Thanh Lan muốn giải thích chuyện Đới Ngọc Quyền bỗng nhiên cầu thân với mình. Thật ra nàng muốn giải thích tất cả, từ trận gió tuyết này đến việc cả hai ngồi trong xe tránh rét rồi mới đến chuyện cầu thân.
Nhưng chỉ sợ phía Thẩm phu nhân không chờ được.
Giữa họ luôn là như vậy, không kịp.
– Thẩm phu nhân bệnh nặng, ta có phương thuốc hữu hiệu nên nhờ Đới đại nhân đơn ta đến nha môn nội phủ lấy thuốc. Nhưng thuốc đó đã bị đưa lên Thanh Vân quan rồi, chúng ta vốn định lên núi ngay trong đêm nhưng gió tuyết lớn quá, bị cản ở đây.
Nàng chỉ có thể nói ngắn gọn về tình huống hiện tại, mong rằng y sẽ hiểu cho.
Bởi vì y là Thôi Cảnh Dục, y nhất định sẽ hiểu.
– La Dũng, đi theo ta một chuyến. – Y lạnh nhạt chỉ huy, – Vũ Sơn quay lại trông chừng cửa thành, hôm nay tuyết rơi lớn thế này, chỉ sợ trong thành cũng không yên ổn.
Thanh Lan lập tức nhận ra y đang làm nhiệm vụ.
– Ta có lệnh bài của Trưởng công chúa điện hạ, – Nàng lập tức bổ sung. – Thẩm gia là phủ Thượng Thư, cũng có thể mời cảnh vệ quân phụ trách phòng vệ, không tính là tự ý rời vị trí.
Thôi Cảnh Dục còn chẳng buồn nhìn lệnh bài trên tay nàng.
Y thậm chí còn chẳng muốn nhìn nàng một cái.
– Chuẩn bị thêm một con ngựa. – Y dặn dò La Dũng, – Đạp Tuyết không trầm ổn bằng Chiếu Dạ, bọc chân ngựa vào đi cho vững.
Thanh Lan lập tức nhận ra, thời tiết này ngựa cũng không nhìn rõ đường, chỉ sợ sẽ bị đi trượt mà gãy chân. Nàng nhớ Thôi Cảnh Dục từng nói, ngựa mà gãy chân coi như bị phế bỏ, không thể chữa được chỉ có thể an tử. Vô cùng tàn nhẫn.
Cả đời nàng luôn thấy mình lo liệu mọi thứ chu đáo, không để ai chịu thiệt thòi, thậm chí còn cho đi quá nhiều. Chỉ có với Thôi Cảnh Dục thì như luôn thiếu thốn.
Đúng lúc này còn có việc. Nàng chỉ có thể tự xuống xe nói chuyện với y. Thôi Cảnh Dục dắt Chiếu dạ ra, chuẩn bị xoay người nhảy lên ngựa, nàng nhắm mắt nói:
– Ta đi cùng huynh, chỉ có ta nhận ra vị thuốc kia.
Y vẫn cụp mắt, không nhiều lời, chỉ đáp:
– Lên đi.
Khổ nỗi Thanh Lan không biết cách lên ngựa. Thôi Cảnh Dục không để ý đến nàng, nhưng đang lúc khẩn cấp không thể trì hoãn. Thanh Lan tính tình đoan trang dịu dàng nhưng thật ra cũng cứng cỏi, nàng vươn tay giữ chặt lấy yên ngựa, chuẩn bị trèo lên trên.
Eo đột nhiên bị người ta giữ lấy, cơ thể nàng bỗng nhẹ bẫng. Thôi Cảnh Dục nhấc nàng lên như cầm một chiếc lá, lúc Thanh Lan đang hoảng hốt thì nghe y nói:
– Phải tách chân ra chứ.
Thanh Lan bình tĩnh lại, bắt chước theo dáng cưỡi ngựa của Thẩm Bích Vi để ngồi vững trên yên ngựa. Nàng không biết phải để tay ở đâu, cơ thể không khỏi nghiêng về phía trước, cũng may Thôi Cảnh Dục đã nhảy lên ngựa, nhẹ nhàng giữ lấy nàng.
Y cầm dây cương, để nàng dựa vào ngực mình, nói:
– Giữ chặt lấy yên ngựa là được.
Quân đội không mặc áo khoác, dù là mưa tuyết hay gì thì đều mặc áo choàng. Thôi Cảnh Dục dùng áo choàng bọc lấy Thanh Lan, giục ngựa phi nhanh về phía trước, dẫn theo La Dũng và Khổng Chương đi thẳng lên Thanh Vân quan.
Đường lên núi không quá khó khăn, chỉ hơi lạnh. Nàng nhận ra Thôi Cảnh Dục đi cũng vội, còn chẳng có cả mũ lẫn găng tay. Thẩm Bích Vi từng nói cưỡi ngựa rất khó, dù là giống ngựa tốt nhất cũng không tránh được xóc nảy.
Thanh Lan tựa vào lồng ngực y, nghe tiếng gió rít qua màng tai, lông thú trên chiêu quân bộ quất vào mặt cũng đau như đao cắt. Nàng xưa nay là một tiểu thư thế gia khuôn phép lễ độ, đừng nói cưỡi ngựa, đến đi đường xa cũng ít. Thế mà dù trong tình huống gấp gáp thế này, nàng vẫn cứ cảm thấy yên tâm.
Thật ra khi đó, Thôi Cảnh Dục từng đề nghị dạy nàng cưỡi ngựa, dạy bơi, cùng nàng đi ngắm biển, ngắm cảnh núi cao sông rộng, mặt trời lên ở biên cương, ngắm làn khói lẻ loi bốc lên giữa đại mạc…
Vậy mà đúng lúc mọi lời hứa bị phản bội, lại khiến y dẫn theo nàng cưỡi cùng một con ngựa. Đúng là vận mệnh trêu người.
Thanh Lan ngồi trên ngựa, không nói một lời, vì nàng biết có nói y cũng không nghe rõ. Hai tay nàng giữ chặt lấy yên ngựa, nhìn thấy rõ bàn tay nắm dây cương của y bị gió tạt đỏ chót, mới hiểu tại sao y lại bảo nàng giữ chặt yên ngựa. Làm như vậy, tay của nàng sẽ được giấu dưới áo choàng, không cần lộ ra.
Thôi Cảnh Dục cưỡi ngựa chở theo Thanh Lan, liên tục giục ngựa xông về phía trước. Lúc cưỡi ngựa, y chẳng nghĩ gì cả, tuyết hôm nay lớn thật nhưng cũng chưa bằng ở biên cương, đường đến Thanh Vân quan hắn từng cưỡi Chiếu Dạ đi một lần nên nhớ rất rõ.
Đây vẫn sẽ là một chuyến đi bình thường, nếu người ngồi trong lòng y không phải là hôn thê cũ.
Nếu như lúc nãy, y không nghe thấy nàng vừa được cầu hôn ngay trong buồng xe ngựa.
Lẽ ra lần trước y nên bắn chết tên họ Đới kia, dù sao hội xuân săn năm nào cũng có người bị ngộ thương mà.
Đúng lúc sát khí của Thôi Hầu gia chạm đỉnh thì bàn tay y chợt ấm lên, y còn tưởng mình gặp ảo giác.
Nhưng không phải.
Thôi Cảnh Dục có thể giục ngựa xuyên qua trận gió tuyết lớn của biên cương, tác chiến trên sông băng. Nơi lạnh giá kia đã khiến tay hắn lạnh đến nứt nẻ, đến mức chút gió tuyết kinh thành này chẳng đáng gì.
Nhưng Diệp Thanh Lan bên cạnh y, một tiểu thư đội mũ chiêu quân, da dẻ mềm như cánh hoa không chịu nổi gió tuyết vùi dập lại nhẹ nhàng vươn tay ra, che lên bàn tay nắm dây cương đang lạnh buốt của y.
.
.
.
Bởi vì chuyện che tay kia, lúc đến Thanh Vân quan, tay của Thanh Lan đã nứt ra.
Thôi Cảnh Dục ban đầu còn không phát hiện, đến lúc họ chạy vội vào nhà khô, các đạo nhân châm đèn, họ tách ra tìm thuốc y mới nhận ra. Trên bàn tay đang bận lật sách của Thanh Lan, từ mu bàn tay đến ngón tay đã đầy vết nứt.
– Mang mỡ chồn tới đây. – Y lập tức sai người.
Thanh Lan cản y lại.
– Tìm thuốc đã, những chuyện khác tính sau.
Nàng cực kỳ cố chấp, tay thoăn thoắt mở ra một quyển sổ khác. Đang mải mê tìm thì, La Dũng đã la lên:
– Thấy rồi!
Thanh Lan đến xem, là ghi chép từ mười lăm tháng trước, bên trên viết là một hộp nhục thung dung. Nàng giơ đèn tìm kiếm những dược liệu đã được gói thành bao, Thôi Cảnh Dục tìm được bao đề “mười lăm tháng giêng” bèn rút kiếm cắt đứt dây thừng. Bên trong túi là bao lớp bao nhỏ được xếp chồng lên nhau, Thanh Lan tìm một chút liền nhìn thấy.
– Đây rồi!
Nàng ngồi xổm xuống, muốn rút chiếc hộp đó ra. Thôi Cảnh Dục đẩy những vật nặng dưới đất để dọn chỗ, Thanh Lan mở hộp, bên trong đúng là một cây nhục thung dung đen thùi.
– Cắt một đoạn ra cho ta nhìn một cái.
Thanh Lan đưa cho Thôi Cảnh Dục xắt một miếng nhỏ, cẩn thận soi dưới đèn để kiểm tra, còn dùng móng tay bấm xuống xem có dầu chảy ra không.
Thanh Lan nhìn nhục thung dung, Thôi Cảnh Dục thì nhìn nàng. Gương mặt đang tập trung của nàng hơi cúi xuống, trên bàn tay mảnh khảnh của nàng toàn những vết nứt đỏ rát.
– Đúng là nó rồi!
Thanh Lan mừng rỡ. Nàng rút một bao thuốc trong ngực áo ra, cầm cân tiểu ly cân ra một đoạn nhục thung dung rồi bỏ vào gói thuốc. Nói:
– Thạch hà nhục thung dung là thần dược, phải dùng ba lạng mới đủ, cắt thành lát là được.
Thôi Cảnh Dục lấy gói thuốc của nàng đưa cho La Dũng.
– Đạp Tuyết của La Dũng chạy nhanh nhất, lại thuộc đường, để hắn đi đưa thuốc, chắc chắn có thể đưa đến Thẩm gia. – Y hỏi Thanh Lan. – Có muốn dặn gì thêm không?
Thanh Lan lấy đơn thuốc ra bọc vào gói thuốc, kín đáo đưa cho La Dũng. Nàng còn chia một phần lớn nhục thung dung và tàng hồng hoa cho gã, dặn:
– Cách dùng rất dễ, các sắc thuốc cũng viết trong đơn rồi. Ba bát nước nấu thành một bát, uống lúc còn nóng. Một thang có thể giảm đau, ba thang có thể hạ sốt. Nếu như không hiệu quả chứng tỏ dược liệu đã sai, ngươi cầm cả nhục thung dung và tàng hồng hoa theo, những loại thuốc khác Thẩm gia hẳn có sẵn rồi.
La Dũng lập tức nhét thuốc vào túi ngực, không trì hoãn mà nhảy lên ngựa phóng đi thẳng.
Trái tim của Thanh Lan bây giờ mới được yên ổn, nàng cẩn thận thu lại chỗ nhục thung dung còn sót. Thôi Cảnh Dục quay sang dặn dò Khổng Chương:
– Đi gọi mấy người, đưa chiếc xe ngựa kia và người trên xe về nhà đi.
Khổng Chương hỏi:
– Tướng quân thì sao ạ?
– Chúng ta chờ ngớt tuyết rồi xuống núi.
Thật ra Thôi Cảnh Dục cũng không vội xuống núi. Khổng Chương là người có vợ, cực kỳ chu đáo, tuy hắn gọi tướng quân theo quy củ, nhưng câu hỏi thật sự của hắn là: Xe ngựa đi về rồi, vị tiểu thư này làm sao xuống núi được?
Nhưng vị tiểu thư kia có vẻ không ngại, còn tiện tay rút một tờ giấy các đạo nhân đã chuẩn bị cho, đang mải mê viết gì đó.
– Chờ ta một chút. – Nàng vừa viết, vừa nói. – Ngươi giao giúp ta một phong thư, cho Đới đại nhân trên xe ngựa.
Chữ của nàng rất đẹp, nhưng không ai dám đọc kỹ nội dung trên thư. Khổng Chương âm thầm bái phục: Quả nhiên bình tĩnh như núi.
Nàng viết xong thì bỏ vào bao thư, tay lại hơi run không nghe lời. Thôi Cảnh Dục nói:
– Để ta làm cho.
Y nhận lấy thư trên tay nàng, nhẹ nhàng gấp lại, bỏ vào bao rồi đưa cho Khổng Chương.
Khổng Chương cũng không dám nấn ná lâu. Hắn vội vàng xuống núi, thực hiện mệnh lệnh của tướng quân mình.
Thôi Cảnh Dục tiễn Khổng Chương đi, rồi lại vào trong kho tìm mỡ chồn. Lúc y quay ra đã không thấy Thanh Lan đâu nữa, nhưng Thanh Vân quan không lớn, Thôi Cảnh Dục nhanh chóng tìm được Thanh Lan ở đại điện.
Nàng đang đứng trước tượng thần dát vàng trang nghiêm, tay cầm thẻ hương c*m v** lư, vẻ mặt đầy sự cung kính.
– Ta nhớ trước đây nàng không tin những chuyện này. – Thôi Cảnh Dục nói.
Y đứng trong thần điện, vẫn là vẻ kiêu căng khó thuần, tay vịn bội kiếm, vẫn là bóng người vững chãi đã trở về từ chiến trường. Người hắn khoác cẩm bào thêu mây, trong mây là bóng mãng xà ẩn hiện. Đây là hoa văn Bệ hạ đã ban cho hai nhà Thôi, Ngụy.
Y không biết Thanh Lan vì y mới tin những điều này.
Thôi Cảnh Dục không biết, Thanh Lan cũng không nói, chỉ ngoan ngoãn thắp hương xong mới đáp:
– Vận mệnh vô thường, những thứ con người có thể làm được quá hữu hạn, khẩn cầu thần phật cũng là bình thường.
Thật ra Thanh Lan cũng chỉ cầu xin thần phật phù hộ một chuyện. Người đọc sách không đề cao chuyện dựa vào thần linh mà phải tự dựa vào bản thân mà vượt qua. Người phải qua tôi luyện mới thành tài được.
Nhưng cõi đời này luôn có chuyện cầu không được, bỏ không xong. Dù là Diệp Thanh Lan nề nếp kỷ luật cũng không ngoại lệ.
– Nàng biết chuyện về Chiên La vương không?
Trong đạo quan lại hỏi chuyện Phật gia, đúng là chuyện chỉ có hắn làm được.
Nhưng Thanh Lan biết tại sao y muốn nói.
– Ta biết. Nguyệt Khởi cũng từng kể.
Hoàng tử Chiên La tuổi trẻ nước mất nhà tan, hôn thê phải tái giá với kẻ thù. Ngài oán hận thế giới này thật nhiều năm, chờ đến ngày phục quốc để đoạt lại tất cả. Nhưng cuối cùng ngài phát hiện hôn thê của mình đã mất từ lâu, những thứ ngài truy đuổi nhiều năm chỉ là ảo ảnh. Người ngài yêu lẫn hận đã rời xa trần thế từ lâu, cho nên ngài hiểu được hồng trần, ngộ ra cuộc đời vô thường, từ đó lập địa thành Phật.
– Nhưng về sau ta đọc sách, lại nhìn thấy một mặt khác của câu chuyện đó.
Thôi Cảnh Dục đứng trước tượng thần, tướng quân từng trải qua chiến trường đều có uy, nói là sát khí thì hơi thiển cận mà như một pho tượng sắt, vì trải qua mưa gió mà rách đi lớp sơn ngoài.
Nhưng cách y nhìn nàng, lại vẫn như chàng thanh niên hai mươi tuổi, dắt ngựa chở nàng đi qua đồng hoa.
Y nói:
– Trong câu chuyện kia, Chiên La vương lên tháp thấy di cốt của hôn thê, cũng không hề bừng tỉnh đại ngộ ngay. Ngài mai táng hài cốt của nàng, đăng cơ ở vương thành, trở thành vị quốc vương anh minh. Quốc gia của ngài trù phú, thái bình, nhưng khi mọi chuyện có vẻ hoàn mỹ, bỗng một ngày ngài tự chọc mù một bên mắt. Ngài trở thành ăn mày, lang thang nơi tràn thế, vương quốc của ngài cũng có chủ nhân mới. Ngài đã lang thang rất nhiều năm, đến lúc sắp chết mới được Phật đến dẫn độ, vạch trần u mê của ngài. Thanh Lan biết đó là gì không?
Có thể vì ánh mắt của các thần tượng đều đang đổ xuống, nên Thanh Lan có chút hoảng hốt.
Lần cuối Thôi Cảnh Dục gọi nàng là Thanh Lan, đã là chuyện của bốn năm trước.
Y là một tướng quân tài ba. Có thể bày mê trận, tự có phục binh. Bốn năm này, Thanh Lan vì y mà đọc binh thư, như thể mỗi lần đọc một quyển, có thể gần gũi y hơn một chút.
Nhưng nàng vẫn hỏi:
– Đó là gì?
Thôi Cảnh Dục cụp mắt, đáp.
– Trong quyển sách đó, chuyện của Chiên La vương, gọi là “ba điều đó khó bỏ”. Ẩn dụ rằng lòng người có ba thứ khó dứt nhất. Vương tử biến thành cướp, là tình khó bỏ. Lên tháp thấy hôn thê, là hận khó bỏ. Cuối cùng cam nguyện chọc mù mắt, trở thành ăn mày lang thang vì ký ức cũ đang trùm lên ký ức cũ. Ngài chọc mù mắt, để có thể nhớ được bóng dáng cũ của hôn thê, nhớ tới cha mẹ, nhớ được vương cung. Là niệm khó bỏ. Phật dẫn đường vạch trần mê chướng của ngài, cuối cùng buông tay ba thứ khó bỏ qua, Chiên La vương liền thành Phật.
Y kể lại chuyện này rồi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Thanh Lan:
– Nhưng ta chỉ là người phàm, tại sao lại muốn thành Phật.
Thanh Lan nhận ra Thôi Cảnh Dục muốn nói gì, cõi lòng rung động, vô thức lùi về phía sau.
Từ lúc gặp Thôi Cảnh Dục ở Hoa Tín yến, y đã như vậy rồi. Khi đó y khoác áo đỏ, là một thiếu niên lang tuấn tú lạnh lùng. Hắn cưỡi chiếu dạ đứng dưới tán hoa, nàng và đám đông đi qua y mới hé mắt lên nhìn. Hai người cách hoa nhìn thấy nhau, cõi lòng xao động như sóng.
Cho nên nàng biết y xuất hiện thường xuyên ở Hoa Tín yến không phải ngẫu nhiên. Thi cưỡi ngựa bắn cung, đua ngựa, chơi mã cầu mà có ném hoa lên lầu, dù là Trần Diệu Khanh hãy thiếu gia của Liễu gia mà ném hoa về phía nàng, ánh mắt của y lập tức trở nên lạnh lùng.
Nàng biết, nàng luôn biết. Mãi đến khi Hàn Nguyệt Khởi làm bà mai, để hai người cùng đi dạo hội đèn lồng trong đêm Nguyên Tiêu. Đi suốt cả một đường, có rất nhiều người thích nàng nàng đều bình thản, chỉ có y là khác.
Thanh Lan luôn cảm giác mình được Thôi Cảnh Dục theo đuổi. Nàng như chú thỏ trên thảo nguyên bao la, hốt hoảng tìm một chỗ trốn. Người khác dù có nói trực tiếp, nàng cũng không để tâm.
Vì nàng biết, mình sẽ không đầu hàng trước bất cứ ai.
Chỉ mình y.
Bây giờ, ở nơi điện thần, nơi những bức tượng trang nghiêm đang nhìn xuống. Y tiến lên, nàng hốt hoảng lùi lại, như một vị bại tướng. Mà bại tướng thì lấy đâu ra can đảm?
Lùi đến cửa điện, nàng suýt vấp ngã cũng may y kịp nghiêng ngời ôm lấy nàng. Thanh Lan vừa đứng vững đã vội né ra, cảnh này chắc khác nào cảnh nam nữ theo đuổi nhau trong Kinh thi. Cô gái luôn thỉnh cầu, chỉ mong tình lang không vượt qua bức tường rào nhà mình.
Bởi vì nàng yêu Thôi Cảnh Dục, nên y có quyền này. Y đứng trong đạo quan, nhìn về phía nàng, hỏi một đáp án.
