Một Kẻ Qua Đường, Lại Lỡ Mang Thai Con Của Tà Thần

Chương 154: Âm Dương phân chia



Tang Hoài Ngọc lẳng lặng nhìn Thời Ngu.

"Em  muốn một lần nữa phân chia âm dương, đúng không?"

"Anh đại khái có thể tách những quyền năng vô dụng ra."

Ở khoảnh khắc vừa hôn, Tang Hoài Ngọc lại tách thêm một phần nữa; ngay lập tức hơi thở của hắn khẽ hỗn loạn.

Thời Ngu mở to mắt, hoàn toàn không nghĩ người này liều lĩnh đến vậy. Nói tách là tách sao? Hơn nữa, Tang Hoài Ngọc đang bị thương.

Thời Ngu thấy trong ngực như bị siết chặt, lòng bàn tay cũng vô thức nắm lại:
"Anh đừng làm vậy."
"Nhỡ đâu kết quả khác với anh dự đoán thì sao?"

Thời Ngu chính cậu cũng không rõ mình đang làm gì; chỉ là bản năng dẫn đường, mách cậu rằng làm thế này mới chạm được đáp án sau cùng —— thân phận thật sự của chính mình. Cậu không ngờ Tang Hoài Ngọc lại chủ động giúp.

Tang Hoài Ngọc khẽ cười. Khuôn mặt tuấn tú thường thấm thần tính lần hiếm hoi có chút tái nhợt:
"Khác cũng không sao, tóm lại đều là cho em ."
"Em  sẽ bảo vệ tôi, đúng không?"

Bạn trai tuấn tú, chu đáo lại hỏi cậu có thể bảo vệ "thần" hay không. Thời Ngu sững một nhịp, lập tức gật đầu; trong lòng bỗng dâng lên một ý muốn bảo vệ mãnh liệt, hoàn toàn quên người vừa áp cậu xuống ban nãy chính là mình.

Thời Ngu hé môi:
"Em sẽ không để ai làm anh bị thương."

Đáy mắt Tang Hoài Ngọc thoáng qua ý cười:
"Vậy giao cho em  nhé."
"Anh chắc sẽ suy yếu khoảng một tháng. Em  phải bảo vệ anh cho tốt."

Thời Ngu mím môi đáp khẽ. Lúc Tang Hoài Ngọc dựa lưng ra sau, c** nh* giọng:
"Cảm ơn anh."

Tiểu quái vật ngủ dậy liền cảm thấy không khí giữa ba ba và mụ mụ... hình như khác khác. Nó không hiểu tiếng người, chỉ thấy môi mụ mụ hơi hồng. Nó tò mò "quạc quạc" một tiếng, vừa định hỏi đã xảy ra chuyện gì thì một bàn tay búng nhẹ vào trán, khiến nó "lộc cộc lộc cộc" lăn về chỗ ngồi.

Tang Hoài Ngọc "sạch!" một tiếng. Khi tiểu quái vật còn ngơ ngác bò dậy, hắn nhướng mày:
"Không được nhìn mẹ của con."

Thời Ngu: "..."

Nếu bình thường, Thời Ngu hẳn sẽ bảo Tang Hoài Ngọc đừng bắt nạt tiểu quái vật. Nhưng nghĩ đối phương đang trong thời kỳ suy yếu, lời đến môi lại nuốt xuống. Cậu ho nhẹ, đợi tiểu quái vật lồm cồm dậy thì xoa đầu nó:
"Rồi, đừng chấp ba ba."
"Chút nữa ra ngoài mẹ mua cho con kem."

Kem... là món ngọt mẹ từng ăn sao?

Tiểu quái vật lập tức bị dụ, chẳng thèm để ý chuyện bị ba ba trêu.

Thời Ngu lặng lẽ liếc Tang Hoài Ngọc một cái, có chút bất đắc dĩ:
"Anh cứ bắt nạt nó làm gì."

Tang Hoài Ngọc dựa vào ghế, lướt mắt qua tiểu quái vật rồi bắt đầu suy nghĩ hương vị kem, nhướng mày, không nói gì. Trông hắn vẫn ôn hòa, lễ độ, nhưng Thời Ngu lại lờ mờ thấy ra khí chất "lần tới còn bắt nạt tiếp".

Thời Ngu: "..."

Thôi vậy, không hiểu sao chúng nó cứ như sinh ra đã nghịch sóng nhau.

Đã lỡ hứa với tiểu quái vật, sau khi xem phim xong, Thời Ngu ra ngoài mua cho nó một que kem từ xe đẩy trẻ em. Tiểu quái vật còn đang rối rắm chọn vị, không ngờ mụ mụ đã đưa thẳng cho nó một cây tam sắc.

Trước mặt là mùi kem thơm ngọt. Thời Ngu vừa chuẩn bị dặn nhớ ăn khéo kẻo dính áo, giây tiếp theo đã thấy cục than đen nhỏ ngồi ngay ngắn, há to miệng — "rụp" một cái, cả ba viên kem lẫn giấy biến mất.

Thời Ngu choáng váng. Cậu nhìn bàn tay trống không, lại nhìn tiểu quái vật đối diện:
"Khoan đã, sao con lại ăn cả giấy?"
"Cái đó không ăn được!"

Tiểu quái vật còn đắm chìm trong hương vị, nghe mẹ nói thì nghi hoặc nghiêng đầu:
"Quạc quạc?"

Vì sao... không ăn được?

Thời Ngu vừa định giải thích, chợt nhớ nhóc con không hiểu những khái niệm như "thành phần giấy". Cậu xốc nhóc lên, định kiểm tra bụng.

Tang Hoài Ngọc lắc đầu:
"Tiểu Ngư đừng lo, nó không sao."

Thời Ngu: "Nhưng nó vừa ăn giấy."

Tang Hoài Ngọc: "Hôm qua lúc uống sữa bột, nó ăn luôn ba cái bình."

Một câu khiến Thời Ngu cứng họng. Cậu nhìn đăm đăm bụng tiểu quái vật, không tưởng tượng nổi chuyện "ăn bình sữa".

Tang Hoài Ngọc lại thoáng liếc nhóc:
"Cứ coi bụng nó như hố đen."
"Với thần tộc mà nói, thứ gì cũng ăn được."

Tang Hoài Ngọc giải thích thêm: thức ăn của nhân loại hay các thứ khác, với tiểu quái vật đều như nhau. Tập cho nhóc uống sữa bột là để nó giống người hơn, vì Thời Ngu thích nếp sống loài người, và họ dự định sẽ sống ở thế giới loài người rất nhiều năm nữa. Hành vi "bình thường hóa" cũng là lớp ngụy trang cần thiết.

Thời Ngu nhìn bụng tiểu quái vật thêm nửa ngày, cuối cùng đành chịu, miễn là nó không sao. Cậu thở ra, liếc quanh, thấy chẳng ai để ý cảnh "trẻ con mở hố đen ăn kem" thì mới yên tâm:
"Lần sau muốn ăn, nói với mẹ trước."

Thời Ngu khẽ gõ đầu nhóc. Tiểu quái vật ngoan ngoãn gật đầu, cậu mới thu lại vẻ nghiêm.

Hai người hẹn hò trong trung tâm thương mại.

Còn tại Hiệp hội Dị năng giả, lúc này bộ phận giám sát dữ liệu đồng loạt nhìn về dàn thiết bị. "Khiên thế giới" trở nên ổn định không chỉ mình Thời Ngu cảm nhận được; ngay cả máy đo duy nhất của hiệp hội cũng bắt tín hiệu.

Chỉ số không ngừng tăng. Thẩm Ngôn liếc màn hình:
"Vừa rồi thiết bị có hiện tượng hơi khác thường."

Cái khác thường này không xấu, mà tốt.

Phó Nam Nghiêu cũng nhận ra. Chỉ dựa vào máy móc vẫn khó kiểm chứng, anh ta đứng dậy:
"Tôi ra ngoài đo đạc thực địa."

Mọi người phân công, chẳng mấy chốc đã có kết luận: biến động lúc nãy tác động trực tiếp lên "khiên thế giới"; chất lượng không khí, thổ nhưỡng, và các mặt khác đều tăng.

Thẩm Ngôn rà soát danh mục, xác nhận và xem giờ:
"Tiến độ hiện tại — rất nhanh."

Lời chưa dứt, Phó Nam Nghiêu đã hiểu anh nói "rất nhanh" nghĩa là gì. Thời Ngu mấy ngày nay vẫn truy quét "quỷ dị". Với đà này, có lẽ chưa hết một chu kỳ, cậu sẽ thành công. Cả hai thừa biết: đến lúc đó, ắt có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Thẩm Ngôn day thái dương:
"Chỉ sợ khi ấy khó mà giấu được."

Phó Nam Nghiêu còn chưa kịp đáp thì ngoài cửa vang lên giọng:
"Giấu cái gì?"
"Các anh vừa nói gì?"

Mọi người khác đã ra ngoài, giờ chỉ còn Phó Nam Nghiêu và Thẩm Ngôn trong phòng. Hàn Sở Dập vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về, nghe lỏm mấy câu.

Nếu là lúc khác, Hàn Sở Dập chỉ nghe nửa tai cho qua. Nhưng vừa nãy, cậu ta hình như nghe thấy cái tên Thời Ngu. Thời Ngu đang giấu điều gì?

Hàn Sở Dập đã thấy hai người kia dạo này cứ như có chuyện che đậy. Nghe nhắc tới Thời Ngu, cậu ta hết kiên nhẫn, đẩy cửa bước vào.

Thẩm Ngôn nhìn qua, không bất ngờ việc Hàn Sở Dập xuất hiện. Chuyện này khó giấu; sớm muộn gì cậu ta cũng biết. Anh ngẩng nhìn Phó Nam Nghiêu:
"Nói cho cậu ấy chứ?"

Hàn Sở Dập: "...?"

Làm gì mà bí ẩn thế, còn "nói cho tôi"?

Phó Nam Nghiêu mở miệng bình thản:
"Để tự cậu ấy xem."

Hồ sơ vừa sắp xếp xong được chuyển qua. Hàn Sở Dập cau mày nhận lấy. Thoạt đầu tưởng là báo cáo thường lệ, xem đến cuối lại thấy tên Thời Ngu bên dưới các dòng: "Độ dị hóa biến mất", "Thời gian nhảy vọt", "Quỷ dị biến mất".

Hàn Sở Dập trố mắt:
"Cái này liên quan gì đến Thời Ngu?"

Hai người kia rốt cuộc đang úp mở gì?

Thẩm Ngôn mệt mỏi, hơi bất lực:
"Thời Ngu không phải người."
"Cậu không nhìn ra à?"

Hàn Sở Dập ngớ người, theo phản xạ định cười khẩy — Thời Ngu không phải người thì ai là người, chẳng lẽ là mình? Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, cậu ta bỗng nhớ ra vài chi tiết. Từ đầu, Hàn Sở Dập lật lại toàn bộ báo cáo, mốc thời gian từng hiện trường dị thường đều ghi rõ. Càng xem, cậu ta càng nhíu mày, ném báo cáo xuống bàn.

Hàn Sở Dập lẩm bẩm: Thời Ngu không phải người? Giả thuyết chưa từng lóe lên trong đầu, cho đến khi Thẩm Ngôn nói. Hàn Sở Dập chậm rãi lần theo trí nhớ gom lại vô số dấu hiệu vụn vặt — nhưng cậu ta vẫn khó tin:
"Tôi không tin."

Thẩm Ngôn liếc qua:
"Tin hay không tùy cậu."

Nếu Thẩm Ngôn nói kiểu khác, Hàn Sở Dập còn nghĩ có âm mưu. Nhưng cái thái độ "tùy" này lại khiến cậu ta dao động. Lẽ nào Thời Ngu thật sự không phải người? Nếu thế... đứa trẻ kia chẳng lẽ là thân sinh?

Phản ứng đầu tiên của Hàn Sở Dập là nhớ đến việc gần đây Thời Ngu xuất hiện cùng một đứa nhỏ. Trước đó cậu ta còn nghĩ là nhận nuôi; nhưng nếu Thời Ngu không phải nhân loại... Chết tiệt! Có khi nào thật là con ruột của cậu ấy?

Thời Ngu vừa xem phim xong trở về thì hắt xì một cái. Lạ thật, ai nhắc mình mãi thế?

Thoáng nghi hoặc, cậu theo bản năng sờ chóp mũi, đúng lúc thấy Tang Hoài Ngọc bế tiểu quái vật lên. Nhóc con xem đến đoạn cuối thì ngủ gục. Dù thiên phú khác thường đến đâu, ở điểm này tiểu quái vật vẫn rất giống trẻ con: ngủ ngon là ngủ "lộc cộc lộc cộc".

Thời Ngu chọc nhẹ cái bụng tròn mà nhóc vẫn không tỉnh. Cậu nhìn về phía Tà Thần:
"Tối nay..."

Tang Hoài Ngọc cúi xuống sát tai:
"Tối nay gì? Tiểu Ngư chẳng phải nói sẽ bảo vệ anh sao?"

Một câu làm Thời Ngu nghẹn. Ừ thì đúng là cậu đã nói sẽ bảo vệ Tang Hoài Ngọc. Mà có tiểu quái vật ở đây... chắc cũng không ảnh hưởng gì chứ?

Ý nghĩ vừa lóe, Tang Hoài Ngọc đã nhìn sang đứa nhỏ trong tay:
"Nó ngủ rồi sẽ không biết."
"Hay để nó tập tự lập một đêm. Nếu không được thì bế về sau."

Thời Ngu: "..."

Ừm, cũng hợp lý. Nhìn tiểu quái vật được đặt vào phòng trẻ em chuyên dụng của mình, Thời Ngu thu ánh mắt, quay lại hỏi:
"Giờ anh thấy sao rồi?"

Thời Ngu không biết "kỳ suy yếu" của thần trông thế nào. Ở rạp phim Tang Hoài Ngọc trông vẫn như thường, nhưng cậu theo bản năng lo lắng — ai biết có phải anh đang gượng không.

Tang Hoài Ngọc nghiêng đầu:
"Em  đang lo cho anh à?"

Thời Ngu gật đầu ngay. Bỏ qua chuyện hai người là tình lữ, chỉ riêng việc Tang Hoài Ngọc trả giá lớn như thế để chủ động giúp cậu, Thời Ngu đã mang ơn.

Tang Hoài Ngọc dựa vào khung cửa, suy nghĩ một chút rồi nhìn thẳng:
"Anh  bị thương. Nhưng... Em  chắc chắn muốn xem chứ?"

Áo quần hắn vẫn chỉnh tề; ống tay sơ mi trắng xắn gọn. Nhìn bằng mắt thường, đúng là không thấy vết thương đâu.

Thời Ngu bị dời sự chú ý, chưa kịp hiểu ẩn ý của hắn. Tang Hoài Ngọc bình tĩnh quan sát cậu, trong mắt xám thoáng lên một tia thần sắc khó đoán.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...