Muôn Vàn Tinh Quang - Cửu Lam

Chương 39



Khi sự việc về bức ảnh bị lộ ra, Chu Ngọc Cần lập tức hỏi thăm.

Hai người kia hẹn hò mà không bị lộ, lại lộ ra chuyện Tả Vi đi lại mập mờ với một người đàn ông lạ mặt khác. Bảo sao Chu Ngọc Cần không rối tung lên.

“Không phải ngoại tình đấy chứ?”

Tả Vi vội nói: “Không phải đâu ạ, anh ấy là bạn em, bọn em lớn lên cùng nhau. Chẳng biết sao mấy phóng viên này cứ thích bịa đặt thế không biết. Hôm đó là em muốn đi mua nhà, anh ấy làm quân sư thôi.”

Chu Ngọc Cần tin cô không nói dối, chỉ dặn dò: “Chuyện này chị sẽ giúp em làm sáng tỏ. Sau này em nhất định phải cẩn thận hơn, giờ nổi tiếng rồi, nhiều con mắt nhìn chằm chằm lắm đấy!”

Câu nói cuối cùng khiến Tả Vi sợ hết hồn, cảm nhận sâu sắc sự “ác ý” của thế giới bên ngoài. Mấy ngày liền cô không dám ra khỏi cửa đi xem nhà nữa.

Cuộc sống không đóng phim vẫn rất nhàn nhã. Hôm qua cô cùng Lâm Nhã Đồng xem phim đến 12 giờ đêm, sáng nay ngủ nướng đến 9 giờ mới dậy. Vừa đánh răng xong thì điện thoại reo.

Cố Đình nói: “Anh ở dưới nhà em rồi, em mang chứng minh thư và thẻ ngân hàng xuống đây nhé.”

Câu trước thì không có gì, nhưng câu sau khiến Tả Vi ngơ ngác. Cô treo cốc đánh răng lên, hỏi: “Cái gì cơ? Chứng minh thư, thẻ ngân hàng á?”

“Ừ, anh xem được nhà cho em rồi, giờ đi mua luôn.”

“…” Tả Vi khiếp sợ, “Em, em còn chưa nghĩ xong mà.”

“Không ưng ý thì không mua cũng được.”

Anh đã tính trước rồi. Tả Vi liền vào phòng ngủ tìm hai thứ đó, rồi chợt nhớ ra điều gì, kêu lên: “A, chị Nhã Đồng mới đi rồi, hôm nay chị ấy phải đi ghi hình chương trình.”

Cố Đình im lặng một lát: “Em cứ xuống đây rồi nói.”

“Em còn chưa ăn sáng.” Tả Vi vừa thay quần áo vừa nói, “Anh chờ trong xe nhé, em ra tiệm bánh mì ở khu chung cư mua chút gì ăn đã… Anh có muốn ăn gì không?”

“Anh ăn rồi. Nếu tiện thì mua giúp anh ly cà phê.”

Tả Vi cúp điện thoại, vội vàng xuống lầu.

Cô và Lâm Nhã Đồng ở khu này đã nổi tiếng từ lâu, nên chuyện ký tên, chụp ảnh chung cô đều đã làm hết rồi. Gặp người quen, cô gật đầu chào hỏi, mua bánh mì đậu đỏ và hai ly cà phê ở tiệm bánh, rồi đi một mạch ra cổng.

Cậu bảo vệ trẻ tuổi thấy cô lén lút ngó nghiêng thì biết ngay là đang đề phòng phóng viên. Cậu ta đi ra, lượn một vòng bên ngoài rồi cười nói: “Cô Tả, hình như không có paparazzi đâu ạ.”

“Thật không?” Cô đẩy gọng kính râm trên mặt.

“Không có đâu ạ.” Bảo vệ khẳng định chắc nịch.

“Cảm ơn nhé!” Tả Vi chạy vù đi như con thỏ.

Xe của Cố Đình đỗ ngay bên cạnh. Chiếc Cayenne màu đen tuy khiêm tốn nhưng vẫn không giấu được vẻ sang trọng. Tả Vi sợ bị phát hiện, vội vàng mở cửa xe chui vào.

Hôm nay cô mặc chiếc áo khoác phao dáng dài màu nâu sẫm, quần jean bó sát, giày da đen, ăn mặc y hệt sinh viên. Đầu đội mũ, đeo kính râm, nhìn từ xa thì chẳng ai nhận ra là ai.

Nhớ lại cách ăn mặc ưu nhã xinh đẹp của cô trong bức ảnh kia, Cố Đình nói giọng nhàn nhạt: “Sợ bị chụp đến thế à?”

“Đương nhiên, giờ em phải ngụy trang toàn diện!” Tả Vi tháo kính râm, để lộ đôi mắt long lanh, đưa cà phê cho anh, “Không ngon bằng cà phê nhà anh đâu.”

Cố Đình không nói gì.

Tả Vi định bóc bánh mì, giữa chừng lại ngừng tay hỏi: “Ăn ở đây được không anh?”

Nhiều người không thích ăn uống trong xe. Tuy cô chưa hiểu rõ Cố Đình lắm nhưng cảm giác anh là người rất ưa sạch sẽ.

“Được chứ.” Cố Đình uống một ngụm cà phê, cau mày, đúng là không ngon thật.

Anh quay sang nhìn Tả Vi, thấy cô đã bắt đầu ăn, từng miếng nhỏ nhẹ nhàng, khiến anh liên tưởng đến một chú mèo con, vô cùng đáng yêu và ngoan ngoãn. Chắc là sợ vụn bánh mì rơi ra xe nên cô ăn rất cẩn thận.

Cô đúng là người sợ làm phiền người khác nhất. Ở đoàn phim chưa bao giờ kén cá chọn canh, có gì ăn nấy, cũng chẳng bao giờ than khổ hay làm chậm tiến độ. Cho nên chuyện mua nhà lần này, nếu không phải anh hỏi, chắc chắn cô sẽ không nói cho anh biết.

Chính vì tính cách như vậy nên bạn trai cũ mới đến giúp cô chăng?

Chuyện họ bị chụp ảnh đã được công ty đính chính. Trên mạng ngoại trừ một số ít bình luận tiêu cực, còn lại đều là những lời khen ngợi, nói trai tài gái sắc, thanh mai trúc mã rất đáng yêu.

Tuy không biết tâm trạng bạn trai cũ của cô thế nào, nhưng Tả Vi chắc chắn không có ý gì khác, nếu không đã chẳng vội vàng gọi điện giải thích với anh. Nghĩ đến đây, Cố Đình khá hài lòng, khởi động xe đi về phía trước.

Đến nơi, Tả Vi đã uống xong cà phê, nhìn ra ngoài một cái, ngạc nhiên nói: “Chỗ này em đến rồi này, cái cột mốc kia kìa… Hồi đó anh bị ốm ở đây đúng không?” Cô quay sang hỏi Cố Đình.

“Đúng vậy.”

Khu này Cố Đình có mua bất động sản từ hồi trẻ.

Ý anh là mua nhà ở gần đây sao?

“Nhưng ở đây toàn là căn hộ duplex (căn hộ thông tầng) thôi.” Tả Vi nói với vẻ ái ngại, “Em ở một mình không cần rộng thế đâu. Kể cả bố mẹ em có đến cũng không ở thường xuyên, họ thích ở Thượng Hải hơn.”

Cố Đình nói: “Cũng có căn không phải duplex mà, em may mắn lắm, vừa khéo mua được.”

“Thật á?” Mắt Tả Vi sáng lên. Anh đã mua ở đây thì môi trường xung quanh chắc chắn rất tốt. Nghĩ đến Lâm Nhã Đồng, cô vội hỏi: “Có hai căn không anh? Em không muốn tách khỏi chị Nhã Đồng đâu!”

Vốn dĩ đã hẹn là hai người mua cùng một khu rồi mà. Cô không muốn thất hứa, ở xa nhau thì tình cảm bạn bè cũng nhạt đi.

Sắc mặt Cố Đình hiếm khi trầm xuống một chút, lát sau mới nói: “Có hai căn, nhiều hơn nữa thì không có.”

Nghe nói có hai căn, Tả Vi lại vui vẻ reo lên: “Tuyệt quá, đã có hai căn thì em chốt ở đây luôn! Để em bảo chị Nhã Đồng một tiếng.”

Cô gọi điện cho Lâm Nhã Đồng.

Lâm Nhã Đồng đang nghỉ ngơi, nghe nói chuyện này thì sững sờ: “Khu Ngân Hà á? Nhà ở đó khó mua lắm, thế mà lại còn có căn ba phòng ngủ một phòng khách, lại còn hai căn nữa chứ? Có phải nhà nào có việc gấp cần bán tống bán tháo không?”

“Chắc thế, Cố Đình cũng bảo bọn mình may mắn lắm.”

Tiếng cười của Lâm Nhã Đồng bỗng trở nên quái dị: “Haha, thế thì tốt quá, em mau mua đi. Chị đợi lúc nào rảnh sẽ qua, nhưng chắc chắn phải trả góp rồi, thủ tục hơi phiền phức chút. Em bảo với Đại Ảnh đế Cố là ngàn vạn lần phải giữ lại căn kia cho chị nhé, ngày sau chị nhất định hậu tạ!”

Tả Vi cạn lời, chuyển lời lại cho Cố Đình.

Cố Đình suy nghĩ một chút rồi ừ một tiếng: “Được.”

Hai người xuống xe đi xem nhà.

Tầng chín, ba phòng ngủ, một phòng khách, hai vệ sinh, diện tích 160 mét vuông. Phong cách trang trí đơn giản hào phóng, nhìn rất vừa mắt. Tả Vi đi xem từng ngóc ngách, hoàn toàn không chê được điểm nào. Dù là độ thông thoáng, ánh sáng hay bố cục đều rất tốt. Cô lấy điện thoại chụp lại, định gửi cho người nhà xem.

Thật là thập toàn thập mỹ, chỉ có điều giá cả…

Cô nhẩm tính, kiểu gì cũng phải trả góp rồi.

Nhưng Cố Đình trực tiếp đưa cô đến trung tâm giao dịch bất động sản. Kết quả đến nơi cô mới phát hiện, tên chủ hộ là Cố Đình. Là anh bán nhà của mình cho cô!

Hồi lâu sau, cô vẫn ngây ra không nói được gì. Cố Đình sảng khoái ký tên, đưa bút vào tay cô: “Số tiền còn lại anh ứng trước cho, trả góp phiền phức lắm.”

Tả Vi: “…”

Nhân viên công tác bên cạnh thi thoảng lại lén nhìn trộm. Vì phải đối chiếu chứng minh thư, không thể không lộ mặt nên hai người đành tháo kính râm ra. Tuy họ có đạo đức nghề nghiệp, sẽ không tiết lộ ra ngoài, nhưng trong lòng ai mà chẳng tò mò? Ai cũng đang đoán già đoán non về quan hệ giữa hai người.

Tả Vi cầm bút, khẽ nói: “Sao anh không nói sớm.”

“Giờ nói cũng như nhau mà.” Cố Đình thầm nghĩ, là do cô ngốc quá thôi, Lâm Nhã Đồng đoán ra rồi mà cô vẫn không đoán được.

Nhưng nhìn biểu cảm giật mình của cô cũng thú vị phết.

Bất đắc dĩ viết tên mình vào, Tả Vi chuyển tiền trong thẻ ngân hàng sang thẻ Cố Đình, lại cảm thấy đau như cắt thịt. Đây là số tiền cô kiếm được trong hai ba năm qua, giờ chui tọt hết vào túi anh!

Hồi trước lúc anh mua, giá gốc khéo chỉ bằng một phần tư bây giờ, thế mà chỉ mấy năm đã tăng gấp mấy lần.

Tư bản vạn ác!

Từ trung tâm giao dịch đi ra, Cố Đình ngoài thân phận bạn trai lại có thêm một thân phận nữa: chủ nợ.

Tả Vi ngồi trên xe im thin thít.

Bởi vì Cố Đình ban đầu giấu giếm, cuối cùng dẫn đến việc cô phải vay tiền anh. Nhưng vốn dĩ cô đâu muốn như thế. Yêu đương thì cứ đơn giản là tốt nhất, giờ lại dính dáng đến tiền bạc!

Nhưng ở chỗ giao dịch, cô không thể trở mặt với anh trước đám đông được. Dù sao mọi thứ cũng đã làm xong xuôi, hơn nữa căn nhà quả thực rất tốt.

Thấy cô dỗi, Cố Đình nói: “Chẳng phải em rất thích căn nhà đó sao?”

“Thích thì thích, nhưng anh không nên gạt em.” Tả Vi bĩu môi, “Coi em như con ngốc ấy. Em còn đang chờ xem chủ nhà là ai, kết quả lại là anh.”

Cố Đình khẽ cười: “Ai là chủ nhà thì có quan hệ gì.”

“Đương nhiên là có chứ. Em không muốn vay tiền anh. Còn nữa, căn nhà này… Nếu không phải em muốn mua thì chắc anh cũng không định bán đâu nhỉ?” Tả Vi chợt nhớ lại biểu cảm của anh khi nói “có hai căn”, rồi câu “nhất định hậu tạ” của Lâm Nhã Đồng, hận không thể ôm đầu mắng mình ngu.

Nhưng cô thật sự không ngờ Cố Đình lại làm như vậy.

Tự nhiên nợ tiền anh, cảm giác này hay ho lắm sao? Anh cứ nhất định phải làm thế, không, giờ còn nợ cả ân tình nữa…

Cố Đình không nói gì, lái xe đến chỗ đỗ, quay sang nhìn cô: “Anh chỉ là không muốn em phân chia rạch ròi như vậy thôi. Em muốn mua, anh vừa khéo có, để lại cho em không tốt sao?”

Giọng nói dịu dàng như vậy khiến Tả Vi cảm thấy tim mình như ngừng đập trong giây lát. Cô hơi hé miệng, có chút nghi hoặc hỏi: “Nhưng chúng ta, thực sự đã đến mức không cần phân chia rạch ròi rồi sao?”

Cô cho rằng là chưa.

Tuy đang yêu nhau, tuy cũng có tương tư, nhưng rốt cuộc khoảng cách đến mức “tuy hai mà một” vẫn còn xa lắm. Thậm chí trước đó, cô còn từng nghi ngờ liệu họ có bên nhau nổi một năm hay không.

Trong khoang xe tranh tối tranh sáng, Cố Đình ghé sát lại, hôn lên môi cô, thì thầm: “Nếu em không ngại, chúng ta có thể là mối quan hệ như vậy.”

Nói những lời này, quả thực là muốn lấy mạng người ta mà…

Tả Vi khó lòng chống cự, tước vũ khí đầu hàng.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...