My Sixteen Years Old!
6. Chương 6: Ước Mơ Lớn Nhất Của Tôi Là...
Ước mơ... là gì nhỉ? Nó không phải là cái sẵn có từ khi chúng ta sinh ra, cũng không phải là không thể có. Chúng ta ai cũng có ước mơ. Nhưng có những người, luôn mông lung, mờ mịt, chưa xác định được ước mơ của chính mình. Còn tôi, ước mơ lớn nhất của tôi là... -Nay là cái ngày gì vậy? Tại sao cô nào cũng phát đề về làm thế này?- Phong vò đầu bứt tai, gục mặt xuống bàn mà than thở.Cũng phải, chúng tôi sắp thi hết học kì một mà...- Lo mà làm đi, thi điểm kém thì cậu chết với bố mẹ cậu đấy.- Hạ Linh vẫn chăm chỉ làm bài nói. Bình thường Hạ Linh cũng không phải thuộc dạng chăm chỉ gì. Nhưng đến lúc thi mới thấy cậu ấy không phải dạng vừa.- Bố mẹ cũng không bắt tớ phải học nhiều... a~ cái thanh xuân của tôi. Cả cái thanh xuân mở mắt ra là thấy đề... thật kinh khủng.- Phong ngửa người ra đằng sau giả chết. Nếu như mọi ngày, đám Kiệt với hai con bé bàn trên sẽ quay xuống phì cười rồi trêu ghẹo cậu. Nhưng hôm nay không như thế, đứa nào cũng cắm mặt vào tờ đề. Thật làm cậu chán muốn chết.------Tan học.- Sắp thi rồi... -Phong vật vờ.- Mệt nhở?- Hạ Linh hai tay cầm dây balo đi bên cạnh cậu thở dài. Cậu nghe Hạ Linh nói cái như tìm được đồng minh. Cậu quay sang Hạ Linh tươi cười...- Mệt thì thôi, đừng học nữa. Như tớ này.- Ya- Hạ Linh huých tay vào bụng Phong -Lần này tớ trong top 10 bố sẽ mua cho tớ con XS MAX đấy.- Bảo sao... học kinh thế!- Minh Kiệt tay cầm điện thoại quay sang nhìn Hạ Linh mỉm cười.- Mà mình học ban tự nhiên mà nhở? Sao cô văn lại cho đề chứ.- Phong đá viên đá dưới chân cậu đi một đoạn thật xa.- Ước mơ của cậu là gì?- Hạ Linh đưa nắm tay lên gần miệng Kiệt giả làm micro.- Có một cuộc sống yên bình với những người tớ yêu thương.- Minh Kiệt hơi cúi đầu cho vừa tầm tay của Hạ Linh. Thật sự, cậu không có ước mơ gì to lớn lắm. Chỉ bình dị vậy thôi.- Ồ - Hạ Linh nheo mắt nhìn Minh Kiệt vẻ nham nhở.- Khiếp sao mà nhão nhoẹt thế? Cái gì mà sống bình yên với những người mình yêu thương? Bộ cậu là nàng công chúa bị ghẻ lạnh, chịu nhiều ấm ức à?- Trung Phong người quằn quéo như gặp một thứ gì đó kinh khủng lắm ấy. Nom mặt cậu ta thật hài không tả nổi. Đã nhiều lần Tố Linh trêu cậu ta có khuôn mặt đậm tính giải trí rồi.- Ông mày thích đấy. Sao hả thằng cháu?- Minh Kiệt vòng tay qua đầu Trung Phong kẹp cổ cậu. Cậu ghét việc này nhá.- Ông cháu cái đinh, thả ông ra.- Phong giằng co mãi mới thoát khỏi Minh Kiệt.- Cứ như tớ, ước mơ trở thành một game thủ chuyên nghiệp. Chà chà, vĩ đại quá.- Cậu cứ mơ đi nha, trình gà quóe như cậu mà đòi game thủ chuyên nghiệp.- Hạ Linh bĩu môi.- Cậu biết cái gì mà nói, anh đây sẽ làm game thủ cho cậu xem.- Trung Phong vỗ ngực bôm bốp.- Còn Tố Linh ước mơ gì vậy?- Trung Phong quay sang hỏi.- Này.- Kiệt huơ tay trước mặt cô.- Ừ? - Tố Linh tháo tai nghe ra. Ngơ ngác nhìn mọi người.- Cậu lúc nào cũng thích nghe nhạc nhỉ?- Kiệt nhếch mép, mắt cứ dán vào điện thoại không.- Còn cậu lúc nào cũng cắm mặt vào điện thoại nhỉ?- Tố Linh gỡ tai nghe ra cất vào trong cặp. Minh Kiệt nghe cô nói vậy liền rời mắt khỏi điện thoại, nhất thời không biết nói gì.- Ước mơ của tớ á?- Tố Linh không để ý đến Minh Kiệt đang trân trân nhìn mình, quay qua cười nói với đám Hạ Linh.- Không biết nữa...- Cậu đùa à? Sao lại không có ước mơ được chứ?- Trung Phong ngạc nhiên quay qua nhìn Tố Linh.- Xạo nè.- Hạ Linh đánh vai cô, cô chỉ mỉm cười rồi không nói gì.Ước mơ à? Là mong muốn của một người, có phải không?Vậy tôi có nhiều mong muốn lắm...Tôi muốn có một gia đình hoàn chỉnh... có bố mẹ yêu thương, anh chị em thân thiết.Tôi muốn có tiếng nói trong tập thể.Tôi muốn mọi người đừng soi mói vào chuyện đời tư của tôi.Tôi muốn được thoải mái thể hiện trước bạn bè mình.Tôi muốn không phải sống vì giấc mơ của mẹ áp cho tôi.Tôi muốn...Nhưng dường như có quá nhiều mong muốn, nên tôi rốt cuộc không thể biết ước mơ của tôi là gì... Điều này làm tôi thật mệt mỏi.Nhiều ngày về sau nữa, tôi vẫn luôn suy nghĩ về ước mơ của mình.Ước mơ của tôi là...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương