Ánh mắt nóng bỏng của cô có thể thiêu đốt người ta.
Cố Đình bất mãn liếc Cát Binh một cái.
Cát Binh cười nói: “Bây giờ làm việc tốt phải lưu danh chứ.”
Lần trước thấy Cố Đình xung phong đưa Tả Vi đi bệnh viện, Cát Binh nghĩ hai người thân thiết nên Cố Đình có ý với cô. Là bạn bè, ông chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi.
Nhưng Cố Đình lại thấy rất xấu hổ. Hôm đó nghe thấy ba chữ “bạn trai”, anh đã hiểu ý Tả Vi, giờ lại thêm chuyện này nữa.
Anh nở nụ cười nhạt: “Đạo diễn Cát lúc đó không ăn nổi cơm, tôi chỉ giúp ông ấy thôi, rốt cuộc là do em tự mình giành lấy.”
“Dù là vậy em cũng nợ anh một ân tình.” Tả Vi nói thật lòng. Không có cơ hội này thì cô vẫn đang ngồi chơi xơi nước, biết bao giờ mới nhận được phim, nói gì đến phim điện ảnh.
Thấy cô kiên trì, Cố Đình đáp: “Để hôm khác xem tình hình đã.”
Tả Vi gật đầu.
Kết quả chuyện này kéo dài tận hai tháng, phim sắp đóng máy mà hai người vẫn chưa đi ăn được bữa nào. Tả Vi đã chuẩn bị sẵn sàng, tính toán cả chỗ ăn rồi, nhưng giờ chưa thực hiện được nên cô thấy bứt rứt không yên.
Lần trước cô hơi l* m*ng, có thể đã hiểu lầm Cố Đình. Hơn nữa chuyện anh đề cử cô, cô thật lòng muốn cảm ơn anh.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô nhắn tin cho Cố Đình: “Sư huynh Cố, ngày mai anh rảnh không?”
Ở đoàn phim Cố Đình rất hòa đồng, cô, Anne, Hàn Tử Dương đều có số điện thoại của anh, nhưng đây là lần đầu cô chủ động nhắn tin.
Cô cũng không mong anh trả lời ngay.
Sau Lưng quay đến giờ, anh không còn xuất hiện ở đoàn phim mỗi ngày nữa. Đạo diễn Cát bảo anh hình như nhận một bộ phim, đang bàn bạc, nên Tả Vi muốn sớm trả món nợ ân tình này.
Cô đặt điện thoại xuống, dựa vào sô pha đọc sách.
Cố Đình vừa từ công ty ra, ngồi vào xe mở điện thoại thấy tin nhắn, khóe miệng anh khẽ nhếch. Cô gái này không chỉ chăm chỉ đóng phim mà mời người khác ăn cơm cũng rất dứt khoát, xem ra tính cách có chút bướng bỉnh.
Vậy thì phải nhận lời thôi.
Anh gọi lại: “Hôm nay được không?”
Tả Vi nhìn đồng hồ treo tường, 5 giờ chiều. Có thể đi ăn tối.
Cô cười đáp: “Được ạ, nhưng mà…” Cô ngập ngừng, “Em sợ không đặt được chỗ.”
“Thế à? Em định mời tôi đi đâu?” Cố Đình hỏi.
“Nhà hàng Hi Lị.”
Cố Đình cười, đó là nơi anh hay đến. Xem ra cô đã bỏ công tìm hiểu, rất có thành ý. Anh nói: “Không sao, lát tôi gọi điện, nếu em đến trước thì cứ báo tên tôi.”
Anh không hẳn là khách quen nhẵn mặt, nhưng trong giới nghệ sĩ thì cũng hay lui tới đó, nhà hàng Hi Lị chắc chắn sẽ nể mặt anh.
Tả Vi vui vẻ: “Vâng, vậy lát gặp lại anh.”
Nhà hàng nằm trên một con phố yên tĩnh giữa chốn phồn hoa. Cô lái xe đến, nhân viên hỏi, cô báo tên Cố Đình, nhân viên liền dẫn cô đến bàn ngồi ngay.
Tả Vi nhìn quanh, thấy hai người nổi tiếng trong giới giải trí, nhưng họ không biết cô.
Khoảng mười lăm phút sau, Cố Đình đến.
Thấy anh, hai người kia đứng lên chào hỏi. Cố Đình đi tới, ánh mắt họ cũng dõi theo. MC show thực tế Chung Bác Huyền trêu chọc: “Hóa ra cậu có hẹn với người đẹp, vị này là?”
“Cô Tả Vi.” Cố Đình giới thiệu.
Hoàng Trừng, một diễn viên thực lực trung niên, nhận ra cô, cười nói: “Là người đóng vai Tô Lâm phải không?”
Lúc trước Tả Vi tham gia Cầu Thang Tình Yêu, nhờ có Cố Đình mà rating đứng đầu trong các phim cùng thời điểm. Thực ra độ nhận diện của cô không thấp, khi đó bao nhiêu người mắng chửi cô, khiến cô nhớ lại Dung Ma Ma trong Hoàn Châu Cách Cách hồi nhỏ!
Tuy nhiên, nhân vật thì nổi tiếng nhưng con người thật của cô lại bị lu mờ bởi tình yêu lâm ly bi đát của nam nữ chính. Nói cho cùng, cô vẫn chỉ là lá xanh làm nền.
Thế nên được Hoàng Trừng nhận ra, Tả Vi rất bất ngờ và vui sướng: “Vâng, chào thầy Hoàng, em đóng vai Tô Lâm ạ.”
Niềm vui hiện rõ trên mặt cô. Hai người kia đều bật cười.
Cố Đình nói: “Cô ấy hiện đang đóng phim Sau Lưng của đạo diễn Cát.”
“Thế à?” Chung Bác Huyền dẫn chương trình show thực tế nên mồm mép lanh lợi, “Phim kinh dị trong nước khiến bao đạo diễn chùn bước, chỉ có đạo diễn Cát là làm ra được chút mới mẻ. Cô Tả, tôi đánh giá cao cô đấy.”
Tả Vi cười đáp: “Cảm ơn anh, em sẽ cố gắng diễn tốt.”
Mọi người nói vài câu xã giao rồi hai người kia biết ý rời đi ngay. Tuy nhiên qua lời nói, có thể thấy họ vẫn hơi tò mò về quan hệ giữa Cố Đình và cô.
Cố Đình gọi món, Tả Vi chỉ gọi salad.
Cố Đình hỏi: “Lúc nào cũng ăn thế này, em có thấy khổ không?”
Tả Vi đáp: “Có khổ cũng không bằng giảm cân. Thà bây giờ ăn ít một chút, vả lại cơ thể cũng quen rồi.” Cô cười với Cố Đình, “Nhưng hôm nay anh cứ thoải mái đi, đừng tiết kiệm tiền cho em.”
Cố Đình nhướng mày: “Vậy tôi phải nghi ngờ xem rốt cuộc em đang cảm ơn tôi hay là hại tôi đây.”
Tả Vi hơi ngượng: “Em sợ anh ăn ít thì thành ý của em không đủ.”
“Đừng để trong lòng.” Cố Đình gọi hai món anh thường ăn, “Dù tôi ăn bao nhiêu thì cũng là em mời rồi.”
Anh thu lại nụ cười, trông có vẻ hơi khó gần.
Tả Vi vâng một tiếng.
Hai người ăn gần xong thì Cố Đình nhận được điện thoại. Anh nói vài câu rồi bỗng nhìn sang Tả Vi: “…Đúng, đạo diễn Cát nói không sai.”
Tả Vi ngẩng đầu. Trên mặt anh là nụ cười phức tạp.
“Không, mới ăn xong… Cô Tả đang ở cùng tôi.” Anh nghe đầu dây bên kia nói gì đó rồi ngạc nhiên hỏi, “Bây giờ sao?”
Cúp điện thoại, anh bảo Tả Vi: “Đạo diễn Hà muốn gặp em.”
“Đạo diễn Hà…” Tả Vi ngạc nhiên, “Hà Húc Thành ạ?”
Đạo diễn Hà chuyên làm phim hành động, tay nghề vững vàng, rất được khán giả yêu thích. Tuy nhiên điều đáng tiếc là phim ông làm chưa bao giờ đoạt giải thưởng nào, dù doanh thu phòng vé rất tốt.
Tả Vi thầm nghĩ, ông ấy muốn gặp cô làm gì? Chẳng lẽ cơ hội lại rơi trúng đầu cô lần nữa?
Lòng cô rộn ràng vui sướng.
Hai người ra khỏi nhà hàng, Cố Đình bảo: “Đi xe tôi đi, giờ đường tắc lắm, tôi sợ em không tìm được đường.”
Là đến nhà đạo diễn Hà. Tả Vi cũng không biết đường. Cô gật đầu.
Đúng giờ tan tầm cao điểm nên đường đông nghịt. Tả Vi ngồi bên cạnh anh, thấy xe nhích từng chút một lại thấy ngại ngùng. Cố Đình cũng có cảm giác tương tự nên chủ động bắt chuyện.
“Là đạo diễn Cát giới thiệu với ông ấy, đạo diễn Hà mới gọi hỏi tôi.”
Tả Vi thắc mắc, đạo diễn Hà muốn quay phim thì sao lại hỏi anh? Chẳng lẽ họ cũng là bạn tốt?
“Anh biết là phim gì không ạ? Em thử vai nhân vật nào?”
Cố Đình đáp: “Tiên Quốc.”
“Tiên Quốc?” Tả Vi kêu lên, “Là Tiên Quốc của Lỗ Đại Tiên viết ạ?”
“Đúng vậy.”
“Oa, tiểu thuyết đó năm xưa hot lắm, em theo dõi suốt đấy.” Tả Vi che miệng, mắt sáng lấp lánh, “Thế mà lại chuyển thể thành phim điện ảnh! Anh biết không, vì bộ truyện này mà lần đầu tiên em nạp tiền đấy!”
Hoàn toàn là dáng vẻ của một cô bé con, Cố Đình cười: “Lúc đó em mới vào đại học à?”
“Vâng.”
“Không ngờ em cũng đọc tiểu thuyết mạng.”
“Thực ra là bạn giới thiệu, ban đầu em không đọc đâu nhưng đọc rồi thì mê luôn.” Cô tò mò nhìn Cố Đình, “Anh có xem không?”
Cố Đình lắc đầu: “Lúc đó tôi đang bận quay phim, một ngày chỉ ngủ được ba bốn tiếng.”
Thời điểm anh nổi tiếng nhất, phim truyền hình nhận liên tiếp, công ty hận không thể vắt kiệt sức anh. Sau này anh có chỗ đứng vững chắc, mấy năm nay mới có tư cách để tùy hứng.
Tả Vi nhớ ra đúng là như vậy, Cố Đình hồi đó quả thực là “chiến sĩ thi đua”, đi đâu cũng thấy mặt.
“Có mấy phim anh nhận kịch bản hơi tệ.” Cô buột miệng.
Cố Đình liếc xéo cô.
Cô lè lưỡi: “Với điều kiện của anh, có thể chọn phim tốt hơn mà. May là sau này anh đóng điện ảnh.”
Bản thân cô không thích phim thần tượng lắm, cô thích những phim có chiều sâu hơn. Ví dụ như Thợ Săn Hoang Dã của Cố Đình, thể hiện sự tàn khốc của thiên nhiên, sự trắc trở của đời người, nhưng trong bóng tối tuyệt vọng đó vẫn thấy được ánh sáng của tình người. Tuy không rực rỡ nhưng đốm lửa nhỏ cũng có thể làm bùng lên cả cánh đồng.
Cô hy vọng một ngày nào đó mình cũng có thể đóng những bộ phim sâu sắc như vậy. Thế nên cô cần tôi luyện nhiều hơn.
Cố Đình cười: “Em nói đúng.” Rồi hỏi cô: “Trong Tiên Quốc, em thích nhân vật nào?”
“Đương nhiên là Ngọc Tiên rồi!” Tả Vi không chút do dự.
Nụ cười của Cố Đình trở nên bí ẩn hơn.
Hai người nói chuyện, thời gian trôi qua cũng nhanh. Nhưng phải đợi đến khi trời tối hẳn họ mới đến nhà đạo diễn Hà. Tả Vi xuống xe, hỏi Cố Đình: “Nhưng sao đạo diễn Hà lại gấp thế ạ? Chẳng lẽ lại giống đạo diễn Cát, vốn định sẵn người rồi nhưng có sự cố nên mới tìm người thay thế?”
“Em không tự tin thế à?” Cố Đình đóng cửa xe, liếc nhìn cô.
Tả Vi quả thực không tự tin vì cô chưa có thành tích gì.
Cô hơi ngẩng đầu nhìn anh: “Tuy đạo diễn Cát nói em diễn tốt nhưng phim chưa chiếu, em không tự tin.” Nhưng rất nhanh, cô nắm chặt tay, “Thôi kệ, cơ hội đến trước mặt rồi, kiểu gì em cũng phải thử, mặc kệ có phải người thay thế hay không!”
Cố Đình phì cười: “Em tự an ủi mình xong rồi thì tôi chẳng cần nói gì nữa.”
Anh đi đến cửa ấn chuông.
Tả Vi nhìn quanh, thấy biệt thự này thật to và xa hoa, cảm thán: “Đạo diễn Hà giàu thật đấy. Sư huynh Cố, anh có ở biệt thự không?”
Cố Đình hơi cúi đầu trêu cô: “Em muốn đến xem không?”
Cô chìm vào nụ cười say lòng người của anh, nhất thời không thốt nên lời.
Lúc này anh như có vầng hào quang nam chính phim thần tượng bao quanh, ánh mắt lấp lánh như sao trời, chỉ thiếu nước đặt tay lên tường, dồn cô vào một góc (kabedon) nữa thôi.
