Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 26: Cáo trạng



Khi Trưởng công chúa đến, mọi người đều cúi mình nghênh tiếp. Giờ đây, khi người rời đi, đương nhiên cũng được vô số người vây quanh đưa tiễn. Ngụy phu nhân đích thân tiễn ra đến tận cửa vẫn chưa đủ, vô số mệnh phụ và tiểu thư các quan gia cũng đồng loạt hành lễ đưa tiễn. Nghi trượng nối dài trùng điệp, tạo nên một khí thế vô cùng trang nghiêm.

Thế nhưng, bầu không khí trang nghiêm ấy lại bất ngờ bị một nha hoàn phá vỡ.

Quý nhân xuất hành, bên cạnh nghi trượng thì không thể thiếu tùy tùng. Ngụy gia tiếp giá, đương nhiên cũng có sắp xếp tương ứng, chuẩn bị một đội nha hoàn riêng. Những nha hoàn này không trực tiếp phục vụ Trưởng công chúa mà chủ yếu hỗ trợ người hầu của Người, giúp đỡ từng người một lên xe.

Ngụy gia không có gia nô sinh tại gia, nên đội nha hoàn trông có vẻ không đồng đều, dù mặc y phục đỏ tươi tắn nhưng vẫn lộ rõ vẻ rụt rè. Khi đỡ Trưởng công chúa lên loan giá, các nha hoàn này đều bị cung nữ tách ra, chỉ được phép hầu hạ bên ngoài. Thế nhưng, chẳng ai ngờ, một nha hoàn nhỏ bé đứng cuối hàng đột nhiên lao ra, quỳ sụp xuống đất và cao giọng cầu xin:

– Xin Trưởng công chúa điện hạ cứu lấy cô nhi quân Trấn Bắc chúng con!

Bé nha hoàn dáng người gầy gò, vậy mà giọng nói lại vang lớn, át hết mọi tiếng ồn ào xung quanh, khiến tất cả đều kinh ngạc. Lư Văn Nhân là người phản ứng nhanh nhất, lập tức quát lên:

– Nhóc con lang thang ở đâu ra, dám xông đến điện hạ, còn không mau lôi nó ra ngoài!

Công bằng mà nói, câu nói này của Lư Văn Nhân quả thật là suy nghĩ cho Ngụy gia. Đáng tiếc, đây lại không phải chỗ để nàng ta lên tiếng. Tô nữ quan, người dưới trướng Trưởng công chúa, lập tức cau mày liếc nhìn Lư Văn Nhân. Nàng ta cũng tự biết mình đã quá lời, vội vàng quay sang nhìn về phía Ngụy phu nhân.

Ngụy phu nhân dù có cương quyết kéo nha hoàn này đi ngay trước mặt Trưởng công chúa thì chưa chắc đã được toại nguyện. Huống hồ, bà vẫn chưa quen với giới quyền quý kinh thành, đành vội vàng quỳ xuống nhận tội:

– Hạ nhân của thần phụ thất lễ, xin điện hạ thứ tội.

Trưởng công chúa vẫn chưa mảy may để ý đến Ngụy phu nhân. Một nội thị đã lập tức tiến lên bắt lấy nha hoàn kia. Trưởng công chúa chỉ lạnh nhạt cất tiếng:

– Mau nói đi, ngươi từ đâu tới?

Nha hoàn kia chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi, thân hình gầy trơ xương, trông vô cùng nhỏ bé. Con bé nằm rạp dưới đất, tấm lưng gầy gò run rẩy dưới lớp áo vải đỏ tươi, nhưng vẫn cố gắng nói từng câu rõ ràng.

– Bẩm Trưởng công chúa điện hạ, con là hậu nhân của quân Trấn Bắc. Cha con là Bách phu trưởng của Lâm tự doanh, tên là Lữ Tĩnh Quốc, ba năm trước chết trận ở Lạc Ưng hạp. Nhũ danh của con là Nhị Nha, mẹ con gọi con là Nhị Nương. Chúng con cư ngụ ở phường Bình An nhưng sắp không sống nổi nữa rồi. Xin Trưởng công chúa điện hạ cứu mạng.

– Là người của Lâm tự doanh?

– Thật sự là quân Trấn Bắc?

Những người xung quanh không khỏi xì xào bàn tán. Thực ra, các phu nhân trong kinh thành không dám bàn tán công khai. Ngược lại, các nữ quyến quân Trấn Bắc, vốn không biết quy củ nghiêm ngặt của kinh thành, đã lộ rõ vẻ kinh ngạc. Phu nhân của La Dũng, người ngạc nhiên nhất, liền tiến lên nói:

– Nhóc con thật sự là cô nhi của quân Trấn Bắc chúng ta sao? Có chuyện gì sao không nói với chúng ta…

Cô ta vừa nói, vừa định tiến lên kéo bé gái lại gần, nào ngờ chưa kịp chạm tới đã bị nội thị liếc mắt cảnh cáo:

– Hỗn xược.

Cuối cùng, nàng ta đành miễn cưỡng lui xuống.

Thực ra, phu nhân La Dũng cũng không phải tốt bụng đến mức đó, chẳng qua nàng ta lo sợ nha hoàn này sẽ nói ra những lời khó nghe, nên mới muốn mau chóng kéo con bé xuống mà thôi.

– Nếu là cô nhi của quân Trấn Bắc, sao không đến cầu viện Ngụy hầu gia, mà lại đến tìm bản cung? – Trưởng công chúa chỉ hờ hững hỏi.

Không chỉ Trưởng công chúa, mà các phu nhân, tiểu thư kinh thành, thậm chí cả người của Ngụy Hầu phủ lẫn quân Trấn Bắc, tất cả đều đang nín thở chờ đợi câu trả lời từ nha hoàn này.

Lữ Nhị Nương chỉ còn biết quỳ rạp xuống, khóc nức nở.

– Bẩm… Bẩm Trưởng công chúa điện hạ, con thật sự hết cách rồi. Cha con chết trận đã ba năm, tiền trợ cấp đã dùng hết. Mẹ con bảo triều đình con đang đánh trận, là lúc cần dùng bạc, không được gây thêm phiền phức nữa. Nhưng bà nội con bị bệnh, tay của mẹ lại bị thương, sợ rằng không qua khỏi mùa đông này. Con nghe nói Ngụy hầu gia về kinh, muốn tới cửa cầu cứu nhưng lại bị chặn ở ngoài, con đành tự ký khế ước ngắn hạn bán thân vào Hầu phủ làm nha hoàn, muốn kiếm tiền chữa bệnh cho bà nội và mẹ. Bọn họ đều bảo, Ngụy hầu gia sẽ không quan tâm đám cô nhi như con, nhưng điện hạ tin Phật, lòng dạ nhân từ, có thể cứu chúng con nên con mới to gan lao ra.

Con bé ngẩng đầu lên, gương mặt tèm lem nước mắt, cất lời cầu xin đầy đáng thương:

– Con biết mình có tội, đã mạo phạm đến điện hạ. Xin điện hạ chỉ trừng phạt một mình con, nhưng xin hãy cứu lấy mẹ, bà nội của con và hơn một trăm hộ láng giềng ở phường Bình An. Nếu không, mùa đông này, tất cả chúng con sẽ chết đói hết mất.

Dù con bé vừa khóc vừa nói, nhưng từng lời đều chi tiết, dạt dào tình cảm, khiến các phu nhân đang nghe không khỏi mềm lòng thương xót. Thẩm phu nhân cũng liền cất tiếng:

– Bẩm điện hạ, nghe đứa bé này nói, rõ ràng là một đứa trẻ lương thiện hiếu thảo, sẽ không nói dối đâu ạ.

Trưởng công chúa vẫn bình tĩnh lắng nghe, dường như đang cân nhắc tính chân thực của lời nói. Quả như Diệp Thanh Lan từng nhận xét, thân là người trong hoàng thất, việc bị chặn kiệu kêu oan không phải lần đầu cũng chẳng phải lần cuối, nên ngài tự có xử lý tương ứng.

Một bà vú có kinh nghiệm đã ghé tai Người thì thầm vài câu. Trưởng công chúa liếc nhìn Tô nữ quan, thấy nàng ta vừa gật đầu với mình, mới từ tốn cất tiếng:

– Ngươi nói ở phường Bình An còn có hơn một trăm hộ, đều là cô nhi quả phụ như nhà ngươi ư?

– Bẩm điện hạ, lúc trước còn có Nghiêm lão tướng quân phu nhân ở Hỏa tự doanh. Sau khi Nghiêm lão tướng quân tạ thế, bà ấy vẫn ở lại phường Bình An tiếp tế cho cô nhi quả phụ của quân Trấn Bắc, về sau mẹ con con chuyển đến, chúng ta dần tụ lại sống cùng nhau. Có quân Trấn Bắc, cũng có cả hiệp quân của Lương châu, tổng cộng có hơn một trăm hộ. Bọn con nương tựa vào nhau mà sống, cũng được ba, bốn năm rồi ạ. Nhưng năm mùa đông quá lạnh, mọi người đều không chịu nổi…

Lời Nhị Nha tuy vừa khóc vừa kể, nhưng có tình có lý, lại không vượt quá kiến thức của một cô bé mười hai tuổi, thực sự có thể tin được bảy, tám phần.

– Nghe nói nữ quyến quân Trấn Bắc nương tựa lẫn nhau, hóa ra chỉ có người may mắn sống sót, những người thực sự hi sinh vì nước đã lưu lạc đến thế này rồi.

Một vị phu nhân đứng phía sau khẽ lên tiếng, giọng lạnh nhạt.

Người đông đúc, nhất thời không ai nghe rõ là ai vừa nói, nhưng gương mặt các nữ quyến quân Trấn Bắc đều đỏ bừng như tôm luộc. Ngụy phu nhân vội vàng lên tiếng trấn an:

– Điện hạ, đây là khuyết điểm của quân Trấn Bắc, tất nhiên do thần phụ sửa chữa…

– Giờ đây đã vào kinh thành, không còn phân biệt là quân Trấn Bắc hay không nữa, tất cả đều là con dân của bệ hạ, – Trưởng công chúa hờ hững đáp lời. – Là cô nhi của chiến sĩ đã tận trung vì nước, lại trực tiếp cầu xin đến trước mặt ta, đương nhiên do ta xử lý. Đứng lên đi, ngươi tên là Lữ Nhị Nương đúng không?

Cung nữ bước tới, đỡ Nhị Nha đang run rẩy lên, nước mắt trên mặt con bé vẫn chưa khô, nơm nớp sợ hãi đáp:

– Vâng ạ.

– Nếu ta điều tra mọi chuyện đúng như lời ngươi nói, đương nhiên ta sẽ giúp ngươi thu xếp ổn thỏa cho những láng giềng ở phường Bình An. Chỉ cần chia cho họ vài điền trang nhỏ để kinh doanh, điều đó không phải việc gì khó khăn, – Ánh mắt Trưởng công chúa sáng quắc, bao trùm lên người con bé. – “Nhưng ngươi tuyệt đối không được nói dối…

Nhị Nha lập tức quỳ xuống, giơ tay thề thốt:

– Công chúa điện hạ, nếu có lời dối trá, Nhị Nha nhất định bị thiên lôi đánh chết, để Trưởng công chúa điện hạ tùy ý xử phạt.

– Nếu đã bị thiên lôi đánh rồi, ta còn có thể xử phạt ngươi thế nào được nữa? – Trưởng công chúa khẽ cười nói.

Các phu nhân đều cười khúc khích trước câu đùa của Trưởng công chúa.

– Đứng lên đi, ngươi là một đứa trẻ hiếu thảo, lại cũng rất can đảm, – Trưởng công chúa lạnh nhạt nói. – Nếu mọi điều tra đều là thật, vậy thì hãy ở lại bên cạnh ta, để nữ quan của ta dạy dỗ. Gia quyến của liệt sĩ đã tận trung vì nước, sao có thể lưu lạc ở dân gian, đó không phải là kế sách lâu dài.

Khi Nhị Nha vẫn còn đang lo lắng, Tô nữ quan đã khẽ ấn đầu con bé xuống, nhắc nhở:

– Nhóc con ngốc, còn không mau tạ ân.

Nhị Nha bấy giờ mới phản ứng lại, lập tức quỳ sụp xuống, hành đại lễ đúng theo quy củ:

– Tạ ơn Trưởng công chúa điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên thiên tuế, vạn thọ vô cương.

– Điện hạ quả là người lương thiện!

– Thảo nào đến trẻ con cũng biết, danh tiếng của điện hạ đã lưu truyền khắp thiên hạ rồi!

– Đứa trẻ này được điện hạ dạy dỗ, tiền đồ vô lượng.

Các phu nhân đồng loạt chúc mừng, đồng thời nhanh chóng tặng quà ra mắt cho Nhị Nha, nào vòng vàng, nào ngọc bội, đều được trao tận tay. Trưởng công chúa điện hạ chỉ bình tĩnh cất lời:

– Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, có thể quân Trấn Bắc cũng không sơ suất trong việc thu xếp cho cô nhi đâu…

Vừa nghe ngài thốt ra lời này, Nhị Nha đã vội vàng muốn trần tình, nhưng lập tức bị Tô nữ quan khẽ nhéo một cái. Nhị Nha vốn thông minh, nhận ra lời Trưởng công chúa không phải nói cho mình nghe, bèn không nói gì nữa, chỉ dùng đôi mắt trong veo nhìn về phía Ngụy phu nhân.

Ngụy phu nhân cảm thấy như bị gai đâm sau lưng, đành nhắm mắt tiến lên phía trước phân trần:

– Là sức khỏe thần phụ không tốt, chỉ vội lo chuyện trong phủ đã quên đi thăm hỏi các cô nhi quả phụ, mong điện hạ thứ tội…

– Vậy thì cũng cho thấy phu nhân rất an phận, không cần bận tâm.

Trưởng công chúa điện hạ khẽ nói, rồi vịn tay nữ quan bước lên loan giá. Người vẫy tay gọi, Nhị Nha cũng bạo dạn tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh Người, tò mò ngắm nhìn cỗ loan giá được khảm vàng ngọc, phủ đầy tơ lụa xa hoa.

– Cung tiễn điện hạ loan giá hồi cung.

Các phu nhân vội vàng quỳ xuống tiễn giá. Mỗi người mang một tâm trạng riêng, kẻ muốn thân cận Ngụy gia, người muốn xa lánh, ai ai cũng đang thầm tính toán.

Những người tinh thông quyền mưu cũng tỉnh táo nhận ra rằng, thực chất Ngụy gia không hề làm gì sai. Ngụy phu nhân hồi kinh, đương nhiên không thể đi thăm viếng các cô nhi quả phụ, bởi đó chẳng phải là cấu kết bộ hạ cũ, nuôi dưỡng tử sĩ hay sao? Đó đích thị là tội chết. So ra, việc hôm nay mang tiếng thiếu chăm sóc, để lại ấn tượng cay nghiệt lạnh lùng trước mặt mọi người và bị mất mặt trước Trưởng công chúa lại chỉ là chuyện nhỏ.

Trái cũng sai mà phải cũng sai, người thực sự lợi hại không phải Trưởng công chúa, mà là bàn tay khéo léo đã thúc đẩy phía sau màn. Kẻ đó đã chọn đúng thời cơ, dùng một chuyện ngẫu nhiên như vậy, đúng vào trường hợp nghiêm trang long trọng này để ngáng chân Ngụy gia, lại đồng thời tôn vinh sự nhân từ của Trưởng công chúa, khiến Ngụy gia phải ngậm bồ hòn làm ngọt, không sao phản bác nổi một lời.

Ai cũng bảo Ngụy gia hiển hách, danh tiếng đang thịnh, chứ thực ra các thế gia khác trong kinh thành cũng đang lăm le. Thẩm gia kết giao với Hỏa tự doanh, Trần thiếu phu nhân lại giao hảo với Ngụy phu nhân, ván cờ này đang dần dần sáng tỏ. Một chiêu hôm nay, không biết là nước cờ của vị cao nhân nào?

Lòng người hỗn loạn, không ngừng dấy lên nghi ngờ.

Cỗ loan giá của Trưởng công chúa đã đi qua thành Nam, vừa trở về phủ công chúa, còn chưa kịp hạ giá, thì tin tức đã truyền về.

Một nội thị hấp tấp chạy tới, xuyên qua đoàn người đang hầu hạ Trưởng công chúa hạ loan giá, khẽ thì thầm gì đó với bà vú bên cạnh. Bà vú lại ghé tai truyền lại cho Trưởng công chúa. ngài nghe xong, chỉ khẽ liếc nhìn Nhị Nha một chút, và Nhị Nha vẫn thẳng thắn nhìn lại ngài.

– Thưa Trưởng công chúa, con không nói dối đúng không ạ?” – Nhị Nha nghiêm túc hỏi lại ngài.

Trưởng công chúa bật cười, khẽ xoa đầu Nhị Nha. Ngón tay thon dài đeo nhẫn bảo thạch mang theo hơi lạnh, nhưng Nhị Nha chỉ cúi đầu, không hề né tránh.

– Nói dối thì không, nhưng sao ta lại nghe nói, có tiểu thư thế gia tốt bụng muốn tiếp tế các ngươi, còn tìm việc làm cho các ngươi? – Người chậm rãi xoa đầu Nhị Nha, nói tiếp, – Đây không giống như sắp không qua nổi mùa đông, phải không?

– Con không lừa điện hạ, – Nhị Nha cứng cỏi đứng bật dậy, – Mẹ con bảo làm người phải có cốt khí. Người khác thương hại tiếp tế, bọn con không được nhận, láng giềng phường Bình An cũng nói vậy. Diệp tiểu thư không nợ bọn con, cha con chết trận vì quốc gia, xin cứu trợ cũng phải xin điện hạ. Nên con mới tìm đến điện hạ.

– Được rồi, được rồi, biết ngươi có cốt khí rồi, – Tô nữ quan bật cười hì hì, tiến đến hòa giải. – Dám giận dỗi điện hạ, còn không mau xin lỗi đi! Ngươi thế này, làm sao mà học quy củ được chứ?

Nhị Nha cứng đầu cắn chặt răng, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời, lên tiếng xin lỗi Trưởng công chúa:

– Nhị Nương không nên mạo phạm điện hạ, xin điện hạ thứ tội.

– Học cũng nhanh lắm.

Trưởng công chúa không những không giận, trái lại còn mỉm cười, vẫy tay ra hiệu với Tô nữ quan. Nữ quan lập tức hiểu ý, liền kéo Nhị Nha xuống. Vừa đi, Tô nữ quan vừa nói:

– Nhìn ngươi gầy như con khỉ vậy, bao tuổi rồi, mười hai sao? Không được lừa người khác đâu đấy…

Phủ Trưởng công chúa đã mười mấy năm không có thêm gương mặt mới, chẳng trách Tô nữ quan thấy có thêm đứa trẻ lại vui ra mặt, coi Nhị Nha như một món đồ chơi mới lạ.

Minh Hoa Trưởng công chúa vừa hạ loan giá, bà vú đã đỡ tay Người, khẽ nói:

– Vị Diệp gia tiểu thư kia…

Lời còn chưa dứt, khóe môi Trưởng công chúa đã khẽ nhếch lên. Bà vú hiểu ý cũng không nhịn được mỉm cười, tiếp lời:

– Chuyện gì thế không biết.

– Ai cũng bảo Diệp Trọng Khanh xuất thân Thám hoa, đa tài, con gái cũng thông minh, thế này thì khó tránh khỏi rồi, – Một nội thị bên cạnh cũng buông lời mỉa mai.

Hai đứa con gái, một người thì đoan chính, hành xử như bậc nữ quân tử, lễ tiết can gián không thua Ngụy Chinh khi khuyên Đường Thái Tông, quý ở tấm lòng thành chỉ vì lợi ích chung, không màng đến đó là Ngụy gia hay Thẩm gia. Đứa còn lại lại đi một con đường hiểm, âm thầm khiến Ngụy gia phải ngã một cú đau điếng.

Hoa Tín yến ở kinh thành năm nay, quả thật càng ngày càng thú vị. 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...