Muôn Vàn Tinh Quang - Cửu Lam

Chương 45



Sự thật chứng minh, đúng là như vậy.

Cố Đình cười nói: “Chẳng phải em nói, bảo anh ăn Tết xong hãy đến nhà em một chuyến sao?”

Vừa nói chuyện, anh vừa phát hiện xung quanh có rất nhiều người. Có fan nhận ra anh, liên tục la ó, chỉ là anh vốn quen có vệ sĩ hộ tống, không thích thân cận với người lạ, nên những người đó không dám lại gần.

Tả Vi nhỏ giọng nói: “Lần này chắc chắn bị mọi người biết hết rồi.”

“Ừ, dù sao em cũng không phản đối, đúng không?” Cố Đình nhớ lại dáng vẻ cô vội vàng lao vào lòng mình lúc nãy, thân mật nhéo má cô, “Đi thôi, đưa anh về nhà.”

Người vây xem ngày càng đông, Tả Vi đành nắm tay anh đi vào cổng khu chung cư. Đợi đến chỗ yên tĩnh, cô mới thì thầm: “Nhưng trước đó em bảo với bố mẹ là mình đóng giả người yêu thôi, họ hoàn toàn không biết gì đâu. Anh cũng chẳng bàn bạc với em mà cứ thế đến.” Cô xoắn xuýt ngón tay, “Trong mắt bố mẹ, đây là lần đầu tiên em yêu đương đấy.”

“Thật sao?” Cố Đình rất vui vẻ. Xem ra bạn trai cũ của cô còn chưa được vào cửa nhà, chưa từng được giới thiệu chính thức. Anh ôm cô chặt hơn chút, hôn lên tóc cô nói, “Sợ cái gì, chẳng lẽ anh làm em mất mặt à?”

Về khoản này đương nhiên Cố Đình rất tự tin.

Nếu người nhà Tả Vi để ý anh là diễn viên, vậy anh sắp làm đạo diễn. Nếu để ý anh là người trong giới giải trí, vậy anh còn thân phận khác là thương nhân.

Đối với Cố Đình, cuộc sống đơn điệu không thể thỏa mãn anh, tương lai anh còn sẽ đón nhận nhiều thử thách hơn nữa. Hơn nữa bản thân Tả Vi cũng là diễn viên, anh tin gia đình cô hẳn là rất cởi mở.

Tả Vi nhìn dáng vẻ “mèo khen mèo dài đuôi” của anh, nhẹ nhàng véo anh một cái: “Đưa anh đi cũng được, nhưng anh không được nói lung tung.”

“Hả?” Cố Đình không hiểu.

Anh đâu phải trẻ con, trước mặt người lớn còn có thể nói bậy bạ sao?

“Không được nói tiền mua nhà của em là vay anh. Em bảo với nhà là em vay ngân hàng đấy.” Thật ra nghe tin cô mua nhà, bố dượng Trương Bồi Vân đã định cho tiền ngay từ đầu, nhưng Tả Vi không nhận. Cô thích tự lực cánh sinh, như vậy mới có khát vọng với cuộc sống. “Còn nữa, không được nói anh sống ngay cạnh nhà em.”

“…” Cố Đình cạn lời, “Kết hôn còn ở chung được, ở cạnh nhà thì sao?” Nhưng nghĩ lại, là phụ huynh của con gái, có lẽ sẽ lo lắng nhiều hơn, không giống con trai. Anh gật đầu, “Được, mấy cái này anh giấu cho em. Hôm nào anh dọn về biệt thự là được chứ gì.”

“Xa thế á.” Tả Vi lại không nỡ.

Mới có nửa tháng mà không gặp anh cô đã khó chịu rồi, nếu anh chuyển đi, hai người lại bận rộn, không biết bao giờ mới rảnh rỗi gặp nhau. Cô ôm chặt cánh tay anh: “Không được!”

Cố Đình bật cười, vốn dĩ cũng chỉ trêu cô thôi.

Hai người đi đến cửa tòa nhà, anh quay lại nói với bốn vệ sĩ: “Đưa đồ cho tôi, các cậu về nghỉ ngơi đi, có việc tôi sẽ gọi.”

Dù sao cũng là đi gặp bố mẹ vợ tương lai, mang theo bầu đoàn thê tử đi theo thì hơi phô trương quá. Anh cúi người xách đồ lên: “Có ít đồ mua ở Đức, có ít mua ở trung tâm thương mại gần đây.” Thấy Tả Vi vẫn còn ôm tay mình, anh nhắc, “Em cũng xách giúp anh một ít đi, anh chỉ có hai tay thôi!”

Tả Vi cười hì hì giúp anh: “Thành ý thế là đủ rồi mà!”

Nhìn qua thì thấy tốn không ít tiền.

“Đương nhiên, lễ nhiều người không trách.”

Vào thang máy lên đến cửa nhà, Tả Vi gõ cửa trước. Trương Lập Khôn là người đầu tiên chạy ra xem Lâm Nhã Đồng ngoài đời trông thế nào, vì bộ phim hình sự trước đó tạo hình của cô nàng quá kinh diễm. Kết quả không thấy Lâm Nhã Đồng đâu, lại thấy Cố Đình, mắt anh ta lập tức trợn tròn. Người đàn ông mới thấy trên tivi trước Tết, giờ lại lù lù xuất hiện ở nhà mình.

“Anh, anh ta là…?” Trương Lập Khôn quên cả phép lịch sự, kinh ngạc hỏi Tả Vi.

Tả Vi có chút xấu hổ: “Thực ra anh ấy là bạn trai thật của em.”

“Hả?” Khóe miệng Trương Lập Khôn giật giật. Không ngờ cô em gái nhà mình cũng biết nói dối, hóa ra đã yêu đương rồi. Anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đưa tay ra cười nói: “Vừa rồi thất lễ quá, cũng tại Vi Vi không hiểu chuyện, không báo trước một tiếng.”

“Thực ra là tôi thất lễ, đường đột đến chơi, làm phiền mọi người.” Cố Đình đặt đồ xuống, bắt tay với anh ta.

Lý Tấn Phương và Trương Bồi Vân nghe tiếng cũng đi ra. Trương Lập Khôn giới thiệu: “Anh Cố, bạn trai của Vi Vi.”

“Chào hai bác ạ.” Cố Đình lễ phép chào hỏi.

Lý Tấn Phương lúc này mới vỡ lẽ, lườm Tả Vi một cái: “Cái con bé này, sao không nói sớm hả.”

Ai cũng trách cô, Tả Vi tủi thân nói: “Là tự anh ấy muốn đến mà…” Nghĩ lại không thể để Cố Đình gánh hết trách nhiệm, cô nói thêm, “Được rồi, em cũng biết, chỉ là em ngại nói thôi.”

Cố Đình thầm khen cô ngoan trong lòng.

Trương Bồi Vân bình tĩnh hơn chút, nhìn thấy nhiều quà cáp như vậy liền cười nói: “Cậu Cố khách sáo quá, mời ngồi.” Rồi sai bảo mẫu mau pha trà, hỏi han: “Cậu từ Bắc Kinh đến à?”

“Dạ không, cháu vừa từ Đức về ạ.” Cố Đình ngồi ngay ngắn.

Là mẹ, đương nhiên phải quan sát kỹ bạn trai của con gái. Lý Tấn Phương đứng bên cạnh, mắt không rời khỏi mặt Cố Đình, càng nhìn càng thấy anh tuấn.

Thảo nào được làm nam chính. Lại thấy lời nói cử chỉ của anh rất khéo léo, thái độ ôn hòa, Lý Tấn Phương đã có chút ưng ý. Bà không quan trọng nghề nghiệp gì, chỉ cần con gái thực sự thích, con rể đối xử tốt với con bà là được.

Anh đường hoàng đến nhà thăm hỏi thế này, chắc là thật lòng rồi.

Mấy người đàn ông ngồi nói chuyện, Lý Tấn Phương nhìn một lát rồi gọi con gái vào bếp. Vừa đúng giờ cơm, nói là vào phụ xới cơm nhưng thực ra là để hỏi dò cho kỹ.

“Vi Vi, con có bạn trai cũng không nói với mẹ một tiếng.” Mở đầu, Lý Tấn Phương vẫn có ý trách móc.

“Mẹ, giờ con nói rồi còn gì!” Tả Vi kéo tay bà làm nũng, “Với lại, lúc mới yêu con cũng không biết được bao lâu, nhỡ chia tay thì chẳng phải công toi báo cáo với mẹ sao.”

Lý Tấn Phương lườm cô: “Đừng có nói hươu nói vượn. Yêu đương tốt nhất là xác định rồi cưới, đừng có yêu đương lăng nhăng nhiều lần.” Bà nhìn ra ngoài phòng khách, hỏi Tả Vi, “Con chịu đưa về nhà, chắc là thích lắm hả?”

Tả Vi hơi đỏ mặt: “Vâng.”

“Thế cậu ta đối với con có tốt không? Mẹ không yêu cầu gì khác, chỉ cần điều này thôi.”

Tả Vi cẩn thận suy nghĩ một chút. Từ khi quen Cố Đình đến giờ ở bên nhau, anh chưa bao giờ chọc giận cô. Có thể do anh có kinh nghiệm hơn, biết cách chung sống với cô, cũng biết cô muốn gì. Cô nghiêm túc nói: “Mẹ, anh ấy đối với con thực sự rất tốt.”

Ánh mắt sáng ngời không chút do dự khiến Lý Tấn Phương tin tưởng, bà thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì mẹ yên tâm rồi. Con ở Bắc Kinh một thân một mình, có bạn trai chăm sóc cũng tốt.” Bà ngập ngừng một chút, “Tốt nhất là sớm kết hôn đi, mẹ càng yên tâm hơn.”

“Lời này mẹ phải nói với anh ấy chứ.” Tả Vi chớp mắt, “Chẳng lẽ mẹ muốn con đi cầu hôn à?”

Lý Tấn Phương phì cười: “Cái con bé này càng ngày càng lẻo mép!”

Hai mẹ con nói chuyện một lát rồi cùng bảo mẫu bưng cơm ra ngoài.

Cố Đình ngồi cạnh Tả Vi. Lần đầu tiên hai người ăn cơm ở nhà Tả Vi, cảm giác cực kỳ kỳ diệu. Tả Vi ngoan ngoãn gắp thức ăn, Cố Đình cũng rất nề nếp. Ngược lại Trương Lập Khôn nói không ngừng nghỉ, hỏi han hai người quen nhau thế nào, ai tán ai trước, chọc cho Tả Vi phát bực, nhàn nhạt nói: “Anh à, em giờ đi trước anh một bước rồi đấy, bao giờ anh mới có bạn gái thế?”

“…” Trương Lập Khôn lập tức câm nín.

Trương Bồi Vân tiếp lời: “Lập Khôn, Vi Vi nói đúng đấy, con bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn chưa chịu yên bề gia thất!”

Lý Tấn Phương cũng xen vào: “Đúng đấy, lần trước cô Trương kia được lắm mà. Nhưng con lớn rồi, tự con biết lo liệu.” Bà vốn giỏi hòa giải, sợ hai bố con lại bất hòa.

Là mẹ kế, bà vẫn khác với mẹ ruột. Chính vì sự ôn hòa của bà nên Trương Lập Khôn rất quý và tôn trọng bà.

Đề tài lập tức chuyển hướng, Tả Vi và Cố Đình trao đổi ánh mắt, cả hai đều mỉm cười.

Ăn xong, Cố Đình ngồi tiếp chuyện hai vị trưởng bối một lát. Biết người trẻ đang yêu đương cuồng nhiệt, lúc này gặp nhau chắc chắn muốn tâm tình riêng, nên ông Trương Bồi Vân rất tâm lý, bảo Tả Vi đưa Cố Đình đi tham quan.

Hai người đi loanh quanh trong nhà, cuối cùng vào phòng Tả Vi.

Phòng nằm ở tầng hai bên phải, trang trí rất nữ tính. Nhìn qua là biết gia đình rất coi trọng cô, so với phòng Trương Lập Khôn thì mọi thứ đều tinh tế hơn một chút.

Cố Đình nhìn quanh rồi nói: “Hình như không giống phong cách của em lắm.”

Tuy Tả Vi trông yểu điệu khả ái, nhưng cô không thích những đồ quá nữ tính, ví dụ như trên giường không bao giờ để thú bông, rèm cửa giấy dán tường chắc chắn không chọn màu hồng. Nhưng căn phòng này lại quá “con gái”.

Tả Vi cười nói: “Anh đúng là hiểu em thật. Đây là ý của mẹ em, hồi đó em còn bé biết gì đâu. Em thích phong cách tối giản hơn.”

“Ừ, giống nhà anh ấy.”

“Đúng thế.” Cô gật đầu. Nhà Cố Đình, dù là biệt thự hay căn hộ anh bán cho cô, cách bài trí đều rất hợp gu cô. Hai người về khoản này rất ăn ý.

“Đây là…” Ánh mắt Cố Đình chợt dừng lại ở bức ảnh chụp chung đầu giường. Người đàn ông trong ảnh rất trẻ, còn bé gái thì rất nhỏ, nhưng nhìn kỹ thì chắc chắn là Tả Vi.

Anh cầm lên xem kỹ, cô hồi bé rất đáng yêu, cười lên ngọt ngào vô cùng.

“Bố em.” Tả Vi khẽ v**t v* khuôn mặt người đàn ông trong ảnh, “Bố đẻ của em.”

Nghe cô giải thích, Cố Đình mới vỡ lẽ. Thật ra ban đầu anh cũng thắc mắc tại sao anh trai cô họ Trương, còn tưởng Tả Vi theo họ mẹ, hóa ra không phải.

“Thế bố em đâu?”

“Bố em mất năm em mười tuổi.” Thần sắc Tả Vi ảm đạm, “Sau này mẹ mang theo em tái giá với bố dượng hiện tại. Mấy tấm ảnh này bình thường em đều cất đi, lần này hiếm khi về nhà, nhớ bố nên lấy ra xem.”

Dù sao mẹ cũng đã tái giá, cô cứ để ảnh bố đẻ chình ình ra ngoài cũng không hay. Tuy có lẽ mẹ cũng nhớ thương, nhưng con người ta đôi khi vẫn phải nhìn về phía trước, bố cứ để trong đáy lòng là được.

Trong mắt cô ngấn lệ.

Cố Đình ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

“Bố em cũng là diễn viên đấy.” Tả Vi tựa vào anh một lát, ngẩng đầu lên vẻ đầy tự hào nói, “Tuy bố mới đóng có hai bộ phim, lại là vai phụ, nhưng diễn rất hay.” Cô mở laptop trên giường ra, tìm video cho anh xem, “Năm 89 phim ‘Phù Quang’, năm 92 phim ‘Phòng Bệnh’, bố em đều có tham gia.”

“‘Phòng Bệnh’ từng được đề cử giải Kim Kê.” Cố Đình trầm ngâm một lát rồi nói, lại nhìn bức ảnh kia, đột nhiên nhớ ra, ngạc nhiên nói, “Bác ấy đóng vai Lư Vân phải không?”

“Anh biết ạ?” Tả Vi vô cùng vui sướng.

“Ừ, bộ phim đó anh rất thích. Bố em tuy đất diễn không nhiều, nhưng bác ấy diễn tả nỗi sợ hãi cái chết của con người rất đạt. Sau này nhờ vai chính thầy giáo Tưởng cảm hóa, cuối cùng ông ấy lại chiến thắng nỗi sợ hãi đó. Đáng tiếc năm đó còn có phim ‘Nỗi Nhớ Quê’ của đạo diễn Tào, nếu không anh thấy giải Nam phụ xuất sắc nhất phải thuộc về bố em.”

Nghe anh nói vậy, Tả Vi xúc động cực kỳ: “Em cũng nghĩ thế, đáng tiếc sức khỏe bố em không tốt, chí lớn chưa thành đã qua đời!”

Ông ra đi mang theo bao tiếc nuối.

Cố Đình an ủi: “Chẳng phải con gái đang kế thừa chí nguyện của bố sao?”

Đột nhiên anh có chút hiểu ra tại sao Tả Vi lại nỗ lực khắc khổ như vậy. Có lẽ ngoài lòng cầu tiến của bản thân, bố cô cũng là một nguyên nhân.

Thế nhưng, anh lại không thể đồng cảm như bản thân mình cũng trải qua. Nhìn thấy Tả Vi kính ngưỡng bố mình như vậy, anh thế mà lại nảy sinh chút ghen tị. Đúng vậy, có một người bố tốt là ước mơ cả đời này anh khó mà thực hiện được!

Tả Vi cười nói: “Vâng, bố biết em giờ nổi tiếng rồi chắc chắn sẽ vui lắm.” Cô áp bức ảnh lên mặt mình, lại nói với Cố Đình, “Mấy hôm nay em đã đọc kịch bản hòm hòm rồi, cảm thấy anh cũng rất có dã tâm. Bộ phim này ngụ ý sâu sắc, thăng trầm, lại có sự dịu dàng. Nếu quay tốt, e là có cơ hội tranh giải Kim Mã và Kim Kê đấy.”

“Anh còn chưa tự tin đến thế đâu.” Cố Đình hiếm khi khiêm tốn, “Năm nay trái có đạo diễn Tào, phải có đạo diễn Mã, kẽ hở sinh tồn khó khăn lắm, được đề cử là tốt rồi.”

“Xì, lại còn bày đặt giọng quan với em!” Tả Vi nhéo má anh, “Đã làm thì phải làm cho tốt nhất, chúng ta cùng cố gắng nhé!”

Cố Đình cười rộ lên, nâng mặt cô lên hôn môi.

Càng hôn càng nhập tâm, đột nhiên anh xoay người đè cô xuống giường.

Nơi cô lớn lên tràn ngập hơi thở khác biệt. Bước vào căn phòng này, có thể tưởng tượng ra cô đã từ một cô bé con trưởng thành thành dáng vẻ xinh đẹp ngày hôm nay như thế nào. Anh có chút không kiểm soát được, nảy sinh tà niệm, muốn chiếm hữu cô ngay tại nơi này.

Cảm nhận được sự nhiệt tình của anh, Tả Vi vội đè tay anh lại, khẽ nói: “Cố Đình, anh điên à, đây là nhà em, cửa còn chưa khóa đâu.”

Cố Đình thì thầm bên tai cô: “Quan hệ của chúng ta thế này, bố mẹ em chắc sẽ không tự tiện đẩy cửa vào đâu nhỉ?”

Phải cho họ không gian riêng tư chứ.

Kết quả đúng lúc này, Lý Tấn Phương gõ nhẹ cửa: “Vi Vi, mẹ vừa làm chút điểm tâm, lát nữa con đưa Cố Đình xuống ăn nhé.”

Tả Vi sợ đến cứng đờ người, Cố Đình cũng bật dậy như lò xo.

Hiếm khi thấy được vẻ hoảng hốt trên mặt anh, phải biết trước giờ anh luôn rất bình tĩnh. Tả Vi nói vọng ra: “Con biết rồi ạ.”

Nghe tiếng bước chân xuống lầu, biết mẹ đã đi rồi, Tả Vi rốt cuộc không nhịn được, lăn ra giường cười ngặt nghẽo.

Cô cảm thấy Cố Đình vừa rồi chắc chắn bị dọa chết khiếp. Nếu mẹ cô thực sự đẩy cửa vào, anh sẽ xấu hổ chết mất, cho nên chắc chắn anh đã tự tưởng tượng ra cảnh tượng đó.

Cố Đình thấy cô cười nhạo mình, tự giễu nói: “Xem ra mẹ em rất hiểu lòng anh.”

Tả Vi hừ hừ: “Đương nhiên, mẹ em mới không để anh làm chuyện xấu ở nhà em đâu!” Cô ngồi dậy nói, “Đi thôi, đi ăn điểm tâm. Tay nghề mẹ em đỉnh lắm, chẳng kém gì đầu bếp của anh đâu.”

Cô đi trước xuống lầu, Cố Đình chỉnh đốn lại quần áo, thong thả ung dung đi theo sau.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...