Bị hắn ta phát hiện rồi?!
Tô Mị hoảng loạn, sau đó làm ra vẻ như không có chuyện gì: “Đang tính đi.”
Từ Bang Ngạn quả thực muốn tức giận đến bật cười: “Tô Viện đến Từ gia vào lúc giờ Mão hai khắc, nàng ra cửa còn sớm hơn muội ấy, bây giờ đã qua giờ Dậu rồi, còn đang tính đi?”
Hóa ra là do Tô Viện giở trò sau lưng, Tô Mị buồn bực, lại nghe Từ Bang Ngạn nói: “Nàng lấy danh nghĩa là đến Từ gia để đi đâu vậy?”
Tô Mị không đáp mà hỏi ngược lại: “Ngươi tìm được ta bằng cách nào?”
Cây quạt của Từ Bang Ngạn nhẹ nhàng gõ vào đầu Tô Mị một cái: “Ta nghe được tin liền ra khỏi nhà tìm nàng, vẫn luôn đi lang thang quanh nhà nàng, cũng không tệ, coi như đã chặn được nàng rồi.”
Mặt của hắn ta bị phơi đến đỏ bừng, những giọt mồ hôi lấm tấm lăn xuống từ thái dương, trước ngực cũng ướt một mảng lớn, nhất định là ở bên ngoài một khoảng thời gian cũng không ngắn.
Tô Mị khẽ cúi đầu, tránh ánh mắt của hắn ta: “Không làm gì cả, chỉ là buồn bực trong lòng, ra ngoài tùy tiện đi dạo… lấy nhà ngươi làm cái cớ, xin lỗi.”
Một tiếng xin lỗi khiến cho cơn giận của Từ Bang Ngạn tan đi hơn một nửa, chỉ là vẫn chưa tin lời nàng: “Ngày nắng to này động một tí là một hôi đầy người, nàng sợ nhất là nóng, trừ phi là có chuyện gì gấp nếu không sẽ không ra khỏi cửa.”
Hắn nhìn người đánh xe và Yến Nhi một cái, tiếp tục nói: “Nàng không muốn nói với ta cũng không sao, nhưng nàng có giấu được trưởng bối trong nhà không?”
Tô Mị trầm mặc, ý tứ của Yến Nhi và người đánh xe nghiêm túc, nhưng chắc chắn không chống lại được sự thẩm vấn của tổ mẫu.
Hồi lâu nàng mới lên tiếng: “Tình hình của phụ thân ta không được tốt.”
“A?!” Từ Bang Ngạn vô cùng kinh ngạc: “Không nghe nói có người kết tội Tô bá phụ, trước đó vài ngày không phải Hoàng thượng còn muốn đưa bá phụ vào nội các sao? Quan hệ của ông ấy và phế Thái tử không tệ, nhưng cũng không tham gia vào việc mưu phản, nàng đừng suy nghĩ lung tung.”
Ánh mắt của Tô Mị hơi sáng lên: “Ngươi nghe được tin tức gì rồi?”
Từ Bang Ngạn lắc đầu: “Không có, nàng biết quy tắc nhà ta mà, trước khi được làm quan thì chỉ có thể cố gắng học tập, không được thảo luận điều xằng bậy về việc triều chính. Cái này ta nghe được từ chỗ phụ tá của phụ thân ta mới biết được đó.”
Tô Mị cười một cái, trong ánh mắt lộ ra sự mờ mịt, khóe mắt có chút đỏ lên.
Khó khăn lắm mới vào được cửa của Tấn Vương phủ, kết quả quá trình không được thuận lợi, có lẽ sau này không còn cơ hội để dính líu tới hắn nữa rồi.
Suy nghĩ không chu đáo, khiến cho Tô Viện sắp đặt thêm một con đường ở sau lưng, trở về còn phải đối mặt với sự chất vấn của người nhà, làm không tốt có lẽ sẽ bị cấm túc.
Vẻ ủ rũ và tuyệt vọng như một làn sóng đánh lên từng đợt rồi lại từng đợt, nàng cứ như lại nhìn thấy từng vệt máu lớn màu đỏ đậm khô lại ở trước cửa Tô gia.
Cơn choáng váng ập đến, Tô Mị vô lực mà dựa vào thành xe.
Từ Bang Ngạn không tiếp tục truy hỏi, nhìn Tô Mị một cái, nói: “Ta đưa nàng về Tô gia, nếu có người hỏi, nàng cứ nói giữa đường xe hư, sau đó gặp được ta rồi chuyển sang đường khác là đến Nam Giao ngắm hoa sen.”
Gánh nặng trong lòng Tô Mị được gỡ xuống, nhưng lập tức trở nên càng buồn bã: “…Xin lỗi.”
“Nàng nên nói cảm ơn.” Từ Bang Ngạn hừ hai tiếng: “Sau này đối với ta tốt một chút.”
Tấm màn xe lay nhẹ, khuôn mặt của hắn ta biến mất rồi.
Móng ngựa vung trên mặt đường của mảnh đất vàng vững chắc, phát ra tiếng “lộc cộc” vừa đơn điệu lại khô khan, Tô Mị thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại, ép bản thân không nghĩ đến chuyện của Từ Bang Ngạn nữa.
Vừa vào trong nhà, Tô Mị liền bị gọi đến tiểu viện của Tô lão phu nhân.
Tô Viện ngồi ở bên cạnh Tô lão phu nhân, thấy Tô Mị bước vào lập tức khoa trương mà kêu lên: “Đại tỷ tỷ, tỷ đã đi đâu vậy? Đi tìm khắp nơi cũng không thấy tỷ, bọn ta còn cho rằng tỷ bị người xấu bắt đi rồi, còn đang thương lượng đi báo quan.”
Tô lão phu nhân nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.
Tô Mị cười nhẹ: “Ta không thiếu một cọng tóc nào cả, ngại quá khiến ngươi thất vọng rồi.”
Sắc mặt của Tô Viện cứng đờ: “Muội muội cũng là lo lắng cho tỷ tỷ, nói cứ như là muội mong cho tỷ xảy ra chuyện vậy.”
Tô Mị nhếch mày, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ không phải sao?”
“Đều nói ít hai câu đi.” Tô lão phu nhân thấy nàng không sao, sắc mặt thả lỏng ra, giọng điệu thì lại rất nghiêm khắc: “Đi đâu vậy?”
Tô Mị nói lại một lần theo lời của Từ Bang Ngạn.
“Đại tỷ có nói dối thì cũng phải bịa cho ra dáng chút.” Tô Viện nói: “Ta nhìn thấy Từ công tử ở Từ gia rồi, huynh ấy đang bận học, nghe Từ tiểu muội nói bình thường còn không ra khỏi sân, đâu ra mà tìm tỷ nói chuyện?”
Tô Mị kinh ngạc nói: “Nếu hắn đã không ra khỏi sân, vậy người nhìn thấy hắn bằng cách nào?”
“Cái đó…” Ánh mắt của Tô Viện mơ hồ, đổi đề tài nói: “Tổ mẫu, đại tỷ tỷ không chịu nói sự thật, chi bằng trực tiếp hỏi nha hoàn của tỷ ấy đi.”
Tô Mị nở một nụ cười nhẹ: “Vậy chi bằng trực tiếp đi hỏi Từ Bang Ngạn, đúng lúc cho ngươi thêm một cơ hội gặp mặt.”
Mặt của Tô Viện thoáng chốc đỏ bừng lên.
“Tổ mẫu.” Giọng nói của Tô Mị trông rất bất lực: “Từ Bang Ngạn đưa con về, người gác cổng đã nhìn thấy rồi, nếu người không tin, gọi người gác cổng đến hỏi là sẽ biết.”
Tô lão phu nhân chậm rãi mà lần tràng hạt Già Nam trên tay, giọng điệu đã ôn hòa hơn nhiều: “Con không nên chưa nói tiếng nào đã chạy ra ngoài, tổ mẫu của con khoảng thời gian này cơ thể không khỏe, ta còn không dám nói với con. Con là tỷ tỷ, nên làm gương cho đệ đệ, muội muội mới đúng.”
“Hơn nữa con nên khuyên Từ Bang Ngạn cố gắng học tập mới đúng, còn cùng với hắn ta chạy đến Nam Giao ngắm hoa?” Tô lão phu nhân lắc đầu thở dài, nói: “Để người của Từ gia biết thì sẽ lại bất mãn đối với con nữa.”
Tô Mị thành thật nhận lỗi.
“Còn có con, nhảy nhót tưng bừng, chỉ sợ thiên hạ không loạn!” Tô lão phu nhân trừng mắt với Tô Viện một cái, khiển trách nói: “Đây là tỷ tỷ của con, phát hiện tỷ tỷ không ở Từ gia, lúc đó nên thay tỷ tỷ giảng hòa. Các con đều họ Tô, danh tiếng của Niếp Niếp bị tổn thất, đối với con có lợi gì?”
Tô Viện uất ức đứng lên, nước mắt chảy ròng ròng xuống.
“Hai đứa con đều ra tiểu Phật đường quỳ hết, tối nay không được ăn nữa, tự kiểm điểm lại cho tốt.” Tô lão phu nhân đặt tràng hạt lên bàn “bốp” một cái, phạt hai người bằng nhau, xem như là kết thúc việc tố cáo này.
Mặt trăng cong như lưỡi liềm, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào, hơn mười cây kim bạc khẽ run lên, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Tiêu Dịch nằm trên sạp, khuôn mặt trắng bệch cứ như tấm màn cửa sổ dưới ánh trăng.
Thái y Lô Hữu Đạt cầm cây kim bạc nhỏ dài: “Vương gia, có cảm giác nóng nóng không?”
“Không có.”
Lô Hữu Đạt tăng thêm sức lực: “Như vậy thì sao?”
“Không có.”
Lô Hữu Đạt rút kim lên, an ủi nói: “Chân của Vương gia không hỏng hẳn, có nghĩa là châm cứu có hiệu quả, bệnh đi như kéo tơ, người nghỉ ngơi cho tốt, sẽ có chuyển biến tốt thôi.”
Tiêu Dịch kéo cái chăn mỏng đắp lên trên người: “Ta trước giờ không tự lừa mình dối người, cho ta một câu khẳng định.”
“Tên lang trung nào cũng không dám bảo đảm sẽ tốt đến đâu.” Lô Hữu Đạt vuốt chòm râu dê, cười híp mắt nói: “Có điều hạ quan dám, cho dù không chữa hết được chân của người, ít nhất cũng có thể khiến cho người có người nối nghiệp.”
Tiêu Dịch ngây người một lúc: “Không thể nào.”
“Vương gia thành thật nghe lời hạ quan thì không có gì là không thể cả.” Ánh mắt Lô Hữu Đạt như có như không mà nhìn quanh eo Tiêu Dịch một cái, cười có chút xấu xa: “Không có cảm giác không có nghĩa là không được.”
“Lão già không đứng đắn này, cút!”
“Cút ngay đây, cút ngay đây, ngày mai hạ quan lại đến để ghim kim.”
Lô Hữu Đạt cười ha ha rồi cúi người lùi ra, quay người liền nhìn thấy Phúc ma ma cầm một tờ giấy bước vào: “Lô thái y, ông xem hương liệu này có tương khắc với thuốc mà vương gia dùng hay không.”
Lô Đại Hữu nhận lấy rồi quan sát kỹ: “Đều là hương thảo mộc, không cần lo lắng.”
“Đa tạ.” Phúc ma ma hơi gật đầu, vén màn đi vào phòng, thấy sắc mặt Tiêu Dịch không được tốt, hỏi: “Vương gia, hôm nay Hoàng thượng lại thúc giục người khởi hành?”
“Hoàn toàn ngược lại, hoàng thượng lệnh cho ta ở lại kinh thành dưỡng bệnh.” Tiêu Dịch xua tay muốn ngăn cản sự giúp đỡ của Phúc ma ma, chống lấy cánh tay gian nan mà ngồi dậy: “Nhớ tới tình thâm huynh đệ, không đành lòng để ta một mình ở bên ngoài, à, còn cho ta một chức vụ trên danh nghĩa là Đề đốc ngũ thành binh mã ty.”
Phúc ma ma tinh tế cân nhắc một phen, nói: “Ở lại kinh thành cũng không có gì không tốt, ít nhất lang trung tốt nhất đều ở trong thái y viện, ngài xem bệnh cũng thuận tiện. Có điều Hoàng thượng đột nhiên thay đổi thái độ, để người ở gần người ấy, lão nô đoán người ấy vẫn là không yên tâm đối với người.”
Bà ấy thở dài một hơi: “Vương gia, người không nên nghị luận chuyện triều chính, càng không nên xảy ra mâu thuẫn với Hoàng thượng, ai nhập các cũng không liên quan đến người.”
Tiêu Dịch nhàn nhạt cười một cái: “Ta đã thành phế nhân rồi, trong tay cũng không còn binh quyền, đối với hắn vốn không có gì để uy hiếp, sao hắn lại không hiểu chứ!”
Năm ngoái Hoàng thượng cướp ngôi của con trai trưởng, Vương gia nắm trong tay đại quân Liêu Đông, một đường xuôi từ phía Nam ép thẳng đến Kinh môn, uy hiếp những người qua đường khiến họ không dám làm xằng làm bậy, có thể nói, không có Vương gia, Hoàng thượng không thể đăng cơ một cách thuận lợi.
Vốn là công hộ giá to lớn, lại vì một trận ngã ngựa ngoài ý muốn mà trồng xuống hạt giống nghi ngờ lẫn nhau cho hai anh em.
Phó ma ma chỉ thở dài trong lòng, trên mặt lại không dám để lộ một chút: “Nếu đã không rời Kinh, thì không cần mua huân hương vượt định mức?”
Tiêu Dịch hững hờ ừm một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nhịn sự hoảng hốt trong lòng xuống, hỏi: “Nữ tử đến lúc chiều là ai?”
“Ý người là tiểu thư Tô gia? Nàng ta đến để thử hương liệu.”
“Nàng ta… muốn làm ăn với Vương phủ?”
“Lão nô cũng cảm thấy bất ngờ, nói ra thì hương liệu của tiểu thư Tô gia quả thực không tệ, người cứng ngắc như Tô Thị lang đó, lại có một đứa con gái lanh lợi.”
“Sau này trong phủ nội vụ dùng ít hương liệu lại, cố gắng hết mức để không dùng.” Tiêu Dịch thay đổi chủ ý, lạnh giọng phân phó nói: “Ngươi cảm thấy hương liệu không tệ, vậy cứ để cho nàng ta thử hương tiếp, không có vấn đề thì đặt đồ của nhà nàng ta.”
Phúc ma ma cho rằng hắn sinh lòng đề phòng đối với Hoàng thượng nên không nghĩ về hướng khác, chỉ huy hai đứa nhóc hầu hạ bên cạnh chủ tử về tắm rửa nghỉ ngơi.
Sắc trời dần tối đi, mặt trăng cũng không thấy nữa.
Đầu ngón tay vụt qua trong bóng tối, từng chút miêu tả dáng vẻ của nàng. Tiêu Dịch không nhìn thấy tay mình, nhưng lại có thể nhìn thấy khuôn mặt đang cười của nàng.
Lúc này hắn hối hận rồi, tại sao lại để nàng đến đây? Âm thầm chiếu cố chuyện làm ăn của nàng không phải được rồi sao, nàng sắp thành thân, nếu như nhà chồng để bụng thì nên làm thế nào cho phải.
Chỉ vì chút tham niệm đó của bản thân?
Thân thể này, hết hy vọng rồi, Tiêu Dịch cười khổ một tiếng rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Qua buổi trưa mai, Tô Mị nhận được tin tức từ cửa tiệm: Phủ Tấn vương mời nàng năm ngày sau đến thử hương.
Giống cứ như người sắp chết đuối được cứu lên bờ, cả người nàng đều sống lại rồi.
Lập tức lại muốn đi điều chế hương liệu.
Nhưng Yến Nhi lại tạt cho nàng một chậu nước lạnh… Hôm đó đúng lúc là tiệc mừng thọ của Từ lão phu nhân!
“Tiểu thư tốt của ta ơi, bức tranh bách thọ của người còn chưa viết chữ nào kìa.” Yến Nhi nói với vẻ mặt đưa đám: “Đừng có nghĩ đến hương liệu gì nữa, nhanh chóng nghĩ xem làm thế nào để ứng phó chuyện này đi!”
Tô Mị cười nói: “Viết một chữ, hôm nay ta có thể viết xong, ngươi kêu người dán lên, mất hai ngày cũng đủ rồi, tuyệt đối không làm lỡ chuyện.”
Yến Nhi nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn nhịn không được: “Nếu như phu nhân biết được, chắc chắn sẽ trách cứ người.”
“Không đâu.” Nụ cười của Tô Mị mang ý tứ sâu xa: “Sau khi qua tiệc mừng thọ này, có lẽ mẫu thân sẽ không hài lòng về hôn sự với Từ gia nữa.”
Yến Nhi cực kỳ kinh ngạc: “Tại sao?”
Tại sao? Bởi vì vị biểu tiểu thư kiếp trước được Từ Bang Ngạn cưới cũng xuất hiện trong buổi tiệc mừng thọ!