Editor: Chupachups
--------------
"Đới Tĩnh?" Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn cô, "Ai nói với em? Lữ Nhạn?"
Ôn Hinh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hờn dỗi, chua chát nói: "Mặc kệ ai nói, giờ thì em biết rồi, hóa ra anh còn có vị hôn thê đã đính hôn, sao anh không nói với em? Giờ anh hại em thành kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân của người khác..."
Diêm Trạch Dương suýt chút nữa bật cười, hôn nhân? Hôn nhân ở đâu ra? Hồ sơ hai mươi sáu năm độc thân trong trắng của anh chẳng lẽ là giả? Rồi còn cái gì mà kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân? Đúng là nói nhảm.
"Cô ta nói gì với em nào?" Diêm Trạch Dương không lộ vẻ gì, ôm Ôn Hinh ngồi lên đùi anh, vòng eo thon thả nằm gọn trong tay anh. Sau khi ôm cô, bàn tay anh luồn vào áo len, áp sát vào bụng cô nơi chiếc váy bó sát, tư thế chiếm hữu đầy mạnh mẽ.
Chỉ cách lớp váy mỏng, bụng Ôn Hinh bị bàn tay anh làm nóng lên. Cô khó chịu vặn vẹo người, nhưng không thoát khỏi bàn tay khiến cô không thoải mái. Không hiểu sao, tay anh hôm nay nóng quá.
Bụng phụ nữ là nơi yếu mềm nhất trên cơ thể, giờ bị anh nắm chặt, như thể con mèo nhỏ bị chủ nhân chiếm lấy vùng lông mềm mại nhất...
"Nghe nói, anh và cái cô Đới Tĩnh kia từng là người yêu, còn nói hai người là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nhà anh chính là nhà cô ta, cô ta còn ở trong phòng anh..." Trí nhớ của Ôn Hinh bình thường thì mờ mịt, nhưng lúc này lại rất tốt.
Cô không bỏ sót một chữ nào, kể lại hết những gì Lữ Nhạn nói với cô. Vốn dĩ cô không ghen, dù sao cũng chỉ là nhân vật phụ, không có nhiều cảnh xuất hiện, ghen tuông thì hơi quá.
Có lẽ Ôn Hinh đột nhiên nhớ ra, trong nguyên tác, thái độ của nam chính đối với nữ chính là cực kỳ bao dung, dù sau này nữ chính có scandal tình ái. Đúng rồi! Nữ chính trong truyện cuối cùng còn muốn tiến quân vào giới giải trí, scandal rất nhiều, cuối cùng truyền đến tai nam chính, lúc đó anh chỉ gọi điện thoại từ quân khu về, nữ chính nói với anh qua điện thoại: "Anh phải tin em."
Nam chính im lặng cúp điện thoại, rồi thật sự tin cô. Tuy rằng nữ chính trong truyện không có ngoại tình đến bước cuối cùng, nhưng về mặt tinh thần thì không biết đã ngoại tình bao nhiêu lần với những hồng nhan tri kỷ trong sự nghiệp và giới giải trí của cô.
Cô ta căn bản không yêu nam chính, Tống Thiến thích kiểu người dẻo miệng, dịu dàng, chu đáo. Trong truyện, nam phụ người nào cũng giỏi thấu hiểu lòng người, người nào cũng chu đáo, ngày nào cũng vây quanh cô ta, lấy nhu cầu của cô ta làm ưu tiên hàng đầu. Nam chính ấy hả? Đã sớm bị cho ra rìa.
Nhưng hiện tại, với những gì Ôn Hinh quan sát và hiểu biết về tính cách của Diêm Trạch Dương trong thời gian này, làm sao anh có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện như vậy xảy ra? Anh chính là nam chính thuộc kiểu có thù tất báo.
Chuyên nhất, chấp nhất, cương nghị, thâm tình, cấm dục, đẹp trai! Đó đều là kiểu đàn ông mà cô thích nhất.
Đối với một quân nhân có tính cách như vậy, bị vợ cắm nhiều sừng như thế, quả thực là cả người đều xanh lè. Gần như là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời, nhưng nam chính trong truyện lại không có bất kỳ hành động kịch liệt nào, vẫn luôn bao dung và thấu hiểu.
Giờ nghĩ lại, chuyện này rất bất thường!
Khoảnh khắc đó, lòng Diêm Trạch Dương như có dòng suối nước nóng trào qua, chảy xuống trái tim, ấm áp vô cùng.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm cô, nhìn đôi môi đào hồng hào, bên trong còn lấp ló chiếc lưỡi mềm mại, ướt át. Anh lập tức liên tưởng đến hình ảnh diễm lệ hôm qua, trào dâng trong đầu.
Một luồng nhiệt ý dâng lên từ cơ thể anh, khí tức nóng ra , bàn tay lại càng nóng hơn.
Anh khẽ cười, kề sát bên môi cô, giọng khàn khàn dỗ dành: "Hôn một cái rồi anh nói cho em nghe, ngoan, đưa lưỡi ra..." Nói xong, anh liền m ơn trớn đôi môi hồng hào của cô.
Ôn Hinh: "..."
Cô cảm thấy một luồng hơi rượu phả vào mặt, khiến cô phải nhăn mày. Cô không ngừng ngửa người ra sau, cố gắng nghiêng đầu, mái tóc dài lắc lư phía sau, cố gắng né tránh nụ hôn của anh, nói: "Không hôn, không hôn, toàn mùi rượu thôi, anh làm em ngạt thở mất..."
Nhưng cánh tay và chân nhỏ bé của cô sao có thể so được với Diêm ma đầu? Cô ngửa người ra sau, anh chỉ cần dùng lực siết chặt cánh tay đặt bên hông cô, cô ngửa người thế nào cũng vô ích, lập tức bị anh dùng lực mạnh mẽ, ôm chặt vào lòng.
Diêm ma đầu lúc say rượu liền trở nên bá đạo lẫn không nói lý. Anh muốn thể hiện d ục vọng mãnh liệt với người mình yêu, nói trắng ra là làm theo ý mình.
Ôn Hinh không cho anh hôn, nhưng anh lại dùng sức giữ chặt cô, một tay xoay mặt cô lại, không cho cô cơ hội phản kháng, động tác thô lỗ, nhưng đôi môi lại m ơn trớn đôi môi hồng hào tươi tắn của Ôn Hinh.
Như đứa trẻ thèm kẹo, anh liên tục m út mát, thở hổn hển: "Há miệng nào em, đưa lưỡi ra, nhanh!" Anh ra lệnh thẳng thừng.
Ôn Hinh như con nhộng ve bị anh giam cầm trong lòng, như ôm một đứa trẻ. Cô tức đến phát khóc, há cái miệng thối tha làm gì chứ? Không thấy cô đang giận sao?
Ôn Hinh há miệng định cắn anh, nhưng chưa kịp cắn thì chiếc lưỡi hồng hào của cô đã bị anh tóm gọn trong miệng.
"Em không..." Ôn Hinh không muốn bị anh nuốt trọn vào miệng. Khoang miệng non mềm, nhạy cảm, giờ phút này là chiến trường của anh, chỉ có tiến công, không có lui bước.
Ôn Hinh có h@m muốn sống rất mạnh mẽ, giãy giụa được vài cái, rồi mắt rưng rưng không dám chống lại anh nữa. Cô hoàn toàn không biết Diêm ma đầu say rượu lại không nói lý như vậy.
Cảm nhận được sự phóng túng tùy ý của anh, khí thế không đạt mục đích không bỏ qua, Ôn Hinh đành phải rưng rưng lè chiếc lưỡi mềm mại ra, quấn quýt nhẹ nhàng với lưỡi anh. Nhưng anh đâu còn là Diêm Trạch Dương trúc trắc tùy cô muốn làm gì thì làm như trước kia, chiếc lưỡi đầy hơi rượu của anh khuấy đảo trong lãnh địa của cô, lực đạo như muốn hút cô vào bụng.
Ôn Hinh bị anh hôn đến thở hổn hển, tay nhỏ bé vỗ vỗ vào ngực anh, chân cũng giãy giụa trên đùi anh, nhưng anh ôm chặt lấy cô bé trong sáng này trong lòng, như thể cô là vật sở hữu của anh, muốn hôn thế nào thì hôn.
Ôn Hinh "ư ư" kêu nhỏ, đến khi bị hơi rượu của anh làm choáng váng đầu óc, cảm giác như trái tim sắp bị lưỡi anh hút ra khỏi lồ ng ngực.
Diêm ma đầu đột nhiên dừng lại, vì lúc nãy Ôn Hinh giãy giụa, chiếc áo sơ mi trên người anh đã xộc xệch, để lộ lồ ng ngực rắn chắc.
Hơi rượu lúc nãy còn thấy khó chịu, giờ lại mang một mùi vị say đắm, hòa quyện với hương thơm thoang thoảng của Ôn Hinh, như thể hormone nồng nàn nhất.
Ánh mắt nóng rực của anh nhìn chằm chằm cô. Sau đó, anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Ôn Hinh đặt lên ngực mình, từ từ, từ từ kéo xuống dưới chiếc thắt lưng da trơn nhẵn.
"Em cảm thấy thế nào?" Giọng anh khàn khàn đến khó tin.
"Em nghĩ đến ai ư? Em không được nghĩ đến ai cả, chỉ được nghĩ đến anh..." Nói xong, anh vội vàng hôn lên vành tai hồng hào của cô, cùng làn da mịn màng sau tai và cổ cô. Với chút lực bá đạo, anh không cho cô rụt tay lại, cố chấp thở hổn hển nài nỉ, không, là ra lệnh cho cô mới đúng: "c** th*t l*ng giúp anh, ngoan..."
"Còn có khóa kéo."
"Luồn tay vào..." Anh cố gắng kìm nén tiếng r3n rỉ nặng nề.
...
Đới Tĩnh im lặng rời khỏi khách sạn, không chào tạm biệt ai, vội vã ra về. Khi Lữ Nhạn đuổi theo ra ngoài, cô ta thầm mắng Đới Tĩnh là đồ vô dụng. Lúc xuống lầu, trong thang máy có nhân viên phục vụ, cô ta cố nhịn.
Vừa ra khỏi khách sạn, cô ta không thể nhịn được nữa.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy Đới Tĩnh? Không chào ai mà đã đi rồi, cô thấy có ổn không?" Lữ Nhạn không khách khí nói.
Đới Tĩnh trong lòng chịu áp lực lớn, khó khăn lắm mới lấy hết can đảm, kết quả lại thành ra thế này. Mấy người bạn học nam cũng nghe thấy, dù Diêm Trạch Dương chỉ nói qua loa.
Nhưng ánh mắt khác thường của mấy người bạn học nam nhìn cô, cô biết họ đã nghe rõ. Ai mà không hiểu chứ? Chuyện cô cầu xin đàn ông, chỉ cần nghĩ một chút là biết, dù sao mọi người đều đã trưởng thành, lập gia đình, không còn ngây thơ nữa.
Cô mà còn ở lại đó, chỉ thêm mất mặt, tự rước nhục vào thân.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, nước mắt Đới Tĩnh không kìm được rơi xuống.
Lữ Nhạn nghe xong, lửa giận bốc lên đầu, khóc khóc khóc! Giờ mới biết khóc, khóc cái gì mà khóc? Hồi trước cô ta đính hôn với Diêm Trạch Dương ở trường, bao nhiêu nữ sinh ngưỡng mộ, Lữ Nhạn khi đó cũng thầm thích người cô ta đính hôn.
Nhưng đó là chuyện của bao nhiêu năm về trước rồi.
Khi đó mẹ Diêm Trạch Dương còn sống, nghe nói mẹ anh là con gái nhà tư sản, rất xinh đẹp, quần áo cũng rất sáng sủa thời thượng. Diêm Trạch Dương giống mẹ, mười mấy tuổi đã rất đẹp trai, so với các bạn học nam khác, dù là ngoại hình hay quần áo, đều hoàn toàn khác biệt.
Thời đó hoàn cảnh không cho phép, nhưng vẫn không thể ngăn cản sự thích thú của thiếu niên thiếu nữ, rất nhiều người đều chôn giấu trong lòng, cả đời không nói ra, bao gồm cả Lữ Nhạn.
Ai mà không có tuổi thanh xuân tươi đẹp? Nhưng giờ đây cảnh còn người mất, Lữ Nhạn dù sao cũng đã lập gia đình, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Đới Tĩnh, vẫn bốc lên một ngọn lửa giận trong lòng. Năm đó Đới Tĩnh có được thứ cô ta muốn, lại không biết trân trọng, giờ thì yếu đuối và hối hận không kịp.
Hối hận, lại chỉ biết khóc thì có ích lợi gì?
Tất cả thảm trạng hiện tại của cô ta đều là do chính cô ta gây ra.
Trước đây, Đới Tĩnh quen biết gã ngoại kiều kia, một lòng muốn theo hắn rời khỏi đất nước. Dù công việc của Lữ Nhạn là do Đới Tĩnh giúp tìm, nhưng Lữ Nhạn cũng có cho cô ta lời khuyên. Thấy họ ở bên nhau, cô ta cũng đã nhắc nhở Đới Tĩnh rằng gã ngoại kiều kia không đáng tin, có thể bỏ đi bất cứ lúc nào. Vì vậy, trước khi có được thẻ xanh, nhất định không được quan hệ với hắn.
Nhưng không ngờ Đới Tĩnh lại như kĩ nữ vậy, chưa đầy hai tháng đã lăn lộn với hắn, tự nguyện bị hắn ngủ chùa nửa năm.
Cô ta giờ đã không còn là gái trinh, nhưng vẫn muốn giữ cái mác con cháu nhà đại viện ở Kinh Thành. Lữ Nhạn giới thiệu cho cô ta vài người đàn ông tốt, nhưng cô ta chê hết người này đến người khác.
Cũng không thèm xem lại mình bao nhiêu tuổi, người ta thế nào, cũng là trai tân chưa từng nắm tay con gái, chịu lấy cô ta đã là tốt lắm rồi, cô ta còn kén cá chọn canh.
Lữ Nhạn đã bất mãn với Đới Tĩnh từ lâu, thấy cô ta nước mắt giàn giụa, chỉ thấy ghét bỏ trong lòng. Nếu không phải vì muốn về Kinh Đô, cô ta đã chẳng thèm quan tâm đ ến cô ta.
"Đới Tĩnh, cô còn muốn nối lại tình xưa với Diêm Trạch Dương sao?" Lữ Nhạn khoanh tay trước ngực, sốt ruột hỏi.
Đới Tĩnh khóc nức nở: "Tôi và anh ấy không thể nào."
"Sao lại không thể? Chỉ cần cô muốn, là có thể!" Lữ Nhạn trợn mắt, ném khăn tay cho cô ta, "Mau lau đi, trông ghê chết được."
"Anh ấy đã biết chuyện gia đình tôi trước kia, cha tôi... đã làm chuyện có lỗi với nhà họ." Đới Tĩnh nghẹn ngào nói, giờ nhớ lại cả cuộc đời mình, khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc duy nhất chính là trước khi nhà họ Diêm gặp chuyện.
Lúc đó, cha cô còn sống, gia đình hạnh phúc, cô còn có vị hôn phu đã đính hôn, dù anh ấy lạnh nhạt không nhiệt tình, nhưng cũng không phủ nhận cô, mẹ Diêm Trạch Dương đối xử với cô rất tốt, thường xuyên may quần áo mới và mua đồ ăn cho cô.
Cô ở trường cũng là đối tượng được bạn học ngưỡng mộ, mãi cho đến khi nhà họ Diêm gặp chuyện, cha cô chết bệnh, cô và mẹ hoảng loạn xuống phía nam tìm người thân nương tựa, mới thấy rõ bộ mặt thật của người đời. Giờ mẹ cô tái hôn, còn sinh một đứa em trai cùng mẹ khác cha.
Cô ở nhà sớm đã không có chỗ dung thân, nên mới một lòng muốn xuất ngoại...
Đới Tĩnh có hối hận không? Thực ra, cô ấy đã hối hận.
Nếu lúc trước cô không rời khỏi Kinh Đô thì tốt rồi, nếu lúc trước cô có thể viết thư cho Diêm Trạch Dương trong quân đội, gửi chút đồ cho nhà họ Diêm đang bị hạ phóng*, nếu cô có thể đến thăm họ một lần, có lẽ mọi chuyện đã khác.
*Trong thời kỳ cải tạo công thương nghiệp (bắt đầu năm 1970), "hạ phóng" có nghĩa là đưa cán bộ, công nhân từ các xí nghiệp, cơ quan nhà nước về các đơn vị sản xuất cơ sở để tham gia vào sản xuất
Sai lầm của cha là của cha, còn cô là cô, nhà họ Diêm không ai trách cô, chỉ trách cô năm đó quá vô tình. Dù chỉ đến thăm dì Diêm, người phụ nữ đối xử với cô còn tốt hơn cả mẹ ruột một lần cũng không có.
"Vậy thì tìm cách ngủ với Diêm Trạch Dương đi. Anh ta là người trong quân đội, một khi cô thành công, anh ta sẽ phải ngoan ngoãn cưới cô. Nếu không, cô làm ầm lên, đó sẽ là vết nhơ cả đời của anh ta, sự nghiệp quân ngũ của anh ta sẽ tiêu tan, không khéo còn phải ngồi tù. Nhà họ Diêm sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chỉ cần cô lên giường với anh ta, anh ta nhất định sẽ cưới cô."
Đới Tĩnh hoàn toàn sững sờ, "Cái gì..."
Cô ta ngơ ngác nhìn Lữ Nhạn trước mặt, cảm thấy khuôn mặt cô ta đột nhiên trở nên xa lạ.
"Ngạc nhiên gì chứ?" Lữ Nhạn cười khẩy, "Cô bây giờ còn gì để mất nữa? Bám lấy anh ta, nửa đời sau của cô sẽ được ăn sung mặc sướng làm phu nhân Diêm cả đời. Nếu không...Cô tự nghĩ xem, bây giờ cô còn có thể tìm được người đàn ông nào như anh ta sao?"
Lữ Nhạn khinh thường nhìn cô ta từ trên xuống dưới, đội trưởng Diêm tìm đối tượng là mấy cô gái mười tám tuổi, trắng trẻo non nớt xinh đẹp. Chẳng lẽ lại bỏ qua những người trẻ đẹp như vậy mà ở bên cô ta, một người phụ nữ mắt dại ra, mặt vàng như nến như vừa phá thai.
"Tôi nói điều này không phải hại cô, là giúp cô, cô đừng quên, quân hôn là không thể ly hôn." Lữ Nhạn nhắc nhở cô ta.