Muôn Vàn Tinh Quang - Cửu Lam

Chương 8



Ngày 18 tháng 7, cảnh quay ở núi Phượng Phi cuối cùng cũng hoàn thành. Đoàn làm phim chuẩn bị trở về Bắc Kinh.

Tả Vi vừa gọi điện thoại cho Trình Lạc xong thì Cát Binh nói: “Để đề phòng bất trắc, cô không cần ngồi xe buýt đâu.”

Đoàn làm phim có khoảng một trăm người, thuê ba chiếc xe buýt. Trước đó Tả Vi cũng ngồi xe buýt đến đây, sau đó thì bị say xe. Cát Binh vẫn nhớ chuyện này.

Cố Đình ở bên cạnh lên tiếng: “Ngồi xe tôi đi.” Anh mở cửa xe, “Em biết đấy, tôi cũng hay say xe nên xe tôi luôn đi rất êm.”

Quả thực là một lựa chọn tốt.

Tuy Anne và Hàn Tử Dương cũng có xe bảo mẫu riêng nhưng Tả Vi chẳng muốn đi chung với họ. Với người trước thì đã có mâu thuẫn, còn người sau thì không biết xuất phát từ mục đích gì, dạo gần đây luôn tìm cách làm thân.

Tả Vi suy nghĩ một chút rồi cảm ơn, ngồi xuống bên cạnh Cố Đình.

Xe bảo mẫu rất rộng rãi, ghế sofa êm ái thoải mái. Cô dựa lưng vào ghế, tận hưởng luồng gió mát lạnh từ điều hòa, cả người nhẹ nhõm hẳn.

Thấy mắt cô lim dim, Cố Đình bảo: “Em có thể ngủ một lát.”

Mấy ngày nay quay phim liên tục đến tận đêm khuya. Đêm càng khuya, sự u ám của nhà nghỉ càng hiện rõ. Đối với Tả Vi vốn có nếp sống quy củ, đồng hồ sinh học bị đảo lộn hoàn toàn nên cô rất mệt mỏi.

Nhưng ngủ trước mặt Cố Đình thì không ổn lắm.

Bởi vì dáng vẻ khi ngủ của một người rất riêng tư, cô không muốn để lộ ra. Hơn nữa, cô cũng không chắc mình có thất thố gì không.

Tả Vi chỉnh lại tư thế: “Sắp đến Bắc Kinh rồi, em không ngủ đâu.” Cô quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Cố Đình hỏi: “Em có nắm chắc những cảnh quay sau không?”

Câu chuyện diễn biến đến đó sẽ dần bộc lộ hết tính cách con người. Sau Lưng là phim kinh dị, nhưng chính xác hơn phải thêm yếu tố huyền nghi nữa.

Nhân vật Đổng Na do Tả Vi thủ vai từng bị tai nạn giao thông. Cô và Triệu Dĩnh cùng bị kẹt trong xe, mẹ cô đã cứu Triệu Dĩnh trước. Đến khi cứu được cô ra đưa đến bệnh viện thì bác sĩ bảo não bộ đã bị tổn thương.

Từ đó, hành động và lời nói của cô mãi mãi dừng lại ở một đứa trẻ.

Rốt cuộc cô có thái độ thế nào đối với mẹ, với gia đình mới này?

Nghe Cố Đình hỏi vậy, trong đầu Tả Vi hiện lên cảnh tượng mẹ tái giá năm xưa. Tâm trạng đó cô hiểu rõ hơn ai hết. Chỉ là, cô may mắn hơn Đổng Na nhiều. Mẹ luôn yêu thương cô và cũng không sinh thêm con với dượng. Mấy năm nay, ngoại trừ nỗi đau mất cha sớm, cô chẳng có gì để oán hận cả.

Tả Vi quay đầu lại nói: “Em biết diễn thế nào, nhưng thầy Cố à, dù em diễn thế nào thì nhân vật này đến cuối cùng cũng sẽ không được người ta yêu thích đâu.”

So với vai nữ phụ độc ác kia, Đổng Na cũng chẳng kém cạnh là bao. Cô lại sắp bị ghét rồi. Liệu có bị định hình phong cách, sau này chuyên đóng vai phản diện không?

Nếu vậy thì con đường của cô sẽ bị bó hẹp chết mất.

Nhưng cô cũng muốn diễn những nhân vật chân thiện mỹ, muốn diễn thử đủ loại tính cách trên đời này. Đó mới là điều cô khao khát.

Cố Đình trêu: “Đi theo con đường của Tiết Khả Lam cũng không tệ đâu, đó là nhân tài hiếm có đấy.”

Cư nhiên còn khích bác cô, Tả Vi trừng to mắt: “Em mới không thèm!”

Cô có xúc động muốn đứng dậy hét lên một tiếng.

Cố Đình cười khẽ.

Tả Vi bĩu môi: “Hóa ra thầy Cố đang trêu em.”

“Em nghĩ xa quá rồi, mới hai bộ phim thì quyết định được gì?” Cố Đình nghiêm túc nói, “Chỉ khi diễn tốt từng vai diễn mới có nhiều cơ hội hơn. Tiện thể nói thêm, đạo diễn Cát là người ngoài lạnh trong nóng, hễ ông ấy có ấn tượng tốt với diễn viên nào thì sẽ không ngần ngại giới thiệu đâu. Đạo diễn Cát có rất nhiều bạn bè trong giới đạo diễn.”

Mắt Tả Vi sáng lên: “Em rất dụng tâm, đạo diễn Cát chắc là hài lòng với em lắm, đúng không ạ?”

Chỉ cần nhắc đến chuyện diễn xuất là cô lại tràn đầy năng lượng, hoàn toàn không còn cảm giác xa lạ. Cố Đình cười đáp: “Đúng vậy, nên em chẳng có gì phải lo lắng cả.”

Tả Vi cười tít mắt.

Đôi mắt dài hẹp cong lên như trăng non. Chẳng biết có phải do người đẹp hay không mà nụ cười ngọt ngào đến lạ, ai nhìn thấy cũng như vừa được ngậm viên kẹo ngọt.

Cố Đình rũ mắt lấy chai nước, hỏi cô: “Em uống không?”

Tả Vi nhận lấy chiếc cốc giấy dùng một lần, tò mò hỏi: “Thầy Cố, sao thầy lại nghĩ đến việc học hỏi đạo diễn Cát? Là vì hai người là sư huynh đệ ạ?”

Nếu không thì đạo diễn giỏi thiếu gì, mà đạo diễn Cát dù sao cũng chỉ làm phim kén người xem.

“Đúng, đạo diễn Cát là bạn tôi, ông ấy có những sở trường riêng.” Cố Đình uống xong nước, ngả ghế ra sau một chút, nằm xuống nói, “Nhưng làm đạo diễn không dễ đâu, tôi còn phải học nhiều lắm.”

“Thầy nhất định làm được mà.” Tả Vi cổ vũ.

Thấy anh có vẻ muốn nghỉ ngơi, cô không nói thêm gì nữa, chỉ lén ngắm nhìn khuôn mặt anh khi ngủ.

Lần đầu tiên thấy anh trên màn ảnh, Tả Vi cũng từng choáng ngợp như các bạn cùng phòng, nhưng trong lòng cô đã có Trình Lạc nên dù khi đó đóng phim cùng Cố Đình, cô cũng chưa từng có ý nghĩ gì khác.

Nhưng giờ ở gần thế này, tim cô vẫn không kìm được đập nhanh hơn.

Quả nhiên đẹp trai thì thế nào cũng đẹp, nhất là trong không gian yên tĩnh thế này càng khiến người ta muốn đưa tay ra chạm thử.

Cô nghĩ, nếu giờ chụp một tấm ảnh đăng lên Weibo, chắc chắn sẽ nhận được cơn bão like, đương nhiên cũng sẽ bị mắng té tát.

Chắc chẳng mấy ai từng thấy Cố Đình ngủ đâu nhỉ?

Đúng lúc này, Cố Đình bỗng mở mắt ra.

Tả Vi giật mình, vội vàng quay đi, vì chột dạ nên mặt đỏ bừng, vờ uống nước để che giấu sự xấu hổ.

Cố Đình trêu chọc: “Thảo nào em không chịu ngủ, sợ tôi cũng nhìn lén em à?”

Tả Vi bị sặc, lấy tay che miệng ho khan.

Cố Đình cười nói: “Đùa thôi.” Anh vỗ mạnh vào lưng cô hai cái: “Đỡ hơn chưa?”

Cô gật đầu, mặt vẫn đỏ.

Cố Đình buồn cười, chẳng hiểu cô xấu hổ cái gì. Con người ai cũng có tính tò mò, nếu cô ngủ, chắc chắn anh cũng sẽ ngắm một cái. Chắc tại cô là con gái nên da mặt mỏng chăng?

Nhớ lại chuyện cô nói về nụ hôn đầu, vậy ra có khi cô còn chưa từng yêu đương ấy chứ. Cố Đình thấy khó tin, một cô gái như cô ở Thượng Ảnh lẽ ra phải có rất nhiều người theo đuổi mới đúng.

Hay là tiêu chuẩn quá cao?

Anh đang thắc mắc thì Tả Vi để xua tan chút xấu hổ đó liền lôi điện thoại ra nghịch. Đăng nhập vào Weibo, cô mới phát hiện chỗ Anne đang loạn cào cào cả lên.

Nguyên nhân bắt nguồn từ việc sáng nay có người tung ảnh Anne bước xuống từ một chiếc Cayenne màu đen, còn vạch trần chuyện Anne trước đây từng hẹn hò với Hàn Tử Dương nhưng vì gặp được kim chủ chống lưng nên đã đá Hàn Tử Dương.

Hiện tại fan Hàn Tử Dương đang điên cuồng tấn công Anne. Nhưng fan của Anne cũng không ít, hai bên dàn trận đối đầu gay gắt.

Tả Vi xem mà ngẩn người. Cô chợt nhớ đến lời Lâm Nhã Đồng, mấy hôm trước Anne vừa hay bay đi Chiết Giang, chẳng lẽ là “tác phẩm” của chị ấy? Lâm Nhã Đồng còn thuê cả thám tử tư nữa sao?

Mối thù này đúng là sâu như biển!

Cố Đình hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì à?”

“Vâng, là chuyện của Anne.” Tả Vi kể lại cho anh nghe.

Cố Đình cười khẽ: “Đạo diễn Cát tiết kiệm được một khoản kha khá đấy, phim còn chưa chiếu mà Weibo của em, Anne và Hàn Tử Dương đã náo nhiệt thế này rồi. Nhưng chắc ông ấy sẽ không vui đâu.”

Toàn là tin tiêu cực mà.

Tả Vi không biết nói gì, chỉ muốn kêu oan cho mình, hồi lâu mới thốt ra một câu: “Fan ít cũng có cái lợi, lần trước fan Hàn Tử Dương kéo đến áp đảo luôn, chửi chán rồi họ tự đi.”

Lần này fan hai bên đều đông, e là phải ầm ĩ một thời gian dài.

Cố Đình nói: “Fan đông cũng có cái lợi của fan đông chứ, muốn tôi giúp em không?” Ngón tay anh lướt trên màn hình, lát sau Tả Vi thấy anh chia sẻ lại bức ảnh cô đăng trước đó, nói là đang quay Sau Lưng.

Kèm theo dòng chữ: “Một bộ phim đáng mong đợi.”

Tả Vi: …

Thế này là ý gì đây!

Cô cũng chẳng biết nên cảm ơn hay nói gì khác, ví dụ như: cầu xin thầy đừng rước thêm phiền phức cho em.

Cố Đình bình tĩnh nói: “Đừng sợ, tôi từng chia sẻ bài cho rất nhiều người rồi, đều là người mới của công ty, sẽ không có rắc rối gì đâu.” Rồi như phát hiện ra điều gì, anh nhíu mày, “Em chưa follow tôi à?”

Tả Vi: !

Trăm nghe không bằng một thấy, có những người luôn phá vỡ hình tượng trong trí nhớ của người khác.

Tả Vi lặng lẽ ấn nút follow.

Cố Đình lại nằm xuống ngủ tiếp.

Đến Bắc Kinh, cô cảm ơn anh rồi xuống xe, nhanh chóng hòa vào dòng người.

Khổng Kỳ Lực đi lên, thấy Cố Đình nhìn ra cửa sổ liền cười như không cười: “Xem ra cậu và cô Tả vừa rồi chung sống rất hòa hợp nhỉ, sao thế, không nỡ à?”

Cố Đình nhạt giọng: “Tôi đang nghĩ sao cô ấy không sợ bị nhận ra nhỉ.”

Trong mắt anh, Tả Vi gây ấn tượng sâu sắc, lẽ ra phải bị người ta phát hiện mới đúng, thế mà cô cứ đeo kính râm đi trên phố như vậy, thật khó tin.

Khổng Kỳ Lực trêu: “Thế thì cậu nên đưa cô ấy về tận nhà.” Rồi lại châm chọc, “Còn bảo không để ý người ta!”

Cố Đình lờ đi, đắp lại tấm chăn lên người, nhắm mắt ngủ.

Khổng Kỳ Lực bảo tài xế lái xe về nhà Cố Đình ở Bắc Kinh.

Tả Vi đi đến bãi đậu xe của một trung tâm thương mại, gọi điện cho Trình Lạc xong, rảnh rỗi không có việc gì làm liền vào Weibo xem. Chỉ trong chốc lát, lượng fan của cô đã vượt mốc mười ngàn!

Bình luận khen chê đủ cả, tất cả đều nhờ Cố Đình chia sẻ bài viết.

Người sở hữu mấy chục triệu fan đúng là đáng sợ thật.

Cô đang đọc từng bình luận thì một chiếc xe hơi màu đen từ trong đi ra, dừng lại bên cạnh cô. Trình Lạc thò đầu ra: “Em muộn nửa tiếng rồi đấy.”

“Tắc đường.” Cô cất điện thoại, ngồi vào ghế phụ, “Vừa rồi em chạy bộ đến đấy.”

“Lừa ai thế, anh thấy em đi lững thững vào mà.” Trình Lạc thắt dây an toàn cho cô.

Mặt anh ghé sát lại, suýt chạm vào chóp mũi cô. Mặt Tả Vi hơi nóng lên. Xa cách hơn nửa tháng, dường như hai người lại có chút xa lạ, nên khi anh dựa vào gần, cô thấy hồi hộp.

Cảm giác này thường xuất hiện khi cô lớn lên.

Cuộc đời cô, từ 14 đến 22 tuổi đều có bóng dáng Trình Lạc. Anh không có em gái nên luôn coi cô như em gái, đi đâu cũng dẫn cô theo. Có khi anh trai còn chê bất tiện chứ Trình Lạc thì chưa bao giờ.

Cô cùng anh đi khắp các con phố lớn nhỏ, cùng đi du lịch, cùng cười đùa. Trong quá trình đó, cô thích một Trình Lạc đầy nam tính. Ở bên anh, cô có cảm giác an toàn vì anh luôn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.

Tuy nhiên, người đầu tiên anh thích lại là cô gái khác. Sau đó vì những dự định tương lai của cô mà mâu thuẫn giữa hai người ngày càng nhiều.

Đến năm thứ ba đại học, họ gần như không nói chuyện với nhau.

Cô đến Bắc Kinh, anh không tiễn.

Cứ tưởng giữa hai người sẽ không còn liên lạc gì nữa, nhưng thật kịch tính, anh lại đột ngột xuất hiện, nói thích cô. Tả Vi giờ nghĩ lại vẫn thấy như mơ.

Bởi vì trong lòng cô vốn nghĩ rằng chuyện giữa cô và Trình Lạc là không thể nào.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...