"Anh nghĩ... chỗ bị thương chắc ở phần cơ bụng?"
Quyền năng bị tróc ra, trên thần thể của hắn thể hiện bằng những vảy rắn bị bong mất; khi hóa thành hình người, vết thương tương ứng cũng xuất hiện. Nếu Thời Ngu không nhắc, Tang Hoài Ngọc cũng chẳng định bận tâm — mấy vết thương nhỏ, qua vài ngày lành lại.
Chỉ là... nếu người mình thích mở miệng.
Thần cũng không thể từ chối.
Hắn hơi híp mắt. Đôi đồng tử vốn lạnh nhạt xa cách dường như vương một chút màu mờ ám, chỉ tay về nơi bị thương:
"Tiểu Ngư, lại đây xem."
Thời Ngu khựng lại. Nghe đến hai chữ "cơ bụng", cậu mới hoàn hồn. Rõ ràng chỉ là xem vết thương, vậy mà trong đầu lại hiện lên cảm giác bị... câu dẫn.
Đình! Đình! Đình!
Cậu đang nghĩ cái gì thế hả! Tang tiên sinh bị thương, sao lại có thể nghĩ linh tinh vậy được!
Tự mắng mình một trận, Thời Ngu vẫn không nhịn được liếc trộm về phía đó.
Dưới lớp sơ mi trắng, những đường cơ bụng rắn chắc ẩn hiện theo nhịp thở. Tang Hoài Ngọc tựa lưng vào hành lang, nhàn nhã chờ cậu.
Cậu cố giữ vẻ nghiêm túc, đi tới, tỏ ra như đang quan sát vết thương. Nhưng chỉ vừa đến gần, hai tai Thời Ngu đã đỏ bừng, sắc đỏ nhanh chóng lan lên má.
Tang Hoài Ngọc cụp mắt nhìn cậu, khóe môi cong khẽ:
"Em đang nghĩ gì thế?"
Thời Ngu đang vật lộn với đống suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Nghe hắn hỏi, cậu liền buột miệng:
"Em đang nghĩ... eo của anh đẹp thật!"
"Eo đẹp à?"
Tang Hoài Ngọc bật cười, giọng vừa trêu chọc vừa hờ hững.
Hắn không ngờ Tiểu Ngư của mình cũng có lúc táo bạo đến vậy.
Cậu nhìn ngẩn người, rồi sững lại.
Chết tiệt, mình vừa nói cái gì thế?
Mặt Thời Ngu cứng đờ, vội tránh ánh nhìn của đối phương, muốn rút lui. Nhưng Tang Hoài Ngọc đã cất giọng:
"Tiểu Ngư, nếu em không ngại... giúp anh băng bó một chút được không?"
Chỉ lúc ấy, Thời Ngu mới để ý — chỗ vải trắng kia đang thấm máu.
Không phải màu máu đỏ, mà là thứ chất lỏng sáng bạc, cùng màu với mái tóc của hắn. Vì thế, vừa nãy cậu không nhận ra.
Cậu ném sạch mớ suy nghĩ lung tung trong đầu, nhíu mày:
"Chờ chút."
Thời Ngu chạy vội vào phòng khách, tìm bông, cồn và băng gạc trong tủ thuốc, rồi trở lại.
Tang Hoài Ngọc im lặng nhìn bóng lưng cậu đi xa. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận rõ rệt cảm giác được người khác quan tâm — không phải bằng sự kính sợ hay xa cách, mà là lo lắng thật lòng.
Ngay cả khi chỉ là động tác xoay người của Thời Ngu, hắn vẫn cảm nhận được một dòng cảm xúc khó gọi tên trào lên.
Thời Ngu không hay biết. Cậu chỉ chăm chú xử lý vết thương, lẩm bẩm trong lòng rằng mình đúng là chẳng đủ tinh ý — bạn trai bị thương mà giờ mới phát hiện.
Căn phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh.
Tang Hoài Ngọc nhìn theo từng động tác của cậu: sát trùng, băng bó, quấn gạc. Cậu cúi đầu, mày hơi nhíu lại, dáng vẻ tập trung khiến đầu ngón tay hắn khẽ run.
"Xong rồi," Thời Ngu nói, "mấy ngày nay đừng để dính nước. Ngày mai tôi thay thuốc cho anh."
Tang Hoài Ngọc thu ánh nhìn lại, khẽ mỉm cười:
"Cảm ơn, Tiểu Ngư."
Thế nhưng, vết thương của Tang Hoài Ngọc vẫn không lành.
Mỗi ngày Thời Ngu đều thay băng cho hắn, dần bắt đầu nghi ngờ liệu mình băng không đúng cách.
"Hay là... để robot y tế xử lý đi?"
Tang Hoài Ngọc chỉ cười:
"Robot y tế?"
Hắn khẽ lắc đầu. "Nó đâu có giỏi bằng em ." ( :)) Rất giỏi nịnh vợ)
Rồi hắn nhìn cậu, giọng chậm rãi:
"Đừng lo. Đây là thiên phạt. Chừng nào sự việc còn chưa kết thúc, vết thương này sẽ chưa khép lại."
Hắn không phủ nhận mình không phải kẻ tốt. Trước đây từng đoạt lấy vô số quyền năng, phong ấn cổ thần, cướp đi hơn nửa nguồn năng lượng của thế giới.
Nếu không có Thời Ngu, hắn sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc quay lại, thậm chí còn có thể bình thản nhìn thế giới này khô héo.
Chỉ là, kể từ khi cậu xuất hiện, mọi thứ đều thay đổi.
Giờ muốn trả lại tất cả, hắn cũng phải trả một cái giá tương xứng.
"Tiểu Ngư," hắn khẽ nói, "Em đừng lo cho anh . Cứ làm những gì em cần làm."
Cậu ngẩng đầu, thoáng kinh ngạc.
Theo kế hoạch, chỉ còn lại một thành phố quỷ dị cuối cùng nữa, mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng Thời Ngu lại không chắc điều gì đang chờ phía trước.
Nhìn Tang Hoài Ngọc càng lúc càng yếu đi, cậu thấy lo.
Nếu sau khi âm dương phân giới hoàn thành, đối phương sẽ tổn hao thêm, thì phải làm sao?
Nếu mấy tháng trước có ai nói cậu sẽ lo cho một Tà Thần, Thời Ngu chắc chắn sẽ bật cười cho là trò đùa.
Nhưng bây giờ... cậu thật sự rối.
Tang Hoài Ngọc quan sát vẻ mặt căng thẳng của cậu, trong lòng bỗng ngứa ngáy. Hắn khẽ cúi người, bao phủ lấy thanh niên trước mặt, giọng nói mang chút ý cười:
"Tiểu Ngư mà lo cho ta, ta đã rất vui rồi."
Khóe môi hắn cong lên:
"Nếu em thật sự lo anh khó chịu..."
"Có thể ôm anh một cái không?"
"Không phải người ta nói, yêu đương là phương thuốc tốt nhất cho nhân loại sao?"
Thời Ngu: "..."
Câu này không phải từng nói rồi sao?
Nhưng nhìn Tang Hoài Ngọc tái nhợt, cậu lại chẳng nỡ phản bác.
Cậu khẽ nhón chân, bất ngờ đặt lên môi hắn một nụ hôn thật nhanh — giống như dỗ dành một đứa trẻ.
Tang Hoài Ngọc khẽ chạm tay vào khóe môi, ánh mắt nhu hòa:
"Em vừa ăn dâu tây à?"
Mặt Thời Ngu lập tức đỏ bừng.
Cái người này, sao mỗi câu nói đều khiến tim cậu loạn nhịp thế không biết.
"Không có dâu tây đâu, anh nghe nhầm rồi."
Ngay lúc đó, tiếng "lọc cọc" vang lên ngoài cửa — tiểu quái vật tỉnh dậy, nghe thấy động tĩnh liền chạy tới.
Thời Ngu lập tức lùi lại, nuốt hết lời còn dang dở.
Tiểu quái vật ngẩng đầu nhìn, đôi mắt tròn xoe:
"Quang quác?" (Mẹ đang làm gì thế?)
"Không có làm gì cả."
Tang Hoài Ngọc khẽ "xì" một tiếng, liếc nhìn đứa nhỏ mới học được vài ngày đã chạy loạn khắp nơi. Hắn duỗi tay bế nó lên:
"Đi thôi, vào thư phòng học tiếp."
Thời Ngu: "..."
Cậu vừa mừng vừa buồn cười — ít ra Tà Thần cũng biết dắt con đi học, không để nó hỏi tại sao "miệng mẹ đỏ".
Nhưng... mới sáng sớm đã học nữa à?
Cậu thoáng thương cảm thay cho tiểu quái vật, rồi lại gác qua một bên.
Khi Tang Hoài Ngọc rời đi, Thời Ngu cầm điện thoại, gửi tin nhắn:
"Còn đau không?"
Hắn vừa định trả lời, thì tin thứ hai đã đến:
"Nếu anh thích vị dâu tây... lần sau có thể thử."
"Vị dâu tây... lần sau có thể thử."
Tang Hoài Ngọc sững lại, ánh mắt chợt tối đi.
Dù biết cậu không có ý đó, nhưng... cũng có thể chứ?
Thời Ngu không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Cậu đang bận chuẩn bị cho đêm nay — đêm cuối cùng, nơi đám quỷ dị cuối cùng sẽ biến mất.
Cậu trực giác: sau hôm nay, mọi chân tướng sẽ sáng tỏ.
Phát sóng trực tiếp xong, Thời Ngu nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Trong mơ, cậu thấy mình bước vào một thành phố xa lạ — nơi cuối cùng.
Thật ra "mộng du" cũng có chỗ hay.
Không tốn tiền mà được du lịch khắp thế giới.
Cậu cười khẽ, rồi bắt đầu xua đuổi những con quỷ cuối cùng.
Khi tất cả tan biến, mặt trăng trên đầu cũng mờ dần, chỉ còn lại bóng tối thuần khiết.
Và khi ranh giới cuối cùng khép lại, vô số sợi tơ trong suốt từ khắp nơi dâng lên, nhập vào cơ thể Thời Ngu.
Cậu ôm đầu, cảm giác một luồng năng lượng khổng lồ tràn vào, trong đầu như nổ tung — rồi một mớ ký ức ập tới.
Khoan đã... đây là sao?!
Sau khi xem đi xem lại những ký ức đó, Thời Ngu mới nhận ra: cậu không chỉ xuyên vào một người — mà xuyên thành ý thức của thế giới.
Trước khi Tang Hoài Ngọc xuất hiện, cậu đã biết kết cục của thế giới này — một Tà Thần sinh ra, nuốt lấy mọi thứ, để thế giới khô héo.
Thế nên, Thời Ngu đã chọn tự hóa thân thành người, để cứu lấy thế giới.
Nhưng chẳng ngờ, khi rơi vào không gian hỗn loạn, cậu mất trí nhớ, quên cả mục đích ban đầu.
Thậm chí còn "vô tình" sinh ra tiểu quái vật — vốn là thứ máu thần mà cậu dùng để phong ấn Tà Thần.
Kết quả, nó lại bị ảnh hưởng bởi Tang Hoài Ngọc, trở thành... con của hai người.
Thời Ngu nghẹn lời. Mọi thứ bỗng thành ra kỳ lạ đến khó tin.
Thế nhưng, kết quả cuối cùng lại không tệ.
Cậu từng lo Tang Hoài Ngọc sẽ hủy diệt thế giới, nhưng giờ đây hắn lại chủ động từ bỏ quyền năng hắc ám, để thế giới được hồi sinh.
Khi mọi ranh giới khép lại, Thời Ngu cảm nhận rõ quỷ khí rút khỏi mặt đất.
Ngay sau đó, cậu nhận thấy mình bị kéo ra khỏi giấc mộng.
Cậu mở mắt — trước mặt là Tang Hoài Ngọc.
"Xong rồi sao?" Thời Ngu hỏi.
Hắn nhìn ra ngoài.
Trong mắt thần minh, những lỗ hổng quy tắc đang dần khép lại, năng lượng thiếu hụt được bù đắp, trật tự thế giới đang tái sinh.
Tang Hoài Ngọc mỉm cười, ánh mắt dừng trên người trước mặt:
"Không tệ lắm."
Thời Ngu chớp mắt, rồi nói khẽ:
"Em là ý thức của thế giới. Anh... đã sớm biết sao?"
Hắn nghiêng đầu, đáp rất tự nhiên:
"Không khó để đoán. Đám cổ thần đó, không ai có thể lợi hại bằng em."
