Một Kẻ Qua Đường, Lại Lỡ Mang Thai Con Của Tà Thần

Chương 23: Tiếng khóc trong bóng tối



"Đại thần này vốn không xem stream hằng ngày đâu. Chỉ hay xuất hiện trong khu trò chơi thôi. Vào ném quà rồi đi cũng bình thường mà."

Thời Ngu: ...

Nhưng nếu không xem stream, vậy tại sao lại ném cho cậu nhiều tiền thế chứ?

Còn cái tên "Đại thần"... nghe quen quen? Vì nguyên tác không miêu tả nhiều về tài khoản game của Hàn Sở Dập nên nhất thời Thời Ngu không nhớ ra, chỉ nghĩ đơn giản đó là một fan khách vãng lai.

Bình luận tràn ngập, ai cũng bàn tán.

Thẩm Ngôn vốn biết tài khoản kia là của Hàn Sở Dập. Ngay khi thấy cậu ta ném cả chồng du thuyền, anh đã hơi nhíu mày, nhận ra đối phương đã phát hiện ra mình.

Quả nhiên, sau khi anh rời phòng stream, trên đường trở về, Hàn Sở Dập đã xông thẳng vào đại sảnh. Không buồn thông báo, cậu ta ném phịch túi đồ xuống.

Thẩm Ngôn ngẩng đầu nhìn, liền nghe cậu ta cười lạnh:

"Đừng có giả vờ nữa. Nếu hôm nay tôi không hứng chí tra thử, thì còn chẳng biết bác sĩ Thẩm đường đường chính chính lại lén dùng nick phụ."

Tên ngụy quân tử này không biết đã lén quan sát Thời Ngu từ bao lâu. Ngoài mặt thì bình thản, tử tế, nhưng trong bóng tối lại dốc cả đống tiền donate, ai biết cất giấu ý đồ gì?

Hàn Sở Dập nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của anh, càng thấy châm chọc.

Thẩm Ngôn liếc qua:
"Tôi không cần thiết phải giải thích cho cậu."

Anh vốn dĩ đã chẳng ưa gì Hàn Sở Dập, giờ lại càng không muốn phí lời. Dù lý do thật sự chỉ là giọng của Thời Ngu giúp anh dễ ngủ hơn, anh cũng chẳng buồn nói.

Hàn Sở Dập bật cười lạnh. Tốt, không muốn nói thì khỏi. Đúng là bộ mặt giả thánh hiền, ngoài mặt một kiểu, trong lòng lại chú ý từng li từng tí.

Cậu ta định nói thêm, nhưng Thẩm Ngôn thản nhiên ngắt lời:

"Nếu cậu định tố cáo với Thời Ngu cái tài khoản kia là tôi, cứ làm. Nhưng đừng quên, tài khoản của cậu cũng khó giữ."

"Thử nghĩ xem, so với tôi, chẳng phải cậu còn bị cậu ấy ghét hơn sao?"

Quả nhiên, câu nói này khiến Hàn Sở Dập nghẹn họng. Cậu ta hằm hằm, mặt đen lại, nhưng đành nuốt xuống.

Cách đó không xa, Phó Nam Nghiêu vừa đi trị liệu về, thấy túi đồ bị ném dưới đất. Anh ta không hỏi, chỉ nhìn Thẩm Ngôn một cái.

Thẩm Ngôn cúi xuống nhặt túi, đặt lên ghế:
"Đội trưởng yên tâm, không có chuyện gì. Chỉ cãi nhau vài câu thôi."

Phó Nam Nghiêu từ trước đến nay chẳng bận tâm mấy chuyện này. Anh ta gật đầu, thu lại ánh mắt.

Còn bên kia, Thời Ngu thì lại bất ngờ nhận được một khoản donate khổng lồ. Có lẽ do trước đó đã trải qua mấy lần bị donate bất ngờ, lần này cậu cũng không quá căng thẳng.

Dù sao tiền tới thì cứ nhận. Nếu có nhầm lẫn thì trả lại sau. Nghĩ vậy, cậu lắc đầu, không để tâm thêm.

Nhưng chẳng bao lâu, bình luận lại dồn dập:

"Ơ? Phòng stream của Ngư Bảo trước kia hình như không có cái này?"

"Cái thùng gì đấy? Mới mua về à?"

"Hửm?" Thời Ngu nghi hoặc.

Cậu nhìn theo hướng bình luận chỉ, rồi mới nhận ra. À, ra là cái rương đặt trong phòng khách.

"À, cái này hả? Đây là robot chữa bệnh tôi vừa đặt thử, mai định trả lại. Trong phòng khách chật quá, nên tạm để ở đây."

Bình luận ngay lập tức rộ lên:

"Robot chữa bệnh á? Có phải loại dành cho người bị đau dạ dày không? Dùng thế nào rồi?"

"Ngư Bảo đau dạ dày mấy hôm nay mà, tiện quá còn gì."

Thời Ngu: ...

Cậu nghẹn lời, không biết trả lời thế nào. Nếu là khám bình thường thì còn có thể chia sẻ, nhưng cái máy này lại dám chẩn đoán cậu... mang thai.

Còn ghi rõ thời gian mang thai không xác định.

Cái này thì biết nói thế nào với fan bây giờ?

Thời Ngu khẽ giật khóe môi, đành ậm ừ:
"Chắc là tôi dùng chưa đúng, nên kết quả không chuẩn. Tóm lại, nếu ai bệnh nặng thật thì tôi không khuyên dùng robot này đâu."

Dù thái độ phục vụ có tốt đến đâu, nhưng năng lực thì vẫn cần cải thiện. Cậu còn nghĩ đến việc viết góp ý gửi về hãng sản xuất.

Bình luận im lặng một lúc, rồi càng tò mò hơn.

Vì chủ streamer vốn hiếm khi chê thứ gì đến mức "hoàn toàn không đề cử", nên ai cũng đoán chắc robot này phải cho ra kết quả... rất có vấn đề.

Nhưng Thời Ngu kiên quyết không tiết lộ, khiến fan càng gãi ngứa.

Vài phút sau, cậu nhìn bình luận đoán già đoán non, mà vẫn chưa ai nghĩ đến khả năng quái đản như robot chẩn đoán "mang thai".

Nghĩ vậy, Thời Ngu chỉ thấy bất lực. Robot này đúng là vượt mức tưởng tượng rồi. Mai kia mà nó dám chẩn ra kết quả "không phải con người" thì cũng không ngạc nhiên.

Cậu lắc đầu, đứng dậy rót nước. Nhưng ngay lúc ấy, bụng dưới bỗng đau nhói một chút.

Ban đầu chỉ lờ mờ, thoáng qua, nhưng rồi vài phút sau, cơn đau lại dồn đến, rõ ràng hơn.

Thời Ngu ôm bụng, chỉ thấy một luồng nóng rát âm ỉ, từng đợt khiến cậu nhíu mày, còn buồn nôn.

Sao lại thế này?

Cậu cố nhịn, che yết hầu. Và rồi, bên tai bỗng vang lên một âm thanh kỳ quái.

Là ảo giác sao?

Thời Ngu run run lông mi vì mồ hôi lạnh, hoang mang nghĩ. Cậu vẫn đang đeo tai nghe, nhưng lại nghe thấy tiếng khóc trẻ con.

Âm thanh trong vắt, non nớt, vang thẳng vào tai.

Thời Ngu theo bản năng nhìn vào bình luận. Nhưng fan hoàn toàn không phát hiện gì, vẫn đang bàn về robot.

—— chỉ có mình cậu nghe thấy.

Thời Ngu giật tai nghe xuống, cảm giác cảnh này quen quen. Hình như tối qua, trong giấc mơ, cậu cũng nghe thấy tiếng trẻ con khóc?

Một lần thì có thể là ảo giác. Nhưng hai lần? Không thể nào.

Chắc chắn có vấn đề.

Mặt Thời Ngu trở nên khó coi, cậu cúi đầu, đưa tay ôm bụng. Sau đó, gõ chữ báo với fan là nghỉ stream sớm.

Cậu xoay người vào toilet, khóa cửa lại. Trong không gian yên tĩnh, tiếng khóc kia lại vang lên.

Khác với trước, lần này rõ ràng hơn nhiều.

Tiếng trẻ con vừa khóc vừa gào, rồi dần biến thành tiếng cười quái dị. Âm thanh bén nhọn khiến da đầu Thời Ngu tê dại, toàn thân lạnh toát.

Cậu cứng đờ, run rẩy.

Trong số tất cả các loại quỷ dị, thứ cậu sợ nhất chính là liên quan đến trẻ con. Tiếng khóc, tiếng cười bén nhọn, lẫn vào nhau ngay sát tai... chỉ nghe thôi đã kinh hãi.

Thời Ngu không biết thứ này là gì, sao lại bám lấy cậu. Trong đầu thoáng nghĩ, có nên xử lý nó như "Quý Ông Giày Cao Gót" hôm trước không?

Nhưng vừa nảy ý định ấy, cậu chợt cứng lại.

Bụng dưới... động một cái.

Không giống những cơn đau lắt nhắt ban nãy. Lần này rõ ràng, như có thứ gì đó đang cử động trong bụng.

Càng nghĩ càng rùng mình.

Thời Ngu run rẩy, hít sâu, kéo áo hoodie lên.

Bụng cậu phẳng lì, làn da trắng mịn. Nhưng ngay trước mắt, bụng ấy... nhô lên một chút.

"Đệch!"

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...