Muôn Vàn Tinh Quang - Cửu Lam

Chương 50



Tả Vi nghe được câu này từ bên trong, trong lòng thót lên một cái. Sao thế, hai bố con họ định kiện nhau ra tòa sao? Rốt cuộc là thù hận sâu đậm đến mức nào chứ!

Thấy Cố Đình bước vào, cô ôm hai chân ngồi trên sô pha, ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt lạ lẫm.

Vẫn là người đó, nhưng toàn thân anh toát ra vẻ sát khí đằng đằng, cảm xúc mãnh liệt khó tả, thực sự khiến người ta có chút sợ hãi.

Thế nhưng vừa nhìn thấy cô, vẻ mặt anh lại dần dịu xuống, nở nụ cười rất đỗi dịu dàng.

“Dọa em sợ à?” Anh ngồi xuống bên cạnh cô.

“Vâng. Anh và bố rốt cuộc bị sao vậy?” Tả Vi khó mà hiểu nổi. Từ nhỏ cô đã có quan hệ rất tốt với bố, vì hai người có cùng sở thích, thậm chí còn thân thiết hơn cả mẹ. Cô có chuyện gì cũng nói với bố. Khi bố qua đời, cô đau khổ đến mức không chịu đựng nổi.

Giờ nhớ lại, lòng vẫn còn đau nhói. Tuy cô thường tự nhủ bố ở trên trời vẫn sống tốt, vẫn dõi theo cô, chỉ cần cô sống tốt bố nhất định sẽ vui lòng.

Cố Đình nhẹ nhàng vuốt tóc cô, im lặng hồi lâu mới nói: “Em biết không, trước giờ người anh ngưỡng mộ nhất chính là những người có một người bố tốt.”

“A…” Tả Vi khẽ hé miệng, rồi vươn tay ôm lấy cánh tay anh.

Cô có thể cảm nhận được sự bất lực và chua xót trong lời nói của Cố Đình.

Nhưng lại không biết phải an ủi thế nào.

Vai trò của người bố không ai có thể thay thế được, thiếu hụt chính là thiếu hụt.

“Bố anh là một kẻ nát rượu.” Anh chậm rãi kể, giọng trầm thấp, thuần hậu, “Thực ra lúc đầu không phải thế, nhưng sau khi làm ăn thất bại, ông ta ngày nào cũng uống rượu, nghiện rượu, còn đánh người… Hồi đó anh sợ nhất là về nhà, vì sẽ phải nhìn thấy ông ta, nhưng mẹ anh lại ở nhà.”

Tả Vi không tự chủ được dựa vào lòng anh.

“Có một lần, ông ta say rượu phát điên, đẩy mẹ từ trên lầu xuống.” Giọng anh nghẹn lại, cúi đầu nói, “Hôm đó anh ở nhà bạn, về đến nơi mới biết.”

Hóa ra mẹ anh bị liệt là vì nguyên nhân này.

“Ông ta bị kết án mười năm tù.”

Đó là câu kết luận cuối cùng cho đoạn quá khứ ấy.

Anh kể rất ngắn gọn, nhưng chỉ vài câu nói đó cũng đủ khiến Tả Vi kinh hãi tột độ.

Cô chưa bao giờ biết Cố Đình từng trải qua chuyện như vậy, bởi vì anh trông thực sự rất lý trí, rất trưởng thành, rất… mạnh mẽ. Mới 30 tuổi đã có trong tay bao nhiêu sản nghiệp, không chỉ thành công trong giới giải trí, giờ còn sắp làm đạo diễn, nghe nói còn hùn vốn mở công ty với người ta.

Cô hoàn toàn không biết anh đã vượt qua nỗi đau này như thế nào.

“Trước kia anh thiếu dũng khí, nhưng trải qua những chuyện đó, dường như chẳng còn gì đáng sợ nữa.” Cố Đình ôm cô vào lòng, “Bởi vì anh đã từng tự tra tấn bản thân vô số lần, tại sao mình không thể ngăn cản chuyện đó.”

Tại sao?

Chính vì sự yếu đuối của anh lúc đó.

Tả Vi vòng tay ôm eo anh, dịu dàng nói: “Mọi chuyện qua rồi, em tin mẹ anh chưa bao giờ trách anh cả.”

“Anh biết, mẹ luôn cảm thấy bà nợ anh.”

Vì Khương Lan mềm lòng, cho rằng Cố Chương bị đả kích nên mới say rượu, dù sao trước kia ông ta cũng là người đàn ông biết lo cho gia đình. Cho nên bà vẫn luôn ở bên ông ta. Nhưng có một số người, bản chất có lẽ chính là yếu đuối như vậy, không chịu nổi đả kích. Cố Chương chính là loại người đó, trút hết mọi bất mãn lên vợ con, không thể nào vực dậy được nữa.

Cố Đình thở dài thườn thượt: “Ông ta giờ còn trông chờ anh nuôi đấy!”

Tuy pháp luật quy định con cái có nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ, nhưng một người bố như vậy, anh chỉ thấy xấu hổ, khó mà hoàn thành trách nhiệm làm con. Hơn nữa người như Cố Chương, e là sẽ công phu sư tử ngoạm, chắc chắn muốn đòi anh rất nhiều tiền. Ông ta dựa vào cái gì chứ?

Đương nhiên phải để tòa án phán quyết.

Tả Vi mím môi, nhưng vì chuyện này mà kiện ra tòa thì cả thiên hạ sẽ biết hết!

Không biết có ảnh hưởng đến danh tiếng của Cố Đình không?

Cô có chút e dè hỏi: “Như vậy e là sẽ thành tin giật gân cho cánh phóng viên mất.”

“Em tưởng anh không làm thế thì sẽ được yên thân sao?” Cố Đình nhướng mày, “Em quên ông ta tìm được em bằng cách nào à? Còn không phải nhờ người khác giúp. Ông ta mới ra tù, quen biết ai được chứ? Không phải côn đồ thì là phóng viên! Chắc chắn ông ta còn hứa hẹn gì đó rồi.”

Tả Vi không ngờ anh lại suy tính kỹ càng đến thế.

Nghĩ lại thì đúng thật, cô gật đầu: “Hôm đó ông ấy đi xe riêng đến, không phải taxi.”

“Ừ, thế nên em phải hiểu khổ tâm của anh. Sau này ra ngoài nhớ mang theo vệ sĩ, người lạ đừng gặp, kể cả là bố anh.”

Lần này Tả Vi không từ chối nữa. Cô biết nếu từ chối, Cố Đình chắc chắn sẽ giận.

Nếu anh lo lắng cho an toàn của cô, thì cứ nhận lấy ý tốt này vậy.

Cô ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người rúc vào nhau một lúc, Tả Vi hỏi: “Anh quay ‘Mẹ Hàng Xóm’, có phải là…”

Bộ phim này đề cập đến bạo lực gia đình.

“Cũng là một phần nguyên nhân, nhưng không phải nguyên nhân chính. Làm đạo diễn, anh không thể hoàn toàn dựa vào tư tâm của mình được. Tại sao anh quay nó, là vì nó có ý nghĩa và cũng có giá trị.” Cố Đình đã lấy lại bình tĩnh, nói năng rành mạch, “Lúc đó đọc cuốn tiểu thuyết này, anh rất xúc động, liền nghĩ nếu dựng thành phim chắc chắn sẽ rất hay. Hiện tại, anh có năng lực làm điều đó.”

“Em nhất định sẽ diễn thật tốt!” Tả Vi ghé sát lại hôn lên môi anh, “Cảm ơn anh đã kể cho em nghe những chuyện này.”

“Có lẽ là định mệnh thôi.” Anh cười dịu dàng, “Anh cũng chỉ kể cho mỗi mình em nghe.”

Anh cúi đầu, hôn cô thật sâu.

Một thời gian sau, Tả Vi quay xong quảng cáo trở về. Vốn định rủ Cố Đình ra ngoài đi dạo, kết quả gọi điện cho anh thì thấy báo số máy không tồn tại. Cô hoảng hồn chạy vội về nhà, thấy Cố Đình đang phơi nắng ngoài ban công, cô kêu lên: “Điện thoại của anh…”

“À, anh vừa đổi số.” Anh cười rộ lên, “Dọa em sợ à?”

Mới đổi, cố tình không nói cho cô biết.

Tả Vi đi tới véo tay anh: “Đáng ghét thật, em cứ tưởng anh xảy ra chuyện gì!”

“Hiếm khi làm em lo lắng chút cũng tốt mà.” Thực ra là vì Cố Chương có số điện thoại của anh, cứ quấy rầy mãi, anh bực quá nên đổi số luôn.

Hai người trêu đùa một lúc, Cố Đình ôm lấy cô, nghiêm mặt nói: “Chắc vài ngày nữa sẽ có tin giật gân đấy, em chuẩn bị tinh thần đi.”

Tả Vi nhìn anh: “Chẳng lẽ bố anh định công khai chuyện này?”

“Đương nhiên, ông ta tức muốn hộc máu vì anh không chịu biếu không cho ông ta mười triệu tệ mà.” Cố Đình day day trán, “Phóng viên hỏi đến, em cứ chối bảo không biết là được, mọi chuyện có anh lo.”

Kết quả ngày hôm sau, Cố Đình lên trang nhất thật.

Khắp nơi đều châm biếm anh, không phụng dưỡng người già, sở hữu khối tài sản hàng tỷ mà không chịu bỏ ra một đồng cứu tế bố đẻ. Lại còn nói anh bạc tình bạc nghĩa, năm xưa tống bố ruột vào tù. Kèm theo đó là hình ảnh Cố Đình ngồi ăn trong nhà hàng sang trọng, đối lập với cảnh bố anh Cố Chương đầu bù tóc rối, ăn xin dọc đường.

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.

Các diễn đàn lớn, Weibo quả thực nổ tung.

Bởi vì Cố Đình tuy nổi tiếng, nhưng người nhà anh chưa bao giờ bị đưa tin, căn bản không ai biết gia cảnh của anh.

Hóa ra anh là đứa con bất hiếu, bỏ mặc người cha nghèo túng.

Một số kẻ cực đoan nhảy vào mắng chửi anh, nhưng phần lớn mọi người lại đầy nghi vấn.

Weibo của Tả Vi đương nhiên cũng không được yên ổn.

Sáng nay dậy, cô đăng một dòng trạng thái: “Mọi việc đều có nhân quả, tôi tin tưởng Cố Đình, cũng mong mọi người chờ đợi chân tướng sự việc.”

Cố Đình nhìn thấy dòng này, lúc ăn sáng cười nói: “Cảm ơn em đã ủng hộ anh.”

“Không có gì.” Cô cười.

Giữa chừng Lý Tấn Phương gọi điện tới, lo lắng hỏi: “Vi Vi, chuyện này có thật không? Con không biết đâu, mẹ giờ ra đường ai cũng hỏi, rốt cuộc cậu ta là bạn trai con. Vi Vi, con phải nói thật cho mẹ biết, bố con và Lập Khôn cũng lo lắm, sợ con chọn sai người.”

“Đúng là thật đấy mẹ ạ.” Cô rời bàn ăn, đi ra ngoài khẽ nói, “Bố anh ấy là kẻ rất xấu xa, đẩy mẹ anh ấy ngã liệt giường nên mới ly hôn. Hồi bé ông ta còn đánh anh ấy nữa. Bố anh ấy mới ra tù thôi.”

Lý Tấn Phương giật mình thon thót, hồi lâu mới thốt lên: “Thằng bé này số khổ thế sao?”

“Vâng, may mà anh ấy có chí tiến thủ. Nhưng bố anh ấy lại muốn chia tiền của anh ấy. Mẹ bảo xem có cho được không, có cam tâm không?”

Lý Tấn Phương thở dài.

Bà cả đời gặp được hai người chồng đều tốt tính, thực sự không thể tưởng tượng nổi có người chồng ác độc như vậy. Suy nghĩ một lát bà nói: “Thôi cứ theo ý cậu ấy đi. Vi Vi, miễn cậu ấy không phải người xấu là được. Thằng bé số khổ, sau này con đối xử với người ta tốt một chút, đừng bắt nạt người ta nhé.”

Tả Vi giật giật khóe miệng: “Mẹ, con bắt nạt anh ấy bao giờ?”

“Mẹ chỉ có ý thế thôi. Được rồi, mẹ đi nói cho bố con và Lập Khôn biết, đỡ để họ suy diễn lung tung.” Lý Tấn Phương yên tâm cúp máy.

Tả Vi quay người lại, thấy Cố Đình đang dựa vào tường, trêu chọc: “Mẹ em cũng biết em bắt nạt anh à?”

Tả Vi nói: “Mẹ nói linh tinh đấy, rõ ràng toàn anh bắt nạt em!”

Cố Đình cười rộ lên, đi tới vòng tay ôm eo cô: “Gần đây thấy không khí ở đây ngột ngạt quá, có muốn ra nước ngoài chơi không?”

Đúng là ngột ngạt thật.

Đi đến đâu cũng bị phóng viên vây quanh.

“Nhưng anh không định phản kích sao? Công bố hành vi độc ác của bố anh cho thiên hạ biết! Nói ra thì ông ấy cũng ngốc thật, tưởng làm thế này là ép được anh đưa tiền à? Chỉ khiến anh càng thêm ghét thôi.” Tả Vi không thể hiểu nổi cách làm của bố anh. Đương nhiên có thể do túng quẫn quá, lại lười biếng, muốn không làm mà hưởng nên chuyện gì cũng dám làm.

“Cứ để náo nhiệt thêm chút nữa, dù sao anh giờ ngày nào cũng đứng đầu hot search, cũng tốt mà.” Giọng Cố Đình nhàn nhạt.

Tả Vi biết thực ra trong lòng anh vẫn phiền muộn. Gặp phải chuyện này, ai mà chịu nổi chứ? Cô do dự nói: “Hay là cứ cho ông ấy một ít, coi như tốn tiền tiêu tai?”

“Không được, em không biết lòng tham con người là vô đáy sao? Cho ông ta, ông ta chắc chắn sẽ tiêu hết rất nhanh. Anh không muốn dây dưa gì với ông ta nữa. Em yên tâm, qua một thời gian nữa, ông ta tự khắc sẽ không chịu nổi mà đi kiện anh. Lúc đó thuê luật sư giỏi là xong hết. Đương nhiên, tình huống này anh cũng sẽ không để nó kéo dài mãi đâu, chỉ là…”

Nếu phản kích, chẳng khác nào l*t tr*n quá khứ của mình ra trước mặt công chúng, bao gồm cả chuyện của mẹ anh.

Thế nhưng, có một số việc định sẵn là không trốn thoát được. Khương Lan gọi điện cho anh, bảo anh đừng cố kỵ gì cả.

Mấy ngày sau, trên mạng lan truyền tờ báo cũ năm xưa, đưa tin Cố Chương đẩy vợ xuống lầu khiến vợ bị liệt nửa người dưới, phải ngồi tù mười năm, lại còn khui ra chuyện ông ta nghiện rượu.

Cùng lúc đó, Cố Đình được mời tham gia một talkshow. Lần đầu tiên anh công khai nhắc đến gia đình mình, những chuyện quá khứ đó khiến khán giả thổn thức không thôi.

“Anh Cố, xin hỏi anh, bây giờ anh còn bị bóng ma tâm lý không? Rốt cuộc anh đã vượt qua như thế nào?” Người dẫn chương trình hỏi.

Cố Đình nhìn vào ống kính, chậm rãi nói: “Có, cho nên tôi thường xuyên tự kiểm điểm bản thân, xem mình đối xử với người nhà đã đủ tốt chưa. Tuy bố tôi mang lại cho tôi đau khổ, nhưng tôi tin mình sẽ mang lại hạnh phúc cho mẹ tôi và vợ tương lai của tôi. Mọi người hãy nhớ kỹ một điều, cuối cùng rồi chúng ta cũng sẽ vượt qua được thôi.”

Tình cảm chân thành, khán giả vô cùng cảm động.

Tả Vi ngồi ở dưới, bất giác cũng đỏ hoe đôi mắt.

Sau chuyện này, quỹ Sao Sớm (Tảo Thần) cũng tiết lộ Cố Đình từng âm thầm quyên góp hàng triệu tệ để cứu trợ nạn nhân bạo lực gia đình. Ảnh hưởng tiêu cực lập tức chuyển thành tích cực.

Cố Chương bất đắc dĩ kiện Cố Đình ra tòa, yêu cầu anh trả phí phụng dưỡng. Thẩm phán cân nhắc tình tiết, cuối cùng phán quyết Cố Đình mỗi tháng chi trả hai nghìn tệ. Cố Chương không phục nhưng cuối cùng cũng chẳng làm gì được.

Sự việc đến đây coi như kết thúc.

Tả Vi nhìn tấm vé máy bay đi Venice trên tay, ngạc nhiên vui sướng nói: “Anh mua bao giờ thế?”

“Một tuần trước.” Cố Đình cúi đầu hôn lên má cô, “Bắt em phải chịu vạ lây cùng anh, anh phải bồi thường cho em chứ? Đi Venice xong còn muốn đi đâu nữa, anh đều chiều em.”

“Mặc kệ hết mọi việc à?”

“Mặc kệ.” Có lẽ gần đây là lúc anh mệt mỏi nhất, nhưng dường như cũng là lúc nhẹ nhõm nhất, bởi vì đã có thể tiễn biệt quá khứ một cách triệt để.

Tả Vi ôm cổ anh: “Anh không được đổi ý đâu đấy, em quay xong quảng cáo rồi!”

“Không đổi ý.” Anh nhìn cô đầy sủng nịch, “Tuyệt đối không đổi ý. Mau đưa anh đi đi, nhét anh vào túi áo mang đi cũng được.”

Tả Vi nổi cả da gà: “Ghê quá đi, anh nói cái gì thế hả, ‘pháo đài’ (ý nói anh to lớn), có mà anh nhét em vào túi áo mang đi thì có.”

Anh bất ngờ bế bổng cô lên: “Thế này được chưa?”

Tả Vi nói: “Em muốn anh cõng.”

“Đừng có được voi đòi tiên.”

“Mau cõng đi, em còn chưa được anh cõng bao giờ đâu!”

Hai người ồn ào nhốn nháo ngoài ban công, tiếng vọng từ xa lại. Trịnh Bảo San và dì Tưởng nhìn nhau cười, đi thu dọn hành lý giúp họ.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...