Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 137: Giang Nam



Không uổng công Thanh Lan bôn ba trong đêm tuyết. Lại có La Dũng quất ngựa mang thuốc tới.

Lúc đó Thẩm phu nhân vốn đã hấp hối, phải ngậm sâm giữ sức, bên cạnh có Thẩm Vân Trạch và Thẩm Bích Vi đang chờ nghe di ngôn, đến cả Dũng Quốc công gia cũng vội vã chạy đến.

Đây là lần đầu tiên La Dũng nhìn thấy vị chiến thần trong truyền thuyết này. Tuy rằng râu tóc đã hoa râm, nhưng ông vẫn tỏa ra thứ khí chất bức người. Thẩm đại nhân chột dạ nên chỉ dám khoanh tay đứng cạnh, không dám nói một câu. Đủ thấy lời đồn quả nhiên không sai.

Nhưng dù sao cũng là bậc cha mẹ, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh. Trên người lão Quốc công gia vẫn còn tuyết chưa phủi, ông ngồi ở gian ngoài như một bức tượng đồng, người xung quanh không ai dám khuyên, mãi đến lúc La Dũng bước vào.

La Dũng cầm thủ lệnh của Thanh Lan, xông thẳng qua ba lớp cửa. Lăng Ba như nhặt được báu vật, nha hoàn lập tức đi sắc thuốc. Đã có Thẩm Bích Vi ủng hộ, lại có Dũng Quốc công trấn giữ, họ mặc kệ Thẩm đại nhân định nói gì, chỉ chăm chăm cạy miệng Thẩm phu nhân mà trút thuốc vào.

Chưa đến nửa chung trà, Thẩm phu nhân đã hạ sốt. Noãn Hương các hân hoan. Thẩm Bích Vi chợt nhớ ra Thanh Lan vẫn chưa biết tình hình, bèn bắn lệnh tiễn truyền tin. Cô nàng vừa truyền tin xong, đã thấy Lăng Ba đứng bên cạnh Hàn Nguyệt Khởi, thì thầm hết sức bí mật.

Thẩm Bích Vi thở dài.

– Hai người cũng dừng chút đi, – Cô nàng bĩu môi, – Lúc nào rồi còn nghĩ đến chuyện đó hả?

– Nói bậy, – Lăng Ba thẳng thắn đáp, – Rõ ràng bọn ta đang nói, tỷ tỷ và Thôi Hầu gia đều đang ở Thanh Vân quan, có nên phái người đến đón không mà.

Lăng Ba đúng là được lợi còn ra vẻ. Cô và Hàn Nguyệt Khởi bận suốt từ mùa đông đến mùa xuân, tính toán đủ đường còn chẳng bằng thiên ý. Một trận tuyết lớn nhốt Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục ở Thanh Vân quan, đợi đến hừng đông thì băng tan hoa nở rồi còn gì nữa.

Đúng là trong cõi u minh tự có thiên ý. Lúc cố nối tơ hồng thì mãi chẳng xong, rõ ràng lần này mọi người đều dốc sức vì Thẩm phu nhân nhưng lại vô tình đẩy hai người họ vào một chỗ.

Đúng là thuốc chữa đúng bệnh, đến tối, Thẩm phu nhân đã khỏe hơn rất nhiều. Đến lúc hừng đông, bà đã có thể ngồi dậy. Cả Thẩm phủ vui mừng khôn xiết. Chờ đến lúc Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục xuống núi, tuyên bố hai người đã làm hòa rồi bàn chuyện hôn nhân thì đúng là song hỷ lâm môn.

Hai người vốn đã đính hôn, mọi thứ đều đã có. Phía Ngụy phu nhân đã sắp xếp, mang hết những thứ đã được chuẩn bị từ bốn năm trước ra. Bên Lăng Ba cũng không chậm, cô vừa lo liệu chuyện hôn sự với Hàn Nguyệt Khởi, lấy hết số tơ lụa đã chuẩn bị năm xưa ra, vừa cười vừa nói:

– Đây mới gọi là phượng hoàng đậu gốc ngô đồng, giờ là vật quy nguyên chủ.

Thôi Cảnh Dụng định hôn đương nhiên kinh động đến hoàng cung. Đúng dịp mồng ba tháng ba, tết Thượng Tị, trong cung tổ chức cung yến. Các thế gia, quan gia trong kinh và các cáo mệnh phu nhân đều phải vào cung dự tiệc.

Cung yến xa hoa, náo nhiệt hơn Hoa Tín yến bên ngoài rất nhiều. Các quan viên đều mặc lễ phục. Các phu nhân, tiểu thư cũng trang điểm theo phẩm cấp. Cảnh muôn hồng nghìn tía, vàng bạc lộng lẫy, vô cùng phú quý.

Mà Thôi Hầu gia và Diệp đại tiểu thư vừa định hôn lập tức trở thành đối tượng trêu ghẹo cho cả  tiệc.

Huống hồ, Bệ hạ còn dẫn đầu trêu đùa. Hiếm tâm trạng của ngài tốt đẹp, mới uống ba tuần rượu đã gọi Thôi Cảnh Dục tới, cười nói:

– Nghe nói chuyện vui của khanh sắp đến? Trẫm còn đang định chỉ hôn, xem ra nữ nhi Diệp gia rất tốt.

Người bên ngoài nghe có thể còn thấy nghi ngờ, nhưng Thôi Cảnh Dục biết hiện tại Bệ hạ còn phải dựa vào y, nên vẫn bình tĩnh đáp lại:

– Bệ hạ nói đùa rồi.


Có lẽ do Trưởng công chúa đã khuyên, cũng có thể hôm nay Dũng quốc công cáo bệnh không đến cung yến khiến Bệ hạ động lòng trắc ẩn. “Thiên tướng quân” khí phách năm đó giờ đã già rồi, tựa như một con hổ bị người giam trong lồng, trong kinh khó tránh khỏi có lời ra tiếng vào. Người ta nói thiên tử lương bạc, danh tướng như vậy còn chịu cảnh tuyệt tự, có thể  thấy Triệu gia vô tình.

Nên Bệ hạ với quân Trấn Bắc không cứng rắn như trước, với Thôi Cảnh Dục lại càng khoan dung. Trong tiệc thỉnh thoảng có người chọc ghẹo chuyện kết hôn của Thôi Cảnh Dục. Thôi Hầu gia anh minh cả đời, hiếm lắm mới tìm được một sơ hở. Bệ hạ trêu y còn chịu được, đến lúc tan tiệc, y đi đưa Thanh Lan lên xe ngựa liền bị các phu nhân đồng loạt trêu đùa, hắn mới thấy hơi không chịu nổi.

Bùi Chiếu tuy cũng tốt, nhưng thân phận của chàng quá cao, lại có vị trưởng bối như Trưởng công chúa điện hạ nên dù các phu nhân muốn chọc ghẹo một chút cũng không dám. Thôi Hầu gia thì vừa tay hơn, tính tình Thanh Lan lại ôn hòa. Ai chẳng biết chuyện họ lãng phí bốn năm, biết bao thiếu phu nhân còn tiếc thay. Hôm nay lại có kết thúc tốt đẹp, nên ai cũng mừng cho nàng cả.

Nên Thôi Cảnh Dục vừa đến, các phu nhân đã đón với tâm thế xem trò hay. Đến khi y khoác áo choàng lông cáo do Thanh Lan, lại dìu nàng lên xe ngựa, thì ai nấy đều bật cười.

– Ai cũng bảo Thôi Hầu gia lạnh lùng vô tình, xem ra là chúng ta đến không đúng lúc thôi. – Hà phu nhân là người đầu tiên cười nói.

Thật ra, trong lời của bà vẫn có vài phần ghen tị. Lúc trước Hà gia muốn tác hợp Hà Thanh Nghi với Thôi Cảnh Dục, đã sớm biết được sự lạnh nhạt của Thôi Cảnh Dục. Ai mà ngờ lại có ngày hôm nay.

Nhưng bây giờ Diệp gia danh tiếng đang thịnh, lập tức có một phu nhân khác bù vào, như đang trêu đùa con gái:

– Phả, phải, có thể thấy nhân duyên vốn là tiền định rồi.

– Hôm nay chúng ta đúng là được mở mang tầm mắt, có người thu phục được Thôi Hầu gia này.

Chẳng trách họ lại đùa như vậy, bởi vì Thôi Hầu gia cũng không khó chịu, thậm chí còn mỉm cười không tranh luận chút nào.

Lúc đó cung yến đã tan, các phu nhân đều tụ tập ở cửa cung chờ lên ngựa nhà mình. Thanh Lan cũng đã lên xe, nghe như vậy chỉ cười nói:

– Các phu nhân đừng đùa nữa mà, chúng ta không chịu nổi.

Thanh Lan đoan trang lại là đối tượng dễ bị chọc ghẹo nhất, nên nàng mở miệng các phu nhân lại càng hăng hái. Nếu không nhờ Lăng Ba và Hàn Nguyệt Khởi, còn không biết cái đôi này bị ghẹo đến khi nào.

Bên ngoài rộn ràng vui vẻ, trong cung lại có vẻ tối tăm. Tính tình Bệ hạ không ai rõ bằng Triệu Diễn Trạch. Nói ra thì nghe bất kính, nhưng những lúc hân hoan thế này, Bệ hạ như đang vui mừng cùng dân chúng, long nhan đại duyệt chứ bao nhiêu tâm tư thâm trầm, ý chỉ lương bạc đều được quyết định vào giờ khắc này.

Cũng may bây giờ khác xưa, đã có Triệu Diễn Trạch thì có thể hòa hoãn một chút.

Triệu Diễn Trạch vốn hiếm khi dự cung yến, huống hồ hôm nay Thẩm Bích Vi cũng không đi nên cậu càng không muốn đi. Là bệ hạ sau khi tan tiệc đã ghé thăm cậu.

Mấy hôm nay, cậu ho khan suốt nên thường ở lại trong cung. Lúc bệ hạ đến thăm, cậu vừa uống thuốc xong, đang ngồi đọc sách, thấy thái giám xướng lễ bên ngoài mới đứng dậy tiếp giá.

– Đọc sách thương thần, cả ngày cháu chỉ ngồi trong phòng đọc nhiều như vậy làm gì?

Triệu Diễn Trạch trước mặt Bệ hạ vẫn cực kỳ thoải mái, bèn mỉm cười trả lời:

– Theo lời hoàng bá phụ thì không đọc sách chẳng lẽ đi săn ư?

Mấy ngày trước là hội xuân săn, bệ hạ còn lôi kéo Triệu Diễn Trạch đi, muốn cậu cưỡi ngựa bắn cung cho cơ thể khỏe mạnh. Không ngờ cậu chịu gió lạnh hai ngày, về cung liền nằm bẹp nửa tháng.

Nói đến đây, Bệ hạ cũng chỉ xấu hổ vuốt mũi:

– Hà gia làm việc trước giờ ẩu ta, thực sự không dựa dẫm được, sớm muộn cũng phải đổi.

Chuyện liên quan đến chính sự, Triệu Diễn Trạch không tiện nói thêm, chỉ cười.

– Cô cô đã về chưa ạ? Mấy hôm trước cô cô dẫn Anh Trinh đến thăm cháu, còn tặng rất nhiều quà, cháu còn chưa đáp lễ.

Cung nữ bưng trà đến, Bệ hạ hôm nay đã uống rược, lời nói cũng mang hơi say:

– Đến cùng chỉ có hai nhà các người thân thiết, trẫm là người ngoài.

Xưa nay gần vua như gần cọp, nếu như người khác nghe xong lời này ắt sẽ run lẩy bẩy nhưng Triệu Diễn Trạch vẫn bình thản như không.

– Đâu phải. Hoàng bá phụ, chúng ta chẳng phải đều là người một nhà ư?

– Người ta chưa chắc đã muốn làm người một nhà với chúng ta, – Bệ hạ đáp nhạt nhẽo, – Trẫm đã sớm nói muốn tứ hôn cho Thôi Cảnh Dục, cô cô của cháu liền không cho. Bây giờ hắn định hôn với nữ nhi Diệp gia, chuyện kết hôn đã định rồi, trẫm còn phải làm chủ hôn.

Chỉ nghe thấy lời này, ai mà ngờ được trong tiệc chính Bệ hạ là người chủ động đề nghị làm chủ hôn cho Thôi Cảnh Dục. Lúc đó các quan chức đều nâng chén chúc mừng, nói hoàng ân mênh mông, ai ngờ được sau lưng hoàng đế lại kiêng dè thế này.

Triệu Diễn Trạch vẫn chỉ cười.

– Cô cô nể mặt Anh Trinh đó thôi.

Lời của cậu nghe như khuyên nhủ, nhưng từng chữ đều đứng về phía Bệ hạ, đến hơi lạnh trong giọng nói cũng giống hệt. Cậu nâng chén trà, mặt rũ xuống, thản nhiên nói:

– Diệp gia không có đàn ông, cực hợp làm ngoại thích. Tuy rằng có thân thiết với Thẩm gia nhưng cũng chỉ là bạn bè. Về sau muốn tách ra cũng đơn giản.

Câu này xem ra không chút kẽ hở, nhưng bệ hạ vẫn cẩn thận quan sát vẻ mặt cậu, hai người đều mỉm cười. Họ đều biết ý của đối phương, cũng bởi vì biết nên mới càng tin tưởng.

Các hoàng tử đều đã lớn tuổi, dường như những con sói con đang mọc nanh vuốt. Cũng chỉ có trước mặt Triệu Diễn Trạch, bệ hạ mới có cảm giác mình đang trêu đùa vãn bối.

– Cô gái Thẩm gia kia, A Yển thích thật sao? – Bệ hạ nửa đùa nửa thật hỏi.

Triệu Diễn Trạch chỉ cụp mắt uống trà, không đáp.

Bệ hạ bèn tự mình nói tiếp.

– Con rùa đen Thẩm Chương Lâm kia, phải đá cho một cái mới chịu nhúc nhích. Đứa con trai kia cũng quá mềm yếu, bị con gái Hàn gia xoay như chong chóng. Có điều đứa con gái thì tạm được, có khí phách của Dũng Quốc công. Mấy đời Thẩm gia cũng chưa có một Vương phi nào. Biết bao người đang chờ cơ hội, cuối cùng lại lợi cho nhà lão.

Triệu Diễn Trạch thấy Bệ hạ bắt đầu tính toán, bèn cười khẽ.

– Bá phụ đừng đùa. – Cậu lạnh nhạt nói, – Sức khỏe của con thế này, đừng làm hại người khác.

Bệ hạ nào có chịu được câu này.

– Nói bậy, nếu trẫm tứ hôn, ai dám dị nghị?

Dù sao cũng là thiên tử, lông mày vừa nhíu một cái là uy phong đã sấm sét.

– Đây là phúc khí của Thẩm gia, người khác mong còn không được, chẳng lẽ lão dám từ chối?

Triệu Diễn Trạch chỉ cụp mắt cười nhẹ.

– Bá phụ đừng nghĩ nhiều, là con không muốn, không muốn lấy vợ sớm thôi, – Cậu chuyển đề tài, – Bá phụ đã để ý chuyện của cháu, thì cháu cũng nên để ý chuyện của bá phụ.

Bệ hạ bật cười.

– Cháu muốn để ý chuyện gì?

Triệu Diễn Trạch ra vẻ rất tập trung

– Nghe nói gần đây bá phụ cho đài Quan Thiên tiến cống hồng đan, dược tính cực kỳ mạnh trông như có tác dụng, chứ thực ra gây tổn thương cơ thể. Bá phụ không nên dùng tiếp thì hơn.

Bệ hạ bị cậu nói trúng, bèn ngượng ngùng nói:

– Ai bảo ta dùng hồng đan suốt chứ, chẳng qua lúc bận quá thì dùng một, hai viên thôi.

– Cháu biết tết nhất bá phụ bận rộn, mệt mỏi không chịu nổi. Cũng do cháu vô năng, không thể phân ưu cùng bá phụ. – Triệu Diễn Trạch nghiêm mặt nói, – Nhưng bây giờ đã hết bận rồi, nếu cháu lại nghe có thêm hồng đan, chắc cháu phải đi kiếm một chức để làm thôi.

Xưa nay chỉ có người chí thân mới nói những lời như vậy, giận hờn dùng sức khỏe của mình đổi cho đối phương được bình an. Bệ hạ đứng trước đứa cháu thân thiết nhất cũng phải thua trận, chỉ đành nhân nhượng.

– Được rồi, ta sẽ bảo đài Quan Thiên dừng chế hồng đan.

Lại ngồi trò truyện thêm một lát nữa, Bệ hạ cũng biết Triệu Diễn Trạch không thể thức đêm nên bãi giá hồi cung.

Triệu Diễn Trạch tự mình tiễn Bệ hạ đến bậc thềm, đó là hiếu tâm của hắn. Bệ hạ lúc tàn nhẫn thì cực kỳ quyết đoán, nhưng lại không giỏi nói mấy lời mềm mỏng. Người ngồi trên ngự liễn, thấy Triệu Diễn Trạch vẫn đứng trên bậc thềm mỉm cười nhìn mình, mặt mũi tái nhợt trông giống hệt lão Thất năm đó lại thấy đau lòng. Người quyết tâm đày mấy tay ngự sử trách cậu trưởng thành rồi mà vẫn ngủ trong cung ở Ngự Sử đài đến Lĩnh Nam cho hả giận.

Thật ra Triệu Diễn Trạch cũng không có cảm giác gì.

Hắn mang bệnh từ trong bụng mẹ, từ sớm đã hiểu trên đời chuyện tám, chín phần là không được như ý, mà có thể tâm sự với người khác chỉ có hai, ba phần. Cõi đời này có những thứ không thuộc về cậu, đó là ý trời không thể cãi lại.

Sau lần hỗn loạn ở Đào Hoa yến đó, Thẩm Bích Vi được mời vào cung để bị tra hỏi, cậu cũng ở đó suốt nên Bệ hạ cũng đành tha bổng. Đến lúc thẩm tra xong thì đêm đã khuya, Triệu Diễn Trạch dẫn cô nàng đến chỗ Thái phi để ngủ lại. Cả hai càm đèn lồng, đi một đoạn rất dài trong con đường chật hẹp.

Thẩm Bích Vi nói đùa rằng:

– Chẳng trách Duệ thân vương được sủng ái, đúng là quyền thế hơn người.

Cậu cũng đáp lại:

– Đúng rồi, nên làm vương phi của ta hời lắm đó.

Có hời gì đâu chứ. Quyền thế ngập trời nhưng cậu sẽ chết sớm, vương phi thành thái phi, đứng ngang hàng với các lão thái phi. Thật ra đây cũng chỉ là câu nói đùa, nhưng Thẩm Bích Vi vẫn cứng đờ người. Triệu Diễn Trạch lập tức nhận ra, bèn cười trừ:

– Bỏ đi.

– Bỏ gì cơ?

– Người ta yêu mong ta chết sớm, ta sẽ đau lòng.

Đây là dấu hiệu cậu đang nói đùa, Thẩm Bích Vi cũng biết nên cô nàng không nói nặng lời.

– Đừng nói mấy lời xui xẻo như vậy.

Thật ra Triệu Diễn Trạch không nghi vậy, cậu chỉ đùa thôi. Nhưng người ngồi ở vị trí cao, có lúc không nên tùy ý đùa giỡn.

Cho dù cậu đã chấp nhận tiếc nuối này từ lâu. Trên đời này có nhiều thứ tốt, nhưng không phải mọi thứ tốt đẹp đều thuộc về hắn.

Giống như, Triệu Diễn Trạch muốn làm một thanh niên khỏe mạnh để cha chú có thể dựa vào. Như Hoắc Anh Trinh vậy, dù chàng có làm gì đi nữa, chỉ cần còn sống một ngày là Trưởng công chúa có thể dựa dẫm một ngày.

Giống như cậu ngày đêm lo lắng về những áng mây đen bọc quanh người bệ hạ, một ngày nào đó sẽ hóa thành một cơn mưa to. Đến lúc ấy bùn cát cùng trôi, ai cũng không thể tự bảo vệ mình.

Đương nhiên Triệu Diễn Trạch cũng lo cho Trưởng công chúa, lo lắng cho những hoàng tử còn vô tri trong cung, lo lắng cho thần dân thiên hạ. Nhưng người cậu lo nhất chính là bá phụ.

Nhắc đến cũng buồn cười, Bệ hạ lạnh lùng khiến người trong thiên hạ sợ hãi đến nỗi chỉ dám thì thầm sau lưng, trong mắt Triệu Diễn Trạch chỉ là một người đàn ông trung niên mỏi mệt.

Khi đến ngày đó, cá bơi đường cá, tôm nhảy đường tôm, Trưởng công chúa cũng được, Thôi Cảnh Dục cũng được, thậm chí cả Ngụy Hãn Hải và Dũng Quốc công cũng tự tìm được đường sống. Chỉ có Vĩnh Hi đế Triệu Hồng tiếp tục làm người cô đơn.

Mà cậu lại chẳng thể làm gì cả, thậm chí khi cậu chết đi, còn có thể trở thành khởi nguồn của hỗn loạn.

Mỗi lần nghĩ đến đây, đều thấy vạn tiễn xuyên tâm.

Cũng may cậu là Triệu Diễn Trạch, địa vị cao quý, thông minh tuyệt đỉnh, đã sắp xếp đường lui cho tất cả người cậu để tâm. Trưởng công chúa cô cô có hành cung ở Lạc Dương. Các hoàng tử trung thực, thật thà cũng được cậu chuẩn bị nơi đến. Giang sơn xã tắc, thiên hạ thần dân, lời trăn trối của hai đời người, tự có trọng lượng trong  lòng bệ hạ.


Còn Thẩm Bích Vi.

Ngày đó, ở Đào Hoa yến, cô nàng đã nói rằng, “ta không không lập gia đình” chứ không phải “ta không lấy ngươi”. Triệu Diễn Trạch hiểu ý Thẩm Bích Vi, dù đau lòng, nhưng cậu cũng cảm kích.

Bệ hạ bảo Thẩm Chương Lâm là con rùa đen thật ra cũng không sai. Cha con Thẩm gia, ai cũng có chỗ hèn mọn. Thẩm Bích Vi là cánh hạc trong mây, nơi hào môn như Thẩm gia không phải nơi ở lâu dài.

Cậu cũng tiếc cho con chim cắt Hoắc Anh Trinh bắt được. Dù biết rõ bệ hạ bắt nó để mài đi tâm tính của Anh Trinh, cậu vẫn mở lời cầu xin bệ hạ giữ nó lại nuôi trong ngự uyển, chờ đến khi lông cánh mọc lại sẽ thả về trời. 

Triệu Diễn Trạch nghĩ có lẽ bây giờ nó đã bay ra ngoài biên ải, đang đi săn thỏ cũng nên. Chỉ như vậy cũng đã đủ viên mãi.

Nhưng con hạc mà hắn để trong lòng, nơi đâu mới là nơi nàng thuộc về?

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...