Một Góc Thành Thị Của Chúng Ta
Chương 21: Đại Tinh Tinh
Quay lại nhà Văn Lạc vào buổi tối, Văn Lạc đeo kính trên sống mũi, đương nhiên là đang tập trung làm việc."Không phải tôi đã đưa chìa khoá cho anh rồi sao, còn gõ cửa nữa."Mở cửa cho Lư Cảnh Hàng, Văn Lạc rót hai ly nước, cũng lấy một ly để mình uống."Ừm. Lười lấy chìa khóa lắm."Lư Cảnh Hàng thuận miệng nói bừa một lý do, nhưng ánh mắt vẫn dán theo Văn Lạc tới lui, trong chốc lát cũng không rời đi.Anh theo bản năng muốn nhớ lại tinh thần sa sút của Văn Lạc trong lần gặp mặt đầu tiên, cùng với tâm trạng hiện tại, hoà chung vào nhau để một lần nữa có thể hoàn toàn hiểu y.Nhưng dù chỉ một chút ít nhỏ nhoi, anh cũng không muốn nhìn thấy Văn Lạc phải chán nản lần nữa, anh chỉ muốn gặp lại một Văn Lạc trước khi những chuyện bất hạnh xảy ra, là dáng vẻ mỉm cười và nói rằng đã có người bên cạnh.Văn Lạc hiển nhiên không biết Lư Cảnh Hàng đang trải qua một chuỗi diễn biến tâm lý đặc biệt phức tạp, y mang ly nước quay lại bàn máy tính, tiếp tục dùng chuột xử lý công việc."Em đang làm gì đó?" Lư Cảnh Hàng dựa vào bàn ăn, nhìn bóng lưng của Văn Lạc.Tất nhiên anh biết Văn Lạc đang làm gì, chỉ là anh muốn cùng Văn Lạc nói chuyện thôi.Thậm chí là những câu nói vô nghĩa."Tôi đang vẽ tranh." Văn Lạc lơ đễnh trả lời, nhìn chằm chằm vào bức ảnh được phóng đại nhiều lần trên màn hình."Tôi đi công tác nhiều ngày như vậy, Lạc của chúng ta có cảm thấy trống trải và cô đơn không ta?" Lư Cảnh Hàng tìm lời để tiếp chuyện.Văn Lạc cười, vẫn không rời mắt khỏi màn hình: "Tôi bận lắm, không rảnh thấy trống trải đâu."Dường như thật sự rất bận. Lư Cảnh Hàng kiềm nén ý nghĩ muốn nói chuyện với y, uống hết nước trong ly, cầm lấy chiếc ly rỗng đi vào phòng bếp rửa sạch.Anh không đề cập đến những gì anh đã nghe thấy trong bữa tối hôm nay.Văn Lạc sẽ không tiết lộ bí mật, anh chỉ cần tin điều này là đủ rồi, những thứ khác không quan trọng.Đương nhiên, anh cũng muốn biết sự thật, mọi người đều có lòng hiếu kỳ.Nhưng Lư Cảnh Hàng sẽ không để lòng hiếu kỳ của mình quấy rầy tâm trạng ổn định của Văn Lạc.Sau khi rửa ly, Lư Cảnh Hàng đi ngang qua thùng rác, trong lúc vô tình như thể có thứ gì đó quen thuộc vụt qua khoé mắt anh.Anh cúi đầu tìm kiếm xung quanh, phát hiện một số bao bì được nhét trong thùng rác. Đó là những túi thịt ba chỉ đóng gói mà hôm trước anh vừa mua.Chẳng lẽ...?Trái tim Lư Cảnh Hàng khe khẽ run lên, đặt ly xuống, mở tủ lạnh ra nhìn. Thật sự có hai hộp thịt kho tàu rất lớn được giấu sau một túi táo đỏ.Là thịt kho trứng cút.Một nỗi đau không tên ùa đến tắc nghẽn nơi cổ họng, anh đóng tủ lạnh, ấn tay vào cửa tủ lạnh để trấn tĩnh một lúc, xoay người ra khỏi phòng bếp, bước đến bên cạnh chiếc ghế máy tính của Văn Lạc rồi ngồi xổm xuống."Hửm?" Văn Lạc thấy Lư Cảnh Hàng tự dưng khi không ngồi xổm bên cạnh mình, nhấp chuột hai lần, cúi đầu hỏi, "Anh sao vậy?""Em nấu cơm rồi, sao lại không nói cho tôi biết?"Lư Cảnh Hàng lặng lẽ nhìn gương mặt của Văn Lạc, giọng nói nhẹ nhàng như một dòng suối trong."Em nói với tôi, tôi sẽ không đi mà."Bất thình lình xảy ra và không hề chuẩn bị. Vẻ mặt Văn Lạc hơi khựng lại.Chuyện gì thế này... Đột nhiên nói như vậy, cứ như là... tình nhân dịu dàng tỉ tê với nhau.Y mất tự nhiên dời ánh mắt sang chỗ khác, một lần nữa nhìn lại màn hình, điều chỉnh trái tim đang tăng tốc của chính mình, giả vờ như không có chuyện gì, cố gắng tìm về nhịp điệu của hai người trong mỗi lần ở bên nhau."Để làm gì chứ, cũng không phải nấu cho anh ăn." Y nói.Lư Cảnh Hàng nhướng mày: "Vậy em làm cho ai?""Làm cho đại tinh tinh." Văn Lạc nói hươu nói vượn.Lư Cảnh Hàng cúi đầu khẽ cười, sau đó duỗi thẳng thân trên, dùng hai quả đấm vỗ vào ngực, làm động tác đặc trưng của tinh tinh."Đại tinh tinh ở đây nè."Văn Lạc không nhịn được phì cười, thật sự không ngờ tới Lư Cảnh Hàng có thể trả lời như vậy."Anh không thể có một điểm giới hạn nào sao." Văn Lạc cười, nhìn anh.Đối với em, tôi không có điểm giới hạn nào cả.Trong đầu Lư Cảnh Hàng xuất hiện ý nghĩ như vậy, nhưng anh lại cố ý xem nhẹ bỏ qua."Đối với thức ăn, tôi không có điểm giới hạn nào cả." Anh trả lời.Văn Lạc bị lời nói thiếu liêm sỉ của Lư Cảnh Hàng dỗ dành đến cười tươi, đôi mắt cũng cong cong, y nhìn Lư Cảnh Hàng một hồi rồi gọi anh."Đại tinh tinh.""Hửm." Lư Cảnh Hàng đáp."Ngốc nghếch."Nói chuyện kiểu này chán thật sự, nhưng Văn Lạc nhịn không được luôn muốn cười, con chuột cũng cầm không xong nên đành đặt xuống, ngả người ra ghế."Ngồi xổm hoài, anh có mệt không?""Mệt chứ." Lư Cảnh Hàng nhìn Văn Lạc cười, cảm thấy trong lòng không biết vì sao lại thoải mái cực kỳ, anh chống tay vịn ghế đứng dậy, ngồi xuống sô pha bên cạnh bàn máy tính của Văn Lạc."Lạc, đừng làm việc nữa." Lư Cảnh Hàng tì cằm vào trên bàn y, "Hai ta chơi một lát đi.""Chơi cái gì?" Cuối cùng Văn Lạc cũng ngừng cười, lại cầm chuột, tiếp tục chỉnh màu cho bức ảnh."Chơi cái gì..." Lư Cảnh Hàng cũng chưa nghĩ ra, "Hay xem phim nữa?""Cũng chỉ xem phim thôi, không còn bất kỳ trò giải trí nào khác.""Vậy em muốn chơi gì?" Lư Cảnh Hàng có thèm quan tâm đến việc xem phim hay không đâu, anh chỉ muốn cùng Văn Lạc ngồi một chỗ, trò chuyện là đủ."Không chơi, nghèo lắm rồi, phải kiếm tiền thôi." Văn Lạc nói, chuyển bức ảnh đã được điều chỉnh màu sắc lên một tờ rơi, sắp xếp bố cục và điều chỉnh lại chữ viết.Văn Lạc nói vậy, trong lòng Lư Cảnh Hàng lại xót xa nữa rồi.Tốt nghiệp một trường danh tiếng, vào một công ty lớn, vốn dĩ y sẽ có một tương lai tốt đẹp.Anh khẽ thở dài, tự nhủ không nên nghĩ nhiều nữa.Dù sao mọi việc cũng đã kết thúc, nghĩ về nó cũng vô ích, tốt hơn hết là nên nghĩ cách làm cho Văn Lạc vui vẻ.Anh ngồi trên sô pha suy tư một hồi, lấy di động lướt lên lướt xuống, đột nhiên nhớ tới một nơi rất thú vị."Lạc." Anh ghé sát vào nói, "Em biết bơi không?""Bơi lội sao?" Văn Lạc tay trái ấn phím tắt lưu lại, "Tôi biết.""Chủ nhật này, hai ta đi Thuỷ Lập Phương* chơi đi." Trong giọng nói của Lư Cảnh Hàng chứa vài tia hưng phấn. [1][*] Thuỷ Lập Phương: Bản gốc là 水立方, tên tiếng anh là Water Cube. Đây là địa điểm có thật ở Bắc Kinh (Trung Quốc), được gọi tên đầy đủ là Trung tâm Văn hoá Thể thao dưới nước Bắc Kinh, nơi này có đường đua bể bơi và khu vui chơi trượt nước (giống Đầm Sen, Suối Tiên, Đại Nam của mình đó). Hình ảnh của địa điểm, đường đua bể bơi và ống trượt nước để ở cuối chương nhé."Thuỷ Lập Phương?" Văn Lạc nhìn anh từ sau cặp kính, "Đến đường đua để bơi sao? Cái đó không có gì thú vị, rất mệt.""Không đến trung tâm bơi lội." Lư Cảnh Hàng cười rất xấu xa, "Em đừng lo lắng, anh Cảnh Hàng đã dẫn em đi chơi, nhất định sẽ để em vui."*"Tôi nói chứ, anh là tổ hợp của nhà trẻ sao?"Chủ nhật, cả hai đến Thuỷ Lập Phương, Văn Lạc ngàn lần bất đắc dĩ nhìn cảnh tượng trước mặt. Đó là một hồ bơi rất lớn, hầu hết người ở đây đều là các ông bố bà mẹ đang chơi đùa cùng con cái, một nửa số trẻ em đang độ tuổi mẫu giáo, thậm chí có một nửa trong số đó còn không đủ tuổi để đi học mẫu giáo, phao bơi ếch xanh vịt con nổi lềnh bềnh trên mặt nước."Không phải, chúng ta không chơi cùng với trẻ con ở đây, đi thôi, chúng ta chơi ở bên này." Lư Cảnh Hàng nắm lấy cổ tay Văn Lạc, cứ đi một hồi cho đến khi thấy một kết cấu đặc biệt vĩ đại ở bên cạnh.Văn Lạc nhìn lên, đôi mắt tức khắc tròn xoe vì kinh ngạc. Lúc mới vào cửa, y cũng nhìn thấy cái này, nhưng bị một bầy trẻ con thu hút, cho rằng đó chỉ là vật trang trí để tăng thêm không khí cho thiên đường của bọn trẻ.Mãi cho đến khi được Lư Cảnh Hàng dẫn tới đây xem, hóa ra đó là một máng trượt nước rất lớn với thiết kế vô cùng đặc biệt.Lúc này có người đang chơi, chỉ có thể nhìn thấy bốn người ngồi trên một chiếc phao bơi hình tròn đang trượt xuống từ một tòa tháp cao sáu tầng. Đầu tiên chui vào một đường ống kín, chốc lát sau bất ngờ xuất hiện từ miệng đường ống tiến thẳng vào một cái phễu tròn khổng lồ có đường kính hơn chục mét.Phễu khổng lồ gần như được dựng thẳng đứng, phao bơi chạy theo quán tính, mang theo tiếng la hét ầm trời lao xuống chiếc phễu, sau đó lại xoay vòng vút lên, rồi lại lướt xuống, lặp đi lặp lại cho đến khi quán tính yếu đi mới trượt xuống ống nhỏ rơi vào hồ đón."Mẹ nó..." Văn Lạc nhịn không được thốt lên hai tiếng kinh ngạc."Còn nhà trẻ nữa không?" Lư Cảnh Hàng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Văn Lạc, cực kỳ đắc ý, "Bên kia còn có vài đường trượt nữa, nhưng không kích thích bằng cái này, tôi muốn chơi cái dã man nhất. Sao nào, em dám không?"Văn Lạc làm gì sợ 'kế kích tướng'* của anh, khoé miệng nhếch lên, nâng cằm."Đi nào."[*] Kế kích tướng: là kế làm thay đổi tâm sinh lý của đối tác theo chiều hướng bị kích động. Kế này thường dùng sự kích bác để đối tác nóng giận, mất đi sáng suốt mà phạm sai lầm, "cả giận mất khôn".Muốn lên tháp cao phải đi cầu thang. Cầu thang không rộng, Lư Cảnh Hàng chỉ có thể đi sau Văn Lạc, hai người lần lượt từ mặt đất đi lên từng tầng.Ngày thường trông rất gầy, nhưng thực tế khi cởi quần áo, cũng không phải chỉ toàn da bọc xương.Ánh mắt Lư Cảnh Hàng rơi vào phần lưng của Văn Lạc, những đường gân cơ bắp hiện rõ khi y bước lên bậc thang.Eo nhỏ lưng thon, làn da trắng ngần, đẹp.Vừa rồi ở trong phòng thay quần áo, Văn Lạc không thay đồ trước mặt anh, chỉ nở nụ cười nhìn anh một chút, lấy quần bơi đi vào phòng tắm, khi đi ra đã thay xong hết rồi.Xem ra trong mắt Văn Lạc, anh không phải là loại bạn bè cùng giới bình thường có thể tuỳ ý thẳng thắn nhìn thấy.Nếu anh không ở đó, Văn Lạc sẽ không cố tình tránh đi căn phòng của những người đàn ông thường xuyên cởi sạch quần áo.Anh được đối xử khác biệt. Lư Cảnh Hàng nhịn không được có hơi vui mừng....!!Vui mừng cái gì mà vui mừng!Chân mày của Lư Cảnh Hàng giật giật, con quỷ nhỏ ở trong lòng lại nhảy ra, chọc vào trán anh.Mày với cậu ấy không phải chỉ là bạn bè bình thường thôi sao?Mày còn muốn thành cái gì hả?Có thể thành cái gì hả?Lư Cảnh Hàng, mày tỉnh lại!Tỉnh..."Hai người chơi đúng không." Tiếng chào hỏi của nhân viên đã kịp thời xua đuổi con quỷ nhỏ đang chọc trán."Hai người." Lư Cảnh Hàng hoàn hồn, gật đầu đáp lại, ngồi đối diện với Văn Lạc trong phao bơi."Nắm chắc, đi!"Không có thời gian chuẩn bị tâm lý, ngay khi nhân viên đẩy phao bơi, liền 'vù-vù' lao thẳng vào đường ống kín.Tốc độ nhanh hơn dự kiến, Văn Lạc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đột nhiên xoay người vài vòng, đôi mắt còn chưa kịp thích ứng với bóng tối lại bỗng nhiên sáng ngời.Phao bơi chở hai người rơi xuống máng trượt với vận tốc cực lớn rồi đột ngột lao lên dốc cao. Tiếng gió, tiếng nước vang vọng bên tai, tiếng cười đùa của lũ trẻ như xa tít tận phương trời, thỉnh thoảng từ kẽ hở của gió và nước mới truyền tới lỗ tai.Lao xuống rồi vút lên, vút lên rồi lao xuống, bọt nước bắn lên thành Thuỷ Lập Phương được mặt trời chiếu vào cứ xoay tròn trong tầm mắt, có một vài khoảnh khắc, Văn Lạc dường như xuyên qua bức tường kính nhìn thấy những du khách bên ngoài công viên nước như đang kéo sợi dệt vải, mà trong tích tắc khi ánh mặt trời rọi vào đôi mắt, trước mặt chỉ còn lại dòng nước chảy xiết, hình ảnh và âm thanh chan hoà rực rỡ tựa như một câu chuyện cổ tích bên trong công viên nước.Ầm! Phao bơi rơi vào hồ đón, hai người bị nước bắn tung tóe. Nhân viên công tác trực bên hồ kéo phao bơi ra ngoài, Văn Lạc chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, có cảm giác như từ trên trời rơi xuống.Lư Cảnh Hàng lắc đầu vẫy nước, lau mặt, cười toe toét nhìn Văn Lạc."Thế nào, sảng khoái không?""Quá đã." Tóc của Văn Lạc cũng lấm tấm những giọt nước, mỗi một giọt đều long lanh bởi ánh dương chiếu vào."Chơi lại lần nữa nhé?" Lư Cảnh Hàng hỏi."Đi thôi!" Văn Lạc cười, khuôn mặt tươi cười của y còn xán lạn hơn cả những đứa trẻ ngoài kia.Tác giả có điều muốn nói:Viết thật sống động, nhưng thật ra tôi chưa bao giờ chơi máng trượt nước của Thuỷ Lập Phương... (vâng, là tôi không dám...)Những bạn trẻ yêu thích cảm giác mạnh có thể thử xem, trông kích thích thật đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương