Bởi vì Xảo Hương chỉ là người làm của tiệm nên Thái Biện của Vương phủ muốn gọi chủ cửa tiệm đến.
Tô Mị không đồng ý, bảo Xảo Hương tự bịa ra một cái cớ thoái thác, còn cho nàng ấy một trăm lượng bạc đút lót trên dưới.
Nàng đang đợi lần thử hương thứ hai.
Mùi hương trên người Tấn Vương không giống mùi hoa hay mùi trái cây. Cái mùi ấy ngọt dịu như thấm vào ruột gan, mang theo chút đắng nồng, lại hơi giống với mùi cỏ xanh sau cơn mưa, nhàn nhạt nhưng lại là hương thơm hiếm có trong thành.
Sau khi Thái Biện ở ngoại viện thử loại hương đặc biệt này xong thì ma ma tổng quản trong nội viện sẽ kiểm tra lại lần nữa. Có như vậy, nó mới đủ tiêu chuẩn để trình lên trước mặt Tấn Vương cho hắn đích thân thử.
Bây giờ vội vàng đến Vương phủ cũng có hơi sớm.
Tô Mị chuyên tâm điều chế hương liệu, mong sao có thể tạo ra mùi hương giống với mùi trên người Tấn Vương nhất.
“Tiểu thư, còn chưa đến hai ngày nữa là sinh thần của Từ lão phu nhân, nếu người còn không viết chữ thì sẽ không kịp đâu.” Yến Nhi nhìn hộp hương và lọ hương bày kín bàn, lo lắng nói: “Vừa nãy Lý ma ma còn hỏi bức Bách thọ đồ của người viết đến đâu rồi. Nô tì đã lấp liếm cho qua rồi, đến hôm khác mà phu nhân đến hỏi lẽ nào nô tì lại phải nói dối nữa hay sao?”
Dòng suy nghĩ của Tô Mị bị cắt ngang khiến nàng bất lực đặt đũa hương trên tay xuống, khẽ trách phạt: “Trong lòng ta tự có tính toán, không làm sai đâu. Nếu ngươi rảnh rỗi thì đi vòng quanh cửa hàng xem thử, chú ý đừng làm kinh động đến người khác, có tin tức gì thì báo ngay cho ta.”
Yến Nhi lưỡng lự hồi lâu, lựa lời nhắc nhở: “Giấy không gói được lửa, nếu lão gia và phu nhân biết được người lén làm ăn với Vương Phủ thì người chắc chắn sẽ bị trách phạt, đến khi ấy không phải chỉ chép nữ tắc là xem như xong đâu.”
“Không lo được nhiều như vậy.” Tô Mị lắc đầu, đứng dậy dặn dò: “Chắc mẫu thân đã từ Từ gia về rồi, ta cầm theo nữ tắc đã chép xong đi qua hỏi thăm đã.”
Mặt trời đã ngả về tây, mây bạc bồng bềnh rợp khắp trời, vừa oi bức vừa nóng nực, cành liễu rũ xuống đất, ve trên cây cứ rả rích kêu mãi càng khiến Tô Mị thêm phiền muộn.
Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không mà không khí bên viện mẫu thân lại có phần nặng nề. Khi nàng bước vào trong phòng, cảm giác ấy lại càng mãnh liệt hơn.
Mẫu thân nhắm mắt nằm trên ghế, chân mày nhíu chặt, nếp nhăn giữa mi tâm khiến bà như già đi trong nháy mắt.
Tôi Mị rùng mình, khẽ gọi một tiếng.
“Niếp Niếp đến rồi.” Mạnh thị dịu dàng vuốt tóc con gái: “Hơi nóng trên đất vẫn còn chưa tan, đợi chừng nào mặt trời lặn hẳn rồi đến thỉnh an cũng được.”
Tô Mị nói: “Mẫu thân có tâm sự gì sao? Sao lại mặt ủ mày chau thế?”
Mạnh thị miễn cưỡng nở nụ cười: “Chắc là trúng gió thôi, nghỉ ngơi một lúc là khỏe rồi. Niếp Niếp, thọ lễ cho Từ lão phu nhân đã chuẩn bị xong chưa?”
“Vâng, cũng kha khá rồi.”
“Con không cần phải nghĩ Từ phu nhân thế này thế nọ đâu, phía trên bà ấy còn có cả tằng tổ mẫu nữa. Tằng tổ mẫu ưng con lắm đấy. Ở Từ gia, Từ lão phu nhân vẫn có tiếng nói hơn nên lần thọ yến này con nhất định phải chuẩn bị cho cẩn thận.”
Tô Mị ngẩn ra, ý của mẫu thân là muốn nàng không cần quan tâm đến thái độ của Từ phu nhân mà chỉ cần làm Từ lão phu nhân vui vẻ thôi hay sao?
Như vậy không giống cách nghĩ của mẫu thân cho lắm.
Thấy dáng vẻ mệt mỏi của mẫu thân, nàng cũng không tiện hỏi nhiều, kể xong một câu chuyện cười dỗ dành bà, nàng đứng dậy rồi cáo lui ngay.
Trước khi đi nàng đã nháy mắt với Lý ma ma.
Những đám mây trên trời đã hạ xuống thấp, gió nổi lên, trong không khí nồng đậm vị mưa.
Tô Mị ngồi khoanh tay yên lặng đợi dưới mái hiên nhà, không bao lâu sau Lý ma ma quả nhiên đã vội vàng chạy đến.
“Ma ma, hôm nay đã xảy ra chuyện gì ở Từ gia?”
Lý ma ma vẫy tay kêu Yến Nhi qua bên cạnh đợi, phẫn nộ nói: “Hai nhà thương lượng ngày cưới, phu nhân muốn sớm chút, đợi sau khi thi Hương sẽ thành thân. Nhưng Từ phu nhân lại muốn lùi lại, bảo là Từ nhị công tử còn phải chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân nữa, không thể phân tâm được, đợi tháng ba sang năm mới định ngày cưới. Phu nhân nghe vậy nên không hài lòng chút nào.”
Trong mắt Tô Mị hiện lên nụ cười lạnh. Lý do này đúng là hay thật đấy, chẳng qua là Từ gia đang chờ đợi mà thôi.
Nếu hoàng thượng không có ý định điều tra Tô gia thì hai nhà vẫn cứ là thông gia tốt nhưng một khi xảy ra biến cố, bọn họ sẽ từ hôn ngay lập tức.
Tô Mị tiếp lời: “Ý của Từ phu nhân rõ ràng là ý của Từ gia, đã không có thành ý như thế, chẳng thà hủy bỏ hôn sự này đi còn hơn.”
“Đúng là trẻ con.” Lý ma ma cười quở trách: “Có nhà ai tổ chức hôn sự mà không bàn tới bàn lui chứ. Dù gì bàn một lần đã xong cũng chỉ là thiểu số mà thôi, Từ lão phu nhân cũng đã thoáng tính lắm rồi.”
“Hơn nữa, Từ nhị công tử cũng thật lòng quan tâm con. Hôm ấy đến miếu, con mặt nặng mày nhẹ châm chọc người ta mà người ta từ đầu đến cuối cùng chỉ cười xòa cho qua.” Lý ma ma tận tình khuyên nhủ: “Quân mẫu tốt hệt như thêu hoa trên gấm, chỉ có tướng công tốt mới thực sự khiến mối hôn sự trở nên tốt đẹp. Sau này không được làm người ta bẽ mặt thế đâu.”
Tô Mị cười, dù hắn ta có tốt hơn thì cũng chẳng thể làm chủ Từ gia được. Chẳng phải kiếp trước hắn ta cũng phải ngoan ngoãn nghe theo sự an bài của gia đình đó sao? Chi bằng để hắn ta chết tâm từ sớm, đường ai nấy đi.
Lý ma ma vốn chẳng nghĩ câu nói này lại phản tác dụng, còn tưởng nàng đã thuận theo rồi, thấy sắc trời không tốt, bà vội giục nàng nhanh đi về.
Đêm đến, trời quả nhiên đã đổ mưa, sương mù dày dặn phủ kín, mưa suốt hai ngày chẳng có dấu hiệu ngừng lại.
Tô Mị đợi mãi không thấy tin từ Vương phủ. Trong lòng sốt ruột và bất an, nàng nghi ngờ liệu có phải bản thân đã quá tự tin hay không. Nàng bắt đầu hối hận sao lần đầu thử hương không đi theo, sợ rằng còn chưa đợi được phủ Tấn Vương thì ý chỉ tịch biên gia sản của hoàng thượng đã giáng xuống trước rồi.
Thậm chí nàng còn không khỏi tưởng tượng nếu lúc gặp nhau ở miếu, nàng tự nhiên hơn thì liệu Tấn Vương có nảy sinh hứng thú với nàng hay không?
Nghĩ lại thì nàng còn chẳng rõ tính cách của Tấn Vương ra sao mà đã tùy tiện chạy đi lấy lòng, chỉ sợ sẽ bị một cước đạp bay mất.
Dằn vặt mãi đến cuối tháng Năm, cuối cùng Vương phủ cũng cho gọi người của cửa tiệm đến phủ một chuyến.
Tảng đá lớn trong lòng không còn nữa, Tô Mị viện cớ đến tìm tiểu muội Từ gia đặt trang sức, xin phép mẫu thân cho nàng ra ngoài.
Vừa nghe nhắc đến qua nhà Từ gia, Mạnh thị đã vô cùng vui vẻ đồng ý ngay.
Tô Viện chẳng biết nghe được từ đâu, chạy đến nói: “Lần trước Từ tiểu muội đến tìm ta muốn thêu hoa, ta đi cùng đại tỷ sang chỗ Từ gia được không?”
Chỗ nào cũng có nàng ta! Tô Mị nhẹ cười: “Muốn đi cũng được, tự móc bạc ra đặt trang sức, đừng có ý muốn chiếm lợi từ đại phòng bọn ta.”
Dứt lời, nàng phất tay rời khỏi.
Tô Viện đỏ mặt, mặt dày theo sau nhưng cuối cùng vẫn tức không chịu được, đành xin Tôn thị bốn mươi lượng bạc ngồi kiệu đến Từ gia.
Mặt trời nóng rực thiêu đốt khiến mặt đất nóng như một chiếc lồng hấp, đến cả Tô Mị ít khi đổ mồ hôi cũng đã lấm tấm từng giọt trên trán.
Đợi đến được cửa của phủ Tấn Vương thì cũng đã là giờ Thân rồi.
Chỉ thấy cánh cổng lớn giữa tòa nhà bảy gian khí thế bức người đang khóa chặt, đinh đồng trên chiếc cửa sơn đỏ sáng loáng, trước cửa trái phải bày hai con sư tử bằng đá cẩm thạch, oai phong lẫm liệt nhìn chằm chằm vào bãi đất rộng rãi trước cửa.
Thị vệ lưng đeo đao đứng vững như bàn thạch, canh hai bên trái phải trên những bậc thang cao. Người nào người nấy tay lăm lăm dao găm, mắt nhìn thẳng, đứng im không nhúc nhích dưới ánh nắng chói chang.
Tô Mị không dám nhìn lâu, chỉ quan sát vài lần rồi không nhìn nữa.
Xe ngựa đi vòng qua cửa lớn của Vương phủ rồi dừng lại trước cửa phía Tây. Tô Mị chuyển qua một chiếc kiệu màn xanh, đi tới đi lui thêm khoảng hai khắc, dừng lại trước một cánh cửa thùy hoa, tiếp đó lại đi theo một nha hoàn dẫn đường thêm thời gian một nén nhang mới nhìn thấy Phúc ma ma của tổng quản nội viện.
Phúc ma ma khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng người gầy còm, miệng trễ xuống, bên cạnh là hai nếp nhăn chữ bát sâu hoắm, nhìn cũng biết là một người nói năng thận trọng.
Lúc bà ấy nhìn thấy Tô Mị, rõ ràng có chút ngẩn người ra: “Trông cô nương hơi quen.”
Tô Mị không nhớ đã từng gặp bà ấy, ngoài ngạc nhiên thì chỉ có thể gật đầu cười mỉm, không giấu giếm thân phận của mình: “Ta là con gái lớn của lễ bộ Tô thị lang, nhân lúc rảnh rỗi có mở cửa hàng hương liệu cho vui, nào ngờ người làm ở cửa tiệm của ta lại kiếm được mối làm ăn với phủ Tấn Vương. Công đoạn chế tạo của loại hương này có chút phức tạp, ta sợ bọn họ không làm nổi nên đành tự mình ra tay.”
Phúc ma ma nói chuyện đơn giản, trực tiếp: “Làm phiền tiểu thư tự mình qua đây một chuyến rồi, mời đốt hương.”
Tô Mị sai Yến Nhi đi lấy dụng cụ, lấy lại bình tĩnh rồi từ từ đốt hương.
Đây là một căn phòng nằm ở hướng Tây, là nơi nóng nực nhất vào mùa hè, trong phòng lại không bày đồ đựng đá, cũng không có thị nữ quạt, gần như cũng oi bức, khó chịu không kém gì bên ngoài.
Dù là loại hương hảo hạng đến mấy thì hiệu quả lúc này cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
Thế nhưng một luồng khói hương lại theo chiếc bàn phía trước bay lơ lửng giữa không trung, khổ vị hương nhàn nhạt lan ra tứ phía. Ban đầu là vị đắng kế đến lại thoang thoảng như mùi vỏ cam, qua một lúc lại biến thành mùi hương thanh mát, dìu dịu.
Mùi hương khiến người ta thấy lòng mình yên trở lại trong vô thức.
Phúc ma ma khen ngợi ra mặt: “Đúng nó rồi, không sai được.”
Không đợi Tô Mị đáp lại vài câu khách sáo, bà ấy đã nói ngay: “Để lại phần hương thừa này đi, năm ngày tới ta sẽ gửi tin cho người.”
Tô Mị đặt lên bàn một tờ giấy đã gập cẩn thận: “Đây là các hương liệu dùng trong khổ vị hương, các ngươi có thể đối chiếu, kiểm tra cẩn thận từng cái một.”
Phúc ma ma nhận lấy giấy, ra hiệu cho nha hoàn tiễn khách còn bà ấy vẫn ngồi đó, không định đứng dậy.
Tô Mị không cảm thấy có vấn đề gì nhưng Yến Nhi thì tức đến đỏ cả mắt, tự nhủ lúc về nhất định phải khuyên tiểu thư đừng làm ăn với Vương phủ nữa.
Chiếc kiệu nhỏ chở nàng đến đây vẫn đang dừng trước cửa thùy hoa, Tô Mị đang chuẩn bị lên kiệu thì lại nghe thấy tiếng bước chân lộc cộc xen với tiếng bánh xe đi nhanh như bay.
Mấy người hầu đi theo Tấn Vương rẽ sang đây từ phía hành lang.
Tô Mị không chút chần chừ, mỉm cười tươi rói nói: “Chào ngài! Không ngờ chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Hình như Tấn Vương cũng rất bất ngờ, hắn không đáp lại.
Lần đầu tiên Tô Mị tự thấy da mặt mình có thể dày đến mức ấy: “Ta đến đưa hương cho Vương phủ. Hóa ra ngài là người của Vương phủ, đúng là khéo thật!”
Tấn Vương ừ một tiếng, nhẹ nhàng gõ hai cái lên tay vịn xe lăn.
Người hầu lập tức đẩy hắn đi.
Đừng nói hỏi một câu nàng là ai, đến cả nhìn thẳng nàng, hắn cũng không nhìn lấy một cái.
Mấy lời châm biếm như có như không theo gió bay đến, Tô Mị còn không có cả dũng khí nhìn xem là kẻ nào đang cười nhạo nàng.
Tô Mị chỉ thấy mặt mình bị đốt đến nóng rực, may mà nàng đã sẵn tinh thần bị phớt lờ rồi, nhưng kết quả như vậy vẫn khiến nàng thấy khó chịu.
Nha hoàn dẫn đường tò mò hỏi: “Người từng gặp Vương gia sao?”
“Đó là Tấn Vương gia?” Tô Mị giả như không biết: “Có duyên gặp được một lần, cũng chẳng biết ngài ấy là ai.”
Nha hoàn cười nói: “Thì ra là vậy, Vương gia không thích giao thiệp với người ngoài đâu, chứ đừng nói là người lại lỗ mãng chạy đến bắt chuyện thế.”
Tô Mị thản nhiên đáp: “Là do ta thất lễ rồi.”
Nha hoàn vén màn kiệu lên an ủi: “Cũng vừa đúng lúc thôi, chắc Vương gia sẽ không để trong lòng đâu.”
Tô Mị thầm oán hắn phải để trong lòng mới đúng chứ!
Rời khỏi Vương phủ, vừa lên xe ngựa của Tô gia, Yến Nhi đã gạt nước mắt nói: “Đến cả hạ nhân cũng không nể mặt người, tội gì người phải chịu ấm ức thế chứ. Tô gia chúng ta có thiếu tiền cho người đâu? Rốt cuộc là tại sao người phải làm thế?”
Tô Mị hít một hơi sâu cười nói: “Không sao, vạn sự khởi đầu nan.”
Nói là nói vậy nhưng nàng cũng thấy rất bất lực.
Tấn Vương khó tiếp cận như thế, dù có được cung cấp hương cho Vương phủ thì cũng không chắc có thể nhân cơ hội tiếp cận được Tấn Vương.
Tấn Vương là kẻ hai chân tàn tật, không biết còn có hứng thú gì với nữ tử hay không, nếu không thì nàng…
Xe ngựa lắc lư sau đó dừng lại.
“Tiểu Mị!” Màn xe được người ta vén lên từ bên ngoài để lộ gương mặt khó chịu của Từ Bang Ngạn: “Nghe nói nàng đến nhà ta à?”