Editor: Chupachups
--------------
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho các bạn học, Điền Phong quay lại khu lâm viên. Chẳng bao lâu sau, anh ta lại vội vã lái xe đến. Đường không xa lắm, khu nhà dân cho thuê chỉ cách lâm viên mười lăm phút đi xe, lái xe còn nhanh hơn.
Anh ta xuống xe chạy đến gõ cửa phòng Diêm Trạch Dương. Đợi một lúc, cửa mới mở.
Vừa mở cửa, Điền Phong đã thấy gương mặt thanh tú kiên nghị, trầm ổn lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày của Diêm Trạch Dương giờ đây lại nhếch mép, vẻ mặt rạng rỡ.
Vẻ mặt anh thần thanh khí sảng, mãn nguyện, trong mắt còn vương chút ánh nước sau cơn cao trào.
Sau khi mở cửa, anh thong thả cài nút áo sơ mi, không hề e dè Điền Phong.
Điền Phong thấy áo sơ mi anh hơi xộc xệch, nút áo bung ra, mà anh vẫn thong thả như vậy. Là bạn học cũ, Điền Phong biết ngay, Diêm Trạch Dương đang trong trạng thái thoải mái nhất.
Đàn ông khi nào thì thoải mái nhất? Đương nhiên là... sau khi xong chuyện.
Điền Phong: "..." Tôi sắp xếp phòng cho hai người ở chung, không phải để anh khoe khoang tình cảm! Cũng phải nghĩ cho những người đàn ông độc thân không có vợ bên cạnh chứ?
Bây giờ mới ba giờ chiều, Diêm Trạch Dương chỉnh lại cổ áo, nhìn đồng hồ, "Có chuyện gì?"
Điền Phong nhớ ra việc chính, vội vàng nói: "Điện báo từ quân khu Kinh Đô."
Nghe đến quân khu, sắc mặt Diêm Trạch Dương lập tức nghiêm túc hẳn lên.
Là một quân nhân tại ngũ, nhất là một đoàn trưởng, dù trong thời gian nghỉ phép, anh cũng phải giữ liên lạc thông suốt, để có thể nhận thông tin kịp thời khi có nhiệm vụ hoặc việc khẩn cấp.
Vì vậy, khi đến đây, anh đã nhờ bạn học hoặc người quen chuyển điện thoại đến quân bộ, để đảm bảo có thể liên lạc ngay khi cần.
"Quân khu Kinh Đô bảo anh về."
Diêm Trạch Dương im lặng một lát, "Tôi biết rồi. Cậu giúp tôi đặt vé tàu về Lung Châu, tôi đưa Ôn Hinh về."
"Được." Điền Phong gật đầu, rồi hỏi: "Ôn Hinh về Lung Châu? Cô ấy không về Kinh Đô với anh à?"
"Ừ, Kinh Đô còn chút việc chưa giải quyết xong, lát nữa tôi sẽ đến đón cô ấy." Diêm Trạch Dương dừng lại, giải thích.
Lúc này, anh đã thu lại vẻ thoải mái những ngày qua, xắn tay áo sơ mi xuống, nghiêm túc cài khuy tay áo.
Điền Phong có chút muốn nói lại thôi, tuy rằng đứng ở cửa, nhưng gian phòng dân cư đều là nhà ngói cải tạo, một gian một gian bố cục cũng không lớn, đứng ở cửa một cái là thấy ngay.
Điền Phong liếc mắt liền thấy thiếu nữ tươi tắn đứng bên cửa sổ kia, cửa sổ không biết mở ra từ lúc nào, tay cô đặt lên bậu cửa sổ, gió bên ngoài thổi tung mái tóc dài đen nhánh.
Áo nhung trắng mềm mại, váy len nâu nhạt thắt eo, đôi giày vải trắng tinh trên chân phải nhịp nhẹ, chán nản gõ nhẹ mặt đất. Lúc họ nói chuyện, cô hơi nghiêng đầu nhìn xa xăm xuống cửa.
Đối tượng của Diêm Trạch Dương, lớn lên quả thật đáng chú ý.
Người bạn học cũ này vốn dĩ ở trong quân, giờ lại đem một thiếu nữ tươi tắn, thanh thuần lại quyến rũ như vậy, đặt ở Lung Châu, Điền Phong có chút không nghĩ ra, không đặt ở ngay trước mắt mình... như vậy có ổn không? Đã bắt đầu lo lắng liệu có cái nón xanh nào đội lên đầu người bạn học cũ hay không.
Giữa đám đông có một ông lão giơ hai tay lên, vì hành lý quá nặng không nhấc lên giá để đồ được, Diêm Trạch Dương đi ngang qua, một tay nhấc bổng hành lý lên giúp ông lão.
Ông lão ngại ngùng nói với người giúp mình: "Đồng chí, cảm ơn cậu."
"Không có gì ạ."
Lúc này, ghế cứng trên tàu đã chật kín người, chỉ còn vài chỗ trống. Vì đây là chuyến tàu đêm chạy từ chiều đến tối, nên vé giường nằm đã bán hết từ lâu. Hơn nữa, gần cuối tháng chạp, người về quê ăn Tết, thăm người thân và đi thành phố lớn mua sắm rất đông, nên ghế tàu cơ bản đã kín chỗ, có khi đông người không có chỗ ngồi còn phải đứng.
Vừa lúc chỗ cạnh cửa sổ có người đứng dậy, để trống hai chỗ.
Diêm Trạch Dương tay xách túi hành lý, một đường che chở Ôn Hinh, đẩy cô đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Ghế cứng trên tàu thời này vẫn là loại ghế dài gỗ đóng, chỗ cạnh cửa sổ có thể mở được, mở ra một chút để hít thở không khí.
Dù sao trên tàu người đi lại ồn ào không ngớt, nếu không mở cửa sổ, cả đám người như bị nhốt trong một cái bình kín, đủ thứ mùi.
Ôn Hinh trước đây một mình đi tàu, lúc nào cũng phải cẩn thận dè chừng, giờ đi cùng Diêm Trạch Dương, chẳng cần lo gì cả, chỉ cần đi theo anh là được.
Cô ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ, bên cạnh có một cái bàn nhỏ, trên đó để mấy tờ báo, hai cốc nước và một ấm trà, chắc là đồ của hai người ngồi đối diện.
Diêm Trạch Dương ngồi xuống bên cạnh cô, đối diện họ là một cặp vợ chồng, mang theo một đứa trẻ, một bé trai khoảng hai ba tuổi, đang quấy khóc đòi đi tiểu.
Lúc này, việc đi vệ sinh trên tàu không dễ dàng, phải đi qua một toa tàu dài, còn phải xếp hàng rất lâu.
Ôn Hinh thấy người mẹ có khuôn mặt tròn trịa, hơi ửng đỏ kiểu người vùng cao, trực tiếp cầm ấm trà lên, tụt quần đứa trẻ xuống, để lộ "c@u nhỏ", rồi một dòng nước tiểu b ắn ra xối xả.
Ôn Hinh: "..." Cô trố mắt nhìn người mẹ làm xong, nghiêng ấm trà đổ ra ngoài cửa sổ.
Ngay cả Diêm Trạch Dương cũng nhíu mày, nhưng lúc này tàu đã chật kín người, không còn chỗ trống để đi.
Hai người kia có vẻ nhận ra cặp nam thanh nữ tú đối diện đang chú ý, đặc biệt là cô gái xinh đẹp, mắt dán chặt vào ấm trà đựng nước tiểu trẻ con.
Người chồng có vẻ ngại ngùng, người vợ định để ấm trà lên bàn, nhưng bị chồng giật lại, chạy đi tìm nhân viên tàu, xin nước sôi để tráng sạch.
Chuyến tàu về Lung Châu lần này mất ba bốn tiếng, chắc phải tối mịt mới đến ga Lung Châu. Hôm trước ở phòng khu nhà dân, bị Diêm ma đầu đánh vào mông, hôm sau Ôn Hinh không dám ngồi, ngồi xuống là đau, mãi mới quen được, nên trưa nay cô ăn không hết cơm, chỉ ăn chút ít, uống chút nước trái cây, giờ ngồi trên tàu, thấy hơi đói.
Diêm ma đầu là ai? Người không quan tâm, quỳ xuống đất cầu anh, anh cũng chẳng thèm liếc mắt. Nhưng người anh để ý, anh quan sát rất kỹ càng tỉ mỉ.
Anh nhìn cô, thấy cô xoa bụng, liền biết cô đói.
Ôn Hinh mang túi xách, anh để lên giá hành lý phía trên, rồi đứng dậy lấy hộp quà bánh Điền Phong đưa hôm qua từ trong túi ra. Lúc đi, anh sợ cô đói, cố ý mang theo.
Thời này, hộp quà bánh sang trọng rất hiếm thấy. Chỉ khi Điền Phong tiếp đãi khách quý ở khu lâm viên, mới có quà tặng đặc biệt như vậy. Bánh kẹo trong nước lúc này thường được mua ở cửa hàng quốc doanh, gói trong giấy dầu.
Diêm ma đầu vừa lấy hộp ra, mấy hành khách ngồi xung quanh đã nhìn thấy, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía họ. Với người thời này, ăn uống là chuyện rất thu hút sự chú ý.
"Đói rồi phải không, ăn chút lót dạ." Anh đặt hộp quà nhỏ xinh xắn lên mép bàn của Ôn Hinh, cô có thể với tay là lấy được.
Ôn Hinh liếc nhìn anh, lên tàu, xung quanh có người, anh liền nghiêm túc hẳn lên, nhìn cô cũng đoan trang đứng đắn, một mực giữ gìn kỹ càng khoảng cách nam nữ, không có hành vi thân mật, lúc lên xe đông người cũng chỉ đẩy cô, tay cũng không chạm vào.
Ồ, lúc này anh ngược lại giữ khoảng cách với cô, chuyện trước đó anh quên rồi sao?
Quên anh ở cái phòng nhỏ khu dân cư đó, ngồi trên giường nhỏ trải ga giường hoa vụn, ôm chặt cô, hôn cô như muốn độc chiếm cả thiên hạ sao?
Quên anh cố sức nắm tay cô, dỗ dành cô nắm lấy anh, đến lúc cao trào cắn răng hưng phấn run rẩy sao?
Đúng là giả vờ đứng đắn, xí!
Bất quá, cô nắm giữ điểm yếu duy nhất của anh, khiến anh r3n rỉ thì r3n rỉ, khiến anh đau thì đau, khiến anh khó chịu thì khó chịu, cái cảm giác thung lũng và đỉnh triều của đối phương đều nằm trong lòng bàn tay mình, quả thực không tệ.
Ôn Hinh cũng không để ý đến việc anh đặt đồ ăn xa cô, tránh đụng chạm, đúng là làm bộ hết sức.
Liếc nhìn anh, không nói gì.
Hai người ôm đứa bé mở to mắt nhìn người đàn ông đối diện dùng nước sạch thấm ướt khăn trắng, đưa cho cô gái xinh đẹp bên cạnh. Cô gái cũng cau mày, kéo một góc khăn, hai người không chạm vào nhau, rồi cô dùng khăn lau mạnh bàn tay phải và đầu ngón tay.
Nhìn bàn tay trắng nõn mềm mại của cô, người đàn ông kia ngượng ngùng dời mắt đi.
Cô gái lau tay xong, cẩn thận cầm một miếng bánh trắng từ hộp quà tám món, đưa lên miệng, dùng khăn che nhẹ, cắn một miếng, hương thơm nồng đậm lập tức lan tỏa.
Mấy hành khách xung quanh liếc nhìn họ, nuốt nước miếng khi ngửi thấy mùi thơm.
Bánh của sư phụ Ngự Quế Trai quả nhiên rất ngon, lớp vỏ mềm mại, vị ngọt ngào.
Cô ăn một miếng bánh trắng, rồi ăn một cái bánh táo cuộn, làm từ táo tơ vàng loại ngon nhất, nhân táo mịn màng, vỏ bánh mỏng giòn. Có lẽ từ khi đến thế giới này, cô đã lâu chưa được ăn bánh truyền thống chất lượng như vậy, cảm thấy rất ngon. Cô vừa ăn bánh, vừa cẩn thận quan sát, cảm thấy thợ làm bánh thời này tay nghề rất cao, không thua kém nhiều so với đời sau.
Ôn Hinh ăn hai miếng là dừng, lau sạch tay, gói kỹ vụn bánh bằng khăn tay.
Nhìn đứa bé đối diện cứ dán mắt vào hộp bánh, vẻ mặt đáng thương, Ôn Hinh tiện tay đẩy hộp về phía đối diện: "Đồng chí, chị lấy một miếng bánh cho cháu ăn đi."
"Không cần, không cần đâu, cháu không đói, cảm ơn cô." Người phụ nữ đó trông có vẻ đưa con về quê thăm người thân, đều là dân thường, làm sao có dịp thấy hộp bánh tinh xảo như vậy, mấy loại bánh bên trong, đặt trên bàn nhỏ, trông như hai tầng, bên trong còn một tầng nữa, mỗi tầng chỉ có bốn miếng nhỏ, trông đặc biệt tinh xảo, còn tỏa ra hương thơm nồng đậm, nhìn là biết rất quý.
Người phụ nữ nào dám ăn chứ.
"Không sao đâu, cho cháu ăn đi." Hai người nhất định không dám lấy, thấy đứa bé đối diện thèm nhỏ dãi, Ôn Hinh lấy một miếng nhét vào tay đứa bé.
Cậu bé ăn ngấu nghiến, làm rớt đầy người vụn bánh, cuối cùng đều được mẹ cậu nhặt vào tay, không lãng phí chút nào.
Ôn Hinh tuy mặt tươi cười, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy người thời này khổ, họ có lẽ không thể tưởng tượng được sự thay đổi long trời lở đất của thế giới ba mươi năm sau, ngày chỉ biết mỗi ngày một tốt hơn.
Cô nhìn đối diện, Diêm Trạch Dương bên cạnh lại nhìn cô, bánh cho khách quý là mời đại sư phụ đặc chế chiêu đãi khách ngoại quốc ở khu lâm viên, dù còn mấy hộp cũng đều là Điền Phong chia cho nội bộ đơn vị, người ngoài không mua được, bày ra mặt bàn, không phải nhà thường dân có thể ăn được.
Ôn Hinh ăn hai miếng, liền không chút để ý đưa cho người khác.
Vẻ hào phóng không phải là giả tạo, trong mắt cô, đưa một miếng bánh dường như thật sự bình thường như đưa một chén nước.
Anh hơi nhíu mày, nghĩ đến dì cô là nha hoàn phòng ngự thiện, cô lớn lên cùng dì, bánh ngọt đối với cô mà nói, không đủ trân quý cũng có thể hiểu được, anh mới thôi nhíu mày.
...
Ba bốn tiếng đồng hồ trôi qua nhanh chóng.
Xuống tàu, Diêm ma đầu đưa Ôn Hinh đến tận cửa con hẻm nhà họ Ngụy: "Anh phải đi rồi, về nhớ viết thư cho anh." Diêm Trạch Dương đưa túi hành lý cho Ôn Hinh.
Ôn Hinh chu môi nhận lấy.
Cô hỏi: "Anh về bằng cách nào? Đưa em về rồi anh có kịp bắt tàu không?"
"Anh có chuyên cơ." Anh chỉ cần ra sân bay quân khu là có máy bay riêng.
Ôn Hinh: "..."
Diêm ma đầu nhìn đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt không vui mà im lặng của cô, lòng không nỡ, "Về với anh đi." Anh nói.
"Không muốn về, nơi đó toàn là kỷ niệm đau buồn." Ôn Hinh hai tay ôm túi đồ, không muốn về.
"Em ở lại đây, anh sao yên tâm được?" Anh nói nhỏ: "Chẳng lẽ chỉ có kỷ niệm đau buồn? Không có kỷ niệm đẹp sao?"
"Không có, hôm em lên tàu đi, em khóc như mưa, em đã tự nhủ sẽ không bao giờ quay lại đó nữa." Nói xong, mắt Ôn Hinh càng đỏ hơn.
Diêm ma đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tủi thân của cô, thở dài, không còn quan tâm đ ến quy củ nam nữ, ôm cô vào lòng, hai trái tim áp chặt vào nhau, anh hôn l3n đỉnh đầu cô, ngón tay luồn vào mái tóc dài, vuốt v e cô.
"Còn cái cô Đới Tĩnh kia, rốt cuộc anh và cô ta có chuyện gì? Cô ta có phải là bạch nguyệt quang của anh không?" Ôn Hinh ngẩng đầu hỏi.
"Bạch nguyệt quang là cái gì?" Diêm ma đầu nhíu mày nhìn cô, "Anh và cô ta không có chuyện gì cả, năm đó mẹ anh quý cô bé đó, nên mới xem Đới Tĩnh như con gái. Còn chuyện đính hôn, anh chưa từng nghe nói, anh và Đới Tĩnh trước kia không thể nào, sau này càng không thể, anh chưa từng thích cô ta, người anh thích chỉ có em, câu này anh chỉ nói một lần, sau này đừng hỏi nữa."
Anh chỉ thích em...
Ôn Hinh nghe xong, liền vùi đầu vào ngực anh, lén lút cười thầm.
Nhưng lúc này Diêm ma đầu lại không vui, trầm giọng hỏi: "Em không về với anh, cũng không chịu kết hôn, chỉ muốn yêu đương, em có biết như vậy là giỡn mặt không?"
Ôn Hinh "..."
"Sao em giỡn mặt được? Chỉ có đàn ông với phụ nữ mới gọi là giỡn mặt, phụ nữ với đàn ông thì sao gọi là giỡn mặt được? Anh không muốn, em còn làm gì được? Anh nói có lý không?"
"Hừ, em làm cũng không ít."
Ôn Hinh lập tức ngẩng đầu nhìn vẻ mặt anh, đúng, ban đầu cô sợ anh bị nữ chính cướp đi, lúc đó trong lòng cô cũng thích anh một chút, nên cũng rất chủ động...
Nhưng, bị anh nói ra như vậy thì không được, Ôn Hinh phồng má nói: "Vậy chẳng phải anh cũng muốn sao? Anh không muốn, anh có thể từ chối mà, em lại đi tìm người khác."
Diêm ma đầu nghẹn họng.
Dưới ánh trăng, ánh mắt anh nghiêm nghị nhìn chằm chằm Ôn Hinh một lúc lâu, trong ánh sáng lờ mờ xung quanh, ánh mắt anh lóe lên tia sáng u ám tuyệt lệ, Ôn Hinh nghe thấy anh nói với cô bằng giọng lạnh lùng: "Em ở đây thành thật cho anh, Ôn Hinh, anh mà biết em ở đây sau lưng anh qua lại với người đàn ông khác, anh sẽ không tha cho em..."