Muôn Vàn Tinh Quang - Cửu Lam

Chương 9



Trong không gian tối om của chiếc xe, gương mặt quen thuộc ngay trước mắt, vẫn điển trai như thế. Tim cô bất giác đập thình thịch. Thấy anh thắt dây an toàn xong, Tả Vi lầm bầm: “Lái xe nhanh lên, em đói rồi.”

“Ngày ăn có hai lá rau mà cũng biết đói cơ à?” Trình Lạc nhận ra sự căng thẳng của cô, cười cười, cúi xuống hôn lên môi cô, “Hơn nữa, cũng đâu có vội, cho anh ăn no trước đã.”

Tình nhân gặp nhau, phải thế này mới không lãng phí thời gian.

Trình Lạc thỏa mãn rồi mới lái xe: “Em còn quay phim bao lâu nữa?”

“Chắc phải hai ba tháng nữa.” Tả Vi lau môi, “Quay xong em muốn ngủ li bì mấy ngày.” Sau khi thân mật, cô đã thả lỏng hơn. “Trình Lạc, giờ em mệt lắm, cơm cũng chẳng muốn ăn nữa.”

“Thế anh đưa em về, lát gọi đồ ăn ngoài nhé.”

Tả Vi ừ một tiếng.

“Đợi em quay xong phim, về Thượng Hải với anh một chuyến.” Trình Lạc nói tiếp.

Tả Vi sững lại: “Tết em mới về mà.”

“Về gặp bố mẹ anh.” Trình Lạc dừng xe, tay vuốt tóc cô, “Mẹ anh giục cưới lâu rồi, cũng phải cho các cụ chút hy vọng chứ, tai anh cũng được yên tĩnh chút. Em biết không, anh bị bắt đi xem mắt bốn lần rồi đấy!”

“Anh mà cũng đi xem mắt á?” Tả Vi che miệng cười ngặt nghẽo, “Anh có phải ông già ba bốn mươi tuổi đâu mà xem mắt?”

“Người lớn đều nghĩ thế cả, phải tranh thủ lúc còn trẻ mà kết hôn sinh con. Cho nên anh phải nói với họ là anh có bạn gái rồi.” Trình Lạc nhìn cô, “Về cùng anh nhé?”

Tả Vi gật đầu: “Cũng được, dù sao quay xong phim chắc chắn phải nghỉ ngơi một thời gian.”

Với mức độ nổi tiếng của cô hiện tại, không thể nào phim này nối tiếp phim kia được. Lần này đã là may mắn lắm rồi.

Thấy cô đồng ý, Trình Lạc cười bảo: “Ngoan.”

Xe chạy đến dưới lầu, hai người đi lên. Trình Lạc ôm eo cô, chốc chốc lại hôn lên má, dính như sam giống hệt bao cặp tình nhân khác trên đời.

Tả Vi lấy chìa khóa, vừa định mở cửa thì Lâm Nhã Đồng thò đầu ra: “Vi Vi…”

Cô nàng định ôm chầm lấy Tả Vi thì phát hiện bên cạnh cô có một người đàn ông. Dù là dung mạo hay khí chất đều không thua kém ngôi sao thần tượng đang hot nào, nhưng khuôn mặt lại rất lạ.

Lâm Nhã Đồng sững người. Người này là ai mà trông có vẻ không dễ chọc chút nào.

Sắc mặt Trình Lạc quả thực khó coi. Vốn định đưa bạn gái về nhà, trai đơn gái chiếc có thể làm chút chuyện, ai ngờ bạn cùng phòng của cô lại ở nhà, làm cái bóng đèn sáng trưng thế này thì còn làm ăn gì được nữa.

Quả nhiên phải mau chóng mua nhà thôi!

“Chào em, anh là Trình Lạc, bạn trai của Vi Vi.” Không đợi Tả Vi lên tiếng, anh tự giới thiệu luôn.

Lâm Nhã Đồng há hốc mồm. Hóa ra Tả Vi không độc thân à!

Đợi Trình Lạc đi rồi, Lâm Nhã Đồng kéo tuột Tả Vi vào phòng, truy hỏi: “Em yêu lúc nào thế, sao chị chẳng biết gì cả?”

“Ngay sau khi chị đi đấy ạ.” Tả Vi tháo giày, ngồi xuống sô pha, “Em với anh ấy quen nhau từ nhỏ.”

“Thanh mai trúc mã á!” Lâm Nhã Đồng tặc lưỡi, “Ngưỡng mộ thật đấy. Nhưng mà Vi Vi à, em vẫn là người mới, tốt nhất đừng để người ta phát hiện.”

“Em muốn nói cho người ta biết, chưa chắc người ta đã thèm quan tâm ấy chứ.” Tả Vi ngáp một cái. Chưa có danh tiếng gì thì ai thèm quan tâm cô độc thân hay không.

Lâm Nhã Đồng ôm vai cô: “Đợi phim này chiếu, mọi chuyện sẽ khác thôi.”

Tả Vi cười cười: “Đừng nói chuyện của em nữa, còn chị… Chị ra tay với Anne rồi à? Hôm nay em thấy Weibo của cô ta bị fan Hàn Tử Dương tấn công dữ dội.”

Lâm Nhã Đồng cười sảng khoái, không giấu vẻ đắc ý.

Khi im lặng trở lại, trong mắt cô lóe lên tia ác độc: “Vi Vi, chị nói thật nhé, dù có phải tiêu tốn một phần ba số tiền kiếm được để đối phó với nó, chị cũng cam lòng! Cũng tại nó tự làm tự chịu, bị người ta phát hiện thôi.”

Tuy Lâm Nhã Đồng hay nói xấu Anne, nhưng bộc lộ rõ ràng như vậy khiến Tả Vi hơi rùng mình.

“Tục ngữ có câu oan gia nên giải không nên kết, chị Nhã Đồng à, hại người hại mình, qua đợt này hay là chị bỏ qua đi? Chị cứ để bụng mãi thì chính chị cũng đâu vui vẻ gì.”

Lâm Nhã Đồng dựa vào sô pha, ngẫm nghĩ về quá khứ rồi nói: “Dù chị có dừng tay, em nghĩ nó sẽ tha cho chị sao? Hai đứa chị nhất định phải có một đứa sống một đứa chết.”

Tả Vi không còn gì để nói.

Cô không thể hiểu nổi mối thù hận kiểu này, chỉ nghĩ thôi cũng thấy mệt. Có lẽ là do chưa ai chạm đến giới hạn của cô, dù sao ở Thượng Ảnh, cô chưa từng gặp đối thủ như vậy.

Không khí bỗng trầm xuống. Lâm Nhã Đồng vốn là người hoạt bát liền chuyển chủ đề: “Chị không ngờ em có bạn trai đấy, vốn định hỏi em với Ảnh đế Cố có quan hệ gì.”

“Em với anh ấy thì có quan hệ gì chứ?”

“Đừng giả ngu, anh ấy chia sẻ bài cho em còn gì.” Giọng Lâm Nhã Đồng đầy vẻ ghen tị, “Em nhìn lượng fan của em xem, giờ đã ba vạn rồi. Bảo em là tiểu sư muội, ha ha, chị cũng thế mà sao không thấy anh ấy chia sẻ bài cho chị? Cũng chẳng follow chị. Em tự xem đi, anh ấy follow có mấy chục người, trong đó có em đấy.”

Tả Vi ngạc nhiên, cô đúng là không để ý: “Nhưng anh ấy bảo người mới trong công ty anh ấy chia sẻ nhiều lần rồi mà.”

“Lời thế mà em cũng tin.” Lâm Nhã Đồng nhìn chằm chằm cô, “Hai người lén lút liên lạc à?”

“Không có, chỉ là anh ấy đến học hỏi đạo diễn Cát, cũng ở núi Phượng Phi, anh ấy định sau này làm phim điện ảnh.” Để chứng minh sự trong sạch, Tả Vi tuôn ra một tràng như đổ đậu, “Em về cùng vì say xe nên ngồi nhờ xe bảo mẫu của anh ấy, sau đó xem điện thoại thấy chuyện của Anne, anh ấy bèn làm việc tốt giúp em tăng lượng fan, chuyện nhỏ thôi mà. Hơn nữa, em có bạn trai rồi!”

Lâm Nhã Đồng cười ha hả, vỗ vai cô: “Được rồi, chị tin.” Cô cười tít mắt, lại vào xem Weibo của Anne, vẻ mặt đầy châm chọc.

Tả Vi ăn chút gì đó, nghỉ ngơi một lát rồi đứng trước gương tập luyện. Những cảnh quay sau rất quan trọng, cô tuyệt đối không được diễn hỏng.

Lâm Nhã Đồng ghé mắt nhìn, rùng mình ớn lạnh, vuốt ngực nói: “Đừng bảo với chị là cả buổi chiều em định phát điên thế này nhé.”

“Đúng vậy.” Trong gương, Tả Vi nhìn cô, ánh mắt sắc lẹm như vũ khí bén nhất thế gian, giết người vô hình.

Lâm Nhã Đồng cầm điện thoại chạy biến.

Cát Binh quay phim xưa nay rất năng suất, nên diễn viên trong đoàn không có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Ngày thứ ba, Tả Vi đã đến đoàn phim báo danh vì chiều nay có cảnh của cô.

Ở phim trường cô gặp Anne, sắc mặt cô ta rất tệ. Tuy sau đó Hàn Tử Dương đã “rút đao tương trợ”, đính chính họ không hẹn hò, cộng thêm việc cô ta là người mới được Hoa Vũ o bế, quan hệ xã giao tốt nên sóng gió nhanh chóng qua đi, nhưng ảnh hưởng tiêu cực vẫn rất lớn.

Tâm trạng Cát Binh cũng không tốt, cả buổi sáng mặt cứ hầm hầm. Tuy phim cần tuyên truyền nhưng ông không muốn theo cách này!

Cả buổi chỉ nghe tiếng ông hô cắt, cắt, cắt liên tục, yêu cầu quay lại.

Tả Vi ngồi bên ngoài, thấp thỏm lo âu, sợ đến lượt mình cũng bị đối xử như thế. Cô chăm chú nhìn kịch bản, nghiêm túc nhẩm lại lời thoại.

Khát nước, cô lại uống nước liên tục.

Cố Đình đi tới: “Em căng thẳng à?”

Anh nhìn cô một lúc, sợ cô uống vỡ bụng mất.

“Vâng, đạo diễn Cát có vẻ đang rất giận.” Tả Vi lại uống một ngụm, “Vừa rồi em có xem, thực ra Anne diễn cũng được, không biết đạo diễn Cát…”

Weibo của cô cũng từng xảy ra chuyện, cô cảm thấy mình cũng là một trong những tội đồ.

“Em nghĩ nhiều rồi.” Cố Đình ngồi xuống cạnh cô, “Ông ấy là người rất lý trí, tuyệt đối không để tâm trạng ảnh hưởng đến việc quay phim đâu, là do em ảo giác thôi.”

“Thế ạ?” Tả Vi thở phào, “Vậy thì tốt.”

“Nhưng mà, ông ấy đang giận thật đấy.” Cố Đình lấy chai nước đi, “Em uống nhiều nước thế không thấy khó chịu à?”

Tả Vi mới phát hiện bụng căng tức, cô ho nhẹ: “Hơi hơi ạ.”

Cố Đình nhìn cô cười.

Hồi quay cảnh hôn đó, cô cũng uống nước liên tục, vừa quay xong là chạy ngay vào nhà vệ sinh. Cô không biết ngay cả phó đạo diễn lúc đó cũng phải thốt lên: “Cô Tả uống như trâu uống nước ấy, hết tận hai chai to.”

Xem ra cô cứ căng thẳng là lại mắc cái bệnh này.

Hai người đang nói chuyện thì nghe Cát Binh gọi tên Tả Vi.

Tả Vi vội đứng dậy: “Thầy Cố, em đi đây!”

Dáng vẻ bi tráng như kiểu “Gió hiu hiu hề nước sông Dịch lạnh ghê, Tráng sĩ một đi hề không bao giờ về”, cô cảm giác mình sắp gặp xui xẻo rồi.

Cố Đình lại cười.

Cô sải bước đi, trên đường gặp Anne. Mặt Anne còn trắng bệch hơn mọi ngày, không biết có phải vì xấu hổ do bị NG quá nhiều lần, quả là nỗi sỉ nhục trong đời cô ta.

Cô ta trừng mắt nhìn Tả Vi một cái.

Oan quá, Tả Vi thầm nghĩ, có phải do cô làm đâu, hơn nữa, có nhân ắt có quả!

Cô ngẩng cao đầu bước vào.

Nằm trên giường, hóa thân thành Đổng Na, đối mặt với người mẹ cô vừa yêu vừa hận.

Cô diễn một lần là qua.

Anne nghe tiếng Cát Binh, tay nắm chặt thành nắm đấm.

Cảnh tiếp theo, trời tối, Triệu Dĩnh trằn trọc trên giường mãi không ngủ được. Cô ta cứ cảm thấy Đổng Na bị ma nhập, nhưng Đổng Na vẫn bình thường. Cô ta hỏi về chuyện bò từ cầu thang xuống hôm đó, Đổng Na hoàn toàn không nhớ gì, cô ta đành tự thuyết phục bản thân là do ảo giác.

Bên ngoài trời mưa, tiếng mưa đập vào cửa sổ rào rào.

Trong cơn mơ màng, Triệu Dĩnh nghe tiếng cửa mở. Cô ta mở mắt ra, thấy Đổng Na đứng trước giường, sắc mặt âm trầm quỷ dị như đêm tối, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào mình, như đang nhìn con mồi rơi vào bẫy.

Đôi mắt ấy, tròng trắng như tuyết loang loáng nước, đồng tử đen như mực, như hồ sâu che giấu quái vật đang vươn vuốt nhọn về phía cô ta.

“Tiểu Dĩnh.” Cô mở miệng, giọng nói quái gở không ngọt ngào như mọi ngày, “Tiểu Dĩnh, em biết chị là ai không?”

Triệu Dĩnh hét lên một tiếng thất thanh.

Cô ta bò xuống giường, đẩy mạnh Đổng Na. Đổng Na đập vào tường, ngã xuống đất. Bố mẹ nghe tiếng vội vàng chạy đến bật đèn.

Dưới ánh đèn dịu nhẹ, Đổng Na ngẩng đầu nhìn em gái, tủi thân nói: “Tiểu Dĩnh, em đánh chị.”

Ánh mắt cô ngây thơ, vô hại.

Triệu Dĩnh ôm đầu, hoang mang tự hỏi, chẳng lẽ mình điên rồi sao? Tại sao từ núi Phượng Phi trở về, cuộc đời cô ta dần mất kiểm soát thế này.

Cô ta điên rồi sao? Cô ta lộ vẻ hoảng sợ, hét toáng lên với bố mẹ.

Đạo diễn Cát hài lòng hô “cắt”.

Anne hít sâu một hơi, quay về chỗ trợ lý. Chỉ còn Tả Vi vẫn ngồi dưới đất. Diễn viên Dương Đức Tú đóng vai mẹ cô cười bảo: “Vi Vi, vẫn chưa thoát vai à?”

Tả Vi cười khổ: “Cháu không đứng lên được.”

Vừa rồi Anne đẩy mạnh quá, đầu cô choáng váng, may mà đoạn sau chỉ cần nói một câu thoại. Cô cố nhịn không kêu nhưng giờ đau muốn chết, cô cảm giác chân mình bị trẹo rồi.

“Ôi, sao lại thế này.” Dương Đức Tú vội vàng đỡ cô.

Chân trái Tả Vi bị trẹo nặng, chạm nhẹ cũng đau, nghe tiếng cô hít hà, trán toát mồ hôi, Cát Binh vội bảo cô đi bệnh viện: “Nghỉ ngơi cho khỏe rồi quay tiếp, quay phim không vội.”

Tả Vi cảm động: “Cảm ơn đạo diễn.”

Dương Đức Tú còn cảnh quay phía sau, giờ Tả Vi không quay được, đương nhiên phải quay họ trước. Cố Đình đi tới, đỡ lấy cánh tay Tả Vi: “Tôi đưa em đi bệnh viện, tôi có quen bác sĩ.”

Không sợ bị người ta nhìn thấy.

Tả Vi vội nói: “Không cần đâu ạ.”

“Ồ? Vậy em có người nào tốt hơn à?”

Tả Vi không có danh tiếng, cũng chưa kiếm được bao nhiêu tiền nên tạm thời chưa có trợ lý, lúc này cũng không thể gọi người quản lý. Cô nói: “Em gọi bạn đến.”

Lâm Nhã Đồng chắc là rảnh.

Thế mà lại từ chối anh, Cố Đình nhạt giọng: “Khách sáo thế.” Cũng không có vẻ miễn cưỡng.

“Không phải khách sáo,” Tả Vi nói, “Thầy đến học hỏi mà, em sợ làm phiền thầy.” Cô gọi cho Lâm Nhã Đồng: “Chị Nhã Đồng, chị đang ở đâu?”

“Chị đang ở công ty. Chị bảo này, vừa rồi chị Chu gọi cho chị, chị cũng sắp được đóng phim điện ảnh rồi, đang bàn bạc đây.” Cô nàng hưng phấn tột độ, quên cả hỏi Tả Vi có chuyện gì.

Tả Vi chúc mừng một câu rồi cúp máy.

Lại tìm hai người bạn nữa, mỗi người một việc. Làm diễn viên quả thực ít khi rảnh rỗi.

Nhìn điện thoại, chỉ còn Trình Lạc. Nhưng nếu gọi cho anh, chắc chắn câu đầu tiên anh sẽ mắng cô đáng đời, vì quay phim mà làm hỏng người. Cô biết tính Trình Lạc mà.

Nghĩ đến là thấy sợ, Tả Vi ngẩng đầu nhìn Cố Đình: “Thầy Cố, thầy còn rảnh không ạ?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...