Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 85



Editor: Chupachups

 

--------------

 

Diêm Trạch Dương nằm trên giường bệnh, nhìn Ôn Hinh đứng ở cửa, ngẩn người một lát, rồi quay đầu nhìn quanh, sau đó mới nhìn cô từ trên xuống dưới. Càng nhìn, lông mày anh càng nhíu chặt. Chiếc áo nhỏ trên người cô không biết là chật hay nhỏ, có chút bó sát, phần ngực trông căng phồng, nhìn gần như muốn lộ ra hình dáng. Đây là nơi thuộc về anh, sao có thể để người khác nhìn thấy? Anh có chút không vui.

 

Còn có thiết kế chiết eo kia, Diêm ma đầu thích nhất là vòng eo nhỏ nhắn của cô. Khi hai người hôn nhau, anh thích đặt tay lên eo cô, nhẹ nhàng vuốt v e vòng eo thon thả, ngón cái chậm rãi vuốt v e bụng nhỏ mềm mại của cô. Đây là nơi thuộc về anh.

 

Là đàn ông, anh hiểu rõ, vòng eo nhỏ nhắn như vậy sẽ khiến bao nhiêu đàn ông nhìn chằm chằm. Anh rất không thích, càng không nói đến chiếc váy len mỏng kia, sao lại bó sát như vậy, dính chặt vào đùi, vòng ba tròn trịa, đôi chân thon dài, chẳng phải đều để người khác nhìn thấy sao?

 

Còn có chiếc mũ kia, cô vốn đã có vẻ ngoài ngọt ngào, quyến rũ, đội chiếc mũ này vào, càng thêm kiều diễm động lòng người.

 

Cô càng ăn mặc xinh đẹp, càng quyến rũ, Diêm Trạch Dương càng không vui, nhưng dù sao cũng có chừng mực, không lộ ra mặt, chỉ trầm giọng nói: "Áo khoác của em đâu, sao không mặc vào, bên ngoài lạnh như vậy, chỉ mặc có thế này thôi sao?"

 

Ôn Hinh "bịch bịch bịch" đi đến trước mặt anh, ném chiếc túi trong tay lên ghế, hậm hực hỏi: "Sao anh không trả lời câu hỏi, người phụ nữ vừa rồi là ai vậy?"

 

Diêm Trạch Dương kỳ lạ nhìn cô, "Người phụ nữ nào?"

 

Người phụ nữ nào? Ôn Hinh chất vấn: "Chính là người phụ nữ vừa đi ra ngoài đó! Anh đừng nói là anh không biết, mắt em vẫn còn tốt."

 

"À." Diêm Trạch Dương mới dời tầm mắt đi, chậm rãi nói: "Cô ấy à, sinh viên trường quốc phòng, quen nhau hồi đi học." Diêm Trạch Dương nói qua loa.

 

Ôn Hinh nghe không lọt tai, bĩu môi, một lúc lâu sau mới hỏi: "Vậy trường quân đội của anh nhiều nữ sinh lắm à? Ai anh cũng quen hết à?" Nghe nói kiểm duyệt chính trị của sinh viên quốc phòng rất nghiêm ngặt, vào được đó không phải có gia thế, thì cũng là quân nhân cực kỳ có năng lực, có tiền đồ. Người phụ nữ vừa rồi nhìn có vẻ chức vị không thấp, không biết có phải gia thế tốt, có môn đăng hộ đối với anh không, nghĩ đến đây, lòng Ôn Hinh chua xót.

 

"Nói bậy." Diêm ma đầu liếc nhìn cô, nghiêm túc nói: "Nữ sinh gì mà nhiều, cô ấy coi như là có tư chất tương đối tốt, thực tế trường quân đội căn bản có mấy người phụ nữ đâu."

 

Anh càng nói vậy, Ôn Hinh càng không vui, cô ngồi xuống mép giường, nhìn những đồ mình mua, đá chân một cái. Vốn dĩ cô ngồi quay mặt về phía anh, giờ không muốn nhìn mặt anh  nữa, quay mông về phía anh, cô muốn bình tĩnh lại.

 

Lúc này, Diêm ma đầu cũng nhận ra có gì đó không ổn, nhìn cô ngồi trên giường, vòng mông tròn trịa dưới chiếc váy mỏng, anh nhìn ngắm mấy lần, mới "tê" một tiếng ngồi dậy, xích lại gần Ôn Hinh, đặt tay bị thương lên vai cô, nhỏ giọng hỏi: "Em sao vậy? Ai chọc em giận à?"

 

Ôn Hinh không nhịn được nữa, tủi thân, hốc mắt đỏ hoe, cô quay lại, bùm bùm nói: "Anh nói đi, có phải anh từng yêu cô ta hồi còn học không!" Trường học ít nữ sinh như vậy, chứng tỏ cô ta rất ưu tú, chắc chắn họ từng yêu nhau.

 

Quyển sách kia cô xem mà nuốt cả cục tức, để thể hiện nữ chính một đường vượt chông gai chinh phục nam chính là đóa hoa trên đỉnh núi, nên xuất hiện rất nhiều nữ phụ, cả người qua đường nữ phụ, cô không nhớ có nhân vật nào như vậy.

 

Những người khác cô không có cảm giác nguy cơ, chỉ là khoảnh khắc vừa nhìn thấy đối phương, cô đột nhiên có cảm giác nguy cơ. Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất mạnh, người phụ nữ kia đến đây, chắc chắn là vì Diêm ma đầu, nên cô đặc biệt để ý. Kết quả anh  cứ úp úp mở mở, nói đông nói tây, không nói rõ cô ta đến làm gì, khiến cô tức đến đỏ hoe mắt, trực tiếp quay đầu hét vào mặt anh .

 

Nhìn vẻ mặt hậm hực của cô, Diêm Trạch Dương ngẩn người, rồi bật cười: "Anh yêu cô ta? Nếu anh thích kiểu người như cô ta, anh đã không đợi đến giờ." Nhìn vẻ mặt của Ôn Hinh, anh lại cảm thấy rất thoải mái.

 

"Khóc cái gì chứ? Anh với cô ta không yêu nhau."

 

"Thế sao cô ta đến tìm anh? Các anh không yêu nhau? Hay là các anh thích nhau nhưng không có cơ hội? Bây giờ anh bị thương, cô ta đến thăm, lửa tình cũ lại bùng cháy?" Ôn Hinh trừng mắt nhìn hắn.

 

"Suỵt, đừng nói bậy!" Diêm Trạch Dương liếc nhìn cửa, thấy cửa đóng lại, nhỏ giọng trách mắng cô: "Tình cũ gì mà bùng cháy, anh với cô ta căn bản không có tình cảm, không quen." Nói xong, Diêm Trạch Dương thở dài, thật sự không chịu nổi cái người nhõng nhẽo, kiêu kỳ trước mắt, ai bảo anh vướng vào rồi.

 

Anh vốn tưởng rằng tương lai sẽ tìm một người môn đăng hộ đối, hoặc là tìm một người vừa mắt, không có chút tình cảm nào, sống qua ngày đoạn tháng, không ngờ lại có thể tìm được tình yêu, anh cảm thấy đây là người mà ông trời ban cho anh, cũng chỉ có một người như vậy, cho nên anh rất coi trọng Ôn Hinh, mọi chuyện của cô anh đều muốn biết, đều muốn can thiệp, đương nhiên những điều này anh không để cô biết.

 

Tiếp xúc lâu ngày, mới phát hiện, vốn tưởng rằng là một người phụ nữ ngây thơ, hồn nhiên, kết quả lại có tính tình kiêu kỳ, phải dỗ dành, dỗ không khéo là không thèm để ý đến anh. Diêm ma đầu là người nghiêm túc, cả đời chưa từng dỗ dành ai, ở chỗ Ôn Hinh, coi như là hết lần này đến lần khác.

 

"Hồi đó ở trường, nhiều nam sinh độc thân như vậy, cô ta không thèm để mắt đến ai, em hài lòng chưa?" Diêm ma đầu ghé sát lại gần cô, ôm eo cô, "Lại đây, để anh ôm một cái."

 

Ôn Hinh đang không vui, làm sao có thể để anh ôm, cứ xoay người, không cho anh động vào người, "Cô ta hồi đó không để mắt đến, là vì trường anh nhiều đàn ông quá, có lẽ bây giờ cô ta để mắt đến rồi thì sao? Nếu không, nhiều năm như vậy không liên lạc, sao lần này anh bị thương cô ta lại chạy đến thăm?"

 

Ôn Hinh liếc nhìn những đồ bổ trên bàn đầu giường, trong lòng chua xót, mua nhiều thật đấy.

 

"Ghen à? Hửm?"

 

Diêm ma đầu cố sức xoay người cô lại, ôm chặt cô vào lòng, cắn nhẹ vào tai cô, "Ghen cái gì? Lần này anh cứu người ở khu nhà thị ủy, người đó là chú của cô ta, cô ta thay người kia đến cảm ơn anh. Trong lòng anh chỉ có em, em còn không biết sao?" Anh đã bao lâu không thân mật với Ôn Hinh, nhìn thấy cô là anh không kiềm chế được, có yêu tinh nhỏ này ở đây, anh nghĩ cũng không nghĩ được nữa, làm gì còn tâm trí nghĩ đến người khác, anh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng của cô, hết lần này đến lần khác, hận không thể ngậm cô vào miệng.

 

Ôn Hinh bị anh hôn đến ngứa ngáy, vừa mới còn tủi thân, lúc này lại bị anh hôn đến không nhịn được bật cười, rụt vai cười khúc khích trốn tránh anh, "Anh người đầy thương tích, đừng có thế, ngứa quá..."

 

Hai người thân mật một hồi, dù sao cũng là tình nhân, ở bên nhau không phải anh ngọt ngào em ngọt ngào thì cũng là mèo cắn chó gặm, không có ai, hai người chỉ muốn dính lấy nhau, muốn thân mật, muốn hôn nhau, muốn làm bất cứ chuyện gì muốn làm, chỉ là địa điểm không đúng, với lại người anh đầy thương tích chưa lành, Diêm ma đầu hôn thì hôn, vẫn rất chú ý chừng mực, nếu không, anh đã sớm nhấc bổng cô lên rồi.

 

Diêm ma đầu hôn xong, đặt cằm lên hõm cổ cô, dùng râu cằm nhẹ nhàng vuốt v e gò má non mềm của cô, trêu chọc cô.

 

Gò má Ôn Hinh bị râu cằm lún phún của anh cọ đến ửng hồng, miệng nói không cần, tay vẫn đẩy anh, kỳ thực trong lòng cô rất thích anh ôm ấp mình, thích hai người ngọt ngào như vậy. Phụ nữ quả thật thích được dỗ dành, hơn nữa cái cảm giác được người ta cưng chiều này thật sự gây nghiện, nhưng trong lòng cô vẫn không quên được người phụ nữ vừa rồi, cho dù cô tin tưởng giữa hai người thật sự không có gì, nhưng...

 

"Thế cô ta nói gì, còn bảo anh suy nghĩ kỹ, đợi câu trả lời của anh?" Cô hỏi dò.

 

Diêm Trạch Dương không mấy để ý, lực chú ý toàn bộ dồn vào khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn như đậu hũ non của cô, cái xúc cảm này thật khiến người ta yêu thích không buông tay, yêu không dứt miệng, hôn tới hôn lui, anh có thể hôn cả ngày không chán.

 

Đừng nhìn Diêm ma đầu ở trong quân đội, liếc mắt một cái là đám lính trẻ sợ rúm ró như gà con, cả ngày mặt lạnh tanh, nhưng ở bên Ôn Hinh, anh đặc biệt dính người, hai người ở nhà, anh có thể dính lấy cô cả ngày, không cho cô đi đâu, trừ khi cô muốn đi vệ sinh, anh cũng ôm cô vào nhà vệ sinh, còn lau...

 

Ôn Hinh: "..." Nhìn Diêm ma đầu ngồi xổm xuống lau cho mình, cái vẻ mặt nghiêm túc kia, Ôn Hinh nghĩ lại vẫn còn đỏ mặt, không cho cũng không được, dùng giấy lau sạch sẽ cho cô, còn dùng khăn mặt trắng tinh nhúng nước, lau qua lau lại cho cô, nói là lau sạch sẽ là tốt cho cô, còn bảo cô chú ý vệ sinh, xong việc còn giặt khăn mặt.

 

Thật là quá ngầu, ở chung càng lâu, hình tượng Diêm ma đầu trong lòng cô càng bị đảo lộn, cô thật không ngờ anh ở riêng lại là người như vậy, ngay cả lúc ngủ cũng muốn ôm cô ngủ, tay còn muốn chiếm hữu đặt lên bụng nhỏ của cô.

 

Bụng nhỏ của Ôn Hinh đặc biệt sợ nhột, chỗ đó đặc biệt mẫn cảm, có lẽ anh thích luồn tay vào đó, dính sát vào người cô, sau đó cô cũng dần quen. Bàn tay anh rất ấm, rất nóng, vừa hay sưởi ấm bụng cô, rất thoải mái.

 

"Cái đầu nhỏ này của em, cả ngày không nghĩ chuyện nghiêm túc, toàn nghĩ linh tinh gì đâu." Diêm ma đầu vừa vuốt v e cô, vừa ngẩng đầu trách mắng cô, sau đó vẫn giải thích một câu, "Cô ấy nói chuyện chính trị, một hai câu không nói rõ được, chuyện này anh còn phải về bàn bạc với bố nữa, tóm lại không phải chuyện riêng tư."

 

Ôn Hinh vừa nghe anh nhắc đến Diêm Vệ Quốc, liền ỉu xìu. Cô bây giờ không sợ ai, chỉ hơi sợ bố của Diêm ma đầu. Ban đầu cô tưởng ông ấy khoan dung độ lượng, sau mới phát hiện, người như Diêm Trạch Dương, hay quát tháo, mặt lạnh, trách mắng người khác thật ra không đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất là loại người đã tu luyện thành tinh, không nói gì, một khi ra chiêu là đòn chí mạng.

 

Ôn Hinh đúng là "một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng".

 

"Sau này đừng có ghen tuông mù quáng như vậy nữa. Anh là quân nhân, không thể lăng nhăng được. Nếu đã chọn em, anh sẽ có trách nhiệm với em đến cùng. Thay vì nghi ngờ cái này nghi ngờ cái kia, em nên để ý đến anh nhiều hơn..." Diêm ma đầu thì thầm bên tai cô, mấy câu nói sau cứ hàm hồ, nói đến mặt Ôn Hinh đỏ bừng.

 

Cô phát hiện, mình chỉ giỏi gào to ngoài mặt, trông yêu diễm lẳng lơ, kỳ thực bản chất tính cách vẫn rất đơn thuần. Còn người như Diêm ma đầu, ban đầu không biết gì, một khi đã khai thông, thì thật sự ghê gớm. Lúc hai người ở nhà, không ra ngoài, anh có thể "chơi" Ôn Hinh hơn mười lần một ngày, tinh lực dồi dào như sư tử đực, không bao giờ chán, cứ mãi yêu thích cô.

 

Cũng may anh bận rộn, một tuần có thể về một hai lần, có khi nửa tháng mới về một lần, với lại cô có đồ lấy được từ chỗ Cố Thanh Đồng, miễn cưỡng có thể ứng phó. Nếu không, chỉ với chênh lệch thể lực của hai người, chắc chắn không ứng phó được anh. Nhưng bù lại, mỗi lần xong việc, cô đều cảm thấy mình càng thêm kiều diễm, xinh đẹp, giống như đóa hoa được mưa móc tưới tắm, dễ chịu vô cùng, như yêu tinh hút dương khí vậy.

 

Có khi, cô sợ bị người ta nhìn ra, nhìn ra cô là người phụ nữ được hạnh phúc tưới tắm, cô còn lén lút dặm chút phấn nền lên gò má ửng hồng, sáng bóng của mình.

 

"Ai thèm hầu hạ anh chứ, anh không biết xấu hổ..." Ôn Hinh "ưm" một tiếng, không cho anh hôn nữa. Hai người cãi nhau ầm ĩ, không cẩn thận, Ôn Hinh đụng vào eo anh, nghe anh "tê" một tiếng, có vẻ rất đau.

 

Cô vội vàng đỡ lấy anh, suýt quên anh bị thương, mới có ngày thứ năm thôi, "Sao vậy? Vết thương đau à?"

 

"Đau!" Anh nhíu mày nói: "Nhưng không phải chỗ vết thương."

 

"Vậy là chỗ nào?" Ôn Hinh quan tâm người khác rất chu đáo, đặc biệt là Diêm Trạch Dương, cô vội vàng xem mình có đụng vào chỗ khác khiến anh đau không.

 

Kết quả, tên sắc lang này dùng tay băng bó kéo tay nhỏ bé của cô, thò vào chăn, lừa cô nói: "Chỗ này đau..."

 

Anh chỉ mặc quần bệnh nhân, Ôn Hinh không nghi ngờ gì, làm theo anh, rồi...

 

Ôn Hinh: "..."

 

Cô nghe thấy tiếng r3n rỉ trầm thấp bên tai, Ôn Hinh lườm anh một cái, "Đồ xấu xa, sao anh nhiều sức lực thế, vết thương lành rồi à?" Cô mặc kệ, nhưng Diêm ma đầu đâu chịu buông tha cô, cứ dính lấy cô. Ôn Hinh không dám dùng sức rút tay ra, sợ làm tổn thương vết thương của anh, hai người cứ thế giằng co.

 

"Nhanh lên!" Diêm ma đầu nghiến răng.

 

"Em không." Hì hì.

 

"Ôn Hinh..." Diêm ma đầu dỗ dành, muốn ôm cô.

 

Tiểu Vương vừa bước vào, đã thấy hai người đang giằng co, cười đùa, suýt chút nữa là cãi nhau.

 

Anh ta lập tức ngây người.

 

Diêm ma đầu cảnh giác cực cao, vừa khàn giọng dỗ dành Ôn Hinh, vừa phân tâm chú ý đến cửa. Khi có người bước vào, anh  lập tức buông tay Ôn Hinh, kéo chăn lên, nên nhìn như hai người chỉ đang đùa giỡn.

 

Nhưng thế cũng đủ khiến Tiểu Vương kinh ngạc, vì ấn tượng của anh ta về vị đoàn trưởng này trên giường bệnh luôn là người lạnh lùng, nghiêm túc, tính tình không tốt. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy Diêm ma đầu cười tươi như đứa trẻ được ăn kẹo khi đùa giỡn với người yêu.

 

Nhưng nụ cười đó vụt tắt ngay lập tức, từ khi anh ta bước vào, Diêm ma đầu đã khôi phục vẻ mặt như cũ.

 

Ôn Hinh có chút xấu hổ, nhưng may là cô cười xòa cho qua, dù trong lòng vẫn còn chút lo lắng. Lỡ như ai đó lại thấy cảnh cô thò tay vào chăn thì sao? Chẳng lẽ cô lại phải nói là cô đang xoa bóp chân cho anh vì chân anh bị tê sao? Chắc Tiểu Vương cũng không tin.

 

Cô đứng dậy khỏi giường, cười nói: "Tiểu Vương à, cậu rảnh thì đến thăm Trạch Dương, tôi ra ngoài giặt cho anh ấy hai bộ quần áo."

 

"Dạ, chị dâu, chị cứ đi giặt đi, hay để tôi giặt cho đoàn trưởng, chị ở lại đây?" Tiểu Vương vội nói.

 

"Không cần đâu, chỉ có hai bộ quần áo thôi, giặt qua loa là xong ngay." Ôn Hinh quay lại lấy quần áo đã mua cho anh  từ trong túi ra.

 

"Khụ." Diêm Trạch Dương khẽ ho, kéo chăn lên, thấy cô cầm quần áo, biết rõ còn hỏi, "Em mua gì vậy?"

 

Ôn Hinh cầm quần áo lên, ướm thử lên người anh.

 

"Mua cho anh quần áo để thay, mua ở cửa hàng ngoại hối, hết hai trăm tệ đấy, áo len lông cừu, áo khoác, quần, giày, còn mua cho anh hai cái..." Cô suýt chút nữa nói ra qu@n lót.

 

Cô vội nói: "Đồ mới mua, em giặt qua một chút, đợi khô thì lúc anh xuất viện là mặc luôn, anh xem anh kìa, đến quần áo xuất viện cũng không có, quân phục cũ đâu rồi?"

 

Diêm Trạch Dương nghe được cô nhỏ nhẹ nói chuyện ngọt ngào, kiêu kỳ, trong lòng ấm áp dâng trào, trên mặt tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng nhìn cô cầm quần áo trên người anh khoa tay múa chân, cái miệng nhỏ nhắn còn lẩm bẩm oán giận, cái cảm giác này, thật sự là, anh lần đầu tiên cảm thấy mình có chút khát khao thành gia lập thất, muốn nhanh chóng rước người này về nhà, biến "chưa kết hôn" thành "đã kết hôn", vĩnh viễn lưu tên cô trong sổ hộ khẩu.

 

Quân phục cũ vì vết thương đều bị cắt nát, không ai nghĩ đến việc mua cho anh bộ quần áo, vẫn là người yêu nhỏ của anh chu đáo.

 

Tiểu Vương nhìn thấy ánh mắt nhu hòa của Diêm đoàn trưởng nhìn người yêu, khóe miệng còn hơi mỉm cười, anh ta như ngồi trên đống lửa, cảm thấy mình như bóng đèn cỡ lớn, không biết nên ở lại hay ra ngoài ghế ngồi.

 

...

 

Ôn Hinh cầm quần áo đi về phía phòng giặt, tầng bốn có phòng giặt, ít người hơn, có một bà bầu đang giặt quần áo ở đó. Ôn Hinh đem qu@n lót và quần áo mới mua ngâm cùng nước xà phòng, vò qua loa rồi xả nước sạch, không cần dùng xà phòng.

 

Bà bầu bên cạnh sắp giặt xong, nhìn thấy Ôn Hinh, còn nhìn thêm vài lần, sau đó chủ động chào hỏi, "Cô là người yêu của Diêm đoàn trưởng đúng không?"

 

Ôn Hinh nhìn bà bầu, thấp hơn mình nửa cái đầu, mặt tròn, không xấu, vì mang thai nên hơi béo, cô nói: "Vâng, chị cũng đến giặt quần áo à?"

 

"Đúng rồi, chồng tôi cũng nằm viện, không cùng đơn vị với người yêu cô, nhưng hai người họ quen nhau. Lúc cô chưa đến, chúng tôi còn sang phòng bệnh của người yêu cô thăm anh ấy, chồng tôi bị thương nhẹ, hai ngày nữa là xuất viện, tôi giặt quần áo cho anh ấy."

 

"À." Ôn Hinh nhìn bụng bà bầu, thuận miệng hỏi: "Bé được mấy tháng rồi?"

 

"Năm tháng rồi, mấy ngày đầu ăn gì nôn nấy, giờ đỡ nhiều rồi." Người phụ nữ nói xong, "À phải rồi, cô với Diêm đoàn trưởng yêu nhau được bao lâu rồi?" Cô ấy vừa giặt vừa tò mò hỏi.

 

Ôn Hinh tính toán, "Được một năm rưỡi."

 

"Lâu vậy à?" Người phụ nữ nói.

 

"Tôi quen anh ấy được một năm rưỡi, yêu nhau được một năm."

 

"Một năm à? Vậy người yêu cô đã báo cáo chuyện tình cảm chưa?" Người phụ nữ hỏi.

 

Ôn Hinh chuyện này thật sự không biết, ai mà biết thời đại này yêu nhau còn phải báo cáo chuyện tình cảm, cô có nghe anh ấy nói qua chuyện báo cáo kết hôn gì đó, chắc là có báo cáo yêu đương, cô bèn gật đầu, "Ừm."

 

"Vậy sao hai người yêu nhau lâu như vậy rồi mà chưa kết hôn? Thường thì báo cáo yêu đương xong, ba tháng sau là có thể làm báo cáo kết hôn rồi cưới."

 

"Chuyện này..." Ôn Hinh nhớ lại những chuyện trước kia, có chút khó nói, nhưng những chuyện này không tiện nói với người ngoài, cô nói: "Tôi còn đang đi học, anh ấy nói không vội."

 

"Cô là sinh viên à? Học trường đại học nào?"

 

"Học ở trường bên Hỗ Châu."

 

"Học xong đại học là được phân công việc." Bà bầu rất ngưỡng mộ, "Quân hôn hình như học xong là có thể kết hôn đúng không? Tôi nghe nói Diêm đoàn trưởng năm nay đã hai mươi tám tuổi rồi, tuổi này ở chỗ chúng tôi con cái đã có thể xuống đất làm việc."

 

"Anh ấy... không vội." Thực ra Diêm ma đầu rất sốt ruột, người không vội là Ôn Hinh.

 

"Sao lại không vội được chứ? Sao lại không vội được? Chuyện động đất Phổ Sơn lần này nguy hiểm biết bao, người ta nói đi là đi, muốn giữ cũng không giữ được, coi như người yêu cô và chồng tôi may mắn, tôi nghe nói có không ít quân nhân đã hy sinh..."

 

"Đàn ông nào mà không muốn kết hôn sớm, có vợ con, nhất là quân nhân nguy hiểm như vậy, có người nối dõi sớm thì tốt hơn..."

 

Ôn Hinh sao có thể để mấy lời "nối dõi" này lọt tai, nam chính trong truyện gốc vốn dĩ không có chuyện gì.

 

Nhưng cô đột nhiên nghĩ đến, nếu đây là truyện gốc, có lẽ vận mệnh của nam chính sẽ không thay đổi, cũng sẽ không có chuyện gì. Nhưng hiện tại rất nhiều chuyện đã thay đổi, có phải có nghĩa là, mọi chuyện đều khó đoán trước? Điều này khiến Ôn Hinh có chút bất an.

 

Cô nhìn bụng người phụ nữ kia, lại nghĩ đến một chuyện, đó là trong truyện, nam chính và nữ chính mãi không có con, chuyện này thật sự rất bất thường. Ôn Hinh có chút nghi ngờ, với khả năng của Diêm ma đầu, không thể nào không có con được, một đêm bảy lần là còn coi thường anh.

 

Có khi nào Diêm ma đầu có vấn đề gì đó, không thể sinh con? Tất nhiên cô không nghi ngờ nữ chính có vấn đề, vì Tống Thiến không thể nào xây dựng một nữ chính vô sinh, nhưng cô ấy hoàn toàn có thể xây dựng một nam chính vô sinh.

 

Nhưng nghĩ lại, vừa rồi trong phòng bệnh, anh còn hăng hái như vậy, bình thường cũng rất mãnh liệt, anh mà vô sinh thì không thể nào, nghĩ vậy cô mới âm thầm thở phào, cô chỉ là chưa muốn kết hôn lắm, chứ không hề muốn đoạn tử tuyệt tôn.

 

Vội vàng giặt xong quần áo, bỏ vào chậu mang về phòng, sau đó đứng ở cửa sổ, mặc váy, nghiêm túc treo từng món đồ lên cửa sổ phơi khô.

 

Tiểu Vương nhìn bóng dáng uyển chuyển ở cửa sổ, nhìn thêm vài lần, ánh mắt của Diêm đoàn trưởng đang đọc sách trên giường lập tức quét tới.

 

Tiểu Vương: "..." Diêm đoàn trưởng này đúng là cuồng ma bảo vệ người yêu, Tiểu Vương vội vàng lấy tờ báo, dí sát mắt nhìn từng chữ, tuy rằng không biết hết, nhưng miễn cưỡng có thể đọc, chỉ có thể làm vậy để giết thời gian.

 

...

 

Buổi trưa, Ôn Hinh cố ý đi muộn hơn, đợi người nhà kia nấu cơm xong mới qua, mua một con gà, trả thêm tiền nhờ người bán gà làm sạch sẽ, cô định hầm gà cho Diêm ma đầu tẩm bổ.

 

Kết quả đến bếp nhà đó, người phụ nữ mặt gầy mặt mày cau có, một nồi lớn dùng để đun nước, cô chỉ có thể dùng một cái nồi nhỏ khác, hầm gà hơi nhỏ, kết quả thấy cô mang gà ra, bà ta còn nói hầm gà tốn nhiều than, phải trả thêm tiền.

 

Ôn Hinh: "..." Trả thêm tiền than không vấn đề, nhưng thái độ này là sao? Ôn Hinh nén giận đổ nước vào nồi, chuẩn bị hầm canh, tính ra cũng chỉ mười ngày thôi, cô lười đổi chỗ. Lúc đi lấy gạo, cô phát hiện, túi gạo cô mua, còn nửa cân của người phụ nữ mặt gầy, sau đó không ai động vào, kết quả xách lên rất nhẹ, như thể thiếu mất một nửa. Còn mấy quả trứng gà cô để ở đây, nhớ rõ còn sáu quả, giờ chỉ còn ba quả. Đồ mua trước đó chưa ăn hết cũng thiếu.

 

Lúc này Ôn Hinh thật sự nổi giận. Vốn dĩ định cho bà ta ít tiền là xong, giờ lại còn đòi thêm tiền, còn lấy đồ của cô? Lại còn ăn nói khó nghe, làm việc không có nguyên tắc, người gì vậy? Ăn trộm à? Cô không dám nấu cơm ở đây nữa.

 

"Đồ của tôi bị thiếu, bà có biết ai lấy không?" Cô lạnh lùng hỏi người phụ nữ mặt gầy đang giả vờ nấu nước, không cho cô dùng nồi.

 

"Đồ của cô thiếu, liên quan gì đến tôi? Cô muốn nói tôi lấy à? Cô có bằng chứng không?"

 

Ôn Hinh sững sờ trước thái độ này, người phụ nữ này kỳ lạ quá? Đồ để trong nhà bà ta, không bà ta lấy thì ai lấy? Đây là định vu oan cho cô à?

 

Cô tức giận tái mặt, "Tôi không thuê nồi và bếp nhà bà nữa, trả tiền lại cho tôi, tôi đi."

 

Người phụ nữ mặt gầy lập tức ném đồ đang cầm xuống, xắn tay áo lên, như một bà chanh chua, hét vào mặt cô: "Cô còn muốn trả tiền à? Tôi nói cho cô biết, cô muốn thuê thì thuê, không thuê thì thôi, tiền một xu cũng không trả, cô còn phải trả tiền than cho tôi, dùng nhiều than của tôi như vậy, cô mà không trả, đừng hòng lấy đồ đạc của cô đi."

 

Ôn Hinh thật sự kinh ngạc trước thái độ trơ trẽn này.

 

"Ha ha..." Ôn Hinh nhìn từ trên xuống dưới người phụ nữ mặt gầy, cô nói: "Sao? Bà còn muốn đánh người à? Bà không biết tôi là quân hôn à? Bà đánh quân tẩu, bà biết sẽ có kết cục gì không? Đủ để bà ngồi tù vài năm đấy." Ôn Hinh cố ý nói vậy, cô cũng không biết quân tẩu có uy lực đến đâu, nhưng cô mà không nói vậy, bà ta đánh cô thì sao? Quân tử động khẩu không động thủ, cô lấy thân phận quân tẩu ra, là để dọa đối phương, người thời này vẫn còn sợ tù tội.

 

Quả nhiên, khí thế của đối phương yếu đi, "Cô là quân, quân tẩu?"

 

"Quân nhân vì cứu trợ nhân dân gặp nạn trong trận động đất Phổ Sơn, bị trọng thương, hiện đang điều trị tại bệnh viện Hoa Dương, tôi chỉ mượn bếp nhà bà nấu chút canh bổ cho anh ấy tẩm bổ thân thể, tôi còn trả tiền đầy đủ cho bà, bà lại còn giở trò gian xảo với tôi, còn trộm đồ, còn muốn đánh người? Loại người như bà, tôi nhất định phải báo cáo tình hình với mấy lãnh đạo trong quân, quá đáng lắm rồi!"

 

Ôn Hinh thực ra đang nói dối, cô chỉ muốn dọa cho bà ta sợ thôi.

 

Quả nhiên, người phụ nữ mặt gầy có chút sợ hãi. Dù sao, ban đầu Ôn Hinh trông có vẻ có tiền có thế lực, không ngờ lại là quân tẩu, còn là người nhà của quân nhân trong đội cứu viện động đất Phổ Sơn. Người ta ở tiền tuyến sinh tử cứu viện, bà ta ở hậu phương lại ức h**p người nhà quân nhân như vậy, chuyện này mà truyền ra, bà ta còn mặt mũi nào ở đây nữa? Nghĩ đến đây, bà ta hoàn toàn hối hận, lập tức yếu thế xuống.

 

"Tôi, tôi không có, tôi không có gian xảo với cô, cũng không trộm đồ, cô đừng nói lung tung, tôi căn bản không đánh cô, cô muốn đi thì cứ đi, đồ đạc tôi không cần, cô mang đi hết đi, tiền than cũng không cần..."

 

"Tiền than?" Ôn Hinh cười lạnh một tiếng, "Bà không nói tôi còn quên, than nhà bà lấy đâu ra? Bà có tin tôi viết thư tố cáo cho xưởng than, chồng bà ngày mai sẽ bị đuổi việc không?"

 

Ôn Hinh vừa dứt lời, người phụ nữ mặt gầy sợ đến mức "bụp" một tiếng quỳ xuống trước mặt Ôn Hinh, "Tôi van cô, cô gái à, cô đừng tố cáo chồng tôi, anh ấy mà mất việc, cả nhà già trẻ chúng tôi chết đói mất, tôi trả tiền cho cô, tôi không cần một xu nào, đồ lấy được tôi trả lại hết cho cô, cô tha cho tôi đi, đừng tố cáo chồng tôi, đều là tôi đầu óc ngu muội..."

 

Cuối cùng, Ôn Hinh cũng lấy lại được mười đồng. Cô cũng không muốn dùng đồ của họ không công, rút ra hai đồng trả tiền than mấy ngày nay, rồi mang hết đồ đi.

 

Đối phó với loại người này, phải lập tức đè bẹp họ. Họ còn tưởng người khác không làm gì được mình, với cái cách làm của bà ta, chồng bà ta mà không ăn trộm than mới lạ. Chủ yếu là cách làm của bà ta quá đáng ghét, nếu không Ôn Hinh cũng làm ngơ cho xong chuyện, quản chuyện bao đồng làm gì? Nhà đó nghèo đến mức sắp không có cơm ăn, cô không rảnh mà đi tố cáo, cô chỉ nói miệng thôi.

 

Vừa bước ra khỏi cửa, cô đã nghe thấy tiếng hai ông bà già trong nhà đuổi theo đánh người phụ nữ mặt gầy, mắng cô ta là đồ sao chổi, muốn đuổi cô ta ra khỏi nhà.

 

Ôn Hinh cạn lời, cô xách gà, gạo và trứng gà, chạy đến cửa hàng quốc doanh đối diện bệnh viện, hối lộ đầu bếp hai mươi đồng, mượn bếp của cửa hàng quốc doanh dùng tạm. Cô sẽ nấu ba bữa cơm trong vòng nửa tháng.

 

Ông chủ quán thu tiền, tươi cười rạng rỡ, bếp ở đây đều do ông ta quản lí, chỉ cần không bận thì tùy ý sử dụng, Ôn Hinh đem gà hầm trong nồi, ông chủ quán còn giúp trông lửa, chỉ là tiện tay thôi. Ôn Hinh về bệnh viện, chờ thời gian vừa đủ, cô qua lấy, ông chủ còn cho thêm hai cái màn thầu, phòng bếp làm thừa, còn nóng hổi.

 

Biết ông chủ quán quốc doanh dễ nói chuyện như vậy, cô còn tốn công sức đến nhà người phụ nữ kia làm gì? Ở đây thoải mái hơn nhiều, buổi trưa hầm canh gà, cô vớt hết váng dầu, chỉ để lại nước canh, sau đó xào trứng gà với cọng tỏi non vàng ươm, mua thêm cá chiên của cửa hàng quốc doanh, thêm nửa vại cơm, Ôn Hinh mang đến phòng bệnh.

 

Diêm ma đầu cũng nóng ruột chờ, hận không thể đi xem, rốt cuộc cô đi đâu, sao mãi chưa về, bảo Tiểu Vương đến nhà người phụ nữ kia tìm Ôn Hinh, kết quả nhà khóa cửa, gọi thế nào cũng không ai mở. Anh đang lo lắng, thì Ôn Hinh cuối cùng cũng về.

 

Cô cũng không dám nói thật, cô chỉ dọa người phụ nữ kia, nói muốn tố cáo, nhưng cô không thật sự đi tố cáo, nhưng nói cho Diêm ma đầu nghe thì chưa chắc, cô chỉ nói tìm được chỗ tốt hơn, cửa hàng quốc doanh có khu bếp rộng rãi, cũng rất gần, mua cơm cũng tiện.

 

Diêm ma đầu nhìn vẻ mặt chột dạ của cô, một lúc lâu mới gật đầu, không nói gì thêm, chỉ nói: "Ăn đi, lần sau bảo Tiểu Vương đi lấy, em đừng đi, em ở đây với anh." Nói xong định lấy đũa, nhưng tay anh còn băng bó, chạm vào đũa là rơi xuống giường.

 

"Anh muốn ăn gì, em gắp cho." Ôn Hinh nhanh chân đi tới, ngồi xuống mép giường, cười hì hì, bày đồ ăn lên bàn, còn rót một cốc sữa mạch nha, thơm nồng, đồ này được tặng nhiều, sau này mỗi ngày cho anh uống một cốc, lại mở hộp hoa quả, người đến thăm đều mang đồ, mấy thứ này đầy tủ, trên bàn cũng đầy, không còn chỗ để, riêng sữa mạch nha đã có năm sáu hộp. Cô dùng đũa gắp hoa quả trong hộp thành miếng nhỏ, đút cho Diêm Trạch Dương, Diêm Trạch Dương há miệng chờ cô đút, hai người ngọt ngào nhìn nhau, cô một thìa anh một miếng.

 

Nhìn đôi tình nhân ngồi bên giường tình chàng ý thiếp, không khí đều tỏa ra màu hồng phấn, Tiểu Vương độc thân cảm thấy mình bị ăn đòn vô hình, tự giác cầm hộp cơm cá chiên ra ngoài ghế ngồi ăn.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...