Mười giờ sáng, cô mới dậy.
Nhìn chiếc giường bừa bộn, Tả Vi day day trán, thu dọn ga trải giường ném vào máy giặt.
Ăn hai lát bánh mì, cô sang nhà Cố Đình bên cạnh. Đậu Sa nghe tiếng vội vàng lao ra, thở hổn hển mừng rỡ. Chú cún giờ đã nặng 25-30kg, cô bế không nổi nữa, đành cầm lược dắt nó ra ban công chải lông.
Trịnh Bảo San nói: “Cô mang nó về nhà nuôi luôn cho rồi.”
Chuyện của Đậu Sa phần lớn đều do Tả Vi lo liệu, Cố Đình rất ít khi để ý, nên nhìn thế nào Tả Vi cũng giống chủ nhân hơn.
“Tôi không thèm, cứ để nó ở đây.” Tả Vi tinh nghịch nói, “Để bồi dưỡng tình yêu động vật cho anh ấy chứ!”
Trịnh Bảo San cười.
Quả thực vì Tả Vi mà dù Đậu Sa có chạy lung tung trong nhà, thỉnh thoảng cắn hỏng đồ đạc hay nhảy nhót lung tung, Cố Đình cũng không nói gì. Đậu Sa làm nũng với anh, anh cũng đáp lại. Đàn ông to lớn ở bên cạnh động vật nhỏ thực ra nhìn rất ấm áp. Trịnh Bảo San hiểu ý Tả Vi.
“Nhưng mà cô không phải đi quay phim sao?”
“Chiều mới đi.” Tả Vi ném túm lông chó dính trên lược vào thùng rác, “Giờ thư giãn chút đã.”
Cô lại dắt Đậu Sa đi dạo.
Hai giờ chiều mới đến tứ hợp viện quay phim.
Cố Đình thấy cô, mỉm cười: “Ngủ ngon không?”
“Anh còn hỏi à, em ngủ đến gần trưa mới dậy đấy.”
“Xem ra em vẫn nghe lời anh, không dậy quá sớm.” Ánh mắt Cố Đình chuyển xuống chiếc váy ngắn của cô, kìm nén xúc động muốn vỗ vào cặp mông cong, thì thầm, “Tối qua may mà có anh, em thấy chưa, sau đó em nhập vai nhanh hẳn. Quả nhiên làm đạo diễn thì lúc rảnh rỗi phải dùng ‘quy tắc ngầm’ mới được.”
“Xéo đi!” Tả Vi bất mãn với độ mặt dày của anh, “Cẩn thận em đi rêu rao bộ mặt thật của anh cho người khác biết đấy.”
Cố Đình phì cười: “Em đi nói đi, xem ai làm gì được anh.”
Bạn gái mình mà mình còn không được động vào à?
Tả Vi véo anh một cái, thấy có người đi tới, hai người mới tách ra.
Cảnh quay này tiếp nối cảnh hôm qua, Từ Thân Kiều lại đến ôm Tả Vi.
Cố Đình nhìn qua màn hình, sắc mặt lại trầm xuống, không ngừng nhắc nhở bản thân phải lý trí. Dù sao chuyện đã đến nước này, không thể tuyển lại diễn viên. Hơn nữa là đạo diễn, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, sau này phim của anh, nữ chính đại để vẫn sẽ giao cho Tả Vi, vậy thì tránh làm sao được?
Anh thu lại những suy nghĩ lung tung.
Tả Vi nhờ hôm qua tập dượt với Cố Đình nên nhập vai rất dễ dàng, ngược lại Từ Thân Kiều cứ lúng túng mãi.
Sau ba lần quay hỏng liên tiếp, Cố Đình nhíu mày hô cắt.
Kéo Từ Thân Kiều ra một chỗ yên tĩnh, anh hỏi: “Cậu bị sao thế? So với Hà Mỹ, cảm xúc của Ngô Trạch Lâm không quá phức tạp. Anh ta chỉ muốn sinh thêm con với Hà Mỹ, Hà Mỹ từ chối, anh ta tức giận. Là đàn ông, anh ta nghĩ đơn giản hơn phụ nữ, nhưng cậu cứ ngập ngừng mãi.”
Từ Thân Kiều gãi đầu: “Chủ yếu là góc độ này tôi cứ nhìn thấy anh.”
“Thì sao nào? Ý cậu là tại tôi làm loạn cậu à?” Cố Đình cạn lời.
“Anh không ngại thật chứ?” Từ Thân Kiều nói nhỏ, “Vốn dĩ tôi đã nghĩ xong cách diễn rồi. Ngô Trạch Lâm là tài xế xe tải, sức lực rất lớn, khi giằng co với Hà Mỹ trên giường, không xé rách quần áo thì hơi vô lý.”
“… Cho nên cậu muốn xé áo bạn gái tôi?” Biểu cảm Cố Đình hơi cứng lại, “Phim này đâu phải phim cấp ba!”
Từ Thân Kiều nghiêm túc nói: “Đương nhiên tôi không cố ý chiếm tiện nghi của Tả Vi. Ai chẳng biết tình cảm hai người tốt thế nào, nhưng anh là đạo diễn…”
“Tôi biết rồi.” Cố Đình ngắt lời, “Cậu muốn diễn thế nào thì diễn, tôi không nên nghi ngờ nhân phẩm của cậu.”
Đôi khi diễn viên cần sự ngẫu hứng, nếu đặt ra quá nhiều khuôn khổ thì ngược lại sẽ diễn không tốt.
Hơn nữa, xé cái áo cũng chẳng có gì to tát. Thực tế hôm qua anh cũng xé rồi, hiệu quả khá tốt, chỉ cần biện pháp bảo hộ không bị lộ hàng là được.
Lần này quay lại, Từ Thân Kiều không còn gánh nặng tâm lý nên rất nhập tâm.
Tả Vi là diễn viên chuyên nghiệp, đương nhiên có thể ứng phó được tình huống này.
Hai người giằng co trên giường một lúc lâu, Hà Mỹ rốt cuộc không khỏe bằng Ngô Trạch Lâm, bị anh ta đè xuống dưới.
“Mỹ Mỹ, sinh con đi em.” Anh ta gần như cầu xin, nhưng ánh mắt lại nóng rực vô cùng, cúi đầu hôn lên môi cô.
Nước mắt Hà Mỹ rơi xuống, khóc không thành tiếng.
Tay cô chới với trong không trung, bao lần do dự không biết có nên ôm lấy Ngô Trạch Lâm hay không, nhưng cuối cùng, cô vẫn vòng tay ôm lấy lưng anh ta.
Hai người dính chặt vào nhau, ống kính dần dần lia xa.
Cố Đình tắt máy quay, đột nhiên rất muốn hút một điếu thuốc, dù anh đã cai thuốc từ nhiều năm trước.
Tả Vi ngồi dậy trên giường, chỉnh lại quần áo xộc xệch.
Vừa rồi Từ Thân Kiều diễn rất thật, làm cô đau điếng, nên những cái run rẩy trên mặt cô chắc chắn cũng rất chân thật. Cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên trên cánh tay có mấy vết bầm tím. Từ Thân Kiều xin lỗi: “Xin lỗi nhé, lúc diễn tôi quên mất mình là ai, không làm cô đau chứ?”
“Không sao.” Tả Vi lắc đầu, “Anh diễn tốt lắm.”
So với lối diễn xuất phóng khoáng của Từ Thân Kiều, vai Hà Mỹ của cô là sự ẩn nhẫn, nội tâm.
Hai người một cương một nhu, bổ trợ cho nhau rất tốt.
Từ Thân Kiều cười nói: “Cô diễn cũng tuyệt lắm, nhìn cô khóc tôi đau lòng thật sự.”
Đặc biệt là một Hà Mỹ xinh đẹp như thế này.
Anh ta thầm nghĩ, lúc đầu biết Tả Vi đóng nữ chính, anh ta cũng từng nghi ngờ. Rốt cuộc những vai diễn trước đây của Tả Vi không có vai nào giống Hà Mỹ. Anh ta cũng như cư dân mạng, đều nghĩ Tả Vi có thể không đảm nhận nổi vai diễn nặng ký này. Nhưng giờ đây, anh ta đã tin tưởng cô hơn nhiều.
Hai người khen ngợi nhau vài câu rồi chỉnh đốn trang phục bước xuống giường.
Những cảnh sau đó không khó như vậy.
Trong xưởng nhận được đơn đặt hàng, phải chở hàng đi Hồ Nam, nên Ngô Trạch Lâm tạm biệt Hà Mỹ đi xa nhà.
Khi anh ta vắng nhà, Hà Mỹ cảm thấy vắng vẻ nhưng cũng nhẹ nhõm hơn.
Lúc này, đất diễn của diễn viên nhí nhiều hơn.
Diễn viên đóng vai Trần Bác, hay còn gọi là Tiểu Bác, tên là Chung Húc Dương, năm nay chín tuổi. Cậu bé rất đáng yêu, mặt nhỏ mắt to, tuy là con trai nhưng lại có nét thanh tú của con gái. Hơn nữa Chung Húc Dương tuy nhỏ tuổi nhưng đã đóng vài bộ phim truyền hình, rất có kinh nghiệm.
Vai Tiểu Bác của cậu bé có tính cách rất vui vẻ, tuy hay bị mẹ đánh nhưng khóc xong lại cười hì hì ngay.
Hôm nay Hà Mỹ đi làm về, thấy Tiểu Bác bị phạt quỳ ngoài cửa. Trời lạnh thế này mà mẹ nó không xót con sao? Vốn không phải người hay lo chuyện bao đồng, nhưng lần này cô không kìm được bèn hỏi Tiểu Bác. Cậu bé chớp mắt nói: “Cháu về muộn, mẹ cháu không vui.”
Mới có vài phút mà đã bị đánh rồi.
Hà Mỹ không thể tin nổi.
Nhìn gương mặt tươi cười của đứa trẻ, cô khó chịu vô cùng, lấy áo khoác của mình lót dưới đầu gối nó cho đỡ đau, rồi đi vào tìm mẹ Tiểu Bác là Trương Thiến nói chuyện.
“Không sao đâu, thằng bé này chắc thịt lắm.” Trương Thiến nói chuyện rất chanh chua, “Phải quỳ nhiều mới ngoan được, không đánh không nghe lời đâu.”
“Nhưng mà, lỗi nhỏ xíu thế, phạt thế này có nặng quá không?” Hà Mỹ hơi thiếu tự tin, dù sao cũng không phải con mình.
Trương Thiến là người thiếu kiên nhẫn, quay đầu lườm cô một cái: “Con tôi tôi biết cách dạy. Còn cô, chẳng thấy có mống con nào mà bày đặt dạy tôi…”
Mấy câu sau Hà Mỹ không nghe rõ nữa, cô bỏ chạy như trốn.
Cảnh quay kết thúc, lại một ngày nữa trôi qua.
Cố Đình mời Tả Vi về nhà ăn cơm.
Trịnh Bảo San bưng món ăn lên: “Hôm nay có cơm bát bảo.”
“Có phải tết Lạp Bát đâu.” Cố Đình ngạc nhiên.
“Thích thì nấu thôi, cơm này nhiều dinh dưỡng, cái gì cũng có.” Trịnh Bảo San xới cơm cho họ, “Đảm bảo hai người thích ăn, có điều hơi nhiều dầu mỡ chút.”
Tả Vi cười nói: “Dù sao em đang cần tăng cân, không sao đâu.”
Tuyệt đối là lấy việc công làm việc tư. Cố Đình phát hiện cô thực ra rất thích ăn ngon, chỉ vì làm diễn viên nên phải kiêng khem. Giờ nhân vật yêu cầu béo lên một chút, cô ăn uống ngon miệng thấy rõ. Cũng không biết quay xong thì thành cái dạng gì? Có nên nhắc nhở cô chút không nhỉ?
Nhưng nhìn cô ăn ngon lành thế kia, anh nghĩ lại thôi.
Hiếm khi được buông thả một lần.
Tả Vi ăn xong rất vui vẻ, ngay trước mặt Trịnh Bảo San hỏi Cố Đình: “Tăng lương cho đầu bếp Trịnh chưa anh?”
“… Cái này em cũng quản á?” Cố Đình cạn lời.
“Em nói với anh rồi mà. Anh xem Bảo San ngày nào cũng vắt óc suy nghĩ món ngon, tăng chút lương có sao đâu. Còn cả dì Tưởng nữa, ngày nào cũng chăm Đậu Sa vất vả lắm.”
“Tăng rồi.” Trịnh Bảo San cười nói, “Cảm ơn cô Tả! Chứ anh Cố nhà chúng tôi chưa chắc chịu đâu, hừ, toàn bảo lương cao lắm rồi.”
“Ngoan lắm.” Tả Vi vuốt mặt Cố Đình.
Cố Đình đột nhiên cảm thấy ở trong nhà mình, hình như anh chẳng có chút địa vị nào!
Anh đứng dậy, kéo Tả Vi lên lầu.
“Sao thế?” Cô hỏi.
Cố Đình không nói gì, lục trong ngăn kéo ra lọ thuốc mỡ, xắn tay áo cô lên.
Chỗ bị Từ Thân Kiều làm đau lúc nãy đã sưng lên.
“Anh biết ngay mà, tên đó ra tay không biết nặng nhẹ.” Cố Đình càu nhàu, bôi thuốc cho cô, “Thuốc này hiệu quả lắm, ngày bôi hai lần, sưng mấy cũng tan nhanh thôi.”
Anh cúi đầu, động tác nhẹ nhàng, thần sắc chăm chú, như thể bôi thuốc là một việc vô cùng nghiêm túc.
Tả Vi đột nhiên thấy tim đập nhanh, cả người mềm nhũn.
Sự dịu dàng của anh chạm đến tận đáy lòng cô.
Cô ghé sát lại, mặc kệ đầu ngón tay anh dính thuốc, hôn lên môi anh.
Cố Đình nhíu mày: “Đừng động đậy, phải xoa kỹ cho thuốc ngấm vào.”
Ngẩng đầu lên lại thấy má cô đỏ bừng, đôi mắt long lanh chứa chan tình ý như sóng biển ập tới. Anh nhếch môi cười, bạn gái chủ động cầu ái sao có thể từ chối. Anh lau tay vào khăn, một tay bế bổng cô đặt lên bàn, hai người quấn lấy nhau như dây leo.
Một lúc lâu sau, Tả Vi chợt nhớ ra: “Cửa, cửa chưa khóa, Bảo San và mọi người…”
Họ thường xuyên lên tầng dọn dẹp.
Cố Đình đang say sưa, nghe vậy liền dứt ra đi khóa cửa.
Vừa khóa xong thì nghe tiếng bước chân ngoài cầu thang.
Có người đi lên!
Có thể sẽ đẩy cửa vào.
Mặt Tả Vi đỏ bừng. Thế này dù không bị nhìn thấy thì họ cũng đoán được hai người đang làm gì.
Cố Đình thì thầm: “Giờ mới xấu hổ à, có muộn quá không?”
Vừa rồi là cô quyến rũ anh trước mà.
Anh lật người cô lại, tiếp tục tiến vào. Tả Vi như bay lên mây, nhưng không dám phát ra tiếng động nào. Rốt cuộc giờ vẫn còn sớm, mọi người chưa ngủ. Quả nhiên, vẫn là ở nhà cô tốt hơn…
Nhưng dần dần, đầu óc cô cũng chẳng còn tỉnh táo nữa.
Sau đó tắm rửa ở tầng hai, cô ngại không dám xuống nên ngủ lại giường anh.
Cố Đình buồn cười: “Cứ lén lút như ăn trộm ấy. Em có phải bồ nhí của anh đâu, là bạn gái đường đường chính chính, sợ cái gì? Chẳng lẽ mọi người không biết chúng ta ngủ với nhau rồi à?”
Tả Vi thẹn quá hóa giận đấm anh.
“Hay là dứt khoát không để họ ở lại nữa? Ngày nào cũng qua dọn dẹp một chút là được.” Có người ngoài ở cùng đúng là không tự nhiên lắm, không giống hồi anh ở một mình.
Tả Vi nói: “Thế có tiện không?”
“Không sao, tăng lương thêm chút là được.” Trong đầu Cố Đình hiện lên vô số hình ảnh, anh và cô không kiêng nể gì ân ái ở mọi ngóc ngách trong nhà, không sợ ai làm phiền. Đương nhiên, lời này không thể nói toạc ra, cô chắc chắn lại đấm anh. Có lẽ chỉ là quan hệ bạn trai bạn gái nên cô chưa phóng khoáng được như anh.
Có phải là nên kết hôn rồi không?
Ý nghĩ này đột nhiên nảy ra trong đầu anh.
