Muôn Vàn Tinh Quang - Cửu Lam

Chương 4



Hợp đồng được ký kết suôn sẻ, Chu Ngọc Cần đã đàm phán được cho cô mức thù lao rất khá. Tuy nhiên, khi cầm kịch bản hoàn chỉnh trên tay, Tả Vi đã vô cùng bất ngờ.

“Chị Nhã Đồng, hóa ra vai nữ thứ này…” Cô định chia sẻ suy nghĩ với Lâm Nhã Đồng.

Lâm Nhã Đồng vội ngăn lại: “Đừng đừng, chị còn muốn đợi phim chiếu ra rạp rồi đi xem cơ, em đừng có tiết lộ nội dung, mất hay!”

Tả Vi: “Thôi được rồi.”

Cô đành tự mình “tiêu hóa” vậy.

Lâm Nhã Đồng hỏi: “Ai đóng nữ chính thế?”

Tả Vi vốn không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng chị ấy đã hỏi thì đành phải nói: “Là Anne ạ.”

“Hóa ra cô ta nhận bộ phim này!” Lâm Nhã Đồng thốt lên, “Chị đã bảo mà, cứ úp úp mở mở mãi. Cũng phải thôi, với địa vị hiện tại của cô ta, mấy phim điện ảnh bom tấn đời nào mời cô ta đóng chính.”

Tả Vi gật đầu.

Lâm Nhã Đồng lại giải thích: “Chị không có ý nói em đâu nhé, Vi Vi, em…”

“Em hiểu ý chị mà.” Tả Vi cười nói, “Lúc trước em cũng hơi lo, nhưng giờ em thấy diễn vai nữ thứ này thú vị lắm. Em nói cho chị biết nhé, về sau sẽ có cú ‘quay xe’ cực gắt đấy!”

Cô cười tít mắt, đôi mắt sáng lấp lánh.

Lâm Nhã Đồng nhướng mày: “Thế thì tốt, em nhất định phải diễn cho thật tốt. Chị không tin diễn xuất của Anne hơn được em, em lại còn xinh hơn cô ta nữa. Em phải đạp cô ta dưới chân, coi như bàn đạp để mà leo lên!”

Hung tàn quá!

Khóe miệng Tả Vi giật giật.

Lâm Nhã Đồng nghỉ ngơi ở nhà hai ngày rồi đi đến phim trường Tượng Sơn. Còn đoàn phim Sau Lưng, nếu không vì chuyện của Tiết Khả Lam thì có lẽ đã bấm máy từ lâu rồi. Thế nên sau khi Lâm Nhã Đồng đi được vài ngày, Tả Vi cũng nhanh chóng bắt đầu quay phim.

Phim kinh dị chú trọng không khí, bối cảnh không cần quá hoành tráng, đa phần là phim kinh phí thấp. Sau Lưng ngoài những cảnh quay ở núi Phượng Phi, phần còn lại chủ yếu quay trong nhà và ngoài phố.

Cảnh quay đầu tiên diễn ra tại một khu chung cư ở Bắc Kinh, tòa 9, đơn nguyên 2, phòng A. Đây là nhà họ Triệu, cũng là nhà của Đổng Na do Tả Vi thủ vai.

Sau khi bố Đổng Na qua đời, mẹ cô là Canh Học Trân tái giá với Triệu Vệ Quốc. Hai năm sau, bà sinh được cô em gái Triệu Dĩnh.

Câu chuyện bắt đầu.

Nhà họ Triệu đang tràn ngập niềm vui, Triệu Dĩnh sắp lấy chồng. Canh Học Trân và Triệu Vệ Quốc đang bàn bạc chuyện hôn sự. Dù còn hai tháng nữa mới cưới nhưng hai vị trưởng bối đều rất phấn khởi.

Chuyên gia trang điểm tô son màu nhạt cho Tả Vi, ngắm nghía rồi trêu: “Em có khuôn mặt đẹp thế này, quay phim hiện đại vừa đỡ tốn công lại vừa tiết kiệm tiền.”

Tả Vi nghe vậy tất nhiên là vui, cười đáp: “Nhưng mà tiết kiệm được bao nhiêu thì lát nữa chị lại phải trát lại lên mặt em gấp mấy chục lần bấy nhiêu đấy ạ.”

Đến lúc cô hóa trang thành ma, nào đỏ nào trắng, đảm bảo chuyên gia trang điểm sẽ mệt bở hơi tai.

Chị chuyên gia cười ha hả, vuốt lại tóc cho cô: “Xong rồi.”

Tả Vi đứng dậy, đi vào trường quay.

Triệu Dĩnh do Anne thủ vai vừa đi làm về, đang nũng nịu khoác tay Canh Học Trân.

Đến lượt Tả Vi xuất hiện.

Sau hơn một năm, cuối cùng cô cũng được đứng trước ống kính. Tả Vi hít một hơi thật sâu. Nhìn thấy ra hiệu của đạo diễn Cát, cô reo lên vui sướng “Tiểu Dĩnh” rồi chạy nhanh từ phòng ngủ ra.

Trong ống kính, mái tóc dài của cô buộc đuôi ngựa, cài một đóa hoa châu màu hồng phấn. Cô mặc chiếc váy liền màu trắng tinh khôi, dáng người cao gầy, bước chân nhẹ nhàng, lao thẳng vào lòng Canh Học Trân như một chú nai con.

Gương mặt cô lộ diện, đẹp như tranh vẽ, giống hệt cô em gái Triệu Dĩnh. Điểm khác biệt duy nhất là ánh mắt.

Dường như không vướng chút bụi trần, ngây thơ ngơ ngác. Cô hơi ngẩng đầu nhìn Canh Học Trân, đôi môi hồng nhuận hé mở, cất giọng lanh lảnh: “Mẹ.”

Bất cứ ai nhìn thấy cảnh này đều lập tức hiểu ngay: hóa ra cô gái xinh đẹp này có vấn đề về trí tuệ.

Thật đáng tiếc.

Xinh đẹp như vậy mà uổng phí.

Đạo diễn Cát hô “cắt”, trên mặt lộ rõ vẻ hài lòng.

Một lần là qua.

Thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Tả Vi, sắc mặt Anne có chút sa sầm.

Hồi Tiết Khả Lam xảy ra chuyện, cô ta cứ tưởng sẽ có diễn viên gạo cội nào đó thay thế, hoặc ít nhất cũng phải cỡ Tiết Khả Lam. Ai ngờ lại là một người mới chưa có mấy kinh nghiệm, lại còn mang gương mặt xinh đẹp thế kia!

Có trời mới biết, có phải Thiên Kỷ đã đút tiền vào không.

Sau này cô ta còn vào xem Weibo của Tả Vi, biết được cô và Lâm Nhã Đồng quan hệ khá tốt, thường xuyên like ảnh nhau, trong lòng càng thêm ghét.

Kết quả lần đầu lên hình, diễn xuất lại không tệ.

Anne mím môi, đi sang một bên uống nước.

Tả Vi đứng im, giữ nguyên trạng thái nhân vật. Bất ngờ bị ai đó vỗ vai, Hàn Tử Dương khen ngợi: “Vi Vi, em diễn vai ngốc giống thật đấy.”

Hàn Tử Dương là tiểu sinh thế hệ mới, cũng là nam chính của bộ phim, đóng vai vị hôn phu của Anne.

Tả Vi tuy giật mình và hơi khó chịu, nhưng không phát tác, chỉ đáp nhạt: “Cảm ơn anh.”

Vốn định giải thích thiểu năng trí tuệ không phải là ngốc, nhưng Hàn Tử Dương là người hay làm thân, mình nói một câu hắn nói mười câu, nên cô thôi không nhắc đến chuyện đó nữa.

Anne từ phía sau đi tới: “Mọi người đang nói chuyện gì thế?” Cô ta hất tóc ra sau vai, mỉm cười với Hàn Tử Dương. Cô gái trẻ trung tràn đầy sức sống, thật thu hút ánh nhìn.

Hàn Tử Dương nhìn Anne, cười rạng rỡ: “Không có gì đâu. Anne, vừa rồi em diễn tốt lắm.”

“Thật sao?” Anne nhếch mép, “Nhưng mà mới mở đầu thôi, chưa có gì thách thức cả, ai diễn mà chẳng được, phải không Tả Vi?”

Nói thì có lý, nhưng giọng điệu nghe thật chướng tai.

Tả Vi cười trừ, không lên tiếng.

Hàn Tử Dương nói: “Anne à, không phải ai cũng có diễn xuất như em đâu, ví dụ như anh này. Thôi, anh đi chuẩn bị đây, lát nữa gặp nhé, vợ chưa cưới.”

Anh ta còn gửi cho cô nàng một nụ hôn gió.

Anne vờ như không thấy, kiêu ngạo quay đi.

Quay xong cảnh cuối thì trời đã tối. Mọi người thu dọn ra về. Trên đường về nhà, Tả Vi chụp một tấm ảnh tự sướng đăng lên Weibo: “Lưu lại để tương lai rửa mắt.” Kèm theo icon mặt đáng yêu.

Rất nhanh đã có phản hồi.

“Vi Vi của chúng ta đóng phim kinh dị cũng xinh đẹp lắm, không cần rửa mắt đâu.”

“Tuy sợ lắm nhưng sau này nhất định sẽ đi xem, Vi Vi cố lên!”

So với những ngôi sao hô một tiếng là ngàn người hưởng ứng, bình luận của cô không nhiều, nhưng chính vì ít nên càng đáng quý. Cô đọc mà lòng ấm áp, cứ thế cầm điện thoại đi đến cửa cầu thang.

Bất thình lình bị ai đó ôm chầm lấy.

Cô sợ đến mức không thốt nên lời.

Trình Lạc thở dài: “May là anh đấy, nếu gặp phải kẻ bắt cóc thật, với cái gan thỏ đế của em, chắc ngất xỉu tại chỗ mất?”

Tả Vi đá một cái vào chân anh: “Kẻ bắt cóc cũng không b**n th** như anh!”

Trình Lạc kêu ái da một tiếng.

Tả Vi nhân cơ hội thoát thân, bước nhanh đến cửa, mở cửa định vào nhà.

Anh đuổi theo, một tay chặn lại.

Cửa lại bị đóng sầm lại, phát ra tiếng “rầm”.

Tư thế của anh thật đẹp trai, dứt khoát.

Tả Vi cạn lời: “Anh định diễn vai tổng tài bá đạo với em hay sao thế? Trình Lạc, đừng quậy nữa được không? Em mới quay phim xong, mệt lắm rồi.”

“Anh cũng mệt lắm, anh đợi em…” Anh nhìn đồng hồ, “Một tiếng đồng hồ rồi.”

“Tả Vi, em vẫn chưa trả lời anh.”

Hôm đó anh nhắn tin, cô vẫn chưa trả lời.

Tả Vi đau đầu.

“Khó xử đến thế sao?” Trình Lạc nhướng mày, “Có phải bảo em sinh con cho anh đâu.”

Tả Vi dở khóc dở cười.

Anh giật lấy chìa khóa trong tay cô, mở cửa.

Hai người bước vào.

Anh nhìn quanh một lượt: “Bé thế này, bé hơn nhà em nhiều. Sao em cứ cố chấp thế nhỉ? Ở Thượng Hải em có gia đình, có bạn bè, ở Bắc Kinh em có cái gì?”

Tả Vi rót cốc nước uống.

Trình Lạc vẫn lải nhải: “Lại còn đi đóng phim kinh dị nữa chứ. Anh nhớ hồi bé em xem phim cương thi đạo trưởng tối còn không dám về nhà, phải để anh đưa về. Giờ em lại…”

Tả Vi khẽ gọi: “Trình Lạc.”

Trình Lạc nhìn cô.

Dưới ánh đèn, ánh mắt cô có vẻ mông lung: “Trình Lạc, giờ em cho anh câu trả lời luôn nhé, được không?”

Trình Lạc nheo mắt, quả quyết: “Không được! Giờ đầu óc em không tỉnh táo.”

Tả Vi: …

Trình Lạc cũng không châm chọc cô nữa, lấy chìa khóa xe đặt lên bàn trà: “Buổi tối em toàn đi taxi về, nguy hiểm lắm, không đọc báo à? Sau này tự lái xe đi, em có bằng lái rồi mà.”

Tả Vi nói: “Em muốn có xe thì tự em mua được.”

“Em tưởng anh tặng em à?” Trình Lạc cười khẽ, “Anh không hào phóng thế đâu, em đã gả cho anh đâu. Đây là anh trai em chọn, nhờ anh mua mang đến cho em đấy.”

Mặt Tả Vi hơi đỏ lên, hóa ra là hiểu lầm. Cô bĩu môi: “Sao không nói sớm.”

“Có phải hơi thất vọng không?” Trình Lạc nhìn chằm chằm cô, “Nếu em đồng ý, anh tặng em mười chiếc cũng được.”

“Đi đi.” Tả Vi nói, “Muộn rồi, em muốn đi ngủ.”

Trình Lạc chỉnh lại quần áo: “Quên chưa nói với em, anh định đặt khách sạn nhưng hết phòng, hôm nay cho anh tá túc một đêm nhé? Trả em 500 tệ đủ chưa? Phòng em cũng đâu phải khách sạn năm sao.”

Tả Vi trừng mắt: “Anh lừa quỷ à, mấy hôm trước anh ngủ ở đâu?”

“Mới đổi khách sạn mà.” Anh mỉm cười, “Tình cảm chúng ta bao lâu nay, chẳng lẽ chút việc cỏn con này em cũng không giúp?”

Tả Vi đời nào tin anh, đứng dậy kéo tay anh: “Không giúp, trai đơn gái chiếc, em không chứa chấp anh. Hết phòng thì anh đặt khách sạn khác!”

Anh ngồi yên như tượng: “Em bế anh ra đi.”

Sao lại có người vô lại thế này chứ!

Tả Vi tức điên lên được, gọi điện cho anh trai: “Anh ơi, Trình Lạc ăn vạ ở chỗ em, đòi ngủ lại đây, làm sao bây giờ? Bạn cùng phòng của em lại không có nhà, anh bảo anh ấy đi đi.”

Giọng Trương Lập Khôn lười biếng truyền đến: “Thì cho cậu ta ngủ sô pha đi.”

Một câu nói khiến Tả Vi chẳng còn muốn cảm ơn vụ cái xe nữa.

Hai người họ đúng là cấu kết với nhau làm việc xấu.

“Hay là gọi 110 đi?” Trình Lạc gợi ý.

Tả Vi đe dọa: “Nếu anh không đi, em mách mẹ đấy.”

Cô trông thì độc lập tự chủ, nhưng hễ gặp vấn đề liên quan đến anh, người đầu tiên cô nhớ đến để cầu cứu luôn là gia đình. Trình Lạc cười rung cả vai.

Sức sát thương của anh đối với cô quả nhiên rất lớn.

Anh đứng dậy.

Tả Vi tưởng cuối cùng cũng dọa được anh, mở cửa ra.

Anh lại đóng cửa lại lần nữa, cúi đầu nhìn cô, dịu dàng nói: “Tả Vi, nếu anh ủng hộ em đóng phim, liệu em có đồng ý với anh không?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...