Một Kẻ Qua Đường, Lại Lỡ Mang Thai Con Của Tà Thần

Chương 24: Ký sinh



Quả nhiên, khi nghe cậu hỏi, trong bụng im lặng một lát rồi khẽ nhúc nhích... đúng sáu lần.

Sáu.

Chính là khoảng thời gian cậu xuyên đến thế giới này – vừa tròn sáu tháng. Chết tiệt! Vậy là ngay từ lúc mới xuyên qua, cậu đã mang thai rồi sao? Chẳng qua khi mới bắt đầu chưa có triệu chứng nên cậu không hề nhận ra?

Thời Ngu suýt phát điên, hoài nghi cả nhân sinh. Nhưng khi còn đang rối loạn, cái thứ trong bụng lại hớn hở giống như muốn tranh công, còn rướn về phía cái thùng rác mà kêu "ô ô" mấy tiếng, trông như chờ khen ngợi.

Rõ ràng rồi, không cần nghĩ nhiều nữa. Sáng nay mảnh vụn đôi giày cao gót trong thùng rác biến mất chắc chắn là do nó ăn!

Cậu cụp mắt, kéo nhẹ khóe môi. Đến lúc này cậu chẳng còn hơi sức đâu mà sợ hãi, chỉ thấy mệt mỏi:

"Được rồi, tao biết rồi. Đừng cử động nữa."

Trong đầu hỗn loạn một mớ, tuy còn chưa xác định được con quái vật này có hại gì cho bản thân hay không, nhưng nó vẫn đang ở trong bụng cậu. Lúc này cậu chỉ có thể tạm thời kìm nén, với tâm trạng phức tạp mà rút tay về.

Ở một thành phố khác, Tang Hoài Ngọc vừa từ biển bước ra đã cảm nhận được một dao động năng lượng đặc thù.

Hửm?

Lụa trắng che mắt, gương mặt thần thánh ấy hơi nghiêng về hướng thành phố B. Hắn nhướn mày, ánh mắt đầy nghi hoặc – trong lúc hắn lột da, thành phố B dường như vừa xảy ra chuyện gì đó.

Thú vị thật.

Khóe môi hắn khẽ nhếch, chiếc nốt ruồi đỏ nơi cánh mũi lấp ló dưới bóng tối càng thêm diễm lệ. Mà khi hắn nghiêng đầu, mái tóc bạch kim gợn sóng cũng để lộ vài mảng vảy không thuộc về nhân loại. Những vảy như vảy rắn, màu nhạt hơn tóc, lan xuống từ sau tai.

Trong khoảnh khắc Tang Hoài Ngọc nhìn ra xa, cái bóng khổng lồ và đáng sợ kia dường như trỗi dậy cùng biển cả, khiến mặt biển trong nháy mắt như biến thành tứ chi của hắn.

Hắn chậm rãi đi ra khỏi biển. Đêm khuya trở lại hình dáng con người, sóng lớn mới dần lắng xuống. Ngón tay hắn khẽ chạm vào vảy sau tai, rồi nhìn nó biến mất dưới làn da. Lặng yên lắng nghe.

Vừa rồi dao động năng lượng không giống loại quỷ dị SSS cấp bình thường, mà còn cao hơn thế. Chỉ vì lúc ấy khoảng cách quá xa, hắn lại đang trong giai đoạn lột da, mơ màng buồn ngủ, nên không kịp phát hiện ngay.

Điều bất ngờ là lần lột da này ngắn hơn hẳn trước kia. Năng lượng càng dồi dào thì thời gian lột da càng rút ngắn. Nếu hắn cứ tiếp tục phát triển, e rằng cả biển rộng này cũng không chứa nổi nữa.

Nghĩ đến đó, hắn cười nhạt, rồi chỉ một bước đã vượt qua nửa thành phố. Cái bóng mơ hồ tan biến giữa đô thị, để lại biển sâu lặng lẽ trào dâng rồi rút đi.

Thời Ngu hoàn toàn không biết sự động đậy vừa rồi của con quái vật trong bụng đã kinh động đến cả Tà Thần. Cậu chỉ thấy may mắn vì Tang Hoài Ngọc hiện không có mặt ở thành phố B, nhờ vậy mà cậu còn có thể tiếp tục che giấu.

Vì sao cậu biết Tang Hoài Ngọc không ở đây?

—— Bởi vì sáng sớm, Hàn Sở Dập đã gửi tin nhắn.

Cậu ta không hiểu nghĩ thế nào, mở đầu đã than thở Tang ca không ở nhà thật chán, ngay sau đó lại hỏi cậu có muốn đi chơi bóng rổ cùng không, vừa hay cậu ta hôm nay được nghỉ.

Thời Ngu: ...???

Ai cho cậu ta cái ảo giác rằng quan hệ của họ thân đến mức có thể rủ nhau đi chơi bóng rổ? Hơn nữa, cậu còn "mang thai" đây này, đánh đấm cái gì!

Từ sau hai tiếng "chi oa" tối qua, cái thứ trong bụng có vẻ như đã hết năng lượng nên không động đậy nữa. Nhưng Thời Ngu biết rõ nó vẫn còn đó.

Sáng nay, phần bụng dưới vẫn hơi nhô lên, như một lời nhắc nhở âm thầm. Cậu thở dài. May mà bình thường cậu không thích giao tiếp nhiều, công việc cũng không đòi hỏi phải thường xuyên ra ngoài, nên vẫn còn có thể tìm cách che giấu.

Cậu gửi lại Hàn Sở Dập một câu ngắn gọn: "Không đi." Rồi buông điện thoại, chuẩn bị ra ngoài mua đồ.

Thức ăn trong tủ lạnh đã hết sạch sau nhiều ngày cố thủ trong nhà. Nếu không đi mua thì chiều nay chẳng còn gì để ăn. Cậu cũng không biết con quái vật trong bụng cần gì để duy trì, chỉ có thể cố gắng bồi bổ dinh dưỡng cho mình để tránh bị nó hút khô.

Nghĩ tới bản báo cáo ngớ ngẩn của robot chẩn đoán "dinh dưỡng kém", khóe miệng Thời Ngu giật giật. Rõ ràng là cái thứ trong bụng kén ăn, thế mà lại đổ lên đầu cậu.

Đeo khẩu trang, Thời Ngu bước vào thang máy, định ra siêu thị gần nhà. Nhưng vừa đi ra khỏi cửa thang máy, cậu bất ngờ đụng ngay Hàn Sở Dập.

Cậu ta mặc đồ thể thao đơn giản, dựa vào xe, ngẩng đầu thấy cậu liền cười:

"Chào buổi sáng. Vừa mới định nhắn cho cậu đấy."

"...Chẳng phải cậu đã nhắn rồi sao?" Thời Ngu nghẹn lời.

Hàn Sở Dập không đáp ngay, ánh mắt dừng lại trên túi vải bảo vệ môi trường trong tay cậu, rồi hỏi: "Đi mua đồ à?"

... Cái này còn không rõ sao?

Thời Ngu không hiểu sao cậu ta cứ bám riết lấy mình, từ hôm qua đến giờ đã nhắn không ít tin. Cậu bèn lách sang, nói thẳng:

"Tôi đi siêu thị. Muốn chơi bóng thì tìm người khác đi."

Cậu ta quả thực có rất nhiều bạn, dù tính tình ngạo mạn khó chịu, nhưng nhờ gia thế và ngoại hình mà vẫn có cả đám người bu quanh.

Thế nhưng dạo gần đây, cậu ta chỉ chăm chăm theo dõi Thời Ngu. Hôm qua bị Thẩm Ngôn châm chọc một phen, cậu ta lại càng quyết tâm phải thay đổi ấn tượng của Thời Ngu về mình, cho Thẩm Ngôn sáng mắt ra.

Hàn Sở Dập ho nhẹ: "Không chơi bóng cũng được. Tôi đưa cậu đi siêu thị."

Thời Ngu sững người, nhìn cậu ta đầy khó hiểu.

"Chẳng lẽ cậu định đi xe buýt à?"

"Đi xe buýt thì sao?" Thời Ngu trước nay vẫn đi xe công cộng.

Cậu ta nhếch môi, giơ điện thoại: "Không thấy thông báo à? Đoạn đường trước khu nhà đang sửa chữa, xe buýt phải đi vòng."

Thời Ngu mở điện thoại ra xem, quả thật đúng như vậy.

Để tự lái xe thì lại lo đụng phải quỷ dị, chi bằng tạm nhận sự giúp đỡ của Hàn Sở Dập. Nghĩ vậy, cậu gật đầu:

"Vậy làm phiền cậu. Đưa tôi đến siêu thị Hoa Tuệ là được, rẽ trái sau hai cây số."

Ngồi lên xe, cậu vừa cài dây an toàn thì chợt nhớ ra, liền tháo ra và nói: "Thôi, tôi ngồi ghế sau."

Hàn Sở Dập: ... Chậc.

"Tự dưng lại muốn ngồi ghế sau?"

Thời Ngu nhướng mày: "Cậu chẳng phải có người trong lòng sao?"

Đúng vậy, hơn nữa lại là vị đại Boss kia. Cậu không muốn gây hiểu lầm gì hết. Lần trước ngồi ghế phụ là do xe thể thao chỉ có hai chỗ, nhưng hôm nay xe bốn chỗ đầy đủ, cậu dứt khoát ngồi sau cho an toàn.

Cậu ta đành im lặng nhìn Thời Ngu đổi chỗ, trong lòng không khỏi bực bội. Từ bao giờ mà ghế phụ nhất định phải dành cho người mình thích? Ai đặt ra cái luật ngớ ngẩn này?

Khoảng cách kéo giãn, Hàn Sở Dập bỗng thấy mình chẳng khác nào tài xế riêng.

Suốt quãng đường, cậu ta vừa lái xe vừa len lén nhìn gương chiếu hậu. Thời Ngu ngồi sau kín mít từ đầu đến chân: áo hoodie xanh ngọc kéo cao tận cổ, khẩu trang che nửa mặt, chỉ còn đôi mắt mèo hơi thâm quầng lộ ra.

Có lẽ vì mất ngủ, cậu nhắm mắt lại, dựa vào ghế, chỉ chốc lát đã lim dim.

Hàn Sở Dập khựng lại, tắt nhạc, rồi còn mở chế độ gió ấm trong xe. Lần đầu tiên trong đời cậu ta thấy mình đi làm tài xế mà chẳng bực bội, ngược lại còn lặng lẽ chờ cho người kia ngủ ngon.

Khi bạn bè nhắn rủ đi chơi, cậu ta chỉ đáp cụt lủn: "Bận."

Bận gì ư? Bận làm tài xế, bận ngồi chờ người ta tỉnh dậy. Ngay cả Tang ca cũng chưa từng được đãi ngộ kiểu này.

Mười phút sau, Thời Ngu mơ màng tỉnh lại, ngơ ngác nhìn cậu ta: "Đến nơi rồi à?"

Hàn Sở Dập vốn định mỉa mai rằng cậu ngủ tận nửa tiếng, nhưng đối diện là đôi mắt còn vương hơi sương, trong trẻo đến mức khiến cậu ta nghẹn lời. Cuối cùng chỉ đành nói:

"Ừ, sắp tới rồi. Cậu thấy trong người ổn chứ?"

Thời Ngu thoáng căng thẳng, nhưng nhanh chóng nhận ra cậu ta chỉ hỏi xã giao, liền thở phào: "Không sao. Tối qua uống cà phê nên hơi mất ngủ."

Thấy Hàn Sở Dập không rời đi, Thời Ngu ngập ngừng hỏi: "Cậu cũng định vào siêu thị sao?"

Cậu ta gật đầu: "Tiện mua ít đồ."

Nói thật, trước giờ Hàn Sở Dập chưa từng tự mình đi siêu thị. Nhưng hôm nay, vì Thời Ngu, cậu ta phá lệ.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...