Muôn Vàn Tinh Quang - Cửu Lam

Chương 49



Sau một hồi suy nghĩ, Tả Vi vẫn quyết định gặp mặt. Dù sao người ở ngay bên ngoài xe, chỉ cách vài bước chân.

Cửa xe mở ra, Cố Chương nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thời thượng bước xuống. Dáng người cao ráo, mặc áo len thụng màu trắng thêu hình hươu con trùm qua hông, váy ngắn màu cam, đi bốt ôm sát chân, toát lên vẻ thanh xuân rực rỡ.

Ông ta cười với cô, nói: “Chào cô Tả, tôi là bố của Đình Đình.”

Nói thẳng vào vấn đề, ông ta còn đưa cho cô một bức ảnh chụp gia đình ba người. Lúc đó Cố Đình còn nhỏ, nhưng nhìn Khương Lan là nhận ra ngay.

Tuy nhiên, Tả Vi không rõ thái độ của Cố Đình đối với người bố này như thế nào, nên cô rất thận trọng: “Chào bác Cố, không biết bác tìm cháu có việc gì không ạ?”

“Vì tôi không thể nói chuyện với Đình Đình được, nhưng tôi biết cô Tả là người nhân hậu nên mới dùng đến hạ sách này!” Cố Chương thở dài, nếp nhăn trên mặt dường như hằn sâu thêm, “Cô xem, sức khỏe tôi cũng không tốt, già cả thế này rồi, căn bản không biết làm sao để nuôi sống bản thân. Mà mẹ của Đình Đình thì sống trong biệt thự, còn tôi đến tầng hầm cũng chẳng thuê nổi.”

Là đến để kể khổ sao? Tình huống này đúng là nằm ngoài dự liệu của Tả Vi. Cô liếc nhìn Cố Chương một cái. Ông ta ăn mặc sạch sẽ nhưng quần áo rất cũ kỹ, không biết đã mặc bao nhiêu năm rồi. Người trông cũng rất già nua, tuy dì Khương bị liệt nửa người dưới, cũng gầy gò, nhưng nhìn vẫn trẻ hơn ông ta nhiều.

Xem ra bố của Cố Đình mấy năm nay sống rất chật vật.

Thế nhưng cô không tiện can thiệp, dù sao đó cũng là chuyện gia đình anh. Tả Vi suy nghĩ một chút rồi nói: “Bác à, hay là bác để lại số điện thoại cho cháu, lát nữa cháu nói lại với Cố Đình… Bác không tìm được anh ấy đúng không ạ?”

Cố Chương nhớ lại sự tuyệt tình của Cố Đình, cười khổ: “Đúng vậy, nó nổi tiếng quá, lại có nhiều vệ sĩ như vậy, tôi không đến gần được.”

Thực ra lúc ở trong tù, ông ta đã từng viết thư cho Cố Đình nhưng chưa bao giờ nhận được hồi âm.

Ông ta biết con trai hận mình thấu xương.

Nhưng thì sao chứ? Nó vẫn là con trai ông ta!

Tả Vi gật đầu: “Anh ấy khá chú trọng việc bảo vệ bản thân.” Cô lấy điện thoại ra, xin số của Cố Chương.

Cố Chương cười nói: “Phiền cô nói giúp với Đình Đình, tuy trước kia có chút không vui vẻ, nhưng chúng ta dù sao cũng là cha con, mong nó đừng để bụng nữa.”

“Vâng.” Tả Vi gật đầu chào từ biệt, “Bác ơi cháu còn có việc phải làm, lời của bác cháu sẽ chuyển lại cho anh ấy.”

Cố Chương cảm ơn một tiếng rồi cáo từ rời đi.

Nhìn theo bóng lưng ông ta, lòng Tả Vi đầy nghi hoặc. Nói là không đến gần được, nhưng chỉ cần ông ta nói rõ thân phận thì người của Cố Đình chắc chắn sẽ không ngăn cản. Chẳng lẽ là… thực ra Cố Đình không chịu gặp ông ta? Hai bố con họ rốt cuộc có mâu thuẫn gì?

Tả Vi quay quảng cáo đến tận chập tối mới về.

Hiện tại cả hai đều bận rộn, Tả Vi không thể nào có thời gian nấu cơm. Vì thế Cố Đình đã sớm thuê Trịnh Bảo San và một dì giúp việc khác đến. Trịnh Bảo San phụ trách ba bữa cơm mỗi ngày, còn dì giúp việc lo dọn dẹp và chăm sóc Đậu Sa. Lúc rảnh rỗi Tả Vi cũng sẽ sang đó ăn cơm.

Hôm nay cô cũng sang.

Trịnh Bảo San thấy cô liền cười nói: “Cũng chẳng biết cô có đến không, tôi giờ ngày nào cũng chuẩn bị hai phần, cô không đến thì hời cho tôi và dì Tưởng.”

Tả Vi bế Đậu Sa lên chơi đùa: “Cô nói cứ như Cố Đình ngược đãi các cô, bắt phải ăn cơm thừa của tôi ấy! Thôi được rồi, tôi biết thực ra cô muốn tăng lương chứ gì?”

Trịnh Bảo San cười khúc khích không ngừng: “Phiền cô Tả nói giúp chúng tôi vài câu, giờ vật giá leo thang từng ngày mà.”

Dì Tưởng đứng bên cạnh cũng cười theo.

Tuy dì ấy lớn tuổi hơn, nhưng Trịnh Bảo San là do mẹ Cố Đình giới thiệu đến nên có chút “vốn liếng”, chỉ có cô ấy mới dám nói đùa như vậy.

“Được.” Tả Vi đồng ý ngay.

Dù sao mình cũng hay sang ăn chực, hơn nữa cô cảm thấy với tay nghề của Trịnh Bảo San, nếu đi làm đầu bếp thật sự thì lương chắc chắn cao hơn hiện tại.

Trịnh Bảo San vui vẻ đi vào bếp.

Tả Vi dắt Đậu Sa ra ngoài đi dạo.

Khoảng nửa tiếng sau Cố Đình mới về, Tả Vi cũng vừa đi một vòng về đến nhà.

Trên bàn ăn đã bày sẵn thức ăn.

“Em cảm giác từ ngày ăn cơm ở đây, em béo lên không chỉ một hai cân đâu!” Tả Vi cảm thán.

Trịnh Bảo San cười hì hì: “Yên tâm đi, tôi tính toán từng món rồi, calo không cao chút nào đâu. Chỉ cần hai người tập thể dục một tiếng mỗi ngày là đảm bảo không ảnh hưởng vóc dáng! Đương nhiên, đồ luộc thì càng đơn giản, nếu hai người muốn ăn thì tôi càng tiện.”

Cố Đình liếc cô ấy một cái: “Thế thì phải trừ một nửa lương.”

Tuy ban đầu là do mẹ ép anh dùng Trịnh Bảo San, nhưng giờ anh thực sự đã quen rồi. Đồ ăn ngon vẫn khiến người ta thoải mái, miễn là cô ấy không quá phận.

“Chúng ta giám sát lẫn nhau.” Cố Đình cười với Tả Vi, “Đương nhiên, anh không ngại em đầy đặn hơn một chút đâu.”

Nghĩ đến bàn tay “hoạt động” tích cực của anh vào buổi tối, mặt Tả Vi đỏ bừng, lườm anh một cái.

Hai người ăn xong liền đi lên lầu.

Trịnh Bảo San và dì giúp việc dọn dẹp dưới nhà, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng Đậu Sa sủa, nó đang phấn khích chạy qua chạy lại dưới nhà.

Cố Đình ngồi trên sô pha, đang hí hoáy với cái máy quay phim của mình.

Bình thường nếu không thân mật thì mạnh ai nấy làm việc người nấy. Tả Vi sẽ đọc sách, hoặc tập yoga, xem phim cũ. Nhưng hôm nay, cô đứng bên cạnh do dự một lát rồi khẽ nói: “Cố Đình, hôm nay bố anh đến tìm em.”

Động tác của Cố Đình khựng lại. Anh đặt máy quay xuống, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.

Đôi mắt sáng ngời bỗng chốc như đóng băng.

“Lúc nào? Ông ta nói gì?”

“Trước lúc em đi quay quảng cáo, không biết sao ông ấy biết được.” Tả Vi cảm nhận được sự thay đổi của anh, thầm nghĩ có lẽ mình đoán không sai, quan hệ giữa anh và bố rất tệ. “Ông ấy bảo em chuyển lời với anh, nói chuyện cũ đừng để bụng nữa.”

Cố Đình rũ mắt xuống: “Có lẽ em nhận nhầm người rồi.”

“Chắc là không đâu, ông ấy cho em xem ảnh. Lúc đó anh hình như mới mười bốn mười lăm tuổi, còn có ảnh chụp chung cả gia đình nữa.”

Lớn thế rồi, chắc là bức ảnh duy nhất hai bố con chụp chung nhỉ?

Là lúc cậu anh đến thăm chụp cho. Khi đó, cậu không biết hành vi của bố, mẹ không nói cho cậu biết, mà chính anh cũng xấu hổ không mở miệng được, cũng không kịp thời nói cho cậu biết… Cố Đình day day trán, không thể hiểu nổi tâm thái của mình lúc đó.

Giá như nói sớm hơn một chút, có lẽ sau này đã không xảy ra chuyện kia.

“Anh biết rồi.” Hồi lâu sau, anh nhàn nhạt đáp.

Tả Vi lấy điện thoại ra: “Trong này có số di động của ông ấy, có thể ông ấy có việc quan trọng, nếu anh muốn liên lạc…”

Giọng cô vẫn nhẹ nhàng, nhưng anh không biết tại sao một cơn giận vô cớ bỗng bùng lên, không nhịn được quát: “Em xin số ông ta làm gì? Bình thường đâu thấy em thích lo chuyện bao đồng như thế!”

Tả Vi giật bắn mình.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Cố Đình nổi giận.

Gương mặt lạnh lùng, giọng điệu mất kiên nhẫn, cứ như một người xa lạ.

Người dưới lầu đều nghe thấy, Trịnh Bảo San và dì Tưởng nhìn nhau ái ngại.

Tả Vi lúc đầu hơi ngớ người, hoàn hồn lại mới thấy tủi thân. Cô cắn môi nói: “Em cũng vì thấy ông ấy có quan hệ với anh nên mới gặp, hơn nữa đó là bố anh, em tưởng… Xin cái số thì làm sao chứ, anh có thể không gọi mà…”

“Em tưởng? Em căn bản chẳng hiểu cái gì cả!” Cố Đình nhướng mày.

Tả Vi tức đến không nói nên lời, đứng dậy đi thẳng xuống lầu.

Cố Đình thở hắt ra một hơi.

Lẽ ra anh nên đoán được, Cố Chương tìm anh không được thì chắc chắn sẽ nghĩ cách khác.

Nhưng sao cô ấy lại chẳng có chút cảnh giác nào thế nhỉ? Người như vậy có gì đáng gặp? Đã định thuê vệ sĩ cho cô rồi mà cô lại không chịu!

Anh tiếp tục nghịch máy quay phim.

Về đến nhà, Tả Vi cũng ôm cục tức. Làm ơn mắc oán, nếu không phải nhìn thấy bức ảnh kia, nhận ra là anh, sao cô có thể đi gặp người lạ chứ. Kết quả anh lại còn nổi giận quát tháo, nực cười thật, cô mới là người vô tội nhất được không?

Cô bật tivi lên xem.

Kết quả chiếu nửa tiếng đồng hồ mà cô chẳng biết tivi đang chiếu cái gì.

Chỉ mải nghĩ xem sao anh mãi chưa đến xin lỗi?

Sao lại có người như thế chứ!

Cô giận dỗi đi ngủ.

Nằm nửa tiếng vẫn không ngủ được.

Lần đầu tiên trong đời xảy ra tình huống khác thường thế này.

May mà Cố Đình sang ấn chuông cửa.

Tả Vi giả vờ không nghe thấy, trùm chăn kín đầu, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu. Nhưng cô cứ không muốn ra mở cửa, định để Cố Đình đợi bên ngoài thêm một lát. Ai ngờ đột nhiên có tiếng bước chân vang lên trong phòng.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy mình bị anh ôm trọn vào lòng, ngạc nhiên nói: “Sao anh…”

“Em không nhớ là anh có chìa khóa à?”

Hai người đều có chìa khóa nhà của nhau.

Tả Vi hừ nhẹ trong mũi, không thèm để ý đến anh.

Cố Đình từ từ kéo chăn ra, để lộ đầu cô, hôn lên trán cô một cái rồi nói: “Đừng giận nữa, hôm nay là anh sai.”

Nhận sai dứt khoát nhanh gọn.

Tả Vi hơi dịu xuống một chút, kiêu ngạo hỏi: “Anh sai ở đâu?”

“Anh không nên nổi nóng với em, em làm không sai chút nào cả.” Cố Đình nói rất nghiêm túc, “Lúc đó anh nên kiềm chế lại.”

Thực ra anh luôn rất lý trí, đôi khi dù hai người có chỗ nào không hợp, anh cũng sẽ không nóng vội cầu hòa.

Cô biết điều đó.

Cho nên sau khi bên nhau, họ chưa từng cãi vã, chưa từng mâu thuẫn, nhưng hôm nay vì bố anh mà hai người lại xích mích đến mức này.

Tả Vi đưa tay ra khỏi chăn, sờ sờ mặt anh nói: “Đúng là anh sai thật. Kể cả anh muốn nổi giận cũng phải nói cho em biết nguyên nhân chứ, cứ vô cớ như vậy sao em vui được? Nhưng nể tình anh vi phạm lần đầu, em tha thứ cho anh.”

Anh nắm lấy tay cô hôn nhẹ: “Anh biết ngay là em rộng lượng mà.”

“Thế giờ anh định nói cho em biết chuyện giữa anh và bố anh rốt cuộc là như thế nào chưa?”

Trước kia cô đã muốn hỏi, giờ nhân cơ hội này hỏi luôn.

Cố Đình trầm mặc một lát: “Được, nhưng cho phép anh gọi điện cho ông ta trước đã.”

Anh rời phòng ngủ, đi ra phòng khách.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đầu bên kia Cố Chương nói: “Xem ra tôi không tìm nhầm người, tình cảm giữa con và cô Tả rất tốt. Thế nào, dạo này con khỏe không? Hai bố con ta lâu lắm không gặp, nên ngồi xuống ăn với nhau bữa cơm.”

Cố Đình không có hứng ôn lại tình xưa nghĩa cũ với ông ta, giọng lạnh băng nói: “Mong ông sau này đừng làm phiền cô ấy nữa.”

Con trai vô tình, đến mức này rồi mà vẫn không chịu để ý đến mình, Cố Chương có chút không chịu nổi: “Đình Đình, tao là bố mày, pháp luật quy định mày bắt buộc phải phụng dưỡng tao.”

Hóa ra là đến đòi tiền…

Cố Đình cười khinh bỉ: “Được thôi, vậy gặp nhau ở tòa.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...