Muôn Vàn Tinh Quang - Cửu Lam

Chương 13



hấy Tả Vi có vẻ ngẩn ngơ, Cố Đình trêu chọc: “Em thật sự có bạn trai rồi à?”

Cô bỗng chốc hoàn hồn: “Đương nhiên, lại còn rất đẹp trai nữa cơ!”

Chính vì người cô thích là Trình Lạc, nên mấy năm nay cô không hề rung động trước ai khác, dù ở Thượng Ảnh không thiếu soái ca nhưng trước sau vẫn thiếu đi một chút sức hút.

Nhưng mà Cố Đình, quả nhiên không hổ danh là người đàn ông có nhân khí cao như vậy, chỉ cần tung ra vài phần công lực là có thể khiến người khác mê mẩn đến mụ mị đầu óc.

Tả Vi không phủ nhận sự mê muội trong khoảnh khắc vừa rồi.

Thấy cô vội vàng nhấn mạnh bạn trai đẹp trai, Cố Đình cười khẽ, có chút cảm giác thỏa mãn. Giả sử cô vẫn còn độc thân, có lẽ việc anh theo đuổi cô cũng không khó lắm.

Điều này phần lớn đã xóa tan sự khó chịu vi diệu do sự l* m*ng của cô lần trước mang lại.

Người giúp việc nhà họ Hà ra mở cửa, dẫn họ vào trong.

Cát Binh thế mà cũng ở đó, ngồi cùng đạo diễn Hà, hai người trông rất thân thiết. Trên bàn trà trước mặt đặt ly rượu vang đỏ vẫn còn một ít chưa uống hết.

Bốn người chào hỏi nhau.

Cố Đình cười nói: “Đạo diễn Hà nôn nóng thật đấy, vừa rồi cô Tả còn đang hỏi có phải tạm thời thiếu người không.”

Tả Vi bất mãn lườm anh một cái: “Chủ yếu là em cảm thấy mình quá vinh hạnh, bất kể là đạo diễn Cát hay đạo diễn Hà, em chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội như thế này.”

“Cô Tả khiêm tốn quá.” Hà Húc Thành cười lớn.

Ông khoảng hơn 40 tuổi, sinh ra ở Hong Kong nhưng vì thích Bắc Kinh nên 5 năm trước đã chuyển đến đây định cư. Ông chỉ vào Cát Binh: “Đạo diễn Cát cứ khen cô mãi, bảo cô chuyên nghiệp, diễn xuất cũng tốt. Tôi đã xem qua phim cô đóng trước đây, còn trẻ như vậy mà đã rất đáng khen rồi.”

Tả Vi thấy xấu hổ. Trước mặt hai vị đạo diễn lớn, cô thực sự cảm thấy diễn xuất của mình còn quá non nớt.

Dưới ánh đèn dịu nhẹ, cô mỉm cười e lệ, đôi mắt dài sáng ngời ánh lên vẻ dịu dàng. Cô gái trẻ đứng trước mặt như một đóa hoa lặng lẽ nở rộ trong thung lũng.

Chỉ riêng dung mạo này thôi đã hoàn toàn có thể cân được nhân vật rồi.

Trong mắt Hà Húc Thành, Tả Vi quả thực rất xinh đẹp, nhưng không biết khi diễn xuất thực sự thì có phù hợp hay không.

Bộ phim này là một thử nghiệm mới của ông. Trước đây ông toàn làm phim hành động, còn Tiên Quốc là phim huyền huyễn, nên khi chọn diễn viên ông vẫn vô cùng thận trọng.

Hiện tại, cái nhìn đầu tiên cho thấy Tả Vi khá ổn. Trên người cô đậm chất thiếu nữ đơn thuần, mà nhân vật này ban đầu cũng là người không vướng bụi trần.

“Cố Đình chắc đã nói với cô là phim gì rồi.” Hà Húc Thành đưa kịch bản cho cô, “Nếu cô Tả rảnh, ba ngày sau mời cô đến thử vai.”

Cát Binh không hài lòng lắm: “Cậu còn kén chọn gì nữa, theo tôi thì cứ chọn cô ấy đi. Chúng ta làm đạo diễn phải tạo nhiều cơ hội cho người mới chứ.”

Họ là bạn cũ nên nói chuyện không kiêng dè gì.

Khóe miệng Cố Đình cong lên. Nhớ hồi trước anh đề cử Tả Vi, Cát Binh còn ra sức từ chối, nếu không phải thực sự không tìm được người thì còn lâu mới dùng cô. Giờ thì biết cô tốt rồi.

Hà Húc Thành ho nhẹ một tiếng: “Bộ phim này của tôi chưa tung tin ra ngoài mà đã có mấy công ty liên hệ rồi, đều là đối tác cũ cả. Cậu không phải không biết, Hoa Vũ, Thiên Kỷ đều có. À, cô Tả, cô thuộc Thiên Kỷ nhỉ?”

Tả Vi đang xem kịch bản, nhìn thấy hai chữ “Ngọc Tiên”, tim đập thình thịch. Hóa ra lại là vai diễn này!

Nghe Hà Húc Thành hỏi, cô ngẩng đầu: “Vâng thưa đạo diễn Hà.”

Biểu cảm của Hà Húc Thành có chút phức tạp. Người quản lý bên Thiên Kỷ đúng là có đề cử người đến, là Triệu Thi Đình chứ không phải cô. Nhưng giờ chưa phải lúc quyết định, bộ phim này ngoài ý kiến của ông còn phải xem xét ý kiến của nhà sản xuất nữa.

Khi Tả Vi ra khỏi biệt thự cũng đã gần 9 giờ. Ngồi trên xe, cô vẫn chìm đắm trong ảo tưởng về nhân vật “Ngọc Tiên”. Vì cô thực sự rất thích nhân vật này, năm xưa đọc tiểu thuyết, cô đã từng khóc vì nàng.

Cố Đình liếc nhìn cô: “Vẫn chưa nằm trong tay em đâu.”

“Em biết.” Tả Vi thở hắt ra một hơi. Tuy nhờ đạo diễn Cát mà cô có cơ hội này, nhưng nghe ý đạo diễn Hà thì nhân vật này có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, cuối cùng cô vẫn phải qua vòng thử vai mới được.

“Em quá thích Ngọc Tiên, nên em nhất định sẽ bất chấp thủ đoạn!” Cô hạ quyết tâm.

Cố Đình cười khẽ. Vẫn còn đơn thuần quá. Tuy diễn viên giỏi thì đạo diễn nào cũng không muốn bỏ lỡ, nhưng điện ảnh liên quan đến quá nhiều mối quan hệ.

Ví dụ như Triệu Thi Đình của Thiên Kỷ, hiện đang là người mới được công ty o bế, hơn nữa thành tích trước đây cũng không tồi. Giả sử nhà sản xuất nhất quyết đòi dùng cô ta, thì Tả Vi có diễn tốt đến mấy cũng chưa chắc đã có tác dụng. Dù sao bộ phim này cũng chỉ là phim thương mại, Hà Húc Thành cũng chẳng phải người quá cố chấp.

“Chúc em may mắn.” Cố Đình lái xe vào màn đêm.

Tả Vi giờ mới nhớ ra một vấn đề: “Ai đóng Trác Nhạn Sinh ạ?”

Cố Đình nhạt giọng: “Em không cần biết.”

Tả Vi: …

Vừa rồi thế mà lại quên hỏi đạo diễn Hà, nhưng chắc cũng chưa chốt được người.

“Sư huynh Cố, anh dừng ở đoạn đường phía trước là được, em bắt taxi đến nhà hàng Hi Lị.” Xe cô vẫn đỗ ở đó, không có xe mai đi quay phim rất bất tiện, mà cô cũng không muốn làm phiền Cố Đình thêm nữa.

Nhưng đoạn đường này taxi không nhiều lắm. Cố Đình vốn định tiện đường chở cô đến nhà hàng, nhưng nghĩ đến việc cô cứ luôn miệng nhắc đến bạn trai, anh bèn dừng xe.

Cứ để cô đi gọi bạn trai cô đi. Anh phí tâm làm gì.

Đợi anh lái xe đi được một đoạn xa, nhìn qua kính chiếu hậu vẫn thấy cô đứng đó. Tuy có đèn đường xua tan bóng tối nhưng một cô gái đứng đó trông thật đáng thương. Nhưng anh vẫn lái xe đi thẳng.

Nửa tiếng sau Tả Vi mới bắt được xe. Biệt thự đạo diễn Hà ở xa quá, mất thêm một tiếng nữa cô mới đến được nhà hàng, khi về đến nhà đã là 12 giờ đêm.

Lâm Nhã Đồng không có nhà, cô ấy đã đi Hoành đ**m đóng phim. Trong phòng im ắng, Tả Vi nằm trên giường, chợt nhớ đến lời Trình Lạc bảo cô dọn qua đó.

Thực ra cô rất ít khi cảm thấy cô đơn, vì yêu thích diễn xuất nên cô luôn chìm đắm trong nhiệt huyết đó, ít khi nghĩ đến chuyện khác.

Nhưng hôm nay cô không ngủ được, bèn gọi điện cho Trình Lạc.

Giọng anh trầm thấp, đầy từ tính, chắc chắn là bị cô đánh thức, giọng điệu rất không vui: “Tả Vi, em có để cho người ta ngủ không?”

“Oa, thật là người đàn ông tốt hiếm có, lên giường trước 12 giờ cơ đấy.” Tả Vi trêu chọc anh.

“Ý em là em muốn mời anh qua ngủ cùng à?” Trình Lạc nói, “Em đợi đấy, anh qua ngay đây.”

Anh lúc nào cũng thẳng thắn như vậy. Nói chuyện với anh, Tả Vi rất dễ đỏ mặt, cô kêu lên: “Em không có ý đó! Trình Lạc, em vừa nhận được một cơ hội thử vai nữa, anh biết là vai ai không?”

Trình Lạc giọng nhàn nhạt: “Chúc mừng em, vai ai thế? Hy vọng lần này không phải kẻ sát nhân cuồng ma.”

Tả Vi phì cười.

Xem ra Trình Lạc cũng rất để ý chuyện cô toàn đóng vai phản diện.

“Lần này nhân vật rất tốt. Tiên Quốc anh xem chưa? Nhân vật đó vừa xinh đẹp lại đơn thuần, hơn nữa không ngốc nghếch, hình tượng nhân vật rất đầy đặn, còn là một tiên nữ đấy.”

Trình Lạc có chút hứng thú: “Vậy nên em muốn diễn cô ấy?”

“Vẫn chưa chắc chắn, giờ em chỉ sợ không qua nổi vòng thử vai.” Cô chợt hiểu ra vì sao mình mất ngủ, hóa ra là do quá để ý đến nhân vật này.

Từ trước đến giờ, những vai cô diễn đều không tốt lắm, nhân vật này lại được độc giả yêu thích, bản thân cô cũng rất thích, nên cô rất coi trọng, có tham vọng mãnh liệt muốn có được vai diễn này.

Trình Lạc im lặng một lát ở đầu dây bên kia: “Xem ra anh phải kiếm nhiều tiền hơn nữa, sau này đầu tư phim ảnh, em muốn diễn vai gì thì diễn vai nấy.”

Tả Vi cười ha hả: “Anh định dùng quy tắc ngầm với em à?”

“Anh cần phải thế sao?” Trình Lạc nói, “Tả Vi, em không cần lo được lo mất, không diễn được thì còn có đường lui ở chỗ anh đây.”

“Xì, anh chỉ mong em thất bại thôi.” Tả Vi nói đến đây, nỗi lo lắng trong lòng bất giác tan biến, cô hỏi, “Trình Lạc, dạo này anh bận gì thế?”

“Sao, rốt cuộc cũng biết quan tâm anh rồi à?”

Anh mấy ngày không đến, cũng không gọi điện thoại.

Tả Vi nói: “Thế này chẳng phải là đương nhiên sao? Anh vẫn đang đàm phán chuyện làm ăn à? Xong xuôi chưa?”

“Cũng tàm tạm.” Trình Lạc ngừng một lát, “Mấy hôm nữa anh phải về Thượng Hải. Tả Vi, em đã hứa sẽ về Thượng Hải cùng anh một chuyến.”

Tả Vi cười nói: “Được, miễn không phải ngày thử vai là được.”

“Nếu trùng ngày thì em không đi à?” Sắc mặt Trình Lạc trầm xuống.

Tả Vi không biết trả lời anh thế nào, hồi lâu mới nũng nịu nói: “Thế thì cũng chịu thôi, chúng ta đâu cần nhất thiết phải câu nệ vào ngày đó chứ?”

“Thực ra anh chỉ muốn nghe lời thật lòng của em thôi. Xem ra nếu trùng ngày thật, em chắc chắn sẽ chọn thử vai.” Trình Lạc cúp máy.

Một khoảng im lặng. Tả Vi tin là anh đã cúp máy, trực giác mách bảo tâm trạng anh hình như không tốt. Có phải trước đó đã xảy ra chuyện gì không? Cô cầm điện thoại định gọi lại nhưng rốt cuộc vẫn không gọi.

Cô không biết nói gì. Trình Lạc đôi khi rất cứng đầu, nếu anh hỏi lại câu hỏi đó, cô biết trả lời sao đây? Nếu trùng ngày, cô có thực sự từ bỏ buổi thử vai không?

Cô nằm lại giường, lại mất ngủ.

Ngày hôm sau, Trình Lạc vẫn không liên lạc với cô. Quay phim xong, cô lái xe đến chỗ anh, gõ cửa không thấy trả lời, cô tự mở cửa vào. Trình Lạc đã đưa chìa khóa cho cô.

Trong phòng hơi bừa bộn. Đừng nhìn Trình Lạc ra ngoài quần áo chỉnh tề, thực tế trong việc nhà anh là một kẻ đại lười biếng. Cô dọn dẹp giúp anh một chút, rồi rửa rau nấu cơm.

Hôm qua không biết tại sao anh nổi giận, nhưng Tả Vi vẫn thấy hơi áy náy. Có lẽ đổi lại là cô, cô cũng sẽ không vui, huống chi là người có tính cách như Trình Lạc. Coi như bù đắp vậy.

Cô nấu xong cơm, nhìn đồng hồ treo tường chỉ 6 giờ thì nghe tiếng mở khóa. Cô chạy ra mở cửa, thấy đứng ngoài cửa là hai người.

Nam chính là Trình Lạc, còn nữ…

Ánh mắt Tả Vi dừng lại trên mặt cô ấy, giật mình thốt lên: “Chị Thế Trân, chị đến Bắc Kinh bao giờ thế?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...