Dù Thẩm Bích Vi có tin tưởng Thanh Lan, cô nàng cũng không ngờ nàng sẽ bị trận tuyết rơi này vây hãm trên đường đến Thanh Vân quan.
Liễu Cát theo Dương Ngũ thúc học đánh xe, trò giỏi hơn thầy. Thanh Lan vốn đã nghĩ chuyến đi lần này sẽ không dễ dàng, Liễu Cát còn trẻ, chịu được khổ nên không gọi Dương Ngũ thúc mà dẫn gã cùng đi. Không ngờ tình hình còn tệ hơn nàng nghĩ; họ vừa ra khỏi cửa thành, gió tuyết đã thổi mạnh hơn khiến cả xe ngựa rung lắc. Thanh Lan và Xuân Minh ngồi trong buồng xe bị gió lắc đến ngồi không vững nhưng vẫn cố gắng chịu đựng. Ai ngờ mới đi được ba dặm đường, chỉ nghe xe ngựa kêu “rầm” một tiếng, thân xe nghiêng đi, ngựa hí lên một tiếng dài rồi dừng hẳn.
– Tiểu thư.
Liễu Cát nhảy xuống xe đi vòng quanh kiểm tra, chuẩn bị báo cáo qua song. Thanh Lan không quá câu nệ, bèn mở cửa lưu ly, chỉ nghe thấy tiếng gió rít lẫn theo hoa tuyết đập xuống, lạnh đến mức da mặt muốn nứt cả ra. Thanh Lan nhìn ra bên ngoài, gió vẫn đang thổi ù ù kèm theo tuyết lớn, không phân biệt được đất trời, thậm chí không nhìn thấy ba trượng bên ngoài.
Cả người Liễu Cát cũng dính đầy tuyết, lông mi lông mày bị tuyết đậu trắng xoá. Gã kéo kín áo choàng, nói với Thanh Lan:
– Tiểu thư, tiểu nhân đã kiểm tra rồi, trục xe không bị gãy, chỉ bị nứt ra thôi. Nhưng bên ngoài đã không nhìn rõ đường nữa, chúng ta mà cố đi tiếp thế nào cũng bị sa lầy. Chẳng may bị tụt xuống rãnh rồi lật xe thì nguy hiểm lắm ạ.
– Ta biết rồi, – Thanh Lan lại hỏi. – Giờ là giờ nào rồi?
– Lúc vừa ra khỏi nha môn Nội phủ đã là canh hai rồi, – Liễu Cát bị gió thổi mạnh đến lảo đảo. – Tiểu thư, chúng ta có đi tiếp không?
– Không đi nữa, dừng lại chờ một chút, – Thanh Lan đáp. – Hỏi xem Đới đại nhân sao rồi, hắn cưỡi ngựa nên lạnh hơn đấy.
Đới Ngọc Quyền cũng thê thảm không kém. Gã vốn không giỏi cưỡi ngựa; bởi vì sợ người ở Thanh Vân quan không nhận thủ lệnh của Thanh Lan, cũng sợ nàng không tìm được vị thuốc kia trong kho hàng nên mới xung phong đi theo. Gã biết rõ mình cưỡi ngựa kém nên chỉ cưỡi ngựa đi theo sau xe, không ngờ xe ngựa đột nhiên lún xuống, cả người gã cũng dính đầy tuyết. Gã đang mặc áo quan nên không khoác được áo lông chồn mà chỉ mặc áo khoác thường, nhất thời mặt bị lạnh đến đỏ bừng.
– Đới đại nhân, chuyện gấp thì phải tòng quyền, ngài lên xe tránh gió đi, – Thanh Lan nói, lại hỏi Liễu Cát. – Các ngươi có muốn…
– Không cần ạ, chúng tiểu nhân ngồi phía trước kéo màn chắn gió xuống là được. Tiểu nhân và Dương thúc đều mặc áo khoác da gấu… – Liễu Cát nói nhanh.
Đám người hầu như họ thích nhất theo trào lưu mới. Chuyện Bùi Chiếu ở bãi săn bắn chết bốn con gấu đã lan khắp kinh thành, con cháu vương tôn lập tức noi theo mua da gấu về làm áo mặc. Liễu Cát và Dương thúc cũng mua một bộ, vừa khéo dùng được vào lúc này.
Thanh Lan liền dặn dò:
– Vậy hai người cầm cái bếp lò này, đừng cố chịu mà chết rét. Chúng ta nghỉ một lát, chờ gió tuyết ngơi lại rồi hãy đi.
– Tiểu thư yên tâm, chờ gió tuyết nhỏ lại, chúng ta đi kiếm ít củi nhóm đống lửa cho tiểu thư sưởi ấm.
Thanh Lan đóng cửa sổ lại. Đới Ngọc Quyền không phải không thủ lễ, nhưng bên ngoài lạnh quá gã không chịu được; ít ra trong buồng xe ngựa sẽ không có gió. Người gã đã lạnh đến cứng đờ, ngã dựa vào vách xe; phải nhờ Xuân Minh đưa cho một cái lò sưởi nhỏ ôm trong lòng mới thấy đỡ hơn.
Thanh Lan cũng ngờ tới việc phải ra ngoài nên đã chọn chiếc xe ngựa nhỏ mà chắc chắn nhất. Khoang xe rất hẹp, Xuân Minh ngồi ở giữa, Đới Ngọc Quyền chỉ thấy Thanh Lan ngồi rũ mắt phía sau, chỉ để lộ nửa gương mặt. Chiếc đèn treo trên vách xe chiếu lên gương mặt như tranh vẽ của nàng, tựa như Quan Âm ngồi trong miếu.
– Để Đới đại nhân theo chúng ta chịu khổ, làm phiền ngài quá, – Thanh Lan chủ động nói cảm ơn.
Đới Ngọc Quyền mới chỉ vừa ấm người lên, nhưng cũng có thể khéo léo đáp lại:
– Tiểu thư khách khí rồi, tiểu thư đã giúp ta nhiều việc như vậy, việc nhỏ ấy có đáng là gì đâu.
Bầu không khí trong kinh thành vốn bảo thủ. Thẩm Vân Trạch đã như vậy, nói gì đến các vương tôn khác. Họ vẫn xem thường phụ nữ, không nhìn thấy năng lực của phụ nữ. So ra thì, Đới Ngọc Quyền tiến bộ hơn nhiều.
– Vốn không nên làm phiền Đới đại nhân đến vậy, – Thanh Lan coi gã là đồng minh, liền giải thích. – Thật sự có trưởng bối đang bệnh nặng, cần gấp vị thuốc này. Chuyện liên quan đến tính mạng, không thể trì hoãn được nữa.
Đới Ngọc Quyền cũng đã đoán được sơ sơ là chuyện gì.
– Ta thấy đây có vẻ là một phương thuốc cổ xưa thì phải.
– Là phương thuốc cổ chuyên chữa bệnh cho phụ nữ.
Thanh Lan cũng không nói dối. Chuyện chữa bệnh cứu người là chuyện tốt, nên nàng còn lấy phương thuốc ra cho gã xem.
– Mẫu thân ta vốn qua đời vì bệnh này. Ta không cam lòng nên luôn tìm cách chữa trị. Năm ngoái ta tình cờ gặp một vị đạo trưởng, chính bà ấy đã truyền cho ta phương thuốc này. Bà ấy nói ở các thôn trấn Thông Châu, phụ nữ đều dùng phương thuốc này để trị bệnh, tất cả đều được chữa khỏi. Ta ghi nhớ rất rõ, còn phối thuốc sẵn nhưng bị thiếu hai vị thuốc vì Bắc Cương đánh trận, hai loại thuốc này không được đưa vào triều cống nữa. Ta định chờ thuốc mới được đưa tới năm nay để làm tiếp, không ngờ lại có chuyện xảy ra nên không chờ được.
– Thông Châu? – Đới Ngọc Quyền lập tức nhận ra. – Chẳng trách bọn họ có nhục thung dung, vật này chỉ có ở Bắc Cương, nói chi là thạch hà nhục thung dung.
– Cống phẩm vào kinh đều tập kết ở Thông Châu, những người bốc vác, vận chuyển thường lén giấu một ít mang đi bán, – Thanh Lan còn biết rất rõ. – Đạo trưởng nói họ cũng đã từng thử, nhục thung dung bình thường không được, nhất định phải là thạch hà nhục thung dung. Bà ấy đã kiểm tra cẩn thận; có lẽ do dược tính của nhục thung dung quá mạnh, tuy bổ thận bổ khí nhưng bệnh này một khi phát ra đã là trọng bệnh, bệnh nhân làm sao chịu được? Cho nên thạch hà nhục thung dung lại tốt hơn. Bệnh này vốn do huyết hư sau sinh, băng lậu đới hạ ở phụ nữ, cuối cùng tích tụ…
Thanh Lan cũng nhận ra mình lỡ lời, vội im bặt không nói thêm nữa, mặt đỏ bừng. Đới Ngọc Quyền cũng giật mình, liền cười làm hòa:
– Tiểu thư không cần để ý, thầy thuốc đâu phân biệt nam nữ. Tiểu thư nhân từ, nếu thực sự chế ra được loại thuốc này, không biết có thể cứu được bao nhiêu người mẹ trong thiên hạ, đó là công đức to lớn. Vị đạo trưởng kia hẳn cũng vì điều này mới truyền phương thuốc lại cho tiểu thư.
Lời nói của gã cũng vừa khéo giúp không khí bớt lúng túng, chỉ có Thanh Lan nghe xong mà lo lắng: bệnh của Thẩm phu nhân đã nặng, theo lời Hàn Nguyệt Khởi thì có lẽ chỉ trong đêm nay thôi. Nếu không kịp phối thuốc thì làm sao cứu được Thẩm phu nhân bây giờ?
Nàng đang nóng ruột thì chợt nghe thấy hình như gió bên ngoài đã nhỏ đi một chút. Nàng đẩy cửa sổ, gọi hỏi:
– Liễu Cát, có thể đi được chưa?
Lần này, cả Liễu Cát và Dương Phúc cùng vào. Thanh Lan nhìn vẻ mặt Liễu Cát là biết chuyện không dễ.
– Tiểu thư, tuy gió lặng rồi nhưng vẫn không nhìn được đường. Tiểu nhân và Dương thúc vừa đi lên thăm dò, đằng trước vào chỗ sâu tuyết cao đến tận đầu gối. Hơn nữa, ven đường một bên là bờ ruộng, một bên là bờ sông, thực sự nguy hiểm lắm ạ. – Liễu Cát cũng biết đây là thuốc cứu mạng Thẩm phu nhân, gã cắn răng nói. – Tiểu thư, hay tiểu nhân để Dương thúc đưa tiểu thư về, tiểu nhân cưỡi ngựa của Đới đại nhân chạy lên Thanh Vân quan lấy thuốc?
– Không được, ngươi không biết thạch hà nhục thung dung là cái nào. Hai loại thuốc này nhìn giống nhau, vị đạo trưởng kia phải để hai mảnh ở cạnh nhau cho ta nhìn mới phân biệt được. – Thanh Lan cau mày nói. – Chỗ này cách trong thành không xa, hay đi nhờ xe quan?
– Chỉ cần là xe ngựa đều không qua được ạ.
Liễu Cát đang nói thì Dương thúc chợt thốt lên:
– Nhìn kìa.
Ông chỉ vào đường chân trời; bởi vì ánh tuyết nên vẫn có thể thấy được bầu trời đêm. Họ nhìn thấy một quầng mây đen đang trôi về phía này, gió cũng bắt đầu mạnh lên, một trận tuyết to nữa lại sắp đến.
Thanh Lan biết đây là lúc phải phụ trách an toàn cho người hầu, lập tức đưa họ quay về thành.
Nhưng Thẩm Bích Vi làm sao qua được ải này?
Thanh Lan đã không còn mẫu thân, nên cũng biết có mẫu thân tốt biết bao. Dù cảm tình hai bên không tốt, nhưng chỉ cần mẫu thân còn sống là được rồi. Huống hồ, Thẩm phu nhân cũng đối xử với tỷ muội nàng như trưởng bối, đã từng giúp các nàng bao nhiêu chuyện…
Thanh Lan đang suy nghĩ, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ khiến chính nàng cũng phải cười khổ.
Những lúc khó khăn nhất, nàng luôn nghĩ đến y.
Lúc trước ở rừng Tử Đằng đã quyết tuyệt như vậy, bây giờ lại tìm y cầu viện. Người như nàng, quả thật nên bị bằm thây vạn đoạn.
Nàng khẽ thở dài, hỏi Xuân Minh:
– Lệnh tiễn Bích Vi cho chúng ta, có phải trên mỗi xe ngựa đều có vài cái không?
– Vâng ạ, – Xuân Minh lập tức đáp. – Phải đấy, nơi này cách Nam thành chỉ bốn, năm dặm, chẳng phải lúc này Hầu gia đang dẫn quân đi tuần ư…
Xuân Minh là người nhanh nhạy, thấy Thanh Lan rũ mắt là biết ngay tiểu thư nhà mình thấy hổ thẹn nên không nói tiếp nữa.
Xuân Minh lấy lệnh tiễn ra khỏi ngăn kín. Nói là lệnh tiễn, nhưng thật ra đó là pháo hoa hiệu lệnh dùng bí pháp của quân đội chế ra, thường được dùng để làm pháo truyền tin, cầu viện, cảnh báo trong chiến tranh ở biên giới. Loại pháo này rất sáng, đứng cách mười dặm cũng có thể nhìn thấy, nên dù gió tuyết cản tầm nhìn nhưng trong vòng năm dặm thì hoàn toàn không có vấn đề.
Lệnh tiễn của Dũng Quốc công phủ chính là loại cũ b*n r* pháo màu xanh lam đã bị đào thải từ lâu; bây giờ trong quân sử dụng pháo màu đỏ tím, dễ thấy hơn nhiều.
Nên chỉ cần Thôi Cảnh Dục nhìn thấy sẽ nhận ra ngay là nàng.
Thanh Lan rũ mắt, nhưng không chần chừ thêm nữa.
– Phóng đi. – Nàng nói.
Xuân Minh giao lệnh tiễn cho Liễu Cát. Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Liễu Cát nhìn thấy lệnh tiễn. Lần cuối phóng lệnh tiễn là vì Diệp đại nhân và Phan di nương mượn danh nghĩa lục soát phủ để xông vào Ngô Đồng viện nên phải dùng để gọi Thẩm Bích Vi đến cứu. Khi đó gã vẫn còn nhỏ, cho nên vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy.
Chỉ có Dương thúc từng thấy. Ông cầm lấy, hướng lệnh tiễn lên trời rồi châm lửa.
Pháo hoa màu xanh lam rít lên một tiếng, bay thẳng lên chân trời. Lệnh tiễn bay cao hơn bất cứ loại pháo hoa nào, mang theo tiếng rít mạnh. Thẩm Bích Vi từng mở một lệnh tiễn ra xem, bên trong có lắp cái bánh xoay tạo âm, tạo tiếng còi vô cùng bén nhọn, có thể truyền đi cực xa.
Lệnh tiễn bay lên không, sau đó nổ tung. Tuy quầng sáng không lớn, nhưng sắc xanh tím này sáng rất lâu trên bầu trời đêm, mang theo tiếng còi rít chói cả tai. Đừng nói chỉ ở cửa thành Nam, khéo cả người trong thành cũng nhìn thấy được.
Thẩm Bích Vi từng nhờ lệnh tiễn này để cứu các nàng, bây giờ đến lượt nàng dùng lệnh tiễn cứu mẫu thân của Thẩm Bích Vi. Đây cũng coi như tình nghĩa hai nhà, có qua có lại, hôm nay cũng nên làm như vậy.
Nàng là Diệp Thanh Lan, cũng chỉ có thể khiến y chịu ấm ức thôi.
.
.
.
Bắn xong lệnh tiễn, tâm trạng của Thanh Lan tệ đi rất nhiều. Đới Ngọc Quyền là người tâm tư tinh tế, tại sao lại không hiểu chuyện này quá nửa liên quan đến Thôi Cảnh Dục. Trong bữa tiệc hôm đó, gã cũng đã đoán được rồi, kết hợp với những tin tức khác, cũng hiểu được tình hình đại khái.
Nhưng gã cũng không vội hỏi, mà nói lảng sang chuyện khác:
– Thật ra trên đời này không có chuyện gì quan trọng hơn sức khỏe trưởng bối đâu.
Thanh Lan cũng biết gã đang an ủi mình, nên dù lòng dạ rối bời, vẫn cứ miễn cưỡng trả lời:
– Cũng phải. Trưởng bối nhà Đới đại nhân thế nào, có được mạnh khỏe chăng?
– Phụ thân ta mất sớm, sức khỏe mẫu thân cũng không tốt, không chăm sóc được ta. Nên thật ra ta theo chân tổ phụ mà lớn.
Đới Ngọc Quyền từ tốn kể.
– Tổ phụ coi trọng ta nhất trong số con cháu trong tộc. Lần này đến kinh thành cũng ký thác kỳ vọng lớn lên người ta, những việc này hẳn Diệp tiểu thư đã biết rồi…
Hai nhà suýt nữa kết thành thông gia, lời này lại nghe như đang tự giễu.
Thanh Lan cũng cảm thấy xấu hổ, nên chỉ đáp yếu ớt:
– Đới đại nhân một thân một mình ở kinh thành, làm gì cũng không dễ, thật vất vả.
– Thật ra vất vả là chuyện nhỏ, ta chỉ sợ phụ sự kỳ vọng của trưởng bối.
Gió bên ngoài vẫn rít từng cơn, thời tiết lạnh giá, trong khoang xe ngựa lại như con thuyền cô độc trên biển rộng. Họ là khách ngồi chung thuyền, dù chỉ là bèo nước gặp nhau, đến lúc này cũng sinh ra chút đồng tình.
– Ta là đứa sinh muộn, tổ phục năm nay đã tám mươi rồi. Ông ấy là người ngay thẳng, nghiêm túc thận trọng. Ngày đưa ta đến kinh thành, ông ấy đã nghĩ đó là lần cuối gặp nhau nên đã tiễn ta đi qua hẳn ba trạm dịch.
Đới Ngọc Quyền để tay lên lò sưởi, ánh sáng nhỏ chiếu lên gương mặt gã, dù là lúc này, gã vẫn giữ nguyên vẻ lịch sự lễ độ.
– Sau Tết gia tộc gửi thư đến, tổ phụ vẫn không chịu nói thật. Là đường huynh báo cho ta, mắt trái của ông ấy đã mù hẳn, chỉ còn mắt phải nhìn được chút ít. Thế mà ông ấy vẫn giục họ tìm lại những bài văn cũ của ta, đóng lại thành tập rồi gửi đi…
Gã mỉm cười tự giễu.
Ngũ tộc Giang Nam chọn ra người xuất sắc nhất, đương nhiên mọi mặt phải xuất chúng, chuyện học hành cũng không thua ai. Chỉ tiếc lại không được đi đường chính quy của sĩ tử. Từ việc gã qua Bình Quận vương phủ để vào hoàng thương, lại vào nha môn nội phủ là thấy được rồi.
Tổ phụ của gã hẳn cũng thấy tiếc.
– Theo phong tục trong kinh, sĩ tử lên kinh ứng thí đều dâng tập văn cho danh sĩ. Đới đại nhân có tài, về sau ắt có lúc thu học sinh khắp thiên hạ. – Thanh Lan chưa bao giờ nói dối, chỉ có thể thuận theo tình hình mà an ủi. – Đới lão đại nhân khổ tâm sưu tầm văn chương của đại nhân, về sau tự có lúc dùng đến.
Tuy đường học hành của gã đứt đoạn, nhưng không có nghĩa không thể leo cao hơn tất cả người trong thiên hạ. Đến học vấn nửa mùa như Trần đại nhân còn có thể trở thành thủ lĩnh văn thần, huống hồ Đới Ngọc Quyền lại có tiền đồ vô hạn.
Lời an ủi của Thanh Lan hiển nhiên đã chạm đúng vào nỗi lòng của Đới Ngọc Quyền. Gã là hi vọng của Ngũ tộc Giang Nam, trên người vừa có cái sĩ của kẻ đọc sách, vừa có sự thực dụng của thương nhân. Giờ khắc này gã chỉ đang ngủ đông, biết đâu về sau lại hóa rồng hóa hổ, làm được việc lớn.
Nên gã mới trực tiếp hỏi:
– Có phải đó là bài của Ấu Khanh không?
– Cái gì?
Trong ánh đèn mờ mờ của khoang xe, Đới Ngọc Quyền hỏi thẳng vào vấn đề:
– Ngày đó trong tiệc, Thẩm thiếu phu nhân có nói đến một bài từ hợp với Diệp tiểu thư, có liên quan đến hoa sen. Thẩm tiểu thư nói do phụ nữ viết, lúc đó ta đã đoán được rồi. Ta đoán Diệp tiểu thư sau đó về nhà cũng lật sách tìm, hẳn là bài từ của Ấu Khanh đó chứ?
Thanh Lan cũng nhận ra nên mặt đỏ lên.
– Thật ra bài từ này viết rất hay, xưa nay thơ từ không nặng về tinh xảo, chỉ cần hợp tình hợp cảnh, xuất phát từ nội tâm là đủ. Dù là người mới viết cũng có chỗ cảm động. – Đới Ngọc Quyền bình luận.
Thứ gã bình không phải bản thân bài từ, mà là tình cảm bên trong.
Gã đoán đúng rồi.
Chẳng trách Lăng Ba coi trọng gã đến vậy, người này quả thật trầm ồn đến đáng sợ.
Hôm ấy Hàn Nguyệt Khởi ra câu đố trong buổi tiệc, Thanh Lan đã thấy không ổn. Nàng giỏi về sách thánh hiền, chứ thơ từ cũng bình thường thôi. Đến lúc về nhà giở sách ra tìm, mới biết đó là bài Lãng đào sa của một cô gái thời Tống tên là Ấu Khanh.
Câu chuyện cũng thật bình thường, là thanh mai trúc mã, đi học cùng biểu huynh, đính ước từ thuở nhỏ. Về sau cha mẹ trọng phú khinh bần, làm khó biểu huynh, gả Ấu Khanh cho một tên võ tướng. Biểu huynh ngày sau đỗ đạt, được bổ nhiệm làm quan. Đúng lúc ấy, Ấu Khanh theo võ tướng đi trấn thủ Thiểm Hữu, lúc gặp đôi bên gặp nhau ở trạm dịch, biểu ca giục ngựa không để ý, Ấu Khanh mới viết bài từ này.
“Mục tống sở vân không, tiền sự vô tung.
Mạn lưu di hận tỏa mi phong.
Tự thị hà hoa khai giác vãn, cô phụ đông phong.
Khách quán thán phiêu bồng, tụ tán thông thông.
Dương tiên na nhẫn sậu hoa thông.
Vọng đoạn tà dương nhân bất kiến, mãn tụ đề hồng.” (1)
Câu mà Hàn Nguyệt Khởi đem ra đùa chính là câu “Tự thị hà hoa khai giác vãn, cô phụ đông phong” kia. Bởi vì ngày ấy, trên thẻ hoa của Thanh Lan chính là hoa sen, viết “Đương niên bất khẳng giá đông phong, hồng y thoát tẫn phương tâm khổ”
Có ai xứng với “gió đông” hơn vị Hầu gia hai tư tuổi, đại thắng mà về cơ chứ?
Mà Hàn Nguyệt Khởi là bạn thân của Thanh Lan, câu nàng ấy chọn nhẹ nhàng hơn thẻ hoa nhiều, cũng vỗ về được nhiều hơn. Không phải vì gió đông sai, cũng không phải hoa sen sai. Hoa nở rồi tàn nào có sai, chỉ là hoa nở muộn nên phụ lòng gió đông mà thôi.
Có thể vì thấy Thanh Lan lúng túng, nên Đới Ngọc Quyền bèn mở lời.
– Thế nhân truyền tụng bài từ này, là nuối tiếc tình cảm bên trong, không phải có ý trách Ấu Khanh.
Lời của Đới Ngọc Quyền đầy sự an ủi:
– Phụ nữ thế gian vốn thân bất do kỷ. Ta là đàn ông cũng biết số phận vô thường. Nếu thực sự có người hồ đồ đến mức trách phụ nữ vì không thể làm chủ hôn nhân mà ghi hận thì cũng chỉ như tên biểu huynh kia thôi. Là kẻ không đáng, may mà không gả cho hắn.
Nhưng Thanh Lan là người thật thà nhất, dù người xung quanh đều khuyên nàng, nàng cũng không thể nhờ vậy mà gỡ rối cho chính mình.
Nàng chỉ hỏi ngược lại:
– Vậy nếu tiểu thư Ấu Khanh có thể tự mình làm chủ thì sao?
Đới Ngọc Quyền ngẩn ra, rồi nhanh chóng đáp lại.
– Thì cũng như Thẩm thiếu phu nhân từng nói thôi, duyên khởi duyên diệt là chuyện bình thường, tiểu thư cần gì tự trách?
Dường như gã muốn nói tiếp nhưng lại thôi.
Thanh Lan nghi hoặc nhìn hắn.
– Đới đại nhân cứ nói tiếp đi, đừng ngại. – Nàng cười tự giễu. – Theo lời của thế nhân, chúng ta cũng coi như bạn tốt, Đới đại nhân không cần lo lắng, ta không phải người cổ hủ.
Nói ra thì, tính tình hai người rất giống nhau, đều là kiểu hiểu quy củ, đã đọc hết sách thánh hiền nhưng bản thân vẫn có sự nổi loạn ngầm giấu kín sau tầng tầng lễ nghi. Nếu không, Hàn Nguyệt Khởi và Lăng Ba ở bên cạnh nàng sẽ không thích đi nhầm đường đến vậy.
Đới Ngọc Quyền cũng vì vậy mà hạ quyết tâm.
– Ngày ấy ta chớp mắt trong chòi nghỉ mát, đã vô tình nghe thấy Thẩm thiếu phu nhân và Diệp tiểu thư nói chuyện. Bởi vì uống rượu, phản ứng chậm nên chưa kịp nhắc nhở đã nghe xong rồi. Thật sự thất lễ.
Hóa ra, chính gã cũng cảm thấy băn khoăn.
– Xin tiểu thư tha thứ.
Thanh Lan chớp mắt, rồi mới nhớ ra gã đang nói đến đoạn đối thoại nào.
Là nàng và Hàn Nguyệt Khởi tâm sự, Lăng Ba cũng bị nàng ép cho cuống lên rồi. Thanh Lan vì Lăng Ba mà không lấy chồng, sự hi sinh này quá lớn nên Lăng Ba cũng mãi không lên xe hoa, làm lỡ việc kết hôn.
Hàn Nguyệt Khởi nhận ra, điều này cũng khiến Thanh Lan lúng túng, không thể không đưa ra một kết cục khiến Lăng Ba yên tâm, nếu không sẽ làm lỡ thanh xuân của Lăng Ba. Hai tỷ muội cứ bám nhau như dây leo, rõ ràng đều có ý tốt, nhưng lại vô tình làm tổn thương đối phương.
Thanh Lan vẫn nghĩ mãi chuyện này. Nàng định chờ lúc rảnh rỗi, muốn khuyên nhủ Lăng Ba như lần trước đã khuyên cô đào hôn, phân tích cẩn thận cho cô. Lăng Ba không cần chờ Thanh Lan có nơi chốn mới tái giá, nếu không chẳng phải làm lỡ dở cả hai ư? Cũng may Bùi Chiếu thành tâm, về sau cứ việc này nối việc kia, nên mãi nàng không tìm được cơ hội mở miệng.
Thật ra có lấy chồng hay không, Thanh Lan cũng không thấy quan trọng lắm. Ở vậy cả đời không lấy chồng thì đã sao? Phụng đạo cả đời cũng không sai mà, tiểu thư trong kinh không phải không có người cả đời không lấy chồng. Lời đồn thì cũng chỉ có vậy, đâu có người nào cả đời không bị người ta bàn tán chứ. Huống hồ Lăng Ba đã có nơi quy tụ tốt, thậm chí còn quá quyền thế, đủ để báo cả thù mới hận cũ. Đó là kết quả tốt đến mức Diệp Thanh Lan mười sáu tuổi không thể ngờ đến.
Nàng chỉ cần người nhà được bình an, hai muội muội đều được vui vẻ, nếu có thể thì kẻ ác bị ác báo, vậy là được rồi.
Trên đời đâu có chuyện như ý vẹn toàn.
Thôi Cảnh Dục là lối rẽ nhỏ trên đường đời của nàng. Tuy nơi ấy nở đầy hoa, nhưng lại không thể đi đến cùng. Nguyệt Khởi dặn nàng đừng phụ thanh xuân, nhưng thực ra chỉ cần thời trẻ có một đoạn niên hoa rực rỡ như thế đã đủ rồi. Chỉ cần dựa vào chút nhớ nhung ấy, là nàng có thể vượt qua năm rộng tháng dài.
Nhưng nàng không ngờ Đới Ngọc Quyền lại đưa ra một lựa chọn khác.
– Diệp tiểu thư đã nói chúng ta là bạn tốt, tri kỷ. Ta cũng nghĩ vậy, chúng ta đều là kiểu coi trọng trách nhiệm hơn người mình. – Gã mỉm cười, đưa ra một lời đề nghị với Thanh Lan, ôn hòa. – Nếu ta nghe trộm đã là sai, vậy thì cứ sai đến cùng. Ta cả gan, đề nghị Diệp tiểu thư thay vì đi làm ni cô, có thể cân nhắc đến… ta.
Thanh Lan giật mình.
Ngày ấy trong tiệc, nàng cứ tưởng Thôi Cảnh Dục chỉ cố ý làm khó Đới Ngọc Quyền, không ngờ gã lại thực sự có ý này.
– Đới đại nhân, hôn nhân không phải chuyện đùa…
– Nhưng đúng như Thẩm thiếu phu nhân từng nói, tình sinh tình diệt là chuyện bình thường. Nếu như không lấy tình yêu để bắt đầu hôn nhân, có phải càng dễ dựa vào không?
Đới Ngọc Quyền vừa định nói tiếp, khoang xe đã bị người ta dùng lực lắc nhẹ.
Giọng nói của Thôi Cảnh Dục vang lên.
– Xem ra ta đến không đúng lúc.
.
.
.
(1) Đây là bài từ Lãng đào sa · mục tống sở vân không của tác giả Ấu Khanh, đời Tống. Mình chưa tìm được bản dịch của bài này ở Việt Nam.
