Một Kẻ Qua Đường, Lại Lỡ Mang Thai Con Của Tà Thần

Chương 17: Ánh mắt Tà Thần



 
Triệu Văn: "..."

A này... cũng quá xui đi?

Anh ta khẽ liếc nhìn Thời Ngu, ánh mắt nhỏ đến mức khó nhận ra, cố tìm xem giữa trán cậu có hiện ra vệt đen hay dấu hiệu bị quỷ dị ám không. Nhưng chẳng thấy gì, đành ngượng ngùng thu hồi ánh mắt.

Không ngờ trên đời còn có người xui tận mạng đến thế.

Chuyện cây mắc cỡ thì anh không biết, nhưng vụ "chuyển phát nhanh" lần trước thì chính anh đã đi theo Thời tiên sinh từ đầu tới cuối. Một vòng tuần tra mà liên tiếp gặp hai vụ quỷ dị, tính xác suất cũng cực kỳ thấp.

"Cái đó... Thời tiên sinh, nếu cậu không bị thương, thì có thể cần đăng ký lại giống những người khác." Triệu Văn ho khan giải thích, "Dù lần này sự kiện đã rõ ràng, là 'Quý Ông Giày Cao Gót' tập kích ác ý, nhưng vẫn phải ghi chép chi tiết."

"Được, cảm ơn."

Thời Ngu gật đầu, rồi nhìn sang một bên. Cậu thấy sau khi cứu được những người bị thương, đội viên của Hiệp hội Dị năng cũng đã bắt đầu tập hợp bên cạnh, chuẩn bị làm thủ tục.

Một buổi trưa dài lăn lộn, chờ đến khi xong hết hỏi cung và đăng ký tin tức, trời đã ngả tối. Mặt trời tắt hẳn, sắc trời sẫm xuống.

Thời Ngu xoa xoa giữa mày, vừa ngẩng đầu liền thấy Hàn Sở Dập, người vừa xử lý xong tàn dư quỷ dị, bước lại gần.

"Này, cậu không sao chứ?"

Thanh niên răng nanh với gương mặt sáng sủa liếc cậu một cái, ánh mắt lại có phần kỳ lạ.

Thời Ngu ngẩn ra: "Tôi không sao, sao vậy?"

Gia hỏa này chẳng phải mấy hôm trước vẫn bình thường với mình sao? Sao hôm nay lại kỳ quái thế?

Cậu vừa định hỏi thêm thì Hàn Sở Dập đã nghiêng đầu, hỏi thẳng với vẻ mặt khó hiểu:
"Cậu quen Tang ca từ khi nào vậy?"

"Cái gì cơ?"

Một dấu chấm hỏi to tướng hiện trong đầu Thời Ngu.

Chưa kịp phản ứng, Hàn Sở Dập đã chau mày, giọng bất mãn:
"Tang ca vừa nãy trong điện thoại còn hỏi thăm cậu."

" Tang Hoài Ngọc vừa nãy... hỏi thăm mình?"

Thời Ngu sững người. Phải mất nửa ngày cậu mới hiểu được ý trong lời Hàn Sở Dập.

Trong nháy mắt, tim cậu như rơi thịch một cái. Cậu chưa từng gặp Tang Hoài Ngọc, sao Tang Hoài Ngọc lại biết anh? Lại còn chủ động hỏi thăm nữa chứ.

Chỉ nghĩ đến việc, dưới lớp vẻ ngoài rực rỡ như ánh trăng kia, đối phương thực chất là một Tà Thần không rõ chân thân, da đầu Thời Ngu liền tê dại.

Cảm giác như trong câu hỏi kia còn vương mùi máu tươi. Thời Ngu bất giác nắm chặt tay —— lẽ nào Tang Hoài Ngọc đã phát hiện ra điều gì?

Cậu liếc nhìn Hàn Sở Dập, muốn tìm manh mối từ nét mặt cậu ta. Nhưng đối phương chỉ bày ra vẻ bực bội, khó chịu, chẳng có lấy nửa điểm thông tin hữu ích.

"Này, sao cậu không nói gì?"

"Chẳng lẽ vui đến ngây người?"

Hàn Sở Dập nhếch môi cười. Người nào từng gặp Tang ca đều sẽ bị gương mặt ấy làm kinh diễm. Huống chi Tang ca không chỉ có gia thế hiển hách, mà còn là dị năng giả duy nhất đứng trên đỉnh. Với hào quang ấy, ngay cả cậu ta– một thiên chi kiêu tử mắt cao hơn đầu – cũng khó tránh khỏi dõi theo Tang Hoài Ngọc.

Giờ thấy Thời Ngu đứng sững ra, Hàn Sở Dập liền cho rằng cậu cũng giống bao người trong hiệp hội, choáng váng trước thần tích kia.

Thời Ngu: "..."

Cao hứng cái quỷ gì chứ!

Bị đại Boss cuối cùng chú ý đến, cậu còn lo một ngày nào đó ngủ dậy liền chết bất đắc kỳ tử, chứ cao hứng nỗi gì. Chỉ có kẻ không muốn sống mới thấy đó là vinh hạnh —— ví dụ như kẻ trước mặt đang bị Tà Thần mê hoặc đến mù quáng đây.

Thời Ngu nhìn Hàn Sở Dập với ánh mắt quái dị, khiến hắn bực bội:
"Ánh mắt đó là sao?"

Thời Ngu hỏi thẳng:
"Nếu tôi nói tôi chưa từng gặp 'Tang tiên sinh' trong miệng cậu , cậu tin không?"

Hàn Sở Dập: "Chưa từng gặp?"

"Cậu lừa ai vậy? Nếu chưa từng gặp, sao Tang ca lại đột nhiên hỏi thăm cậu? Người như Tang ca trăm công nghìn việc, làm gì rảnh để chú ý một streamer nhỏ bé."

Rõ ràng cậu ta chẳng tin chút nào.

Thời Ngu giật giật khóe môi, nghĩ bụng mình đúng là chưa từng gặp thật mà.

Cậu chỉ mới đến Hiệp hội Dị năng một lần, sau đó vẫn luôn ở nhà. Ai biết được Tà Thần kia đang tính toán gì...

Khoan đã.

Trong đầu Thời Ngu chợt lóe lên một ký ức mơ hồ —— hôm đó khi tới Hiệp hội Dị năng kiểm tra, hình như cậu có chạm mặt một người.

Ký ức mờ nhạt dần rõ rệt: một thanh niên cao lớn, dáng thon dài, mái tóc bạc xoăn, dải lụa trắng, và một nốt ruồi đỏ nhỏ ở bên cánh mũi.

Trong đầu hiện ra cảnh người đó giúp anh lấy thịt trong phần cơm trưa. Nét mặt Thời Ngu lập tức biến đổi.

Chẳng phải đó chính là hình tượng Tà Thần trong sách, vị chủ nhân có dung mạo thần thánh sao?

Thì ra cậu đã gặp Tang Hoài Ngọc ngay ngày đầu tiên đến hiệp hội. Nhưng sau lần chạm mặt thoáng qua ấy, cậu lại hoàn toàn không hề có chút ký ức nào, thậm chí không nhận ra điều bất thường. Nếu không phải Hàn Sở Dập nhắc, anh cũng chẳng nhớ nổi.

Điều này... không bình thường chút nào!

Thời Ngu rất rõ, với vai chính trong sách, ấn tượng khắc sâu đến mức cậu không thể nào nhận nhầm. Thế mà khi ấy cậu lại chẳng nhớ ra?

Chỉ có thể là —— lúc đó, cậu  cũng đã bị Tà Thần ảnh hưởng.

Trong lòng dâng lên một cơn lạnh buốt. Lần đầu tiên, Thời Ngu cảm nhận rõ sự đáng sợ của nhân vật chính.

Trong khi bên tai vẫn vang lên giọng nói chất vấn của Hàn Sở Dập, Thời Ngu đã trấn tĩnh lại. Cậu biết dù có giải thích gì đi nữa, đối phương cũng không tin. Vì thế, cậu dập tắt ý nghĩ trong lòng, chỉ nhàn nhạt nói:

"Hỏi xong chưa?"

"Nếu xong rồi thì tôi về nhà đây."

Cả ngày chìm trong khủng hoảng, giờ phút này ngay cả Thời Ngu cũng thấy khó mà chịu nổi.

Hàn Sở Dập vốn định nói thêm, nhưng thấy sắc mặt Thời Ngu tái nhợt, có vẻ đột nhiên không khỏe, tạm thời bỏ qua.

Ngay lúc chuẩn bị mở miệng đề nghị đưa Thời Ngu về, điện thoại Hàn Sở Dập vang lên.

"Alo?"

"Cái gì? Người thường đưa đến bệnh viện bị ô nhiễm rồi à?"

"Được, tôi tới ngay."

Hàn Sở Dập chau mày. Không ngờ sự cố lại xảy ra nhanh như vậy, đành phải nuốt những lời muốn nói.

"Vậy được rồi, cậu về trước đi."

"Về nhà nhớ nhắn tin cho tôi."

Thời Ngu: "???"

Hai người thân thiết đến vậy từ khi nào?

Trước đây, khi cậu gọi điện báo vụ "Quý Ông Giày Cao Gót", cậu chỉ coi đó như thực hiện nghĩa vụ công dân bình thường. Chưa từng nghĩ mình thân với Hàn Sở Dập đến mức này.

Hơn nữa, chẳng phải ban nãy hắn còn tranh cãi với cậu sao?

Thời Ngu lười đáp, chỉ đến khi ngồi xuống xe buýt mới thở phào. Cả người thả lỏng, bắt đầu nghĩ lại sự kiện hôm nay.

Đầu tiên là bị cuốn vào quỷ dị, sau đó là Phó Nam Nghiêu quỷ hóa, rồi lại bị Tà Thần nhắc tên.

Phiền chết đi được!

Cậu day day giữa mày, lần đầu tiên cảm thấy trong lòng dấy lên cơn bực bội không kiểm soát nổi.

Nhưng nghĩ kỹ lại —— hôm đó chỉ là gặp thoáng qua thôi. Một Tà Thần cao cao tại thượng hẳn sẽ chẳng để tâm nhiều đến mình đâu.

Chắc hôm nay chỉ tiện miệng hỏi vì nhớ ra cái tên lúc cậu báo vụ "Quý Ông Giày Cao Gót" mà thôi.

Nghĩ vậy, Thời Ngu lập tức hạ quyết tâm: từ nay về sau tuyệt đối không dây dưa vào cốt truyện nữa. Nhân vật chính hay ai đi nữa, càng xa càng tốt.

Đến khi xe buýt dừng, cậu nhìn vào WeChat của Hàn Sở Dập. Do dự một lát, cuối cùng vẫn đưa tay... xóa thẳng.

Buổi tối, Hàn Sở Dập bận rộn cả đêm. Khi trở về biệt thự, vừa rửa mặt xong, định nằm xuống nghỉ ngơi thì chợt nhớ ra chuyện gì đó.

Cậu ta cầm điện thoại.

Trong danh sách bạn bè ghim trên top, cái tên "Tang Hoài Ngọc" vẫn sáng rực. Hàn Sở Dập lướt xuống, nhìn lại đoạn chat từ mười mấy tiếng trước với Thời Ngu.

Cái avatar cá mập ngốc nghếch kia, với cái ID phát sóng trực tiếp "Cá Mập Phun Bong Bóng" thật sự ấu trĩ đến mức không chịu nổi.

Hàn Sở Dập nằm trên giường, dưới ánh trăng, gương mặt tuấn mỹ góc cạnh rõ ràng khẽ nheo lại.

"Đúng là trẻ con."

Nghĩ vậy, cậu ta bất giác gửi cho Thời Ngu một sticker.

Ban nãy giọng điệu cậu ta có hơi gắt, không biết tên kia đã ngủ chưa.

Hàn Sở Dập vừa nghĩ vừa liếc màn hình, nhưng ngay lúc đó, giao diện báo lỗi hiện ra —— một dấu chấm than đỏ rực.

Tin nhắn không gửi được.

Thông báo bật lên:

"—— Kính gửi người dùng, bạn và 'Cá Mập Phun Bong Bóng' hiện chưa phải bạn bè. Vui lòng thêm bạn trước khi gửi tin nhắn."

Hàn Sở Dập ngồi bật dậy, chết lặng một hồi mới nhận ra sự thật.

Tên kia... dám xóa hắn?!

Trong khi đó, Thời Ngu vẫn không biết bên kia Hàn Sở Dập tức đến nổ phổi.

Cậu về nhà, tắm rửa, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Trước đây, trong nhà có một tiểu quỷ dị, Thời Ngu vẫn thấy hơi bất an. Nhưng sau vụ "Quý Ông Giày Cao Gót", nhìn thế nào thì cây mắc cỡ kia cũng trở nên thuận mắt hơn nhiều.

Khi Thời Ngu mở cửa, cây mắc cỡ đã đứng chờ sẵn. Vừa nghe tiếng động, nó lập tức cầm dép lê đưa tới, còn cố đứng thẳng người, lảo đảo nhận lấy đồ trong tay cậu .

Thời Ngu: "..."

Lương tâm có hơi nhói, nhưng cũng không nhiều lắm.

Có lẽ quỷ dị với nhau có loại tín hiệu khứu giác đặc biệt. Khi tiếp xúc, cây mắc cỡ run rẩy, như bị mùi khí tức đáng sợ trên người Thời Ngu dọa sợ.

Thời Ngu khựng lại, ngồi xổm xuống trấn an:

"Không sao đâu."

"Hôm nay tôi đến bệnh viện gặp chút rắc rối, nhưng giờ đã xong rồi."

"Nếu cậu thấy khó chịu, để tôi đi tắm là được."

Cây mắc cỡ khẽ run, ngửi thấy hơi thở đáng sợ kia, nhưng sau khi nghe cậu  nói, lá cây cũng từ từ thả lỏng.

Thời Ngu cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngứa, bất giác bật cười.

"Được rồi, nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì thì để mai nói."

Cây mắc cỡ ngoan ngoãn về phòng.

Sau khi rửa mặt xong, Thời Ngu bước ra khỏi phòng tắm. Vừa lau khô tóc, vừa nhắm mắt, trong đầu cậu bất chợt lại nghĩ đến Phó Nam Nghiêu.

Cậu lục lại nội dung trong sách nửa ngày, nhưng vẫn không tìm thấy đáp án: dị hóa thực sự có thể đảo ngược sao?

Trong cơn mơ màng, vừa suy tư vừa mệt mỏi, Thời Ngu dần chìm vào giấc ngủ.

Tại Bệnh viện số 7, sau một ngày một đêm, Phó Nam Nghiêu cuối cùng cũng được đưa ra khỏi phòng cấp cứu. Tình trạng thân thể cơ bản đã ổn định.

Thẩm Ngôn vốn đang công tác ở nơi khác. Khi trở về, thấy điện thoại có cuộc gọi nhỡ của Thời Ngu, anh thoáng sững sờ, lập tức gọi lại. Nhưng khi anh bấm số, bên kia đã không còn tín hiệu.

Đến lúc quay về thành phố B, Thẩm Ngôn mới biết được chuyện kinh hoàng vừa xảy ra.

Một quỷ dị cấp SSS tàn sát trong bệnh viện. Cuộc gọi của Thời Ngu khi đó chính là để cầu viện. May mà Hàn Sở Dập nhận được và tới kịp.

Nghĩ vậy, anh mới an tâm. Tầm mắt lại hướng đến người vừa được đưa trở lại Hiệp hội Dị năng —— Phó Nam Nghiêu.

Sau khi cầm máu bên ngoài, Phó Nam Nghiêu không thể tiếp tục điều trị ở bệnh viện thường. Anh ta cần được giám sát đặc biệt tại Hiệp hội.

Là bác sĩ duy nhất trong đội, Thẩm Ngôn cũng kiêm luôn trách nhiệm theo dõi tình trạng của Phó Nam Nghiêu.

Nhưng lần này, khi đưa anh ta vào phòng kiểm tra, đáy lòng Thẩm Ngôn nặng trĩu.

Anh dựa lưng vào ghế, lặng lẽ chờ đợi kết quả. Đúng lúc đó, giọng Tang Hoài Ngọc vang lên:

"Phó đội trưởng lần này sẽ không sao."

"Không sao?"

Thẩm Ngôn cau mày.

Trước khi tới Bắc Sơn bệnh viện, dị hóa độ của Phó Nam Nghiêu đã đạt tới 85%. Ở đó, anh ta còn mất khống chế, đối đầu với "Quý Ông Giày Cao Gót". Dị hóa độ lẽ ra không thể giữ cân bằng.

Theo tiêu chuẩn bình thường, dị hóa độ đạt 90% tức là đã hóa quỷ. Còn nếu vượt quá 95%, sẽ hoàn toàn mất lý trí, trong đầu chỉ còn sát khí và giết chóc.

Trước khi bước vào phòng kiểm tra, dựa trên việc Phó Nam Nghiêu đã dùng dị năng, Thẩm Ngôn đánh giá anh  ít nhất cũng đã đạt đến khoảng 90%.

Tức là cơ thể gần như quỷ hóa, nhưng vẫn còn sót lại lý trí. Vậy mà Tang Hoài Ngọc lại khẳng định "không sao"?

Phải biết, Tang Hoài Ngọc là người dung hợp với vật chất quỷ dị đặc thù, có năng lực "tiên tri", "tiên đoán", "chứng kiến".
 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...