Dương Hoa cũng đành chịu, A Thố giờ đây chẳng khác nào một Lăng Ba thứ hai, nhất là cái nết suy nghĩ sâu sắc và sự cố chấp. Cả cô lẫn Liễu Nhi đã quen nghe lời Lăng Ba nên đương nhiên không thể chống cự.
Thế nhưng, A Thố cũng giống Lăng Ba ở điểm không nói dối. Cô ấy nói mình tự biết chừng mực, và quả thật là như vậy.
Theo quy tắc ở kinh thành, Sơn Phàn yến cuối năm thực chất chỉ mang tính hình thức, nhằm hưởng ứng không khí Tết mà thôi. Vì vậy, Lan Hoa yến do Thôi Cảnh Dục tổ chức chính là bữa tiệc cuối cùng trước Tết, đương nhiên cực kỳ long trọng. Điều then chốt là chủ nhà lại chính là Thôi Cảnh Dục, ‘Trạng nguyên lang’ của Hoa Tín yến, nên hầu như không một phu nhân hay tiểu thư nào ở kinh thành vắng mặt.
Thực ra đây là một chuyện tốt, bởi thiếp mời của Thôi Cảnh Dục đã được gửi rộng rãi đến các thế gia trong kinh thành, bao gồm cả các tướng lĩnh quân Trấn Bắc, đến cả Diệp gia cũng nhận được.
Lăng Ba đương nhiên muốn đi, không chỉ vậy, cô còn mạnh mẽ lên án Thôi Cảnh Dục:
– Giỏi lắm Thôi Cảnh Dục, hắn tưởng mình đang tuyển phi à? Gửi thiệp mời cho toàn bộ thế gia ở kinh thành thế này, rồi sẽ có ngày hắn phải khóc cho coi!
Thực ra, Lăng Ba mắng Thôi Cảnh Dục không phải để hả giận; nếu muốn trút giận, mắng thẳng vào mặt chẳng phải tốt hơn sao? Cô muốn khích Thanh Lan đi theo, nhưng Thanh Lan lại đang trong trạng thái không thể lay chuyển, chỉ lạnh nhạt đáp:
– Hôm nay tỷ lên núi lễ Phật, đã nhờ Nguyệt Khởi chăm sóc các muội rồi.
Lăng Ba vẫn không bỏ cuộc:
– Hàn tỷ tỷ còn bận việc nhà, đâu thể làm phiền tỷ ấy mãi được.
Lời cô nói quá rõ ràng, đến mức Thanh Lan, vốn không nhanh nhạy, cũng phải bật cười.
– Nguyệt Khởi vốn càng ở nơi đông người thì tinh thần càng phấn chấn, không có gì là không tốt cả.
Thấy Lăng Ba không giấu được vẻ ủ rũ, nàng mỉm cười vỗ nhẹ vai cô.
Diệp Lăng Ba bất khả chiến bại trong mắt A Thố, trong mắt Thanh Lan cũng chỉ là một muội muội thích bày trò quỷ quái mà thôi.
– Đừng giận nữa, tỷ đi chùa, về sẽ mang bánh dày cho muội ăn, – Nàng mỉm cười dỗ dành.
– Muội không phải trẻ con, đâu có thích ăn, – Lăng Ba lầu bầu, nhưng cuối cùng cũng chịu thua. – Tỷ nhớ lấy cho A Thố hai chiếc nhân đậu đỏ, muội ấy không thích đồ quá ngọt.
– Được, tỷ biết rồi.
Không khích bác được Thanh Lan, Lăng Ba đành đi dự tiệc một mình. Vì A Thố đột nhiên kêu mệt không muốn. Lăng Ba sờ trán thấy cô bé không sốt, người cũng khỏe khoắn, chỉ nghĩ A Thố mệt thật nên đành để cô bé ở nhà. Cũng may, Thanh Lan đến buổi chiều mới lên chùa, nên buổi sáng có thể ở nhà chăm sóc A Thố.
Ngay khi Lăng Ba vừa đi, trong nhà chỉ còn Thanh Lan và A Thố. Lúc Thanh Lan đang dặn dò nhà bếp nấu canh bồi bổ cho A Thố, cô bé bất ngờ xuống giường, quỳ rạp trên đất.
Thanh Lan giật mình. Trong lòng đoán A Thố hẳn có chuyện cần nói, nàng liền cho nha hoàn lui xuống, đỡ cô bé dậy và ân cần hỏi:
– Có chuyện gì vậy? Sao đang yên đang lành lại quỳ thế này? Mặt đất lạnh lắm, cẩn thận cảm lạnh. Có chuyện gì, muội cứ từ từ nói.
A Thố chỉ cúi thấp đầu, bắt đầu kể lại chuyện giữa mình và Ngụy Vũ Sơn. Tuy nhiên, cô giấu nhẹm đoạn mình đã dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận hắn. Câu chuyện ban đầu chỉ đơn giản là tình cảm đầu đời giữa thiếu niên thiếu nữ, nhưng lại trở nên phức tạp khi xen lẫn mâu thuẫn giữa Diệp gia và Thôi Cảnh Dục. Khi kể đến đoạn bị Thẩm Bích Vi bắt gặp và yêu cầu nói thật với các tỷ tỷ, mặt cô càng đỏ lựng lên.
Nghe xong, Thanh Lan chỉ bật cười.
– Tỷ còn tưởng có chuyện gì, hóa ra là vì chuyện này, – Nàng kéo A Thố ngồi lên mép giường và nhẹ nhàng nói, – Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Hoa Tín yến vốn là nơi để nam nữ gặp gỡ, đây không phải chuyện gì lớn.
Nàng khác hẳn Lăng Ba. Dù Lăng Ba cũng che chở A Thố, nhưng đó là kiểu bênh vực người nhà. Thanh Lan lại tựa như ánh trăng sáng chiếu rọi sông núi, mang một sự ôn hòa và bao dung hết sức tự nhiên. Dưới ánh mắt dịu dàng của nàng, những khúc mắc trong lòng A Thố dường như được nới lỏng.
– Nhưng gặp riêng nữ quyến, lại đuổi người hầu đi, không phải tác phong của công tử gia giáo. Đây là sơ sót của Vũ Sơn, không trách được muội, về sau nhắc nhở cậu ta là được.
Thanh Lan vẫn điềm đạm nói.
– Còn Lăng Ba tỷ tỷ… – A Thố do dự hỏi.
– Không sao đâu, tỷ sẽ giải thích với Lăng Ba sau. – Thấy biểu cảm của A Thố hơi thay đổi, Thanh Lan biết cô bé sợ Lăng Ba nên nắm tay A Thố vỗ về. – Yên tâm đi, tỷ sẽ từ từ kể cho muội ấy. Dù muội ấy có giận, vẫn có tỷ ở đây.
Nghe vậy, A Thố mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
– Hôm nay muội không dự yến tiệc cũng vì chuyện này ư?” Thanh Lan cười hỏi. – Tỷ còn tưởng muội mệt thật chứ.
– Muội hơi ngượng nên không dám đi, – A Thố rầu rĩ cúi thấp đầu.
– Có gì đâu mà ngượng?
– Huynh ấy sùng bái Thôi tướng quân nên mới hiểu lầm tỷ tỷ. Tỷ tỷ đối xử tốt với muội mà huynh ấy còn mạo phạm, muội sẽ không thèm ở bên huynh ấy đâu! – A Thố giận dỗi đáp.
Thanh Lan bật cười vì bị chọc.
– Đó là lời giận dỗi trẻ con thôi. Cậu ta thích muội, muội cũng thích cậu ta là được rồi. – Ánh mắt nàng vẫn hết sức bình thản. – Chuyện giữa tỷ và Thôi Hầu gia là chuyện riêng, không nên ảnh hưởng đến hai đứa muội.
– Không được! Bây giờ đại tỷ và nhị tỷ là người thân nhất của muội, huynh ấy vô lễ với hai tỷ chính là vô lễ với muội. Muội sẽ không bỏ qua đâu! – A Thố bướng bỉnh đáp, vừa liếc nhìn Thanh Lan vừa nói – Thôi tướng quân không tốt với tỷ, muội cũng không tôn kính Thôi tướng quân. Bọn muội không đồng quan điểm, chi bằng chia tay từ sớm thì hơn.
Thanh Lan chỉ cho lui người hầu của mình, còn nha hoàn của A Thố là Dương Hoa vẫn đứng cạnh lắng nghe. Ban đầu, cô hầu này còn tưởng A Thố sợ Lăng Ba nên mới chọn khai thật với Thanh Lan, nhưng nghe đến đây, trong lòng cô đã thầm hiểu rõ.
Vị biểu tiểu thư này, quả thật đã học được chân truyền từ Nhị tiểu thư.
Dương Hoa lớn lên ở Diệp gia từ nhỏ, nên không ai hiểu rõ Đại tiểu thư hơn cô.
Đại tiểu thư đoan trang, nhã nhặn và lương thiện như Bồ Tát. Nàng trông ôn hòa, uyển chuyển nhưng thực chất lại là một nữ quân tử, ngoài mềm trong cứng. Chuyện nàng đã quyết thì không ai có thể thay đổi được. Mọi thủ đoạn hung tàn nơi nội trạch đều trở nên vô dụng khi đối mặt với nàng. Ngay cả những đạo lý Nho giáo của Diệp đại nhân, nếu so ra, cũng không bằng nàng.
Để đối phó với người cứng mềm không lay chuyển như Thanh Lan, chỉ có một cách duy nhất do Nhị tiểu thư nghĩ ra, và vị biểu tiểu thư này cũng đã học được rồi.
Đúng như Lăng Ba từng nói, Thanh Lan là tỷ tỷ tốt nhất trên đời, thậm chí còn mang hào quang như mẫu thân.
Dùng quyền thế của Thôi Cảnh Dục để khuyên nàng là không được, bởi Thanh Lan không phải người ham lợi. Dùng tình cũ năm đó để nàng động lòng cũng vô ích, bởi đến giờ nàng vẫn không chịu tiết lộ lý do từ hôn.
Nếu A Thố và Ngụy Vũ Sơn thật sự bị ảnh hưởng bởi ‘chuyện cũ năm xưa’ giữa nàng và Thôi Cảnh Dục, Thanh Lan cũng không ngại nói chuyện riêng với y. Hai người lớn cần cố gắng duy trì vẻ hòa thuận bên ngoài để tạo môi trường thân thiện cho bọn trẻ.
Quả nhiên, Thanh Lan liền nói:
– Sao đến mức đó được. Tỷ và hắn chỉ thoái hôn, vẫn coi như bạn bè, hai nhà vẫn có thể qua lại. Muội và Vũ Sơn đừng hồ đồ, cứ để tỷ có thời gian nói chuyện với Thôi Hầu gia là được.”
Hai mươi tư tiệc Hoa Tín yến, xuân sắc nảy mầm, chỉ cần gặp gỡ ắt có chuyện xưa. Huống hồ hai người họ còn là cố nhân từng ‘đính hôn’
– Vậy hôm nay tỷ tỷ có đến dự yến tiệc của Thôi gia không? – A Thố bèn thuận thế hỏi.
Câu nói này vừa dứt, Dương Hoa lập tức thấy bất an. A Thố có ý tốt nhưng lại quá vội vàng; tính cả tuổi mụ, cô bé mới mười sáu tuổi, nên suy nghĩ cuối cùng vẫn chưa thấu đáo bằng Nhị tiểu thư. Quả nhiên, Thanh Lan khẽ nhướng mày.
Tuy nhiên, nhỏ tuổi cũng có ưu điểm riêng: dễ dàng thay đổi. Thấy tình hình không ổn, A Thố vội mím môi, ra vẻ mình đã lỡ lời.
Tâm tư Thanh Lan vốn ngay thẳng, đâu ngờ A Thố lại học theo ‘tật xấu’ của Lăng Ba.
Do đó, nàng không suy nghĩ gì thêm, chỉ đáp:
– Hôm nay e là không kịp, cứ chờ sau Tết rồi tính.
Hiện tại, Thôi Cảnh Dục đang ở đỉnh cao quyền thế. Việc hắn tổ chức phong Hầu yến này ít nhiều cũng có ý khoe khoang với nàng. Bởi vậy, việc chủ động đến tìm hắn nói chuyện khiến Thanh Lan cảm thấy hơi khó xử
Dù đã là Hầu gia, tính tình hắn vẫn y như năm đó, thật khó chiều.
Nàng thầm thở dài, lòng có chút thất vọng.
Thanh Lan thấy A Thố nhìn mình, lại tưởng cô bé lo lắng chuyện của Ngụy Vũ Sơn, bèn an ủi:
– Không sao đâu, Hoa Tín yến còn dài mà. Vũ Sơn lại còn trẻ, cứ kéo dài thêm một thời gian sẽ càng thấy rõ lòng dạ cậu ta. Đây là chuyện đại sự cả đời, không được sốt ruột, muội hiểu chưa?
A Thố đâu có lo cho Ngụy Vũ Sơn, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp:
– Muội biết rồi.
– Được rồi, vậy là không sao. Muội đừng lo lắng, chuyện bên Lăng Ba tỷ tỷ sẽ từ từ nói. – Thanh Lan xoa đầu A Thố, rồi dặn dò Xuân Minh: – Thôi, ngày mai tỷ mới đi lễ, ở nhà với muội một ngày, đỡ để muội suy nghĩ linh tinh.
– Vâng.
Thanh Lan động viên A Thố xong liền ra ngoài. Sắc mặt nàng lập tức trầm xuống. Trước mặt A Thố, nàng vô cùng ôn hòa, nhưng dù sao nàng cũng là Đại tiểu thư chủ nhà, trên người tự có uy nghiêm. Dương Hoa nhanh nhạy đi theo ra ngoài, vừa thấy Thanh Lan liếc nhìn mình đã lập tức quỳ xuống.
A Thố còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng Dương Hoa là đại nha hoàn của cô bé, lại là người hiểu quy củ nhất kinh thành, nên khó tránh khỏi lỗi lầm.
Thanh Lan nhân từ nhưng không dễ dàng cho phép người khác phá hoại quy củ.
– Việc này em làm sai quá rồi. Em đi nói với Dương nương tử, phạt em ba tháng lương bổng, hạ nhân đi theo bị phạt một tháng. Phạt xong thì đổi một nhóm người khác trong phòng ta đi theo A Thố. Tiểu thư làm sai, em đáng lẽ nên khuyên can. Nếu không khuyên nổi, cũng phải nói cho chúng ta biết. Em là đại nha hoàn mà lại làm việc hồ đồ như vậy, để Dương nương tử biết cũng thấy xấu hổ. Bà ấy hỏi thì em có thể không nói, nhưng về sau tuyệt đối không được tái phạm nữa.
– Vâng.
Dương Hoa hiểu rõ Thanh Lan muốn giữ thể diện cho mẹ mình. Con gái của quản gia nương tử, người quản lý toàn bộ Ngô Đồng viện, lại dẫn tiểu thư đi gặp riêng đàn ông lạ thì thực sự quá sai quy củ. Vì vậy, cô hầu cúi đầu đáp:
– Tạ ơn tiểu thư đã tha thứ.
Thanh Lan dường như đang nghiêm túc nghĩ đến việc khác, việc phạt họ chỉ là tiện tay mà thôi. Vừa suy nghĩ, nàng vừa ngồi xuống bàn trà ở hành lang. Dương Hoa nhanh nhẹn ngăn người phụ trách báo cáo, tự mình rót một chén trà đưa cho nàng.
Nếu Lăng Ba nổi bật với sự thông minh nhanh nhạy, giỏi nghĩ ra nhiều phương án, thì cách suy nghĩ của Thanh Lan lại như một vị đại thần trong triều: cẩn trọng sắp xếp tỉ mỉ rồi mới hành động. Nàng thường cân nhắc thấu đáo tiền căn hậu quả, vì vậy ít nói, bình thường trầm tĩnh nhưng mãi mãi là người đáng tin cậy nhất, là trụ cột chính của Ngô Đồng viện.
Thanh Lan nhận chén trà, nhấp một ngụm rồi lại suy tư một lát. Hẳn nàng đang cân nhắc xem nên làm gì với tin tức A Thố vừa kể cho mình. Thấy Dương Hoa đang đứng khoanh tay hầu hạ bên cạnh, nàng bèn hỏi:
– Em thấy Ngụy Vũ Sơn là người thế nào?
Dương Hoa biết Thanh Lan coi trọng ý kiến của mình, nên cũng cẩn thận suy nghĩ một lát rồi mới đáp:
– Tiểu Hầu gia cả tướng mạo lẫn tài năng đều không thể chê, nhưng tính cách có hơi…
Thanh Lan hiểu ý cô hầu.
– Tính tình của Vũ Sơn nóng nảy cũng không phải chuyện lạ gì. – Nàng cau mày. – Cũng do hắn không làm gương tốt, ‘thượng bất chính hạ tắc loạn’.
Xưa nay, Đại tiểu thư là người nghiêm khắc với bản thân nhưng lại khoan dung với người khác. Dù hiện tại nàng thậm chí không chịu nói chuyện với Thôi Hầu gia, nhưng mỗi khi nhắc đến y, nàng vẫn vô thức coi như người nhà mình. Chẳng trách Nhị tiểu thư và biểu tiểu thư lại quyết tâm muốn nối lại tơ hồng cho hai người.
Dương Hoa âm thầm thở dài, gắng gượng đáp:
– Em nghĩ, chi bằng Đại tiểu thư gửi thiếp mời…
– Việc gửi thiếp mời cũng phải chờ sau Tết. – Thanh Lan nói, rồi nâng chén trà lên. – Em lui đi, để ta nghĩ kỹ xem việc này phải làm thế nào.
Mặc dù phải chờ đến sau Tết, nhưng ít ra cũng đã có thời điểm cụ thể. Dương Hoa thầm vui mừng. Dù bị phạt lương bổng, nhưng cả bốn người nhà cô đều đang làm việc. Diệp gia vốn rất hào phóng với hạ nhân, ban thưởng ngày Tết có thể bù đắp tiền lương cả năm rồi, nên cô không thấy tiếc mà còn mừng rỡ vì chuyện của Đại tiểu thư có tiến triển.
Từ sau khi phu nhân qua đời, Đại tiểu thư là người đã cống hiến và hy sinh nhiều nhất cho gia đình này. Người ta thường nói ‘đại tỷ như mẹ’, nhưng trong mắt Dương Hoa, Đại tiểu thư còn có thể dựng xây nếp nhà không thua kém một người cha, chống đỡ toàn bộ Ngô Đồng viện. So với một người cha tắc trách như Diệp đại nhân, Đại tiểu thư mới là trụ cột thật sự. Chính vì lẽ đó, nàng cũng lỡ mất nhân duyên, thậm chí còn bị những tiểu thư, phu nhân trong kinh thành chế nhạo, điều này khiến Dương Hoa vô cùng đau lòng.
Cho nên, dù phải chịu phạt, Dương Hoa vẫn thấy vui mừng, không khỏi tán thưởng thủ đoạn của biểu tiểu thư. Cô không ngờ biểu tiểu thư lại có thể biến chuyện xấu thành cơ hội tốt như vậy.
Nhưng Dương Hoa không biết, điều khiến cô ngạc nhiên còn nằm ở phía sau.
Sau khi rời khỏi chỗ Thanh Lan, Dương Hoa quay lại phòng để hầu hạ A Thố. Cô thấy A Thố đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, liền tới rót cho cô bé một chén trà. A Thố dùng ánh mắt thăm dò nhìn cô, và Dương Hoa liền đáp:
– Đại tiểu thư cho gọi tôi, hỏi tôi mấy câu.
– Bị phạt phải không?
A Thố hiểu rõ Thanh Lan nên đã sớm chuẩn bị một túi gấm, bên trong chứa đầy bạc nặng trĩu.
– Cô cứ cầm lấy, để bù vào phần lương bổng bị phạt.
A Thố biết Thanh Lan và Lăng Ba thương xót người hầu, rất ít khi phạt đòn roi mà đa số đều trừ lương bổng.
– Tôi không dám, – Dương Hoa vội đáp.
– Cô cứ cầm lấy, cô không muốn thì người khác cũng muốn. Sắp Tết đến nơi rồi, mọi người vì ta mà bị phạt, ta không yên lòng. – A Thố nói tiếp – Huống hồ ta còn một chuyện cần cô giúp.”
– Chuyện gì ạ?
– Cô bảo phu xe đến dự phong Hầu yến của Thôi gia, và nhắn rằng mấy hôm nay Ngụy Vũ Sơn không gặp được ta, hẳn đang nóng ruột lắm.
– Tiểu thư muốn tiểu Hầu gia yên tâm?
A Thố chỉ mỉm cười.
– Cô bảo ngài ấy, chuyện của chúng ta, ta đã nói hết với Thanh Lan tỷ tỷ rồi. Thanh Lan tỷ tỷ rộng lượng tha thứ cho ta, còn thay ta giấu giếm. Trong lòng ta xấu hổ, ở nhà đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, không đến dự tiệc, nếu ngài ấy có lời gì thì cứ nhờ Thanh Lan tỷ tỷ chuyển cho ta.
Hai mắt Dương Hoa sáng bừng lên:
– Tiểu thư thật anh minh!
A Thố tươi cười, nụ cười dưới ánh dương ngoài cửa sổ vừa trong trẻo vừa rực rỡ, tựa như đóa thược dược đang nở rộ.
Cái đồ ngốc Ngụy Vũ Sơn kia, một lòng chống đối, mạo phạm Thanh Lan tỷ tỷ nhiều lần. Chờ đến lúc hắn biết mình nợ Thanh Lan tỷ tỷ một ân huệ lớn, còn nợ mãi, để xem hắn còn dám cộc cằn với Thanh Lan tỷ tỷ nữa không?
Nếu muốn nối tơ hồng, đương nhiên đầu tiên phải quét sạch chướng ngại, biến địch thành bạn, mở ra một con đường bằng phẳng mới đúng chứ.
