Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 14: Bùi Chiếu



Đến tận hôm sau, Lăng Ba mới có cơ hội thảo luận với Thẩm Bích Vi về vấn đề A Thố hỏi.

– Cô có người mình thích chưa?

Vừa đến, Lăng Ba đã hỏi ngay.

Lúc đó Thẩm Bích Vi đang bảo dưỡng cây cung của mình. Lăng Ba quan sát Thẩm Bích Vi làm việc này đã nhiều năm, nên cũng hiểu được đôi chút. Bình thường, khi không sử dụng, dây cung đều được tháo xuống. Cứ nửa tháng, cô nàng phải bảo dưỡng nó một lần: bôi nhựa thông, cung khảm sừng thì bôi dầu, cung gỗ thì bôi sáp.

Thẩm Bích Vi vẫn không ngẩng đầu, giữ nguyên vẻ thờ ơ với câu hỏi này.

– Chưa có, – Cô nàng kéo căng một sợi dây cung ở góc bàn, – Sao vậy?

– Vậy từng có ai thích cô chưa?

– Cũng có vài người, sao đột nhiên cô lại hỏi chuyện này vậy? – Thẩm Bích Vi nhấc mắc lên nhìn cô, – Cô để ý ai rồi à?

– Không để ý ai cả, A Thố đột nhiên hỏi ta chuyện này, ta đang nghĩ phải dạy muội ấy thế nào.

Lăng Ba ghét bỏ đẩy cây cung Thẩm Bích Vi dùng để nâng cằm mình ra, làm cô nàng phì cười.

– Cô ấy hả? Dạy người khác. Toàn lý luận suông.

Lăng Ba lập tức phản bác.

– Chẳng lẽ cô thì không?

– Thì ta thấy ông lão nhà ta đấy, – Thẩm Bích Vi đáp. – Cô chưa nghe thuyết thư tiên sinh kể sao? Năm đó, ông lão nhà ta đánh người Man (*) ở sông Đoạn Long, cả người cứng đờ vì lạnh. Ngoại tổ mẫu đã đi theo người ta để tìm xác ông ấy, gắng gượng cõng ông ấy suốt một đêm dài, giữ lại chút hơi ấm trong lòng mà cứu sống. Từ đó, ông lão nhà ta nghe lời tổ mẫu răm rắp, bảo đi hướng đông không dám đi hướng tây. Trong kinh thành này, có mấy ai được như vậy?

(*) Man tử: phiên âm là man zi, ban đầu chỉ tước vị Tử tước của tộc Mán thời Đông Chu Xuân Thu, sau này dùng để chỉ chung các bộ lạc, cũng là từ cũ người phương Bắc dùng để chế nhạo người phương Nam (muộn nhất được sử dụng ở thời Tống Cao Tông), sau này trở thành cách xưng hô của người dân ở Bắc Trung Quốc dưới sự cai trị của quý tộc Mông Cổ với nhà Nam Tống và cư dân dưới sự cai trị của họ với hàm nghĩa xấu. Sau đó lại trở thành xưng hô của Mãn Châu với người Hán. Cũng có thể dùng để chỉ nam giới theo cách miệt thị.

– Như Dũng quốc công gọi là tình thâm nghĩa trọng, cả đời không nạp tiểu thiếp cũng không tục huyền là độc nhất vô nhị trong giới vương hầu rồi. Bằng không sẽ không chỉ có mẫu thân cô là nữ nhi duy nhất.

– Nghe giọng điệu của cô kìa, thực dụng quá, cứ như cả đời người chỉ xoay quanh chuyện sinh con trai vậy.

Thẩm Bích Vi đáp.

– Ông lão nhà ta thực sự không để ý chuyện con trai hay con gái. Tình yêu ông dành cho ngoại tổ mẫu không chỉ vì điều đó, họ vốn là thanh mai trúc mã. Ông ấy từ nhỏ đã cứng đầu, bị đánh gãy không biết bao nhiêu roi mà vẫn cười hề hề. Ngoại tổ mẫu thương ông ấy chịu đau mà khóc mãi. Ông ấy không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ nước mắt của ngoại tổ mẫu. Bà ấy mất khi mới bốn mươi tuổi, ông ấy thúc ngựa suốt ba ngày ba đêm mới về đến nơi. Vừa về đến nhà, thấy cả phủ treo khăn tang trắng, ông ấy đã ngã quỵ từ trên lưng ngựa. Cái con người cả đời chưa từng rơi lệ ấy đã khóc đến chảy máu mắt. Đến tận bây giờ, mỗi khi đông về, ông ấy vẫn đau đầu.

Lăng Ba mím môi không nói gì.

Cô là người có phụ thân, cũng từng gặp vương hầu trong kinh thành, đương nhiên biết sức nặng của đoạn chuyện cũ này.

– Cô hỏi ta đã từng thấy chân tình chưa? Ta đã thấy rồi, nhưng có lẽ sẽ không còn nữa. Tình là gì ư? Đó là thứ chỉ những người thực sự có tình có nghĩa mới có được. Những vương tôn quý tộc ở kinh thành này, từ khi sinh ra đã quen với cơm ngon áo đẹp, được bao bọc kỹ lưỡng trong những hậu viện sâu kín. Đến tuổi trưởng thành, họ chỉ biết đến thú vui tao nhã, dạo chơi kỹ viện, nuôi dưỡng tình nhân, rồi động phòng hoa chúc. Thật ra, họ vốn chưa trưởng thành, chỉ là những đứa trẻ ngông cuồng và đầy tham vọng, chẳng xứng mặt đàn ông. Cả đời chưa từng trải qua chuyện sinh tử, chưa từng nếm trải gió sương nơi biên ải, chưa từng ngắm ánh trăng Giang Nam, chưa từng tự tay làm nên một việc gì đáng kể, càng chưa từng gánh vác trách nhiệm chăm sóc ai khác, thì làm sao hiểu được tình yêu là gì?

Hiếm khi thấy Thẩm Bích Vi trải lòng nhiều đến vậy, khiến Lăng Ba cũng im lặng lắng nghe. Bản thân Thẩm Bích Vi lại tỏ ra thản nhiên, tiếp tục ngắm nghía cây cung một lát. Thấy Lăng Ba cúi đầu im lặng, cô lên tiếng:

– Được rồi, đừng buồn nữa, ta dẫn cô ra ngoài chơi.

– Lại đi cưỡi ngựa nữa hả? Ta không đi đâu, xóc nảy đau hết cả chân! – Lăng Ba càu nhàu.

– Yên tâm, lần này không cưỡi ngựa đâu, – Thẩm Bích Vi nhại lại giọng Lăng Ba. – Thẩm đại nhân đang mở tiệc ở biệt uyển để chiêu đãi các tướng lĩnh quân Trấn Bắc, dẫn cô đến xem náo nhiệt.

Lăng Ba lập tức nhíu mày.

– Quân Trấn Bắc tuy là miếng bánh thơm nhưng cũng là củ khoai nóng bỏng tay, phụ thân cô là quan văn, sao có thể tùy tiện giao thiệp…

– Còn cần cô nhắc sao? Thẩm đại nhân là người từng trải… – Thẩm Bích Vi mỉm cười. – Trong quân Trấn Bắc cũng chia bè kết phái. Anh rể hụt của cô là người thân tín của Ngụy nguyên soái, một phe đã có đến hai vị Hầu gia, thế lực của Ngụy nguyên soái đang quá lớn. Bệ hạ muốn dùng kế sách cân bằng lực lượng, Thẩm đại nhân đang dò đường giúp người. Nhóm tướng lĩnh này thuộc phe phái khác, ta cũng không quen biết, nhưng số lượng cũng không ít. Yên tâm, chúng ta sẽ không xuống dưới, chỉ đứng trên lầu quan sát thôi. Vừa hay ta bắt được hai con chim nhỏ, cô mang về cho Yến Yến chơi nhé.

Lăng Ba theo Thẩm Bích Vi lên lầu ngắm cảnh. Quả nhiên, có một bữa tiệc lớn đang diễn ra trong biệt uyển của Thẩm gia. Tất cả đều là các tướng lĩnh, giáo úy của quân Trấn Bắc, nhưng không một gương mặt nào quen thuộc. Không chỉ Thôi Cảnh Dục và Ngụy nguyên soái vắng mặt, mà ngay cả tên khốn Ngụy Vũ Sơn cũng không thấy đâu.

– Quân Trấn Bắc chia làm Sơn tự doanh, Hỏa tự doanh, còn có Lâm tự doanh là quân dự bị. Thôi Cảnh Dục thuộc Sơn tự doanh. Quân doanh này đa phần là người xuất thân từ kinh thành, hoặc có gốc gác trong quân đội, hoặc là con cháu của các thế gia suy tàn. Hỏa tự doanh là binh lính được tuyển mộ công khai, trong đó có cả sơn tặc, thủy tặc, đều là xuất thân tầng chót, cực kỳ hỗn tạp, trước giờ vốn không hòa hợp với Sơn tự doanh. Lâm tự doanh là thân binh của Ngụy nguyên soái, Ngụy Vũ Sơn cũng ở trong đó, võ công của hắn không tệ, đáng tiếc Ngụy nguyên soái đã đạt đến đỉnh cao, Bắc Nhung cũng bị chúng ta đánh phục, sắp tới có chiến sự cũng không dùng nhà họ Ngụy, đời này của hắn chỉ làm một tiểu hầu gia nhàn tản thôi… – Thẩm Bích Vi giảng giải.

Cô nàng tiếc cho Ngụy Vũ Sơn, không biết ai tiếc thương cho cô nàng đây?

Lăng Ba không để ý những chuyện vô bổ trong quân, chỉ chỉ vào người ngồi ở vị trí chủ tọa trong biệt uyển :

– Đó là ai?

– À, đó là Bình quận vương. Tên cầm đầu đám tay sai bên cạnh hắn có ngoại hiệu là Triệu tẩy mã, còn tên thật thì ta quên mất rồi. Hắn là một tôn thất sa sút, đến tước vị cũng chẳng có, nổi tiếng ăn chơi trác táng và cờ bạc. Bây giờ hắn đang làm người hầu bên cạnh Bình quận vương. Từ khi phất lên, gã còn giở trò cho vay nặng lãi. Hai hôm trước, chính vì chuyện này mà gã bị nha môn Kinh Triệu Doãn bắt, nhưng lại được Bình quận vương sai người cứu ra. Thẩm đại nhân là vậy, hòa đồng lắm, thích chiêu nạp những người như thế…

Lăng Ba khẽ nheo mắt. Cô vốn có giác quan nhạy bén với những kẻ nhanh nhẹn, khéo léo và giỏi giao thiệp. Giống như việc cô có thể dễ dàng tìm được kẻ giỏi hỏi thông tin trong đám hạ nhân trong phủ vậy.

Bình quận vương vừa xuất hiện, Thẩm đại nhân đích thân nghênh tiếp, các tướng lĩnh dồn dập đến nịnh nọt, Triệu tẩy mã đi bên cạnh cũng nhờ đó mà phất lên, nghênh ngang đi lại trong đám đông.

Lăng Ba bỗng nhìn thấy một người.

Ban đầu cô còn không nhận ra, chỉ cảm thấy bóng dáng mặc cẩm bào xanh có hơi quen mắt. Điều khiến cô chú ý là Triệu tẩy mã hống hách gọi mấy người, muốn tìm chỗ mở sòng bạc, từ xa hình như sắp đụng phải mấy người khác.

Một người trong đó nhìn thấy Triệu tẩy mã từ xa bèn lập tức quay người bỏ đi.

Con đường trong biệt uyển vốn chật hẹp, chỉ có duy nhất một lối đi. Người kia nhanh chóng lách mình trốn vào rừng cây, dường như vẫn chưa yên tâm, hắn còn trèo thoăn thoắt lên một cái cây cao đến cả một tầng lầu mới dừng lại. Nào ngờ, vừa xoay người, hắn liền đối diện với Lăng Ba đang đứng trên lầu quan sát.

Lăng Ba lập tức nhận ra chàng.

Chính là vị tướng lĩnh đã đi cùng Thôi Cảnh Dục vào cái ngày Ngụy Vũ Sơn chặn xe ngựa nhà cô. Dung mạo chàng tuấn mỹ đến lạ thường, thuộc kiểu dễ dàng được chọn làm phò mã. Đôi mắt hoa đào lấp lánh vẻ đa tình, đến cả dáng vẻ leo cây chật vật cũng toát lên vẻ phong lưu phóng khoáng. Lúc cười, đuôi mắt cong cong, khiến người ta không khỏi xao xuyến.

Chàng nhìn thấy Lăng Ba đứng phía sau Thẩm Bích Vi, rõ ràng không muốn làm kinh động đến chủ nhà, liền khẽ đưa ngón tay lên môi, ra hiệu suỵt với Lăng Ba.

Có lẽ chàng nghĩ Lăng Ba là một tiểu thư khuê các e dè, thấy người lạ liền sợ hãi.

– Bích Vi, xuống lầu hái giúp ta cành hoa mai, ta muốn vẽ bức tranh, – Cô nói, – Đừng sai họ đi, cô hái đẹp hơn.

Thẩm Bích Vi đương nhiên ngoan ngoãn làm theo, cũng có lúc cô nàng rất chiều Lăng Ba.

Thấy Lăng Ba dám sai bảo Thẩm Bích Vi, chàng có phần kinh ngạc trước sự táo bạo của cô.

– Huynh tên là gì? – Lăng Ba hỏi.
– Bùi Chiếu.

Chàng dứt khoát ngồi hẳn lên một cành cây, cười híp mắt nhìn Lăng Ba. Lá thông xanh biếc rũ lên gương mặt chàng, người đẹp làm gì cũng đẹp cả.

Rõ ràng chàng cũng đang chờ Lăng Ba xưng tên, nhưng đương nhiên cô sẽ không dại dột tiết lộ thân phận cho một quân nhân lai lịch bất minh.

– Sao huynh lại phải trốn Triệu tẩy mã? – Lăng Ba hoàn toàn không bị vẻ ngoài quyến rũ của chàng làm cho xao động, hỏi thẳng – Nợ hắn tiền à?”

Bùi Chiếu chỉ cười mà không đáp.

– Nợ bao nhiêu? – Lăng Ba hỏi?

Bùi Chiếu vô cùng thẳng thắn giơ tay lên lắc lắc một cái, ngón tay thon dài tựa như bàn tay của văn sĩ, nhưng Lăng Ba biết ý là “một trăm” thì cười lạnh.

Quân Trấn Bắc vào kinh, bệ hạ thưởng lớn, chàng là tướng lĩnh, bổng lộc hẳn không thua kém Ngụy Vũ Sơn. Thế mà mới vào kinh ba ngày đã hết sạch, còn nợ Triệu tẩy mã một trăm lạng, cũng cỡ chi tiêu một năm của mười gia đình rồi. Chẳng trách phong lưu tiêu sái như vậy, hóa ra là dân cờ bạc.

– Cành mai này thế nào? – Thẩm Bích Vi cầm cành mai lên lầu ngắm cảnh, Lăng Ba ngoái lại nhìn thì trên cây đã không còn bóng người.

.
.
.

Yến hội của Thẩm đại nhân hiếm người về sớm, dù sao cũng là lãnh tụ quan văn đang lúc hưng thịnh, tâm phúc của thiên tử. Mặc dù mới nổi lên mười năm gần đây, nhưng ở triều đình thay đổi trong nháy mắt này cũng coi như căn cơ thâm hậu.

Triều đại dùng võ lập quốc nên cực kỳ cảnh giác với võ tướng, nhưng biên cảnh vẫn có giao tranh nên không thể công khai trọng văn khinh võ. Nên hoàng đế nghĩ ra phương pháp mới, văn thần áp chế võ tướng, hoàng đế giám sát văn thần. Để phòng ngừa việc cả hai bên cấu kết, văn thần thường xuyên được thay đổi. Các đại thế gia trong kinh thành phần lớn đều là những dòng họ mới nổi, chỉ có những phủ Quốc công lâu đời như Dũng quốc công là vẫn sừng sững không suy suyển.

Quân Trấn Bắc đại thắng, vào kinh phong thưởng là chuyện tốt, nhưng cháo ít, sư nhiều, Ngụy nguyên soái và Thôi Cảnh Dục đã chiếm hai tước Hầu, khó tránh việc những người khác thấy bất mãn. Tước Hầu cuối cùng vẫn chưa có chủ, khiến người người trong quân tranh giành đến sứt đầu mẻ trán. Thẩm đại nhân chính là “định hải thần châm” do bệ hạ sắp đặt, các tướng lĩnh đều vây quanh ông ta như đàn cá đói mồi.

Bùi Chiếu lại rời tiệc sớm.

Tính tình chàng trước giờ kỳ quái, giao tình với ai cũng nhàn nhạt nhưng lại có thể hòa hợp với tất cả mọi người. Nếu không phải đã cùng xông trận giết địch, mọi người đã nghi ngờ cái tên mặt trắng đẹp mã này trà trộn vào quân doanh rồi.

Hôm nay chàng như đang trốn tránh ai đó, không để ý hai người đồng bạn giữ lại, uống được hai tuần rượu đã rời khỏi Thẩm phủ. Ngựa của các tướng lĩnh đều được nhốt trong chuồng ngựa của Thẩm phủ, chỉ ngựa của chàng được buộc ở cổng trong do một lão hầu câm trông chừng. Chàng xoay người nhảy lên ngựa, vừa mới đi ra một đoạn đã bị một chiếc kiệu cản lại, bốn kiệu phu, một người trung niên ăn mặc như quản gia chặn giữa đường.

– Dương Ngũ.

Tiểu thư trong kiệu thốt lên.

Dương Ngũ thoáng chút do dự, nhưng rồi vẫn bước lên phía trước, đưa cho chàng một chiếc hộp gỗ nhỏ.

Bùi Chiếu cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, nheo mắt cười nhận lấy hộp gỗ. Mở ra xem, bên trong là năm thỏi vàng nhỏ, mỗi thỏi nặng hai lượng. Một lượng vàng tương đương mười lượng bạc, vừa đúng số một trăm lượng chàng đang cần.

Chàng còn thản nhiên cầm một thỏi vàng lên, soi dưới ánh mặt trời, dường như chẳng chút vội vã.

Chàng không hỏi, Lăng Ba cũng không nói, Nhìn vẻ mặt có phần hám lợi của chàng, Lăng Ba càng thêm phần chán ghét, lạnh lùng buông một tiếng:

– Khởi kiệu.

Với thân phận quản gia tiểu thư, Lăng Ba dễ dàng sai khiến đám hạ nhân. Dương Ngũ dù không hiểu vì sao tiểu thư lại đến con ngõ nhỏ này để đưa vàng, vẫn thành thật bảo kiệu phu nhấc kiệu.

Trong kiệu, Liễu Nhi khẽ nghiêng người bên cửa sổ, dõi theo bóng dáng áo xanh của chàng cùng con ngựa và lão hầu gầy gò khuất dần.

– Đẹp thì đẹp thật, hơn Ngụy Vũ Sơn không biết bao nhiêu lần, – Cô nha hoàn thở dài, – Sao lại là một con bạc cơ chứ?

– Đàn ông đẹp thường chỉ nghĩ đến hưởng thụ, chẳng muốn chịu khổ sở gì đâu, – Lăng Ba nhếch mép – Hắn lại còn thông minh một cách phô trương nữa chứ, kiểu người như vậy thì mười phần dính vào cờ bạc cả mười.Nếu không thì sao mới đặt chân đến kinh thành vài ngày mà đã tiêu hết sạch quân lương lẫn tiền thưởng, còn nợ Triệu tẩy mã những tận một trăm lượng bạc cơ chứ? Cường long không ép địa đầu xà, người ta đã giăng bẫy sẵn rồi, không lừa hắn thì lừa ai?

Liễu Nhi vừa nghe vừa gật đầu lia lịa.

– Tiểu thư quả là tinh mắt, chỉ cần liếc qua một cái đã nhìn rõ bản chất của loại người như hắn.

Lăng Ba chỉ hừ một tiếng.

– Em tưởng loại người đó mà ta không nhận ra sao? Bốn ngày trước hắn theo Thôi Cảnh Dục, bây giờ lại tham dự yến tiệc của Thẩm đại nhân, loại người này gió chiều nào theo chiều ấy, gió nam hay gió bắc cũng không quật ngã được hắn.

Không biết Liễu Nhi nghĩ đến chuyện gì mà che miệng cười trộm.

– Em cười gì?

– Tiểu thư cũng là người như vậy, chẳng trách có thể nhận ra hắn.

Lăng Ba bị cô nha hoàn chọc cười.

– Ta thấy em ngứa người rồi, – Cô nhíu mày, – Ta giống hắn chỗ nào chứ, cùng lắm là thủ đoạn giống chứ tính không giống. Ta dùng thủ đoạn vì những người ta quan tâm, hắn thì sao? Nhìn cái bộ dạng tàn tạ kia kìa, đến lão hầu đi theo hắn cũng đáng thương, ngựa thì gầy nhom như con lừa, đúng là tạo nghiệp!

– Hắn cầm tiền rồi còn gì, mua cỏ cho ngựa, mua quần áo cho người hầu là được.

– Con nghiện cờ bạc sẽ chịu mua sao? – Lăng Ba nghểnh cổ tính toán, – Em yên tâm đi, có khi hắn còn chẳng chịu trả nợ, cho dù trả được hết sẽ lại đánh bạc thua, lại phải nợ thêm thôi…

– Em hiểu rồi. Tiểu thư cho hắn tiền lại không nói câu nào, chắc chắn đã nhìn trúng hắn sẽ lại nợ tiền, nhất định sẽ lại đến tìm tiểu thư, đến lúc đó tiểu thư bảo gì hắn cũng phải làm.

– Đúng rồi, ta muốn gieo vào lòng hắn một hạt giống, không sợ hắn không đến tìm.

.
.
.

Lăng Ba gieo hạt giống xong liền dẫn Liễu Nhi về nhà. Chẳng bao lâu sau, Liễu Cát, ca ca của Liễu Nhi, cũng là người hầu của Diệp gia, đã đến để nghe lệnh. Lăng Ba ngồi phía sau rèm, chăm chú nghe gã báo cáo.

– Nghe nói, Bùi Chiếu là thiếu tướng quân của Hỏa tự doanh, chiến công không tồi, là lưu dân bị sung quân, nguyên quán hình như ở Sơn Tây. Tòng quân đã năm, sáu năm, chưa từng nghe nói có nghe người nhà, có lẽ đều đã chết đói rồi.

Lăng Ba bưng trà, nghe xong liền cau mày.

– Thật là, còn là một thiếu tướng quân, để ngựa đói thành như thế, – Cô liếc nhìn Liễu Nhi, cô nha hoàn hiểu ý lấy bạc vụn ra thưởng cho Liễu Cát.

– Đi đi, để ý kỹ hắn cho ta. Đừng dò la chuyện ở Sơn tự doanh nữa, Thôi Cảnh Dục trị quân nghiêm cẩn, không nghe ngóng được gì đâu. Cứ tập trung theo sát Bùi Chiếu, ta có tính toán riêng.

– Vâng.

– Cứ thoải mái dùng tiền, nếu không đủ thì bảo Liễu Nhi.

Liễu Cát vâng dạ, liên tục gật đầu:

– Tiền lần trước tiểu thư đưa tôi còn chưa dùng hết.

Nói xong, gã lui xuống. Đến cửa, gã lại khựng bước, liếc nhìn về phía Dương nương tử.

Lăng Ba hiểu ý, liền lên tiếng:

– Dương nương tử, bà đi hỏi nhà bếp xem đã chuẩn bị bữa tối đến đâu rồi? Canh đinh hương cho tỷ tỷ đã chuẩn bị xong chưa?

Sau khi Dương nương tử rời đi, Liễu Cát mới tiến lại gần, không nói nhiều, chỉ nhỏ giọng thêm một câu:

– Tôi nghe huynh đệ tôi nói, môn hạ nhận được một hồi thiếp.

– Của nhà ai? – Lăng Ba truy hỏi.

Liễu Cát cũng không dám nói thẳng, e rằng tiết lộ quá nhiều sẽ gây liên lụy đến người khác, chỉ đáp:

– Nhị tiểu thư xem là biết.

.
.
.

Tối đó, Thanh Lan vừa bước chân vào cửa liền thấy Lăng Ba nghiêm mặt ngồi đợi. Bên cạnh muội còn có Liễu Nhi và Dương nương tử, tay Lăng Ba đang đặt lên một tấm bái thiếp.

– Sao thế? – Thanh Lan vừa thấy cảnh tượng ấy liền mỉm cười – Sao còn chưa dùng bữa?

– Cơm nước đã dọn xong rồi, phải hỏi rõ ràng xong mới ăn, – Lăng Ba cũng cười.

– Hỏi gì cơ? – Thanh Lan bật cười, có chút bất lực – Hôm nay chẳng phải muội đến chỗ Bích Vi chơi sao? Hỏi tỷ chuyện gì chứ?

– Tỷ còn không ngại nói, – Lăng Ba đẩy hồi thiếp lên phía trước, – Sao tỷ không nói cho muội biết Ngụy gia gửi bái thiếp đến, hồi thiếp của người ta gửi đến rồi muội vẫn chưa biết gì cả.

Thanh Lan vốn dĩ ôn hòa, lịch sự, nhưng khi cần thiết vẫn toát ra vẻ uy nghiêm của một người tỷ tỷ. Nàng im lặng cầm chặt tấm bái thiếp, rồi ngồi xuống bên cạnh. Lăng Ba thấy vậy liền không dám tiếp tục trêu chọc nữa.

– Thôi được rồi, muội không gặng hỏi tỷ nữa. Tỷ kể cho muội nghe xem tỷ và Ngụy gia có chuyện gì đi.

Lăng Ba nhận lỗi rất nhanh, từ quan chủ thẩm đã biến thành muội muội, ôm cánh tay Thanh Lan truy hỏi.

Thanh Lan cũng không có cách nào, đành đáp:

– Chẳng qua tỷ thấy Ngụy Vũ Sơn không ra gì, đêm đó chặn xe ngựa của chúng ta thì thôi, còn lật màn kiệu của A Thố và Yến Yến, quá không quy củ nên viết bái thiếp gửi đến Ngụy gia. Bề ngoài là xin lỗi, thật ra Ngụy phu nhân vừa nhìn đã hiểu ngay. Chỉ cần bà ấy khiển trách Ngụy Vũ Sơn một lần, hắn sẽ không tái phạm nữa.

– Thì ra là vì chuyện đó, – Lăng Ba cũng bật cười, lắc đầu – Tỷ đó, chuyện của bản thân thì chẳng màng, chỉ biết lo lắng cho bọn muội.

– Yến Hoa Tín năm nay của các muội là việc trọng đại, không thể vì tỷ mà chậm trễ. – Thanh Lan ôn tồn đáp – Thật ra tỷ đã sớm quên chuyện đó rồi, y chắc cũng không để bụng nữa, chỉ có Ngụy Vũ Sơn vẫn còn giận dỗi như trẻ con.

– Quên thế nào mà quên được, muội không tin! – Lăng Ba vặn vẹo – Muội không hiểu, cái “y” đó là ai? Sao tỷ biết người ta cũng quên rồi? Nếu thật sự quên rồi, sao cả hai cứ hễ chạm mặt là lại quay ngoắt đi như thể không quen biết vậy, hả?

Thanh Lan không đáp, chỉ đứng lên nói:

– Cơm tối thế nào rồi? Để tỷ xem nào.

Nàng cố tình nói sang chuyện khác, Lăng Ba cũng không vạch trần, sai người mang cơm lên. Ăn uống xong xuôi, ngồi thêm một lát, cô liền bắt chuyện với A Thố và Yến Yến:

– Ngồi thêm một lát cho tiêu cơm rồi lên giường ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm khách.

– Đi đâu làm khách vậy? – Thanh Lan vừa lật trang sách vừa tò mò hỏi.

– Lúc nãy muội chưa kịp nói sao? – Lăng Ba giả vờ ngây thơ – Ngụy phu nhân đã gửi hồi thiếp rồi. Bà ấy thay mặt Ngụy Vũ Sơn xin lỗi chúng ta, còn nói sẽ dạy dỗ hắn cẩn thận. Bà ấy còn đặc biệt mời tỷ tỷ đến ôn chuyện cũ, bảo là từ bốn năm trước chia tay vẫn luôn nhớ mong tỷ. Muội nghĩ bụng, chọn ngày chi bằng gặp ngày, thế là sai người đáp lời luôn rồi. Ngày mai sẽ quay phủ bái phỏng. Hồi thiếp muội đưa qua rồi, chắc giờ này nhà họ đang ‘xử lý’ Ngụy Vũ Sơn rồi đấy! 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...