Muôn Vàn Tinh Quang - Cửu Lam

Chương 37



Khi Tả Vi tỉnh lại thì trời đã sáng. Cô dụi mắt nhìn quanh, mới nhận ra căn phòng này hoàn toàn khác với phòng mình. Trong thoáng chốc, ký ức tối qua ùa về.

Hóa ra cô nghe anh nói chuyện rồi ngủ quên mất, lại còn ngủ một mạch đến tận sáng, ngay cả anh đi lúc nào cũng chẳng hay.

Ý thức được điều này, Tả Vi vội vàng trở mình dậy.

Kết quả vừa mở cửa phòng, định lén lút chuồn về phòng mình thì đụng ngay phải Trịnh Bảo San, hai người suýt nữa đâm sầm vào nhau.

“A, cô Tả.” Trịnh Bảo San thấy dáng vẻ lấm lét như ăn trộm của cô thì buồn cười, cố nhịn xuống nói: “Cố tiên sinh vừa dặn chúng tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô, cô Tả muốn dùng món gì ạ?”

“Tùy, tùy ý món gì cũng được.” Tả Vi vội vàng trốn về phòng.

Trùm chăn kín mít, cô cảm thấy mặt nóng bừng bừng, như thể làm chuyện xấu bị người ta bắt quả tang vậy. Phải mất một lúc bình tĩnh lại, cô mới mặc quần áo chỉnh tề rồi đi đánh răng rửa mặt.

Đi xuống cầu thang xoắn ốc, từ xa đã thấy Cố Đình ngồi trên ghế uống cà phê. Trong nhà có hệ thống sưởi sàn nên anh chỉ mặc chiếc áo len xám, quần âu đen, đôi chân dài bắt chéo, trông rất lười biếng và thư thái. Nghe tiếng bước chân, anh ngoảnh lại cười với cô, khiến mặt Tả Vi trong nháy mắt lại đỏ ửng.

Ánh mắt anh chứa đầy thâm ý, khiến tim cô đập loạn nhịp.

Cô hít sâu một hơi, rảo bước đi xuống.

“Ngủ ngon không?” Anh hỏi.

Tả Vi “vâng” một tiếng.

“Nhưng anh thì không ngon chút nào. Hôm nay thậm chí phải dùng đến kem che khuyết điểm đấy.”

Là một người đàn ông bình thường, ôm bạn gái trong lòng mà không được làm gì, quả thực không phải chuyện dễ dàng. Có điều qua vài lần tỉnh giấc quan sát đêm qua, anh thấy nết ngủ của Tả Vi khá tốt.

Cơ bản là sau khi ngủ say thì cô nằm im, cứ thế dán chặt vào lòng anh cả đêm. Sáng nay dậy, anh phát hiện mình bị quầng thâm mắt nghiêm trọng, lại còn ngáp ngắn ngáp dài, nên đành phải dùng chút cà phê để tỉnh táo.

Tả Vi ngẩng đầu, thấy xung quanh không có ai, khẽ nói: “Xin lỗi anh, em không biết mình lại ngủ quên mất.”

Nếu biết trước, cô đã về phòng mình từ sớm rồi. Hơn nữa người khởi xướng là Cố Đình đấy chứ, vốn dĩ cô định đi, anh cứ nhất quyết bắt cô nằm lên giường.

Nghĩ vậy, cô lại ném cho anh ánh mắt “đáng đời”.

Cố Đình nhếch môi cười, không phản đối, đúng là anh tự làm tự chịu.

Trịnh Bảo San bưng bữa sáng lên, hoàn toàn theo phong cách Trung Hoa. Một bát cháo cua, một đĩa bánh bao cuộn nhân ngô, bánh củ cải, một lồng sủi cảo tôm thịt, món nào cũng được làm rất tinh tế, khiến người ta có cảm giác như đang ở nhà hàng điểm tâm sang trọng.

Thật là biết hưởng thụ quá đi!

“Cô Trịnh tay nghề cao như vậy, anh tìm đâu ra thế?” Tả Vi tò mò.

Cố Đình liếc nhìn Trịnh Bảo San: “Nói ra thì dài, thực ra là mẹ anh giới thiệu đấy.”

Trịnh Bảo San nháy mắt với Tả Vi.

Tả Vi cười nói: “Mẹ anh quan tâm anh thật đấy, còn giới thiệu cả đầu bếp cho nữa.”

“Chủ yếu là sợ anh không chịu ăn uống tử tế thôi.” Cố Đình nhìn sắc trời bên ngoài, nói, “Tranh thủ còn sớm, em ăn xong anh đưa em về, lát nữa anh cũng có chút việc phải xử lý.”

Biết anh bận, Tả Vi vội vàng cúi đầu ăn.

Lúc đi ra ngoài, mặt trời đã ló dạng sau tầng mây, đình viện rộng lớn bỗng chốc trở nên tràn đầy sức sống. Tả Vi ngồi trên xe, lo lắng hỏi: “Liệu có bị ai nhìn thấy không?”

Ánh mắt cô dừng lại trên người anh.

Anh ăn mặc rất trang trọng, âu phục đen, hình như sắp đi tham dự hội nghị thương mại nào đó. Nói đến đây, anh mua được biệt thự thế này, có lẽ tài sản không chỉ đơn giản là từ việc mở studio.

Nhưng chuyện tài chính, với mối quan hệ hiện tại, cô không tiện hỏi sâu.

Cố Đình nói: “Sẽ không đâu, vừa rồi anh bảo trợ lý kiểm tra qua camera an ninh rồi, giờ ra ngoài vẫn an toàn.”

“Vẫn…”

“Đương nhiên, không có chuyện gì là tuyệt đối cả. Tuy em muốn hoãn binh, nhưng giả sử thật sự bị chụp được, chúng ta cũng không thể nói dối được, đúng không? Cho nên…”

“Sao lại không nói dối được?” Tả Vi làm bộ nghiêm túc, như thể trước mặt đang có rất nhiều phóng viên, “Tôi và anh Cố chỉ là bạn bè bình thường. Còn về việc tại sao lại bước ra từ nhà anh ấy, là vì chúng tôi thảo luận kịch bản đến đêm khuya. Mong mọi người đừng hiểu lầm, anh Cố là tiền bối cùng công ty, tôi rất tôn trọng anh ấy.”

Cố Đình thấy cô diễn như thật, bật cười: “Ừ, nói thế cũng được đấy. Nhưng nếu nói dối như vậy, sau này công khai lại có chút xấu hổ.”

Tả Vi ngẫm nghĩ, cũng đúng thật. Hy vọng không bị chụp được đi, làm diễn viên khoản này mệt mỏi thật sự!

Che giấu thì người khác bảo không chân thành, không che giấu thì đi đâu cũng bị soi mói. Lâu dần dễ sinh mệt mỏi tâm lý, không chừng lại chia tay sớm.

Cô đưa tay day day giữa mày.

Đến gần khu chung cư, cô không để anh đưa đến tận cổng mà xuống xe đi bộ, chạy một mạch về nhà.

Lâm Nhã Đồng vẫn chưa dậy, nghe tiếng mở cửa liền gọi vọng từ trong phòng ra: “Vi Vi, sao không ở thêm hai ngày nữa? Về sớm thế.”

“Ở thêm hai ngày chắc chắn sẽ bị phát hiện, bọn em quyết định tạm thời không công khai rồi.”

“Ồ?” Lâm Nhã Đồng trêu chọc, “Xem ra Ảnh đế Cố cũng sợ nhỉ. Em xem, mấy lần trước anh ta công khai đều chia tay, chứng tỏ anh ta rất để ý đến em đấy.”

Tả Vi cười tủm tỉm: “Cũng tàm tạm thôi.”

“Xì, được lợi còn khoe mẽ!” Lâm Nhã Đồng cũng không ngủ được nữa, dứt khoát rời giường, vừa ngáp dài vừa nói, “Sắp đến lễ trao giải Kim Tượng rồi, không biết phim của chị có được đề cử không nữa.”

Nhắc đến chuyện này, Tả Vi có chút hụt hẫng.

Hai bộ phim của cô, “Sau Lưng” đứng đầu phòng vé phim kinh dị, còn “Tiên Quốc” thành tích cũng rất đáng nể. Nhưng để nói đến chuyện đoạt giải, thậm chí là đề cử, hy vọng đều không lớn, còn chẳng bằng phim hình sự của Lâm Nhã Đồng. Thành tích hiện tại còn cách xa kỳ vọng ban đầu của cô.

Đương nhiên, cái gì cũng phải đi từng bước một. Giải thưởng đối với diễn viên cũng như yên tốt xứng ngựa hay, mà cái “yên tốt” đó chính là kịch bản hay, thứ có thể gặp chứ không thể cầu.

May mắn là cô còn trẻ, còn đợi được.

Tả Vi cười động viên: “Chắc chắn sẽ được đề cử mà. Nhưng nói thật lòng nhé, khả năng đoạt giải không cao lắm đâu.”

“Được đề cử là ngon rồi. Năm nay mấy bộ phim nghệ thuật xuất sắc lắm, tuy không quá ăn khách nhưng tỷ lệ đoạt giải rất lớn.” Lâm Nhã Đồng cũng đồng tình, cô cười nói, “Vi Vi, em cũng đừng nản, phim em đóng ‘hot’ như thế, sau này cơ hội được mời đóng nữ chính sẽ nhiều lên thôi.”

Tả Vi gật đầu.

Đợi Lâm Nhã Đồng ăn xong, hai người trò chuyện một lát rồi cùng đi tập gym. Trong lúc tập, Lâm Nhã Đồng nhắc đến chuyện nhà cửa: “Vốn chị định ở lại thêm một thời gian bầu bạn với em, nhưng giờ em cũng yêu đương rồi, chắc qua đợt này chị phải chuyển đi thôi.”

Tả Vi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm cô bạn: “Không phải hôm qua mới bảo là tình duyên chớp nhoáng sao…”

Lâm Nhã Đồng phun mưa vào mặt cô: “Em cũng học thói xấu rồi đấy. Là người nhà chị muốn lên Bắc Kinh sống cùng chị, như thế chắc chắn sẽ làm phiền em. Nhưng bố mẹ nhớ chị quá, biết làm sao được, đành phải đập lợn mua nhà trước thôi.”

“Thế thì tốt quá. Em còn tưởng mẹ em sẽ lên đây, kết quả…” Cô bĩu môi, “Bà ấy chỉ muốn ở bên bố em thôi.”

“Mẹ đương nhiên phải ở bên bố rồi, em cũng có thể ở bên bạn trai mà!” Lâm Nhã Đồng cười ha hả.

Tả Vi cạn lời.

“Chị xem được nhà nào chưa?” Cô hỏi.

“Vẫn chưa, định mấy hôm nữa đi xem, vừa lúc không có lịch quay.” Cô nàng khoác tay lên vai Tả Vi, “Hay là hai đứa mình cùng đi xem đi, em cũng đâu phải không mua nổi. Chị bảo này, cứ coi như đầu tư đi, dù sao bất động sản chỉ có tăng chứ không giảm. Chứ tiền em để ngân hàng cũng chỉ chờ mất giá thôi đúng không? Hai đứa mình mua cùng một khu, bình thường rảnh rỗi có thể chơi cùng nhau. Mẹ chị nấu ăn ngon lắm, em có thể sang ăn chực đấy!”

Nghe bùi tai thật, Tả Vi động lòng!

Từ khi đến Bắc Kinh, cô thân với Lâm Nhã Đồng nhất. Hai người giờ chuyện gì cũng nói, không kiêng dè gì nhau. Tình bạn này đối với cô gái độc thân lăn lộn nơi đất khách quê người như cô thật sự rất ấm áp.

“Được.” Tả Vi gật đầu ngay tắp lự.

Nói là làm, hai người quấn khăn đội mũ kín mít, chiều hôm đó đi xem nhà ngay. Xem ròng rã ba bốn ngày trời mà chẳng ưng căn nào. Không chê giá quá cao thì lại chê vị trí không tốt, hoặc tầng lầu không hợp, hoặc nhà cũ trang trí xấu. Đương nhiên, vấn đề chính vẫn là ví tiền chưa đủ dày.

Chứ tiền tiêu không hết thì mua ở đâu mà chẳng được?

Lâm Nhã Đồng xoa bóp chân: “Ôi, chân chị sắp gãy rồi, mua cái nhà chẳng dễ dàng gì. Thảo nào mẹ chị bảo cứ phải chờ bà lên xem cùng. Nhưng em biết đấy, mẹ chị nói nhiều kinh khủng, đi mua đồ với bà, nhất là mua nhà, chắc chị ch.ết mất! Thà tự mình mua, tiền trảm hậu tấu, bà ấy hết cách.”

Tả Vi thì không lo khoản này, cô chỉ thấy mệt quá, thân mệt, tâm cũng mệt.

Đóng phim khó khăn mấy cũng không sợ, không ngờ lại bại trận trước việc mua nhà. Nhìn tình hình này, không mất mười ngày nửa tháng thì đừng hòng xong. Cô thở dài: “Hay là chốt cái khu xem hôm nay đi, em thấy căn tầng tám cũng được đấy. Tuy trang trí không vừa mắt lắm, nhưng có thể tự sửa lại một chút được không? Chứ mua nhà thô về tự làm hết cũng mệt lắm.”

Quan trọng là không có thời gian giám sát, toàn bộ phải giao cho người khác làm.

“Em tưởng sửa lại không mệt à? Như nhau cả thôi. Chị thấy vẫn phải là cái nhìn đầu tiên đã ưng ý mới được, như thế mới không hối hận.”

“Nhưng thế khác nào tìm tình yêu sét đánh, khó lắm!”

Hai người đang bàn tán thì Cố Đình gọi điện tới. Mấy ngày nay Tả Vi im hơi lặng tiếng, anh tưởng cô có chuyện gì. Tả Vi liền than thở với anh: “Em đang đi xem nhà, định mua một căn.”

Cố Đình: “… Sao em không nói trước với anh một tiếng?”

Tả Vi giật mình: “Thì giờ em nói với anh đây. Anh chắc có kinh nghiệm hơn nhỉ? Anh thấy bọn em nên mua ở khu nào thì tốt? Vừa tiện lái xe đi lại, vừa không quá đắt, tầm trung là được.”

“Bọn em?”

“Vâng, em với chị Nhã Đồng.”

Cố Đình: “…” Một lát sau anh mới hỏi, “Mỗi người mua một căn à?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...