Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 86



Editor: Chupachups

 

--------------

 

Từ khi Ôn Hinh đến, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của cô, tinh thần Diêm Trạch Dương thoải mái không tả nổi, lại còn được chăm bẵm, cho ăn uống đầy đủ. Ôn Hinh nhờ đầu bếp khách sạn quốc doanh chuẩn bị nguyên liệu, làm các loại canh bổ, cô còn mua được nhân sâm hoang dã từ tay một người ngoại tỉnh ở chợ đen gần đó. Thời điểm này nhân sâm hoang dã rất rẻ, củ to bằng ngón tay, vài chục năm tuổi chỉ ba mươi đồng một lạng.

 

Hiệu thuốc bán năm mươi, tiền lương của Diêm ma đầu đều ở chỗ Ôn Hinh, cô thấy nhân sâm hoang dã liền không tiếc tiền mua, tuy rằng tốn mấy trăm đồng, nhưng thứ này là đồ tốt bổ nguyên khí, đảm bảo ăn xong, Diêm ma đầu bị thương tổn thất nguyên khí cơ thể rất nhanh hồi phục.

 

Thân thể anh tốt, nền tảng vững chắc, nếu đổi người bình thường, bị thương nặng như vậy, dù lành lặn cũng phải suy yếu một thời gian dài, nhưng mấy ngày nay Ôn Hinh ngày nào cũng đổi món nấu canh gà, các loại canh bổ, lại thêm nhân sâm cắt lát, từ từ bồi bổ, mỗi ngày một hai lát.

 

Chỉ mấy ngày, nguyên khí thiếu hụt đã được bổ sung, thân thể Diêm ma đầu hồi phục cực nhanh, trước kia còn không thể tùy tiện hoạt động, bảy ngày sau đã có thể xuống giường đi lại, mười ngày sau đã gần như khỏi hẳn.

 

Ôn Hinh mặc một chiếc váy len lông cừu trắng muốt, tay xách túi nhỏ đựng hộp cơm quân dụng, bước ra khỏi cổng khách sạn quốc doanh. Bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ đì đùng, thời gian trôi qua thật nhanh.

 

Chớp mắt, chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết. Sáng nay tuyết mới rơi, trên mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng. Ôn Hinh bước đi trên tuyết phát ra tiếng "rào rạo", rất nhiều người ra ngoài ngắm tuyết, chơi đùa trong tuyết.

 

Trận động đất Phổ Sơn lần này gây thiệt hại nghiêm trọng, sau hơn mười ngày cứu viện khẩn cấp, chỉ còn lại công đoạn cuối cùng, sắp xếp nơi ở và tái thiết. Mấy ngày trước, không ít quân đội đã được điều động về, chỉ để lại một bộ phận làm công tác cuối cùng, tái thiết cũng phải đợi đến năm sau mới tiến hành.

 

Tai họa này, đối với người Phổ Sơn mà nói, là đau khổ, nhưng dù có đau khổ đến mấy cũng sẽ qua đi, những người may mắn sống sót vẫn phải sống tiếp. Trận tuyết đột ngột này, tuy che phủ thành phố thê lương kia, nhưng đối với người Phổ Sơn mà nói, vài ngày nữa là năm mới, một cái Tết khó có thể bình yên, nhưng chỉ cần vượt qua, tương lai mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.

 

Ôn Hinh xách đồ vào bệnh viện, khi lên lầu bốn thì gặp bác sĩ đi kiểm tra phòng.

 

Có một bác sĩ gọi cô lại, "Ôn Hinh."

 

Ôn Hinh quay đầu lại thì thấy một nam bác sĩ có diện mạo thanh tú, vóc dáng cao khoảng một mét bảy tám, cầm trong tay hồ sơ bệnh án, đi về phía cô.

 

"Anh cũng đi kiểm tra phòng à?" Ôn Hinh thấy là anh ta, nhiệt tình chào hỏi.

 

"Đúng vậy, ngày nào cũng phải lên lầu bốn. Người yêu cô khỏe hơn nhiều rồi, hai ngày nữa là có thể xuất viện." Nam bác sĩ cười nói với Ôn Hinh, "Ninh Tuyết về nhà có kể, nói cô vừa vào đại học đã có người yêu, hóa ra là quân nhân."

 

"Ngạc nhiên lắm sao?" Ôn Hinh cười hỏi anh ta.

 

Bác sĩ Ninh không trả lời, chỉ hỏi: "Hai người định kết hôn sớm à?"

 

"Không đâu, nếu có thể, tôi muốn đợi tốt nghiệp đại học rồi tính, dù sao tôi vẫn còn đi học." Ôn Hinh nói qua loa, cô không thích kể chuyện riêng tư, có người hỏi thì cô chỉ trả lời qua loa.

 

"Cô nói đúng, cô và Ninh Tuyết bây giờ mới năm nhất, đúng là thời gian tập trung học hành, đừng nên phân tâm. Kết hôn vẫn nên đợi tốt nghiệp đại học rồi tính..."

 

Ôn Hinh dừng lại, nói: "Ừ, đương nhiên rồi."

 

Nam bác sĩ nhìn cô, nửa đùa nửa thật nói: "Chỉ sợ người yêu cô không đợi được."

 

"Đợi được mà, anh ấy hứa với tôi rồi, đợi tôi học xong đại học."

 

Ôn Hinh nói xong cũng nhìn đối phương một cái, đùa lại: "Bác sĩ Ninh, điều kiện của anh tốt như vậy, cũng nên nhanh chóng tìm bạn gái đi chứ. Nếu không có ai ưng ý, tôi có thể giới thiệu cho anh đấy, người ở trường đại học của chúng tôi đều rất ưu tú."

 

Bác sĩ Ninh không từ chối, ngược lại nhìn Ôn Hinh nói: "Ừ, con gái trường cô, đúng là rất đáng yêu."

 

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, bác sĩ Ninh liền chào tạm biệt Ôn Hinh rồi xuống lầu. Ôn Hinh nhìn theo bóng lưng bác sĩ Ninh, thở dài. Bác sĩ Ninh này không phải ai khác, chính là anh trai của Ninh Tuyết, học đại học y, sau đó làm bác sĩ ở gần nhà, điều kiện gia đình rất tốt, hai mươi tư tuổi mà chưa kết hôn, ở bệnh viện này được coi là con rể vàng rất được săn đón.

 

Đáng tiếc, Ninh Tuyết nói, anh trai cô ấy không muốn tìm vợ cùng nghề, hai người cùng là bác sĩ thì khó mà lập gia đình, cho nên vẫn chưa gặp được người phù hợp.

 

Ôn Hinh quen bác sĩ Ninh là lần trước anh ấy đến trường đưa đồ cho Ninh Tuyết, cô tình cờ thấy được, không ngờ lại gặp lại ở bệnh viện này, thỉnh thoảng cũng trò chuyện vài câu.

 

Lúc này, bác sĩ phòng bệnh đi ra, vết thương của Diêm ma đầu đã tốt hơn nhiều, vài ngày nữa là có thể xuống giường đi lại tự do, thỉnh thoảng còn chống đẩy, dễ dàng làm được một trăm cái rồi đứng dậy, hoàn toàn không có vấn đề gì. Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn, bệnh viện vẫn định cho anh ấy nằm viện theo dõi thêm vài ngày.

 

Vừa mở cửa ra, đôi mắt sắc như dao của Diêm ma đầu lập tức đổ dồn về phía cửa. Anh thấy Ôn Hinh đứng đó, không bước vào, mà đang mỉm cười nói chuyện với một bác sĩ nam mặc áo dài trắng, trông rất thư sinh nho nhã. Cả hai người đều đang cười nói vui vẻ.

 

Khuôn mặt Diêm ma đầu "sầm" xuống ngay lập tức. Khi vui, ánh mắt anh sẽ ánh lên tia cười, miệng lẩm bẩm chê Ôn Hinh ngốc nghếch. Còn khi giận, anh sẽ nổi nóng. Tuy nhiên, dù giận đến đâu, anh cũng không mất bình tĩnh. Anh sẽ chỉ nhìn chằm chằm, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng nụ cười đó lại lạnh lẽo vô cùng.

 

Ví dụ như lúc này, anh liếc nhìn ra ngoài cửa, thấy Ôn Hinh đi tới, lạnh lùng hỏi: "Em nói chuyện với ai vậy? Nói chuyện lâu thế?"

 

"Bác sĩ Ninh đó mà." Ôn Hinh không nhận ra giọng điệu kỳ quặc của anh, chỉ lo đặt đồ ăn lên bàn.

 

"Hai người nói chuyện vui vẻ lắm nhỉ? Nói gì thế?"

 

"Có gì để nói đâu, chỉ là em bảo anh ấy hai mươi tư tuổi rồi mà chưa có bạn gái, em nói sẽ giới thiệu cho anh ấy một người..."

 

Diêm ma đầu cười khẩy, "Hai mươi tư? Em rảnh rỗi lo chuyện bao đồng nhỉ." Anh đã hai mươi tám tuổi, một người đàn ông to lớn như vậy ngồi đây, sao cô không nghĩ đến việc lo cho anh? Lại rảnh rỗi đi lo cho người ta hai mươi tư tuổi.

 

"Anh trai của Ninh Tuyết đó, em không ngờ lại gặp anh ấy ở đây. Ăn cơm thôi, anh tự lấy đũa đi, tay anh khỏi rồi mà, còn bắt em đút, lớn tướng thế này rồi, chỉ giỏi ăn h**p em."

 

Diêm ma đầu vừa mới giận xong, ngay lập tức khóe miệng đã giãn ra. Ôn Hinh lấy hộp cơm ra, ngồi xuống bên cạnh anh, kề sát bên anh xem anh ăn gì, vẻ mặt ỷ lại lộ rõ.

 

Cô còn nhét thìa vào tay anh, Diêm Trạch Dương nheo mắt nhìn những hành động nhỏ nhặt của cô, tuy vẫn còn giận, nhưng trong mắt đã có một tia dịu dàng. Anh cầm thìa, dù trong lòng vẫn còn chút vướng mắc, nhưng tạm thời bỏ qua.

 

Tuy nhiên, ăn được một lúc, anh lại đột nhiên buông ra một câu, "Sau này tránh xa cái tên họ Ninh đó ra."

 

Ôn Hinh: "..."

 

"Sao thế hả? Anh ghen à? Yên tâm đi, em không thích anh ta, em chỉ thích anh, cục cưng to bự của em thôi." Ôn Hinh dỗ dành như vậy, sắc mặt Diêm ma đầu quả nhiên tốt hơn chút ít. Tuy Ôn Hinh nói hơi sến sẩm, nhưng tình nhân với nhau thì không cần khách sáo, lúc hai người thân mật, Ôn Hinh thường gọi anh là cục cưng của em, là tim gan phèo phổi của em, có lúc còn gọi anh là anh Diêm, đó đều là thú vui tình ái.

 

Diêm ma đầu ngoài miệng không nói gì, nhưng thực ra trong lòng rất thích nghe cô nói như vậy, trong lòng có chút đắc ý, nhưng ngoài mặt đã không nhịn được.

 

"Đừng có nói lung tung. Cục cưng cái gì? Khụ."

 

Ôn Hinh cười hì hì buông thìa cơm xuống, trêu anh: "Em nào có nói lung tung, em vốn dĩ không thích anh ta, nếu em thích anh ta, em đã sớm bỏ chạy theo anh ta rồi..."

 

"Cái gì?" Mấy câu trước còn ổn, mấy câu sau Diêm ma đầu nghe xong, lông mày lập tức dựng đứng lên, trừng mắt nhìn Ôn Hinh: "Em nói cái gì? Em nói lại lần nữa xem."

 

Ôn Hinh ghé sát vào anh: "Em nói là, nếu em thích anh ta, em đã sớm..."

 

"Ôn Hinh!" Diêm ma đầu lập tức ngắt lời cô, vẻ mặt nghiêm túc lại hiện lên, kéo cô lại, bộ dạng muốn chỉnh đốn tư tưởng của cô: "Vấn đề này rất nghiêm trọng, em đã là người yêu của anh rồi, em không thể yêu người khác nữa, càng không thể có ý tưởng bỏ chạy nguy hiểm như vậy! Nghĩ cũng không được nghĩ, nói cũng không được nói."

 

"Thì có làm sao đâu, em có chạy thật đâu."

 

"Vậy em còn dám bỏ chạy thật à? Em muốn chạy đi đâu? Em đã có anh rồi, còn chưa đủ thỏa mãn sao? Em đừng quên, em bây giờ là người của anh rồi đấy."

 

Ôn Hinh nhìn bộ dạng của anh, hừ! cô cố ý nói ngược lại để trêu anh, cô nói: "Ai là người của anh chứ? Sao anh chắc chắn em là người của anh? Em không phải là của ai cả, em là của chính em. Sau này nếu chúng ta chia tay, theo lý luận của anh, em không được phép tìm người khác à?" Hì hì.

 

Diêm Trạch Dương "Rầm" một tiếng đặt bát cơm xuống bàn, "Em thử tìm người khác xem, tìm người khác thì sẽ hạnh phúc sao? Em chỉ có thể gả cho anh mới hạnh phúc, em đừng quên, lần đầu tiên của em là của anh, cả người em là của anh, anh sẽ không chia tay với em, em đừng hòng nghĩ đến chuyện đó."

 

Ôn Hinh vốn chỉ trêu anh thôi, kết quả bị anh nói những lời chính nghĩa này làm cho sững sờ, "Ai nói? Lần đầu tiên của em là của anh, nhưng lần cuối cùng chưa chắc đã là của anh đâu nhé? Với lại, sao anh biết em tìm người khác sẽ không hạnh phúc?" cô bắt đầu tức giận.

 

"Có lẽ tìm người khác, anh ta không thích em, nhưng có sao đâu, em có thể ly hôn mà, loại đàn ông chê bai em như vậy em không cần. Ly hôn xong em lại tìm người khác, thế thì không thành vấn đề nữa. Đoàn trưởng Diêm, anh nói xem với điều kiện của em, ly hôn một lần rồi, còn có thể tìm được người tốt không? Em yêu cầu không cao, chỉ cần khỏe mạnh, có thể bế em lên là được, điều kiện này có cao không..."

 

Ôn Hinh chỉ nói vài câu nhẹ nhàng như vậy, Diêm ma đầu đã không chịu nổi, anh tức đến đầu bốc khói, cũng khiến anh cứng đờ người lại.

 

"Nói bậy, ngoài anh ra, không ai được phép ôm em cả."

 

Diêm ma đầu có tính chiếm hữu rất mạnh, anh ôm chặt Ôn Hinh vào lòng, ôm thật chặt, là của anh, chỉ là của anh, ai cũng không được cướp đi, muốn ly hôn, không đời nào!

 

Vấn đề là, họ còn chưa kết hôn.

 

Để ngăn Ôn Hinh gặp lại bác sĩ Ninh kia, Diêm ma đầu mặt mày u ám, hôm sau đã làm thủ tục xuất viện, ngày thứ ba thì rời bệnh viện luôn. Hừ! Hồng hạnh vượt tường? Anh sẽ đóng hết mọi cánh cửa, hồng hạnh muốn mọc cũng chỉ có thể mọc trên đất của anh, cô có thể lả lơi trước mặt anh thế nào cũng được, nhưng muốn lả lơi trước mặt đàn ông khác, trừ khi anh chết.

 

Chỉ còn ba bốn ngày nữa là đến Tết.

 

Ôn Hinh muốn về Hỗ Châu.

 

Diêm ma đầu không cho cô về, muốn đưa cô về Kinh Đô.

 

"Em không muốn về Kinh Đô hay nhà anh đâu." Ôn Hinh giận dỗi, nhất quyết không đi cùng anh. Lần trước cô đi vội vàng, lén lút, không chào ai, giờ trở về, cô thấy rất mất mặt, không biết đối mặt với mọi người trong đại viện thế nào, tóm lại là không muốn về.

 

Cuối cùng, Diêm ma đầu không còn cách nào khác, đành nói: "Vậy không về đại viện, nhưng em phải về Kinh Đô với anh, chúng ta ăn Tết xong rồi cùng nhau về Hỗ Châu." Năm ngoái, đơn vị mới xây dựng, có nhiều việc bận nên anh mới ở lại Hỗ Châu, năm nay đơn vị đã đi vào quỹ đạo, có chỉ đạo viên và chính ủy ở đó, đoạn thời gian anh bị thương cũng không có chuyện gì, nên năm sau về cũng được.

 

Anh sao có thể để Ôn Hinh một mình về Hỗ Châu, họ nhất định phải ăn Tết cùng nhau.

 

"Ở Kinh Đô anh có chỗ ở, anh đưa em đến đó ở, em ở đó mấy ngày, ăn Tết xong anh đưa em về Hỗ Châu, nghe lời, anh về nhà lộ mặt một chút rồi đi với em, năm nay chúng ta ăn Tết ở Kinh Đô, được không?"

 

Ôn Hinh sao mà qua được anh, khuyên mãi cuối cùng cũng bị anh đưa lên máy bay.

 

Không sai, cô đang ngồi chuyên cơ trở lại Kinh Đô, đãi ngộ chuyên cơ này, Ôn Hinh lần đầu tiên được hưởng, vì chỉ có hai hành khách, Diêm ma đầu và cô.

 

Nhưng lúc ngồi rất sợ, cảm giác như đang ngồi máy bay đồ chơi, sợ có linh kiện hỏng, rồi rơi xuống.

 

Không ngờ chiếc máy bay nhỏ này lại bay được thật, một đường vững vàng đến Kinh Đô, làm cô sợ hết hồn, ngồi mà không cẩn thận ngủ gục trên đùi Diêm ma đầu.

 

Xuống máy bay, Diêm ma đầu quả nhiên đưa cô đến một căn cứ nào đó của anh ở Kinh Đô, nghe nói là chỗ ở riêng của anh. Vì em gái anh khi đó còn nhỏ, bị ức h**p cũng không nói rõ ràng, anh mới về nhà ở. Thực tế, nếu không phải vì em gái, anh căn bản sẽ không về, hoặc là ở lại đơn vị, hoặc là về đây ở.

 

Căn phòng này tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, trong phòng lát sàn gỗ kiểu cũ, chỉ là lâu ngày không có người quét dọn, bụi bặm hơi nhiều.

 

Diêm ma đầu thân thể cường tráng, thêm vào đó được bồi bổ tốt, sắc mặt hồng hào, hiện tại cơ thể đã linh hoạt, xắn tay áo lên, không cần Ôn Hinh giúp, tự mình dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, hai người thay ga trải giường, vỏ chăn gối sạch sẽ, những thứ khác thì giặt giũ, phơi phóng.

 

Ôn Hinh ở lại đó hai ngày khá thoải mái. Đến đêm giao thừa, bên ngoài pháo nổ vang trời, cô ở nhà xem TV làm sủi cảo, Diêm ma đầu về nhà ăn cơm tối, chào hỏi, chúc Tết, sau đó tìm cơ hội đi ra.

 

Dù sao thì ở cái nhà đó, cha anh nói, thấy thân thể anh không việc gì, cũng yên tâm, mẹ anh lại là mẹ kế, khác xa mẹ ruột, anh đối với cái nhà đó vốn không có tình cảm gì. Em gái anh đã bảy tuổi, là một cô bé hoạt bát, không sợ bị ức h**p, bị ức h**p sẽ nói ra, sẽ mách, trong nhà cũng có người giúp việc mới, anh không có gì phải lo lắng, nên ăn hai bữa cơm tối, liền vội vàng chạy đến đây.

 

Vừa vào cửa, đã ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp, món sủi cảo nóng hổi, cùng mấy món ăn đã làm xong.

 

Ôn Hinh chưa kịp quay người lại, đã bị Diêm ma đầu ôm chặt lấy, anh nhớ cô đến phát đau cả người.

 

Trong tiếng pháo nổ, trong không khí vui mừng của cả nước, trên TV vẫn đang chiếu những chương trình hài hước.

 

Cảnh tượng này, giống như đêm giao thừa năm ngoái, cũng trong không khí này, lần đầu tiên của họ, giống như ôn lại một lần. Diêm ma đầu không còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện ăn cơm, anh vào cửa chỉ muốn thân mật với cô, anh vội vàng cởi tạp dề trên người Ôn Hinh, ném sang một bên, cơ bắp rắn chắc ôm cô lên.

 

"Đừng, đừng, cơm tất niên nguội mất..."

 

"Ăn sau cũng được, lúc đó hâm nóng lại."

 

"Ưm..."

 

Anh không kìm được cúi xuống hôn môi cô, hút lấy vị ngọt ngào trong miệng cô, chân dài bước nhanh tiến vào phòng ngủ của Ôn Hinh, nơi ánh đèn mờ ảo đang tỏa ra.

 

Cùng với tiếng pháo "đùng đoàng" không ngớt bên ngoài, trong phòng ngủ nhanh chóng vang lên những tiếng r3n rỉ triền miên, đầy kịch liệt và ướt át.

 

Lúc này, mấy chùm pháo hoa bắn lên trời cao, nổ tung trên không trung, ánh lửa rực rỡ chiếu vào cửa sổ, sáng như ban ngày, rọi vào giường trong phòng, nơi đôi nam nữ đang quấn quýt lấy nhau. Người đàn ông vừa mạnh mẽ đòi hỏi, vừa tràn đầy yêu thương hôn lên mái tóc đen mượt như mây của người phụ nữ, hôn nhẹ lên mũi và mắt cô, lắng nghe tiếng cô r3n rỉ. Khi thì anh đẩy đưa dữ dội, khi thì nhẹ nhàng dịu dàng lay động, thỉnh thoảng còn an ủi cô gái đang khóc nức nở vì bị anh giày vò, hai chân cô không ngừng đá loạn trong không trung.

 

"Nhẹ... nhẹ thôi, đừng... ưm..."

 

Sự ngọt ngào hạnh phúc giữa hai người khiến người ta đỏ mặt tía tai, ngay cả tiếng pháo hoa rợp trời bên ngoài cũng không thể che lấp.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...