Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 15: Ngụy gia



Gia quy của Ngụy gia quả thật nghiêm khắc, tỷ muội Diệp gia đến làm khách, xe ngựa vừa đi vào cổng trong, Lăng Ba cố ý cười hỏi bà vú tiếp đón:

– Sao không thấy tiểu hầu gia nhà bà vậy?

Bà vú cũng đon đả cười đáp:

– Tiểu thư yên tâm, hầu gia đã đánh rồi.

Ngụy nguyên soái tên thật là Ngụy Hãn Hải, xuất thân từ quân công thế gia đã sa sút, có nửa quan hệ thầy trò với ngoại tổ phụ Dũng quốc công của Thẩm bích vi, chỉ là công lao kém hơn một chút. Dũng quốc công có công mở mang bờ cõi, còn Ngụy soái chỉ có công đánh đuổi Bắc Nhung xâm lược, nên được phong Hầu đã là cao nhất rồi.

Nguyên soái vào kinh không được xưng soái nữa, Lăng Ba thấy bà vú này lanh lợi, đổi cách xưng hô nhanh chóng liền để ý nhiều hơn. Quần áo và trang sức của bà ấy đều là kiểu dáng đang thịnh hành ở kinh thành, da dẻ cũng mịn màng không có vẻ phong sương nơi biên ải. Có vẻ quản gia nương tử Ngụy phu nhân tìm được khi vào kinh. Bên cạnh bà ấy có một đại nha hoàn, gương mặt có nét giống bà ấy, có lẽ là con hoặc cháu gái.

Đại nha hoàn trong kinh tốt nhất nên chọn người sinh ra và lớn lên trong phủ, biết gốc biết rễ, chủ tớ đồng tâm, có khi còn thân thiết hơn người thân. Nhưng tốt hơn nữa chính là con gái của quản gia nương tử.

Không gì sánh bằng mẫu tử tình thâm, các quản gia nương tử trong kinh đều là người lọc lõi, trí tuệ nửa cuộc đời, bao nhiêu đạo lý đối nhân xử thế lẫn những chuyện bí mật chốn kinh thành đều dốc túi dạy lại cho con gái mình, đây mới là “gia học uyên thâm”. Hoặc giả giữa cô cháu với nhau, họ cũng dốc lòng dạy dỗ.

Đến người bên cạnh Lăng Ba cũng như vậy. Tuy Liễu Nhi thông minh nhanh nhẹn, thường được Lăng Ba dẫn ra ngoài nhiều nhất, nhưng người được bồi dưỡng làm quản gia sau này vẫn là Dương Hoa thận trọng có tầm nhìn, học được chân truyền của Dương nương tử.

Hôm nay cũng thế, người theo Lăng Ba xuống xe vẫn là Liễu Nhi, cô nha hoàn như đi guốc trong bụng Lăng Ba, thấy tiểu thư nhà mình hài lòng với quản gia nương tử kia lập tức mỉm cười niềm nở nói:

– Nô tỳ là Liễu Nhi, không biết cô cô xưng hô thế nào?

– Cô nương quá lời rồi, tôi họ Hoàng, là người trong kinh, được Hầu gia phu nhân tin tưởng nên mời về giúp quản lý việc nhà.

– Hóa ra là Hoàng cô cô, – Liễu Nhi lập tức dẻo miệng chào hỏi.

Lăng Ba chỉ khẽ mỉm cười, không đáp lời. Dù là tiểu thư khuê các, nhất thời có hứng thú hỏi chuyện quản gia một hai câu cũng không sao, nhưng nếu cứ tiếp tục đối đáp qua lại với quản gia phủ khác khó tránh khỏi bị xem là thiếu tế nhị. Cũng may Liễu Nhi nhanh nhạy, nháy mắt một cái tự có đại nha hoàn khác ở phía sau bắt chuyện với nha hoàn trẻ có nét giống Hoàng nương tử.

Đến lúc họ vào đến phòng lớn, nha hoàn kia đến gần, ghé sát vào tai Lăng Ba thì thầm:

– Đó là thị tỳ của phu nhân Lưu thượng thư, trước khi Lưu thượng thư bị biếm đến Hành Châu đã giải tán rất nhiều người hầu đi, bà ấy cũng được tự do, bây giờ đang sống ở thành Bắc. Trượng phu đã qua đời, Ngụy phu nhân thương tình, cho phép bà ấy dẫn con gái đến cùng làm việc.

Lăng Ba ừ một tiếng, ra hiệu đã biết rồi.

Trên đường vào đây, Lăng Ba cũng nhận ra lần này Ngụy gia vào kinh vội vàng. Đầu tiên, vị trí của phủ đệ này không mấy lý tưởng, cao môn đại hộ trong kinh đều cư ngụ ở thành Nam, dù không được chí ít cũng ở thành Đông. Phủ này lại ở gần thành Bắc, tuy rằng rộng lớn nhưng xung quanh đều là dân thường và đã xuống cấp. Có lẽ vì Ngụy phu nhân theo Ngụy nguyên soái vào kinh, lại còn dẫn theo con cái, nên khi đến nơi đã phải vội vã ổn định chỗ ở, không có thời gian chọn lựa cẩn thận, đành phải tùy cơ ứng biến.

Phủ đệ rộng lớn nên việc thu xếp càng thêm khó khăn. Ngoại viện tiêu điều xơ xác, còn nội viện dù đã được thu dọn vẫn không giấu được vẻ tàn tạ. Phòng lớn dùng để tiếp khách này dường như vừa được dọn dẹp vội vàng. Bàn ghế đều là đồ dùng đã cũ, nệm ghế và khăn trải tuy có vẻ mới nhưng lại là hàng chợ tầm thường. Các thế gia đều có thợ may thêu trong nhà, đồ đạc làm ra dù không đẹp thì chất liệu cũng tốt hơn nhiều.

Trà thì là trà ngon, hẳn là quà xã giao được biếu tặng, chén trà thì lại xấu, điểm tâm thì càng tệ, rõ ràng là hàng chợ. Người hầu có bốn, năm người, nha hoàn dâng trà, nhà hoàn nấu nước dưới hành lang, vú già làm việc nặng, đều không giống người mang về từ biên cương, phối với nhau càng thêm hỗn loạn. Cũng dễ hiểu, trong quân đội vốn ít phụ nữ, dù Ngụy nguyên soái có thể đưa gia đình theo, nhưng có lẽ các nữ quyến đã quen với cuộc sống tự lập, không mấy cần đến người hầu hạ.

Lăng Ba cũng biết, lần bái phỏng này có phần làm khó người khác. Nghe nói, khi Ngụy phu nhân mới đến kinh thì sức khỏe không tốt, nếu không, bà ấy đã không vắng mặt trong buổi tiệc đầu tiên của Hoa Tín yến mà chỉ để Ngụy Nhạc Thủy đến một mình.

Lăng Ba nghĩ, nếu không nhân cơ hội này để nhắc khéo chuyện của mình thì còn chờ đến bao giờ? Cô không hẳn muốn nhắm vào Ngụy Vũ Sơn, mà là tranh thủ trước khi Trưởng công chúa điện hạ chủ trì Hoa Tín yến sẽ xem xét tình hình bên này, để biết được ý của Thôi Cảnh Dục ra sao mà tính toán bước đi tiếp theo.

Họ có thể chờ chứ tỷ muội Lư Văn Nhân thì không, Mai Hoa yến vừa tàn, Lư Văn Nhân đã hẹn ngày đến bái phỏng Ngụy gia, cũng trùng hợp vào đúng hôm nay. Đâm ra dù hôm nay tỷ muội Diệp gia không đến, Ngụy phu nhân cũng khó lòng được yên tĩnh.

Ngụy gia bây giờ là Hầu phủ, khách khứa ra vào tấp nập, bao người đến cửa nịnh hót lôi kéo. Trong kinh trước giờ phu thê đồng lòng, các đại nhân đến bái phỏng Ngụy nguyên soái, các phu nhân đương nhiên đến hậu viện thăm hỏi Ngụy phu nhân, cáo ốm cũng tránh không hết.

Nhưng có lẽ Ngụy phu nhân bị bệnh thật, Hoàng nương tử thấy nha hoàn châm trà xong lập tức tới xin lỗi:

– Phu nhân nói mình thất lễ với các tiểu thư, mong các tiểu thư thứ lỗi, để Doãn thiếu phu nhân uống trà cùng các tiểu thư vậy.

Lăng Ba còn đang thầm hỏi “Doãn thiếu phu nhân nào?” thì thấy người phụ nữ vén rèm bước ra, liền mỉm cười. Thanh Lan là người thân thiết với phu nhân kia nhất, lập tức vui mừng đứng dậy nói:

– Vân Nhị, đã lâu không gặp.

– Đã lâu không gặp, – Vị phu nhân kia cũng mỉm cười bắt tay với nàng, – Thanh Lan tỷ tỷ, tỷ có khỏe không?

Phó Vân Nhị tuy có tên mỹ miều nhưng chỉ có dung nhan ở mức trên trung bình. Tính cách cô dịu dàng ôn hòa, đương nhiên khó lòng so với Diệp, Hàn, Lư, ba vị khuê tú đứng đầu Hoa Tín yến. Thực ra, cô cũng không nằm trong nhóm xuất sắc nhất của Hoa Tín yến, mà chỉ ở nhóm trung bình khá.

Mối quan hệ tốt đẹp giữa Phó Văn Nhị và Thanh Lan cũng không đến từ Hoa Tín yến.

Ngụy nguyên soái khi còn là Ngụy tướng quân có hai đệ tử tài năng. Một là Thôi Cảnh Dục đến sau mà vượt trước, bây giờ được phong Hầu đương nhiên không cần bàn cãi thêm. Người còn lại là con trai của chiến hữu, được ông ấy nuôi dưỡng từ nhỏ, tên là Doãn Hồng Huyên, đến cái tên cũng đối lập với Thôi Cảnh Dục. Hai người tuổi tác xấp xỉ, luận võ nghệ, binh pháp, xuất thân, tướng mạo, Thôi Cảnh Dục đều cao hơn hắn. Năm đó Thôi Cảnh Dục là một Thiên sách giáo úy kinh tài tuyệt diễm, ở Hoa Tín yến cũng tạo được tiếng vang lớn.

Doãn Hồng Huyên lại khá mờ nhạt, không như Thôi Cảnh Dục là công huân thế gia sa sút mà xuất thân bình thường. Khi đó không ai lường trước Bắc Cương lại có chiến sự, càng không ngờ chiến sự này lại tạo nên một nhóm tân quý xuất sắc. Thái bình thịnh thế, đừng nói một tướng sĩ bình thường như Doãn Hồng Huyên, đến Ngụy nguyên soái năm đó ở kinh thành cũng chẳng có địa vị gì.

Khi đó, Phó Vân Nhị ở Hoa Tín yến với Doãn Hồng Huyên tâm đầu ý hợp, cầu hôn, đính hôn, cũng thành hôn vào ngay năm đó. Cô theo hắn đến biên cương, bốn năm sau áo gấm vinh quy, tuy không được phong Hầu nhưng cũng không thiếu một ghế cáo mệnh. Trước mắt chính là giai thoại hồng nhan tinh mắt ngộ anh hùng.

Không rõ là do tâm trạng hay vì điều gì khác, Lăng Ba nhận thấy Phó Vân Nhị có vẻ hơi tiều tụy. Dù biết biên cương khắc nghiệt thường có bão cát lớn, nhưng thần thái của Phó Vân Nhị sau bốn năm đã thay đổi khác xa so với hình ảnh thiếu nữ tràn đầy mộng ước tại Hoa Tín yến năm nào.

A Thố không nhận ra những điều nhỏ nhặt như vậy, nàng chỉ cảm thấy đây là một vị phu nhân hiền hậu nhưng có vẻ mệt mỏi, chỉ đang cố gắng gượng cười. Hơn nữa vị phu nhân này lại rất thân với Thanh Lan tỷ tỷ. Hai người nắm tay nhìn nhau một lúc, Phó Vân Nhị lên tiếng:

– Thanh Lan tỷ tỷ gầy đi nhiều quá.

– Vân Nhị cũng gầy đi rồi, – Thanh Lan đáp, trìu mến vươn tay chỉnh lại tóc cho cô, mắt Phó Vân Nhị đỏ lên, rồi lại cố gắng mỉm cười.

Cô mặc bộ áo lụa tay rộng, trông hào hoa phú quý, chỉ là hơi lỗi thời. Nhìn kỹ có thể nhận ra đây là một trong những bộ xiêm y thuộc của hồi môn năm xưa, có lẽ vì ở vùng biên cương ít có dịp diện nên trông vẫn còn khá mới. Làn da cô thô ráp, hơi đỏ lên, Bão cát và nắng gió nơi Bắc cương không làm da cô sạm đen mà chuyển thành màu vàng úa, khô ráp như lớp da nứt nẻ trong mùa đông. Cũng vì vậy mà lớp trang điểm khó lòng bám vào. Nhưng ánh mắt Phó Vân Nhị vẫn toát ra vẻ ôn hòa điềm tĩnh, xem ra bốn năm qua không sống uổng phí.

– Ôi, muội đãng trí quá, – Lúc này Phó Vân Nhị như mới chợt nhớ ra, – Mau bế A Man ra đây cho Thanh Lan tỷ tỷ xem mặt nào.

Bà vú bên cạnh cô lập tức quay vào, chỉ một lúc sau đã bế ra một bé gái khoảng hai, ba tuổi bụ bẫm. Đôi mắt và lông mày giống Phó Vân Nhị, khuôn mặt lại giống Doãn Hồng Huyên, càng lộ vẻ xinh ngắn như ngọc.

Lần này đến lượt Lăng Ba cũng không thể ngồi yên, Yến Yến thì đã sớm sà đến bên đứa bé. Bốn tỷ muội Diệp gia đều xúm lại chơi với em bé, mỗi người đều tặng một phần lễ vật. Thanh Lan tặng vòng tay vàng, Lăng Ba tặng khóa bình an, Yến Yến tặng một thỏi vàng như ý cát tường. Riêng A Thố, vì là khách mới nên được Phó Vân Nhị đặc biệt tặng quà.

Trong phòng nhất thời trở nên náo nhiệt, đến trà cũng bị bỏ quên, Hoàng nương tử phải vào thúc giục:

– Doãn thiếu phu nhân, đừng đùa nữa ạ, nhà bếp bên kia đang chờ hỏi thực đơn đấy.

Lúc này Phó Vân Nhị mới sực nhớ ra, nàng vội vàng đứng dậy, vẻ mặt có chút hoang mang. Tính tình nàng vốn hiền hòa, nhưng tài năng lại không mấy nổi trội, hiển nhiên không am hiểu cách tổ chức yến tiệc ở kinh thành.

– Ngụy phu nhân bệnh nặng lắm ư? Sao phải nhờ muội đến chuẩn bị thực đơn vậy? – Thanh Lan lo lắng hỏi.

– Tỷ tỷ đừng lo lắng, bệnh của phu nhân không nghiêm trọng đâu, chỉ là bị trẹo eo nên khó ngồi lâu, cần phải nằm nghỉ ngơi. Lần này muội về kinh là để ở lại giúp đỡ Ngụy phu nhân, chúng muội vốn đã quen sống nương tựa nhau như vậy từ hồi còn ở thành Dương Lâm. Mười gia đình cùng sống trong một đại viện, Hồng Huyên ra trận, các nữ quyến chăm sóc lẫn nhau, con cái thì chơi đùa thân thiết như huynh đệ tỷ muội trong nhà. Tỷ tỷ quên rồi sao? Trước đây Ngụy phu nhân đã kể cho chúng ta nghe về cuộc sống ở biên cương, chúng ta còn hẹn ước sau này sẽ sống cùng nhau mà.

Phó Vân Nhị ôm con, nhẹ nhàng giải thích với Thanh Lan.

Nhất cú nhất thương.

Ngay cả A Thố cũng cảm nhận được bầu không khí thoáng chùng xuống.

Hoa Tín yến bốn năm trước, hai thiếu nữ đã định xong chuyện hôn nhân, thậm chí cả cuộc sống sau này cũng đã được sắp đặt ổn thỏa. Số phận trớ trêu đẩy họ sang hai ngả, giờ một người vẫn là khuê nữ, con gái của người còn lại đã ba tuổi rồi.

Chẳng trách, trong khoảnh khắc ấy, tất cả đều im lặng. Chính Lăng Ba là người lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng đó:

– Đúng lúc hôm nay rảnh rỗi, chúng ta cùng giúp Phó tỷ tỷ chuẩn bị thực đơn đi, A Thố cũng học cách chấp chưởng bếp núc.

Ban đầu, Lăng Ba thực lòng muốn giúp Phó Vân Nhị. Không ngờ hữu tâm trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh. Mọi người cùng nhau rảo bước qua đình viện yên tĩnh của Ngụy gia để đến nhà bếp soạn thực đơn cho buổi Ngọ yến. Vừa rẽ qua hành lang gấp khúc, họ bất ngờ chạm mặt Thôi Cảnh Dục đang dẫn theo một phó tướng tiến về phía này.

Đây là lần đầu tiên A Thố nhìn cận mặt y.

Trút xuống bộ áo giáp nặng nề, Thôi Cảnh Dục chỉ mặc một bộ cẩm bào thường phục mang sắc đỏ sẫm đặc trưng của chiến bào quân Trấn Bắc. Chất vải đã sờn sau nhiều lần giặt giũ, không còn giữ được dáng vẻ cứng cáp, ngược lại có phần rộng rãi, thoáng vẻ xuề xòa. Thế nhưng, dù là y phục mềm mại, khoác lên thân hình cao lớn của y vẫn toát ra khí chất lạnh lùng, kiên nghị. Bên hông đeo bội kiếm, một tay đặt hờ trên chuôi kiếm, bờ vai rộng rãi, vòng eo thon gọn. Y đứng nghiêng người ở cuối hành lang, khẽ xoay mình, bình tĩnh nhìn về phía đoàn người đang tiến đến.

– Thường thì mỗi sáng sớm, Thôi tướng quân đều đến thỉnh an nguyên soái, – Phó Vân Nhị nhỏ giọng giải thích, – Có điều, giờ phải gọi là Thôi Hầu gia mới đúng lễ. Nhưng muội thấy Hầu gia vẫn luôn giữ gìn lễ thầy trò. Hôm nay Hầu gia ở lại phủ có vẻ hơi muộn, có lẽ tiện đường ghé thăm Tiểu Hầu gia.

Nói xong, cô mỉm cười với Thôi Cảnh Dục:

– Thôi hầu gia, Tiểu hầu gia thế nào rồi, nghe nói đã đánh gãy hai cái gậy.

Trong chốc lát đó, A Thố thoáng nghĩ y sẽ im lặng, dù sao trông y có vẻ giống loại người cả đời sẽ không nói một câu với phụ nữ.

Nhưng y trả lời.

– Không chết được.

Dùng vẻ mặt điềm tĩnh nói một câu nghiêm túc như vậy, cũng có chút buồn cười.

– Vậy thì tốt quá, – Phó Vân Nhị khẽ mỉm cười. Cô biết chuyện cũ năm xưa nên không khỏi liếc nhìn Thanh Lan. Thấy vẻ mặt nàng vẫn bình thản như không, trong lòng thoáng chút kinh ngạc.

– Phải rồi, phu nhân có dặn đúng giờ Ngọ sẽ thiết yến chiêu đãi khách quý. Vậy… có phải cũng giữ Hầu gia ở lại dùng bữa không? – Phó Vân Nhị, với sự thân thiết sau bốn năm sống cùng nhau ở thành Dương Lâm, trực tiếp hỏi.

– Giữ lại, – Y đáp.

Nhưng y không nói mình đồng ý hay không, có đến hay không.

Hầu gia một chữ quý như vàng, nói xong câu này bèn nghiêng người sang một bên, hiển nhiên muốn nhường đường để các nàng đi trước,chẳng khác nào hành động kín đáo ‘tiễn khách’ bằng chén trà nhạt nơi kinh thành. Mọi người hiểu ý bèn tiến về phía trước.

Thanh Lan đi ngay phía sau Phó Vân Nhị.

Mặc dù đang ở kinh thành, cái bày trí của Ngụy phủ vẫn giữ nếp cũ ở thành Dương Lâm, hành lang không rộng, nghiêng người đi qua, tay áo chạm nhau, hô hấp gần kề.

Thôi Cảnh Dục cụp mắt, lặng im không nói. Y vẫn ưa sạch sẽ như năm đó, hương xông trên người là mùi gỗ thông ngâm tuyết, đến mùi nặng như máu tanh cũng không chạm được lên người y. Thế nhân đắp tượng tướng quân thường để giáp mặc ngoài cẩm bào, thật ra họ thường khoác cẩm bào ra ngoài áo giáp mỏng, bởi vì không thể mặc giáp gặp người, cũng vì mùa đông sắt thép quá lạnh.

Rất nhiều năm sau, Thanh Lan vẫn nhớ y nguyên cảm giác cơ thể mặc áo giáp bên dưới cẩm bào. Ký ức về vạt giáp khẽ lộ ra trong làn hơi lạnh mùa đông vẫn còn vẹn nguyên, cái buốt giá dường như vẫn còn làm tê tái đầu ngón tay nàng.

Nếu cứ như vậy lặng lẽ lướt qua nhau cũng được.

Nhưng Lăng Ba đi phía sau vì bước vội mà va phải nàng, cơ thể Thanh Lan lệch đi, ngã nhào sang bên cạnh.

Nàng được đỡ lấy ngay lập tức.

Vẫn là bàn tay rộng lớn năm xưa. Bàn tay của y rất đẹp, ngón tay thon dài, phủ một lớp chai mỏng, thường có thật nhiều vết thương nhỏ.

Đương nhiên những ngón tay này, đã từng dính vết son và nước mắt của nàng.

Cánh tay áo vừa nhẹ nhàng đỡ lấy, đôi bên nhanh chóng rụt tay về. Thôi Cảnh Dục nghe nàng khe khẽ nói một câu cảm ơn.

– Không có gì.

Thanh Lan rũ mắt, không hề ngước lên nhìn y, hệt như bốn năm về trước. Thôi Cảnh Dục vẫn kịp nhận ra chiếc cổ cao thanh tú như thiên nga của nàng ẩn sau vạt áo xanh biếc.

– Thôi hầu gia sẽ đến tiệc giữa ngọ chứ?

Lăng Ba ở phía sau nàng gọi to xác nhận với y.

Nếu là bốn năm trước, nhất định y sẽ bật cười.

Yến Yến ngây ngô, Lăng Ba tỉ mỉ chu đáo, dưới ánh mắt của y đều là những muội muội đáng yêu. Y từng đảm nhiệm vai trò huynh trưởng của Diệp gia, nếu không giờ khắc này Yến Yến sẽ không nhìn y đầy mong đợi.

– Để xem đã, – Y chỉ đáp như vậy.

Lăng Ba lập tức mím môi, Yến Yến cũng lộ vẻ thất vọng rõ rệt. Con bé muốn nán lại nói với Thôi Cảnh Dục thêm vài câu lại bị Lăng Ba kéo đi. A Thố cũng đi theo về phía trước, biết Lăng Ba muốn giữ thể diện cho Thanh Lan nên không muốn có vẻ quá vội vàng.

Nhưng trước đi qua góc khuất hành lang, A Thố không nhịn được ngoái lại nhìn. Dưới hành lang cũ kỹ, Thôi Cảnh Dục mặc chiến bào vẫn đang đứng ở đó nhìn theo, tựa như một pho tượng trầm mặc. 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...