Loại chuyện này Tả Vi chưa từng gặp qua bao giờ. Với một người mới chỉ yêu một lần, lại còn là mối tình ngắn ngủi như cô, thì việc này rất khó để không sinh nghi ngờ.
Kẹp ảnh người yêu cũ trong sách, rốt cuộc là có vấn đề hay không? Tả Vi nằm trên giường, suy nghĩ miên man.
Khả năng lớn nhất là tiện tay kẹp vào, khả năng nhỏ nhất là vẫn còn vương vấn tình cũ với Dương Noãn Noãn. Trường hợp đầu là vô tâm, trường hợp sau thì… Cô nghĩ thế nào cũng thấy không thể. Nếu hai người họ vẫn còn tình cảm, với cá tính của Cố Đình thì anh đã chẳng theo đuổi cô. Anh đâu giống kiểu người không chịu nổi cô đơn.
Đang cân nhắc thì Lâm Nhã Đồng nhắn tin tới nhắc nhở: “Chú ý an toàn nhé.” Tả Vi nhếch mép, trả lời: “Đã lên giường rồi.”
Đầu bên kia Lâm Nhã Đồng vô cùng kích động, lát sau đã nhắn lại: “Cảm giác thế nào? Chị thấy biểu hiện trên giường mới phản ánh tính cách thật của đàn ông. Tuy ngày thường Ảnh đế Cố trông rất nho nhã, nhưng chị trộm nghĩ…” Mấy câu phía sau Tả Vi muốn chặn luôn cho rồi. Cô trả lời: “Em ngủ một mình!”
“Chán phết!” Lâm Nhã Đồng cụt hứng, không muốn nói nữa, “Mai về cẩn thận chút nhé. Tuy chuyện của Ảnh hậu Hà đang ầm ĩ, nhưng cũng không được lơ là đâu. Hai người các em chẳng phải vẫn chưa chốt xem có công khai hay không sao.”
Tả Vi lên mạng xem tin tức. Hóa ra chồng cũ của Ảnh hậu Hà đã đến đại náo tiệc sinh nhật, chỉ trích cô bỏ bê con cái, đòi cô trả lại quyền nuôi con. Anh ta còn công khai kể lể chuyện trăng hoa của Ảnh hậu Hà trước mặt mọi người, nói lỗi là ở cô, nhưng vì anh ta không quyền thế bằng cô nên mới bị cướp mất con. Chẳng biết thật giả thế nào, nhưng chắc chắn hai người họ đã gặp sai người. Thế mới thấy kết hôn thật sự phải thận trọng!
Tả Vi nằm xuống lại, không biết có phải vì lạ giường hay vì chuyện tấm ảnh mà cô trằn trọc mãi không ngủ được. Suy nghĩ một lát, cô vùng dậy, chạy sang gõ cửa phòng Cố Đình.
Gõ nhẹ một cái. Không có phản hồi. Cô lấy hết can đảm gõ thêm cái nữa.
Cửa mở. Dưới ánh sáng lờ mờ, cô mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, mái tóc đen xõa tung, đôi mắt long lanh hơi mờ mịt, trông hệt như cô bé đi lạc trong rừng rậm đang tìm kiếm sự giúp đỡ.
Cố Đình giật mình: “Lạ giường à?” Nói xong tự bật cười, “Làm diễn viên thì không thể nào lạ giường được… Cho nên, có phải anh nên nghĩ sang hướng khác không?” Ánh mắt anh thâm thúy, khi chăm chú nhìn cô như vậy toát lên vẻ quyến rũ chết người.
Tả Vi đỏ mặt, suýt chút nữa muốn bỏ chạy. Nhưng hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện. Đầu tiên là bị chị Chu đả kích, sau đó lại bị anh đưa về nhà, đầu óc cô không thể ngừng suy nghĩ.
“Em có chuyện muốn hỏi anh.” Cô khẽ mở miệng.
Cố Đình nhướng mày: “Chắc là muốn hỏi từ sớm rồi chứ gì?” Trước khi ngủ anh đã thấy Tả Vi là lạ. Lúc cô vào thư phòng rồi bảo đi ngủ, sau đó trợ lý Thương vừa tới cô đã vội vàng đi tắm, thậm chí còn chẳng thèm chúc anh ngủ ngon. Nhưng đàn ông vốn tâm thô, không nghĩ nhiều, cứ tưởng cô mệt.
Giờ xem ra không phải vậy. Anh để cô vào phòng, không bật đèn, chỉ kéo rèm cửa ra. Ánh trăng tràn vào, mang theo cái lạnh lẽo đặc trưng của đêm đông.
Tả Vi lại có chút e dè. Nhưng cô thật sự không muốn giống như lời dự đoán của chị Chu, sẽ sớm chia tay với Cố Đình. Cô không muốn phải trải qua hai mối tình thất bại, nên chuyện này nếu không nói ra sẽ trở thành cái gai trong lòng. Một khi có gai, hai người sẽ nảy sinh khoảng cách.
“Vừa nãy đọc sách, em thấy một tấm ảnh.” Cô lấy hết can đảm nói.
Cố Đình ngạc nhiên: “Ảnh gì?”
“Ảnh của Dương Noãn Noãn, kẹp trong sách.” Tả Vi ướm hỏi, “Có phải… anh để không?”
Hóa ra là vì chuyện này. Cố Đình nói: “Cô ấy tính tình điệu đà, lúc đọc sách tiện tay lấy ảnh mình làm kẹp sách luôn… Chắc là vì thế mà sót lại trong đó.” Anh nhìn cô, “Em để ý chuyện này à? Để ý đến mức không ngủ được?”
Theo Cố Đình thấy thì chuyện này chẳng có gì to tát. Dù sao cũng là quá khứ rồi, hơn nữa họ đã ở bên nhau, đâu phải là chưa xác định quan hệ.
Tả Vi nghe anh nói nhẹ tênh, có chút giận dỗi: “Đương nhiên là để ý rồi. Ngày đầu tiên đến nhà anh đã thấy ảnh người yêu cũ, chẳng lẽ em phải vui mừng sao? Em còn tưởng anh chưa quên được cô ấy đấy!” Cảm xúc của cô rất chân thật, không hề che giấu chút nào, phơi bày tất cả trước mặt anh.
Cố Đình hơi nhíu mày: “Anh với cô ấy chia tay lâu rồi, em giận vì chuyện này không đáng đâu.” Anh ngưng một chút, “Cuốn sách nào thế? Mai anh bảo người tìm cất đi.”
“Cất chung với đống ảnh cũ à?” Cô nhìn chằm chằm anh, “Còn có người khác nữa không?”
Cố Đình thấy cô ghen tuông, buồn cười nói: “Anh có rất nhiều album ảnh. Ngoài cô ấy ra còn có một số bạn bè khác.” Giọng anh hơi mang vẻ giáo huấn, “Tiêu hủy hoặc vứt ảnh đi, anh cảm thấy làm vậy rất bất lịch sự.”
Tả Vi im lặng. Bên cạnh cô tuy không giữ ảnh Trình Lạc, nhưng hồi mười mấy tuổi họ thường xuyên đi chơi, chụp rất nhiều ảnh chung, giờ vẫn để trong nhà đàng hoàng. Điểm này quả thực rất bình thường. Nhưng thái độ của Cố Đình quá bình tĩnh, chẳng vội vàng giải thích chút nào, ngược lại làm cô có vẻ hẹp hòi. Cô hừ một tiếng: “Tùy anh xử lý thế nào thì xử lý.”
Cô xoay người định đi. Anh kéo tay cô lại: “Lúc tức giận ngủ không ngon đâu, dễ gặp ác mộng lắm.”
Tả Vi quay đầu nhìn anh: “Thế không ngủ thì làm gì? Muộn thế này rồi.”
Không ngờ Cố Đình đột nhiên bế bổng cô lên đặt xuống giường: “Nói chuyện tâm tình.” Anh đè lên người cô. Người đàn ông ngày thường vốn đã cao lớn hơn cô nhiều, giờ phút này quả thực như một ngọn núi khổng lồ. Tả Vi muốn dùng tay đẩy ngực anh ra, nhưng hoàn toàn không chống cự nổi, cuối cùng bị anh bao trùm dưới thân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô cuống lên: “Em, em phải về ngủ.”
Cố Đình khẽ cười: “Sợ à? Thế nửa đêm em còn sang gõ cửa phòng anh làm gì? Chẳng lẽ không lường trước được hậu quả sao?” Không biết có phải do tắt đèn hay không mà anh chẳng còn vẻ điềm đạm ban ngày chút nào, lúc này trông hệt như một gã “playboy”. Tả Vi thấy anh sáp lại gần, vội vàng che miệng: “Không lường được, em sang để hỏi chuyện thôi!”
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Đình nhìn cô một hồi lâu mới nằm xuống bên cạnh, nhưng tay vẫn không buông ra mà ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô. Lưng cô dán chặt vào ngực anh, hoàn toàn không thể cử động.
Cả người cô nóng ran, vừa định phát tác thì nghe thấy anh khẽ nói: “Em cũng cảm thấy anh không mang lại cảm giác an toàn sao?”
Tả Vi ngẩn người. Chợt nhớ lại tối hôm sinh nhật sếp tổng Thiên Kỷ, hai người ngồi trên sô pha nói chuyện. Anh nói vì bận rộn, vì không mang lại cảm giác an toàn cho đối phương nên mấy mối tình trước đều tan vỡ. Giờ cô lại vì một tấm ảnh mà nửa đêm nhất quyết sang hỏi cho ra lẽ. Chẳng phải cũng là không tin tưởng anh sao?
Cô trầm mặc. Sự tin tưởng cần có nền tảng vững chắc, mà cô và Cố Đình thì có gì đâu? Đây là lần đầu tiên cô đến nhà anh, biết nhà anh trông thế nào. Lúc nói chuyện mới biết mẹ anh sống ở Tô Châu cùng cậu anh. Còn Cố Đình đối với quá khứ của cô thì hoàn toàn mù tịt. Có lẽ so với cô và Trình Lạc, con đường phía trước của hai người họ còn dài và gian nan hơn nhiều.
Hồi lâu sau cô mới nói: “Hay là, qua Tết anh đến nhà em một chuyến nhé?”
Một câu nói chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng lại khiến Cố Đình cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Tuy vậy miệng anh vẫn trêu chọc: “Có phải muốn lấy ảnh bạn trai cũ ra trả thù anh không?”
“Em mới không thèm nhỏ nhen như thế.” Cô khẽ cựa quậy, xoay người lại đối mặt với anh, “Em chỉ là không muốn chúng ta chia tay nhanh như vậy thôi, anh biết không? Hôm nay em với chị Chu còn nói chuyện khác nữa. Ý chị ấy là hy vọng đừng vội công khai. Anh xem, thực ra người khác đều không mấy lạc quan về chuyện của chúng ta, nên em không muốn tự mình làm hỏng trước.”
Lời thú nhận quá đỗi thành thật. Cố Đình đưa tay vuốt tóc cô: “Chỉ là không muốn chia tay nhanh chóng, hay là thật sự không nỡ rời xa anh?”
Tả Vi nhìn anh, người đàn ông anh tuấn như chỉ nên tồn tại trong thế giới ảo tưởng. Muốn nói không nỡ thì đương nhiên là không nỡ, rốt cuộc cũng vì thích mới ở bên nhau mà. Cô chớp mắt: “Cả hai.”
Cố Đình bật cười: “Thật láu cá. Nhưng chị Chu nói đúng, đường tình duyên của anh trước giờ không thuận lợi, tuy lần nào cũng công khai…” Anh ngưng một chút, “Hay là lần này chúng ta lén lút hẹn hò đi?”
Tả Vi ngạc nhiên: “Anh đổi ý rồi à?”
“Anh muốn tôn trọng ý kiến của em.” Cố Đình tì cằm l*n đ*nh đầu cô. Anh cũng thực sự chán ngán chuyện chia tay rồi, nên mới có khoảng thời gian ba năm không yêu đương gì cả, cho đến khi gặp Tả Vi. Bất tri bất giác bị cô thu hút, khiến anh muốn thử yêu thêm lần nữa.
“Vậy từ từ hẵng tính? Sang năm công khai nhé?” Tả Vi chần chừ nói, “Nhưng mà, chúng ta có trụ được đến sang năm không? Chị Chu bảo anh chưa có mối tình nào quá một năm cả.” Cô trông có vẻ vô cùng lo lắng.
Cố Đình buồn cười: “Chúng ta nỗ lực một chút, chắc là sẽ qua được một năm thôi. Tiền đề là em phải tin tưởng anh.” Anh nâng mặt cô lên, hôn nhẹ một cái, “Nếu anh không thích em thì anh đã chẳng theo đuổi em. Em hãy luôn nhớ kỹ câu này.”
Trong đôi mắt sáng ngời của anh dường như có ánh lửa nhảy múa, tràn đầy thâm tình. Tả Vi gật đầu: “Em biết rồi. Nhưng mà tấm ảnh trong sách kia anh vẫn phải lấy đi đấy, biết đâu trong mấy cuốn khác cũng còn.”
Cố Đình phì cười: “Được rồi.”
Tả Vi nhắm mắt lại, dụi đầu vào ngực anh, khẽ nói: “Anh kể chuyện hồi nhỏ của anh đi. Anh lớn lên ở Tô Châu à?”
“Ừ, anh ở Tô Châu suốt cho đến khi thi đậu đại học mới lên Bắc Kinh. Nhà anh ban đầu ở đường Bình Giang, sau chuyển đến Sơn Đường…” Giọng anh trầm ấm, phát âm chuẩn xác, nghe êm tai như đang nghe đài phát thanh vậy.
Nhưng Tả Vi thực sự đã mệt, mí mắt ngày càng nặng trĩu, thế mà lại ngủ thiếp đi mất.
Giờ thì chẳng sợ anh chiếm tiện nghi nữa rồi. Cố Đình cạn lời, động đậy thì sợ cô tỉnh, mà không động đậy thì tư thế này quả thực quá câu dẫn. Cô rúc cả người vào lòng anh, coi anh như cái chăn ấm mà ôm lấy. Lại còn mặc bộ đồ ngủ mỏng manh như thế nữa chứ.
Thật không nên mở cửa cho vào… Hoàn toàn là sang để hại anh mà, có biết không hả?
