My Sixteen Years Old!
3. Chương 3: Người Tôi Trân Trọng.
"Có những đoạn tình cảm khi mất đi mới cảm thấy trân trọng. Về sau cũng vì trân trọng nên rất sợ mất đi.Hạ Linh là một cô gái rất tốt và đáng trân trọng. Cô ấy rất quan tâm tôi. Điều đó làm tôi cảm thấy thật sự rất hạnh phúc. Nhưng cũng cảm thấy thật hoang mang. Tôi tự hỏi, liệu sau này cậu ấy còn đối xử tốt như vậy với tôi không? Với một mình tôi thôi? Vì tôi sợ cảm giác một ngày nào đó cậu ấy không còn chơi với tôi nữa. Sự lo sợ khiến tôi thấy mình trở nên... thật giả tạo."- Cho cậu này.- Hạ Linh bước tới cởi cặp sách rồi đưa cho cô một gói bánh Oreo.- A~... Tớ thích Oreo. Sao biết hay thế.- Cô nhận lấy gói bánh rồi mỉm cười. Đúng lúc đó, Trung Phong nhìn thấy liền giở thói ham ăn. Cậu chắp hai tay chìa ra trước mặt Tố Linh, còn bày vẻ mặt cún con để mong Tố Linh động lòng nữa. Thấy gớm quá đi.- Cái gì vậy cà? Ê ~... Dẹp đi dẹp đi.- Minh Kiệt đang nghịch điện thoại , ngước lên thấy bạn mình đang bày trò con bò, từng lớp da gà nổi lên.Phong không nói gì, chỉ quay sang lườm bạn. Liêm sỉ gì tầm này chứ?- Này...- Hạ Linh cùng Tố Linh đều bật cười nhìn Phong. Tố Linh đặt gói bánh lên tay Phong.- Cậu không ăn à?- Phong trợn tròn mắt khi nhìn Tố Linh đặt bánh lên tay mình. Không phải chứ? Mặc dù học cùng nhau trong thời gian ngắn nhưng mà Tố Linh mà cậu biết là người yêu đồ ăn hơn cả mạng sống. Hôm nay có bão sao?- Ngạc nhiên gì chứ? Tớ đang giảm cân thôi.- Tố Linh biết chắc Trung Phong đang nghĩ gì luôn. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu ta thật buồn cười.- À à...- Trung Phong sau khi nghe được lí do liền vui vẻ ăn.- Trông cậu như vậy mà còn muốn giảm cân nữa sao? Tớ thấy như này là xinh rồi mà?- Minh Kiệt tò mò hỏi cô(Act cool đứng hình mất năm giây- - - đùa đấy >-<)Lần đầu tiên có người khen cô xinh. Trong lòng chợt cảm thấy như có dòng suối ấm áp chảy qua.- Đúng rồi đấy, cậu gầy vậy rồi còn muốn giảm gì nữa? Cậu trong mắt tớ đẹp lắm rồi... không cần giảm cân đâu.- Hạ Linh ghẹo ghẹo cô rồi ngồi cười.- Ba xạo vừa thôi nhớ!- Cô đánh nhẹ vào vai Hạ Linh rồi coi như không để ý đến lời nói của Kiệt. Vậy thôi chứ thâm tâm cô dậy sóng ghê lắm.- Gì đây?- Hạ Linh lôi từ trong ngăn bàn ra một tờ giấy màu hồng rất đẹp mắt.- Gì đấy? Thư tình ư?- Tố Linh đang học bài liền bị thu hút quay sang. Kéo theo đó là hai cậu trai mang tính cách của mấy bà thím bàn dưới cũng nhổm lên xem.- Ha? Thời nay còn vụ thư tình sến sẩm sao? Chà Chà... - Trung Phong miệng còn chưa nhai hết bánh đã nói. Nghe chả ra sao.- Lãng mạn mà?- Tố Linh chu môi.- Cậu đúng là đồ con gái.- Trung Phong trề môi.- Ây yo Hạ Linh có số đào hoa ghê.- Kiệt ghẹo làm Hạ Linh ngại ngùng. Cô không ngờ là mình sẽ nhận được thư tình. Hạ Linh tự thấy mình cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao bạn gái khác. Nhưng không hiểu sao các chàng trai luôn mến mộ cô. Cô rất cảm ơn vì điều đó. Nhưng cũng vì thế mà bạn gái chơi xung quanh dần xa lánh cô. Nói thẳng ra là cô không lấy một người bạn chơi cùng.Cô khẽ nhìn sang Tố Linh.- Tự hào ghê ta, bạn tớ là hotgirl đó.- Tố Linh mỉm cười nhìn cô, còn không quên chòng ghẹo cô nữa.- Đừng có ghẹo tớ nữa... - Cô ngại ngùng quay đi.Cô chợt cảm thấy bất an."Tôi đã rất sợ hãi khi bắt đầu mối quan hệ này với Tố Linh. Cậu ấy tuy vẫn cư xử có chút ngại ngùng với tôi, nhưng lại khiến tôi có cảm giác rất an toàn. Cậu ấy đối với tôi, thật sự rất đáng trân trọng..."- Cô vào kìa, đừng ăn nữa.- Kiệt huých tay Phong.- Rồi rồi.- Cậu đút nốt cái bánh cho Kiệt rồi quay lại vứt vỏ vào thùng rác.- Ngồi cuối lớp tiện thật đấy.- Sau khi vứt xong cái vỏ theo kiểu ném bóng rổ thật hoành tráng, Phong chợt cảm thấy cuối lớp luôn là chỗ ngồi đắc địa nhất.- Ngửi mùi rác chớ báu bở gì cha?- Kiệt không quên chọc quê bạn. Thói quen luôn là một thứ khó bỏ mà.- Ya, cái thằng này... Một ngày học tập trôi qua như thế. Mặc dù luôn chọc ghẹo, cãi nhau chí chóe đến phát cáu nhưng chúng ta vẫn luôn trân trọng những người bạn của mình. Vì đó là tuổi trẻ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương