Thật ra lời Lăng Ba nói còn dài hơn. Cô thậm chí còn đề nghị Thôi Cảnh Dục đừng ôm khư khư vị trí này nữa, hãy nhường nó ra đi đừng ngăn cản người khác tiến tới. Trong kinh thành này không thiếu vương tôn, tự sẽ có người khiến Thanh Lan được hạnh phúc viên mãn.
Nhưng Thôi Cảnh Dục không nói ra, nên Thanh Lan không biết. Chỉ nguyên đoạn trước đó đã khiến nàng giật mình.
– Ta không biết chuyện tiêu chuẩn gì cả, đừng nói bậy… – Nàng thậm chí còn buột miệng, – Lăng Ba vì muốn nối tơ hồng, cái gì cũng nói được…
Nàng đã làm tiểu thư thế gia khuôn phép suốt hai mươi tư năm nên lúc hành động cũng có phần chậm chạp, ngay cả chạy trốn cũng rề rà. Tuy nàng học được cách nói một nửa rồi thôi nhưng vẫn cứ bị Thôi Cảnh Dục giữ lại, kẹp giữa y và thân cây.
Đình viện tối tăm, sau lưng y là ánh tuyết nhàn nhạt nên đôi mắt của y càng tối nhưng vẫn lộ ra một tia sáng, tựa ánh lửa bập bùng.
Trong mắt Thôi Cảnh Dục có lửa nóng, tựa hồ muốn thiêu trụi cả trời đất này.
Chẳng trách Thanh Lan muốn chạy trốn. Một Thôi Cảnh Dục như vậy quả thật khiến người ta thấy nguy hiểm, khiến người ta muốn trốn tránh không cần biết y chuẩn bị nói điều gì.
– Nàng giả bộ không hiểu cũng không sao, – Thôi Cảnh Dục dùng hai tay của mình vây nàng lại, nhìn thẳng vào mắt nàng mà nói, – Ta giải thích cho nàng nghe.
– Lăng Ba nói, ta nợ nàng một viên mãn. Ta nên như Bùi Chiếu, cho nàng những thứ người khác không thể cho. Nhưng ta nghe xong lại thấy sai, ta vẫn không hiểu cái sai đó là gì. Cho tới hôm nay, ta cách cửa xe ngựa nghe thấy Đới Ngọc Quyền cầu hôn nàng, cuối cùng ta đã hiểu.
Thanh Lan vô thức mở mắt ra, lại bị y nắm cằm, ép nhìn thẳng vào mình.
Đây là Thôi Cảnh Dục của nàng. Không phải y của bốn năm trước, bốn năm chiến tranh đã thay đổi y, khiến y không giống năm đó nữa. Lời từ hôn của Thanh Lan năm đó tựa như thanh kiếm băng đâm xuyên qua ngực, mãi đến bốn năm sau, lớp băng mới tan đi một ít.
Giờ khắc này, Thôi Cảnh Dục nhìn nàng, thay nàng giải thích những câu nói nàng không thể nói rõ.
– Không phải ta nợ nàng viên mãn, mà là nàng nợ ta. – Y nói, – Nàng nợ ta bốn năm.
Nước mắt Thanh Lan rơi xuống cổ tay y. Trước đây Thôi Cảnh Dục luôn mềm lòng trước nước mắt của nàng, nên mới nhẹ nhàng bỏ qua. Bề ngoài y lạnh như băng nhưng lại chẳng làm gì cả cho nên họ mới bỏ lỡ nhiều mùa hoa, cứ dùng dằng mãi cho đến giờ.
Mà hôm nay, y lại không biến sắc.
– Ta cứ ngỡ mình tức giận vì bị từ hôn. Nhưng yêu rồi hết yêu là chuyện bình thường nên ta chẳng có tư cách tức giận. Đến hôm nay ta mới hiểu, – Thôi Cảnh Dục giữ mặt Thanh Lan, nhìn vào mắt nàng mà nói, – Thì ra nàng không nợ ta một lần kết hôn, mà nợ ta một đoạn tình cảm.
– Thật ra ta không cần hôn nhân, ta chỉ cần nàng. Bốn năm trước, ta đã muốn nàng nói rằng nàng yêu ta, cũng như ta yêu nàng vậy. Chuyện mùa hoa đồng là thật, vái trăng cũng là thật, tình ý của nàng với ta là thật. Thậm chí bị từ hôn cũng chẳng sao, chỉ cần nàng nói nàng vẫn yêu ta. Nhưng nàng không làm.
– Ba năm trước, Ngọc Long quan nổ ra một trận chiến, ta bị chôn dưới tuyết. Lớp tuyết đè trên người rất nặng, ta cũng kiệt sức, ta biết mình sắp chết rồi. Nhưng một khắc đó ta không nghĩ đến chiến tranh, mà nghĩ giờ này nàng đang làm gì. Ta không hiểu, tại sao rõ ràng nàng từng yêu ta, nhưng lại có thể vô tình khiến ta tan nát cõi lòng.
Lòng người chính là thứ kỳ lạ như vậy, dù bốn năm không gặp, mà được yêu hay không lại khác như vậy. Thôi Cảnh Dục như con sói bị thương, lang thang một mình ở Bắc Cương. Những tướng lĩnh Tây Nhung đã chết kia hẳn cũng không biết, thần tướng Thôi Cảnh Dục đã chém đầu họ chẳng qua cũng chỉ là một kẻ vô gia cư đáng thương.
Lúc nàng khóc luôn khiến người ta mềm lòng, nước mắt rơi xuống, cơ thể cũng run lên. Nếu là Thôi Cảnh Dục bốn năm trước ắt sẽ mềm lòng, nhưng Thôi Cảnh Dục của hiện tại thì không.
Y đã leo lên ngọn núi cao nhất, xuống khúc sông cạn lạnh nhất, đánh trận chiến khó thắng nhất, đương nhiên biết cách giúp họ đi qua giai đoạn khó khăn, thu được kết cục viên mãn mà Diệp Lăng Ba nói.
– Xin lỗi, – Thanh Lan rơi lệ xin lỗi y.
Mà Thôi Cảnh Dục cũng không chấp nhận.
– Nàng không cần xin lỗi ta, trước kia khi ta chưa nghĩ rõ ràng sẽ vì vậy mà giận, nhưng ngày ở rừng tử đằng đó ta đột nhiên tỉnh ngộ… – Ánh mắt của y vẫn rất bình tĩnh, – Ta chỉ biết giận nàng xếp ta phía dưới Diệp Lăng Ba, nàng hi sinh tình cảm của chúng ta. Nhưng cùng lúc đó, phía dưới ta lại có thêm một người nữa.
Thôi Cảnh Dục bình tĩnh nói ra điểm mấu chốt giữa lớn nhất giữa họ.
– Nàng đem cả bản thân mình xếp xuống bên dưới.
Cho nên y mới mềm lòng hết lần này đến lần khác, chỉ tự mình đau khổ. Bởi vì Thôi Cảnh Dục vừa bị nàng tổn thương, lại vừa nhìn thấy nàng chẳng được lợi gì, thậm chí chính nàng còn khổ sở hơn cả y.
Thôi Cảnh Dục không hiểu tại sao nàng vẫn né tránh. Nếu như nàng cũng yêu y, tại sao từ lúc y về kinh đến giờ đã gặp gỡ nhau nhiều lần, y lại không cảm nhận được nàng có ý làm hòa. Thanh Lan luôn tránh né, trốn chạy, luôn đứng trong đám đông, dùng ánh mắt khiến y mềm lòng để nhìn y. Thế nhưng khi y vừa không nhịn được mà bước về phía nàng, thì nàng lại quay đầu bỏ trốn, thậm chí còn rơi nước mắt để thoát thân.
Ngày đó ở rừng tử đằng, cuối cùng y đã giải được câu đó này.
Nàng có thể vì Lăng Ba mà hi sinh tình ý giữa họ. Đương nhiên cũng có thể vì Thôi Cảnh Dục mà hi sinh chính mình.
Cho nên Thôi Cảnh Dục không thể trách nàng, không thể truy đuổi, không thể tính toán chuyện bốn năm trước. Nhưng y cũng không thể cướp lại nàng, vì nàng không muốn.
Thanh Lan tự nhìn thấy điểm yếu của mình, nhìn thấu mình vẫn sẽ là Diệp Thanh Lan sẵn sàng hi sinh vì muội muội nên mới không muốn làm thê tử của y, kéo y vào vũng lầy này. Bốn năm trước nàng cho y một đao không chút do dự, nhưng cảm giác áy náy cũng kéo sụp nàng.
Trong tương lai mà nàng nghĩ ra, người bên cạnh nàng không phải Thôi Cảnh Dục.
Nên nàng mới tiều tụy, như một pho tượng bị cỏ dại mọc kín. Dù chuyện cũ nàng là người có lỗi, nàng vẫn không chịu tiến về phía y, thậm chí từng bước từng bước rời khỏi y.
Mà giờ khắc này, Thôi Cảnh Dục lại bóc trần hết thảy tâm tư của nàng. Thanh Lan chỉ có thể vùng vẫy, tái mặt biện giải:
– Không phải như vậy, không phải ai xếp sau xếp trước…
Nếu còn tranh luận với nàng, hai người sẽ lại đi một vòng quanh co. Nhưng cũng may Thôi Cảnh Dục không phải người thích biện luận. Y chỉ mỉm cười.
– Thật ư? Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, – Y thản nhiên tuyên bố, – Ta đã nghĩ rõ rồi, những ý nghĩ hi sinh quái lạ của nàng, cả cái kiểu tự nhốt mình vào mê cung suy nghĩ đó đều không quan trọng nữa. Chờ nàng đồng ý chắc phải chờ cả đời, chi bằng để ta chủ động chọn một kết cục cho chúng ta đi.
Theo một cách nào đó, Diệp Lăng Ba đã thức tỉnh Thôi Cảnh Dục. Dây tơ hồng quá mỏng manh, đứt một cái muốn tìm lại cũng khó. Chi bằng cứ gỡ luôn ra, dùng sắt đúc thành xiềng xích, không, phải dùng vật liệu cứng hơn nữa khóa hai người lại với nhau, như vậy thì sợ gì không được viên mãn.
Thanh Lan trong chớp mắt chưa hiểu ý của Thôi Cảnh Dục, chỉ kinh ngạc nhìn y. Còn y chỉ cười khẽ.
– Ngày đó săn được hổ, bệ hạ hỏi ta muốn được ban thưởng gì, thật ra không phải vì chuyện săn được hổ đâu. Tây Nhung tuy bại nhưng vẫn còn ôm lòng tham, bệ hạ cần một vương hầu thường trú ở Bắc Cương. Thật ra bệ hạ đang hỏi ta, phải cho ta cái gì mới khiến ta đồng ý nhận trách nhiệm này. – Y bình tĩnh nói với Thanh Lan, – Mà ta đã nghĩ xong muốn xin gì rồi.
Thanh Lan hiểu được ý của y đã sợ đến quên cả khóc.
– Đừng nghĩ vớ vẩn, – Nàng nghiêm túc khuyên, ánh mắt nhìn y cũng như năm đó, – Không đáng đâu.
Thôi Cảnh Dục chỉ cười.
– Thanh Lan, – Y chợt nghiêm túc gọi tên nàng, phía sau là bóng đêm dày đặc, ánh mắt của y còn sâu hơn cả đêm đen. – Có đáng hay không, không phải do nàng quyết định.
Thanh Lan lo lắng, đặt tay lên tay y, muốn nói gì đó, y đã nói:
– Ta đã để nàng quyết định bốn năm, bốn năm này khiến chúng ta đi đến hôm nay. Nên lần này hãy để ta quyết định.
– Không được, – Nàng lập tức khuyên, – Thật sự không đáng. Tính tình bệ hạ lương bạc, quan to một phương khó được chết tử tế…
Mà Thôi Cảnh Dục vẫn cứ cố chấp.
– Ta sẽ xin bệ hạ tứ hôn, – Y bình tĩnh nói, – Không cần nàng cố gắng, cũng không cần nàng thay đổi, thậm chí không cần nàng đồng ý. Lần này do chính ta quyết định kết thúc của chúng ta.
Lần đầu Thanh Lan thật sự mất bình tĩnh.
Nàng thậm chí còn không quan tâm lễ tiết, không để ý có được hay không mà kéo ống tay áo của Thôi Cảnh Dục. Nàng vừa sợ y đi, lại vừa sợ y kích động, vịn chặt tay y mà khuyên:
– Không đến mức phải đi đến mức đó đâu, Cảnh Dục…
– Chẳng phải chính nàng quyết tâm thà làm ni cô cũng không muốn cưới ta ư? – Y thậm chí cố tình lui về phía sau, khiến Thanh Lan phải lo lắng đi theo, – Chẳng phải chính nàng thà lấy Đới Ngọc Quyền, chứ không muốn gả cho ta ư?
Y là võ tướng, nếu muốn đi Thanh Lan làm sao đuổi kịp được. Nhưng trong lúc cuống quýt, chính Thanh Lan lại quên mất chuyện này. Nàng chỉ biết y muốn đi nên vội vàng kéo tay y:
– Ta không định gả cho Đới Ngọc Quyền, thật mà. Ta viết thư cho hắn, là hẹn hắn ngày mai đến nhà ta để nói rõ ràng.
– Nói rõ ràng thật sao? Ta thấy hẳn là nàng muốn đồng ý.
Thanh Lan sốt ruột đến nỗi suýt bật luôn ra lời thề.
– Thật mà! – Nàng ghì chặt lấy tay y, đuổi theo giải thích, – Ta đã gạt huynh bao giờ đâu.
– Nàng từ hôn chẳng phải đã gạt ta đó ư? – Phản ứng của Thôi Cảnh Dục cũng nhanh, vừa thấy nàng sững lại, y đã nói tiếp, – Nàng nói muốn giải thích rõ ràng với hắn, nàng định nói gì? Còn hẹn cả ngày nữa, chẳng lẽ cả lời lẽ cũng chưa chuẩn bị xong?
– Ta đã chuẩn bị kỹ rồi.
Thanh Lan chỉ vừa do dự một chốc mà Thôi Cảnh Dục đã rảo bước bỏ đi. Nàng không kịp suy nghĩ, chỉ đành nói.
– Chẳng qua ta định nói với hắn, tuy tình đến tình đi là chuyện thường, nhưng cũng không thể coi hôn nhân như giao dịch. Một đời người nên được trải qua với người mình yêu. Tuy Đới đại nhân coi ta là tri kỷ nhưng ở điểm này ta và hắn vẫn có khác biệt. Lời của ta có vẻ không thiết thực, nhưng trong lòng ta, một đời chỉ có thể yêu một người thôi. Tằng kinh thương hải nan vi thủy…
– Vậy nếu hắn hỏi nàng người đó là ai thì sao? – Thôi Cảnh Dục lập tức ngắt lời.
Thanh Lan chần chừ.
– Quả nhiên là giờ mới nghĩ mà.
Thôi hầu gia lại giả bộ bỏ đi rồi bị Thanh Lan kéo lại.
Tiểu thư quy củ nề nếp nhất kinh thành, ở nơi đình viện vắng lặng này, dưới sự ám chỉ ngầm của Thôi Cảnh Dục, cuối cùng cũng bị ép nói ra một câu nhỏ xíu.
– Là huynh.
Cũng may Thôi hầu gia tai thính nên nghe rất rõ. Gương mặt vốn lạnh lùng cuối cùng cũng hiện ra nụ cười.
Thanh Lan rất lâu không thấy y cười, thì ra vẫn là nụ cười của bốn năm trước, vẫn chói mắt như mặt trời mọc.
Nàng lập tức nhận ra.
– Huynh lừa ta! – Nàng vẫn rất chậm chạp với thủ đoạn của người khác, – Huynh cố ý trêu ta.
Lần này tới lượt nàng giận dỗi bỏ đi, Thôi hầu gia nhanh tay nắm lấy cổ tay kéo nàng trở lại.
– Ta không trêu nàng, cũng không lừa nàng, – Thôi Cảnh Dục nghiêm túc giải thích, – Ta nói rồi, chờ Thanh Lan quyết định là không ổn, tự ta sẽ tìm đến kết cục của hai chúng ta.
Thanh Lan vẫn chưa bình tĩnh lại trước sự thật mình vừa bị y trêu chọc.
– Sao huynh lại cố tình dọa ta chứ? Lại còn dùng chuyện nguy hiểm như vậy…
– Ta không cố ý dọa nàng, – Thôi Cảnh Dục thẳng thắn nhìn nàng, – Nếu Thanh Lan không đồng ý, ngày mai ta sẽ đi xin bệ hạ ban hôn thật đấy.
Y cao hơn nàng, lúc cúi xuống nhìn nàng, ánh mắt lóe lên sự bình tĩnh lẫn điên cuồng. Thanh Lan lập tức hiểu rõ y không đùa.
Thôi Cảnh Dục nói:
– Là sai lầm cũng được, không đáng cũng được, là vực sâu cũng chẳng sao, ta vẫn muốn ở bên Thanh Lan. Đừng cân nhắc thiệt hơn, cũng đừng nghĩ xứng hay không xứng. Nàng nợ ta cũng được, ta nợ nàng cũng được, chúng ta đã bỏ lỡ bốn năm, ta không muốn bỏ lỡ thêm nữa.
Thanh Lan bỗng cảm nhận thứ mềm lòng từ lâu không gặp.
Luôn là như vậy, dù là đạo lý lớn lao hơn, dù nghĩ kỹ đến đâu, chỉ cần đứng trước mặt Thôi Cảnh Dục, nàng sẽ bị đôi câu vài lời của y thuyết phục mà mềm lòng. Ngày ấy từ hôn cũng vậy, nàng biết mình không làm được nên mới phải nhờ Hàn Nguyệt Khởi truyền lời.
Thôi Cảnh Dục không hiểu tại sao nàng không chịu nói rõ ràng, mà thực sự ra do nàng không thể nói rõ. Nàng sợ nếu mình đến trước mặt y, nàng sẽ làm ra quyết định chính mình không thể chấp nhận.
Nên ngày đó, khi nhìn Lăng Ba, nàng đã hiểu.
Không cần nói gì cả, chỉ cần đưa Lăng Ba đi, đưa con bé đến bên cạnh Bùi Chiếu. Khi đến bên cạnh Bùi Chiếu, nhìn vào mắt Bùi Chiếu, dù Lăng Ba có kiên định quyết tâm đến đâu cũng sẽ tan rã, trở thành dòng nước chảy về đông.
– Không được! – Nàng vẫn cố vùng vẫy, cố gắng tìm ra một lý do, – Nếu lại gặp chuyện lớn, ta lại đặt huynh xuống thì sao, bây giờ, ta nên vì huynh mà biến thành người lạ…
Một đòn bốn năm trước đó đã thay đổi hắn, cũng thay đổi nàng. Chỉ là trước giờ nàng vốn cẩn thận, luôn sống theo khuôn phép nên không ai nhận ra nàng đã trở nên sợ hãi, bi quan đến nỗi thần hồn nát thần tính.
Nàng làm chị cả, làm mẹ của Ngô Đồng viện quá lâu, trách nhiệm kia đã thành gông cùm ghìm nàng lại, trở thành một phần con người nàng. Cho tới hôm nay, dù muội muội của nàng đã trở thành phu nhân của phủ Quốc công, nàng vẫn lo lắng sẽ có một trận gió bão lớn hơn ập đến.
Nhưng đây chính là Diệp Thanh Lan. Thôi Cảnh Dục đã yêu nàng thì phải chấp nhận toàn bộ. Không chỉ có trăng dưới tán hoa đồng, không chỉ có bến đò nhỏ, mà còn có sự hốt hoảng sợ hãi của phút giây này lẫn sự né tránh về sau. Cho dù chính sự né tránh này đã khiến trái tim hắn tan nát suốt bốn năm dài.
Thôi Cảnh Dục giữ chặt tay nàng, ép nàng nhìn vào mắt mình.
– Không sao, – Dù là Thôi Cảnh Dục vốn kiêu ngạo, bây giờ cũng bình tĩnh nói được câu này. – Xếp Diệp Lăng Ba trước ta cũng không sao, ta biết nàng đã cố hết sức. Nhưng nàng xếp chính bản thân ra sau, ta muốn làm phu quân của nàng, đương nhiên phải đứng cùng nàng, nên không sao.
Y thậm chí dùng cả điểm này để đánh động nàng. Chỉ cần khiến Thanh Lan tin tưởng, nếu Thanh Lan còn chống cự, Thôi Cảnh Dục sẽ dùng cách hủy diệt chính mình để chạm đến nàng.
Thế là nàng mở toang thành trì, để mặc y tiến vào.
Không sao, thời gian khó khăn nhất đã qua. Diệp Lăng Ba từng nói, họ sẽ lần lượt rời đi. Lăng Ba đã có Bùi Chiếu, Yến Yến cũng sẽ có cuộc đời mình, cuối cùng chỉ còn mình nàng ở lại. Đó là Diệp Thanh Lan thuộc về Thôi Cảnh Dục, trọn vẹn nhất.
Thanh Lan hiểu được ý của y, ánh mắt trong khoảnh khắc đã vỡ tan.
Nàng biết mình đã dồn y đến mức nào, mà y là người nàng yêu.
– Nhưng huynh là Thôi Cảnh Dục…
Nước mắt của nàng rơi xuống, nóng rực, từng giọt tròn sáng như trân châu. Đây là nước mắt vì y mà rơi xuống.
Đới Ngọc Quyền coi nàng là tri kỷ, nói bọn họ đều lấy trách nhiệm làm trọng. Đó là vì gã chưa thực sự nhìn thấy trách nhiệm, đàn ông trên đời có thể gánh bao nhiêu trách nhiệm? Gã không biết nỗi đau bên trong, cũng không biết Thanh Lan cũng bị ép đến mức này.
Thanh Lan không thể đặt xuống trách nhiệm với muội muội, không thể chấp nhận Thôi Cảnh Dục vì nàng mà cam tâm chịu đứng cuối. Hai chuyện trái ngược này như xé rách nàng, nàng luôn bình tĩnh, nên không ai thấy những vết rạn nứt bên dưới sự bình tĩnh của nàng.
Nhưng không sao, vì y đã ở đây rồi.
– Đúng, ta là Thôi Cảnh Dục. – Y khẽ nâng mặt nàng lên, nói. – Nên ta rất cứng cỏi, ta từng bị thương nhưng không vết thương nào có thể g**t ch*t ta. Ta sẽ quay lại còn mạnh mẽ hơn. Trên chiến trường là như vậy, trên tình trường cũng là như thế. Ta không quan tâm ta đứng ở vị trí nào, chỉ cần nàng vẫn còn ở đó, chỉ cần nàng còn là của ta.
Thôi Cảnh Dục là tướng quân tài ba nhất, xưa nay không bận tâm thành xấu hay tốt. Là người đứng đầu cũng được, là người cuối cùng cũng chẳng sao. Chỉ cần nàng vẫn là Diệp Thanh Lan, trên đời chỉ có một Diệp Thanh Lan, tốt hay xấu cũng đều là nàng.
Y chỉ cần cưới được Diệp Thanh Lan, trở thành phu quân của nàng, cùng nàng trải qua cuộc đời dài đằng đẵng, là đã thắng được cuộc chiến này rồi.
Ngoài ra, những điều khác chỉ là chuyện vặt.
Mà Diệp Thanh Lan lúc này đã chẳng thể nói thêm gì nữa, chỉ có thể yên lặng làm tù binh của y. Đôi mắt đẹp của nàng nhìn Thôi Cảnh Dục, vẫn có hổ thẹn, có đau thương nhưng không sao. Khi Thôi Cảnh Dục cúi xuống hôn nàng, nàng cũng chỉ có thể yếu ớt vịn vào tay y, bị ôm trong lòng y.
Gió tuyết cuối cùng đã ngừng, đêm còn rất dài, giống như cuộc đời sau này của họ. Cây ngô đồng này có thể bị giá lạnh làm lỡ dở, nhưng trên núi còn rất nhiều ngô đồng, giống như lúc này Thanh Lan có bất an. Nhưng không sao cả, bọn họ còn có cả một đời để chứng thực đáp án này.
– Nàng theo ta đi.
Thôi Cảnh Dục đã thì thầm trong màn đêm. Những lời thủ thỉ khe khẽ cho người con gái y yêu, giống như bốn năm trước nàng đã từng yêu y.
– Chúng ta cùng trở về mùa hoa đồng.
