Muôn Vàn Tinh Quang - Cửu Lam

Chương 54



Quay ở ngõ nhỏ và khu nhà tập thể được nửa tháng, điểm quay tiếp theo là ở Thiên Tân.

Tiểu Bác bị sự dịu dàng của Hà Mỹ thu hút, cảm thấy cô khác hẳn mẹ mình. Người dì hàng xóm này tốt bụng vô cùng. Qua lại thường xuyên, hai người dần dần thân thiết. Những lúc Trương Thiến không có nhà, Tiểu Bác thường sang chỗ Hà Mỹ, cùng cô xem tivi, có khi còn cùng ăn cơm. Tiểu Bác là một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu, Hà Mỹ ngày càng yêu quý nó.

Nhưng không ngờ có một ngày, Tiểu Bác bé bỏng ấy lại bị Trương Thiến đánh bò lê bò càng trên mặt đất.

Gậy gỗ gãy cả làm đôi.

Nguyên nhân chỉ vì Tiểu Bác chơi đùa với mấy bạn nam cùng lớp, lỡ tay làm vỡ cửa kính lớp học, về nhà đòi tiền bồi thường.

Sai thì đúng là sai rồi, nhưng con trai nghịch ngợm là chuyện thường tình. Hà Mỹ đứng ngoài cửa sổ nhìn, cuối cùng không nhịn được vào can ngăn Trương Thiến, nhưng Trương Thiến căn bản không nghe lọt tai.

Bất đắc dĩ, Hà Mỹ gọi điện báo cảnh sát.

Nhưng cảnh sát đến cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ nhắc nhở Trương Thiến chú ý chừng mực.

Kể từ ngày đó, Hà Mỹ như bị ma ám. Một hôm, cô quyết định mang theo Tiểu Bác rời khỏi Bắc Kinh.

Ngô Trạch Lâm đi Hồ Nam về, phát hiện cô đã mang đi một nửa số tiền tiết kiệm của gia đình.

Cảnh sát tìm đến tận cửa.

Ngô Trạch Lâm không thể tin nổi, vợ anh ta vậy mà lại trở thành nghi phạm bắt cóc trẻ em!

Thiên Tân.

Hà Mỹ đưa Tiểu Bác đến một thị trấn nhỏ. Nơi đây dân phong thuần phác, cũng có phần hẻo lánh. Hai người thân thiết hệt như hai mẹ con. Hà Mỹ dùng số tiền ít ỏi còn lại thuê một căn phòng, tìm việc làm thuê tạm thời trong trấn. Tiểu Bác ở nhà chơi, cô đi làm về thì nấu cơm cho nó ăn, rảnh rỗi lại dắt nó đi dạo quanh trấn.

Ở đây, họ dường như quên hết mọi chuyện quá khứ.

Cho đến một ngày, cảnh sát bắt đầu kiểm tra nhân khẩu.

Hà Mỹ nghe thấy họ đang hỏi thăm người khác về Tiểu Bác, sợ quá không dám đi làm nữa, lén lút men theo ngõ nhỏ trốn về nhà.

“Tiểu Bác, chúng ta phải đi thôi!” Hà Mỹ thì thầm, “Con thu dọn đồ chơi lại đi.”

Cô đi thu dọn quần áo.

Vì căng thẳng, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo.

Hai người định trốn khỏi thị trấn bằng đường thủy. Không ngờ chuyến đi ấy khiến Hà Mỹ phải phiêu bạt khắp nơi, trải qua biết bao chuyện trước đây chưa từng gặp. Bước ra khỏi xưởng dệt nhỏ bé, bước ra khỏi thế giới nhỏ bé của mình, cô mới phát hiện cuộc đời mỗi người đều khác biệt đến thế!

Tả Vi quay xong cảnh ngồi thuyền, lau mồ hôi, ngồi đầu thuyền uống nước. Cố Đình đi tới hỏi: “Phía sau còn phải đi mấy điểm quay nữa, có mệt không?”

“Cũng tàm tạm ạ.” Cô cười, đưa chai nước cho anh, “Uống không anh?”

Anh nhận lấy uống một ngụm, nhìn khuôn mặt rám nắng của cô, không kìm được xót xa: “Lẽ ra nên chọn quay vào tháng Mười.”

Giữa mùa hè, nóng kinh khủng.

“Thôi kệ, tiểu thuyết gốc bối cảnh mùa hè mà, Hà Mỹ còn phải đi b*n n**c giải khát nữa, thế này mới chân thực.” Cô vỗ nhẹ vào má mình, “Em đẹp tự nhiên mà, anh không biết sao? Đen chút thì qua một mùa đông là trắng lại ngay. Với lại em có bôi kem chống nắng, không nghiêm trọng lắm đâu. Nhưng mà anh ấy…” Cô sờ sờ cằm anh, “Sao em thấy anh tiều tụy đi nhiều thế? Gần đây quay phim vất vả lắm à?”

Cố Đình nhướng mày: “Chẳng lẽ em không thấy trông rất phong trần, rất đàn ông sao?”

Tả Vi cạn lời.

Buổi tối, cô về khách sạn trong trấn, tắm rửa xong liền sang phòng Cố Đình.

Cố Đình mở cửa, cô bước vào thì thấy phó đạo diễn cũng đang ở đó.

Phó đạo diễn biết ý, vội vàng đứng dậy: “Tôi có chút việc, lát nữa quay lại sau.”

Ông ta đi rồi, Cố Đình ôm cô vào lòng, trêu chọc: “Không ngủ được à?”

“Cạo râu cho anh đấy.” Tả Vi đẩy anh ra, đi thẳng vào nhà vệ sinh, cầm dao cạo râu lên lắc lắc, ra lệnh, “Lại đây!”

Đột nhiên biến thành ngự tỷ (chị đại).

Cố Đình đi tới, cởi áo sơ mi, để lộ những đường cơ bắp khiến người ta tim đập chân run.

Tả Vi chẳng tự tin chút nào, lí nhí nói: “Anh cởi áo làm gì? Em chỉ cạo râu cho anh thôi mà, lát nữa phó đạo diễn còn quay lại đấy.”

“Anh nghĩ với trình độ của em, khéo lại làm bẩn áo sơ mi của anh mất. Em nghĩ đi đâu thế?” Cố Đình nhướng mày, hai tay chống lên bồn rửa mặt, hơi hất cằm lên, “Tuy em muốn hầu hạ anh kiểu đó… Nhưng em thực sự không thấy để râu trông rất đàn ông sao?” Nói thật lòng, anh rất ít khi để râu.

Vốn tưởng Tả Vi sẽ thích cơ.

“Xấu òm.” Tả Vi bôi bọt cạo râu cho anh, lắc đầu quầy quậy, “Anh 31 tuổi rồi, sau này muốn giả trẻ còn khó, lại còn bày đặt phong trần cái gì? Em muốn ngắm trai đẹp trẻ trung (‘tiểu thịt tươi’) đâu có dễ, anh bây giờ miễn cưỡng còn giả bộ được đấy.”

Quả thực là giết người không thấy máu.

Cố Đình cảm thấy ngực mình trúng một mũi tên, hồi lâu không nói nên lời.

Tả Vi phì cười: “Giận rồi à?”

Cố Đình rầu rĩ nói: “Giận gì chứ? Anh trước giờ đâu thèm chấp nhặt mấy lời hồ ngôn loạn ngữ.”

Lần này Tả Vi càng cười không ngớt.

Xem ra dù là đàn ông hay đàn bà thì đều sợ bị người khác chê già.

“Em đùa thôi mà.” Tả Vi cạo râu cho anh xong, ngắm nghía trong gương, cười nói, “Đẹp trai thế này cơ mà. Sức hấp dẫn của anh thì mấy cậu ‘tiểu thịt tươi’ làm sao bì được, yên tâm đi!”

Vốn dĩ cô thích sự trưởng thành của anh mà.

Cố Đình ung dung nói: “Thêm vài năm nữa, mười năm nữa, em cũng sẽ nghĩ thế chứ?”

“Lúc đó em cũng già rồi mà. Kể cả em có thích ‘tiểu thịt tươi’ thì ‘tiểu thịt tươi’ có thèm thích em không?” Tả Vi nhéo má anh, “Hai chúng ta cùng nhau già đi, không sao cả.”

Lại chọc thêm một dao nữa.

Nhưng câu này nghe ấm lòng hơn nhiều.

Cố Đình nhấn mạnh: “Anh còn lâu mới già nhé. Lần trước đạo diễn Vương còn gọi điện mời anh đóng nam chính phim thần tượng đấy!”

Tả Vi phì cười.

Anh nheo mắt nhìn cô chằm chằm.

Tả Vi đầu hàng: “Không già chút nào, thực ra anh nhìn chỉ như mới ngoài hai mươi thôi, chuẩn soái ca trẻ trung, ngang ngửa đám Phương Tông Ký luôn.”

Cố Đình lúc này mới hài lòng.

Anh sờ sờ cằm: “Tay nghề cũng không tệ, thưởng cho em này.”

Anh ôm eo cô, hôn thật sâu.

Đoàn làm phim di chuyển liên tục qua hơn mười địa điểm quay mới hoàn thành.

Tiết trời cuối thu mát mẻ, lúc này đã là tháng 11.

Tả Vi làm việc suốt hơn ba tháng, giờ đang được nghỉ ngơi. Còn Cố Đình ngược lại còn bận hơn lúc quay phim, vì phim quay xong rồi còn phải dựng, biên tập, kiểm duyệt, hàng loạt công việc hậu kỳ vô cùng nặng nề. Cô đã gần nửa tháng không gặp anh. Hôm nay vừa dắt Đậu Sa đi dạo về thì nhận được điện thoại của anh.

“Tối nay anh mời em đi ăn, em lo liệu cho Đậu Sa xong rồi dặn Bảo San một tiếng nhé.”

Vì muốn có không gian riêng tư, Cố Đình đã thành công biến Trịnh Bảo San và dì Tưởng thành người giúp việc theo giờ, hàng ngày đến dọn dẹp nấu nướng đúng giờ rồi về. Cho nên sau bữa tối chắc chắn chỉ còn lại hai người họ và Đậu Sa.

Tả Vi vui vẻ trong lòng.

Hôm nay là ngày 25 tháng 11. Cô nhớ rất rõ, tầm này năm ngoái, cô đang quay phim ở thành phố biển, Cố Đình đến thăm ban vào buổi tối.

Chính từ ngày hôm đó, họ mới chính thức bên nhau.

Cho nên, hôm nay là kỷ niệm 1 năm yêu nhau của họ.

Ngày ý nghĩa biết bao!

Lúc đó cô còn nghi ngờ liệu hai người có trụ được qua một năm không, sự thật chứng minh hoàn toàn có thể, đến nay vẫn chưa có dấu hiệu chia tay.

Cô gọi điện cho Trịnh Bảo San báo cô ấy không cần đến, sau đó vội vàng về nhà, lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp, bên trong là đôi khuy măng sét tinh xảo. Đây là quà cô tặng anh. Cô thầm nghĩ, may mà Cố Đình nhớ, nếu anh quên thì cô chắc chắn sẽ giận lắm.

Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, cô đi tắm rửa, trang điểm thật kỹ, chọn bộ váy đẹp nhất, gợi cảm nhất mặc vào.

5 rưỡi chiều, Cố Đình đến gõ cửa.

Thấy cô, anh lộ vẻ kinh ngạc, không tiếc lời khen ngợi: “Đẹp quá, nhưng mà làm anh…” Không biết hạ miệng chỗ nào.

Hôn chỗ nào đây?

Hôn chỗ nào cũng sợ làm hỏng lớp trang điểm của cô.

Nắm tay cô, anh cười nói: “Đi thôi, anh đặt bàn ở nhà hàng Hi Lị rồi.”

Tả Vi liếc nhìn anh. Bộ vest màu xanh đậm cắt may vừa vặn tôn lên dáng người đĩnh đạc của anh. Cà vạt, khuy măng sét, không thiếu thứ gì. Cũng giống cô, anh ăn mặc vô cùng trang trọng.

Tả Vi rất hài lòng, đi theo anh ra ngoài.

Đến nhà hàng, cô phát hiện chẳng có ai cả.

“Không lẽ anh…” Tả Vi ngạc nhiên.

“Ừ, anh thích yên tĩnh một chút.” Cố Đình kéo ghế cho cô, “Rốt cuộc anh cũng thoát khỏi lời nguyền, yêu em được một năm rồi, chuyện này không đáng để anh coi trọng sao?” Anh cười rộ lên, “Em có lên mạng không? Mọi người đều đang chúc mừng chúng ta thuận lợi vượt qua mốc một năm đấy, em xem, hiếm có chưa!”

“Đúng thật, nhưng mà mấy fan nữ của anh không vui lắm đâu.”

“Fan nam của em cũng thế mà.” Anh đáp trả.

Hai người nhìn nhau cười.

Tả Vi lấy quà từ trong túi ra: “Tặng anh, chúc mừng một năm vui vẻ.”

Anh mở ra, thấy đôi khuy măng sét.

Mặt khuy màu xám bạc khảm ngọc bích vuông vắn, quý phái trầm ổn, rất hợp với phong cách ăn mặc thường ngày của anh. Hơn nữa hôm nay anh lại mặc sơ mi trắng, cực kỳ xứng đôi. Anh cười nói cảm ơn.

Thấy anh thích, Tả Vi đương nhiên vui mừng, đồng thời cũng mong chờ xem anh sẽ tặng gì. Thực ra cô cũng đã đoán già đoán non rất nhiều món quà.

“Lát nữa đưa cho em, ăn cơm trước đã.” Anh lại tỏ ra bí hiểm.

Người phục vụ mang lên những món ăn tinh tế.

Hoàn toàn theo phong cách phương Tây.

Tả Vi cúi đầu cầm dao nĩa.

Hai người trò chuyện bâng quơ. Cô hỏi anh về công việc hậu kỳ phim, anh hỏi cô có định nhận phim mới hay quay quảng cáo gì không. Đột nhiên Tả Vi phát hiện trong món tráng miệng sau bữa ăn có vật gì đó cứng cứng. Lấy ra xem, hóa ra là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

Cô ngẩn người ra.

Kỷ niệm một năm mà tặng nhẫn kim cương sao?

Có phải hơi không thích hợp lắm không? Cô đoán rất nhiều món quà, nhưng tuyệt nhiên không nghĩ đến cái này!

Trong lúc cô còn đang mờ mịt, Cố Đình đã nắm lấy tay cô thổ lộ: “Anh biết là hơi nhanh, nhưng mấy tháng trước anh đã suy nghĩ chuyện này rồi. Cho đến tận hôm nay, trước khi đến đây, anh cũng đã suy nghĩ rất kỹ. Có lẽ em sẽ thấy đường đột, nhưng đối với anh, anh rất chắc chắn mình yêu em, muốn ở bên em không chỉ một năm, mà là mười năm, vài chục năm nữa. Cho nên, Tả Vi, em có đồng ý lấy anh không?”

Bên tai cô ong ong, cảm giác quá không chân thực.

Tả Vi chỉ thấy tim đập thình thịch. Cô nằm mơ cũng không ngờ Cố Đình lại cầu hôn!

Thế nhưng, nhìn vào mắt anh, cô không thể chối từ.

Căn bản khó lòng chối từ.

Người đàn ông như vậy, lời thổ lộ như vậy, thâm tình như thế… Tuy cách thức có hơi “cẩu huyết” một chút (giống phim), nhưng vì quá bất ngờ nên cô thực sự bị dọa sợ. Một lúc lâu sau cô mới khẽ nói: “Cố Đình, anh làm em sợ đấy…”

Cố Đình sững sờ, trong lòng hiếm khi dâng lên nỗi hoảng loạn.

Chẳng lẽ cô không muốn?

Nếu không muốn, anh biết làm sao bây giờ?

“Em… không muốn sao?” Đôi mắt thâm sâu của anh thoáng hiện vẻ bi thương.

Tả Vi vội nói: “Em muốn, nhưng mà…”

Câu sau còn chưa kịp nói hết, ngón áp út đã bị anh đeo nhẫn vào. Anh nhẹ nhàng nói: “Chịu là được rồi.”

Quả thực là…

“Anh vô lại thế!” Tả Vi suýt hét lên, mắt trợn tròn xoe, “Sao anh không đợi em nói hết câu? Anh biết em định nói gì không?”

Cố Đình khẽ cười: “Giờ em nói được rồi đấy.”

Tả Vi nhìn chiếc nhẫn trên tay, không to không nhỏ, vừa khít, kiểu dáng cũng lộng lẫy. Cô ước lượng, chắc phải tầm 9 carat, giá trị liên thành đấy. Cô cảm thán: “Anh mua bao giờ thế?”

“Ba tháng trước, lúc anh đang cân nhắc ấy.” Cố Đình thản nhiên nói, “Dù sao sớm muộn gì cũng phải mua mà.”

“Anh không sợ em không đồng ý à?”

“Không đồng ý thì anh tặng người khác!” Cố Đình nheo mắt, “Em tháo ra đi.”

“Anh nằm mơ đi, giờ đeo trên tay em là của em rồi.” Cô lại lộ ra dáng vẻ giữ của.

Cố Đình thấy cô quên sạch những gì định nói lúc nãy, buồn cười vô cùng.

Phụ nữ à, luôn là khẩu thị tâm phi.

Thấy cô thực lòng muốn lấy mình, cuối cùng anh cũng yên tâm.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...