Tả Vi nghĩ thầm, đây chẳng phải là nói nhảm sao? Cô có kết hôn với Lâm Nhã Đồng đâu mà đòi mua chung một căn nhà?
“Đúng vậy, mỗi người một căn, nhưng bọn em tính mua cùng một khu chung cư.”
Cố Đình hỏi: “Chưa chọn được căn nào ưng ý à?”
“Chưa ạ, vì đang cần gấp chỗ ở nên bọn em không muốn mua nhà dự án chưa hoàn thiện, đang thiên về phương án mua nhà cũ.”
Cố Đình suy nghĩ một chút: “Khu chung cư Cách Điệu thì sao?”
“Chỗ đó á?” Tả Vi líu lưỡi, “Bọn em cũng xem qua rồi, nhưng đắt quá. Em vét sạch tiền tiết kiệm cũng không đủ, còn phải trả góp nữa.”
“Tiền nào của nấy.” Anh nói rất nghiêm túc, “Dù sao cũng là mua để ở lâu dài, kể cả là đầu tư thì em cũng phải cân nhắc nhiều khía cạnh, chứ không phải ham rẻ. Như vậy sau này muốn bán lại cũng dễ dàng hơn.”
Tả Vi bị anh giáo huấn một hồi, yếu ớt hỏi: “Ý của anh là, cứ mua loại đắt tiền?”
“Ừ, nếu Lâm Nhã Đồng không chịu thì em tự mua riêng một căn. Tiền không đủ anh có thể cho em mượn.”
“Em mới không thèm vay tiền anh đâu!” Tả Vi buột miệng nói ra, nhưng nhìn thấy biểu cảm đầy ẩn ý của Lâm Nhã Đồng, cô liền hạ giọng, “Để em suy nghĩ thêm đã.”
Cô nhanh chóng cúp điện thoại, quay sang nói với Lâm Nhã Đồng: “Anh ấy giới thiệu mấy khu chung cư, chỗ nào cũng xa xỉ cả.”
“Chẳng lạ chút nào, em không nghĩ xem anh ấy giàu cỡ nào à.” Lâm Nhã Đồng đưa mắt nhìn cô một lượt, “Anh ấy nổi tiếng sớm, hồi đó giá nhà chưa đắt đỏ như bây giờ, chị nghe nói anh ấy đầu tư cũng mát tay lắm… Hai người thật sự chưa làm chuyện đó à?” Đột nhiên đề tài thay đổi cái rụp, “Anh ấy bảo cho em vay tiền, chị cảm thấy đàn ông như anh ấy mà đã nói cho mượn thì thường là cho luôn, không cần trả đâu.”
Tả Vi kiên quyết nói: “Bọn em rất trong sáng, cho nên em sẽ không vay tiền anh ấy.”
Lâm Nhã Đồng cười phá lên một tràng dài, xong rồi mới nói: “Vậy rốt cuộc mình mua ở đâu? Nghĩ kỹ lại thì bạn trai em nói cũng có lý, nếu mua chỗ vị trí không tốt, sau này bán lại khó lắm.”
“Thôi đến lúc đó rồi tính, dù sao cũng không vội được.” Tả Vi nghĩ ngợi, “Để em hỏi ý kiến người nhà đã.”
Dù sao so với một cô gái mới ra đời, chỉ biết đóng phim như cô, thì bố cô hay anh trai cô đều là tiến sĩ so với sinh viên đại học trong khoản mua nhà đất.
Kết quả người nhà cô nhất trí cho rằng phải “một bước ăn ngay”, cần chọn chỗ tốt nhất. Thậm chí còn bảo Tả Vi trước khi mua hãy chụp ảnh gửi về cho mọi người xem qua.
“Hình như cũng chẳng dễ đối phó hơn mẹ chị là bao.” Tả Vi cười khổ nói với Lâm Nhã Đồng.
Ngày hôm sau, hai cô nàng lượn lờ qua mấy khu chung cư cao cấp. Đến chiều thì cả hai mệt đứt hơi. Lại là diễn viên nên cứ phải lén lút, sợ bị người ta nhìn thấy, trốn tránh cũng tốn sức. Dù vậy, sau một ngày vẫn bị kha khá fan bắt gặp và xin chữ ký.
Đến khi bước vào một khu chung cư tên là Kinh Nam, Lâm Nhã Đồng kêu khổ thấu trời: “Mai mình thuê trợ lý đi xem hộ đi!”
“Cũng được thôi, nhưng không tận mắt nhìn thấy thì trong lòng cứ không yên tâm thế nào ấy?” Tả Vi do dự nói, “Hay là nghỉ ngơi một thời gian rồi tính tiếp?”
Cả hai cô gái đều có ý định rút lui có trật tự.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên. Tả Vi lấy ra xem, hơi ngạc nhiên, chần chừ nói: “… Trình Lạc?” Cô còn nghi ngờ không biết anh có gọi nhầm số không.
Trình Lạc im lặng một chút rồi mới nói: “Là anh đây, anh trai em bảo với anh…”
Tả Vi vừa nghe đến hai chữ “anh trai” là biết hỏng bét rồi. Chắc chắn là cái tên lắm mồm ấy đã nói chuyện cô muốn mua nhà cho Trình Lạc biết. Cô vội vàng ngắt lời: “Chuyện này không cần anh bận tâm đâu.”
Nghe cô vội vã phủi sạch quan hệ, Trình Lạc nói: “Em biết mua không? Chuyện mấy triệu tệ không phải trò đùa đâu.”
Giọng điệu vô cùng nghiêm túc khiến Tả Vi chấn động.
Cô đúng là không biết mua thật, vì những vấn đề cần lưu ý bên trong quá nhiều. Không chỉ là chuyện mua bán, mà sau khi ưng ý, giả sử là mua lại nhà cũ, còn rất nhiều thủ tục phải giải quyết với chủ nhà.
Thấy cô không lên tiếng, Trình Lạc hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Ở Kinh Nam… đang định đi về.”
“Khu Kinh Nam à? Anh đang ở ngay gần đó, vài phút nữa anh tới. Em đợi anh ở cổng số 3 nhé.” Trình Lạc nói xong liền cúp máy.
Sao lại trùng hợp thế nhỉ?
Tả Vi vội mở danh bạ, tìm địa chỉ Trình Lạc từng gửi cho cô. Khu Ngọc Tuyền, nằm ngay cạnh Kinh Nam, là khu căn hộ duplex còn đắt đỏ hơn nhiều.
Vừa rồi Lâm Nhã Đồng đã nghe thấy tên Trình Lạc, tặc lưỡi hai cái: “Tình cũ à, thế chị không làm phiền em nữa nhé.”
Tả Vi kéo tay cô lại: “Chị đi rồi sao được, anh ấy đến hướng dẫn em mua nhà, chị cũng ở bên cạnh nghe một chút đi.”
Thường thì mấy cớ này toàn là để nối lại tình xưa thôi. Lâm Nhã Đồng không tin, cũng không muốn làm bóng đèn. Hơn nữa kể cả lùi một vạn bước là hai người nói chuyện công việc thật, thì cô ngồi đó cũng xấu hổ. Cô chỉ dặn dò: “Em cứ hỏi cho kỹ vào, hai người quen biết nhau nên không có chị em cũng tự nhiên hơn.”
Đối với chuyện tình cảm của Tả Vi, cô cũng không muốn can thiệp.
Tuy biết Tả Vi đang hẹn hò với Cố Đình, nhưng chỉ cần chưa kết hôn thì chuyện gì cũng khó nói trước. Giả sử Tả Vi và Trình Lạc tình cũ không rủ cũng tới, cô cũng chẳng thấy có gì sai.
Thấy Lâm Nhã Đồng rảo bước đi nhanh, Tả Vi bất đắc dĩ đành phải ra cổng số 3 đứng đợi.
Một chiếc Porsche màu xanh lam chậm rãi tiến lại gần.
Cô gái đối diện mặc chiếc áo khoác dạ dáng dài màu hồng phấn, bên trong là áo len trắng, váy da ngắn trên gối, mái tóc cắt ngắn, vừa kiều diễm lại vừa toát lên vẻ thanh lịch.
Trình Lạc đã nhiều năm không thấy cô để tóc ngắn, hơi thất thần.
Anh dừng xe, mở cửa cho cô vào.
Đã gần một năm kể từ lần gặp mặt dịp Tết ở Thượng Hải, đây là lần đầu tiên trong năm nay họ gặp lại. Tả Vi quan sát anh một chút, anh mặc áo khoác đen, dáng người vẫn đĩnh đạc, thần sắc lạnh lùng, chẳng khác gì so với trước kia.
Cô khẽ nói: “Thật ra không cần phiền anh thế đâu.”
Đợi cô ngồi yên vị, anh mới nói: “Chúng ta chia tay rồi, giờ anh đến gặp em cũng chỉ với tư cách bạn bè…” Im lặng một lát, anh nhàn nhạt nói tiếp, “Thời gian cũng đủ lâu rồi.”
Nghe câu này, sống mũi Tả Vi bỗng cay cay.
Cô “ừ” một tiếng.
Đúng là đủ lâu rồi, nếu có thể làm bạn bè thì cũng là chuyện tốt.
Điều chỉnh lại trạng thái, cô hỏi: “Chuyện công ty anh vẫn thuận lợi chứ?”
“Cũng tàm tạm, chỉ là hơi bận.” Trình Lạc xem đồng hồ, “Anh có khoảng một tiếng rưỡi, lát nữa 5 giờ anh phải đi họp.”
Tả Vi nói: “Vậy anh nói đi, em nên chọn nhà thế nào.”
“Hay là mua ở khu của anh đi.” Trình Lạc nói, “Tiện ích xung quanh đã hoàn thiện, gần bệnh viện, lại có hai siêu thị lớn, đi đâu cũng tiện.”
Duplex á? Tả Vi vội lắc đầu: “Không cần rộng thế đâu, hơn nữa giờ em cũng không mua nổi.”
Trình Lạc cười: “Mua không nổi không sao, anh có thể cho em mượn. Với danh tiếng hiện tại của em, e là chỉ một hai năm là kiếm đủ trả thôi.”
Tả Vi ho khan một tiếng: “Không cần đâu, em cũng không thích vay tiền, lượng sức mà làm thôi.”
Có lẽ cô vẫn còn e ngại việc ở cùng khu với anh?
Trình Lạc khởi động xe: “Vậy anh đưa em đi xem hai chỗ gần đây. Chọn nhà ấy à, đầu tiên phải xem tiện ích xung quanh và môi trường, uy tín chủ đầu tư, ngoài ra mua để ở và mua đầu tư cũng khác nhau…”
Anh thao thao bất tuyệt, Tả Vi chăm chú nghe như một cô học trò nhỏ. Cô cùng anh đi xem thử một căn hộ cũ đang rao bán, nghe cách anh hỏi chuyện chủ nhà, đại khái cũng nắm bắt được đôi chút.
“Lúc nào rảnh em xem thêm đi, khi nào chốt được thì báo anh một tiếng.” Trình Lạc nói, “Mua nhà kỵ nhất là nóng vội, phải tham khảo kỹ lưỡng.”
Tả Vi cười: “Em biết rồi, cảm ơn anh.”
“Cảm ơn thế nào đây?” Anh nhướng mày.
“Mời anh ăn cơm? Nhưng anh sắp phải đi họp rồi.” Tả Vi nói, “Thôi để hôm khác nhé.”
“Được, dù sao em ở Bắc Kinh cũng chẳng chạy đi đâu được. Thật ra anh trai em lo lắng lắm, sợ em bị người ta lừa mua phải căn nhà không tốt.” Trình Lạc giải thích, “Cậu ấy gọi cho anh ba cuộc đấy.”
“À, hóa ra vốn dĩ anh cũng chẳng định đến.”
Trình Lạc cười: “Cũng không hẳn, anh nên cảm ơn cậu ấy đã cho anh một cái cớ.” Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô, “Em để tóc ngắn xinh lắm. Anh nhớ hồi cấp ba em cũng để tóc ngắn, còn ngắn hơn thế này.”
Hồi đó, anh hay trêu cô là giả trai, nhưng thực tế thì dù cô để kiểu tóc nào cũng đều rất xinh đẹp.
Hiện tại, không biết cô sẽ ngả vào vòng tay ai đây?
Gió thổi qua, mái tóc ngắn của cô rối tung, lòa xòa từ sau gáy ra trước trán.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng vén tóc giúp cô.
Trong khoảnh khắc đó, dường như cô nhìn thấy sự dịu dàng trong đáy mắt anh.
Tả Vi vội vàng tự mình giữ tóc lại.
Anh thu tay về, đút vào túi quần, lộ ra vẻ không để ý: “Anh đi đây, nhớ là nợ anh một bữa cơm đấy.” Anh hất cằm ra hiệu về một hướng, “Bên kia bắt được taxi đấy. Xin lỗi nhé, anh không có thời gian đưa em về.”
Tả Vi gật đầu.
Anh xoay người rời đi, vẫn dáng vẻ tiêu sái hệt như thời niên thiếu.
Và lần nào cũng vậy, đều là cô nhìn theo bóng lưng anh.
Chuyện cũ năm xưa bất chợt ùa về, dù sao cũng từng cùng nhau đi qua những tháng ngày ấy. Mắt cô đỏ hoe, cắn môi, xoay người đi về hướng ngược lại.
Ai ngờ, ngày hôm sau báo lá cải đăng ngay bức ảnh cô và Trình Lạc, còn vô đạo đức giật tít một dòng chữ to đùng: “Tiểu hoa đán Thiên Kỷ Tả Vi cùng người tình bí mật đi mua nhà tân hôn, bạn trai là đại gia họ Trình.” Tự cho là đã phanh phui được chuyện tình bí mật của Tả Vi.
Lâm Nhã Đồng sáng dậy đọc báo, quả thực không thể tin nổi, lên án mạnh mẽ: “Chị đi xem nhà với em bao nhiêu ngày trời thì chẳng thấy chúng nó đưa tin. Kết quả em mới gặp Trình Lạc được bao lâu? Thế mà đã bị chụp rồi? Chị nghi là có paparazzi bám theo chúng ta suốt, chẳng qua không có tin gì hot. Chậc chậc, tên chó săn này vận khí tốt thật, thế mà cũng để hắn bắt gặp được!”
Tả Vi nhìn chằm chằm bức ảnh, đúng lúc Trình Lạc đang vén tóc cho cô. Vì ảnh chụp không rõ nét nên nhìn hai người trông cực kỳ thân mật.
Quả thực là chết người mà!
Người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Cố Đình.
“Chị bảo em có nên gọi điện giải thích không?” Tả Vi hỏi ý kiến Lâm Nhã Đồng.
Lâm Nhã Đồng: “… Cái này, em muốn gọi thì gọi, nhưng đừng nói nhiều quá kẻo càng tô càng đen. Đúng rồi, Ảnh đế Cố có biết anh ta là bạn trai cũ của em không?”
“Biết.” Đây mới là chỗ phiền phức nhất.
Lâm Nhã Đồng nhìn cô đầy thương cảm: “Quả nhiên, tình cũ tốt nhất không nên gặp. Vi Vi à, em giờ khác xưa rồi, chẳng còn chút riêng tư nào đâu!”
Tả Vi thở dài.
Đi vào phòng, cô gọi điện cho Cố Đình.
Chuông reo ba tiếng, anh hỏi: “Là chuyện bức ảnh à?”
“Anh thấy rồi sao?” Tả Vi im lặng một chút rồi nói, “Thật ra anh ấy được anh trai em nhờ đến giúp em xem nhà, hôm qua lại tình cờ ở gần đó nên em không từ chối.”
“Anh biết, không cần giải thích đâu.” Giọng Cố Đình bên kia rất trầm ổn, “Nếu không có gì bất ngờ thì ‘Tiên Quốc’ sẽ được đề cử giải Kim Tượng, mấy ngày nữa chắc chắn em sẽ nhận được thiệp mời. Chúng ta gặp nhau ở lễ trao giải Kim Tượng nhé.”
Anh cúp máy, tỏ vẻ vô cùng tin tưởng cô.
Tả Vi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng tràn ngập vui sướng. Hóa ra phim của cô cũng được đề cử!
Cố Đình ném điện thoại lên ghế sô pha. Tờ tuần san trên bàn trà trước mặt đang mở đúng trang có ảnh cô và Trình Lạc. Anh đứng dậy đi ra phía đình viện. Một chú chó Golden Retriever nhỏ xíu vẫy đuôi rối rít chạy theo sau chân anh.
