Một Kẻ Qua Đường, Lại Lỡ Mang Thai Con Của Tà Thần

Chương 16: Khoảnh Khắc Quỷ Hóa



 
Phó Nam Nghiêu trước hết cần xuống lầu, phá vỡ quỷ vực, đưa những người thường ra ngoài.

Còn về bản thân anh... lúc này đã chẳng còn kịp để nghĩ nhiều.

Anh dồn hết toàn bộ sức lực, khống chế cơ thể bước xuống lầu một. Đại sảnh tối đen như mực, bầu trời ngoài kia không có lấy một tia sáng.

Từng nhóm người co cụm lại, khóc lóc thút thít, dựa vào nhau để tìm chút an ủi. Khi ánh mắt họ chạm phải Phó Nam Nghiêu, sắc mặt lập tức thay đổi.

Trên lầu, Thời Ngu vừa cau mày do dự thì không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Cậu ngẩng đầu lên, liền thấy Phó Nam Nghiêu bước xuống.

Một giờ trước, người đàn ông kia còn là đội trưởng Hiệp hội Dị năng, một người bình thường. Nhưng bây giờ, gần như không thể xem anh ta là con người nữa. Ít nhất từ trước đến nay, Thời Ngu chưa từng gặp ai mà trên thân thể lại phủ kín những đường đao văn khắc sâu tận xương đến vậy.

Trong lòng Thời Ngu chấn động mạnh. Cậu không ngờ Phó Nam Nghiêu lại dị hóa nhanh đến thế. Trong đầu chỉ vang lên một tiếng "ong" như ong vỡ tổ.

Thực ra, Phó Nam Nghiêu cũng không ngờ tới. Anh đã đánh giá quá cao bản thân.

Vốn dĩ, anh định trước khi dị hóa sẽ phá vỡ cánh cửa quỷ vực của bệnh viện. Nhưng chờ đến lúc đi xuống lầu một, toàn thân anh đã rơi vào trạng thái đờ đẫn, hoàn toàn quên mất mục tiêu ban đầu.

Trong đầu anh lúc này chỉ còn một ý niệm duy nhất —— giết chóc.

Không gian hít thở quanh anh đều là mùi sống động của con người. Đôi mắt đen kịt không đáy quay đầu, và trong khoảnh khắc ấy, dị hóa đã đạt tới trăm phần trăm.

Thời Ngu: "..."

Xong đời rồi!

Sát ý lạnh lẽo, khiến da đầu người ta tê dại, từ trên người Phó Nam Nghiêu cuồn cuộn tràn ra.

Thời Ngu cứng đờ thân thể, lại thấy giữa đám người, Phó Nam Nghiêu bỗng nhiên như ngửi thấy cái gì, đột nhiên quay đầu, rồi chỉ nhìn chằm chằm cậu mà đi tới.

"Đây là... giết ai cũng được, nhưng phải giết người quen trước sao?"

Trong đầu Thời Ngu, ý niệm đầu tiên lại là như thế. Cậu kéo môi, cố cắn răng lấy hết can đảm. Khi Phó Nam Nghiêu chỉ còn cách một bước, cậu bật thốt:

"Đừng tới gần!"

Đó gần như là bản năng cầu sinh của con người.

Nhưng ngay sau đó, kẻ đã hoàn toàn đao hóa kia lại thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu .

—— và khi phân tích được ý nghĩa câu nói ấy, anh ta thật sự... thong thả mà dừng lại.

Trong dự đoán, cảnh máu thịt văng tung tóe vốn dĩ sẽ xảy ra... nhưng lại không xuất hiện.

Khi thốt ra câu nói kia, Thời Ngu cũng không hề nghĩ rằng Phó Nam Nghiêu sẽ thật sự dừng lại. Dù sao nhìn thế nào thì đối phương giờ cũng đã hoàn toàn quỷ hóa, việc còn nghe hiểu được tiếng người hay không cũng là chuyện khó nói.

Thế nhưng, hiện tại —— nhìn người đàn ông đứng sừng sững, dừng lại cách cậu một bước, Thời Ngu khẽ cau mày, thoáng có chút suy đoán.

"Chẳng lẽ Phó Nam Nghiêu khôi phục được lý trí?"

Cậu vừa nghĩ như vậy, liền đối diện với cặp mắt đen nhánh không có ánh sáng. Trong đôi mắt đã dị hóa ấy, không hề có lấy một chút tình cảm thuộc về nhân loại, chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo, hờ hững đến đáng sợ.

Đối phương vẫn đang dị hóa, chỉ là vì lý do nào đó mà tạm thời ngừng lại. Nhưng dù nguyên nhân là gì, chỉ cần anh ta có thể dừng lại, thì ít nhất tình hình vẫn chưa đến mức tồi tệ nhất.

Thời Ngu cảm thấy di động trong tay khẽ rung lên. Cậu biết, chẳng bao lâu nữa người của Hiệp hội Dị năng sẽ tới. Hiện tại, việc duy nhất cần làm là ổn định Phó Nam Nghiêu, không để anh ta bùng phát.

Bằng không, không chỉ một mình cậu , mà toàn bộ mọi người trong đại sảnh này đều sẽ phải chết.

Lúc này, Thời Ngu cũng may mắn vì trong đại sảnh không có ánh sáng, nên những người thường đang co cụm chưa phát hiện ra diện mạo dị hóa của Phó Nam Nghiêu. Nếu không, chắc chắn họ đã hét lên thảm thiết.

"Vậy phải làm sao mới có thể trấn an một kẻ đã dị hóa đến mức gần như hóa quỷ thế này?"

Mọi suy nghĩ lóe lên trong đầu Thời Ngu chỉ trong nháy mắt. Cậu thử gọi thăm dò:
"Phó Nam Nghiêu..."

Không có phản ứng.

Cậu ngừng lại, cảm giác sát khí trên người đối phương giữa giết chóc và khắc chế đang nghiêng dần về phía giết chóc. Cậu nhanh chóng đổi cách, gọi tiếp:
"Tang Hoài Ngọc!"

Trong nguyên tác, Phó Nam Nghiêu dành cho Tang Hoài Ngọc một tình cảm đặc biệt. Hắn gần như chính là sợi dây giúp anh giữ lại lý trí. Ba chữ kia, vào nhiều thời điểm, đều như chiếc chốt mở cảm xúc của anh.

Gọi tên ấy... chắc chắn sẽ có phản ứng!

Quả nhiên, khi nghe ba chữ "Tang Hoài Ngọc", Phó Nam Nghiêu lập tức ngẩng đầu.

Chỉ là —— sát khí trong đôi mắt ấy, sau một thoáng khựng lại, lại càng tăng lên dữ dội.

Tên gọi này chỉ có thể khiến anh ta có phản ứng, chứ không thể khiến anh thật sự tỉnh táo.

Trong lúc Thời Ngu còn đang sững người, Phó Nam Nghiêu lặng lẽ nhìn về phía cậu . Ánh mắt anh ta lướt từ làn da lộ ra dưới lớp khẩu trang, qua gương mặt, rồi dừng ở chiếc cổ trắng nõn, thon dài.

Ngay giây tiếp theo, một bóng đen thẫm màu ập xuống trước mặt cậu.

Cổ họng Phó Nam Nghiêu khẽ lăn, như thể nghe thấy thứ gì đó. Anh ta chậm rãi tiến lại gần.

Thời Ngu: "..."

"Từ từ... chậm thôi... đây là tình huống gì thế này?"

Cậu mờ mịt nhìn Phó Nam Nghiêu. Nhưng đôi mắt kia vẫn lạnh lẽo, trầm mặc, chẳng hé lộ một chút cảm xúc nào.

Đáng sợ nhất chính là —— khi đã đến rất gần, Phó Nam Nghiêu lại từ từ... quỳ một gối xuống.

Nếu không phải đây là hiện trường một sự kiện quỷ dị, nếu nơi này không phải bệnh viện, và người đàn ông trước mặt không phải một kẻ trên gương mặt toàn vết đao văn sắc bén... thì cảnh tượng này lại kỳ lạ đến mức hài hòa.

Thời Ngu hoàn toàn không biết Phó Nam Nghiêu định làm gì. Bị bóng đen bao phủ, cậu cứng ngắc đến mức không thể động đậy, chỉ có thể căng thẳng nín thở.

Còn người đàn ông tràn ngập sát khí kia, sau khi quỳ một gối xuống, lại cúi đầu, ánh mắt cuối cùng dừng trên... đầu ngón tay cậu .

Anh ta nhẹ nhàng hít một hơi nơi ống tay áo Thời Ngu, nơi quanh quẩn mùi hương lưu lại trên đầu ngón tay. Phó Nam Nghiêu chỉ thấy —— thật thơm.

Mùi hương ấy đủ để khiến sát ý cuồng bạo trong anh ta dừng lại một thoáng.

Một hơi thở quen thuộc. Hình như anh đã từng ngửi thấy ở đâu đó không lâu trước đây. Nó khiến anh bất giác thẳng người, đầu óc cũng kịch liệt giằng xé.

"Không thể dọa cậu ấy sợ..."

Trong tư duy, ý niệm duy nhất hiện lên của anh ta lại là như vậy.

Khi Phó Nam Nghiêu chôn mặt vào tay áo Thời Ngu, cả người anh đột nhiên cứng lại. Trong đôi mắt phượng đen thẫm, sát ý lại biến mất đi một phần.

Thời Ngu không ngờ, dường như Phó Nam Nghiêu đang... nghe mùi hương trên người cậu ?

Ý nghĩ ấy khiến trong lòng Thời Ngu lóe lên một suy đoán khó tin:
"Chẳng lẽ... anh ta thích mùi hương này?"

Một sở thích kỳ quái đến thế sao?

Thời Ngu nghĩ rằng Phó Nam Nghiêu chỉ thích mùi hương bột giặt trên quần áo mình. Cậu không nhịn được liếc đối phương một cái đầy quái dị.

Nhưng quả thật, sát khí căng cứng quanh người anh ta đã vơi bớt một phần, dù nhỏ đến mức khó nhận ra.

Không biết bao lâu sau, hơi thở quanh người Phó Nam Nghiêu đã bình ổn hơn so với khi anh vừa xuống lầu.

Thời Ngu thử nhẹ nhàng thu lại tay. Đôi mắt đối phương vẫn dán chặt vào cổ tay cậu , nhưng cũng không có động tác nào khác.

Vài phút sau, Phó Nam Nghiêu khẽ nhắm mắt lại, thong thả đứng dậy.

Quỷ vực phong tỏa trong tòa bệnh viện đã không còn vững chắc. Thoáng chốc, Thời Ngu như nghe thấy tiếng còi vang vọng bên ngoài.

Phó Nam Nghiêu đứng dậy, không lại gần thêm, chỉ lặng lẽ nhìn Thời Ngu một lúc. Sau đó, anh xoay người bước vào bóng tối.

Thời Ngu không biết anh định đi đâu.

Chỉ trong chốc lát —— "Leng keng!"

Một tiếng vang lớn chấn động, cửa quỷ vực ở đại sảnh bất ngờ rung chuyển dữ dội.

Trong bóng tối, Phó Nam Nghiêu bổ một nhát, chém đứt xiềng xích trên cửa hông. Trong nháy mắt, ổ khóa đỏ tươi rơi xuống đất, đèn treo trên trần rung lắc dữ dội, mảnh vụn trần nhà rơi xuống tung tóe.

Tiếng thét chói tai vang lên khắp nơi. Thời Ngu vội che mắt, nhìn về phía cửa —— và kinh ngạc phát hiện, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh sáng bên ngoài đã thẩm thấu vào.

Phó Nam Nghiêu... đã phá vỡ quỷ vực rồi sao?

Ý niệm lóe lên rồi biến mất.

Dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống mái nhà, cuối cùng, người của Hiệp hội Dị năng cũng chạy tới!

Bên ngoài, đội của Hiệp hội Dị năng vừa tới cũng không ngờ quỷ vực lại bị phá từ bên trong. Lúc nãy bọn họ còn đang do dự, may mắn thay tình huống không tồi tệ như tưởng tượng.

"Giữ trật tự!"

"Đại sảnh có ai bị thương không?"

Vương Sơn và Triệu Văn nhanh chóng trấn an đám người thường và sơ cứu cho những người bị thương.

Hàn Sở Dập đẩy mạnh cửa bước vào, đảo mắt nhìn quanh đại sảnh. Vừa thấy Thời Ngu bình an vô sự, trong lòng cậu ta vô thức nhẹ nhõm thở ra.

Ngay sau đó, trái tim lại chùng xuống —— con quỷ cấp SSS đã thoát mất!

Ngay lúc vừa bước vào, Hàn Sở Dập đã cảm nhận được hơi thở quỷ dị trong tòa nhà biến mất rõ ràng. Hiển nhiên, "Quý Ông Giày Cao Gót" đã rời đi trước khi cậu ta đến.

Con quỷ ấy trí tuệ cực cao, chuyên bắt nạt kẻ yếu, đây không phải lần đầu. Ban nãy cậu ta còn nghĩ liệu có thể bắt nó để Tang ca nhìn nhận lại mình hay không. Đáng tiếc, giờ đành phải thu hồi cốt lang hình thái.

Đột nhiên, Hàn Sở Dập nghĩ đến —— Phó Nam Nghiêu đâu?

"Quý Ông Giày Cao Gót" vốn nhắm vào Phó Nam Nghiêu, chẳng lẽ hắn lại biến mất rồi?

Dù không ưa gì người khác, Hàn Sở Dập cũng phải thừa nhận: đội trưởng Hiệp hội Dị năng này khá có trách nhiệm, chắc chắn vào tình thế này sẽ không bỏ chạy.

Quả nhiên, sau khi kiểm tra quanh bệnh viện, Hàn Sở Dập nghe thấy tiếng Vương Sơn gọi:

"Hàn ca!"

"Bên này!"

"Phó đội trưởng hình như ngất xỉu!"

Âm thanh hoảng hốt vang lên từ phía hành lang. Hàn Sở Dập vội chạy qua, quả nhiên nhìn thấy Phó Nam Nghiêu dựa vào vách tường, hôn mê bất tỉnh.

Trên người anh đầy vết thương, xương cốt gãy nhiều chỗ, mái tóc đen dính đầy máu, nhắm chặt mắt, nằm bất động không rõ sống chết.

—— Nhìn tình cảnh này, dường như cú chém cuối cùng phá vỡ quỷ vực chính là do anh tung ra.

Hàn Sở Dập khẽ tặc lưỡi. Vốn định quay đầu gọi hộ lý bệnh viện đến xem, nhưng nghĩ đến bọn họ vừa trải qua quỷ dị, chắc chắn vẫn chưa hoàn hồn, đành phải đập cửa sang khu bệnh viện số 7 để gọi người.

Thời Ngu cũng nhìn thấy Phó Nam Nghiêu, trong lòng thoáng chấn động. Cậu không ngờ đối phương lại bị thương nặng đến vậy.

"Anh ta... liệu có sao không?"

Ý nghĩ thoáng qua, rồi biến mất.

Chẳng bao lâu sau, xe cứu thương từ khu bên cạnh đã tới. Vài y tá vội vàng đưa Phó Nam Nghiêu đi.

Lúc này, Thời Ngu mới thở phào. Dù sao vừa rồi họ cũng cùng nhau trải qua cảnh sinh tử, nếu anh ta đột nhiên bỏ mạng, trong lòng cậu chắc chắn sẽ thấy khó chịu.

Cậu chớp mắt, bất giác nhìn thoáng qua người đàn ông trong bộ đồ tác chiến đen, khi được nâng lên cáng. Trên người anh ta —— dấu hiệu dị hóa dường như đã thuyên giảm?

Dù trên mặt vẫn còn những vết đao văn, nhưng cánh tay lại trở về dáng vẻ bình thường.

"Không phải nói dị hóa là không thể đảo ngược sao? Một khi đã dị hóa thì vĩnh viễn không thể trở lại làm người bình thường... Vậy rốt cuộc Phó Nam Nghiêu là thế nào?"

Trong lòng Thời Ngu thoáng lóe lên nghi ngờ, nhưng rồi cậu nhanh chóng thu ánh mắt lại.

Do sự hỗn loạn ảnh hưởng quá lớn, Hiệp hội Dị năng lập tức phải đưa ra lý do chính thức.

Sự cố bệnh viện lần này được thông báo ra ngoài là một vụ tập kích ác ý. Bọn họ nói rằng có kẻ bất mãn xã hội, cố ý đến gây rối.

Bởi không ai tận mắt nhìn thấy "quỷ dị", cộng thêm việc bị giam lâu trong bóng tối khiến tinh thần mơ hồ hỗn loạn, nên lời giải thích này không gây ra nghi ngờ quá lớn.

Chỉ có vài nhân viên y tế bị đưa ra khỏi bệnh viện là còn thấy kỳ lạ.

"Nếu chỉ là kẻ trả thù xã hội, thì hắn làm cách nào chặn được cửa chính của bệnh viện?"

Khi vừa bị vây khốn ở lầu một, mấy hộ lý quen thuộc đã thử đi tìm cửa, nhưng bất luận thế nào cũng không thể tìm được.

Họ thấy khó hiểu, nhưng sau khi trải qua kinh hãi, chẳng ai còn sức nghĩ nhiều. Chỉ cần sống sót đã là may mắn.

So với những người bị nhốt khác, Thời Ngu có vẻ ổn định hơn. Sau khi nghỉ ngơi một lát, cậu cũng không cần người khác trợ giúp.

Triệu Văn lo xong cho người bị thương, quay lại, chợt giật mình khi thấy một gương mặt quen thuộc trong đám đông:

"Thời tiên sinh, sao anh lại ở đây?"

Thời Ngu vẫn đeo khẩu trang. Nhưng không hiểu sao, khí chất quá mạnh của cậu  khiến dù đứng giữa đám đông, Triệu Văn vẫn nhận ra ngay.

Trước đó, anh ta chỉ biết ở trung tâm thành phố có một quỷ dị cấp SSS xuất hiện, và người gọi điện báo tin chính là Thời Ngu. Lúc này trông thấy anh ngay tại bệnh viện, hắn không khỏi nghi ngờ.

"Sao ở đâu cũng gặp Thời tiên sinh thế này?"

Thời Ngu: "..."

Đúng vậy, ai mà tin được chứ. Nhưng sự thật là —— anh xui tận mạng!

Ba lần liên tiếp: "Chuyển phát nhanh không bỏ được", "Cây mắc cỡ biến mất", và lần này là siêu kh*ng b* "Quý ông giày cao gót". Trong mấy ngày ngắn ngủi, cậu liên tục chạm mặt quỷ dị sự kiện ba lần liền.

Thời Ngu khẽ nhéo nhéo sống mũi dưới lớp khẩu trang ẩm ướt, mệt mỏi nói:

"Tôi sáng nay thấy không khỏe, nên đến bệnh viện khám. Ai ngờ vừa vặn gặp phải vụ tập kích."

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...