Dù sao cũng là khách từ phương xa đến, xuất phát từ phép lịch sự, vợ chồng Trương Bồi Vân mời Cố Đình ở lại nhà vài ngày. Cố Đình khách sáo từ chối mãi, cuối cùng cũng đồng ý. Đương nhiên trong lòng anh rất muốn ở lại, nhưng cũng chỉ định ở hai ba ngày là cùng.
Một hôm, hai người đàn ông ngồi trò chuyện trên ban công.
Trương Bồi Vân lúc rảnh rỗi thích trồng hoa cỏ, biến góc ban công này thành một khu vườn nhỏ, đâu đâu cũng thấy chậu hoa cây cảnh. Ông đặt bốn chiếc ghế mây và một bàn trà nhỏ, thi thoảng ngồi phơi nắng ở đây cực kỳ thư thái.
“Bác trai cũng biết hưởng thụ thật.” Cố Đình cười nói. Anh tuy có biệt thự riêng nhưng bản thân lại chẳng mấy khi động tay vào những việc này.
“Bố em bảo là để giải tỏa áp lực đấy.” Tả Vi giải thích, “Giống như anh đi hát vậy.”
“Hóa ra là thế.” Cố Đình nắm lấy tay cô đặt lên đầu gối mình, “Đúng rồi, hình như em quên đòi quà anh thì phải? Đương nhiên, em cũng còn nợ anh một món quà đấy nhé.”
Tả Vi giật mình, mãi mới hiểu ra: “Quà Valentine á? Anh chẳng phải đã ‘dâng hiến’ bản thân mình đến đây rồi sao, thế là đủ rồi. Còn anh, em không biết anh sẽ đến nhà nên để quà ở Bắc Kinh mất rồi, chờ về em sẽ tặng bù nhé.”
Đúng là người dễ thỏa mãn. Cố Đình cười nói: “Em càng như thế, anh càng phải tặng.”
Anh đã để sẵn món quà trong túi áo từ sớm. Lúc này anh vén tay áo Tả Vi lên, đeo cho cô một chiếc đồng hồ. Cảm giác lạnh lẽo từ kim loại khiến cô suýt hét lên.
Cúi đầu nhìn kỹ, lần này cô hét lên thật.
“Cái này… phải mấy trăm nghìn tệ đấy chứ?” (Khoảng vài tỷ VNĐ).
Đây là chiếc đồng hồ thuộc top 10 thương hiệu đồng hồ danh tiếng nhất thế giới. Mặt kính sapphire, vỏ vàng hồng, kiểu dáng thanh lịch, viền đồng hồ nạm tổng cộng 167 viên kim cương. Đây là chiếc đồng hồ mơ ước của biết bao phụ nữ, Tả Vi đương nhiên cũng thích, nhưng giá của nó thực sự quá đắt!
Nghĩ đến chiếc đồng hồ mình mua cho anh chỉ tầm bảy tám chục nghìn tệ, cô cảm thấy bị đả kích nặng nề.
Thế này thì sau này còn “có qua có lại” kiểu gì?
Thấy cô định tháo ra, Cố Đình nói: “Mua cũng mua rồi, chẳng lẽ em muốn anh đem tặng người phụ nữ khác?”
Tay cô khựng lại: “Không trả lại được sao?”
“Mua ở Đức.”
Tả Vi cạn lời, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* mặt đồng hồ, khẽ nói: “Đắt thế này em nhận sao được? Quà em tặng anh…” Quả thực ngại không dám đưa ra nữa.
Nhìn ra sự bối rối của cô, Cố Đình nghiêm túc nói: “Anh giàu hơn em, cho nên tặng đồ đắt hơn là bình thường. Nhưng thực tế, nó chẳng khác gì việc anh mua chiếc đồng hồ mấy nghìn tệ tặng em cả, đều trong khả năng cho phép.”
Nếu anh nghèo, đương nhiên sẽ mua đồ rẻ. Nhưng anh không nghèo, mua đồ quá rẻ lại thành ra không hay.
Tả Vi hiểu ý anh. Với tình hình tài chính hiện tại của cô, mua chiếc đồng hồ bảy tám chục nghìn tệ tặng anh đã là rất cố gắng rồi, đó là 80% số tiền cô còn lại. Cô nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy em nhận. Nếu sau này mình chia tay, em chắc chắn sẽ trả lại anh.”
Cố Đình thấy cô lại nói gở, búng mạnh vào trán cô một cái. Chợt nhớ ra điều gì, anh lấy điện thoại ra, ôm vai cô nói: “Chụp ảnh chung làm kỷ niệm đi.”
Tả Vi đương nhiên phối hợp, nhận được quà xịn tâm trạng cũng tốt hơn, hai người chụm đầu vào nhau chụp ảnh.
Kết quả vừa chụp xong, anh liền đăng thẳng lên Weibo.
“Tôi đang ở Thượng Hải, mong mọi người chúc phúc cho chúng tôi.”
Cũng nên tự mình cho mọi người một lời giải thích.
Trong ảnh, hai người tắm mình trong ánh nắng, cười ngọt ngào như mật. Bức ảnh lại một lần nữa khiến Weibo nổ tung.
“Má ơi, thừa nhận thật rồi! Tôi đã bảo sớm mà, gian tình rành rành ra đó. Nhưng không ngờ không chỉ đi ra mắt phụ huynh mà còn công khai rầm rộ thế này!”
“Khoe ân ái, chết sớm thôi, không biết à?”
“Có phải sắp cưới rồi không? Đại mỹ nhân Cố, anh sắp bị trói rồi sao? Tôi không tin, chắc chắn trong vòng một năm sẽ chia tay!”
“Tỉnh lại đi, có chia tay cũng không đến lượt các người đâu. Hơn nữa, là Ảnh đế Cố chủ động đến nhà Vi Vi đấy, điều này còn chưa đủ rõ ràng sao? Vi Vi có chịu gả hay không còn chưa biết đâu nhé!”
“Ngược chết cẩu độc thân rồi! Có để cho người ta sống không đây, sao mấy minh tinh này cứ rảnh rỗi là khoe ân ái thế hả, kết hôn quách đi cho rồi!”
Ngày hôm đó, bức ảnh hai người hôn nhau ở cổng khu chung cư lại bị đào lên khắp nơi vì Cố Đình đã thừa nhận chuyện tình cảm. Trình Lạc nhìn thấy bức ảnh đó lần nữa, thực sự có xúc động muốn đập nát máy tính.
Anh cũng không ngờ Tả Vi không chỉ yêu đương mà còn dẫn bạn trai về nhà.
Là sắp kết hôn sao?
Anh có nên đi chúc mừng không?
Trong lòng ngũ vị tạp trần, không tìm thấy lối thoát. Anh gập máy tính lại, đi ra ban công hút thuốc. Lúc này anh nghe thấy mẹ gọi tên Thẩm Thế Trân.
Cô ta đến nhà làm khách.
Trò chuyện với mẹ Trình Lạc một lát, Thẩm Thế Trân hỏi thăm anh.
“Nó đang ở ngoài ban công đấy.” Mẹ Trình Lạc rất quý Thẩm Thế Trân, hai nhà lại có nhiều hợp tác làm ăn. Bà và bố Trình Lạc thực ra đều mong anh có thể cưới cô ta. “Trình Lạc, Thế Trân đến này, con còn không mau vào?”
Thẩm Thế Trân nói: “Không sao đâu dì, để con ra tìm anh ấy.”
Trình Lạc vẫn đang hút thuốc, góc nghiêng lạnh lùng, trầm mặc mà đầy cuốn hút. Cô ta khẽ cười nói: “Trình Lạc, chúng ta đi tìm Vi Vi chơi đi. Nghe nói bạn trai cô ấy vẫn đang ở Thượng Hải đấy, vừa khéo tụ tập một bữa.”
“Không cần đâu.” Trình Lạc nhàn nhạt nói, “Mùng Ba Tết anh mới gặp cô ấy rồi.”
Anh và Trương Lập Khôn thân thiết như vậy, không có lý do gì không tụ tập, cho nên sao có thể chưa gặp Tả Vi? Chỉ là không bao giờ có thể như trước kia nữa. Anh biết rõ điều đó, dù cả hai đều cố gắng tỏ ra là bạn bè bình thường.
Nhưng anh vẫn chưa quên được tình cũ, nếu không đã chẳng bực bội vì Cố Đình. Mà cô giờ đã có bạn trai mới, còn cần thiết gặp lại sao? E là không, trừ khi phải qua một thời gian nữa, lâu đến mức trong lòng anh không còn bóng hình cô, hoặc là, đợi đến khi anh cũng có bạn trai… à nhầm, bạn gái mới.
Thẩm Thế Trân cau mày: “Trình Lạc, chẳng lẽ anh vẫn còn ý với Vi Vi?”
Trình Lạc dập thuốc: “Ừ.”
Lòng Thẩm Thế Trân lạnh toát.
Anh quay đầu nhìn cô ta, mọi biểu cảm của cô ta đều thu vào tầm mắt anh.
Dù sao cũng từng yêu đương, anh không đến mức chậm tiêu như thế. Thẩm Thế Trân thường xuyên lấy lòng mẹ anh, ở Bắc Kinh cũng rất quan tâm anh, hơn nữa lại không quen bạn trai nào, có lẽ là đã động lòng với anh.
“Tạm thời anh không muốn tìm bạn gái nữa.” Anh trước nay luôn dứt khoát, “Dù có tìm bừa thì kết cục chắc chắn cũng sẽ giống lần trước thôi, chia tay.”
Thẩm Thế Trân chua xót nói: “Trình Lạc, em và Vi Vi không giống nhau.”
Tả Vi không thể chiều theo ý Trình Lạc mà từ bỏ sự nghiệp diễn xuất, nhưng cô ta và Trình Lạc có cùng sở thích, cái gì cũng hợp, tại sao lại không thể chứ?
“Chính vì không giống nhau.” Trình Lạc nhìn cô ta, “Anh thích những cô gái giống như Vi Vi, từ ngoại hình đến tính cách. Còn em thì hoàn toàn khác cô ấy.”
Hai người muốn đến được với nhau vốn dĩ không phải chuyện đơn giản. Không chỉ cần ngoại hình đối phương thích, còn phải có tính cách khiến đối phương trân trọng, sở thích và quan niệm sống phải tương đồng.
Không phải Tả Vi rời xa Trình Lạc thì cô ta sẽ có cơ hội.
Thẩm Thế Trân không chấp nhận kết quả này, cắn môi nói: “Trình Lạc, anh đừng hối hận.”
Đàn ông theo đuổi cô ta xếp hàng dài từ đầu phố đến cuối phố, cô ta mà muốn thì thiếu gì người?
Trình Lạc đút tay vào túi quần, cười nhạt: “Trên đời này chuyện khiến anh hối hận rất ít. Thế Trân à, em nên sớm quay đầu đi, đừng đầu tư tình cảm vào anh nữa.”
Kể cả việc từ bỏ Tả Vi, anh cũng không hối hận. Bởi vì đặt vào hoàn cảnh hiện tại, anh vẫn không thể chấp nhận việc cô làm diễn viên, chấp nhận việc cô thân mật với người đàn ông khác.
Có rất nhiều chuyện vốn dĩ đã là định mệnh.
Thẩm Thế Trân sầm mặt, quay người bỏ đi.
Anh đứng trên ban công nhìn xuống, nhớ lại thời niên thiếu, Trương Lập Khôn dẫn Tả Vi sang chơi. Họ thường đánh cầu lông, thả diều ở sân dưới nhà. Cô bé ngày ấy còn nũng nịu gọi anh là “anh Trình Lạc”.
Giọng nói trong trẻo ngọt ngào vang vọng bên tai, ngỡ như mới hôm qua.
Anh nên chúc phúc cho cô thôi. Tin rằng cô gái thông minh như cô nhất định sẽ hạnh phúc. Còn anh, rồi sẽ có một ngày cũng tìm được hạnh phúc của riêng mình.
Cố Đình ở Thượng Hải ba ngày. Tả Vi vì còn có quảng cáo phải quay nên hôm đó tạm biệt gia đình, chuẩn bị cùng anh về Bắc Kinh. Không ngờ anh lại ngỏ ý muốn mời Tả Vi đi Tô Châu một chuyến.
Đó là muốn đưa Tả Vi về ra mắt mẹ.
Trương Bồi Vân và Lý Tấn Phương thấy vậy là tốt. Nếu Cố Đình đã đến gặp họ thì Tả Vi cũng nên đến chào hỏi mẹ Cố Đình một tiếng, còn dặn dò cô mua quà cáp cẩn thận.
Về hoàn cảnh của Cố Đình, anh đã nói rõ bố mẹ ly hôn, mẹ ở Tô Châu, còn bố thì không còn qua lại. Bố mẹ Tả Vi đều là người cởi mở nên cũng không để ý chuyện đó. Đương nhiên, phần lớn công lao thuộc về sự thể hiện của chính Cố Đình, khiến mọi người cảm thấy anh là người đàn ông có giáo dưỡng.
Hơn nữa việc hai bên gặp gỡ phụ huynh cho thấy mối quan hệ này càng thêm nghiêm túc, là xác định tiến tới hôn nhân.
Bố mẹ đều đồng ý, chỉ có bản thân Tả Vi là thấy khó khăn.
Rời khỏi nhà, cô hơi lo lắng: “Em chưa gặp mẹ anh bao giờ.”
“Em nói buồn cười thật, chẳng lẽ trước đó anh đã gặp người nhà em sao?” Cố Đình ôm cô vào lòng cười nói, “Mẹ anh hiền lắm, chỉ là sức khỏe bà không tốt thôi.”
“Hả?” Tả Vi quan tâm hỏi, “Mẹ anh bị sao vậy?”
Thực ra cô còn muốn hỏi Cố Đình tại sao bố mẹ anh lại ly hôn, nhưng nghĩ đây là chuyện riêng tư của người lớn nên thôi. Anh thẳng thắn chia sẻ đến đâu thì cô biết đến đó là được.
“Mẹ anh trước đây từng bị thương nặng, bị liệt.” Cố Đình chuẩn bị tâm lý trước cho cô, “Cho nên mẹ sống cùng cậu mợ anh để tiện chăm sóc.”
Tả Vi kinh ngạc: “Nghiêm trọng vậy sao? Thế sao mẹ anh không lên Bắc Kinh?”
“Bà quen sống ở Tô Châu rồi, cũng không thích thời tiết Bắc Kinh.” Cố Đình cười cười, “Chấn thương cũ lâu năm rồi, giờ mẹ anh rất lạc quan… Em đừng áp lực, muốn nói gì cứ nói, bà không phải kiểu mẹ chồng ác độc đâu.”
Tả Vi đỏ mặt: “Mẹ chồng gì chứ, em còn chưa gả cho anh đâu, em gọi là dì thôi.”
Cố Đình xoa đầu cô. Nghĩ đến chuyện về nhà, lòng anh vẫn có chút nặng nề. Nhưng có cô bên cạnh, dường như sự nặng nề ấy lại mang theo chút hân hoan.
