Cho đến nay, thái độ của anh đối với việc cô làm diễn viên đều là vạn phần coi thường, giờ lại nói ủng hộ?
Lại còn thâm tình chân thành như vậy nữa chứ.
Tả Vi không thể tin nổi, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, hỏi: “Anh nói thật chứ?”
“Thật.” Trình Lạc nghiêm túc nói, “Anh nhận ra em thực sự thích đóng phim. Nếu không thì mệt mỏi không nói, cơm ăn không đủ no, với trình độ hiện tại của em còn chưa kiếm được tiền, vậy em cố gắng vì cái gì chứ?”
Khóe miệng Tả Vi giật giật.
“Cho nên, em đồng ý không?” Trình Lạc tiến lại gần, ngực suýt chạm vào người cô.
Hai người quá quen thuộc nhau, tính cách Trình Lạc thế nào Tả Vi là người rõ nhất. Nếu phải dán cho anh cái nhãn, chắc chắn phải có hai từ “tự phụ” và “cường ngạnh”.
Cô không muốn đồng ý nhanh như vậy.
“Để em nghĩ đã.” Tả Vi đưa tay đẩy người anh ra, “Dạo này em bận lắm, đợi em quay xong bộ phim này được không?”
Trình Lạc chống tay lên tường, chẳng những không lùi lại nửa bước vì động tác của cô mà còn tiến sát hơn.
Tả Vi ngượng ngùng: “Anh đừng như thế được không?”
“Em đỏ mặt rồi.” Trình Lạc nói, “Rõ ràng là muốn đồng ý nhưng lại cố tình không nói, phải không? Tả Vi,” anh đặt tay l*n đ*nh đầu cô, “Hai ta lớn lên cùng nhau, anh còn lạ gì tâm tư của em, em thích anh.”
“Ai bảo?” Tả Vi theo bản năng phản bác, giận dỗi nói, “Ai thèm thích anh?”
Mặt cô càng đỏ hơn, lan tận mang tai, khiến cả khuôn mặt dưới ánh đèn càng thêm kiều diễm động lòng người.
Trong đầu Trình Lạc lại hiện lên dáng vẻ đau lòng của Tả Vi.
Lần đó, cô thấy anh dẫn bạn gái về nhà, tuy đã cố tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn bị anh phát hiện. Cũng chính từ lúc đó, anh mới dần hiểu rõ lòng mình.
Hóa ra cô gái mà anh luôn coi như em gái, anh lại để tâm đến thế.
Vì vậy, mối tình đầu của anh kết thúc như thế.
Nhưng điều khiến anh bực bội là, Tả Vi tuy thích anh nhưng lại không chịu nghe theo ý kiến của anh. Chuyện thi vào Thượng Ảnh đã đành, đằng này lại còn nhất quyết đòi đến Bắc Kinh phát triển.
Anh từng chờ đợi cô, chờ một ngày cô thổ lộ, nhưng rốt cuộc lại không có.
Cô như chú chim nhỏ, bay thẳng về phía lý tưởng của mình, chẳng hề ngoảnh lại.
Ngược lại là anh, đuổi theo bước chân cô đến Bắc Kinh.
Tất nhiên, việc gia đình có công việc kinh doanh ở Bắc Kinh cũng là cái cớ để anh thuyết phục bố mẹ đồng ý. Anh đã bỏ ra nhiều công sức như vậy, giờ đương nhiên phải quyết tâm giành được cô.
Anh nhìn cô thật lâu.
Tả Vi bị anh nhìn đến tim đập loạn nhịp.
Trình Lạc nói: “Em không muốn thừa nhận cũng được, nhưng Tả Vi,” anh ép cô sát vào tường, thì thầm bên tai, “Vì em mà anh chưa từng có một mối tình nào ra hồn cả.”
Tả Vi mở to mắt: “Ý anh là sao?”
“Bởi vì anh phát hiện người anh thích là em, nên cô bạn gái em gặp lần đó, được vài hôm bọn anh đã chia tay rồi.” Anh ho nhẹ một tiếng, “Chuyện này anh trai em cũng không biết đâu, cứ tưởng bọn anh yêu nhau một thời gian.”
Tả Vi kinh ngạc ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt tràn đầy tình ý của anh.
Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.
Một nụ hôn mạnh mẽ, chiếm hữu.
Như cơn mưa rào quét qua, lần đầu tiên cô rơi vào cảm giác yêu đương lưỡng tình tương duyệt.
Trình Lạc buông cô ra, vẻ mặt thỏa mãn, ôm cô ngồi xuống sô pha: “Hôm nay anh ngủ lại đây chắc không cần trả tiền đâu nhỉ?”
Tả Vi nhảy dựng khỏi người anh: “Em vẫn chưa nghĩ xong đâu nhé! Với lại, hôm nay anh không thể ở lại đây!”
Anh cười ha hả, nhìn cô như nhìn vật sở hữu của mình: “À, chưa nghĩ xong cũng không sao, hai ta hôn nhau rồi mà, lần sau anh lại đến.” Anh chỉ vào cô, “Em lo tút tát lại bản thân đi, ăn mặc đẹp vào. À đúng rồi, có tiền mua quần áo không?” Anh mở ví, đưa cho cô một tấm thẻ, “Ăn nhiều một chút nhé, thực ra anh thích em đầy đặn hơn.”
Lại chuyển sang phong cách tổng tài rồi, Tả Vi cáu kỉnh: “Trình Lạc, anh cút ngay cho em!”
Tên này lúc nào cũng được đằng chân lân đằng đầu.
Trình Lạc đặt tấm thẻ lên bàn trà: “Em dùng hay không là việc của em, anh cho hay không là việc của anh.”
Tả Vi nhìn chằm chằm anh, nghi ngờ hỏi: “Trình Lạc, anh thật sự không đi tìm bạn gái đấy chứ?”
Nhìn cái quy trình này sao mà thành thục thế không biết!
Trình Lạc nhướng mày: “Làm diễn viên, chẳng lẽ em không biết trên TV, phim ảnh suốt ngày chiếu mấy cảnh này à?”
Tả Vi không nhịn được phì cười.
Anh mở cửa.
Cô gọi với theo: “Chuyện khách sạn là giả đúng không?”
“Thật đấy, nhưng như em nói, Bắc Kinh thiếu gì khách sạn, đổi cái khác là xong.” Anh dừng lại một chút, “Hôm nào đi xem nhà với anh.”
“Em không rảnh.” Tả Vi nói, “Quay xong ở đây em phải đi núi Phượng Phi rồi.”
Bước chân anh khựng lại, nén giận nói: “Được rồi, anh đợi em về.”
Đã nói ủng hộ cô thì cũng phải thể hiện thái độ cho ra dáng. Anh tin rằng, thời gian lâu dần, khi Tả Vi hết hứng thú, cô sẽ dừng chân bên cạnh anh thôi.
Dù sao người đàn ông như anh, không dám nói là độc nhất vô nhị, nhưng cũng là sự lựa chọn tốt nhất của cô rồi. Cô có lý do gì để từ bỏ chứ?
Tả Vi dặn dò: “Anh đi đường cẩn thận, từ đây đi ra…”
“Nhanh thế đã biết quan tâm đến người đàn ông của em rồi à?” Anh trêu chọc.
Tả Vi đóng sầm cửa cái “rầm”.
Năm ngày sau, cô theo đoàn phim rời nội thành đến vùng ngoại ô núi Phượng Phi.
Núi Phượng Phi là địa điểm quay chính của Sau Lưng. Tả Vi dậy từ sớm, ngồi xe buýt xóc nảy đến mức ruột gan lộn tùng phèo, mấy lần suýt nôn, đến nơi mặt mũi trắng bệch.
Hàn Tử Dương thấy vậy liền hỏi thăm: “Vi Vi, em sao thế?”
“Say xe ạ.”
“Ôi trời, biết thế bảo em đi xe anh.” Hàn Tử Dương nói, “Sao em không nói sớm?”
Tả Vi che miệng: “Thỉnh thoảng mới bị thôi ạ, em cũng không biết trước được.”
Có thể do hôm qua ăn tối với Trình Lạc no quá. Anh cứ ép cô ăn, bảo cô gầy thế không tốt cho sức khỏe. Tả Vi thở dài, sáng ra thấy người hơi khó chịu nên cô cũng không tự lái xe.
Hàn Tử Dương đưa cho cô chai nước.
Vì cảnh quay ở sườn núi, còn phải leo lên một đoạn, Tả Vi không khỏe nên Cát Binh bảo cô nghỉ ngơi một lát hãy lên. Dù sao lên đến nơi cũng phải đợi ê kíp chuẩn bị xong xuôi mới bắt đầu quay được.
Anne đi ngang qua Tả Vi, giả vờ quan tâm: “Công ty sao không cử xe bảo mẫu cho cô thế? Tôi nghe nói Triệu Thi Đình cũng có đấy.”
Triệu Thi Đình cũng là người mới ký hợp đồng với Thiên Kỷ, nhưng chỉ trong hơn một năm ngắn ngủi đã đóng chính một bộ phim thần tượng, rating bình quân lên tới 7.3%, trở thành diễn viên được Thiên Kỷ o bế.
Con người ai cũng có tính hiếu thắng, Tả Vi cũng vậy. Dù luôn nỗ lực diễn tốt vai của mình nhưng cô cũng mong cầu một kết quả tốt đẹp. Thế nên nghe những lời này, cô vẫn cảm thấy chạnh lòng.
Cô nàng Anne này quả nhiên đáng ghét thật. Giờ khắc này, cô thực sự hơi hiểu cảm giác của Lâm Nhã Đồng.
Nhưng cô không phản kích, đương nhiên lời này cũng khó mà phản kích lại được.
Triệu Thi Đình có thành tích thực tế, Anne cũng vậy, nên trong tương lai cô chỉ có thể nỗ lực hơn nữa, một ngày nào đó dùng thực lực để nói chuyện.
Cô vặn nắp chai, uống một ngụm nước.
Ê kíp để lại hai cô gái ở lại cùng cô. Một lúc sau, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, một cô gái quay đầu lại nhìn, kinh hô: “Là Cố Đình kìa!”
“Cậu hoa mắt à?” Cô gái kia nói, “Núi non hoang vu thế này, anh ấy đến làm gì. Để tớ xem nào.”
Cô quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đội mũ, đeo kính râm.
Nhưng dù thế vẫn nhận ra ngay dáng vẻ của anh.
Bởi Cố Đình ngoài gương mặt điển trai hút hồn còn có dáng người cực chuẩn, vai rộng chân dài. Thời mới vào nghề đóng phim thần tượng luôn giữ vững ngôi vị số một, mấy năm gần đây mới chuyển hình sang đóng điện ảnh. Vậy mà bộ phim điện ảnh thứ ba anh đóng chính đã đoạt giải Nam chính xuất sắc nhất Kim Kê. Thực lực này, vận may này, người thường chỉ có thể nhìn theo bóng lưng mà thôi.
Hai cô gái tâm hồn bay bổng, lập tức đi tới, ướm hỏi: “Anh là Cố tiên sinh phải không ạ?”
Cố Đình tháo kính râm, cười nói: “Đúng rồi.” Anh nhìn trang phục của họ rồi hỏi, “Đạo diễn Cát lên đó bao lâu rồi?”
Hóa ra là đến gặp Cát Binh.
Cát Binh và Cố Đình đều tốt nghiệp khoa Đạo diễn trường Điện ảnh, là sư huynh đệ “chính hiệu”. Bộ phim điện ảnh đầu tay Cố Đình tham gia cũng do Cát Binh đạo diễn, tình cảm hai người rất tốt.
Cô gái đáp: “Khoảng nửa tiếng rồi ạ.” Cô nhìn về phía Tả Vi, “Cô Tả không được khỏe, chúng em ở lại chăm sóc cô ấy.”
Tả Vi quay người lại: “Thầy Cố.”
Cô cũng đeo kính râm, khuôn mặt nhỏ nhắn bị che đi quá nửa, lộ ra làn da trắng đến kinh ngạc.
Cố Đình quan tâm hỏi: “Em bị ốm à?”
“Không ạ, chỉ là say xe thôi.” Tả Vi nói, “Thầy Cố cứ lên trước đi ạ.”
Cố Đình lấy trong túi áo ra một lọ dầu cù là: “Cầm lấy dùng thử xem.”
Không ngờ anh lại mang theo thứ này bên mình. Tả Vi cảm ơn, nhận lấy rồi thoa một chút lên thái dương. Thấy động tác cô thành thạo, Cố Đình hỏi: “Em hay bị say xe à?”
“Không ạ, mẹ em hay bị nên em biết, em chỉ thỉnh thoảng mới bị thôi.” Tả Vi cười nói, “Thoải mái hơn nhiều rồi, cảm ơn thầy.”
Cô trả lại cho Cố Đình: “Nhưng mà thầy Cố cũng bị say xe ạ?”
“Ừ, nhất là trời nóng, trong xe bật điều hòa lạnh quá là hay bị.”
Giọng anh rất dịu dàng. Ngũ quan anh đẹp, sâu sắc tinh tế, bị anh nhìn chăm chú như vậy, Tả Vi chưa thấy gì nhưng hai cô gái bên cạnh đã đỏ mặt tía tai.
Tả Vi nói: “Vậy thầy phải chú ý hơn ạ.” Cô lảng tránh ánh mắt, “Em còn muốn nghỉ thêm một lát, thầy Cố lên trước đi ạ.”
Lần thứ hai đuổi khéo anh đi.
Cố Đình buồn cười. Anh nhận ra Tả Vi hơi ngượng ngùng. Nhưng âu cũng là thường tình, nếu nụ hôn đầu của anh trao cho một cô gái xa lạ thì sau này gặp lại cũng khó tránh khỏi cảm giác là lạ.
Anh ừ một tiếng rồi đi lên núi.
Một cô gái thở dài tiếc nuối: “Cô Tả này, có thầy Cố ở đây, hai người vừa đi vừa nói cười có phải tốt không.”
Là tốt cho các cô thì có, nhìn là biết ngay.
Tả Vi nói: “Trời nóng thế này, các cô nỡ bắt thầy ấy đi chậm rì rì à?”
Không nói không biết, vừa nói ra hai cô gái mới phát hiện người mình đã ướt đẫm mồ hôi. Trời tháng Bảy đúng là nóng chết người. Một cô gái cười bảo: “Hóa ra cô Tả cũng là fan của anh ấy, chu đáo thật đấy, fan ruột có khác!”
Tả Vi: …
Tìm cái cớ thật chẳng dễ dàng.
“Thực ra tôi là fan ‘lạnh lùng’ đấy, các cô đừng nói ra ngoài nhé.” Cô chắp tay ra vẻ bí mật.
Hai cô gái cười phá lên.
