Lư Cảnh Hàng dường như không nghe thấy, chạy một mạch đến nơi đỗ xe.

Văn Lạc quay lại cửa, nhìn ra ngoài thông qua tấm kính. Đợi một lúc, thấy Lư Cảnh Hàng cầm ô chạy về.

"Chỉ có một chiếc ô, dùng tạm thôi." Lư Cảnh Hàng thật sự ướt hết cả người, tóc ướt đẫm nhỏ xuống từng giọt, anh đón Văn Lạc về nơi đỗ xe, nghiêng ô hết cỡ về phía y.

"Đừng chỉ lo che cho tôi, anh cũng che bên anh đi." Văn Lạc thấy vai của anh nằm ở ngoài bị mưa xối đến ướt sũng, liền muốn đẩy thẳng ô trở về.

"Không sao cả, dù sao tôi cũng ướt rồi, em đừng để bị ướt."

Lư Cảnh Hàng giữ chặt ô không để y đẩy, che chở Văn Lạc đi đến bên cạnh xe, đưa y ngồi vào ghế phó lái, đóng cửa, sau đó mới vòng qua đầu xe ngồi vào ghế điều khiển.

"Ướt hết rồi..." Văn Lạc nhìn thấy Lư Cảnh Hàng ướt đẫm ngồi vào xe, trong lòng dâng lên một nỗi đau xót, nhanh chóng rút khăn giấy lau cho anh.

"Quần áo ướt không thoải mái, tôi cởi áo thun được không?" Lư Cảnh Hàng lau mặt hỏi.

Văn Lạc vừa lau cho anh vừa cười: "Còn hỏi cái gì nữa, anh muốn cởi cứ cởi đi."

"Không phải sợ em chê tôi không biết giữ ý tứ sao."

Lư Cảnh Hàng nắm cổ áo thun cởi ra, lau qua loa hai lần trên đầu rồi ném lên băng ghế sau, cởi trần thân trên thắt dây an toàn.

"Đi thôi, về nhà nào."

Lư Cảnh Hàng nói không sai, đường cao tốc sân bay đúng thật đã kẹt xe, không chỉ riêng ở đây, sau trận mưa này, ước tính tình hình đường xá toàn thành phố có hơn một nửa màu đỏ*.

[*] Có thể nói trên bản đồ, giống như Google Map, khi kẹt xe sẽ hiển thị vùng có màu đỏ.

Trên xe bật radio, hai người dẫn chương trình nói chuyện về cơn mưa rào và tắc đường ngoài phố bằng giọng điệu thoải mái, đôi khi có thông tin giao thông được chèn vào, đôi khi có bài hát được phát ra. Nước mưa tạt vào cửa kính, ánh sáng đỏ vàng của đèn xe đua nhau chớp nháy bị màn mưa làm cho nhoè đi, tranh tối tranh sáng, mờ mịt và hư hao.

Văn Lạc ngồi ở ghế phó lái nhìn dòng xe tấp nập ngoài cửa sổ, cảm xúc hân hoan của ngày hôm nay dần dần lắng đọng, trong lòng bình tĩnh trở lại.

Vẫn còn đó cảm giác được anh vuốt ve trên mái tóc, khuôn mặt tươi cười ngập tràn ánh nắng của anh không sao ném đi được.

Nghiêng ô che mưa, chiếc áo thun thấm nước, rõ ràng muốn cho mình được vui vẻ.

Giống như được anh nâng niu.

Giống như được anh thương yêu.

Văn Lạc nhắm mắt, bức tường lừa dối trấn giữ con tim muốn lung lay sắp đổ.

Văn Lạc, mày rất can đảm. Y thầm tự giễu chính mình.

Anh ấy thẳng, anh ấy không cong được.

Sinh ra là thẳng nam, anh ấy từng có rất nhiều bạn gái, làm sao muốn cong thì có thể cong.

Cho dù có thể cong đi, anh ấy cũng sẽ vì kỳ vọng của gia đình mà không cong.

Và ngay cả khi anh ấy có thể bỏ qua sự kỳ vọng của gia đình, thậm chí không quan tâm đến chuyện cong hay không, bài học trước đó còn chưa đủ đau đớn sao?

Mày thật sự quá phóng túng chính mình.

Rõ ràng đã biết bản thân rung động bởi tên thẳng nam ngốc nghếch này, lại dám dây dưa, dám tham lam, dám sa vào, không nỡ cách xa, không nỡ từ chối.

Thật sự rất can đảm.

Xem ra, nỗi đau lần đó còn chưa đủ cho trái tim bỏng rát.

"Em làm sao vậy? Nãy giờ không thấy lên tiếng." Xe phía trước dừng lại, Lư Cảnh Hàng nghiêng đầu nhìn Văn Lạc, "Hôm nay vui chứ?"

"Rất vui." Văn Lạc cười cười.

"Nơi này chơi được ha?"

"Chơi được lắm."

"Tôi nghĩ em sẽ thích mà."

Lư Cảnh Hàng di chuyển chậm rãi với chiếc xe phía trước, đồng thời tìm chủ đề để trò chuyện với Văn Lạc.

"Lần đầu tiên tôi tới đó, là do thằng anh em nối khố Đường Băng rủ rê, không biết hắn nghe đồn từ đâu về vụ ống trượt nước rất lớn ở đó, cứ đòi đi cho bằng được, còn kéo một đám người theo cùng, bảo rằng ai không chơi không phải là đàn ông. Kết quả vừa đến ống trượt, hắn chết đứng tại chỗ, nhất quyết một hai đòi về không dám chơi, cuối cùng bị chúng tôi kéo lên chơi một lần, thằng quỷ đó hét lớn đến nỗi muốn thủng màng nhĩ của tôi luôn."

"Như vậy sao." Văn Lạc mỉm cười phối hợp.

Thật sự có một chút bất thường. Lư Cảnh Hàng nhân lúc phanh xe quay sang nhìn Văn Lạc.

"Lạc, em sao vậy? Hình như em không vui?"

"Không có."

Người này vẫn luôn nhạy cảm như vậy, Văn Lạc vội vàng tìm một cái cớ cho mình.

"Không phải không vui, chỉ là có hơi mệt thôi."

"À, vậy em chớp mắt một lát đi." Lư Cảnh Hàng vươn tay tắt radio, "Tôi nghĩ muốn về đến nhà phải mất hơn một giờ nữa."

"Ừm, được."

Hiện tại Văn Lạc thật sự không biết nên đối mặt với Lư Cảnh Hàng như thế nào, đành phải hạ lưng ghế xuống, nhắm mắt lại.

Làm sao sẽ không vui được chứ.

Rất rất vui.

Cho nên mới sợ hãi.

Có lẽ thật sự hơi mệt, Văn Lạc nhắm mắt một lúc rồi ngủ thiếp đi, cho đến khi trở về khu chung cư và dừng xe, Lư Cảnh Hàng mới đánh thức y.

"Tạnh mưa rồi sao?" Văn Lạc nhìn ra cửa sổ xe với vẻ mặt có phần mờ mịt.

"Chưa tạnh, nhưng mưa lâm râm thôi." Lư Cảnh Hàng tháo dây an toàn, nhưng không tắt máy xe, "Tỉnh một chút rồi hẳn xuống, trời mưa gió lớn, đừng để lạnh."

"Đi thôi, tôi tỉnh rồi." Văn Lạc xoa xoa mặt, "Anh nhanh chóng về nhà tắm nước nóng thay quần áo đi."

Cả hai lấy đồ và mang ô về nhà, vừa vào cửa, Văn Lạc đã vội vàng đẩy Lư Cảnh Hàng đi tắm rửa.

Một lúc sau, tiếng nước mới dừng lại, Lư Cảnh Hàng mặc chiếc áo thun sạch sẽ bước ra khỏi phòng tắm, vừa đi vừa lau tóc.

"Tôi đoán hôm nay được sao thuỷ chiếu mạng, cảm giác cả ngày đều bị ngâm trong nước ý."

Văn Lạc cười, đưa máy sấy tóc cho anh: "Sấy tóc thôi nào."

"Không sấy đâu, lau qua là được rồi."

Lư Cảnh Hàng lau tóc xong, vắt khăn tắm trên ban công.

"Sấy đi, hôm nay mắc mưa còn ở điều hoà, đừng để mình bị cảm." Văn Lạc nói.

"Không sao đâu, tôi đâu mỏng manh dễ vỡ như vậy." Lư Cảnh Hàng cào cào tóc, "Sấy tóc rắc rối lắm."

Lười chết mất thôi. Văn Lạc vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

"Anh lại đây." Văn Lạc gọi anh.

"Hửm?" Lư Cảnh Hàng quay đầu lại.

"Ngồi trên ghế sô pha đi." Văn Lạc cắm nguồn điện của máy sấy tốc, "Tôi sấy tóc cho anh."

Tóc của Lư Cảnh Hàng không dài cũng không ngắn, nhưng sợi tóc rất cứng, giống như dây thép. Máy sấy tóc được bật ở nhiệt độ vừa phải, gió thổi nhè nhẹ, rất êm ái.

"Lạc à."

"Hửm?"

"Sao em đối với tôi tốt như vậy." Làn gió dịu êm lướt qua trên đầu, thổi đến trái tim anh cũng mềm nhũn theo.

Văn Lạc im lặng không nói, sấy thêm một lúc rồi tắt đi, rút nguồn điện và cuộn dây, sau đó mới trả lời anh.

"Nuôi đại tinh tinh khó lắm, không được để bệnh."

Lư Cảnh Hàng khẽ cười: "Người chăn nuôi của tôi thật tốt."

Văn Lạc cất máy sấy tóc, thu dọn quần áo đã thay của hai người. Quần áo của Lư Cảnh Hàng ướt sũng, mặc dù quần áo của y không quá ướt, nhưng cũng bị nước mưa tạt vào.

"Quần áo của hai ta giặt chung được không?" Văn Lạc vừa hỏi vừa bật máy giặt.

"Không thành vấn đề, tôi không có ý kiến." Lư Cảnh Hàng đi theo y đến cửa phòng tắm, dựa vào khung cửa, nhìn Văn Lạc bỏ quần áo và quần bơi của cả hai vào máy giặt.

"Em đúng là không chê tôi." Anh nói.

"Tại sao phải ghét bỏ anh?" Văn Lạc nhướng mày nhìn anh, "Anh cũng không ghét bỏ tôi mà."

"Khác nhau chứ." Lư Cảnh Hàng nói, "So với em, tôi cảm thấy mình cực kỳ cẩu thả, chỉ có em ghét bỏ tôi, làm sao tôi ghét bỏ em được đây."

"Anh nghĩ nhiều rồi." Văn Lạc cười, đổ nước giặt quần áo rồi ấn phím khởi động, "Khuya rồi, dọn giường ngủ sớm đi, ngày mai không phải anh cần dậy sớm để ra sân bay sao."

"Được, ngủ sớm thôi."

Lư Cảnh Hàng đồng ý nhưng vẫn dựa vào khung cửa không di chuyển, nhìn Văn Lạc lau tay đi về phía cửa, khóe miệng không hiểu sao lại cong lên.

"Cười ngốc cái gì đó, còn không nhanh lên."

Thân hình to lớn chắn ngay trước cửa, Văn Lạc không thể ra ngoài, đành phải giục anh mau lên, nhưng vừa ngẩng đầu liền chạm phải đôi mắt anh.

Ánh mắt chan chứa ý cười, nửa rũ xuống dừng trên khuôn mặt y.

Quá đỗi dịu dàng.

Một khắc chạm phải, trái tim lại từng hồi loạn nhịp.

"Anh đang làm gì vậy?" Văn Lạc cố gắng bình tĩnh hỏi.

"Không có gì hết."

Ý cười trong mắt Lư Cảnh Hàng càng đậm hơn, anh giơ tay nhéo một bên má của Văn Lạc.

"Anh! Thiếu đòn đúng không."

Văn Lạc cau mày, giả vờ giận dữ, dùng hai tay đẩy anh ra.

"Đừng chặn cửa nữa, đi đi, ngủ nhanh lên."

Lư Cảnh Hàng cũng biết y không thực sự tức giận nên đồng ý, để y đẩy mình đến sô pha, "Vậy tôi ngủ đây, thứ năm hay thứ sáu tuần sau mới có thể gặp tôi đó."

"Anh nói như thể tôi muốn gặp anh lắm." Văn Lạc ấn anh ngồi xuống ghế sô pha, "Ngủ mau lên, anh ngủ ngon."

"Ngủ ngon, Tiểu Lạc Lạc."

Chơi hăng say cả một ngày, Lư Cảnh Hàng cũng có phần mệt mỏi, cho đến khi Văn Lạc phơi xong quần áo, Lư Cảnh Hàng đã bắt đầu ngáy ngủ ở đằng kia.

Văn Lạc từ xa nhìn người đàn ông đang ngủ trên sô pha dang tay dang chân thành hình chữ X, nhìn một hồi rồi tắt đèn trong phòng tắm.

Thứ năm hoặc thứ sáu mới có thể gặp lại anh ấy...

Có một chút cô đơn.

Văn Lạc thở dài, nương theo ánh sáng của điện thoại trở lại phòng ngủ, dựa vào đầu giường ngẩn người một lúc, tắt điện thoại rồi mở lên, sau đó lại tắt rồi mở, ngón tay đặt trên màn hình lướt qua lướt lại, cuối cùng mở một ứng dụng màu xanh lam.

Không thể hãm sâu vào nữa.

Nếu cứ tiếp tục thế này, thật sự không thể thoát ra.

Chẳng phải cô đơn sao, vậy thì tìm ai đó để giải tỏa nỗi cô đơn là được rồi.

Không cần quen biết, không cần tình cảm, gọn gàng dứt khoát.

Đừng cùng anh ấy trêu chọc lẫn nhau nữa.

Tác giả có điều muốn nói:

Yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...